- Chương 1: Cảnh trong mơ -
Editor: Manh Ca
-20/04/2020-
"Đứng lại! Bắt lấy nó! Cái đồ tạp chủng! Còn dám phản kháng!" Một tiếng quát chói tai vang lên, một đám nam hài chạy đến, từ bên người Ân Ly chạy qua, bắt lấy một đại nam hài mặt mũi đầy vết đọng tím bầm.
"Phi, mày chạy đi! Đồ tạp chủng!" Đại nam hài dáng người cường tráng ôm lấy đầu bị thương, cực kỳ tức giận! Còn chảy máu!
Nam hài khuôn mặt không thấy rõ bị bắt lấy, mặt đầy máu, quần áo đầy bùn đất hỗn độn. Mặc dù vậy, hắn vẫn giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay của những người này.
"Đồ tạp chủng, hôm nay cho dù mày chết ở đây, bố mẹ mày cũng không quan tâm đâu! Ha ha ha...!" Nam hài cường tráng chống nạnh không kiêng nể gì cười to.
"Đánh chết nó cho tao! Để cho nó biết, lần sau thấy tao phải quỳ lạy nghênh đón!" Nam hài ra lệnh một tiếng, năm sáu cái nam hài khác cùng xông vào đánh nam hài gầy yếu kia.
Ân Ly ở bên cạnh lo lắng, hô to: "Này! Dừng tay! Cậu bé kia nhỏ như vậy, các ngươi làm như vậy sẽ bị bắt lại đấy!!" Đáng tiếc không có người nào phản ứng lại cô, nam hài vẫn bị đánh.
Hồi lâu sau, có lẽ là 10 phút, đám nam hài đánh đã mệt, đứng dậy phun khí, mắng: "May cho tên tiểu tử nhà ngươi mạng lớn, chúng ta đi! Lần tới cẩn thận với tao đấy!" Tốp năm tốp ba hướng cửa ngõ rời đi.
"Này, ngươi không sao chứ? Mau đứng lên! Mau đi tìm bác sĩ nhìn xem a!" Ân Ly chạy tới bên nam hài lo lắng nói.
Đúng vậy, trong suốt. Hai tay mở ra, cả hai bàn tay đều trong suốt, ánh sáng xuyên thấu qua lòng bàn tay, trên mặt đất không có bóng của cô, cô trở nên trong suốt.
Cô cũng không biết vì cái gì, rõ ràng cô là người của thế kỷ 32, không biết tại sao lúc ngủ mơ lại đến được thế kỷ 22, thời điểm tận thế chưa đến. Hơn nữa chỉ có thể hoạt động xung quanh đứa trẻ này.
Tại sao lại là lúc này? Uy, có lẽ do lịch thời gian? Ân Ly hoang mang nghĩ. Nam hài quỳ rạp trên mặt đất giật giật cơ thể, đứng lên, màu máu đỏ tươi chảy xuống dọc theo gò má.
Đôi mắt thất thần của nam hài nhìn vào cái bóng trắng mơ hồ trong con hẻm, lại là cô, mấy ngày nay đều thấy cô đi theo hắn. Chẳng có gì cả, người như hắn, còn sợ quỷ sao?
Ôm lấy cánh tay bị thương, quần áo hỗn loạn bị dính máu biến thành màu đỏ sậm không nhìn thấy được màu sắc ban đầu, nam hài chậm rãi bước từng bước về nhà.
Ân Ly biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra, cô chậm rãi đi theo sau nam hài, nghĩ lại vài lần quy luật cảnh trong mơ. Mỗi lần đi ngủ, cô sẽ lại đến đây, mỗi lần đều thấy nam hài không phải bị đánh thì chính là bị mắng, thế nhưng lại có người lấy cậu làm túi trút giận?
Cũng không đúng, nam hài không phải xem như túi trút giận, chỉ mỗi lần đối phương có quá nhiều người, hắn đánh không lại, nhưng hắn cũng không chạy. Một hai nhất định phải đem kẻ dẫn đầu nhóm đánh vỡ đầu, sau đó bị vây đánh.
Ân Ly đi theo nam hài vào cửa nhà, đây là một khu chung cư cũ, cao bốn năm tầng, nền đất đổ xi măng, hành lang dài chật hẹp, nam hài đi lên đến tầng hai liền đến cửa nhà của chính mình.
Vừa mới đứng vững, liền thấy có đồ vật từ trong cửa nhà ném ra, "Ranh con, mày lại chạy ra ngoài lêu lổng đi?! Bảo mày về nấu cơm, mày lại chạy ra ngoài đánh nhau?! Như thế nào còn chưa chết ở bên ngoài?" Giọng nữ trung hùng hùng hổ hổ mắng hơn nửa giờ.
Nam hài mặt vô biểu tình đi về phòng của mình, căn phòng to cỡ một cửa hàng tạp hóa nhỏ, trừ bỏ một chiếc giường đơn, những đồ vật cổ xưa tán loạn ở các góc, còn lại không chừa được bao nhiêu không gian. Nam hài đi đến một góc, móc ra một cái túi nhỏ, tùy tiện lấy nước thuốc ra rửa sạch miệng vết thương, dùng vải trắng băng bó lại. Sau đó nhìn mảnh vải trên tay phát ngốc.
Ân Ly nghĩ thầm, còn không hẳn là phát ngốc. Thứ này vẫn là được người xưng là hảo bằng hữu duy nhất của hắn đưa, bởi vì thương hại hắn mỗi cùng người ta đánh bị thương, không thể đi bệnh viện. Nói đến đây Ân Ly không khỏi muốn phun, ngươi thực sự quan tâm hắn như vậy sao không trực tiếp đưa hắn đi bệnh viện xem bệnh a?
Ân Ly còn muốn nhìn một chút xem nam hài có phải vẫn mang một thân bị thương đi nấu cơm, nhưng trước mắt là một mảnh mơ hồ, chờ cô ý thức của cô quay lại, cô đã trở về!
Ngồi dậy, Ân Ly lẩm bẩm: "Tại sao đều mơ thấy nam hài kia?" Đuôi mắt lướt qua cuốn sách để trên mặt bàn kia - - < Khai quốc quân chủ - Lăng Dục Thần >. Chẳng lẽ là ban ngày nghĩ cái gì ban đêm mơ đến cái đó sao?
Nói đến quyển sách đó, là tâm đầu của Ân Ly. Mặc dù chính mình chỉ là một công dân nhỏ phải vật lộn từng ngày để có cuộc sống ấm no, nhưng cô vẫn không do dự dùng tích phân một năm kiếm được để mua cuốn sách này, dù cho phải uống dịch dinh dưỡng có hương vị quái dị cả một năm.
Quyển sách này trân quý là do nó được làm bằng giấy, nó còn kể chi tiết về cuộc đời của Lăng Dục Thần. Ân Ly hoài nghi, nhất định là cô nghĩ nhiều, nên luôn mơ thấy rất chân thật. Bản thân cô cảm thấy mình như sa vào ma chướng, một lòng muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan đến hắn. Dù cho, nó chỉ là truyền thuyết, không phải sự thật, cô cũng nguyện ý tin tưởng.
Đợi đến khi Ân Ly một lần nữa tiến vào giấc mộng, liền phát hiện hoàn cảnh đã thay đổi, bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc của nam hài.
"Ba, mẹ, vì cái gì? Tại sao phải đổi xử với con như vậy?" Nam hài không dám tin nhìn cha mẹ đang cúi đầu đếm tiền, đầy mặt không thể tin được.
"Bởi vì tiền a! Mày một cái phá sản, có biết nuôi mày phải tốn bao nhiêu tiền không?! Chỉ cần mày phối hợp với nhân gia làm vật thí nghiệm, mỗi ngày đều được ăn no, sung sướng miễn bàn." Mẹ nam hài hợp tình hợp lí nói.
Ân Ly sốt rốt, đây là người nhà cái kiểu gì a! Đáng tiếc cô ngăn cản không có tác dụng, nam hài vẫn bị bắt đi.
Ở trong bóng tối không có ánh Mặt Trời, ở viện nghiên cứu trải qua mười năm. Ân Ly nhìn nam hài dần trở thành thiếu niên, tóc ngắn biến thành tóc dài, khuôn mặt non nớt trở nên góc cạnh rõ ràng, mày kiếm nhập tấn, tuấn mỹ vừa nguy hiểm.
Đúng vậy, Ân Ly không ngừng xuyên qua, cô thấy được thiếu niêm trầm mặc này trong lòng có nhiều thay đổi dần trở nên biến thái. Chỉ cần hắn có cơ hội, hắn liền lên kế hoạch trốn thoát, tuy rằng nhiều lần thất bại, bị bắt lại sẽ bị trừng phạt rất nghiêm khắc.
Phải nói thế nào đây? So với việc ngày đêm bị bắt làm thí nghiệm thể để kích phát các loại dị năng, còn không bằng có cơ hội trốn khỏi đây. Không phải chỉ Ân Ly nói, phòng thí nghiệm này đặc biệt thất đức, các biện pháp cổ quái lạ lùng gì cũng có, gen động vật cũng tiêm vào nam hài, uy, là trong cơ thể nam hài. Bất chấp hắn có thể chấp nhận hay không.
Mỗi lần Ân Ly tới tựa hồ đã qua một năm, cho nên cô nghĩ nam hài cũng là phải trải qua mười năm.
Khi Ân Ly ngủ một giấc tỉnh lại, phát hiện khung cảnh lại thay đổi. Xung quanh là vùng núi trống trải, bầu trời âm u, bên tai vang lên tiếng cười tùy tiện của nam nhân: " Ngô Hạo, bằng hữu thân yêu của tao! Là mày, mật báo hành tung của tao cho sở nghiên cứu, đúng không?" Hai tròng mắt nam nhân sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm nam tử rụt rè sợ hãi trước mặt.
"Đúng, thực xin lỗi. Dục Thần, tôi xin lỗi cậu! Cậu hãy tha cho cho tôi đi, là bọn họ bức tôi." Ngô Hạo quỳ trên mặt đất đau đớn khóc thành tiếng.
Lăng Dục Thần mặt vô cảm nhìn người đang quỳ trên mặt đất, đã từng là bằng hữu tốt nhất của hắn, như thế lại không có tôn nghiêm khóc lóc trước mặt hắn.
Xa xa là âm thanh của Zombie rống còn có cả - - dị năng giả!
Ân Ly mạc danh nhìn Lăng Dục Thần bị dị năng giả vây quanh, sốt ruột muốn chết. Nằm máng, đây là muốn dùng đại chiêu đi! Lăng Dục Thần, mau chạy đi! Cô kêu lên, nhưng không ai chú ý đến cô. Chỉ có Lăng Dục Thần quét mắt qua hướng cô đứng, nhìn cô khó nhịn kích động lại quay đầu đi.
"Các người, bất quá chỉ là muốn nghiên cứu dị năng kết tinh hạt nhân của ta mà thôi, cứ việc nói thẳng." Nam nhân cười đến tùy ý, trông vô cùng đẹp đẽ lại kiêu ngạo, chẳng ai sánh bằng.
"Muốn sao, vậy thì liền cùng ta bồi táng ở đây đi! Thế giới này, không có cũng được..." Lăng Dục Thần nói xong, giơ cao hai tay, kình phong nổi lên cuồng bạo khiến mái tóc đen nhánh của hắn rối loạn, đôi mắt đen như màu mực lại sáng như ánh sao, khóe môi hắn treo lên một nụ cười bất cần đời. Liền để cho tất cả đều biến mất đi!
Quả cầu năng lượng cực lớn từ trong cơ thể của hắn kích phát ra, kéo đến trên không trung từng trận lôi điện, mây đen dày đặc bao phủ khắp mảnh đất này, không gian xung quanh thoáng trở nên vặn vẹo.
Điện quang lập lòe, ngoại trừ những âm thanh đùng đùng, một thanh âm của con người cũng không có. Một lúc trôi qua, khắp nơi gồ ghề lồi lõm lại không có một bóng người, trừ bỏ Ân Ly bị cảnh tượng trước mặt dọa ngốc. Cùng tại đây, ở phần đất xa hơn phát hiện dị biến, cho rằng thiên giáng tội trừng phạt nhân loại một lần nữa. Khắp nơi thổ địa đều bị cháy khét, nhìn không ra hình thù. Đàn Zombie vừa rồi ở gần đây đều trực tiếp bị giết, ai lại lợi hại như vậy? Là con người sao?
Này...cô mới bao lâu không có đến đây, như thế nào nam nhân này một lời không hợp liền phá hủy hết thế?!
Thậm chí cánh tay của cô còn đang đơn độc đưa ra, muốn bắt lấy một cái gì đó, nhưng chỉ có thể bất lực buông xuống. Lăng Dục Thần đã đi đâu? Loáng thoáng vừa nãy cô thấy giống như một cái lỗ đen xuất hiện tại bên cạnh hắn.
Được rồi, lần sau cô đến nhất định sẽ lại nhìn thấy Lăng Dục Thần, lần nào cũng đều như vậy, không phải sao?
Ý thức đang giãy giụa, hai con ngươi chợt mở mạnh ra, ý thức trôi dạt của Ân Ly đã trở lại, nhìn lên trần nhà màu trắng quen thuộc. Cô mới nhận ra, vừa rồi vẫn là đang nằm mơ.
Đúng vậy, thế giới Zombie trong mộng đã sớm trôi qua. Nó là tai nạn phát sinh toàn cầu vào thế kỷ 22, hiên tại đã là thế kỷ 32, đã trôi qua hẳn một ngàn năm.
Virus Zombie tràn lan, đa số con người biến thành Zombie, rất ít trở thành người có dị năng, và còn lại là người thường vô lực phản kháng.
Chuyện xưa về Lăng Dục Thần, mang theo các truyền kỳ. Từ người thường biến thành dị năng giả, lại trải qua các cấp bậc chênh lệch giết không ít dị năng giả cùng cấp bậc. Đã biến mất không thấy ở trước mắt mọi người.
Lúc hắn xuất hiện lần nữa, là lúc đã trưởng thành, năng lực đặc biệt cường đại, dung mạo tuấn mỹ. Nếu không phải hắn đem cừu nhân ngày trước tự tay đâm chết từng người, không buông tha cho những kẻ đó. Mọi người căn bản sẽ không nghĩ tới, hắn chính là cái thiếu niên vô lực phản kháng năm đó.
Ngồi dậy, cầm lấy quyển sách trên tủ đầu giường, cẩn thận mở ra trang cuối cùng: Lăng Dục Thần thống lĩnh đông đảo dị năng giả chiến đấu với Zombie hoàng, sau sức mạnh hủy diệt thế giới, tất cả mọi người đều biến mất, bao gồm cả quân chủ khai quốc vĩ đại Lăng Dục Thần. Hậu nhân đồn đại, năng lượng dị năng quá cường đại, mở ra thông đạo thời gian, đưa hắn tới thế giới khác.
Ân Ly đọc thầm từng câu từng chữ, có phần khó hiểu, Lăng Dục Thần như thế nào lại từ một nam nhân diệt thế biến thành chúa cứu thế cứu vớt nhân loại? Này thật đáng tin cậy sao?
Chẳng lẽ do Lăng Dục Thần là vai chính, có bàn tay vàng, còn có tâm địa tốt bụng? Nhưng phía trước tự tay giết chết cừu nhân không chút lưu tình, liền nhìn ra được hắn tuyệt đối là một nhân vật bụng dạ nham hiểm.
Ân Ly nằm một lúc thấy thời gian chỉ 8 giờ, mới kinh ngạc phát hiện thời gian trôi nhanh, hôm nay cô còn muốn đi chợ để giao dịch một số thứ.
Ở thế kỷ 22, dị năng giả rất đông, nhưng lại rất ít dị năng giả hệ không gian. Tại thế kỷ 32, không gian tùy thân quả thật đều có ở khắp nơi, điều khác biệt duy nhất, là bên trong không gian có thể gieo trồng thực vật hay không.
Ân Ly mặc dù là cô nhi, nhưng may mắn được phúc lợi chính phủ nuôi dưỡng trưởng thành, mười tám tuổi đã kích phát dị năng không gian đặc biệt, có thể gieo trồng lương thực. Dù cho đất đai không tính là quá lớn, cũng bị chính phủ trưng thu, nhưng mỗi lần đều lưu lại cho cô một phần, hơn nữa còn đưa tặng rất nhiều điểm tích lũy - - tuy nhiên cô đều dùng để mua các loại sách vở.
Đi qua các phố xá náo nhiệt bận rộn, bước chân Ân Ly có chút xao động, không tự chủ bước nhanh hơn nữa!
Chỉ chốc lát đã đi đến một góc hẻo lánh, nơi đó đã có một người trung niên mặt mũi thăng trầm, tóc bạc chờ sẵn. Người đàn ông trung niên đã sớm đợi không còn kiên nhẫn được nữa, trông thấy Ân Ly tới, mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn là xụ mặt trách cứ: "Nha đầu nhà ngươi thật sự là không có quan niệm về thời gian, không phải đã nói giao dịch lúc chín giờ, bây giờ là mấy giờ rồi? Đội tuần tra đều muốn tới!"
"Thật xin lỗi, cháu ngủ quên. Từ ngoài thành đến đây mất chút thời gian, lại để cho ngài sốt ruột chờ rồi. Thứ đó còn có ở đây không?" Ân Ly không ngừng xin lỗi, thân người không ngừng khom lưng xin lỗi.
"Có mang theo đây, ngươi xem, là quyển này có phải hay không? Đây chính là tổ tông nhà ta lưu truyền đến nay, nếu không phải cùng ngươi đổi lấy đồ ăn tự nhiên , ta mới sẽ không lấy ra." Nam nhân trung niên bên ngoài bình tĩnh, nhưng thực ra bên trong đang rất lo lắng. Chỉ có nha đầu này không biết đồ tự nhiên trân quý, mới lấy ra đổi sách, thật là khờ dại!
Ân Ly nhìn mặt bìa, mở ra hai trang, cao hứng mặt mày cong cong, vung tay lên, liền một cái túi nhỏ rơi xuống đất, "Đồ vật đều ở bên trong."
Nam nhân thấy, đau lòng lập tức ôm lên, giống như ôm Đại Quốc Bảo, "Ngươi thật là thô lỗ, nhỡ đem đồ ăn đập hư làm sao bây giờ?" Thấy Ân Ly không chút nào để ý, chỉ hoan hỉ ôm quyển sách, lắc đầu đi rồi.
Ôm quyển sách, Ân Ly thậm chí không nhớ tới có thể đặt vào không gian, về đến nơi ở. Đem sách đặt ở trên mặt bàn, nghiêm túc xem chi tiết. Bìa sách nhìn cũ kĩ không có gì thu hút, nhưng bên trong viết về chuyện xưa của Lăng Dục Thần, so sánh với sách cô mua trân quý hơn còn kỹ càng tỉ mỉ!
Ân Ly tuy lăn lộn mới ăn no mặc ấm, nhưng phàm là dư đồ ăn, đều bị cô đem đi đổi lấy sách vở. Ở tương lai, sách vở cũng là loại vật tư quý hiếm, bởi vì cây cối bị cấm chặt, sợ phá hủy môi trường, tất cả các đồ vật đều là do nguồn năng lượng tạo thành. Đọc sách hiện tại đều là sử dụng điện tử trình chiếu, có thể thấy được sách giấy vô cùng quý giá.
Ôm sách cổ, Ân Ly lại tiến vào trong giấc mộng, bởi vì ở đó có thế giới cô mong chờ. Còn có, bóng dáng thiếu niên đơn độc kia, chỉ mong cô còn có thể nhìn thấy.
Vào lúc cô ngủ say, cuốn sách cổ kia nháy mắt nổi lên ánh hào quang, bao phủ quanh người Ân Ly, hào quang biến mất, người và sách cùng không thấy đâu. Chỉ còn lưu lại từng hàng sách trên giá trong căn phòng trống rỗng.
--------------
Hehe, thích truyện này quá, nên tớ lại đào một hố mới ~~~~
Sẽ không phụ kỳ vọng của các cậu!
Truyện chỉ đăng tại Wattap: Manh Ca - @Diemquanca
Truyện edit chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup, k mang đi nơi khác!!!