Lucy dẫn dắt Phương Diệu Diệu được nửa tháng, người cũng sắp bán đi nửa cái mạng. Công ty thấy cô ta không làm ra được thành quả, nhưng cân nhắc đến sáng kiến đề ra vẫn ổn, dứt khoát chia bớt người dưới tay cô ta, chỉ để lại một mình Phương Diệu Diệu, để cô ta thử làm phát sóng clip ngắn khám phá cửa hàng ăn uống.
Lucy nghe thấy tin này thì sắp điên rồi, clip ngắn có thể sẽ tăng fan nhanh, nhưng đường đi không dễ đến thế.
Lucy bạt mạng làm đơn khiếu nại với công ty, cuối cùng vẫn là duy trì nguyên dạng.
Duy trì nguyên dạng thì duy trì nguyên dạng thôi, Lucy cũng chỉ có thể nhận mệnh. Bắt đầu dẫn dắt Phương Diệu Diệu làm khám phá cửa hàng ăn uống.
Kết quả Phương Diệu Diệu không biết diễn, ăn đồ không chút sinh động! Đăng clip lên mấy lần, tổng cộng chưa được năm mươi ngàn lượt nhấn.
Lucy chỉ cảm thấy kiệt sức, vốn thấy Phương Diệu Diệu là một hạt giống tốt, kết quả chính là sống chết không dẫn dắt được.
Đưa cô ấy đi ăn gian hàng lề đường, cô ấy lén nhíu mày chê không sạch sẽ. Nhà hàng lớn, cô ấy co rúm lại không dám nói chuyện lớn tiếng. Ngay cả ăn một món thịt tẩm bột chiên, cô ấy ước gì có thể lấy cái bát bỏ vào ăn, sợ ăn không đẹp.
Lucy nhạy bén nhận ra vấn đề của Phương Diệu Diệu ở đâu, gánh nặng hình tượng của cô ta quá nặng! Không tự nhiên!
Lại nhớ đến lúc Thời Nhiễm ăn thức ăn, bàn tay to bốc cả nắm cơm trực tiếp ăn, dù trên mặt có dính chút nước xốt cũng thể hiện sự đáng yêu chân thật.
Điều quan trọng nhất là Thời Nhiễm ăn thức ăn khiến người ta thấy ngon, cảm thấy đồ cô ăn là tuyệt thế mỹ vị.
Còn Phương Diệu Diệu thì ăn cơm như uống thuốc, mỗi ngày ăn đồ ăn như bóp mũi, ăn vô cùng miễn cưỡng.
Lucy cũng muộn phiền, cô ta điều tra gia cảnh của Phương Diệu Diệu, chỉ là một học sinh đại học sinh ra trong gia đình bần hàn, cũng không phải nhân vật hai chân không chạm đất, sao có thể chê việc ăn uống như thế chứ? Bản thân Phương Diệu Diệu vẫn còn bàng hoàng, nhà cô ta khó khăn, sau khi lên đại học cũng tìm rất nhiều công việc để kiếm tiền, nhưng vẫn là không đủ dùng. Sau đó thì được người gọi là đào tạo ngôi sao tìm thấy, đối phương nói rất hay, lúc đầu làm chủ phòng phát trực tiếp một khoảng thời gian, về sau công ty sẽ cho cô ấy tham gia thi tuyển chọn thực tập sinh.
Dù gì thì tuổi của Phương Diệu Diệu cũng không lớn, động lòng rồi ký hợp đồng.
Thời gian gia hạn hợp đồng dài, mười năm. Có điều vẫn là đối phương thấy cô ta mặt mũi không tệ, xác định cô ta có thể nổi tiếng, phí ký hợp đồng kê ra mất vài chục đồng.
Phương Diệu Diệu cũng không nhịn được vui mừng, nhưng niềm vui này biến mất sau khi gặp Lucy.
Lucy thích nhất là treo cái người tên Thời Nhiễm lên miệng, Phương Diệu Diệu tìm người nghe ngóng, Thời Nhiễm này là người Lucy dẫn dắt khi xưa sau đó nói muốn giải trừ hợp đồng với công ty, rời đi phải gọi là dứt khoát lưu loát.
Phương Diệu Diệu đặt chén canh thịt cừu to đùng trong tay xuống, mình cũng rất tủi thân mà.
Cô ấy đã ký với công ty rồi, dĩ nhiên có một giấc mộng làm ngôi sao. Nhưng người quản lý này lại không biết uống lộn thuốc hãng nào, cứ muốn bắt cô ấy ra làm hotgirl mạng khám phá cửa hàng ăn uống.
Phương Diệu Diệu chỉ thấy mình rất tủi, đồ ăn lề đường vừa dầu vừa cay, sao cô ấy có thể ăn hàng ngày!
Sau khi ăn xong còn phải lên hình thế nào?
Cô ấy đề nghị mình giả vờ, sau đó để hậu kỳ biên tập cắt ghép, nói được một nửa thì bị Lucy cắt đứt.
“Thật còn tưởng kỹ thuật diễn xuất của bản thân cô giỏi cỡ nào sao? Lúc ăn thật còn chẳng ra sao mà giờ cô còn muốn giả vờ ăn? Cô coi cô là người nổi tiếng quay phim à? Có cần cắt một bức ảnh cho cô không?”
Lucy nói rất khó nghe, Phương Diệu Diệu ủy khuất rơi nước mắt tại chỗ.
Hai bên giày vò nhau vô cùng tốn sức, đánh bại triệt để Phương Diệu Diệu.
Lucy vì dò la chỗ bán đồ ngon, mỗi ngày đều lướt diễn đàn địa phương, thời thời khắc khắc quan tâm chỗ nào có cửa hàng ngon.
Chợt, động tác lướt điện thoại của cô ta dừng lại đột ngột.
Blogger ẩm thực lớn của thành phố B đăng một bài viết.
[Đây chắc chắn là mì xào ngon nhất tôi từng ăn! Địa chỉ tôi để bên dưới, các vị đừng ăn nguội, chị gái xào mì mở gian hàng nhỏ ở cổng tứ hợp viện của chính chị ấy, mọi người đi từ cầu Kim Định qua là có thể thấy ngay. Mì ý xốt thịt băm quả thật rất tuyệt, nước xốt đậm vị, mì xào kỹ mềm dẻo, mì ramen dai dai, mì xoắn thậm chí có một cảm giác của quê nhà! Có điều phải mấy cục cưng nhớ đến sớm, chị ấy mở cửa lúc sáu giờ mỗi ngày, bán hết thì nghỉ. (ps: Chị ấy cực xinh đẹp!)]
Ảnh đính kèm là hai tấm ảnh mì xào trông có vẻ cực kỳ hấp dẫn.
Lucy nghe thấy tin này thì sắp điên rồi, clip ngắn có thể sẽ tăng fan nhanh, nhưng đường đi không dễ đến thế.
Lucy bạt mạng làm đơn khiếu nại với công ty, cuối cùng vẫn là duy trì nguyên dạng.
Duy trì nguyên dạng thì duy trì nguyên dạng thôi, Lucy cũng chỉ có thể nhận mệnh. Bắt đầu dẫn dắt Phương Diệu Diệu làm khám phá cửa hàng ăn uống.
Kết quả Phương Diệu Diệu không biết diễn, ăn đồ không chút sinh động! Đăng clip lên mấy lần, tổng cộng chưa được năm mươi ngàn lượt nhấn.
Lucy chỉ cảm thấy kiệt sức, vốn thấy Phương Diệu Diệu là một hạt giống tốt, kết quả chính là sống chết không dẫn dắt được.
Đưa cô ấy đi ăn gian hàng lề đường, cô ấy lén nhíu mày chê không sạch sẽ. Nhà hàng lớn, cô ấy co rúm lại không dám nói chuyện lớn tiếng. Ngay cả ăn một món thịt tẩm bột chiên, cô ấy ước gì có thể lấy cái bát bỏ vào ăn, sợ ăn không đẹp.
Lucy nhạy bén nhận ra vấn đề của Phương Diệu Diệu ở đâu, gánh nặng hình tượng của cô ta quá nặng! Không tự nhiên!
Lại nhớ đến lúc Thời Nhiễm ăn thức ăn, bàn tay to bốc cả nắm cơm trực tiếp ăn, dù trên mặt có dính chút nước xốt cũng thể hiện sự đáng yêu chân thật.
Điều quan trọng nhất là Thời Nhiễm ăn thức ăn khiến người ta thấy ngon, cảm thấy đồ cô ăn là tuyệt thế mỹ vị.
Còn Phương Diệu Diệu thì ăn cơm như uống thuốc, mỗi ngày ăn đồ ăn như bóp mũi, ăn vô cùng miễn cưỡng.
Lucy cũng muộn phiền, cô ta điều tra gia cảnh của Phương Diệu Diệu, chỉ là một học sinh đại học sinh ra trong gia đình bần hàn, cũng không phải nhân vật hai chân không chạm đất, sao có thể chê việc ăn uống như thế chứ? Bản thân Phương Diệu Diệu vẫn còn bàng hoàng, nhà cô ta khó khăn, sau khi lên đại học cũng tìm rất nhiều công việc để kiếm tiền, nhưng vẫn là không đủ dùng. Sau đó thì được người gọi là đào tạo ngôi sao tìm thấy, đối phương nói rất hay, lúc đầu làm chủ phòng phát trực tiếp một khoảng thời gian, về sau công ty sẽ cho cô ấy tham gia thi tuyển chọn thực tập sinh.
Dù gì thì tuổi của Phương Diệu Diệu cũng không lớn, động lòng rồi ký hợp đồng.
Thời gian gia hạn hợp đồng dài, mười năm. Có điều vẫn là đối phương thấy cô ta mặt mũi không tệ, xác định cô ta có thể nổi tiếng, phí ký hợp đồng kê ra mất vài chục đồng.
Phương Diệu Diệu cũng không nhịn được vui mừng, nhưng niềm vui này biến mất sau khi gặp Lucy.
Lucy thích nhất là treo cái người tên Thời Nhiễm lên miệng, Phương Diệu Diệu tìm người nghe ngóng, Thời Nhiễm này là người Lucy dẫn dắt khi xưa sau đó nói muốn giải trừ hợp đồng với công ty, rời đi phải gọi là dứt khoát lưu loát.
Phương Diệu Diệu đặt chén canh thịt cừu to đùng trong tay xuống, mình cũng rất tủi thân mà.
Cô ấy đã ký với công ty rồi, dĩ nhiên có một giấc mộng làm ngôi sao. Nhưng người quản lý này lại không biết uống lộn thuốc hãng nào, cứ muốn bắt cô ấy ra làm hotgirl mạng khám phá cửa hàng ăn uống.
Phương Diệu Diệu chỉ thấy mình rất tủi, đồ ăn lề đường vừa dầu vừa cay, sao cô ấy có thể ăn hàng ngày!
Sau khi ăn xong còn phải lên hình thế nào?
Cô ấy đề nghị mình giả vờ, sau đó để hậu kỳ biên tập cắt ghép, nói được một nửa thì bị Lucy cắt đứt.
“Thật còn tưởng kỹ thuật diễn xuất của bản thân cô giỏi cỡ nào sao? Lúc ăn thật còn chẳng ra sao mà giờ cô còn muốn giả vờ ăn? Cô coi cô là người nổi tiếng quay phim à? Có cần cắt một bức ảnh cho cô không?”
Lucy nói rất khó nghe, Phương Diệu Diệu ủy khuất rơi nước mắt tại chỗ.
Hai bên giày vò nhau vô cùng tốn sức, đánh bại triệt để Phương Diệu Diệu.
Lucy vì dò la chỗ bán đồ ngon, mỗi ngày đều lướt diễn đàn địa phương, thời thời khắc khắc quan tâm chỗ nào có cửa hàng ngon.
Chợt, động tác lướt điện thoại của cô ta dừng lại đột ngột.
Blogger ẩm thực lớn của thành phố B đăng một bài viết.
[Đây chắc chắn là mì xào ngon nhất tôi từng ăn! Địa chỉ tôi để bên dưới, các vị đừng ăn nguội, chị gái xào mì mở gian hàng nhỏ ở cổng tứ hợp viện của chính chị ấy, mọi người đi từ cầu Kim Định qua là có thể thấy ngay. Mì ý xốt thịt băm quả thật rất tuyệt, nước xốt đậm vị, mì xào kỹ mềm dẻo, mì ramen dai dai, mì xoắn thậm chí có một cảm giác của quê nhà! Có điều phải mấy cục cưng nhớ đến sớm, chị ấy mở cửa lúc sáu giờ mỗi ngày, bán hết thì nghỉ. (ps: Chị ấy cực xinh đẹp!)]
Ảnh đính kèm là hai tấm ảnh mì xào trông có vẻ cực kỳ hấp dẫn.
Danh sách chương