"Cạch" một tiếng, Giang Mật đóng cửa sổ lại.

Thím Lưu đen mặt, phun một ngụm nước miếng trên đất: "Phi! cái đồ chết tiệt, xem cô ta đắc ý như thế nào kia! Tôi cũng không thèm thức ăn của con hồ ly tinh, còn sợ dính phải một thân tanh tưởi đấy!"

"Bụp!"

Tiêu Lệ ném lưỡi liềm trong tay mình xuống.

Thím Lưu sợ đến mức rụt vai trừng mắt, nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của anh, tim bà ta cũng run lên, vừa chạy vừa chửi.

Những hàng xóm bên cạnh cũng tản đi.

Giang Mật nhìn xuyên qua cửa sổ thấy một màn này, cô mím môi nở nụ cười, nhanh nhẹn đem trứng xào cà chua đổ ra khỏi chảo rồi bỏ thêm một chút hành thái lên.

Tiêu Dương lặng lẽ đem trứng xào cà chua lên bàn cơm, sau đó chạy đến phòng bếp ngồi xổm xuống bên bếp củi. Cậu liếm môi thèm thuồng, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào cái chảo sắt.

Tiêu Noãn Noãn vừa đi lấy giun cho gà ăn trở về, thấy anh hai giống như cái đuôi đi theo sau mông của chị dâu, cô bé ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Cô bé đi rửa đôi tay nhỏ bé của mình, rồi ngoan ngoãn lấy chén đũa.

Giang Mật xào thêm một đĩa mướp bưng lên bàn.

Tiêu Dương tắt bếp, giẫm lên trên ghế đem nồi chà sạch sẽ, kích động mà hướng ra ngoài lớn giọng gọi: "Anh cả, anh cả, ăn cơm!"

Tiêu Lệ từ ngoài đi vào, thấy lông mày của Tiêu Dương nhướn lên, khiến anh nhớ đến dáng vẻ tố cáo cùng với vẻ mặt đau khổ vào buổi chiều của cậu, khóe môi cũng nở nụ cười nhạt.

Giang Mật thấy anh cười thì hơi ngây ngẩn.



Đôi mắt tối đen của Tiêu Lệ chạm vào ánh nhìn của cô, nụ cười trên môi cũng chợt tắt, anh cầm lấy chén đi đến nhà bếp xới cơm chờ Giang Mật tìm anh nói chuyện.

Bốn người ngồi ở trên bàn vuông, trước mặt mỗi người đều là chén cơm tẻ thơm nức.

Tiêu Dương cùng Tiêu Noãn Noãn nhìn chằm chằm vào món thịt bằm xào cà tím cùng trứng xào cà chua, nuốt nước bọt một cách khó khăn, hai tay đều đặt ở dưới gầm bàn nắm lấy quần.

Giang Mật cùng Tiêu Lệ không lên tiếng thì hai đứa nhỏ cũng không động đũa trước.

Đôi mắt của tụi nhỏ trông mong nhìn Giang Mật, nếu đợi thêm một chút nữa chắc nước miếng của tụi nhỏ cũng chảy đến khô mất.

Giang Mật cảm thấy hai đứa nhỏ này được dạy dỗ rất tốt, cô mỉm cười: "Hai đứa ăn đi."

Tiêu Noãn Noãn dùng muỗng nhỏ múc miếng cà tím đặt vào trong chén của Giang Mật, giọng nói mềm mại: "Chị dâu, chị vất vả rồi, chị ăn trước đi ạ."

Tiêu Dương bĩu môi, thật là vua nịnh nọt.

Cậu vặn vẹo mông, múc một muỗng trứng xào cà chua, còn lấy một muỗng thật lớn đặt vào trong chén của Tiêu Lệ, cậu không tự nhiên, cố tình không nhìn về phía Giang Mật, lại múc một muỗng cà tím bỏ vào trong chén của mình, vùi đầu ăn.

Mắt Tiêu Dương bừng sáng, thịt băm nhỏ thơm và mềm, cà vừa mềm vừa dẻo, nước chan cơm thì đậm đà, ăn rất ngon miệng.

Đột nhiên trong đầu cậu chợt nảy ra một suy nghĩ, suốt năm năm ngắn ngủi mà cậu sống, hóa ra đều ăn thức ăn của lợn.

Một khi vị giác của đầu lưỡi chạm vào thức ăn ngon thì cậu không có khả năng để kháng cự, căn bản là dừng không được, hai má phồng lên ăn liên tiếp mấy ngụm cà tím. Cậu lại nhắm đến món trứng gà xào cà chua, trứng gà trơn mềm, cà chua ngọt nhưng vẫn giữ được vị chua, nước chan lên cơm, hương vị thật sự rất tuyệt! Hu hu hu, cậu hận không thể có hai cái miệng để ăn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện