Đôi mắt Jessamine mở lớn. “Chị ấy đi đâu thế?”
Will nhìn Sophie, thoáng qua Tessa tựa như những ngón tay khẽ cù lên da. “Sophie yêu quý, chị ấy đi đâu thế?”
Sophie dành cho anh cái nhìn độc địa. “Nếu cô Branwell muốn mọi người biết, cô ấy đã nói rồi,” cô ta quát và vội ra ngoài theo phu nhân của mình.
Henry, bỏ đĩa đậu xuống và cố nở nụ cười thân ái. “Rồi,” anh ta nói. “Chúng ta đang bàn về vấn đề gì thế?”
“Không có gì,” Will nói. “Bọn em muốn biết Charlotte đi đâu. Có chuyện gì à?”
“Không,” Henry nói. “Anh không nghĩ vậy…” anh ta nhìn quanh phòng thấy bốn đôi mắt đang chú mục vào mình và thở dài. “Charlotte không phải lúc nào cũng nói cho anh biết cô ấy đang làm gì. Các em biết mà.” Anh cười hơi tổn thương. “Đừng trách cô ấy, thật đấy. Trong những vấn đề lí trí, không trông chờ gì được vào anh rồi.”
Tessa ước có thể nói gì an ủi Henry. Có gì đó ở anh ta khiến cô nghĩ tới Nate hồi còn trẻ, luôn đỏ mặt cả thẹn và dễ tủi thân. Cô vô thức chạm lên thiên thần đeo trên cổ, tìm kiếm sự trấn an từ những tiếng tíc tắc đều đặn.
Henry nhìn sang cô. “Cái mặt đồng hồ em đeo trên cổ ấy… anh xem một chút được không?”
Tessa hơi lưỡng lự, rồi gật đầu. Dù sao đó chỉ là Henry thôi. Cô tháo móc và đưa cho anh.
“Đây là một vật nhỏ nhắn tốt,” anh nói và xoay trong tay. “Em có nó từ đâu?”
“Của mẹ em đấy ạ.”
“Một dạng bùa” Anh ta ngước lên. “Em có phiền nếu anh xem nó trong phòng thí nghiệm không?”
“Ồ.” Tessa không giấu nổi sự căng thẳng. “Nếu anh cẩn thận thì được. Đó là tất cả những gì của mẹ mà em có. Nếu nó bị hỏng…”
“Henry không làm hỏng hay vỡ đâu,” Jem trấn an. “Anh ấy giỏi với mấy cái đó lắm.”
“Đúng thế,” Henry nói, rất khiêm tốn và thật. “Anh sẽ trả lại em nguyên vẹn.”
“Dạ…” Tessa lưỡng lự.
“Mình chẳng thấy có gì phải làm rối lên,” Jessamine, có vẻ đã chán. “Nó có đính kim cương đâu mà lo.”
“Nhiều người đánh giá tình cảm cao hơn kim cương đấy, Jessamine.” Đó là Charlotte, đứng ở ngưỡng cửa. Cô ta có vẻ bối rối. “Có người muốn nói chuyện với em đó, Tessa.”
“Với em?” Tessa hỏi, quên mất chiếc đồng hồ mặt thiên thần trong chốc lát.
“Ai vậy?” Will nói. “Chị nhất định phải làm lơ bọn em thế không?”
Charlotte thở dài. “Là tiểu thư Belcourt. Cô ta ở dưới tầng. Trong Đất Thánh .”
“Giờ sao?” Will hỏi. “Có chuyện gì à?”
“Chị liên lạc với cô ta,”Charlotte nói. “Về de Quincey, ngay trước bữa tối. Chị mong cô ta có thông tin gì đó, và cô ta có, nhưng đòi gặp Tessa trước. Có vẻ dù chúng ta vô cùng cẩn trọng, những tin đồn về Tessa vẫn rò rỉ trong Thế Giới Ngầm, và tiểu thư Belcourt… hứng thú.”
Tessa bỏ dĩa xuống. ”Hứng thú với gì ạ?” cô nhìn quanh bàn, nhận ra bốn cặp mắt giờ đang dán vào cô. “Tiểu thư Belcourt là ai?” Khi không ai đáp, cô quay sang Jem vì đó là người có khả năng trả lời cô nhất. “Cô ấy là Thợ Săn Bóng Tối à?”
“Cô ta là ma cà rồng.” Jem nói. “Chính ra là một ma cà rồng cung cấp tin. Cô ta đưa tin cho Charlotte và cho bọn anh biết về những chuyện xảy ra trong cộng đồng Màn Đêm.”
“Nếu không muốn, em có thể không nói chuyện với cô ta, Tessa,” Charlotte nói. “Chị bảo cô ta đi cũng không sao.”
“Không.” Tessa đẩy đĩa ăn đi. “Nếu cô ta có thể đưa tin về de Quincey, có lẽ cô ta biết về Nate. Em không thể liều để cô ta đi khi cô ta có thể có thông tin. Em sẽ đi.”
“Em không muốn biết cô ta muốn gì từ em sao?” Will hỏi.
Tessa trầm ngâm nhìn anh. Đèn phù thủy khiến da anh xanh xao hơn, đôi mắt xanh hơn. Chúng là màu nước Bắc Đại Tây Dương, nơi băng bao trùm mặt biển xanh đen hệt như tuyết bám trên lớp kính đen. “Ngoài Chị Em Hắc Ám, em chưa từng gặp một cư dân Thế Giới Ngầm nào khác,” cô nói. “Em nghĩ… em muốn.”
“Tessa…” Jem mở miệng nhưng cô đã đứng dậy. Không nhìn ai ở bàn, cô vội đi theo Charlotte.
Will nhìn Sophie, thoáng qua Tessa tựa như những ngón tay khẽ cù lên da. “Sophie yêu quý, chị ấy đi đâu thế?”
Sophie dành cho anh cái nhìn độc địa. “Nếu cô Branwell muốn mọi người biết, cô ấy đã nói rồi,” cô ta quát và vội ra ngoài theo phu nhân của mình.
Henry, bỏ đĩa đậu xuống và cố nở nụ cười thân ái. “Rồi,” anh ta nói. “Chúng ta đang bàn về vấn đề gì thế?”
“Không có gì,” Will nói. “Bọn em muốn biết Charlotte đi đâu. Có chuyện gì à?”
“Không,” Henry nói. “Anh không nghĩ vậy…” anh ta nhìn quanh phòng thấy bốn đôi mắt đang chú mục vào mình và thở dài. “Charlotte không phải lúc nào cũng nói cho anh biết cô ấy đang làm gì. Các em biết mà.” Anh cười hơi tổn thương. “Đừng trách cô ấy, thật đấy. Trong những vấn đề lí trí, không trông chờ gì được vào anh rồi.”
Tessa ước có thể nói gì an ủi Henry. Có gì đó ở anh ta khiến cô nghĩ tới Nate hồi còn trẻ, luôn đỏ mặt cả thẹn và dễ tủi thân. Cô vô thức chạm lên thiên thần đeo trên cổ, tìm kiếm sự trấn an từ những tiếng tíc tắc đều đặn.
Henry nhìn sang cô. “Cái mặt đồng hồ em đeo trên cổ ấy… anh xem một chút được không?”
Tessa hơi lưỡng lự, rồi gật đầu. Dù sao đó chỉ là Henry thôi. Cô tháo móc và đưa cho anh.
“Đây là một vật nhỏ nhắn tốt,” anh nói và xoay trong tay. “Em có nó từ đâu?”
“Của mẹ em đấy ạ.”
“Một dạng bùa” Anh ta ngước lên. “Em có phiền nếu anh xem nó trong phòng thí nghiệm không?”
“Ồ.” Tessa không giấu nổi sự căng thẳng. “Nếu anh cẩn thận thì được. Đó là tất cả những gì của mẹ mà em có. Nếu nó bị hỏng…”
“Henry không làm hỏng hay vỡ đâu,” Jem trấn an. “Anh ấy giỏi với mấy cái đó lắm.”
“Đúng thế,” Henry nói, rất khiêm tốn và thật. “Anh sẽ trả lại em nguyên vẹn.”
“Dạ…” Tessa lưỡng lự.
“Mình chẳng thấy có gì phải làm rối lên,” Jessamine, có vẻ đã chán. “Nó có đính kim cương đâu mà lo.”
“Nhiều người đánh giá tình cảm cao hơn kim cương đấy, Jessamine.” Đó là Charlotte, đứng ở ngưỡng cửa. Cô ta có vẻ bối rối. “Có người muốn nói chuyện với em đó, Tessa.”
“Với em?” Tessa hỏi, quên mất chiếc đồng hồ mặt thiên thần trong chốc lát.
“Ai vậy?” Will nói. “Chị nhất định phải làm lơ bọn em thế không?”
Charlotte thở dài. “Là tiểu thư Belcourt. Cô ta ở dưới tầng. Trong Đất Thánh .”
“Giờ sao?” Will hỏi. “Có chuyện gì à?”
“Chị liên lạc với cô ta,”Charlotte nói. “Về de Quincey, ngay trước bữa tối. Chị mong cô ta có thông tin gì đó, và cô ta có, nhưng đòi gặp Tessa trước. Có vẻ dù chúng ta vô cùng cẩn trọng, những tin đồn về Tessa vẫn rò rỉ trong Thế Giới Ngầm, và tiểu thư Belcourt… hứng thú.”
Tessa bỏ dĩa xuống. ”Hứng thú với gì ạ?” cô nhìn quanh bàn, nhận ra bốn cặp mắt giờ đang dán vào cô. “Tiểu thư Belcourt là ai?” Khi không ai đáp, cô quay sang Jem vì đó là người có khả năng trả lời cô nhất. “Cô ấy là Thợ Săn Bóng Tối à?”
“Cô ta là ma cà rồng.” Jem nói. “Chính ra là một ma cà rồng cung cấp tin. Cô ta đưa tin cho Charlotte và cho bọn anh biết về những chuyện xảy ra trong cộng đồng Màn Đêm.”
“Nếu không muốn, em có thể không nói chuyện với cô ta, Tessa,” Charlotte nói. “Chị bảo cô ta đi cũng không sao.”
“Không.” Tessa đẩy đĩa ăn đi. “Nếu cô ta có thể đưa tin về de Quincey, có lẽ cô ta biết về Nate. Em không thể liều để cô ta đi khi cô ta có thể có thông tin. Em sẽ đi.”
“Em không muốn biết cô ta muốn gì từ em sao?” Will hỏi.
Tessa trầm ngâm nhìn anh. Đèn phù thủy khiến da anh xanh xao hơn, đôi mắt xanh hơn. Chúng là màu nước Bắc Đại Tây Dương, nơi băng bao trùm mặt biển xanh đen hệt như tuyết bám trên lớp kính đen. “Ngoài Chị Em Hắc Ám, em chưa từng gặp một cư dân Thế Giới Ngầm nào khác,” cô nói. “Em nghĩ… em muốn.”
“Tessa…” Jem mở miệng nhưng cô đã đứng dậy. Không nhìn ai ở bàn, cô vội đi theo Charlotte.
Danh sách chương