Ôn Tư Nguyệt mặt đầy hoảng loạn, suýt chút nữa đã bị zombie tóm được. Cô ta lảo đảo vài bước rồi nhanh chóng chạy lên trước.

Cô ta không thể chết, đặc biệt không thể c.h.ế.t ngay lúc này.

Ngay khi cô ta sắp thoát khỏi sảnh chung cư, một zombie bảo vệ từ phía sau bất ngờ nhảy lên, kéo cô ta ngã xuống đất.

“Cứu tôi với, đừng bỏ tôi lại! Cứu!!!”

Cô ta hét lên trong đau đớn, nhìn bóng dáng hai người phía trước đầy tuyệt vọng.

Mục Tử Ca quay đầu lại nhìn, thở dài một tiếng rồi tiếp tục chạy. Dù cô có khả năng cũng không chắc muốn cứu.

Đây chính là hiện thực tàn khốc! Ôn Tư Nguyệt còn đang cố vùng vẫy, thì một con zombie khác đã lao tới, cắn vào cổ cô ta. Cô ta hét lên trong đau đớn, m.á.u từ cổ phun ra, cả người run rẩy dữ dội.

“Á! Ặc Ặc...Hự!” Đó là âm thanh cuối cùng của Ôn Tư Nguyệt.

Máu của cô ta kích thích những con zombie khác, chúng lao vào cắn xé, cho đến khi cơ thể cô ta bị nhiễm hoàn toàn virus zombie.

Sau khi biến đổi, cô ta đứng dậy, đôi mắt trống rỗng, bước đi một cách vô hồn, cổ bị vặn xoắn với vài vết thương sâu.

...

Lãnh Thần Dực và Mục Tử Ca đã đột nhập vào siêu thị đối diện chung cư. Vừa vào trong, họ lập tức khóa cửa lại.

Cả hai chưa kịp nghỉ ngơi thì ba con zombie trong đồng phục nhân viên đã nhào tới.

Cửa siêu thị đã được khóa, hai người tránh né sự tấn công của vài con zombie rồi nhanh chóng lao vào một kho hàng nhỏ.

Bên ngoài có ít nhất năm con zombie mặc đồng phục nhân viên, họ không thể đối đầu trực diện, cần phải nghỉ ngơi để phục hồi thể lực.

“Em có bị thương không? Để anh kiểm tra xem.” Lãnh Thần Dực ngồi xếp bằng trên một thùng giấy đã trải sẵn, tiện tay kéo Mục Tử Ca vào lòng, chăm chú kiểm tra.

Mục Tử Ca: "..."

Vừa ngồi lên đùi anh, mặt cô lập tức đỏ bừng, lắp bắp phản đối: “Không... sao! Anh thả em ra trước đã.”

Ánh sáng trong kho rất mờ, tư thế của cả hai khiến cô không khỏi suy nghĩ lung tung. Ai mà chịu nổi cảnh này chứ.

“Đừng cử động.” Giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tai, khiến cô không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn để anh kiểm tra.

Cô lấy chiếc đèn phát sáng trong ba lô ra, làm cho kho hàng tối tăm trở nên sáng hơn, có thể nhìn thấy rõ ràng được khuôn mặt điển trai của anh.

Khi thấy anh chuẩn bị kéo áo mình lên, Mục Tử Ca giật mình kêu lên: “Giữa ban ngày, anh... anh đừng có làm bậy!”

Đôi mắt sâu thẳm của Lãnh Thần Dực tối lại, nhìn thấy vải trên vai cô bị rách, anh định xé ra để kiểm tra xem có vết thương nào không.

“Nghe lời, để anh xem.” Nói xong, anh mạnh tay xé một đường, bờ vai trắng ngần của cô lộ ra ngay lập tức.

Mục Tử Ca thầm than trong lòng. Vì đã liên kết với hệ thống nên cô sẽ không bị nhiễm virus thây zombie, chỉ có thể bị cắn c.h.ế.t thôi.

Vết xước nhẹ do móng vuốt của zombie đã lành từ lâu, nhưng cô lại không biết phải giải thích như thế nào.

Không lẽ anh định lột hết đồ của cô ra kiểm tra sao? Đáng ghét thật!

Anh kiểm tra kỹ lưỡng, không thấy vết thương nào. Lúc này anh mới nhận ra, mình đã vô tình làm rách áo cô, biến nó thành một chiếc áo trễ vai.

“Em đi thay đồ khác đi.” Anh buông tay ra, không động chạm cô thêm nữa.

Mục Tử Ca vội vàng đứng dậy, lấy hai viên tinh hạch từ túi ra, như dâng vật hiếm lên cho anh: “Thần Dực, anh xem cái này là gì?”

Lãnh Thần Dực nhận lấy hai mảnh tinh hạch nhỏ trong suốt, nghiêm túc xem xét.

Nhân lúc anh phân tâm, cô mới lặng lẽ đi về phía góc kho để thay quần áo. Ở nơi anh không nhìn thấy, Mục Tử Ca lén lút lấy vài thùng mì ăn liền và một số thực phẩm khác cất vào không gian.

Sau khi không gian đã đầy, cô cầm vài cây xúc xích và bánh quy trở lại: “Chúng ta để sau hãy nghiên cứu, trước tiên ăn chút gì lót dạ đã.”

Lãnh Thần Dực hơi nheo mắt, dường như đã biết tác dụng của những viên tinh hạch này.

Có vẻ chúng có khả năng bổ sung năng lượng cho năng lực dị biến trong cơ thể anh.

Hai người vừa ăn được vài miếng thì bên ngoài vang lên những tiếng va đập liên tục.

Mục Tử Ca giật mình, lo lắng không biết có phải người sống sót khác đã xông vào không. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lãnh Thần Dực, cô cũng dần lấy lại bình tĩnh.

Dù sao, có đại ca phản diện ở đây, cô không có gì phải sợ cả.

“Không cần để ý, em cứ ăn tiếp đi.” Anh nhìn cô ánh mắt đầy cưng chiều.

Cô giống như một chú chuột Hamster nhỏ, miệng nhồi đầy thức ăn, ăn một cách say mê.

Lãnh Thần Dực đưa tay lau sạch vết thức ăn ở khóe miệng cô. Mục Tử Ca thoáng ngẩn người, nhưng rồi lại tiếp tục nhai, dặn lòng không được xao nhãn việc ăn uống.

Rầm rầm rầm!

Bỗng nhiên, tiếng đập cửa kho vang lên dữ dội. Có giọng đàn ông từ bên ngoài vọng vào: "Có ai trong đó không? Có thể mở cửa cho chúng tôi vào trú tạm được không?"

Bên ngoài là ba người, hai nam và một nữ, trước đó đã trốn trong nhà vệ sinh của siêu thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện