Mục Tử Ca cảm thấy mọi thứ trước mắt tối sầm lại. Khi mở mắt ra lần nữa, cô thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Cô sững người trong giây lát.

Trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo, cô phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường lớn sạch sẽ. Ga giường màu xám tro, nội thất đơn sơ, chỉ có vài món đồ đơn giản trong nhà.

Chưa kịp định thần, cô đã nghe thấy tiếng bước chân “lộp cộp” từ ngoài hành lang, càng lúc càng rõ.

Mục Tử Ca hoảng hốt, vội trèo xuống giường, nhanh chóng mở tủ quần áo trước mặt, chui vào trong núp.

Khi vừa khép cửa tủ lại thì cánh cửa phòng cũng vừa lúc mở ra!

Lúc này trời đã tối, có lẽ vì mất điện nên ngoài hành lang chỉ có ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn dầu màu vàng nhạt không đủ để nhìn rõ.

Trong tủ quần áo tối om, cô chỉ có thể căng thẳng lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài. Cả người cô căng cứng, lo sợ người kia sẽ mở tủ và phát hiện ra mình, cảm giác tội lỗi lan tỏa khắp người như một kẻ trộm bị dồn vào góc.

Tiếng bước chân dần di chuyển về phía phòng tắm, sau đó không còn nghe thấy gì nữa.

Vài phút sau, âm thanh của nước chảy vang lên. Mục Tử Ca thở phào nhẹ nhõm, từ từ mở cửa tủ, nhẹ nhàng bò ra ngoài.

Cô rón rén đi về phía cửa phòng, cố gắng không gây ra tiếng động.

“Ở đâu ra con mèo hoang này?”

Một giọng nam trầm ấm vang lên phía sau lưng cô, bóng dáng cao lớn của người đàn ông phủ xuống như một cơn bão.

Cả người Mục Tử Ca run rẩy, cô vội vàng mở cửa và định chạy trốn. Nhưng chưa kịp ra khỏi phòng, cánh tay cô đã bị một lực mạnh mẽ kéo lại.

Cửa phòng lập tức đóng sầm, và cô bị người đàn ông đẩy mạnh vào tường.

“Còn dám chạy?” Giọng anh ta nghiêm khắc.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, Lục Thiên Lân nhìn rõ khuôn mặt thanh tú của cô gái.

Gương mặt điển trai của anh vẫn lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc, giọng nói cứng rắn:

“Cô trốn trong phòng tôi làm gì?”

“Tôi... tôi thật sự không biết mình đã đến đây bằng cách nào...” Mục Tử Ca lắp bắp trả lời.

Người đàn ông trước mặt thật sự rất đẹp trai, đường nét khuôn mặt sắc sảo và góc cạnh, khí chất mạnh mẽ, áp đảo.

Anh ta cao ít nhất phải hơn 1m9. Mục Tử Ca nhìn thoáng qua thân hình cơ bắp cường tráng của anh ta, đặc biệt là phần bụng.

Mặt Mục Tử Ca ngay lập tức đỏ bừng, cô vội quay đi không dám nhìn thẳng vào anh nữa. Cô không phải vì ngại ngùng mà là cảm thấy lúng túng.

Lục Thiên Lân không hài lòng với câu trả lời này.

“Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa. Nói thật đi, cô là ai? Trả lời nghiêm túc.”

Giọng anh giống như một huấn luyện viên nghiêm khắc trong quân đội. Mục Tử Ca không dám trả lời qua loa lấy lệ, suy nghĩ một chút rồi sắp xếp lại từ ngữ, cô nghiêm túc nói:

“Tôi tên là Mục Tử Ca. Việc tôi xuất hiện ở đây hoàn toàn là một sự cố. Tôi không phải gián điệp, mong anh hãy tin tôi.”

Đôi mắt trong sáng của cô nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng dáng vẻ ngây thơ và vô hại khiến người đối diện cảm thấy tin tưởng và dễ dàng bỏ qua sự phòng bị.

Lục Thiên Lân nhìn cô thật kỹ, không phải vì nghi ngờ cô là gián điệp.

Trong tình cảnh hỗn loạn như bây giờ, ai còn đủ thời gian để làm những việc vô nghĩa như vậy? Điều làm anh thắc mắc là làm sao một người phụ nữ bằng xương bằng thịt lại đột nhiên xuất hiện ở đây, điều đó hoàn toàn không hợp lý.

Nhớ đến khả năng đặc biệt của mình, giọng anh dịu xuống: “Tôi sẽ quan sát cô thêm vài ngày.”

Nói xong, anh một tay nhấc bổng cô lên, đặt cô ở mép giường. Trước khi Mục Tử Ca kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh đã giúp cô tháo giày.

Mục Tử Ca hoảng loạn, bật thốt: “Anh... anh định làm gì?”

Cô vội rút người về phía sau, hai tay ôm lấy cơ thể, phản ứng tự nhiên đầy cảnh giác.

Mới gặp nhau lần đầu mà anh ta đã... làm như vậy được sao? “Ngủ thôi.”

Lục Thiên Lân bình thản trả lời, nằm xuống bên cạnh cô, đẩy cô vào trong chăn. Hai người nằm song song trên giường.

“Anh... làm ơn, cho tôi đi đi, được không?”

Cô cảm thấy toàn thân không được tự nhiên khi phải nằm chung giường với một người đàn ông lạ. Ánh mắt cô đầy sự van nài.

Một nam một nữ nằm chung giường, không có chuyện gì xảy ra thì ai tin chứ? Trừ khi người đàn ông này có vấn đề...

Nhưng nếu không, biết đâu giữa đêm anh ta làm chuyện đồi bại gì đó thì sao? Thực ra, anh ta hoàn toàn có thể làm điều đó ngay bây giờ, không phải đợi đến nửa đêm.

Lục Thiên Lân nhắm mắt, giọng nói sâu xa vang lên: “Ngoài kia có sói, rất nhiều sói.”

Cô có lẽ vẫn chưa biết mình đã đến nơi nào, đúng là một con mèo hoang không biết sợ hãi là gì.

Ngay khi nghe thấy từ “sói,” Mục Tử Ca chưa kịp xác thực thông tin thì tiếng sói tru đã vang lên bên ngoài. Cô run rẩy nắm chặt chăn.

Rốt cuộc nơi này là đâu mà lại có sói?

Cô thở dài, nhớ đến Độn Thuật của mình nhưng phải đợi thêm bảy ngày nữa mới có thể sử dụng được. Hơn nữa, năng lượng trong cơ thể cô đã cạn kiệt một nửa.

Nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Lục Thiên Lân đang ngủ say, cô quyết tâm: Nếu anh ta dám làm bậy, cô sẽ liều mạng với anh.

Dù sao cô cũng có dị năng, không cần phải sợ như vậy.

Lạ thay, người đàn ông này lại không hề tỏ ra cảnh giác với cô. Anh ta không sợ cô sẽ ám sát anh ta sao?

Cô lẩm bẩm với hệ thống: “001, tôi đi ngủ đây. Nếu có gì nguy hiểm, nhớ gọi tôi dậy.”

Hệ thống đáp lại bằng giọng máy móc quen thuộc: 【Rõ, thưa kí chủ.】

Nghe vậy, Mục Tử Ca an tâm nhắm mắt, vì quá mệt mõi nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không có chút bối rối hay lo lắng về nơi xa lạ này.

Lục Thiên Lân bỗng mở mắt, lặng lẽ quan sát gương mặt yên bình của cô khi ngủ.

Khả năng thích nghi của cô gái này quả là phi thường!

Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy khó hiểu về chính mình.

Người phụ nữ này rốt cuộc có sức hút gì? Phải chăng vì cô cùng những người phụ nữ khác không giống nhau?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện