Mục Tử Ca im lặng ăn sáng, thỉnh thoảng cô lại lén nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lãnh Thần Dực.

Nhìn gần thế này trông anh càng cuốn hút hơn, cặp lông mày rậm, sống mũi cao cùng đôi môi mỏng gợi cảm. Quả là tuyệt tác của trời cao! Lúc ở trong phòng bị anh đè xuống, cô còn chẳng có thời gian để ngắm kỹ, trong lòng chỉ có sự hoảng loạn, cứ tưởng anh là tên sát nhân nào đó.

Biết đây là bạn trai của nguyên chủ, cô bớt sợ hơn. Thêm nữa, cô còn có hệ thống hỗ trợ. Sau này nếu anh thực sự trở thành kẻ phản diện, lúc đó cô chạy trốn cũng chưa muộn.

“Nhìn đủ chưa?” Giọng nói trầm thấp của anh lại vang lên.

Mục Tử Ca lập tức quay mặt đi, đúng là nhân vật phản diện, khí thế mạnh mẽ đến mức khiến cô không dám lên tiếng.

Đúng lúc đó, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng hét thất thanh của một phụ nữ.

“Bốp! Bốp! Bốp!” Cánh cửa bị cái gì đó đập mạnh.

“Đừng cắn tôi! A...!”

Giọng nói kia từ thê lương dần trở nên yếu ớt, rồi im bặt.

Nghe thấy tiếng động, động tác ăn uống của Mục Tử Ca khựng lại. Cô nuốt một ngụm nước bọt đầy khó khăn, rồi hít một hơi thật sâu.

Lãnh Thần Dực đột nhiên đứng dậy, kéo cổ tay cô, nhanh chóng đưa cô đến trước cửa chính: “Mở cửa ra mà xem.”

Anh ra hiệu bảo cô mở cửa trong để nhìn cảnh tượng bên ngoài, để cô thấy rõ thế giới hiện tại ra sao.

“Không, em không muốn xem.” Mục Tử Ca ủy khuất lắc đầu, tại sao phải bắt cô xem mấy thứ đó trong lúc đang ăn chứ.

Cô có thể từ từ làm quen mà.

“Em tin không, tôi có thể ném em ra ngoài ngay bây giờ đấy.” Lời nói lạnh lùng của Lãnh Thần Dực khiến cô run rẩy.

Mục Tử Ca rưng rưng muốn khóc, nhưng cô vẫn cố nhịn không để nước mắt rơi xuống, đáp : “Được, em sẽ mở.”

Cô biết anh nói được làm được.

Thần kinh cô trở nên căng thẳng, bàn tay chậm rãi mở cánh cửa trong ra.

Qua khe cửa, Mục Tử Ca nhìn thấy một người phụ nữ ngã xuống đất. Cô ta đang bị một gã đàn ông có khuôn mặt biến dạng cắn xé cổ, mùi m.á.u tanh xộc thẳng vào mũi.

Cô run rẩy, cảm thấy buồn nôn dâng lên. Cô rùng mình muốn đóng cửa, nhưng Lãnh Thần Dực đã ngăn cô lại.

Anh vòng tay ôm cô từ phía sau, tay nắm chặt cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào cảnh tượng ngoài cửa.

“Nhìn kỹ đi. Nếu em còn dám phản bội tôi, đây sẽ là kết cục của em.” Lãnh Thần Dực cảnh cáo bên tai cô.

Mục Tử Ca nhắm chặt mắt, trong lòng âm thầm chửi rủa tên khốn nạn này. Không cần đợi anh trở thành kẻ phản diện, ngay bây giờ cô đã muốn bỏ trốn rồi.

Giọng nói máy móc của 001 vang lên: 【Ký chủ, đừng hành động dại dột. Bây giờ cô chưa có dị năng, ra ngoài chẳng khác nào tự sát. Hãy nhẫn nhịn kiếm điểm tích lũy trước đã.】

Bị nhắc nhở, Mục Tử Ca đành phải kìm nén nỗi bực bội, mắt ươn ướt: “Thần Dực, em sợ, anh đừng như vậy mà.”

Nói xong còn rơi vài giọt nước mắt.

Cảm nhận được sự ấm áp từ đầu ngón tay, Lãnh Thần Dực cúi mắt nhìn xuống, cuối cùng anh vẫn không đành lòng, anh buông tay thả cô ra, đóng sầm cửa lại.

Mục Tử Ca trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ hoảng sợ, trông vô cùng đáng thương.

“Hừ! Chỉ biết dùng chiêu này để đối phó với tôi thôi.” Anh không muốn để cô tiếp tục đùa bỡn mình trong lòng bàn tay, nhưng lại không có biện pháp đối xử nhẫn tâm với cô.

Sau khi buông lời mỉa mai, anh bực bội quay người bước vào trong phòng.

Vừa thấy anh đi, vẻ yếu đuối của Mục Tử Ca lập tức biến mất. Cô vỗ n.g.ự.c tự trấn an bản thân.

“Vẫn là chiêu này có hiệu quả. Đàn ông ấy à, làm gì có ai không biết thương hoa tiếc ngọc bao giờ, trừ khi đó không phải là ngọc quý.”

Âm thanh  máy móc của 001 lại vang lên:【Ký chủ, diễn xuất tốt lắm.】

Mục Tử Ca sờ lên cằm mình, suy nghĩ: “Có lẽ bây giờ virus zombie mới bùng phát được vài ngày.”

Trong nhà vẫn còn điện và nước, việc cô cần làm bây giờ là đưa những thực phẩm khó bảo quản vào trong không gian trước.

Căn hộ cao cấp này là Lãnh Thần Dực mua cho cô, chủ yếu là cho cô ở, anh chỉ thỉnh thoảng ghé qua mà thôi.

Vì vậy, nếu có thiếu cái gì, anh cũng sẽ không nhận ra.

Cô quyết định mang nốt nửa bao gạo còn lại làm cơm cuộn rong biển, bột mì thì làm thành bánh bao, nghĩ xong cô liền bắt tay vào làm.

Cô cần tận dụng hết những thực phẩm còn lại trước khi mất điện và nước. May mà nguyên chủ là một cô gái mê mua sắm và săn hàng online.

Nguyên một thùng nước uống collagen còn chưa dùng tới, giờ cũng coi như thứ dự trữ để chống đói.

Cô lén giấu một nửa số thực phẩm trong phòng khách vào không gian, để lại một nửa ở bên ngoài. Chỗ này cũng đủ để trụ lại vài ngày.

Trong lúc bận rộn, Mục Tử Ca không quên liếc nhìn cửa phòng, đề phòng anh bất ngờ xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện