Sau khi nghỉ ngơi một lúc, mọi người đeo balo và lần lượt lên xe. Chỉ có Mục Tử Ca và Lãnh Thần Dực là tay không, chẳng mang theo gì cả.
Đồ cá nhân tất nhiên mỗi người phải tự lo. Nhỡ đi lạc hoặc cần chia nhau ra hành động, còn biết đường mà xoay xở.
Hiện giờ, chỉ có hai người họ là dị năng giả không gian, khiến Mục Tử Ca bất ngờ hơn là cô em gái của mình lại là dị năng giả hệ Mộc.
Bảo sao sống được đến giờ.
Mục Sở Sở vừa định leo lên chiếc xe RV (xe có nhà di động) thì bị anh Phàm gọi lại: “Tiểu Sở, qua xe anh ngồi đi, đừng làm phiền lão đại.”
Trên chiếc RV, ngoài tài xế là A Tá và A Ngôn ngồi ghế phụ, chỉ còn Lãnh Thần Dực và Mục Tử Ca.
Cô lên đó thì thật sự không tiện chút nào.
Mục Sở Sở còn đang định từ chối, thì cửa xe RV đã đóng lại, hoàn toàn không có ý định để cô lên. Hết cách, cô ta đành tức tối mà leo lên xe của anh Phàm.
Đáng ghét! Bỏ lỡ mất cơ hội rồi.
Cô vốn định dụ chị gái vào phòng nghỉ ngơi, như vậy bản thân sẽ có cơ hội ở riêng với anh Thần Dực rồi.
Ba chiếc xe duy trì khoảng cách an toàn, từ từ rời khỏi biệt thự.
Mục Tử Ca nhìn qua cửa sổ, thấy hồ nhân tạo trong biệt thự, cô rất thích nơi này. Đây đúng là chỗ lý tưởng để dưỡng già.
Tiếc rằng, biệt thự nằm ở vùng rìa thành phố S, mà trong thành lại có quá nhiều zombie. Hiện tại còn có thể đối phó nhờ vào nguồn quân hỏa dồi dào, nhưng khi zombie bắt đầu biến dị thì nơi này sẽ không còn an toàn nữa.
A Ngôn ngồi ở ghế phụ lén liếc nhìn ra sau, rồi thì thầm với A Tá: “Lão đại và chị dâu sao im lặng thế nhỉ, không nói với nhau câu nào.”
A Tá tập trung lái xe, không hề muốn đôi co với A Ngôn, nhưng vì muốn yên ổn nên đành nhắc nhở: “Lo mà coi đường đi, đừng lắm chuyện.”
Dù bọn họ đều rất tự tin vào khả năng chiến đấu của mình, cộng thêm việc lão đại có hẳn một kho vũ khí trong không gian, nhưng thói quen cảnh giác vẫn luôn phải giữ, vì đây đâu phải thời bình.
A Ngôn chẳng bận tâm: “Sắp lên cao tốc rồi, có chuyện gì được chứ.”
Nói rồi, cậu tựa lưng vào ghế, lười nhác hẳn. Nếu được, cậu thật muốn chạy vào phòng ngủ một giấc. Nhưng chiếc RV này là lão đại đặc biệt chuẩn bị cho chị dâu, cậu nào dám bén mảng.
Mục Tử Ca dựa đầu vào ghế sofa, tay cầm một gói snack, cứ thế nhai rôm rốp. Mắt cô liếc qua Lãnh Thần Dực đang ngồi đối diện.
Anh đang nhắm mắt, tay cầm tinh hạch, tập trung hấp thu năng lượng.
Lãnh Thần Dực nâng cấp nhanh như vậy cũng không phải không có lý do. Thời gian rảnh anh đều tu luyện, dường như không gì có thể làm anh phân tâm.
Nhìn lại mình, Mục Tử Ca chỉ biết ăn không ngồi rồi, chẳng làm gì, chỉ trố mắt nhìn.
Giữa hai người là một chiếc bàn nhỏ, cô chống cằm, chăm chú ngắm khuôn mặt đẹp trai của anh.
Cô nhờ hệ thống mà da dẻ lúc nào cũng mịn màng, trắng trẻo, không hề bị ảnh hưởng bởi môi trường khắc nghiệt.
Nhưng Lãnh Thần Dực thì chẳng có "bàn tay vàng" gì cả, nhưng da anh vẫn trắng nõn, mịn màng như vừa được chăm sóc kỹ lưỡng. Các đường nét khuôn mặt sâu sắc và nổi bật. Lúc này, trông anh thật hiền lành.
Lông mi của Lãnh Thần Dực khẽ rung, anh mở đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn thẳng vào cô.
“Qua đây ngồi với anh.” Anh ngoắc tay vẫy cô lại.
Nhìn bên cạnh còn nhiều chỗ trống, Mục Tử Ca khựng lại, rồi quay mặt sang chỗ khác: “Không thích! Ngồi đây cũng được rồi.”
Cô cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong tim không ngừng đập bùm bụp. Đáng ghét, anh lại thả thính cô nữa rồi.
Khóe môi Lãnh Thần Dực khẽ nhếch, anh đứng dậy, tiến lại ngồi cạnh cô. Sau đó, từ không gian, anh lấy ra một hộp dâu tây, đặt trước mặt cô.
Mục Tử Ca vốn định bảo anh quay về chỗ cũ, nhưng khi thấy hộp dâu tây, mắt cô sáng rỡ.
Cô cố kìm nén sự thèm thuồng, đã biết nhưng vẫn cố tình hỏi “Ý gì đây?”
Đừng tưởng tặng trái cây là cô liền tha thứ cho anh. Hứ! Cô vẫn dỗi anh lắm. Vừa gặp không nói hai lời đã “ăn” cô không còn một mảnh.
“Em cần bổ sung vitamin.” Lãnh Thần Dực nói rất nghiêm túc.
Nhìn thấy hôm nay cô không ăn rau, anh đã hái sẵn dâu tây và rau từ khu vườn của biệt thự, cất hết vào không gian.
Anh còn chu đáo ướp thêm đá lạnh, không lo bị hỏng.
Thực ra, Mục Tử Ca không phải ghét rau, chỉ là cô không thích ăn rau sống. Mà hôm nay lại đúng bữa có rau sống.
Chỉ có hai cọng rau cô không ăn thôi, chắc cũng không đến mức lãng phí đâu nhỉ. Rau xanh và trái cây sau này sẽ càng khan hiếm hơn.
Thịt thì có sức mạnh là có thể săn, chẳng lo thiếu.
Vì cảm thấy đồ ăn quý giá, cô cũng hơi ngại, nói nhỏ: “Anh ăn đi, em khỏe lắm.”
Lúc nào cũng lấy đồ ăn ra dụ cô.
Giọng nói máy móc của hệ thống 001 vang lên: 【Kí chủ yên tâm, sau này cô có thể ăn trái cây như đồ ăn vặt, hãy tin tôi.】
Khi tích lũy đủ điểm, ngoài việc nhận được quà tặng, không gian của cô sẽ được nâng cấp, lúc đó còn có thể tự trồng cây nữa.
"Tôi tin." Mục Tử Ca gật đầu, ánh mắt kiên định.
Cô phải cứng rắn, không thể để bị mê hoặc bởi những thứ ngọt ngào này.
Trong lúc cô còn đang đấu tranh nội tâm, Lãnh Thần Dực đã nhấc một quả dâu tây, đưa tới gần miệng cô: “Ngoan nào, há miệng ra.”
Miệng cô như bị thôi miên, tự động mở ra cắn lấy đầu quả dâu đỏ mọng.
Vị ngọt lập tức tràn ngập đầu lưỡi, mang đến cảm giác thỏa mãn tuyệt đối! Mục Tử Ca híp mắt: “Ngọt thật.”
Cô ăn hết cả quả dâu chỉ trong một miếng, rồi mỉm cười nhìn Lãnh Thần Dực: “Cảm ơn anh.”
Đang cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc, thì bất ngờ, Lãnh Thần Dực cúi đầu hôn lên môi cô, dễ dàng tách răng cô để tìm kiếm vị ngọt còn vương.