Xe tiếp tục lăn bánh, lao nhanh qua trạm dừng hoang tàn, hướng về con đường khác.

...

Mục Tử Ca vừa ăn xong dâu tây, cơn buồn ngủ kéo đến không chịu nổi, đúng là căng da bụng chùng da mắt mà.

Cô ngáp một cái: “Thần Dực, em muốn đi ngủ.”

Hệ thống thông báo: 【Điểm thiện cảm +5】, tổng tích phân hiện tại: 5 điểm.

Ha! Anh ấy đúng là bảo bối của cô mà.

“Ngủ đi.”

Dù rất muốn nằm cùng cô, nhưng anh phải cố nhịn lại, bây giờ đang ở bên ngoài, lúc nào cũng phải cảnh giác.

Cô bước vào phòng, nằm xuống giường, không kìm được sự háo hức: “001, không gian của tôi có phải đã lớn hơn rồi không? Còn quà nữa, chúng đâu rồi?”

【Kí chủ thân mến, không gian đã lớn gấp đôi so với trước, quà tặng cũng đã nhận được, mời kiểm tra.】

Mục Tử Ca lập tức hưng phấn. Trước đây quà tặng cho cô khả năng Độn Thuật, lần này chắc chắn không tệ hơn.

Tuy nhiên, khi nhìn vào mục đạo cụ, trán cô nhăn lại. Cái đống lụp xụp này là gì thế? “Đây là cái gì?” Cô bấm vào để xem chi tiết.

Đó là một căn chòi di động, rộng 20 mét vuông, cao 2 mét, được làm từ rơm và bùn. Đến dân làng cũng không ở chỗ này nữa là.

001 an ủi: 【Kí chủ yên tâm, căn chòi này có thể nâng cấp. Hơn nữa, hệ thống vừa có thêm tính năng mới.】

Mục Tử Ca lập tức phấn khởi: “Tính năng gì vậy?”

【Tính năng điểm danh. Mỗi ngày điểm danh sẽ nhận thêm 2 điểm tích phân.】 001 giải thích cặn kẽ.

Kí chủ của nó thật sự quá vất vả, tính năng này cũng là nó tự đề đơn xin lên tổng bộ, còn tốn khá nhiều điểm tích phân của nó nữa.

Nhưng không sao, chỉ cần kí chủ của nó kiếm được nhiều điểm, các hệ thống khác sẽ gửi điểm tặng nó.

“Thật hả, tuyệt quá! Chỉ cần kiên nhẫn một tháng là tôi sẽ có 60 điểm, có thể nâng cấp dị năng rồi.”

Tuy có chút hơi chậm, sợ không theo kịp tốc độ tiến hóa của zombie và động thực vật biến dị. Nhưng dù có ít thì muỗi cũng là thịt, góp gió thành bão, cô cũng không chê.

Mục Tử Ca nghĩ rằng chỉ dựa vào việc điểm danh không phải là cách lâu dài, nhưng ít nhất có thêm chút đảm bảo sinh tồn cũng được rồi.

Nhìn lại căn chòi, cô thấy nó cũng dễ thương hơn chút.

Rầm rầm... Đùng!

Vừa định nhắm mắt ngủ, bầu trời bên ngoài bỗng tối đen, như sắp chuyển bão.

Cô tiến lại gần cửa sổ thì một cơn mưa lớn đổ xuống.

Ngoài mưa và sấm chớp, gió cũng thổi mạnh đến mức mấy cây bên đường bị uốn cong.

Lách tách.

Cơn buồn ngủ biến mất. Mục Tử Ca bước ra ngoài, nghe thấy Lãnh Thần Dực nói: “Tìm chỗ trú mưa.”

Đi trong cơn cuồng phong bão táp như thế này rất nguy hiểm, chưa kể đến nguy cơ sạt lở, chỉ riêng cơn gió này cũng khác hẳn mọi lần.

Cô ngồi yên lặng một bên, nghe họ thảo luận.

20 phút sau.

Cuối cùng, họ nhìn thấy một nhà máy điện tử bỏ hoang giữa vùng núi hoang vu.

Chưa kịp đến gần, Mục Tử Ca đã thấy bầy zombie dày đặc bị nhốt bên trong cổng sắt. Bọn chúng đang gào thét, đưa móng vuốt ra ngoài.

Giọng A Uyên vang lên từ phía sau: “Để tôi đánh lạc hướng bọn zombie rồi mọi người hãy vào.”

Anh ta có dị năng hệ Phong, việc này anh ta làm là hợp lý nhất.

Lãnh Thần Dực trầm tư một lúc, sau đó gật đầu: “Cẩn thận nhé.”

Anh không phản đối kế hoạch này.

A Ngôn buông lời chẳng mấy tốt đẹp: “A Uyên, nhớ bảo trọng. Đừng có c.h.ế.t nhé.”

Cậu ta không muốn thiếu đi một người để đấu khẩu, vì ba người kia quá nghiêm túc, chỉ có mỗi A Uyên là hoạt bát.

“Yên tâm, tôi có biến thành zombie cũng sẽ quay lại tìm cậu.”

Anh ta đùa, rồi nhìn sang Tiểu Mặc: “Cậu không xuống xe à?”

Tiểu Mặc không đổi sắc: “Bớt nói nhảm, lái xe đi.”

A Uyên sững lại, tên này không sợ c.h.ế.t à?

Cuối cùng, anh ta vẫn lái xe tới cổng nhà máy điện tử.

"Rầm rầm rầm... tí tách tí tách!"

Chiếc xe mà A Uyên đang lái, tiếng còi liên tục vang lên, tạo nên âm thanh cực kì chói tai.

Cổng nhà máy điện bị gió lốc cắt vỡ, đám zombie đang tựa vào hàng rào nhanh chóng tràn ra ngoài.

Những thân hình vặn vẹo, méo mó, không còn nguyên vẹn lao về phía họ.

Tiểu Mặc vẫn đang treo một miếng thịt gà đẫm m.á.u bên ngoài cửa sổ xe, khiến đám zombie càng trở nên điên cuồng hơn.

Hàng trăm con zombie ào ạt đổ ra khỏi nhà máy.

Đợi đến khi đám zombie đã chạy xa hơn vài trăm mét, A Tá mới điều khiển xe nhà di động tiến vào trong nhà máy. Xe của Lão Phàm cũng bám sát phía sau.

Sau khi mọi người xuống xe, Lãnh Thần Dực thu xe RV vào không gian, còn chiếc xe SUV bị hỏng được để lại trước cổng nhà máy.

"Chết tiệt, tôi ướt như chuột lột rồi đây này."

A Ngôn chạy vội vào bên trong, vừa nhăn nhó vừa nhíu mày. Chỉ bị mưa tạt vào người vài giây thôi nhưng cũng đủ khiến anh cảm thấy khó chịu.

Bên trong xưởng.

Sau khi kiểm tra một lượt, A Tá xử lý hai con zombie sót lại, lúc này cả nhóm mới thở phào nhẹ nhõm.

Mục Sở Sở vẻ mặt tội nghiệp nhìn Mục Tử Ca: “Chị ơi, em lạnh quá...”

Vừa rồi, lúc chạy đến đây, cô ta cũng bị mưa làm ướt sũng.

Mục Tử Ca, lúc này vẫn sạch sẽ,gọn gàng, nhìn Mục Sở Sở trông khá lôi thôi nhếch nhác, nhưng trong lòng cô lại chẳng hề d.a.o động.

Cô tiện tay lấy ra một chiếc khăn tắm và áo khoác dày: “Chỉ có bấy nhiêu thôi.”

“Cảm ơn.” Mục Sở Sở tuy không hài lòng, nhưng cô ta không dám đòi hỏi thêm.

Đúng là ông trời bất công, tại sao Mục Tử Ca vừa có dị năng mạnh mẽ, lại vừa có không gian riêng cơ chứ. Ganh tỵ gì đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện