Còn về phần virus Zombie còn sót lại trong cơ thể Tiểu Mặc, liệu cậu ấy có chống lại được hay không thì phụ thuộc vào bản thân cậu.
Dù sao Tiểu Mặc cũng là một dị năng giả, khả năng sẽ không gặp vấn đề gì nghiêm trọng.
"Vết thương đã lành, để cậu ấy nghỉ ngơi một chút là được."
Mục Tử Ca vừa ngáp vừa lẩm bẩm: "Em mệt rồi, muốn đi ngủ."
Năng lượng cần thời gian để phục hồi, ngủ một giấc sẽ giúp cô cảm thấy khá hơn.
Hôm nay là một ngày quá mệt mỏi, cơ thể cô gần như rã rời.
Hệ thống thông báo: 【Điểm thiện cảm +5】【Điểm thiện cảm +2】【Điểm thiện cảm +2】【Điểm thiện cảm +2】【Điểm thiện cảm +2】Số điểm tích phân hiện tại: 20!
Mục Tử Ca không ngờ rằng chỉ với những lời than phiền vu vơ lại giúp cô kiếm thêm nhiều điểm thiện cảm thế này
Hôm nay, cô còn nhận được thêm 2 điểm từ việc hoàn thành nhiệm vụ điểm danh hằng ngày, nâng tổng số điểm lên 20.
Trong lúc cô đứng ngẩn ngơ suy nghĩ, Lãnh Thần Dực đã tiến lại gần, bế cô lên.
Anh không nói gì, chỉ ôm cô thẳng tiến về phía xe
Tai cô còn nghe loáng thoáng tiếng cảm ơn của A Uyên.
Mục Tử Ca mệt mỏi, không còn sức chống cự, để mặc anh bế vào phòng và đặt lên giường. Cô nhanh chóng chui vào chăn và chìm vào giấc ngủ.
Tiếng mưa rơi như một bản nhạc ru cô vào giấc ngủ!
Ngày hôm sau!
Mục Tử Ca ngủ một mạch đến khi tự tỉnh giấc.
Ánh sáng trong xe rất tối, bên ngoài vẫn còn đổ mưa lớn.
Cô nhẹ nhàng gỡ tay Lãnh Thần Dực đang đặt trên eo mình, định ngồi dậy xuống giường. Nhưng bất ngờ, một lực mạnh từ phía sau kéo cô lại, khiến cô ngã vào vòng tay ấm áp.
“Ơ? Thần Dực, anh... anh cũng dậy rồi à?” Cô hồi hộp hỏi, khoảng cách giữa hai người quá gần.
Lãnh Thần Dực khẽ nheo mắt, nghiêng người nhìn cô từ trên cao.
Anh không kìm được mà cúi xuống, định hôn lên đôi môi hồng nhạt kia.
Mục Tử Ca giật mình thốt lên, vội vàng đưa tay đẩy n.g.ự.c anh ra, xoay đầu tránh đi.
Hành động này trong mắt Lãnh Thần Dực lại như sự chối từ. Anh cau mày, tay lớn nhẹ nhàng bóp lấy má cô.
“Đừng, em còn chưa đánh răng.”
Sáng sớm mà hôn môi, nghe thôi đã thấy thật khó chịu, lỡ miệng cô có mùi thì sao? Nhưng anh chỉ đáp gọn: “Anh không để ý.”
Thấy anh không chịu buông tha, Mục Tử Ca đành nhắm mắt, chờ đợi nụ hôn đang đến.
Đúng lúc đó, giọng A Ngôn từ bên ngoài vang lên: “Lão đại, chị dâu, dậy ăn sáng thôi!”
Không khí ngay lập tức bị phá vỡ, Lãnh Thần Dực đầy vẻ không hài lòng, mất hứng, liền rời khỏi người cô.
Mục Tử Ca thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng xuống giường, chạy thẳng vào nhà vệ sinh bên ngoài.
Sau khi rửa mặt sạch sẽ, cô thay bộ đồ mặc nhà thoải mái, còn khoác thêm chiếc áo len vì thời tiết bên ngoài khá lạnh.
......
Bảy người ngồi quanh bàn ăn, thưởng thức bữa sáng do Tiểu Mặc chuẩn bị. Có cháo trắng, bánh mì, trứng chiên và cả một đĩa lớn thịt gà biến dị, trông rất đầy đủ.
“Chuyện tối qua, cảm ơn chị dâu nhiều lắm, Tử Ca.”
Tiểu Mặc vừa nói cảm ơn vừa gắp một chiếc đùi gà to cho cô.
A Uyên chọc ghẹo: “Tiểu Mặc, còn đùi gà của tôi đâu?”
Hôm qua anh cũng vất vả không kém mà.
Mục Tử Ca bật cười, cô thoải mái cầm đùi gà cắn vài miếng ăn ngon lành. Cơm mềm dâng đến tận miệng mà còn không ăn thì đầu óc đúng là có vấn đề rồi.
Tiểu Mặc chẳng thèm để ý đến lời anh ta, chậm rãi ăn từng muỗng cháo.
A Ngôn thì bị ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Thần Dực dọa sợ, cúi đầu không dám nói gì thêm.
Anh ta tự hỏi mình đã làm gì đắc tội với lão đại đâu nhỉ, sao không có ấn tượng gì hết vậy.
Đúng lúc ấy!
Một chiếc xe hơi lao vào khu xưởng điện tử, đèn pha chiếu thẳng vào trong, rồi đỗ lại bên ngoài.
Lãnh Thần Dực vẫn điềm tĩnh như thường, khiến cả nhóm cũng giữ bình tĩnh theo. Cả đám chỉ cảnh giác nhìn về phía cửa.
Tiếng bước chân vang lên!
Dù là ban ngày, nhưng bên ngoài mây đen phủ kín, ánh đèn trong nhà vẫn phải bật sáng.
Khi nhìn rõ những người bước vào, tim Mục Tử Ca bỗng nhảy lên. Cô đờ người, chiếc đùi gà trên tay cũng quên cắn tiếp.
Mẹ ơi! Trùng hợp thế này sao?
Lục Thiên Lân và Tần Dã cũng bàng hoàng khi thấy Mục Tử Ca, họ đứng cạnh một đôi nam nữ, trong đó cô gái là Lý Hân Nhuỵ.
Lý Hân Nhuỵ khi nhìn thấy nhóm Lãnh Thần Dực cũng ngạc nhiên, cô ta lên tiếng trước: “Xin lỗi, bọn tôi chỉ muốn vào đây tránh mưa, hy vọng không làm phiền các anh.”
Ánh mắt sâu thẳm của Lãnh Thần Dực không rời khỏi Lục Thiên Lân.
Người đàn ông này từ lúc bước vào tới giờ, ánh nhìn luôn dừng lại trên Mục Tử Ca, điều này khiến anh không vui chút nào.
Tần Dã bước tới trước, xúc động nói: “Tử Ca, thật sự là cô sao? Cô vẫn ổn chứ?”
Ngày đó cô đột nhiên biến mất, khiến anh cảm thấy vô cùng áy náy. Đã không thể bảo vệ được một người con gái, anh cảm thấy bản thân quá yếu kém.
Sau khi trở về căn cứ, anh liên tục nhận nhiệm vụ ra ngoài.
Lý Hân Nhuỵ cũng tiến lại gần, ngạc nhiên nói: “Ơ? Hóa ra mọi người cũng quen biết nhau à? Thật tuyệt quá.”
Cô quay sang Lãnh Thần Dực, giọng nhỏ nhẹ tiếp tục: “Anh Thần Dực, chúng tôi đi làm nhiệm vụ, nhân tiện đi ngang qua đây. Đợi trời tạnh mưa, bọn tôi sẽ đi ngay.”
Lãnh Thần Dực không nói gì, coi như đã ngầm đồng ý.