Sáng hôm sau,

Mục Tử Ca uể oải nằm úp mặt xuống giường, mắt mở hờ hờ. Điều đầu tiên cô làm là kiểm tra điểm tích lũy – đã đạt đến 54 điểm.

“001, nâng cấp cho tôi mỗi dị năng thêm một cấp đi.”

Cô ra lệnh cho 001. Trong lòng vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, cảm giác như mình đã dùng cả sinh mạng để đổi lấy số điểm này vậy. Linh hồn cô vẫn còn run rẩy đây này.

Giọng máy móc của hệ thống vang lên: 【Đã rõ! Hệ thống đã giảm bớt cảm giác đau nhức cho kí chủ, đây là phần phúc lợi miễn phí của hệ thống đó nha~】

Dị năng hệ Lôi được nâng từ cấp 2 lên cấp 3, tiêu hao 30 điểm. Dị năng hệ Mộc từ cấp 1 lên cấp 2, tiêu hao 20 điểm. Còn lại 4 điểm, cùng với một phần quà đi kèm.

Mười phút sau, Mục Tử Ca cảm thấy mọi mệt mỏi trong cơ thể tan biến hoàn toàn, cả người tràn đầy năng lượng, như thể cô có thể chiến đấu cả trăm trận mà không hề mệt mỏi.

Nếu anh ta còn dám giở trò lưu manh cô, hừ, đến lúc đó đừng trách cô không hạ thủ nương tình.

Mục Tử Ca khẽ bật cười, tâm trạng trở nên nhẹ nhàng hơn, cô lười biếng xoay người.

May mà Lãnh Thần Dực đã dậy từ sớm, nếu không cô sẽ cho anh một trận sét đánh anh đến choáng váng cho bõ ghét.

Bùm bùm! Một nghìn vôn! Lu-ba-can-chi!

“Bật quà tặng lên đi.”

Cô dựa vào đầu giường, chưa kịp mặc lại quần áo, cánh tay trắng mịn và xương quai xanh vẫn lộ ra, làn da dường như còn trở nên mịn màng hơn. Mặt cô không chỉ ửng hồng mà còn trông càng lúc càng đẹp hơn.

Mục Tử Ca nhất tâm nhị dụng, vừa ra lệnh cho hệ thống vừa lấy gương ra soi, định xem cổ mình có bị bầm tím không.

Giọng máy móc của 001 vang lên: 【Phần quà đã được mở, nó đang ở trong đan điền của kí chủ, kí chủ có thể triệu hồi bất cứ lúc nào.】

Mục Tử Ca ngạc nhiên kêu lên, cô đặt gương xuống, thử triệu hồi thú cưng mới của mình.

Một sợi dây leo màu đỏ xuất hiện, trông như một con rắn nhỏ, nó linh hoạt nhảy múa trong lòng bàn tay cô, rất hoạt bát và năng động.

【Ma đằng cấp 1, có thể nâng cấp bằng điểm tích lũy hoặc hấp thụ năng lượng từ chủ nhân để phát triển.】

Giờ cô không còn điểm tích lũy nữa, đành tạm thời nuôi nó trong cơ thể vậy.

Ma đằng: Chào chủ nhân!

Mục Tử Ca cảm thấy thú vị khi nhận ra nó đang chào mình. Đây chính là thực vật biến dị sao? Nhìn cũng dễ thương!

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, cô vội vàng thu ma đằng vào đan điền, kéo chăn che kín người để không lộ ra cảnh không nên thấy.

Lãnh Thần Dực đẩy cửa bước vào, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, giọng nói trầm ấm đầy từ tính: “Dậy rồi à? Em có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Anh định vươn tay ra chạm vào má cô.

Mục Tử Ca nhanh chóng gạt tay anh ra, ánh mắt nghiêm túc: “Tôi cảnh cáo anh, đừng chạm vào tôi nữa. Tôi đã nói rồi, tôi không phải là bạn gái của anh. Anh có nghe rõ không?”

Tối qua cô đã thẳng thắn với anh, nhưng vẫn không thể tránh được việc bị anh ép buộc.

Lần sau, cô sẽ không để anh lấn lướt thêm nữa!

Lãnh Thần Dực nhìn cô, vẻ mặt cô đang giận dỗi, phụng phịu, nhìn đáng yêu vô cùng.

Anh nhịn không được mà bật cười, gương mặt đẹp trai tiến sát lại gần: “Ồ? Người thường xuyên ôm lấy tôi làm nũng chẳng phải là em sao?”

Mục Tử Ca nghẹn lời, không biết nói hơn. Hóa ra anh đã biết từ trước rồi sao? Chắc chắn anh chỉ ham sắc đẹp của mình chứ chẳng có tí tình cảm nào.

“Phải... thì sao? Dù sao tôi cũng sẽ không đi với anh đâu.”

Khí thế ban đầu của cô bỗng chốc biến mất, giọng nói yếu ớt hơn hẳn.

Do đã dùng hết điểm tích lũy, kỹ năng Độn Thuật của cô vẫn còn hơn một tiếng nữa mới hồi phục. Khi nào cánh đủ cứng, cô nhất định sẽ trốn thoát khỏi anh. Hừ!

“Đói không? Ra ngoài ăn sáng trước đã.”

Lãnh Thần Dực né tránh chủ đề này, dường như anh quan tâm đến sức khỏe của cô hơn.

Thực ra, dù cô có chạy, anh vẫn có cách để tìm thấy cô. Anh không ngại cùng cô chơi trò mèo vờn chuột này.

Mục Tử Ca phồng má: “Đói rồi, anh ra ngoài trước đi, tôi phải mặc quần áo.”

Cô không tiếp tục tranh cãi chủ đề này nữa. Dù sao thì cũng chẳng ai ngăn được việc cô muốn rời đi.

Muốn đi thì đi thôi, dù anh có là Lãnh Thần Dực, muốn cản cũng vô dụng!

Lãnh Thần Dực nhìn vẻ ngượng ngùng của cô, yết hầu khẽ động, không kìm được sự khao khát mà cô vô tình khơi gợi.

Anh cúi xuống, định hôn lên trán cô.

Mục Tử Ca tức giận, giơ móng vuốt mình lên, vẻ mặt hung dữ: “Anh mà còn giở trò nữa, tôi sẽ giật điện anh đấy. Cho giật một nghìn vôn luôn!”

Lãnh Thần Dực chẳng thèm bận tâm, thậm chí anh còn bị hành động đáng yêu của cô làm cho bật cười, cuối cùng vẫn cưỡng ép đặt lên trán cô một nụ hôn.

Trong lòng bàn tay Mục Tử Ca nhanh chóng tụ lại một tia sét trắng, phóng thẳng về phía cánh tay anh.

Ngay khi tia sét sắp chạm vào anh, một vòng xoáy không gian xuất hiện giữa không trung, lập tức nuốt chửng tia sét.

Mục Tử Ca ngạc nhiên: “...”

Gì thế này? Tia sét của cô bị anh chuyển đi đâu rồi? “Ngoan, đừng lãng phí năng lượng nữa. Anh ra ngoài trước.” Lãnh Thần Dực bình tĩnh xoa đầu cô rồi rời đi.

Sau khi mặc quần áo xong xuôi, Mục Tử Ca ra ngoài ăn sáng.

Đang lúc ăn, cô nghe thấy Lão Phàm trêu chọc A Ngôn: “A Ngôn à, có phải trước đây cậu thề độc quá nhiều, nên trời mới phải đánh ngang qua cậu như vậy không?”

Nghĩ cũng lạ, sét bên ngoài rõ ràng còn biết... quẹo. Thật kỳ diệu, may mà không đánh trúng ai.

A Ngôn mặt đen sì: “Tôi có phải tra nam đâu mà sợ bị sét đánh.”

Mục Tử Ca khẽ cười, cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện