Giữa trưa ngày hôm sau.
Mưa đã tạnh, nắng ấm rực rỡ! Giọng 001 lại vang lên: 【Kí chủ, mau dậy đi, có zombie biến dị cấp 3 đang tới gần.】
Sao lại có zombie ở nơi hoang vắng thế này, lại còn là cấp 3 nữa, may mà dị năng của cô cũng đã cấp 3.
Mục Tử Ca vội vàng đứng dậy, mặc áo khoác và chạy ra ngoài, vừa lúc thấy zombie biến dị đang ném quả cầu lửa về phía căn nhà của mình.
“Nó còn muốn thiêu rụi nhà nhỏ của mình nữa chứ. Đáng chết!”
Cô vung tay thu nhà nhỏ vào không gian, sau đó phóng sấm sét về phía nó.
Xẹt xẹt xẹt!
Quả cầu lửa của zombie cấp 3 rơi xuống đất, còn bị điện giật ngã ra sau. Zombie gầm lên tức giận, lao thẳng về phía Mục Tử Ca, bộ dáng như muốn xé xác cô ra thành trăm ngàn mảnh.
“Ôi trời, sao lại dễ nổi cáu vậy nhỉ? Đã quấy rầy giấc ngủ của tôi thì phải có lý do gì chứ? Nào nào, lại đây, cắn tôi đi nè?”
Cô bình tĩnh nhìn nó, châm chọc.
Zombie lại ném ra một quả cầu lửa, tốc độ tấn côngcủa nó không nhanh, cách khoảng hai mét, cô dễ dàng tránh được.
Nhưng tốc độ tấn công bằng sấm sét của Mục Tử Ca thì nhanh hơn nhiều, lưỡi d.a.o điện lướt qua, nhanh chóng đánh trúng đầu zombie biến dị.
Khi nó còn đang choáng váng, d.a.o của cô đã cắm vào não nó, không cho nó có thời gian hồi phục.
Giải quyết xong nó, Mục Tử Ca thu viên tinh hạch cấp 3 vào không gian.
Cô đi ra ven đường, phải tìm một phương tiện di chuyển, trước giờ chưa có cơ hội thu xe.
Cô đi bộ hơn nửa giờ, chỉ thấy những chiếc xe hỏng, dù sức khỏe tốt nhưng dưới trời nắng gắt thế này, khuôn mặt xinh xắn của cô đỏ bừng như quả hồng chín.
Ngay khi Mục Tử Ca định dừng lại nghỉ ngơi, một chiếc xe địa hình bảy chỗ từ phía sau lao tới, càng lúc càng nhanh.
Cô đứng ngây ra khi chiếc xe dừng lại trước mặt.
Từ trên xe bước xuống năm người đàn ông cầm súng, trong số đó, một người đen như than lên tiếng trước: “May mắn ghê, nhặt được hàng ngon.”
“Tiểu mỹ nữ này lạc đường à? Hay bị đội bỏ rơi? Đừng sợ, chúng tôi sẽ đưa cô đến chỗ tốt, mau lên xe.”
Một gã cường tráng cầm s.ú.n.g khác dùng giọng điệu dụ dỗ trẻ con để dụ cô.
Mục Tử Ca thấy trên xe còn có tài xế, tình hình không ổn, khó lòng mà chạy thoát.
Khoảng cách dịch chuyển của cô chỉ có ba mét, trong khi đối phương cũng có một người dị năng cấp 3.
Cô giả vờ sắp khóc đáng thương: “Không, không muốn lên xe đâu, các anh đều là người xấu.”
Cuối cùng, một gã thô bạo đã đẩy cô vào xe, bắt cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Lên xe, Mục Tử Ca nhận ra bên cạnh mình còn có hai cô gái. Cô gái ở giữa hơi mập, cả hai đều bị trói tay và bị băng dán miệng, mắt đầy nước.
“Tiểu Hắc, mày đi trói cô ta đi.” Một gã thô bạo ném dây thừng cho Tiểu Hắc.
Mục Tử Ca ngoan ngoãn giơ tay lên, không khóc không la, lúc bị dán miệng, cô lắc đầu bảo đảm: “Em sẽ không kêu, đừng dán cái này.”
Tiểu Hắc nghe giọng cô mềm mại, tai như muốn tan chảy. Thấy cô nghe lời như vậy, nghĩ cũng không cần dán miệng. Nhìn cái miệng quyến rũ này đi, có đàn ông nào mà chịu nổi được chứ.
Cuối cùng, anh ta vẫn kìm lại được, không ra tay, đây đều là hàng hóa. Đại ca của chúng chưa được thưởng thức, phận làm đàn em mà dám hớt tay trên thì có mà chết!
“Tiểu Hắc, mày đừng có lộn xộn.” Một gã khác nhắc nhở anh ta, hàng ngon này phải để dành cho người bán, còn mày chỉ có thể chơi những hàng thừa thãi, hết hạn sử dụng thôi.
Tiểu Hắc lập tức bỏ ý định chiếm đoạt. Anh ta cũng tự biết thân biết phận: “Biết rồi, không cần mày nói, chỉ nhìn thôi. Bộ nhìn cũng không được hả?”
Mục Tử Ca: “...”
Trước mặt cô lại thảo luận những chuyện khiếm nhã như thế, thật không thể nói nổi.
Cô chuyển ánh mắt sang cô gái mập bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ổn chứ? Mình giúp cậu xé băng dán trên miệng ra nhé, nhưng cậu phải hứa là không được khóc, nghe không?”
Cô gái mập chớp mắt, gật đầu đồng ý.
Mục Tử Ca giơ tay bị trói lên, giúp cô nàng xé băng dán: “Cậu ngàn lần đừng kêu lớn nhé.”
Mục Tử Ca không yên tâm nên nhắc nhở thêm lần nữa.
Cô gái bên cạnh chỉ biết dựa vào ghế, hoàn toàn trong trạng thái ngẩn ngơ, không thể giao tiếp.
Cô gái mập cố gắng nhịn không khóc, giọng rất nhỏ vang lên bên tai Mục Tử Ca: “Sao cậu không sợ chút nào vậy?”
“Sợ cũng vô ích, nhưng mình rất tò mò, cậu thường ăn uống ra sao? Có phải là ăn uống rất tốt nên mới được như vậy?” Mục Tử Ca không hiểu nổi.
Thế giới tận thế đã hơn nửa tháng, mà vẫn còn người mập như vậy. Tuy mập nhưng khuôn mặt lại rất dễ thương, có chút hài hước khó hiểu.
“Hu hu hu.” Cô gái mập đột nhiên khóc nấc lên.
Mục Tử Ca tưởng mình nói gì sai, vội vàng an ủi cô nàng: “Đừng khóc, Đừng khóc mà. Mình không nói cậu mập, chỉ hỏi thôi.”
Cô gái mập nhanh chóng ngừng khóc, sợ bị những người phía trước chú ý, lại bịt miệng.
“Mình khóc vì nhớ lại lúc bị đồng đội bán. Họ chỉ nhận có năm gói mì ăn liền là đã bán mình rồi. Bộ không thế đáng giá hơn chút sao? Ít chi cũng một thùng mì ăn liền chứ. Rõ là mình cũng được mà. Hu hu, Tại sao không lấy nhiều hơn cơ chứ?”
Cách nghĩ của cô gái mập khiến Mục Tử Ca không khỏi nhếch mép, vẻ mặt cô có chút không được tự nhiên.
Đây là điểm quan trọng à? Nếu theo logic đó, thì cô không phải là món quà miễn phí ư? Có ai trả cái gì cho cô đâu. Ngay cả một gói mì còn không nhận được nữa là.
“Không sao, mình còn thảm hơn cậu.” Cô thuận miệng an ủi.
Cô gái mập đột nhiên nhìn Mục Tử Ca, ánh mắt đầy đồng cảm: “Đúng rồi, cậu thảm hơn mình. Cậu đẹp như vậy, họ chắc chắn sẽ không buông tha cậu đâu. Mình không dám tưởng tượng đến cảnh đó. Hu hu hu.”
Tiểu Hắc nhắc nhở: “Hai cô nói nhỏ thôi.”
Chỉ cần không khóc lóc làm thu hút zombie, bọn họ cũng không quá tàn nhẫn, để cho hai cô gái này xả stress một chút cũng được.