Không lâu sau, một chiếc xe địa hình lao thẳng vào căn cứ. Từ trong xe, A Tá và A Ngôn bước xuống, tò mò nhìn xung quanh.

Lão đại vẫn nhanh hơn bọn họ, hai người lái xe mà cũng không đuổi theo kịp.

Lúc đến nơi, họ chỉ thấy một bãi t.h.i t.h.ể nằm ngổn ngang, có vẻ như đã bỏ lỡ điều gì hay ho rồi.

Lãnh Thần Dực thu hồi dị năng, giọng nhàn nhạt: “Chúng ta đi.”

Nói rồi, anh nắm lấy tay Mục Tử Ca, dẫn cô đi về phía chiếc xe bên kia.

Mục Tử Ca quay người thu lại Ma Đằng, vẫy tay với hai người bạn mới của mình: “Các cậu mau theo đi, đứng ngây ra đó làm gì.”

A Tá và A Ngôn nhìn về phía hai người bạn mới của chị dâu, đoán chừng đã hiểu ra phần nào.

Hai cô gái tóc tai rối bù trông thật thảm thương.

Lãnh Thần Dực đổi xe địa hình thành chiếc bảy chỗ. Ba cô gái ngồi ở hàng ghế cuối, còn anh thì ngồi vào ghế phụ.

Cứ như vậy, chiếc xe chạy thẳng ra khỏi nhà tù mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Tên râu quai nón suốt chặng đường mặt mày đen kịt, không dám ngăn cản, nhưng trong lòng ôm hận sâu sắc.

Anh cảm thấy Lãnh Thần Dực chẳng coi mình ra gì. Được lắm, cứ chờ đó!

.......

“Ca Ca, anh ấy là bạn trai của cậu sao?”

Bàn Đinh ngập ngừng hỏi nhỏ, có chút không tin nổi, đây là cơ hội ngàn vàng sao? Mục Tử Ca thì thầm: “Là bạn trai cũ.”

Mặc dù nói khẽ, nhưng Lãnh Thần Dực vẫn nghe rõ. Anh khẽ nhếch môi, suy nghĩ xem làm cách nào để cô nhóc bướng bỉnh này không bao giờ nói ra những lời như thế nữa.

Bàn Đinh lén nhìn vào sau gáy của A Tá đang lái xe: “Người lái xe tên gì thế? Cậu có thể nói cho mình biết không?”

Khi mới lên xe, anh ấy đã đỡ cô, có phải đây là chàng hoàng tử trong định mệnh của cô không? Tại sao tim cô lại đập nhanh như vậy?

“Anh ấy tên là A Tá, còn họ gì thì mình không rõ.”

Có lẽ A Tá chỉ là biệt danh, Mục Tử Ca không nghĩ ngợi nhiều.

Mắt Bàn Đinh sáng lên: “Tên của anh ấy cũng giống như con người anh ấy vậy. Thật dịu dàng và chu đáo làm sao? Anh ấy có bạn gái chưa nhỉ?”

Phụt! Mục Tử Ca nhìn thấy vẻ si mê của cô bạn, suýt chút thì bật cười thành tiếng. Bàn Đinh không lẽ là kiểu người yêu đương não đó chứ?

Từ Nhiễm im lặng nhoẻn miệng cười, trong thời đại này mà còn có người nghĩ đến chuyện tình yêu, chắc có lẽ chỉ có cô ấy.

Mọi người đang loay hoay nghĩ cách sinh tồn, lại quên mất những thứ thuần khiết nhất. Tình yêu và tình bạn vẫn có ý nghĩa riêng của nó.

“A Tá, anh có bạn gái chưa?”

Mục Tử Ca không nghĩ là quá đường đột, thắc mắc thì hỏi thẳng, ai có thời gian mà vòng vo.

Bàn Đinh lập tức đỏ mặt: “U là chời, Ca Ca, cậu hỏi thẳng quá rồi đó.”

Thật ra cô cũng muốn nghe giọng nói của anh.

A Ngôn ngồi giữa bỗng lên tiếng trước: “Chị dâu, sao chị không hỏi thăm em, cầu được quan tâm.”

A Tá trả lời một cách nghiêm túc: “Không có.”

Sau đó không nói thêm gì nữa, là một người đàn ông ít nói nhưng không hề lạnh lùng.

Bàn Đinh vui vẻ đến mức ngây người, đầu óc cô nàng bắt đầu mơ mộng.

Vài phút sau, cô thở dài: “Mình mập thế này, thôi bỏ đi, chẳng ai thích mình đâu.”

Cô lẩm bẩm, không muốn ai nghe thấy.

Mục Tử Ca ghé sát tai cô khuyên: “Cố gắng tập luyện, cậu sẽ giảm cân được thôi, đừng bỏ cuộc.”

Chẳng lẽ cô nàng đã yêu từ cái nhìn đầu tiên? Hay là bị vẻ ngoài của đối phương thu hút?

Bàn Đinh siết chặt nắm tay mũm mĩm, ánh mắt đầy quyết tâm: “Cậu nói đúng, mình phải cố gắng giảm cân.”

“Khi đến được căn cứ an toàn, Tiểu Nhiễm, cậu có thể dạy mình võ thuật được không? Làm ơn giúp mình với.” Cô quay sang nhìn Từ Nhiễm.

Từ Nhiễm gật đầu: “Được thôi, nhưng mà mình chỉ biết võ cơ bản thôi, sợ là không dạy cậu được nhiều.”

Cô cảm thấy bản thân cũng không giỏi lắm.

Bàn Đinh xua tay: “Không sao, mình chỉ cần biết vài chiêu tự vệ là được rồi. Đánh quái vật thì mình cứ lao thẳng vào thôi, dù sao cũng có người chữa trị mà.”

Mục Tử Ca: "..."

Cô không phải là kiểu người chỉ biết chữa trị đâu nhé, khả năng tấn công của cô cũng không tệ. Nhưng đúng là vẫn thiếu một chút gì đó.

Tốc độ không đủ, sức mạnh cũng thiếu, lại chẳng biết đánh cận chiến.

Cô cũng cần phải rèn luyện thêm.

Hoàng hôn buông xuống!

A Tá dừng xe trên một bãi cỏ lớn, cả sáu người cùng bước xuống xe. A Ngôn và những người khác bắt đầu dựng lều.

“Ca Ca, chúng ta có nên giúp không?”

Bàn Đinh và Từ Nhiễm đứng cạnh xe, có chút lúng túng, không biết nên làm gì.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Mục Tử Ca khẽ rùng mình. Cô quên mất mình vẫn đang mặc bộ đồ học sinh, hai cô bạn cũng khoanh tay trước n.g.ự.c vì lạnh.

“Lạnh quá, lúc nãy mình còn thấy nóng mà.”

Bàn Đinh vốn rất sợ nóng, nếu cô cảm thấy lạnh thì chắc chắn đó là lạnh thật.

Mục Tử Ca nhanh chóng lấy ra ba chiếc áo len từ không gian của mình: “Nè, mặc vào đi, kẻo cảm lạnh.”

Dù đã khoác áo, nhưng phần đùi vẫn cảm thấy lạnh buốt.

Ánh mắt cô liếc nhìn về phía xe nhà di động, thật muốn lên đó, nhưng hiện giờ chỉ có Lãnh Thần Dực là ở bên trong, cô có chút e ngại.

001 bỗng nhắc nhở bên tai cô: 【Còn năm tiếng nữa, bão tuyết sẽ ập đến. Xin hãy chuẩn bị biện pháp giữ ấm.】

“Không thể nào! Xe nhà di động và lều có chịu được không?” Mục Tử Ca hoảng hốt suy nghĩ trong đầu, nét mặt đầy lo lắng.

001 đề xuất: 【Có lẽ không chịu được. Nếu muốn an toàn, kí chủ có thể nâng cấp căn chòi nhỏ thành nhà gỗ. Sau khi nâng cấp, nhà sẽ có lò sưởi, như vậy sẽ an toàn hơn.】

Nó đưa ra phương án tốt nhất.

Mục Tử Ca bắt đầu tính toán. Điểm của cô hiện tại là 10, muốn nâng cấp cần đến 20 điểm. Gần đây cô chẳng kiếm được điểm nào cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện