Bàn Đinh nhìn thấy một gian hàng bán mỹ phẩm thì hai mắt sáng lên. Trước đây, cô không mấy quan tâm đến những thứ này, nhưng bây giờ lại bắt đầu chú ý đến ngoại hình của mình.
“Ca Ca, Từ Nhiễm, các cậu thấy thương hiệu này thế nào? Có làm trắng da được không?” Cô tò mò hỏi.
Da của hai người kia trắng mịn như thế, chắc hẳn đã dùng qua rồi.
“Không biết nữa, nhưng da của cậu cũng không tệ đâu, chỉ cần giảm cân một chút là sẽ trở thành một mỹ nhân rồi." Mục Tử Ca nói thật lòng..
Một cô gái khác đang chọn đồ, trên mặt có vài nốt mụn, cười nhạo: "Ha ha, cười c.h.ế.t mất, cô mà là mỹ nhân? Nghe mà buồn cười."
Cô ta cười xong, vội vàng che miệng lại: “Ôi, xin lỗi nhé, không nhịn được nên lỡ lời. Đừng để bụng ha."
Mục Tử Ca và Từ Nhiễm liếc nhìn cô ta một cái, chẳng lẽ không cô ta không tự soi gương à, ngoại hình như vậy cũng dám chê bai người khác. Đúng là không biết xấu hổ.
Đúng là kẻ ghen ăn tức ở, tìm cách hạ thấp người khác để che giấu khuyết điểm của bản thân.
Bàn Đinh định nói gì đó nhưng bị ngăn lại.
Đúng lúc đó, một người đàn ông đen đúa kéo cô gái có mụn đi, vẻ mặt anh ta rất hung dữ: "Con đàn bà này, tao không có tiền cũng không có tinh hạch để mua cho mày những thứ này, mau theo tao về nhà."
Có thể thấy cô gái rất sợ anh ta, ngoan ngoãn đi theo, hoàn toàn khác với hình ảnh ban nãy.
“Thật đáng thương,” Bàn Đinh lắc đầu thở dài, tiếp tục chọn sản phẩm chăm sóc da.
Nhưng như Mục Tử Ca đã nói, Bàn Đinh cảm thấy mình phải giảm cân sớm thôi, không thể chịu nổi những ánh nhìn kỳ quái như vậy nữa.
Bàn Đinh cũng chẳng làm gì sai, cô cũng đâu có ăn cơm nhà họ.
Một bộ sản phẩm chăm sóc da chỉ cần hai gói mì ăn liền, cuối cùng Mục Tử Ca đã giúp Bàn Đinh mua.
Cô nàng vui vẻ, mặc kệ hiệu quả ra sao.
“Cảm ơn cậu, Ca Ca, để mình đưa cho cậu tinh hạch nhé.” Bàn Đinh chỉ mang theo tinh hạch, còn đồ ăn thì chỉ Mục Tử Ca có.
Mục Tử Ca xua tay: “Không cần khách sáo đâu. Từ Nhiễm với cậu thích gì thì cứ mua. Nếu thật sự ngại thì mỗi ngày nấu cho mình vài món ngon là được.”
Sau đó, họ đã đi dạo một buổi chiều, mua được một ít đồ dùng cá nhân và hạt giống rau dưa.
Sau khi mua sắm xong, họ rời khỏi khu giao dịch.
Lại một ngày nữa trôi qua.
Ngày hôm sau, Mục Tử Ca dậy rất sớm. Việc đầu tiên là điểm danh trong hệ thống, điểm tích phân được 13 điểm, bắt đầu cảm thấy lười biếng.
Xuống lầu, cô thấy hai người kia dậy còn sớm hơn cả mình.
“Sao hai cậu không ngủ thêm chút nữa?” Thực ra cô dậy sớm là để trồng rau, cô chỉ muốn ăn rau tươi thôi.
Bàn Đinh đang ăn trứng, vừa cười tươi: “Ca Ca, đây là trà sữa của cậu, còn đây là thịt mà họ mang đến.”
Mục Tử Ca cầm lấy ly sữa, thở dài một hơi, cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó, lòng hơi trống trải. Phải chăng vì quá rảnh rỗi nên mới suy nghĩ lung tung như vậy? “Hôm nay định đi đâu nhỉ?”
“He he, mình muốn đến câu lạc bộ thể hình của căn cứ, nghe nói ở đó có nhiều máy tập lắm, các cậu có muốn đi không?”
Bàn Đinh đang rất hào hứng với việc giảm cân.
Thực ra bên cạnh biệt thự có phòng tập riêng, nhưng họ không biết.
Mục Tử Ca gật đầu, không thể để mình quá nhàn rỗi :
“Được, cùng đi nhé, mình cũng muốn tập thể dục.”
“Nhưng trước tiên, để mình xử lý hạt giống đã.” Nói rồi, cô nhanh chóng ăn xong bữa sáng, vẫy tay chạy ra ngoài.
Cô sử dụng dị năng hệ Mộc để thanh lọc độc tố trong đất, sau đó mới bắt đầu gieo hạt giống vào những hố đã được đào sẵn.
Nửa tiếng sau, họ cùng nhau ra ngoài.
...
Câu lạc bộ thể hình.
“Ôi, ba tiểu thư xinh đẹp, có muốn đăng ký làm thành viên không? Mỗi tháng 5 viên tinh hạch cấp 1, nếu đăng ký nửa năm chỉ cần 2 viên cấp 2, rất hời đấy! Mọi người có thể xem xét một chút.”
Chàng trai ở quầy lễ tân rất nhiệt tình, ánh mắt đầy dâm đãng, thỉnh thoảng lại nhìn trộm vòng một của các cô.
Bàn Đinh chắn trước mặt anh ta: “Có giá ưu đãi cho lần đầu không? Chúng tôi chưa muốn đăng ký thẻ ngay.”
Người đàn ông này quá mất lịch sự rồi, ánh mắt không mấy thiện cảm, cô cần phải cân nhắc kỹ.
Nhân viên tiếp tân nhếch mép: "Có chứ, mỗi người một viên tinh hạch, được trải nghiệm một ngày. Nếu muốn dịch vụ đặc biệt thì thêm một viên nữa."
“Dịch vụ đặc biệt là gì?” Bàn Đinh không hiểu, không biết có phải là có người tập cùng không?
Chàng trai lễ tân cười gian: "Vào trong các cô sẽ biết, nhưng yên tâm, sẽ có người phục vụ các cô miễn phí."
Ba người họ nhìn nhau mặt đầy ngơ ngác.
Khi bước vào, Mục Tử Ca sững sờ không nói nên lời.
Một người phụ nữ mặc áo phông và quần đùi, hai tay nâng tạ, ngồi trên đùi một người đàn ông cơ bắp.
Bàn tay người đàn ông đang đặt lên một vị trí rất kỳ lạ và nói: “Thư giãn, điều chỉnh hơi thở, để tôi kiểm tra tư thế của bạn, đừng có cử động lung tung.”
Đôi tay to lớn của người đàn ông đó đang quấy rối!
Bàn Đinh tức giận lao tới, đá vào người đàn ông cơ bắp: “Tên huấn luyện viên biến thái kia, cô ấy không cho phép anh làm vậy đâu!”
Mục Tử Ca: “...”
Từ Nhiễm: “...”
Quên mất không kéo cô ấy lại, giờ phải làm sao để thu dọn tàn cuộc đây?
Người phụ nữ được cứu không những không cảm ơn mà còn liếc Bàn Đinh một cái.
Vất vả lắm mới quyến rũ được người có dị năng đến hướng dẫn cô ta tập. Giờ tự dưng lại lòi đâu ra một con nhỏ mập mạp chen vào, cô ta vẫn chưa chơi đủ mà.
“Cô là ai, dám đá tôi? Anh em đâu, qua đây dạy cho con mập c.h.ế.t tiệt này một bài học.”
Người đàn ông cơ bắp bò dậy, gào thét. Anh ta không thể tin, ở đây vậy mà còn có người dám động đến mình. Quả là gan to bằng trời!
Vừa ra lệnh, đã có năm gã đàn ông cao to bước ra.
Mục Tử Ca và Từ Nhiễm nhanh chóng đứng bên cạnh Bàn Đinh, tiếp thêm sức cho cô nàng.
Dù Bàn Đinh có hơi hành động lỗ mãng, nhưng bọn họ cũng sẽ không để cô ấy sợ hãi trước kẻ địch.