Mục Tử Ca cong môi cười, đảo mắt nhìn quanh không thấy bóng dáng ai khác mới lấy chiếc xe bọ cánh cứng (Volkswagen) mà cô đã đổi từ hệ thống ra: “Đi xe bọ cánh cứng của mình nhé.”

Chiếc xe màu tím sẫm, ngoại hình cực ngầu, đã tốn của cô 50 tinh hạch, gần một nửa gia sản. Ngoài khả năng phòng thủ tốt, nó còn có thể chuyển sang chế độ tự lái.

Giờ cô cũng coi như có nhà có xe rồi. Căn nhà gỗ đã được cô thu hồi vào kho đồ, có thể lấy ra bất cứ lúc nào.

“Wow, cậu giấu một chiếc xe độ à? Chắc là phiên bản giới hạn đấy, tớ chưa bao giờ thấy chiếc nào như thế này cả.”

Dù không rành về xe cộ lắm nhưng Bàn Đinh cũng nhận ra chiếc xe này rất quý hiếm.

Mục Tử Ca không trả lời, chỉ cười: “Ai lái đây?”

“Mình lái.” Từ Nhiễm nhận lấy chìa khóa xe, nóng lòng ngồi vào ghế lái.

Chiếc xe thật sự rất ấn tượng, đến cả cô cũng phải xuýt xoa vì ngạc nhiên.

Sau khi mọi người lên xe, chiếc bọ cánh cứng từ từ khởi động.

Sau khi làm quen với tính năng của xe,  Từ Nhiễm lái rất vững và nhanh, không hề bị xóc nảy. Những con zombie xung quanh vừa kịp gầm rú một tiếng thì xe đã biến mất, không biết phải đuổi theo hướng nào.

Chưa đầy nửa giờ, họ đã đến chân núi.

“Đến nơi rồi sao?” Bàn Đinh xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi, leo lên đó chắc sẽ giảm được vài kí đấy.

Mục Tử Ca thu xe lại, đi tiên phong vào con đường mòn trên núi, cô trực tiếp tránh qua một cây biến dị ngụy trang thành cây thường, dặn dò: “Đi theo tớ, chú ý xung quanh.”

Bàn Đinh và Từ Nhiễm nhanh chóng theo sau, nghe Mục Tử Ca nói vậy chắc chắn đã phát hiện ra không ít thực vật biến dị.

Khi đến nửa lưng chừng núi, có ba người đàn ông đang hoảng loạn chạy xuống, toàn thân đầy m.á.u và vết thương.

Thấy họ, ba người như nhìn thấy tia hy vọng, có người sống sót chứng tỏ đã thoát khỏi khu vực nguy hiểm.

“Có... có hoa ăn thịt cấp 3! các cô đừng lên nữa, sẽ c.h.ế.t người đấy. Đội của chúng tôi đã mất hai người, xác cũng không còn.” Một anh chàng bị thương không kìm được mà nhắc nhở.

Dù sao cũng sắp rời đi rồi, anh ta cho họ chút thông tin.

Họ không có tâm trạng để đoán ba cô gái này sao lại dám đến đây, chẳng lẽ không có đồng đội khác? Bàn Đinh thắc mắc: “À, cấp 3 có mạnh lắm không?”

Thực vật biến dị không phải luôn đứng yên một chỗ sao? Chẳng lẽ còn biết nhảy ra ăn thịt người?

“Nó, chúng nó sẽ phun axit, dính phải là da sẽ bị ăn mòn, các cô nhìn chúng tôi là biết rồi.” Một anh chàng thật thà kể hết mọi chuyện.

Hèn chi họ lại thảm như vậy.

Mục Tử Ca không có thời gian chữa trị cho họ, chỉ có thể lấy một ít thuốc từ không gian đưa cho đối phương:

“Các anh tự xử lý vết thương đi rồi về căn cứ, đừng để lôi kéo zombie đến.”

Vết thương ngoài da nếu được xử lý tốt thì người thường cũng chỉ mất hai ngày là lành, còn người có dị năng thì chỉ cần một ngày.

“Cảm ơn.” Anh chàng thật thà gãi đầu, cảm thấy cô gái này thật tốt bụng.

Thấy họ vẫn tiếp tục đi lên, anh ta muốn khuyên thêm vài câu nữa nhưng không ngăn được, chỉ có thể cầu nguyện cho họ bình an.

“Thôi bỏ đi, họ muốn đi tìm c.h.ế.t thì ai cản cho được. Thật tiếc cho cô gái xinh đẹp như vậy, lại...” Một người đàn ông bị thương nặng khác không khỏi liếc nhìn theo bóng dáng họ.

Trong ba người chỉ có hai người có suy nghĩ bình thường!

......

“Ca Ca, nhìn kìa! đó có phải là hoa ăn thịt không?” Bàn Đình chỉ về chỉ vào một bông hoa trông giống hoa hướng dương lại giống hoa kèn, trông rất kỳ lạ.

Mục Tử Ca gật đầu: “Đúng rồi, cậu muốn thử không?”

Hoa ăn thịt khi khép lại thì trông như một bông hoa bình thường, nhưng khi mở ra thì mới phát hiện nó chẳng đẹp chút nào.

Bàn Đinh đột nhiên tràn đầy năng lượng: “Để mình thử xem có đập c.h.ế.t nó được không.”

Nói rồi, cô cầm búa lớn lao về phía trước, đập thẳng xuống bông hoa đang nở rộ, lập tức khiến hoa lá rơi rụng.

Hoa ăn thịt: Tôi đã gây thù chuốc oán gì đâu?

Nó còn định phun dịch lỏng ra để kéo Bàn Đinh lại rồi ăn thịt, nhưng chưa kịp phản kháng đã bị cô nàng đập nát nhừ.

Hoa ăn thịt cấp 1 chỉ cao khoảng nửa mét, dễ dàng bị tiêu diệt.

Mục Tử Ca đặt xác hoa vào không gian, khi nộp nhiệm vụ sẽ cần dùng đến, để đổi lấy phần thưởng khi về căn cứ.

Cứ 10 bông hoa ăn thịt sẽ được phân chia phần thưởng theo cấp độ.

“Hoa ăn thịt cấp 3 trông như thế nào nhỉ? Sao không thấy vậy cà?” Bàn Đinh liên tiếp tiêu diệt 3 bông hoa, hơi có chút đắc ý.

Từ Nhiễm nhắc nhở: “Cậu vẫn nên cẩn thận một chút, thực vật biến dị rất giỏi ngụy trang.”

Mục Tử Ca đã thu được 8 bông hoa ăn thịt, trong đó có 2 bông cấp 2, chỉ còn thiếu 2 bông nữa là có thể về nhà rồi.

Nếu hoa ăn thịt cấp 3 có sức mạnh tốt, cô có thể để Ma Đằng thu phục nó, rồi mang về làm hoa canh giữ cửa.

Giọng Bàn Đinh hưng phấn vang lên: “Oh shit, nước bọt của bông hoa cấp 3 b.ắ.n vào người tớ rồi, các cậu cẩn thận.”

Cô ngước nhìn bông hoa ăn thịt cao hai mét, vẫn là màu đỏ rực, chất lỏng tỏa ra một mùi hôi thối.

Ngoài việc phun chất lỏng, hoa ăn thịt cấp 3 còn há to cái miệng sâu hoắm lao tới, định nuốt chửng Bàn Đinh.

“Này, hoa nhỏ! Xin bạn chú ý một chút, nước bọt của bạn sắp dính vào người tôi rồi, hôi quá đấy.” Béo Đình giơ tay khiển trách.

Hoa ăn thịt: Mục tiêu của ta chính là cậu, thịt béo.

Bàn Đinh đương nhiên sẽ không để nó chạm vào mình. Cô nàng nhanh chóng lùi lại, tránh những giọt nước bọt kinh tởm của nó.

Mục Tử Ca vung tay lên, Ma Đằng được nuôi dưỡng đến cấp 3, bay lên không trung, vươn dài đến ba mét. Nó nhanh chóng bò lên thân hoa ăn thịt, linh hoạt như một con rắn nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện