Sau khi lại thua một lần nữa, cô chán nản đưa chiếc điện thoại hiệu Táo ra cho anh: “Thôi được rồi, anh chơi đi.”
“Anh qua được màn rồi, em sẽ thưởng gì cho anh nào?” Lãnh Thần Dực nhìn cô, nghiêm túc hỏi.
Mục Tử Ca không tin anh có thể qua màn, tùy tiện đáp: “Cái gì cũng được, miễn là trong khả năng của em.”
Lãnh Thần Dực còn chưa bắt đầu chơi, đã có hai người tò mò bước đến sau lưng xem anh chơi gì.
Trò chơi bắt đầu, với trí nhớ siêu phàm của mình, giai đoạn đầu diễn ra rất suôn sẻ. Anh tiêu diệt vài nhóm quái nhỏ, càng về sau càng khó.
Trong lúc mọi người tưởng như sắp thua thì anh lại cứu vãn tình thế.
Mười phút sau, màn hình hiển thị: 【Chúc mừng bạn đã qua màn!】
Mục Tử Ca ngẩn người, vốn nghĩ mình là cao thủ trong làng chơi game rồi. Không ngờ Lãnh Thần Dực lại cao thủ trong cao thủ nữa. Thế này không muốn bội phục cũng khó.
Cô còn nghĩ trò chơi này chỉ là để câu khách, không ngờ lại có thể qua được.
“Chị dâu, cho em chơi thử một ván được không?” A Ngôn mở miệng hỏi.
Vì quá thèm cảm giác chơi game mà anh đã hỏi mượn đồ của chị dâu ngay dưới ánh nhìn đầy áp lực của lão đại.
Cô hào phóng đưa điện thoại cho đối phương: “Hai tinh hạch. Bán cho cậu đó, không mua thì thôi. Không cho mượn.”
A Ngôn do dự.
Điện thoại bây giờ không còn giá trị gì nữa, chỉ có thể chơi game, mua nó có vẻ không đáng.
Thêm nữa, anh vừa lên cấp, đã tiêu khá nhiều tinh hạch.
Đang lúc anh lưỡng lự, A Uyên liền giật lấy điện thoại, nhanh chóng đưa cô hai viên tinh hạch: “Chị dâu, cậu ta không cần, em cần. Tinh hạch của em đây.”
Mục Tử Ca nheo mắt nhìn cậu, đứa trẻ này rất có mắt nhìn hàng đấy chứ.
Chiếc điện thoại này là hàng hệ thống cung cấp, giá gốc là hai viên tinh hạch, trong đó có rất nhiều game offline có thể chơi.
Đặc biệt là không bao giờ hết pin! Sau này cô sẽ tìm cách lắp đặt tín hiệu độc quyền cho căn cứ. Đến lúc đó, những ai sở hữu chiếc điện thoại này sẽ có thể gọi điện trong căn cứ, thậm chí cùng nhau chơi game trực tuyến.
Như vậy, sẽ không cần phải sống cuộc sống nhàm chán ở thế giới tận thế nữa. Hơn nữa, chơi game còn giúp chúng ta cải thiện kỹ năng của bản thân.
Nhưng trước hết, phải đợi đến khi cô có điều kiện hơn đã.
“Ừm, đây là giá ưu đãi nhất cho cậu rồi đó. Lần sau ai mua cũng phải trả giá cao hơn đấy.” Cô làm vẻ mặt của một thương nhân nhỏ, làm ăn thì không thể lỗ vốn được..
Nghe vậy, A Uyên như vớ được báu vật, nhưng lại nghĩ ra một vấn đề: "Cái này sạc bằng cách nào? Sao không thấy chỗ cắm sạc?"
"Đồ tự chế, tôi đã cải tiến rồi, không cần sạc đâu." Mục Tử Ca nói càng lúc càng huyễn hoặc, tin hay không tùy cậu.
Cô phải "nổ" cho tới.
Sản phẩm của hệ thống, hệ thống là của cô, đương nhiên là do cô quyết định rồi.
Mắt A Uyên sáng rực, không ngờ chị dâu lại lợi hại như vậy.
“Tôi cảm giác như mình vừa bỏ lỡ bảo bối vậy. Chị dâu, còn cái nào nữa không? Tôi cũng muốn mua một chiếc.”
A Ngôn mặt đầy ngưỡng mộ, len lén nhìn chiếc điện thoại mới trong tay A Uyên. Trước giờ cậu chưa từng thấy chiếc điện thoại nào như vậy.
Cô lắc đầu, lấy ra một chiếc điện thoại màu trắng cùng loại: "Cái này tôi đang dùng rồi, để chế tạo chiếc điện thoại tiếp theo cần thời gian, nên cậu phải đợi thôi."
A Ngôn tỏ vẻ thất vọng: "Vậy à, được rồi, khi nào có chị dâu nhớ báo cho tôi biết nhé. Ngày mai tôi sẽ đi kiếm thêm tinh hạch.”
Cậu lại tràn đầy nhiệt huyết, phải làm nhiều nhiệm vụ hơn mới được.
Lúc này, mùi thịt nướng thơm nức mũi tràn ngập khắp nơi.
“Ca Ca, mọi người mau qua đây. Đây là do tôi nướng đấy, còn thịt xào là do Tiểu Mặc làm.” Bàn Đinh vẫy tay, gọi mọi người đến chỗ bếp nướng.
Bây giờ là khoảng 8 giờ tối, thời tiết vẫn còn se lạnh, đến gần bếp lửa mới cảm thấy ấm áp.
Sân vườn vốn yên tĩnh bỗng trở nên nhộn nhịp.
Phía sau là ngôi nhà gỗ nhỏ theo phong cách đồng quê, bên cạnh là những luống rau xanh mướt, thật hiếm hoi khi được tụ họp ăn uống trong một nơi an toàn như vậy.
“Ừm, rất ngon, thịt rất dai và thơm.” Mục Tử Ca giơ ngón tay cái lên khen ngợi. Đây là lần đầu tiên cô ăn thịt hổ đấy.
Bàn Đinh cũng cắn một miếng, mắt híp lại: "Vậy là tốt rồi, tớ lo thịt bị cháy quá."
Cô ăn đến nỗi hai má phúng phính.
Những người mê ăn uống thì thường nấu ăn rất ngon.
Tính cách của Từ Nhiễm và chị Táp khá trầm tĩnh, cả hai chỉ lặng lẽ nhìn bọn họ ăn uống.
A Tá và Lão Phàm thì điềm điềm tĩnh, Tiểu Mặc lại khá hướng nội, chỉ có vài người hoạt bát tạo nên không khí vui vẻ.
Ăn uống no nê xong, mọi người đều dựa lưng vào ghế.
“Các cậu thật lợi hại, hai con hổ cấp 3 mà cũng g.i.ế.c được, lần sau đi làm nhiệm vụ nhớ gọi tôi với nhé.”
A Uyên không nói đùa, cậu thật sự muốn tham gia cùng đội chị dâu.
Bàn Đinh hào phóng đáp: “Được thôi.”
Vì mấy ngày nay bận rộn việc của căn cứ nên mọi người đều rất căng thẳng.
Lãnh Thần Dực vừa trở về đã bắt tay vào việc nắm quyền căn cứ, xử lý những kẻ gây rối một cách dứt khoát, trong thời gian ngắn đã ổn định tình hình.
Vì vậy, mọi người mới có thời gian thư giãn như thế này.
Trong thế giới này, mọi thứ đều được giải quyết bằng sức mạnh. Lịch Trần Dục hành động quyết đoán, không bao giờ khoan nhượng với kẻ thù, chỉ trong thời gian ngắn đã tiêu diệt được hết những kẻ gây rối trong căn cứ.
Vì thế mới có khoảng thời gian thoải mái như hôm nay.
Mục Tử Ca nhìn Lãnh Thần Dực, thấy vẻ mặt hơi mệt mỏi của anh, cô quan tâm hỏi: "Nếu anh mệt thì về phòng nghỉ trước đi.”
Hôm nay anh đã vận động khá nhiều rồi.
“Về nhà em, hay... về nhà anh?” Ánh mắt anh nóng bỏng nhìn cô, đừng quên phần thưởng của anh.
Mặt cô hơi đỏ lên: “Cả... cả hai đều được.”
Cuối cùng, Mục Tử Ca bị anh kéo về phía biệt thự.
Còn lại đám người độc thân ngao ngán nhìn nhau.