Phần lớn châu chấu biến dị tấn công vào khu vực đông người nhất, chỉ có khoảng chục con bay về phía sân nhà cô.

“Bàn Đinh, Tiểu Nhiễm, mau lại đây lấy s.ú.n.g phun lửa.”

Đối phó với bọn côn trùng thì lửa là phương pháp tốt nhất. Mục Tử Ca đưa hai khẩu s.ú.n.g còn lại cho họ.

Súng phun lửa có hạn, trong số sáu người thì chỉ có ba người là cô, Bàn Đinh và Từ Nhiễm có súng. Dùng luân phiên sẽ tiết kiệm sức lực đáng kể.

Cả ba đồng loạt giơ s.ú.n.g phun lửa lên, nhanh chóng thiêu cháy đám châu chấu đầu tiên lao xuống, xác của chúng rơi đầy trên mặt đất.

“Em nghỉ ngơi đi, để chị làm cho.” Chị Táp trực tiếp giật lấy s.ú.n.g phun lửa từ tay Từ Nhiễm, việc nặng nhọc này không cần em ấy làm.

Khẩu s.ú.n.g này khá nặng, cầm lâu rất mỏi tay.

Bàn Đinh vô thức tiến lại gần A Tá, định đưa khẩu s.ú.n.g phun lửa cho anh, nhưng có vẻ ngọn lửa của anh cũng rất mạnh.

Lửa bình thường chỉ làm cháy xém lũ châu chấu, còn lửa của anh thì thiêu chúng thành tro ngay lập tức, không còn lại chút gì.

Chắc anh không cần dùng s.ú.n.g phun lửa đâu.

A Uyên tiến lại gần Bàn Đinh: “Chắc cô không cảm thấy mệt đâu nhỉ? Vậy cứ tiếp tục dùng s.ú.n.g phun lửa đi nhé!”

Dị năng hệ sức mạnh quả thực có sức bền rất tốt.

A Tá quay lại, nhận thấy ánh mắt ủy khuất của cô, anh lịch sự đi tới nhận lấy khẩu súng: “Để anh cầm cho.”

Thực ra số lượng châu chấu ở khu vực này không nhiều, tạm thời không cần dùng đến dị năng, có thể dùng s.ú.n.g để tiết kiệm năng lượng.

Mục Tử Ca nhìn về phía đàn châu chấu đang bao vây căn cứ ở ngoài xa. Cô cần phải thu hút một phần chúng đến đây, nếu không những người sống sót bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm.

Dù sao đây cũng là căn cứ của mình, cô phải bảo vệ nó.

Cô cất s.ú.n.g phun lửa vào không gian, trên tay xuất hiện cây trượng tím. Cô thử phát ra vài quả cầu ánh sáng màu xanh lục tụ trên đầu hoa ăn thịt Tiểu Hồng.

Ngay lập tức, một đàn châu chấu lớn bị thu hút bởi nguồn năng lượng này, chúng như điên cuồng lao về phía cô.

Châu chấu trời sinh đã thích gặm nhấm cây cỏ tươi tốt, dù có biến dị cũng không thay đổi khẩu vị.

“Trời đất ơi trời ơi! Chị dâu, chị làm gì vậy? Sao lại thu hút hết đám côn trùng này đến đây vậy? Thật là hợp ý tôi quá! Đúng lúc tôi đang thấy chán đây này.”

A Uyên kích động, chuyện không thể ra tiền tuyến chiến đấu làm anh cảm thấy chẳng thú vị chút nào. Không ngờ chị dâu lại hiểu lòng mình như thế! Đây không phải châu chấu, mà là một đống tinh hạch bay đầy trời.

Vừa nãy mới chỉ có mười mấy con rơi tinh hạch, tạm thời chưa ai nhặt, không phải con nào cũng có tinh hạch.

Mục Tử Ca đưa s.ú.n.g phun lửa từ không gian cho A Uyên: “Tôi không cần cái này, cậu dùng đi.”

“Trời ạ! Chị dâu, cây trượng tím này chị dùng được không đấy? Chẳng phải nó chỉ dùng để cosplay thôi sao?” Anh cứ nghĩ đó là món đồ trang trí của cô.

Cô giơ cây trượng tím lên: “Nhìn kỹ đây.”

Một tấm lưới điện từ trên trời giáng xuống, bao phủ cả một đám châu chấu. Tiếng điện giật lách tách vang lên, cảnh tượng trông thật mãn nhãn.

Chỉ trong nháy mắt, hơn trăm con châu chấu bị cô tiêu diệt sạch sẽ, trên không vẫn còn vài chục con, nhưng nhanh chóng bị những mũi tên sét của cô b.ắ.n hạ.

“Chị dâu, chừa cho bọn em chút cơm canh với.” A Uyên khiếp sợ.

Mục Tử Ca mỉm cười: “Đừng lo! Còn nhiều lắm.”

Vừa dọn dẹp xong một đợt, lại có một đợt châu chấu biến dị khác bay tới. Nhưng lần này, mục tiêu của chúng là quả cầu ánh sáng xanh lục trên đầu Tiểu Hồng.

Tuy nhiên, trước khi chúng kịp chạm vào quả cầu, đã bị cái miệng khổng lồ của Tiểu Hồng nuốt trọn, sau đó là tiếng nhai ngấu nghiến vang lên.

A Tá cũng bắt đầu cầm s.ú.n.g phun lửa quét ngang chiến trường.

Dần dần, toàn bộ đám châu chấu trên bầu trời căn cứ đều bị hút hết về phía Mục Tử Ca.

Con châu chấu cấp 4 lúc trước đã bị Lãnh Thần Dực tiêu diệt ở bên ngoài, giờ phần lớn chỉ là châu chấu cấp 3 trở xuống.

Mục Tử Ca vừa tấn công đàn châu chấu vừa nhắc nhở mọi người: “Các cậu không cần cố quá thành quá cố đâu! Nếu không chịu nổi thì vào nhà nghỉ ngơi trước.”

Cô không thấy có châu chấu cấp cao, vậy nên cũng không cần quá lo lắng về việc lớp bảo vệ bị phá hủy, có thể từ từ tiêu diệt hết chúng.

Mọi người gật đầu, bắt đầu cuộc chiến kéo dài.

Lãnh Thần Dực cùng những người khác quay trở lại biệt thự. Bây giờ chỉ cần tập trung tiêu diệt lũ châu chấu ở đây, bảo vệ nơi này, sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức.

Chắc đây là ý tượng của vợ yêu anh rồi.

Chị Táp cầm s.ú.n.g phun lửa, bảo vệ Từ Nhiễm ở phía trước. Từ Nhiễm chỉ cần tấn công từ xa là đủ, tránh để bị thương.

Từ Nhiễm nhìn chị Táp, trong lòng cảm thấy rất phức tạp. Thực ra, chị ấy cũng không cần phải làm đến mức này. Hai người vốn không quen biết nhau, vậy mà cô ấy lại làm vậy.

Quan trọng hơn, cô không thích con gái. Không thể đáp trả lại tình cảm của chị Táp.

Ngay lúc cô phân tâm...

Một con châu chấu cấp 2 bay đến, bất ngờ tấn công vào cánh tay cô. Từ Nhiễm rên lên một tiếng, rồi nhanh chóng phản ứng, g.i.ế.c c.h.ế.t nó.

Chị Táp nhíu mày:  “Xin lỗi, có một con lọt lưới. Để chị đưa em vào trong nghỉ ngơi.”

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu.”

Từ Nhiễm không có ý định rời đi. Điều này thật quá coi thường cô rồi, cô chỉ mong chị Táp hành xử bình thường một chút. Không cần phải chuyện bé xé ra to!

Chị Táp nghiêm túc nhìn cô một cái, sau đó mạnh mẽ kéo cô đi: “Chuyện này không phải do em quyết định, theo chị vào trong.”

Từ Nhiễm không thể chống lại sức mạnh của chị Táp, vài bước đã bị đối phương kéo đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện