Cô nàng nhanh chóng đi theo Mục Tử Ca vào trong nhà.
"Uống chút nước đi, đừng cố quá. Nếu thấy buồn nôn, thì ở trong này nghỉ ngơi một chút." Mục Tử Ca đặt một cốc nước lên bàn trà, lấy đồ ăn ra cho Bàn Đinh.
Bàn Đinh một hơi uống cạn cốc nước: "Ca Ca, mình ổn mà. Tớ đã vượt qua rồi, không sao đâu."
Chỉ là búa của cô còn dính đầy xác gián mà thôi. Nhưng không sao, rửa sạch là được.
Khi thấy những món ăn trên bàn, Bàn Đinh cảm thấy muốn nôn.
Không lẽ ảnh hưởng lớn đến vậy? Mình là một người ăn khỏe mà.
"Vậy xíu nữa, cậu đi giúp A Tả nhé." Mục Tử Ca hiểu ý, để hai người có thêm thời gian tiếp xúc với nhau.
Dị năng hệ Hỏa của A Tá rất mạnh, có thể thiêu hủy xác gián, như vậy Bàn Đinh sẽ không cảm thấy buồn nôn nữa.
Bàn Đinh vui vẻ đồng ý: "Ca Ca, Cậu thật biết cách sắp xếp!"
Mục Tử Ca còn muốn nói gì đó, bỗng nghe thấy tiếng kêu đau của A Ngôn. Cô vội vàng chạy ra ngoài, thấy anh ta bị một con gián cấp 4 cắn vào tay.
Cô nâng gậy lên, vung mạnh, quả cầu sáng màu xanh rơi xuống chỗ vết thương. Vết thương của A Ngôn nhanh chóng hồi phục.
A Ngôn mặt đầy cảm kích: "Chị dâu, chị đến thật đúng lúc."
A Tá cau mày nói: "Đừng cậy mạnh nữa, vào trong nghỉ ngơi đi."
Anh biết dị năng của đối phương sắp cạn kiệt. Lúc mới bắt đầu, A Ngôn không biết tiết kiệm sức lực, giờ thì hay rồi, bị gián cắn bị thương.
Khi ấy anh đang tấn công một con gián cấp 4 khác, không chú ý đến A Ngôn được. Lúc này mới rảnh tay giúp đối phương giải quyết.
A Ngôn gật đầu, đi vào trong. Tối qua vừa lên cấp 4 nên có chút tự đắc. Thêm vào đó, cứ ỷ lại việc có chị dâu bên cạnh, dù có bị thương cũng không sợ, nên anh chỉ tập trung đánh mà thôi.
Nhìn xác gián bị mình g.i.ế.c rơi vung vãi khắp nơi, anh bỗng có cảm giác thật thành tựu và thoải mái.
Bàn Đinh cầm búa lớn tiến đến bên A Tá: "Để em thay vị trí của A Ngôn nhé."
"Nhớ cẩn thận đấy!" A Tá cảm thấy gấp đôi áp lực. Nhưng tự hạ quyết tâm tuyệt không thể để cô bị thương.
Mặc dù có thể chữa trị, nhưng bị cắn cũng sẽ thấy đau.
Trận chiến kéo dài 5 tiếng đồng hồ!
Sau khi tiêu diệt hơn mười con gián biến dị cấp 4, những con gián còn lại không còn sức chiến đấu, bắt đầu rút lui và ẩn náu vào các góc khuất trong thành phố C.
"Phù... Mệt c.h.ế.t đi được." A Uyên lười biếng nằm dài trên ghế sofa, thả lỏng cơ thể, không muốn cử động nữa.
A Ngôn cảm thấy vẫn ổn: “Cứ tưởng chúng ta sẽ đánh mãi không xong, may mà chúng chạy rồi." Chỉ tội cho đám người đến sau.
Bàn Đinh sắc mặt đã hồng hào trở lại: "Cuối cùng cũng xong rồi."
A Tá nhìn cô cười khẽ. Cô nàng này trông có vẻ mạnh mẽ nhưng hóa ra cũng sợ.
"Chúng ta ăn chút gì đơn giản rồi nghỉ ngơi, việc khác để mai tính." Mục Tử Ca lấy ra thịt khô và kimbap, tự mình cầm mấy miếng ăn trước.
Mọi người ăn no rồi về phòng ngủ.
Ngày hôm sau!
Cả thành phố C gần như bị gián tàn phá gần hết. Tìm mãi chũng chỉ thu được một ít thức ăn trong các kho hàng hoặc xe cộ còn sót lại.
Chiều hôm đó, họ bắt đầu rời khỏi thành phố.
Để tiết kiệm thời gian, cả nhóm quyết định lái xe liên tục suốt đêm.
"Phía trước có mấy con zombie chắn đường, trực tiếp đ.â.m thẳng qua luôn." A Uyên đang lái xe, bất ngờ đạp ga tăng tốc.
Mục Tử Ca ngồi ghế phụ, quan sát tình hình xung quanh. Khu vực này gần thị trấn, chắc đám zombie này cũng từ đó mò ra.
A Uyên thành công đánh bay mấy con zombie bình thường. Vượt qua bao chướng ngại vật, chiếc xe vẫn vững vàng lao nhanh trên trên đường.
Càng đi về phía trước, số lượng zombie càng nhiều.
May mắn là chúng không đuổi kịp, cùng lắm cũng chị cào sướt qua xe mà thôi.
Ngay lúc mọi người thở phào nhẹ nhõm thì phía sau xuất hiện một con zombie cấp cao, tốc độ nhanh như chớp đuổi theo, suýt nữa thì bắt kịp.
"Cái quái gì vậy, con zombie này chạy nhanh quá, chắc chắn cấp bậc không thấp." A Ngôn nhìn qua gương chiếu hậu, sắc mặt hoảng hốt.
Cả A Tá và chị Táp cũng trở nên căng thẳng, cảm giác bị đè nén chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ cấp bậc của nó cao hơn bọn họ.
Khi zombie cấp cao tiến đến gần, tất cả mọi người đều đồng loạt đều cảm thấy đau đầu, mức độ đau khác nhau tùy thuộc vào cấp bậc dị năng của mỗi người.
.
Mục Tử Ca kinh ngạc ra mặt!
Zombie cấp 5 thuộc hệ tinh thần và tốc độ? Song hệ? Đúng là xui xẻo, căn cứ chỉ còn cách mấy chục km nữa thôi.
Cả nhóm bị ảnh hưởng, ai nấy cũng đều ôm đầu.
Bị ảnh hưởng bởi dị năng hệ tinh thần, A Uyên lái xe không vững, suýt chút thì buông tay lái rồi.
Đòn tấn công tinh thần thật quá đỗi khó chịu.
"Đau đầu quá, tôi không thể lái tiếp được nữa." A Uyên vội phanh gấp, dừng xe lại ven đường.
A Tá nhanh chóng đưa ra quyết định: "Để tôi đi đối phó với nó, mọi người đi trước đi."
"Vẫn là để tôi đi cho, cấp bậc của tôi cao hơn mọi người. Hơn nữa, dù tôi có đánh không lại thì vẫn có thể thoát thân, tôi có..." Mục Tử Ca chưa nói hết câu.
Mọi người đồng loạt ngăn cô lại, Bàn Đinh: "Không được, Ca Ca, cậu không thể mạo hiểm, chúng ta có thể cùng nhau đối phó nó."
"Chị dâu mà có chuyện gì, lão đại sẽ phát điên mất thôi."
A Ngôn vẻ mặt đầy lo lắng, nhưng đòn tấn công tinh thần của đối thủ quá mạnh, anh cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi. Phải chăng đây chính là khoảng cách cấp bậc.
Mục Tử Ca nhìn ra phía sau, thấy một đám lớn zombie đang kéo tới gần, nếu còn chần chừ thì tất cả sẽ c.h.ế.t hết.
"Nghe lời tôi, tôi sẽ nhanh chóng đuổi kịp mọi người. Xin hãy tin tôi."
Cô trực tiếp nhảy xuống xe, ánh mắt đầy kiên định.
Cuối cùng, A Tá lái xe rời đi: "Đừng nhìn tôi như vậy, zombie cấp 5 có thể nghiền nát chúng ta bất cứ lúc nào. Mọi người phải nhìn rõ thực tế, dù chị dâu có đánh không lại thì cũng có thể thoát thân! Chúng ta ở lại chỉ là tạo thêm gánh nặng cho cô ấy thôi."
Ai cũng hiểu rõ sự đặc biệt của Mục Tử Ca, nhưng đi như thế này, trong lòng ai cũng cảm thấy khó chịu, nhưng dù có ở lại cũng không giúp được gì.