Văn Vũ bị nụ cười “tà mị” điển hình của hắn khiến cô sởn cả gai ốc. Cô liếc mắt nhìn trang văn bản đang lơ lửng phía trước, quả nhiên nội dung được làm mới tiếp theo không đúng lắm.

『Tiên Tôn thầm nghĩ: Trưởng nữ của Văn gia, Văn Ca, cực kỳ dịu dàng chu đáo, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, đáng tiếc là nàng ta quá hiểu rõ thân phận thế thân của mình, cố gắng bắt chước sự điềm tĩnh cao ngạo của Tô Mộng, rốt cuộc chỉ là động tác giống mà thần thái không đúng, lâu dần khiến người ta chán ghét.』

『Ngược lại, tính cách như này của Văn Vũ lại khiến hắn sáng mắt.』

『Khuôn mặt gần như giống hệt Tô Mộng nhưng lại có tính cách trái ngược hoàn toàn, để có được một chút lòng thương xót của hắn, tiểu nha đầu này rõ ràng đã tốn không ít tâm tư.』

『Thú vị, thú vị, đem ra giải sầu thì còn gì bằng.』

『Dù sao hắn cũng sẽ không thực sự thích loại nữ nhân nóng nảy này, như vậy vừa có thể áp chế tâm ma, vừa có thể khiến Tô Mộng ít bất mãn hơn, ít chiến tranh lạnh với hắn hơn.』

『“Được rồi, bản tôn không so đo với lời nói vô lễ của ngươi, ngươi có thể ở lại."』

Nhìn thấy câu cuối cùng, Văn Vũ theo bản năng cau mày, hỏi hệ thống trong lòng: “Nini, Ứng Chuẩn là kiếm linh của tôi, ma vật mà anh ấy g.i.ế.c có được tính là điểm cống hiến của tôi không?”

Hệ thống xác nhận xong liền trả lời: "Được tính, kiếm linh là do ký chủ dùng khế ước linh hồn triệu hồi từ thế giới bên ngoài, hiện giờ đã được coi là một thể.”

Nghe vậy, cô giãn lông mày, lập tức nháy mắt với Ứng Chuẩn bên cạnh, truyền âm: “Đội trưởng Ứng, có thể mau chóng giúp em g.i.ế.c hai con ma vật được không, nếu không em sẽ gặp rắc rối mất thôi.”

Ứng Chuẩn từ lâu đã quen với cách cô can thiệp vào tương lai, ở tận thế là đánh quái để kiếm điểm cống hiến, ở đây có lẽ là g.i.ế.c ma vật.

Hai con ma vật, nếu là trước đây thì chắc chắn anh bó tay, nhưng bây giờ thân là linh thể trời sinh, anh lập tức bắt được hơi thở ma vật yếu ớt gần đó, thân hình lóe lên biến mất tại chỗ.

Những người khác đều cho rằng kiếm linh này đã trở lại thanh kiếm gỗ đào nên không để ý lắm.

Một thanh kiếm gỗ đào có thể sinh ra linh thể đã là vô cùng hiếm thấy, linh thể bình thường căn bản không thể duy trì hình dạng con người trong thời gian dài, anh mà luôn ở bên cạnh mới khiến người ta nghi ngờ.

Nào ngờ, trong lúc bọn họ suy đoán lung tung, Ứng Chuẩn đã thuận lợi g.i.ế.c c.h.ế.t hai con ma vật cấp thấp, sau đó mới lặng lẽ chui vào trong thân kiếm.

Tiệc sinh nhật 500 tuổi của Tiên Tôn được tổ chức tại đại điện của Huyền Minh Tông, khách đến dự tất nhiên đều chuẩn bị quà tặng giá trị, trong đó có một cặp vẹt ma, tuy là ma vật cấp thấp chưa khai mở trí tuệ, cần dùng m.á.u người để nuôi dưỡng, nhưng vì hình dáng sặc sỡ và khả năng bắt chước siêu phàm mà rất được các tiên tử yêu thích.

Một cặp vẹt ma như vậy ở Ma giới có thể bán được giá trên trời, ở Tu Tiên giới thì càng là bảo bối vô giá, người tặng quà là vì nghe nói Tiên Tôn vì muốn dỗ dành Tô tiên tử vui vẻ mà tìm kiếm khắp nơi, hôm nay mới cố ý dâng lên.

Bây giờ, chúng đã biến thành 2 điểm cống hiến tu tiên trong tay Văn Vũ.

Văn Vũ cảm nhận được Ứng Chuẩn đã an toàn trở về kiếm, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Tay trái cô giơ tay giả vờ muốn múa, tay phải làm động tác tương tự nắm lấy bút vẽ trên không trung.

Đổi “Ngươi có thể ở lại" thành “Ngươi có thể đi rồi”.

Giây tiếp theo.

Tiên Tôn âm thầm hoàn thành một loạt hoạt động tâm lý khiến người ta đau trứng, cuối cùng rộng lượng cười nói: "Được rồi, bản tôn không so đo với lời nói vô lễ của ngươi, ngươi có thể đi rồi."

Lời cảm tạ của gia chủ Văn gia lập tức nghẹn lại trong cổ họng. Ông ta thất vọng dậm chân, lại hung hăng liếc Văn Vũ một cái.

Nếu Tiên Tôn thật sự không so đo thì với khuôn mặt của Văn Vũ, làm sao hắn có thể để cô rời đi? Rõ ràng là vì tiếng “Cút” kia mà nổi giận thật, nhưng lại ngại mặt mũi không tiện so đo với một tiểu nha đầu, lúc này mới phá lệ để cho người ta cút đi.

Văn Vũ này, đúng là uổng công nuôi nấng nàng ta bao nhiêu năm nay mà!

Gia chủ Văn gia tự cảm thấy trưởng nữ và tiểu nữ liên tiếp chọc giận Tiên Tôn, địa vị của mình khó giữ, lần này không cần Tiên Tôn ra tay, ông ta chủ động lên tiếng khiển trách:

“Nghịch tử, đã không biết điều như vậy, vậy thì cũng cút khỏi Văn gia cho ta, trời đất chứng giám, từ hôm nay trở đi ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn quan hệ gì nữa!”

Dù sao cũng không phải con gái ruột của ông ta, chỉ là lúc nhỏ nhìn thấy có vài phần giống Tô tiên tử mới nhặt về nuôi lớn mà thôi, không còn giá trị lợi dụng thì vứt bỏ là được, còn có thể thể hiện lòng trung thành với Tiên Tôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện