"Cái gì? Trên trời rơi xuống thịt rồng, còn được làm từ Thiên Kiếp?"
Hắn kinh hô một tiếng, đứng dậy mặc quần áo, định đi đến đó lần nữa, lần này dù thế nào cũng phải chia phần, nào ngờ con hạc giấy tiếp tục nói:
"Tổng cộng có năm miếng thịt rồng, Văn Vũ ăn một miếng, tại chỗ từ Luyện Khí tầng ba tiến cấp lên Luyện Khí tầng sáu, kiếm linh của nàng ta sau khi ăn vào, kiếm khí mang theo uy lực Thiên Kiếp, Trương tiên tử đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ đại viên mãn, Hồ trưởng lão cũng sắp Kết Anh rồi."
Huyền Ngọc Tiên Tôn nhíu mày, "Mấy người này sao lại không biết giữ thể diện như vậy, thật sự là lãng phí của trời, may mà còn biết để lại một miếng."
"... Miếng cuối cùng, đã bị các vị Nguyên Anh tu sĩ chia nhau ăn hết rồi, hơn nữa không biết tại sao, bọn họ đều ăn ngay tại chỗ."
Huyền Ngọc Tiên Tôn vỗ một cái, con hạc giấy lập tức bị đập bẹp, "Thật là quá đáng!"
**
Đồ tốt ai cũng muốn, không sợ thiếu mà chỉ sợ phân chia không đều.
Những người không được ăn lôi linh lực tinh khiết kia chua chát đến mức muốn xông lên trời, bám riết lấy Đan Dương Tông không chịu rời đi, vòng vo tam quốc hỏi:
"Thiên Kiếp tốt đẹp như vậy, tại sao lại biến thành linh thực? Chẳng lẽ là vị nào đó đại năng am hiểu luyện chế linh thực xuất thế?"
"Hồ trưởng lão không thông thạo luyện khí, sao lại có thể luyện lò luyện đan thượng phẩm thành tiên phẩm? Chẳng lẽ tông môn của ngươi còn muốn cướp cơm của Viêm Khí Tông hay sao?"
Các đại năng cũng đều từ Luyện Khí kỳ từng bước leo lên, có thể nói, leo càng cao, đến lúc mấu chốt lại càng không biết xấu hổ là gì.
Nhìn tư thế của bọn họ, nếu hôm nay Đan Dương Tông không lấy ra chút đồ tốt gì để an ủi thì đám người này sẽ cùng nhau tấn công Đan Dương Tông.
Khi Huyền Ngọc Tiên Tôn xuất hiện lần nữa thì nhìn thấy chính là cảnh tượng hỗn loạn như vậy.
Cơn giận của hắn đã nguôi ngoai đi phần nào, tính cách giả tạo lại một lần nữa chiếm lĩnh cao điểm trí tuệ.
"Ha ha, các vị đạo hữu đừng nóng vội, chuyện này bản tọa có thể giải thích cho mọi người, bản tọa vừa mới bấm ngón tay tính toán, biết được Thiên Đạo đã thay đổi, dường như có vị Tiên Nhân nào đó hạ phàm..."
Lời còn chưa dứt, Trương tiên tử đột nhiên chỉ tay lên trời hô lớn: "Không cần tính toán, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy, Tiên Nhân thật sự đến rồi!"
Huyền Ngọc Tiên Tôn: "..."
Cô có biết lễ phép là gì không? Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú mặc trường bào màu xanh lá cây, tóc dài buông xõa đến eo, thong dong bước đi trên không trung.
Tiên khí lượn lờ, mỗi bước chân đều nở ra đóa sen.
Vị thiếu niên Tiên Nhân vừa đi vừa dùng tiên âm phổ độ chúng sinh, giai điệu vui tươi quả nhiên là tiên nhạc –
"Văn Vũ ở đâu nha, Văn Vũ ở đâu."
"Văn Vũ ở trong tông môn tu tiên giới."
"Ở đây có kỳ hoa nha, ở đây có dị thảo."
"Còn có tiểu Tiên nữ biết đánh nhau."
"Líu lo líu lo líu lo líu lo."
"Líu lo líu lo líu lo..."
Mọi người có mặt đều cảm thấy đây là một bữa tiệc thị giác và thính giác, chìm đắm trong tiếng nhạc du dương này, cả người đều theo đó mà thăng hoa.
"Thì ra đây chính là phong thái của Tiên Nhân, quả nhiên phi phàm."
"A, ta ngộ ra rồi!"
"Bần đạo Huyền Minh Tông Huyền Ngọc, bái kiến thiên sứ thượng giới."
Huyền Ngọc Tiên Tôn vẫn luôn muốn phá vỡ giới hạn phi thăng, khó khăn lắm mới gặp được Tiên Nhân thật sự, đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này.
Nếu có thể được chỉ điểm một chút, loại bỏ tình cổ thì tốt nhất, cho dù không được thì ít nhất cũng có thể kết giao trước, tạo dựng nền móng cho việc phi thăng thượng giới sau này.
Hóa Thần Tiên Tôn dẫn đầu, các Nguyên Anh đạo quân, Kim Đan chân nhân càng không cần giữ hình tượng, nhao nhao chắp tay hành lễ.
Kẻ thì dè dặt, người thì nịnh nọt, người thì lạnh lùng, người thì nhiệt tình, muôn hình muôn vẻ.
Thiếu niên Tiên Nhân tùy ý phất tay áo với đám người đang cung kính hành lễ, như một cơn gió lướt đến trước mặt Văn Vũ, tủi thân nói: "Sao cô nói đi là đi ngay vậy, cũng không đợi ta."
Văn Vũ uống nước suýt chút nữa thì sặc, trừng mắt nhìn Tiên Tiên Tử trước mặt, ho sặc sụa.
"Sao, sao cậu lại đến đây?"
Huyền Ngọc Tiên Tôn buột miệng nói nhanh hơn não, quát lớn: "To gan, ngươi là thái độ gì vậy, sao có thể bất kính với vị đại nhân này như thế? Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi!"
Từ trước đến nay, Tiên Nhân đều nổi tiếng là hỉ nộ vô thường, phải cung kính gấp trăm gấp nghìn lần mới được.
Hắn sùng bái Tiên Nhân là thật, cũng là sợ tiểu nha đầu Văn Vũ này bị trách phạt, dù sao, đây cũng là ứng cử viên thế thân duy nhất khiến hắn phải để tâm.
Tiên Tiên Tử lại tưởng lời này là nói với mình, lập tức "bịch" một tiếng quỳ xuống, nhìn Văn Vũ với vẻ mặt sùng bái.
Hắn kinh hô một tiếng, đứng dậy mặc quần áo, định đi đến đó lần nữa, lần này dù thế nào cũng phải chia phần, nào ngờ con hạc giấy tiếp tục nói:
"Tổng cộng có năm miếng thịt rồng, Văn Vũ ăn một miếng, tại chỗ từ Luyện Khí tầng ba tiến cấp lên Luyện Khí tầng sáu, kiếm linh của nàng ta sau khi ăn vào, kiếm khí mang theo uy lực Thiên Kiếp, Trương tiên tử đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ đại viên mãn, Hồ trưởng lão cũng sắp Kết Anh rồi."
Huyền Ngọc Tiên Tôn nhíu mày, "Mấy người này sao lại không biết giữ thể diện như vậy, thật sự là lãng phí của trời, may mà còn biết để lại một miếng."
"... Miếng cuối cùng, đã bị các vị Nguyên Anh tu sĩ chia nhau ăn hết rồi, hơn nữa không biết tại sao, bọn họ đều ăn ngay tại chỗ."
Huyền Ngọc Tiên Tôn vỗ một cái, con hạc giấy lập tức bị đập bẹp, "Thật là quá đáng!"
**
Đồ tốt ai cũng muốn, không sợ thiếu mà chỉ sợ phân chia không đều.
Những người không được ăn lôi linh lực tinh khiết kia chua chát đến mức muốn xông lên trời, bám riết lấy Đan Dương Tông không chịu rời đi, vòng vo tam quốc hỏi:
"Thiên Kiếp tốt đẹp như vậy, tại sao lại biến thành linh thực? Chẳng lẽ là vị nào đó đại năng am hiểu luyện chế linh thực xuất thế?"
"Hồ trưởng lão không thông thạo luyện khí, sao lại có thể luyện lò luyện đan thượng phẩm thành tiên phẩm? Chẳng lẽ tông môn của ngươi còn muốn cướp cơm của Viêm Khí Tông hay sao?"
Các đại năng cũng đều từ Luyện Khí kỳ từng bước leo lên, có thể nói, leo càng cao, đến lúc mấu chốt lại càng không biết xấu hổ là gì.
Nhìn tư thế của bọn họ, nếu hôm nay Đan Dương Tông không lấy ra chút đồ tốt gì để an ủi thì đám người này sẽ cùng nhau tấn công Đan Dương Tông.
Khi Huyền Ngọc Tiên Tôn xuất hiện lần nữa thì nhìn thấy chính là cảnh tượng hỗn loạn như vậy.
Cơn giận của hắn đã nguôi ngoai đi phần nào, tính cách giả tạo lại một lần nữa chiếm lĩnh cao điểm trí tuệ.
"Ha ha, các vị đạo hữu đừng nóng vội, chuyện này bản tọa có thể giải thích cho mọi người, bản tọa vừa mới bấm ngón tay tính toán, biết được Thiên Đạo đã thay đổi, dường như có vị Tiên Nhân nào đó hạ phàm..."
Lời còn chưa dứt, Trương tiên tử đột nhiên chỉ tay lên trời hô lớn: "Không cần tính toán, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy, Tiên Nhân thật sự đến rồi!"
Huyền Ngọc Tiên Tôn: "..."
Cô có biết lễ phép là gì không? Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú mặc trường bào màu xanh lá cây, tóc dài buông xõa đến eo, thong dong bước đi trên không trung.
Tiên khí lượn lờ, mỗi bước chân đều nở ra đóa sen.
Vị thiếu niên Tiên Nhân vừa đi vừa dùng tiên âm phổ độ chúng sinh, giai điệu vui tươi quả nhiên là tiên nhạc –
"Văn Vũ ở đâu nha, Văn Vũ ở đâu."
"Văn Vũ ở trong tông môn tu tiên giới."
"Ở đây có kỳ hoa nha, ở đây có dị thảo."
"Còn có tiểu Tiên nữ biết đánh nhau."
"Líu lo líu lo líu lo líu lo."
"Líu lo líu lo líu lo..."
Mọi người có mặt đều cảm thấy đây là một bữa tiệc thị giác và thính giác, chìm đắm trong tiếng nhạc du dương này, cả người đều theo đó mà thăng hoa.
"Thì ra đây chính là phong thái của Tiên Nhân, quả nhiên phi phàm."
"A, ta ngộ ra rồi!"
"Bần đạo Huyền Minh Tông Huyền Ngọc, bái kiến thiên sứ thượng giới."
Huyền Ngọc Tiên Tôn vẫn luôn muốn phá vỡ giới hạn phi thăng, khó khăn lắm mới gặp được Tiên Nhân thật sự, đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này.
Nếu có thể được chỉ điểm một chút, loại bỏ tình cổ thì tốt nhất, cho dù không được thì ít nhất cũng có thể kết giao trước, tạo dựng nền móng cho việc phi thăng thượng giới sau này.
Hóa Thần Tiên Tôn dẫn đầu, các Nguyên Anh đạo quân, Kim Đan chân nhân càng không cần giữ hình tượng, nhao nhao chắp tay hành lễ.
Kẻ thì dè dặt, người thì nịnh nọt, người thì lạnh lùng, người thì nhiệt tình, muôn hình muôn vẻ.
Thiếu niên Tiên Nhân tùy ý phất tay áo với đám người đang cung kính hành lễ, như một cơn gió lướt đến trước mặt Văn Vũ, tủi thân nói: "Sao cô nói đi là đi ngay vậy, cũng không đợi ta."
Văn Vũ uống nước suýt chút nữa thì sặc, trừng mắt nhìn Tiên Tiên Tử trước mặt, ho sặc sụa.
"Sao, sao cậu lại đến đây?"
Huyền Ngọc Tiên Tôn buột miệng nói nhanh hơn não, quát lớn: "To gan, ngươi là thái độ gì vậy, sao có thể bất kính với vị đại nhân này như thế? Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi!"
Từ trước đến nay, Tiên Nhân đều nổi tiếng là hỉ nộ vô thường, phải cung kính gấp trăm gấp nghìn lần mới được.
Hắn sùng bái Tiên Nhân là thật, cũng là sợ tiểu nha đầu Văn Vũ này bị trách phạt, dù sao, đây cũng là ứng cử viên thế thân duy nhất khiến hắn phải để tâm.
Tiên Tiên Tử lại tưởng lời này là nói với mình, lập tức "bịch" một tiếng quỳ xuống, nhìn Văn Vũ với vẻ mặt sùng bái.
Danh sách chương