Trên đường bị con bò Tây Tạng biến dị đuổi theo, cô đã nghĩ kỹ lý do.

Tiểu thuyết gì đó, không đề cập tới cũng được.

Dù thành tích học tập của cô không tốt, nhưng trí tưởng tượng phong phú.

Chưa nói đến việc tác giả trong lời tác giả cứ úp úp mở mở, liên tục nhấn mạnh mạt thế năm 2333 thực sự sẽ đến, cô đường đường là người sống sờ sờ có thể xuyên vào đây, vậy thì đây chính là thế giới tồn tại thực sự, mỗi người ở đây đều là những sinh mạng sống sờ sờ.

Lúc này Văn Vũ chỉ có một nguyện vọng đơn giản——

Lần thiên tai tiếp theo ập đến, cô hy vọng tất cả mọi người trong căn cứ, đều có thể sống sót.

Đội trưởng Ứng cố ý ở lại chờ người tỉnh lại, chính là để tâm đến câu nói "chạy mau" của cô trước khi hôn mê, thấy cô đột nhiên im bặt, cho rằng cô có điều gì khó nói.

Anh suy nghĩ một chút, từ trong túi áo lấy ra chứng minh quân nhân, trịnh trọng nói: "Ứng Chuẩn, đại đội trưởng đội cứu hộ căn cứ cứu nạn quốc gia số 168, tôi có chút quyền lên tiếng trong căn cứ, cô nói đi, tôi nghe."

Văn Vũ tò mò liếc nhìn tấm thẻ màu đen, cũng không thực sự mở ra xem, mà là cố gắng nhớ lại cốt truyện trong đầu.

"Tôi vô tình thức tỉnh năng lực tiên tri, có thể nhìn thấy một số chuyện xảy ra trong tương lai, ngày 1 tháng 4, thiên tai lần thứ hai sẽ giáng xuống toàn cầu, động thực vật lại một lần nữa xảy ra tiến hóa..."

Mở đầu thành công, những lời nói sau đó lập tức trôi chảy hơn.

Ngoại trừ việc nguồn gốc của thế giới này là từ một cuốn tiểu thuyết mạng, đối với những nội dung đã được đăng tải, chỉ cần còn ấn tượng, cô đều nói hết, không giấu giếm điều gì.

Cứ như vậy, hai người đã nói chuyện với nhau hơn một tiếng đồng hồ.

Càng nói chuyện, lông mày rậm của Ứng Chuẩn càng nhíu chặt.

Anh từng phụ trách nhiệm vụ bí mật thẩm vấn gián điệp, những câu hỏi tưởng chừng như bình thường, nhưng thực chất mỗi chữ đều ẩn chứa cạm bẫy.

Lấy một ví dụ đơn giản, anh cố ý xoay quanh một chi tiết cực kỳ nhỏ nhặt, đặt câu hỏi nhiều lần dưới nhiều góc độ khác nhau, và phân tán những câu hỏi này trong cuộc trò chuyện dài, mỗi lần Văn Vũ trả lời đều rất tự nhiên và chân thật.

Cũng chính bởi vì sự chân thật này, anh lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Ứng Chuẩn đứng dậy, đứng thẳng người.

Anh lần cuối cùng xác nhận: "Ý của cô là, chỉ cần cô cố gắng tiêu diệt động thực vật biến dị, thì cô có khả năng can thiệp vào tương lai, vì vậy cô hy vọng quốc gia có thể hỗ trợ cô về mặt này, đồng thời cô cũng bằng lòng ở lại căn cứ, dùng năng lực của mình giúp mọi người chống lại những nguy hiểm chưa biết, đúng không?"

Văn Vũ gật đầu thật mạnh.

Ứng Chuẩn đột nhiên hỏi: "Điều cô muốn nói với tôi trước khi hôn mê, chính là chuyện này sao?"

Văn Vũ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, bản thân cô cũng không chắc chắn lắm: "Lúc đó có thể là đang nói—— Quốc gia ba ba, chạy mau? Có vấn đề gì sao?"

Ứng Chuẩn chợt hiểu ra: "Không có gì."

Dừng một chút lại nghiêm túc nhấn mạnh một câu: "Cho dù ngày đó thực sự đến, quốc gia sẽ không bỏ chạy, chúng tôi cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ bất kỳ người đồng bào nào."

Nghĩ đến việc căn cứ bị phá hủy, các anh chị quân nhân dùng m.á.u thịt của mình để chống đỡ lũ thú phun lửa đang tấn công điên cuồng, chỉ để giúp đỡ người dân trong căn cứ có thêm thời gian sơ tán, sống mũi Văn Vũ đột nhiên cay cay.

Tôi biết mọi người sẽ không bỏ cuộc, cho dù đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.

Vì vậy, tôi đến đây, lần này đến lượt tôi bảo vệ mọi người.

Ứng Chuẩn thấy cô lại ngẩn người, bèn dặn dò: "Yên tâm nghỉ ngơi đi, đừng tiếc nước, chuyện này rất quan trọng, lát nữa có thể cô còn phải giải thích lại một lần trước mặt tư lệnh, phải giữ gìn cổ họng."

Văn Vũ cười biết ơn, nhìn anh rời đi.

Không lâu sau, Văn Vũ được đưa đến một căn nhà tranh nằm sát cổng căn cứ.

Trên cánh cửa nứt nẻ khắc ba chữ mạnh mẽ: Phòng tư lệnh.

Trong nhà là một vòng ghế đá, chen chúc gần mười người, vị trí chủ tọa phía đông là một ông lão tóc hoa râm, nếp nhăn hằn sâu trên khóe mắt mang theo sự thăng trầm của năm tháng nhưng ánh mắt nhìn Văn Vũ lại hiền từ, ôn hòa.

Ứng Chuẩn chủ động giới thiệu hai bên: "Vị này là người phụ trách toàn bộ căn cứ, Tư lệnh Ôn, còn có mấy vị đội phó đội cứu hộ—— Cô ấy là Văn Vũ, dị năng giả tiên tri."

Mọi người chào hỏi đơn giản, sau đó đi thẳng vào vấn đề.

Tư lệnh Ôn nói: "Trong lời tiên tri của cháu, sau trận bão cát đầu tiên, ngày đầu tiên của mỗi quý trong tương lai đều sẽ xuất hiện thiên tai mới, từ đó dẫn đến biến dị toàn cầu, hiện tại đã biết thiên tai lần thứ hai là sương mù, một bộ phận động thực vật xuất hiện dị năng, căn cứ của chúng ta sẽ bị thú phun lửa bao vây, tất cả mọi người đều bỏ mạng trong biển lửa?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện