Quang Diệu đầu đầy hắc tuyến vì tên phụ thân tiện nghi này của hắn lại tiếp tục sờ nắn thêm một phen nữa.
- Tiểu ca, không là tiểu tổ tông của ta… ngươi về sau cẩn thận chút được không! Ngươi mà có bề gì thì Trần Gia tuyệt hậu ta biết ăn nói ra sao với tổ tiên bây giờ.
Cách xưng hô rất quái tai cộng thêm vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép của Quang Cán làm cho Quang Diệu càng hết chỗ nói, hắn không chịu nổi mà đưa tay gạt Quang Cán lão cha tiện nghi.
- Lão… lão huynh, sờ thì cũng sờ rồi, nam nhi thân cao tám thước như …. ta, ngã ngựa một chút thì có làm sao… Lần này đại…. đại ca đi nhiều ngày như vậy có thu hoạch gì không? Vốn dĩ Quang Diệu vì tôn trọng cỗ thân thể này mà muốn gọi một câu lão cha nhưng quá khó, với lại đã mấy năm rồi toàn gọi Đại ca nay lại gọi là lão cha có khi hắn bị nghi ngờ. Vậy ra một tiếng lão cha bị Quang Diệu nhăn nhó chuyển thành lão huynh. Tiếp theo đó hắn phải đánh lạc hướng chú ý của tên phụ thân tiện nghi này nên chuyển đề tài nói chuyện.
- Đi di vào đây… để đại ca giảng cho ngươi nghe, giang hồ dạy sóng rồi, thời cơ của ta đã đến.
Nói đến chuyện giang hồ thì lúc nào Quang Cán cũng hào hứng bừng bừng như vậy. Mà không chỉ có Quang Cán cao hứng ào ào, thật ra trước đây hai cha con nghe đến chuyện giang hồ đều là hứng trí bừng bừng cùng nhau như vậy. Nhìn mặt đoán chữ là nghề nghiệp của Quang Diệu kiếp trước vậy nên hắn cũng nặn ra vẻ hứng trí mà bước vào thư phòng.
- Diêu tiểu ca ngươi biết không, vậy mà Trương Tướng quân đánh thắng giòn dã tại Cây Mai và Thị Nghè ép cho lũ mắt xanh man di không ngoi đầu dậy được….
Vào đến thư phòng Quang Cán bắt đầu như súng liên thanh mà kể lể, bản mặt kích động ào ào không thôi.
- Trương tướng quân là ai?
Không đầu không đuôi Quang Diệu chen vào một câu, thực sự cái ngành của hắn là mật vụ vậy nên phải vào rất nhiều vai trong khi làm nhiệm vụ. Do giả thần phải giống thần giả quỷ phải ra quỷ nên lượng kiến thức tạp nhap mà Quang Diệu nạp vào đầu kiếp trước là không ít. Nếu hắn không làm vậy thì các vai diễn chưa kịp thực thi nhiệm vụ đã lộ ra rồi. Vậy nên về lịch sử cơ bản Quang Diệu cũng biết một hai, nhưng để hỏi hạ nhân thì toàn người kiến thức kém nên không ra được kết quả. Đọc sách chữ Hán Nôm và Hán phồn thể thì Quang Diệu câu được câu chăng cho nên kết quả không vào đâu. Hi vọng duy nhất để biết thời thế là thông qua vị lão cha tiện nghi 27 tuổi này. Thế nhưng nếu đặt những câu hỏi đại loại như năm nay là năm nào thì không thể được, như vậy quá lộ liễu sợ bị sinh nghi ngờ. Cuối cùng chỉ có cách dựa cào các sự kiện và các danh nhân lịch sử để định ra mốc thời gian mà thôi.
Chỉ thấy Quang Cán cau mày gõ cho tiểu Quang Diệu một cái vào trán: “ Bất thuật vô học, Trương tướng quân là Trương Định Tướng quân, Nguyên Tiêu tết năm nay lũ man di phương tây Chiếm thành Gia Định, Trương tướng quân dẫn nghĩa binh theo Nguyễn Tri Phương Nguyên Soái tiến lên Thuận kiều đánh tan lũ man di tại Cây Mai, Thị Nghè… theo tình huống này chả mấy chốc Phương Nguyên Soái sẽ đánh bật được lũ Man Di ra khỏi thành Gia Định..”
Tiếp theo là Quang Cán ào ào kể lể về chi tiết trận đánh cứ như là tên này đã từng tham gia vậy, thêm vào đó giọng điệu của tên này tỏ ra hứng phấn vô cùng hận như không thể chính mình cầm đao lện ngựa ra trận giết giặc vậy.
Theo như lời Quang Cán kể thì Quang Diệu trầm mặc, theo sự kiện mà suy xét tức là lúc này vào khoảng năm 1859 đến 1860. Bởi lẽ từ năm 1861 trở đi thì quân của Trương Định và Nguyễn Chi Phương chỉ có bại lui mà không có thắng trận. Chính vì lẽ đó có thể đoán ra được lúc này triều đình Huế vẫn chưa kí Hòa ước Nhâm Tuất bất bình đẳng là dấu ấn đầu tiên cho việc đánh mất chủ quyền.
Đang thao thao bất tuyệt thì Quang Cán bị quý tử chặn họng.
- Đại nhân ngài không phải là muốn tụ tập quần hùng Nam tiến giúp Trương đại nhân đánh giặc đó chứ?
Quang Diệu không thể không hỏi vấn đề này bởi lẽ trong lịch sử thì loáng thoáng hắn có nghe về tên Trần Quang Cán này đâu đó. Cũng tham gia nghĩa quân gì gì đó, vậy nhưng mọi phong trào nghĩa quân vào lúc này đều không có kết cục tốt đẹp gì cả. Tất nhiên Quang Diệu không quá thương tiếc tên lão cha tiện nghi lại còn kỳ hoa này. Nhưng xét cho cùng thì máu mủ còn lại đó, với lại nếu Quang Diệu muốn làm một điều gì đó cho tổ quốc vào thời kì lịch sử đen tối như vậy thì cũng cần hậu thuẫn. Một mình hắn sức đơn lực bạc biết vùng vẫy ra sao. Có một lão phụ thân tiện nghi không đáng tin tưởng chút nào nhưng ít ra tài năng kinh thương của tên mặt trắng này là không thể phủ nhận. Có thực mới vực được đạo, không có tiền làm gì cũng khó khăn cả.
- Ô hay nhóc con hôm nay tự nhiên thông minh đáo để, “Lão Đại” của ngươi anh hùng cái thế cũng sắp có ngày vang danh thiên hạ. Mấy ngày nay ta bôn ba khắp nơi để liên hệ anh hùng hào kiệt, chúng ta lập tức sẽ tụ tập nghĩa binh tham gia kháng chiến đánh đuổi lũ man di.
Quang Cán lại một lần nữa hưng phấn đếnmặt mũi đỏ bừng mà bắn liên thanh, nhìn gã từ đầu đến cuối không có dáng vẻ nào là phụ thân đại nhân được cả. Quang Diệu thì mặt tối đen một mảnh, nếu có phiên bản Đôn Ki Sốt sứ A Nam thì đúng là tên phụ thân tiện nghi này rồi. ( Câu chuyện theo bước chân của Quixada (Don Quixote xứ Mancha), một nhà quý tộc nghèo khoảng 50 tuổi sống ở miền Aragon và Castile, trở về thế kỷ XV tại Tây Ban Nha. Tại thời điểm đó, những chuyện hoang đường phi lý về các hiệp sĩ rất thịnh hành. Nhà quý tộc Quixada say mê những truyện này đến độ cuồng si, bao nhiêu tiền cũng bỏ ra mua truyện hết. Đầu óc chàng ta lúc nào cũng đầy những ý tưởng về sự mê hoặc, đánh nhau, thách đấu, thương vong, oán trách, tình tứ, dằn vặt, những người khổng lồ, những lâu đài tráng lệ, những thiếu nữ bị bắt cóc và các cuộc giải cứu người đẹp hào hùng.).
Đây điển hình là một kẻ ăn no dực mỡ không có việc gì mà tin tưởng vào tiểu thuyết anh hùng hiệp muốn xuất danh nổi tiếng. Tất nhiên hành động yêu nước tụ tập nghĩa binh là đáng hoan nghênh, nhưng kiểu hành động vô não thì cực kì đáng lên án.
- Lão huynh, tụ tập nhân sĩ bao nhiêu, trang bị như thế nào, huấn luyện ra sao, thêm vào đó quân lương của lão huynh từ đâu mà có. Một chuyện quan trọng đó là triều đình nghĩ sao về việc lão huynh tụ tập binh sĩ?
Một lần nữa Quang Diệu nhếch mép kinh thường mà cắt ngang gã phụ thân tiện nghi hỏi đểu. Nhưng lúc này Quang Cán đang rơi vào tình thế hưng phấn tột độ nên không quá để ý đến hành động quái lạ của tên nhi tử nổi tiếng chơi bời này. Nếu gã có thể bình tâm mà suy nghĩ thì có thể nhận thấy những câu hỏi này có thể xuất ra từ một tên thiếu gia lông bông hay không? Những câu hỏi này thể hiện trọng tâm câu mấu chốt vấn đề, thêm vào đó nó có sự điềm tĩnh tuyệt đối không phù hợp lứa tuổi.
- Nói cho ngươi nghe cũng không sao, chỉ e là ngươi kinh hãi a. Phụ thân anh minh thần võ của ngươi được giang hồ lục tỉnh phong làm minh chủ, chúng ta cũng tập trung hơn chục đầu lĩnh hảo hán giang hồ mỗi người cũng có vài chục đến cả trăm đinh tráng, thêm vào trần gia ba trăm đinh tráng võ bị thì quân số không dưới 2000. Quân bị thì có gì là khó, Trần gia gia tài bạc vạn, cộng thêm mỏ sắt tư của gia tộc thì việc binh khí đao thương là không vấn đề. Lại nói ta có vơ vét hết thì Trần gia cũng ra được 6 vạn lạng bạc. 2000 binh lương ăn ba năm không hết… Còn về triều đình, chỉ cần đánh thắng vài trận với quân Man Di còn không sợ phong thưởng một hàm tướng quân sao?
- Trời ơi…
Nghe đến đây Quang Diệu hoàn toàn suy sụp, cái gì mà hảo hớn giang hồ, cái gì mà anh hùng nghĩa lớn, tất cả con mẹ nó chẳng qua một chữ tiền. Cái lũ được gọi là giang hồ hảo hớn kia chẳng qua là phần tử lưu manh thảo khấu thì đúng hơn, nghe qua là biết Quang Cán làm mẹ gì có cái Vương bát khí chất gì mà khiến anh hùng hảo hớn tề tựu. Xét cho cùng thì lũ kia nhìn thấy Trần gia giàu có, dựa vào kiếm miếng cơm. Nghe đi, từ đầu đến đuôi thì tiền bỏ ra đều là Trần gia cả. Tất nhiên trong số hảo hớn này cũng không thiếu kẻ có tư tưởng trung quân ái quốc, thế nhưng số lượng chắc cũng không nhiều. Thêm vào đó một đám không não chính trị mà tụ tập với nhau thì Nghĩa quân rồi cũng biến thành tặc khấu mà thôi.
- Lão Cha…
Quang Diệu hết cách nên chỉ có thể dùng cách xưng hô bá đạo này để thức tỉnh tên cuồng nhân Quang Cán. Lão Cha là từ lâu lắm rồi Quang Diệu nguyên thân không có gọi, vậy nên tiếng gọi lão cha cộng thêm gương mặt nghiêm túc hiếm có của Quang Diêu quả thật có hiệu quả ngang với định thân phù của Đạo sĩ. Chỉ thấy Quang Cán đang ha ha hưng phất bỗng nhiên thần người đứng hình, miệng thì há hốc.
- Diệu tiểu ca… ngươi bị não nhanh ( hâm)?
Quang Cán chớp chớp mắt lo lắng nói vội, hắn quả thật rất lo lắng cho tên quý tử độc đinh của gia tộc.
- Lão … huynh, ta không có não nhanh a… chuyện này rất dài nên để ta xắp xếp một chút rồi biên cho ngài nghe…
Đầu óc của Quang Diệu chuyển động 200% công suất, việc thuyết phục Quang Cán là một việc rất khó khăn. Đầu tiên Quang Cán theo như tiếp xúc ngắn hạn thì được nhận định là một kẻ có chiều hướng hoang tưởng không nhỏ. Thứ đến gã cực kì ham mê danh vọng kiểu như trong tiểu thuyết. Cuối cùng là Quang Diệu không thể nói trực tiếp rằng:” Lão huynh a, ta là ngươi tương lai, ta biết trước Trương Định tướng quân chết rất thảm, ngươi mà khởi nghĩa chết còn thảm hơn.” Nếu quả thật Quang Diệu mà thốt ra câu nói này thì đảm bảo ngay lập tức bị mời thầy trừ tà về nhà cúng khan. Quan trọng hơn cả là Quang Diệu không thể dùng lý lẽ mà thuyết phục Quang Cán cho được. Bản thân Quang Diệu nhỏ tuổi đã đành, tiếp theo hắn còn nổi tiếng bất hảo, giờ đây lôi lý lẽ ra mà nói thì ai tin.
- Tiểu ca, không là tiểu tổ tông của ta… ngươi về sau cẩn thận chút được không! Ngươi mà có bề gì thì Trần Gia tuyệt hậu ta biết ăn nói ra sao với tổ tiên bây giờ.
Cách xưng hô rất quái tai cộng thêm vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép của Quang Cán làm cho Quang Diệu càng hết chỗ nói, hắn không chịu nổi mà đưa tay gạt Quang Cán lão cha tiện nghi.
- Lão… lão huynh, sờ thì cũng sờ rồi, nam nhi thân cao tám thước như …. ta, ngã ngựa một chút thì có làm sao… Lần này đại…. đại ca đi nhiều ngày như vậy có thu hoạch gì không? Vốn dĩ Quang Diệu vì tôn trọng cỗ thân thể này mà muốn gọi một câu lão cha nhưng quá khó, với lại đã mấy năm rồi toàn gọi Đại ca nay lại gọi là lão cha có khi hắn bị nghi ngờ. Vậy ra một tiếng lão cha bị Quang Diệu nhăn nhó chuyển thành lão huynh. Tiếp theo đó hắn phải đánh lạc hướng chú ý của tên phụ thân tiện nghi này nên chuyển đề tài nói chuyện.
- Đi di vào đây… để đại ca giảng cho ngươi nghe, giang hồ dạy sóng rồi, thời cơ của ta đã đến.
Nói đến chuyện giang hồ thì lúc nào Quang Cán cũng hào hứng bừng bừng như vậy. Mà không chỉ có Quang Cán cao hứng ào ào, thật ra trước đây hai cha con nghe đến chuyện giang hồ đều là hứng trí bừng bừng cùng nhau như vậy. Nhìn mặt đoán chữ là nghề nghiệp của Quang Diệu kiếp trước vậy nên hắn cũng nặn ra vẻ hứng trí mà bước vào thư phòng.
- Diêu tiểu ca ngươi biết không, vậy mà Trương Tướng quân đánh thắng giòn dã tại Cây Mai và Thị Nghè ép cho lũ mắt xanh man di không ngoi đầu dậy được….
Vào đến thư phòng Quang Cán bắt đầu như súng liên thanh mà kể lể, bản mặt kích động ào ào không thôi.
- Trương tướng quân là ai?
Không đầu không đuôi Quang Diệu chen vào một câu, thực sự cái ngành của hắn là mật vụ vậy nên phải vào rất nhiều vai trong khi làm nhiệm vụ. Do giả thần phải giống thần giả quỷ phải ra quỷ nên lượng kiến thức tạp nhap mà Quang Diệu nạp vào đầu kiếp trước là không ít. Nếu hắn không làm vậy thì các vai diễn chưa kịp thực thi nhiệm vụ đã lộ ra rồi. Vậy nên về lịch sử cơ bản Quang Diệu cũng biết một hai, nhưng để hỏi hạ nhân thì toàn người kiến thức kém nên không ra được kết quả. Đọc sách chữ Hán Nôm và Hán phồn thể thì Quang Diệu câu được câu chăng cho nên kết quả không vào đâu. Hi vọng duy nhất để biết thời thế là thông qua vị lão cha tiện nghi 27 tuổi này. Thế nhưng nếu đặt những câu hỏi đại loại như năm nay là năm nào thì không thể được, như vậy quá lộ liễu sợ bị sinh nghi ngờ. Cuối cùng chỉ có cách dựa cào các sự kiện và các danh nhân lịch sử để định ra mốc thời gian mà thôi.
Chỉ thấy Quang Cán cau mày gõ cho tiểu Quang Diệu một cái vào trán: “ Bất thuật vô học, Trương tướng quân là Trương Định Tướng quân, Nguyên Tiêu tết năm nay lũ man di phương tây Chiếm thành Gia Định, Trương tướng quân dẫn nghĩa binh theo Nguyễn Tri Phương Nguyên Soái tiến lên Thuận kiều đánh tan lũ man di tại Cây Mai, Thị Nghè… theo tình huống này chả mấy chốc Phương Nguyên Soái sẽ đánh bật được lũ Man Di ra khỏi thành Gia Định..”
Tiếp theo là Quang Cán ào ào kể lể về chi tiết trận đánh cứ như là tên này đã từng tham gia vậy, thêm vào đó giọng điệu của tên này tỏ ra hứng phấn vô cùng hận như không thể chính mình cầm đao lện ngựa ra trận giết giặc vậy.
Theo như lời Quang Cán kể thì Quang Diệu trầm mặc, theo sự kiện mà suy xét tức là lúc này vào khoảng năm 1859 đến 1860. Bởi lẽ từ năm 1861 trở đi thì quân của Trương Định và Nguyễn Chi Phương chỉ có bại lui mà không có thắng trận. Chính vì lẽ đó có thể đoán ra được lúc này triều đình Huế vẫn chưa kí Hòa ước Nhâm Tuất bất bình đẳng là dấu ấn đầu tiên cho việc đánh mất chủ quyền.
Đang thao thao bất tuyệt thì Quang Cán bị quý tử chặn họng.
- Đại nhân ngài không phải là muốn tụ tập quần hùng Nam tiến giúp Trương đại nhân đánh giặc đó chứ?
Quang Diệu không thể không hỏi vấn đề này bởi lẽ trong lịch sử thì loáng thoáng hắn có nghe về tên Trần Quang Cán này đâu đó. Cũng tham gia nghĩa quân gì gì đó, vậy nhưng mọi phong trào nghĩa quân vào lúc này đều không có kết cục tốt đẹp gì cả. Tất nhiên Quang Diệu không quá thương tiếc tên lão cha tiện nghi lại còn kỳ hoa này. Nhưng xét cho cùng thì máu mủ còn lại đó, với lại nếu Quang Diệu muốn làm một điều gì đó cho tổ quốc vào thời kì lịch sử đen tối như vậy thì cũng cần hậu thuẫn. Một mình hắn sức đơn lực bạc biết vùng vẫy ra sao. Có một lão phụ thân tiện nghi không đáng tin tưởng chút nào nhưng ít ra tài năng kinh thương của tên mặt trắng này là không thể phủ nhận. Có thực mới vực được đạo, không có tiền làm gì cũng khó khăn cả.
- Ô hay nhóc con hôm nay tự nhiên thông minh đáo để, “Lão Đại” của ngươi anh hùng cái thế cũng sắp có ngày vang danh thiên hạ. Mấy ngày nay ta bôn ba khắp nơi để liên hệ anh hùng hào kiệt, chúng ta lập tức sẽ tụ tập nghĩa binh tham gia kháng chiến đánh đuổi lũ man di.
Quang Cán lại một lần nữa hưng phấn đếnmặt mũi đỏ bừng mà bắn liên thanh, nhìn gã từ đầu đến cuối không có dáng vẻ nào là phụ thân đại nhân được cả. Quang Diệu thì mặt tối đen một mảnh, nếu có phiên bản Đôn Ki Sốt sứ A Nam thì đúng là tên phụ thân tiện nghi này rồi. ( Câu chuyện theo bước chân của Quixada (Don Quixote xứ Mancha), một nhà quý tộc nghèo khoảng 50 tuổi sống ở miền Aragon và Castile, trở về thế kỷ XV tại Tây Ban Nha. Tại thời điểm đó, những chuyện hoang đường phi lý về các hiệp sĩ rất thịnh hành. Nhà quý tộc Quixada say mê những truyện này đến độ cuồng si, bao nhiêu tiền cũng bỏ ra mua truyện hết. Đầu óc chàng ta lúc nào cũng đầy những ý tưởng về sự mê hoặc, đánh nhau, thách đấu, thương vong, oán trách, tình tứ, dằn vặt, những người khổng lồ, những lâu đài tráng lệ, những thiếu nữ bị bắt cóc và các cuộc giải cứu người đẹp hào hùng.).
Đây điển hình là một kẻ ăn no dực mỡ không có việc gì mà tin tưởng vào tiểu thuyết anh hùng hiệp muốn xuất danh nổi tiếng. Tất nhiên hành động yêu nước tụ tập nghĩa binh là đáng hoan nghênh, nhưng kiểu hành động vô não thì cực kì đáng lên án.
- Lão huynh, tụ tập nhân sĩ bao nhiêu, trang bị như thế nào, huấn luyện ra sao, thêm vào đó quân lương của lão huynh từ đâu mà có. Một chuyện quan trọng đó là triều đình nghĩ sao về việc lão huynh tụ tập binh sĩ?
Một lần nữa Quang Diệu nhếch mép kinh thường mà cắt ngang gã phụ thân tiện nghi hỏi đểu. Nhưng lúc này Quang Cán đang rơi vào tình thế hưng phấn tột độ nên không quá để ý đến hành động quái lạ của tên nhi tử nổi tiếng chơi bời này. Nếu gã có thể bình tâm mà suy nghĩ thì có thể nhận thấy những câu hỏi này có thể xuất ra từ một tên thiếu gia lông bông hay không? Những câu hỏi này thể hiện trọng tâm câu mấu chốt vấn đề, thêm vào đó nó có sự điềm tĩnh tuyệt đối không phù hợp lứa tuổi.
- Nói cho ngươi nghe cũng không sao, chỉ e là ngươi kinh hãi a. Phụ thân anh minh thần võ của ngươi được giang hồ lục tỉnh phong làm minh chủ, chúng ta cũng tập trung hơn chục đầu lĩnh hảo hán giang hồ mỗi người cũng có vài chục đến cả trăm đinh tráng, thêm vào trần gia ba trăm đinh tráng võ bị thì quân số không dưới 2000. Quân bị thì có gì là khó, Trần gia gia tài bạc vạn, cộng thêm mỏ sắt tư của gia tộc thì việc binh khí đao thương là không vấn đề. Lại nói ta có vơ vét hết thì Trần gia cũng ra được 6 vạn lạng bạc. 2000 binh lương ăn ba năm không hết… Còn về triều đình, chỉ cần đánh thắng vài trận với quân Man Di còn không sợ phong thưởng một hàm tướng quân sao?
- Trời ơi…
Nghe đến đây Quang Diệu hoàn toàn suy sụp, cái gì mà hảo hớn giang hồ, cái gì mà anh hùng nghĩa lớn, tất cả con mẹ nó chẳng qua một chữ tiền. Cái lũ được gọi là giang hồ hảo hớn kia chẳng qua là phần tử lưu manh thảo khấu thì đúng hơn, nghe qua là biết Quang Cán làm mẹ gì có cái Vương bát khí chất gì mà khiến anh hùng hảo hớn tề tựu. Xét cho cùng thì lũ kia nhìn thấy Trần gia giàu có, dựa vào kiếm miếng cơm. Nghe đi, từ đầu đến đuôi thì tiền bỏ ra đều là Trần gia cả. Tất nhiên trong số hảo hớn này cũng không thiếu kẻ có tư tưởng trung quân ái quốc, thế nhưng số lượng chắc cũng không nhiều. Thêm vào đó một đám không não chính trị mà tụ tập với nhau thì Nghĩa quân rồi cũng biến thành tặc khấu mà thôi.
- Lão Cha…
Quang Diệu hết cách nên chỉ có thể dùng cách xưng hô bá đạo này để thức tỉnh tên cuồng nhân Quang Cán. Lão Cha là từ lâu lắm rồi Quang Diệu nguyên thân không có gọi, vậy nên tiếng gọi lão cha cộng thêm gương mặt nghiêm túc hiếm có của Quang Diêu quả thật có hiệu quả ngang với định thân phù của Đạo sĩ. Chỉ thấy Quang Cán đang ha ha hưng phất bỗng nhiên thần người đứng hình, miệng thì há hốc.
- Diệu tiểu ca… ngươi bị não nhanh ( hâm)?
Quang Cán chớp chớp mắt lo lắng nói vội, hắn quả thật rất lo lắng cho tên quý tử độc đinh của gia tộc.
- Lão … huynh, ta không có não nhanh a… chuyện này rất dài nên để ta xắp xếp một chút rồi biên cho ngài nghe…
Đầu óc của Quang Diệu chuyển động 200% công suất, việc thuyết phục Quang Cán là một việc rất khó khăn. Đầu tiên Quang Cán theo như tiếp xúc ngắn hạn thì được nhận định là một kẻ có chiều hướng hoang tưởng không nhỏ. Thứ đến gã cực kì ham mê danh vọng kiểu như trong tiểu thuyết. Cuối cùng là Quang Diệu không thể nói trực tiếp rằng:” Lão huynh a, ta là ngươi tương lai, ta biết trước Trương Định tướng quân chết rất thảm, ngươi mà khởi nghĩa chết còn thảm hơn.” Nếu quả thật Quang Diệu mà thốt ra câu nói này thì đảm bảo ngay lập tức bị mời thầy trừ tà về nhà cúng khan. Quan trọng hơn cả là Quang Diệu không thể dùng lý lẽ mà thuyết phục Quang Cán cho được. Bản thân Quang Diệu nhỏ tuổi đã đành, tiếp theo hắn còn nổi tiếng bất hảo, giờ đây lôi lý lẽ ra mà nói thì ai tin.
Danh sách chương