Việc đàm phán thương thuyết cả hai cha con nhà họ Trần đều lảng tránh để không bị ảnh hưởng này nọ vì dù sao “thương nhân” Hoa Kỳ này cũng là do họ kiếm về. Nhưng sau các buổi thương thảo chém giết thảm thiết trên bàn đàm phán thì Quang Cán đại ca rất vui vẻ hạnh phúc làm chân đón tiếp tiệc rượu gái gú cho các vị tai to mặt lớn trong kinh thành. Diêu thiếu thì không mặt mà gì với cái kiểu lấy mặt nóng mà úp mông lạnh này nên hắn cả ngày lăn lộn ngoài quân doanh đánh đập tân binh mới ra nhập Vạn Ninh trấn. Quân của Vạn Ninh trấn thực chất chỉ có 2500 người trong đó 1500 người từ Hà Tĩnh theo chac con nhà họ trần ra Bắc lập nghiệp. Hơn một ngàn binh còn lại là trưng dụng tại bảy làng nơi Vạn Ninh này.

Thật ra nhân số của Vạn Ninh lúc trước cũng đủ để Diêu thiếu chiêu mộ năm ngàn binh là ít vậy nhưng vì lo lắng sức sane xuất của khu vực này nên Diêu Thiếu chỉ tiến hành đào tạo họ theo kiểu đân quân bán chuyên nghiệp mà thôi. Tức là họ vừa tham gia sản xuất tại đồng muối lúc vừa tham gia huấn luyện nhẹ hàng ngày. Bây giờ đây khi số lượng lưu dân tràn ngập Vạn Ninh, sức lao động không còn là vấn đề thì các nông dân Vạn Ninh khi xưa chính thức ra nhập quân đoàn Vạn Ninh. Tất nhiên Diêu thiếu không dại gì mà tăng quân số ồ ạt tăng quân chính quy quá nhiều trong hoàn cảnh này chẳng có lợi lộc gì cho bản thân cả, chỉ tổ phải trả nhiều tiền lương mà thôi. Vậy nên hơn năm ngàn thanh niên nông nô phần lớn biến thành dự bị quân. Còn quân chính quy chính thức dừng lại ở con số ba ngàn năm trăm người. Với một ngàn là tân binh được tuyển chọn khắt khe từ năm ngàn dự bị quân.

Những đại quan triều đình đang chóng mặt ù tai mà dùng “học thức” ngũ xa của mình chiến đấu cùng tên thương nhân dáng ghé tên Râm Bụt ( Robert) đến từ Mỹ Quốc, không một ai chú ý đến hành động trẻ con nghịc bùn của Diêu Thiếu. Trong mắt họ sự thành công của quân Vạn Ninh được bao chùm bởi ánh sàng huy hoàng có tên Quang Cán. Nhưng có một người trong đám đại quan đến từ Kinh đô lại không cho là vậy. Hoàng Diệu nho tướng trước khi lên đường ra bắc đã có một đêm cầu kiến nhân vật phong vân Phạm Phú Thứ nói chuyện thẳng thắng. Hoàng Diệu tuy có mối quan hệ mật thiết cùng Trần Gia Huệ, Biện Vĩnh nhưng ông lại là người công tư phân minh. Do đó khi Hoàng Diệu được Phạm Phú Thứ tiến cử trước mặt Tự Đức thì ông cũng không ngại đàm tiếu sau lưng mà thẳng thắn cám ơn Phan Phú Thứ. Hoàng Diệu lúc này chỉ mới 32 tuổi, rất là trẻ, ông luôn sục sô tinh thần dân tộc muốn trả nợ nước báo thù nhà đánh đuổi quân thù khỏi bờ cõi Đại Nam. Nay được Phạm Phú Thứ tiến cử mà có cơ hội thực hiện lý tưởng của mình nên ông không ngại bạn bè phật ý mà cảm ơn họ Phạm một cách trân thành. Tất nhiên sự thành tâm của ông đã được đáp trả một cách nhiệt tình, cụ Phạm trước khi tiễn khách có nói một câu thâm ý: “Nếu Quang Viễn đại nhân muốn luyện được tân binh có thể đánh trận thì không ngại tuổi tác mà thỉnh giáo vị đồ tôn của tôi là Quang Diêu một phen”.

Câu nói trên nếu là người có tấm lòng hẹp hòi thì coi như đấy là sỉ nhục, nhưng vào tai một người có tấm lòng khẳng khái như Hoàng Diệu thì lại là tiên âm. Họ Hoàng không nói hai lời liền chắp tay cung kính “ Cám ơn Giáo Chi đại nhân” sau đó đi về. Nhưng trong lòng vị họ Hoàng đã quyết tâm tìm hiểu đến tận cùng binh lược của cha con họ Trần vậy nên ông ta cũng không nề ha tuổi tác mà đi thỉnh giáo hậu bối.

Thỉnh giáo Trần cha thì quá dễ dàng, tên này nhiệt tình không hề dấu diếm chỉ điểm một cách tường tận về phương pháp luyện binh của Vạn Ninh quân, nhưng khi hỏi về sách lược cụ thể trong việc tấn công người Pháp thì câu trả lời của Quang Cán hơi ấu trĩ, điều này khiến Hoàng Diệu không thể không thất vọng mà tìm đến bến đỗ mới.

Mấy ngày nay hôm nào Hoàng Diệu cũng tới quân doanh để chứng kiến các hạng mục luyện tập của quân Vạn Ninh. Diêu thiếu cũng chả dấu diếm gì, hắn còn đang mong ước phổ biến rộng rãi phương pháp huấn luyện tiên tiến của mình cho cả Đại Nam đấy.

- Diêu tiểu tướng quân. Ngài nửa đêm hoặc tảng sáng khua chiêng đánh thức quân sĩ chạy bộ không sợ quân sĩ bị “doanh khiếu” sao? - Hoàng Diệu tướng quân, ngại cái gì, luyện tập nhiều thành quen, không phải sao?

……………………….

- Diêu tướng tiểu tướng quân, ngài không thấy việc tập chạy bộ trong quân là hơi nhiều sao.

- Tướng quân, chạy theo đội hình rất quan trọng, thể lực tăng, chấp hành quân lệnh tăng, đội ngũ tăng, quan trọng nhất là chúng ta có được một đội quân cơ động. Chiến tranh kiểu mới cơ động là trên hết.

Những câu hỏi dạng như vậy được Hoàng Diệu hỏi không thôi, mà Diêu thiếu cũng tỉ mỉ trả lời không dấu diếm. Quả thật những lý giải về phương pháp luyện tập mới là tinh túy của phương pháp trên. Nếu chỉ dập khuôn mà luyện tập thì chưa chắc đã hiểu rõ chỗ tốt của nó. Nếu chỉ là bắt trước luyện quân thì cuối cùng cũng chỉ hoc được cái vỏ mà thôi.

Hoàng Diệu nhận được lợi ích quá lớn khi tiếp xúc cùng Diêu thiếu nên chẳng nề hà thân phận trưởng bối hậu bối mà chắp tay một lễ:

- Tân Nguyên xin nhận của ta một lễ. ( Tân Nguyên tên tự của Diêu Thiếu)

Quang Diêu cũng không hàm hồ mà vội vã đỡ lấy Hoàng Diệu.

- Ấy chết sao Hoàng tướng quân làm vậy, người thân trưởng bối việc này không nên.

Nói thật Quang Diêu rất kính phục Hoàng Diệu, không phải chỉ riêng việc ông là danh nhân lịch sử, chỉ nói đến việc ông thân đã ba chục tuổi hơn mà khiêm cung, nhã nhặn, học hỏi một hậu bối mới hơn mười tuổi, thì chuyện này thật là hiếm có.

- Tân Nguyên, tôi thực sự có một việc muốn nhờ cậu.

- Xin tướng quân cứ nói.

- Lần này ra bắc tôi có mang theo 3 ngàn Kinh quân, vốn dĩ cũng chỉ muốn họ dự khán việc luyện tập của Vạn Ninh quân. Nhưng giờ đây tôi lại muốn làm phiền cậu huấn luyện qua có được chăng. Tuy rằng thánh thượng có lệnh cho cậu về Kinh đô một thời gian để luyện binh. Nhưng tôi thấy chạy đi chạy lại cũng tốn công, mà cậu lại còn bận việc tại Vạn Ninh chẳng biết lúc nào mới có thể luyện tân quân cho được...

Diêu thiếu nghe ra ý tứ của Hoàng Diệu nên cũng khẳng khái mà đáp lời.

- Chuyện này quả thật không hề khó. Tân quân thì vẫn nên do Hoàng tướng quân trực tiếp luyện. Tôi để cho một ngàn lão binh đã tham chiến của Vạn Ninh trộn đều cùng năm ngàn quân của Hoàng Tướng quân. Sau đó lại cấp cho ngài hai phụ tá để giúp ngài huấn luyện. Nhưng nói thật với ngài một câu. Binh luyện ra cùng phương pháp nhưng với địch nhân khác nhau thì cách đánh lại khác nhau.

Nghe được câu này thì Hoàng Diệu mắt sáng như sao, rốt cuộc cũng đã đến. Cái gốc dễ của tinh túy Trần quân chắc chắn nằm ở điểm này. Hoàng Diệu vẫn cho là Quang Cán muốn dấu nghề không chỉ bảo nên hắn ngại ngùng không dám đề cập với Quang Diêu. Nói gì thì nói những thứ tinh túy cốt lõi binh pháp này chỉ có truyền trong gia tộc, bất truyền ngoại. Hoàng Diệu cũng không quá hi vọn vào điều này nhưng không ngờ hạnh phúc đến quá đột nhiên. Xong ông vẫn là chính nhân quân tử đội trời đạp đất.

- Tân Nguyện nguyện chỉ bảo thì Diệu tôi hạnh phúc biết nhường nào, thế nhưng chuyện này có nên chăng phải bẩm báo trước với phụ thân cậu một chuyến.

Hoàng Diệu lo lắng Quang Diêu tuổi nhỏ, không hiểu chuyện mà lôi bí mật Trần gia ra ngoài nói. Vậy thì chuyện này lại biến thành Hoàng Diệu ông là người lợi dụng. Tuy rằng rất muốn học phương pháp luyện binh tinh túy nhưng ông cũng không muốn thừa cơ làm bậy.

- Ồ Hoàng đại nhân khỏi lo. Lão tía nhà tôi không biết mấy cái này… Khụ khụ.. là phụ thân của tôi không ngại chuyện chia sẻ đâu, tất cả vì Đại Nam hùng mạnh.

Quang Diêu thấy Hoàng Diệu trợn tròn mắt thì biết mình lỡ lời nên vội chuyển hướng. Đáng lẽ ra hắn muốn nói lão tía nhà tôi biết cái chó gì về đánh trận đâu, nhưng cũng may Diêu thiếu nhanh trí mà thay đổi. Chỉ thấy lúc này Hoàng Diệu như bị trúng định thân phù mà đứng như trời trồng.

- Tất cả vì Đại Nam hùng mạnh… tất cả vì Đại Nam hùng mạnh… câu nói này đã thể hiện ý trí của Tân Nguyên, Tân Nguyên hơn ta vạn lần xin nhận của Diệu tôi một lễ.

Hoàng Diệu tính vén quần làm đại lễ sư đồ, Diêu thiếu phát hoảng mà nhảy dựng lên túm lấy Hoàng Diệu.

- Hoàng đại nhân ngươi định làm cái gì đó.

- Tân Nguyên nguyện chia sẻ bí mật Trần gia vì trí lớn, Diệu tôi há có thể hẹp hòi. Có câu đạo không phân trước sau, cậu xứng đáng làm thầy tôi.

Diêu Thiếu đầu vo vo một mớ ruồi bay qua lại, con mẹ nó nếu để Hoàng Diệu chơi hoa chiêu này thật thì sau này các em học sinh đọc sách sử có thể lôi đầu hắn ra làm bô không biết chừng.

- Hoàng tướng quân nếu còn cổ hủ như vậy, tôi quyết không nói thêm một câu về chuyện binh. Chúng ta coi như là cùng tham khảo thì tôi mới có thể giao lưu cùng ngài. Tất cả vì Đại Nam hùng mạnh.

Kể từ ngày hôm đó trở đi mặc dù Hoàng Diệu không nói rõ mọi chuyện, nhưng đi đâu hắn cũng nhận mình là môn đệ Trần gia, câu slogan “Tất cả vì Đại Nam hùng mạnh” cũng là câu cửa miệng của vị nho tướng này. Và hắn cũng cống hiến tất cả cho câu nói trên. Nhưng chuyện đó khoan hãy nói đến, lúc này phái đoàn đã có hai tuần lễ làm việc tại Vạn Ninh. Rất nhiều điều khoản buôn bán được hai bên bàn đi bàn lại, quả thật vì chế độ lâm thời bỏ phiếu khiến cho công việc giao dịch trở nên chậm chạp vô cùng. Nhưng chậm thì cũng có ưu điểm đó là chắc chắn, Râm Bụt ( Robert) lão thành tinh thương nhân cũng bị quay cho đến học máu mũi rồi. Các đại quan của Đại Nam quốc thì sắp phát bệnh đến nơi cả loạt, các buổi tiệc rượu buổi tối ngày càng thưa dần, các quan viên chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi. Lần này đúng là họ đã quá lao lực rồi, không it người chửi thầm quỷ mắt xanh tóc vàng quá khó đối phó.

Nhưng trong đám quan viên có một nhân vật rất sung sướng, Hoàng Diệu nghiệm thu rất nhanh năm ngàn khẩu súng và tuyên bố một câu xanh rờn: “ Súng đã kiểm tra, chất lượng cực tốt, tôi đã xong phần việc của mình, các đại nhân cứ tiếp tục công việc “ Nói xong câu này Hoàng Diệu phủi mông chạy ra quân doanh luyện tập cùng Diêu thiếu.

- Diêu đệ, ngày hôm qua đệ có giảng về chiến tranh du kích, chiến tranh phá hoại, chiến tranh khủng bố. Nhưng thứ cho ngu huynh mu mội cả đêm qua ta dò binh thư mà không thấy các phương pháp trên.

Hai tuần này Quang Diêu cùng Hoàng Diệu hỗn chung một chỗ đến vui. Cả hai đều là tính cánh hào sảng, cùng mến tài nhau nên kết làm huynh đệ, tuy hơi chênh lệch tuổi nhưng cũng không làm Hoàng Diệu khó xử. Có một chuyện bi hài đó là Hoàng Diệu kết nghĩa cùng Quang Diêu nên gọi Quang Cán là thúc phụ. Quang Cán nghe thấy thì nhảy dựng lên không chấp nhận kêu gào tẩn cho Quang Diêu một trận. Ồn ào đến cùng Hoàng Diệu cũng đành xưng huynh gọi đệ với Quang Cán. Thật là bối phận loạn tùng phèo, thế nhưng cha con họ Trần thấy bình thường, trước đây họ cũng xưng huynh gọi đệ với nhau có sao đâu.

- Diệu ca, đấy là ba chữ cẩm nang để giúp huynh quần nhau với Pháp. Cách dàn binh bố trận thì huynh đã học hết rồi, nhưng nói thật nếu đem cách này đánh quân Xiêm, quân Ai Lao, Đại Thanh hay phỉ tặc thì cực hiệu quả. Nhưng đem đánh quân Pháp thì là chịu chết.

- Ngu huynh kính nhờ đệ lượng giải.

Diêu thiếu mấy ngày nay lòng hư vinh cực cao, vốn dĩ nhiều vấn đề có thể nói thẳng nhưng hắn toàn chơi bài thừa nước đục thả câu. Làm như vậy càng khiên cho Diêu thiếu sướng tê người, các người không thấy danh nhân lịch sử đang ngoan ngoãn học hỏi ta sao. Diêu Thiếu muốn hô to lên cho mọi người cùng nghe câu này.

- Diệu huynh, chúng ta là tân quân, mới huấn luyện được vài tháng. Còn Pháp quốc đã đi trước chúng ta cả mấy chục năm về cách đánh này. Bên cạnh đó chúng toàn là lão binh đã từng chinh chiến nhiều chiến trường. Nếu dùng đúng cách đánh này đánh nhau với họ thì kết quả rất dễ thất bại. Thêm vào đó chúng ta không có pháo binh hỗ trợ, bày trận chiến đấu là tự sát. Nhưng chiến tranh du kích, chiến tranh phá hoại, chiến tranh khủng bố thì lại khác hẳn. Chiến tranh du kích theo đúng tên gọi của nó tức là di chuyển liên tục, đánh nhanh, đánh mãnh liệt một kích rồi rút lui không dấu vết. Nay chúng ta có súng tốt, chúng ta lại thông thuộc địa hình, trong luyện tập đề cao chạy bộ chạy vượt chướng ngại vật, rồi cả ngụy trang môn học, đây tất cả đều trở thành ưu thế của đánh du kích. Huynh chỉ cần biên chế các nhóm nhỏ gồm một vài tiểu đội thay nhau tập kích liên tục quân giặc sẽ đạt hiệu quả bất ngờ. Phương pháp này không thể khiến huynh có được trận thắng lớn, huy hoàng nhưng nó có tác dụng bào mòn sinh lực địch, khến chúng hoang mang lo sợ, ta dã chỉ là chuyện sớm muộn. Chiến tranh phá hoại tức là tập chung phá hoại tất cả những gì thuộc về quân giặc, ví như lơn thì tầu thuyền, các chòi canh, đồn các, nhỏ thì đến cả nhà vệ sinh của chúng ta cũng phá hủy. Cái loại chiến tranh này sức tàn phá sinh lực địch không kém du kích chút nào. Chiến tranh khủng bố là ám sát, liên tục tổ chức ám sát mọi lúc mọi nơi có thể. Dùng súng ngắn trà trộn vào thành ám sát, dùng súng dài phục kích ám sát. Không chỉ khủng bố quân Pháp mà những người Việt đầu hàng Pháp cũng phải giết, sau khi giết thì cho phát tờ rơi kể tội phản quốc của chúng. Cách đánh này khiến quân thù rơi vào khủng hoảng toàn diện, khiến chúng nghĩ đâu đâu cũng là kẻ thù và không an toàn. Nên nhơ lũ mọi kia vượt biển đến Đại Nam tác chiến, chúng tứ cố vô thân nên khủng hoảng là kẻ thù lớn nhất của chúng.

- Nào nào.. huynh đệ dùng trà đã.

Hoàng Diệu thấy Diêu thiếu nói một chàng đến khô cả cuống họng nên vội vã rót trà cho hắn. Hoàng Diệu trí nhớ cực tốt, hắn nghe một lần là nhớ hết sau đó tức tốc ghi mọi điều mà Diêu thiếu nói vào một quyển sổ, quyển sổ này có tên Trần gia binh thư yếu lược.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện