Ngồi trong thư phòng mặt mũi Cán lão gia xám ngoét, hắn vậy mà giang hồ cao thủ lục tỉnh chỉ không uống cạn một chén trà đã bị tiểu tử chưa ráo màu đầu kẹp cổ xém chút tắc thở tử vong. Điều đáng hận ở đây đó là tiểu tử kẹp cổ hắn đến nghẹn thở là đứa con lông bông không nghề ngỗng của mình. Điều đáng hận hơn nữa đó là tiểu tử này sử dụng chiêu thức bang môn tà đạo, không hề đếm xỉa đạo nghĩa giang hồ mà chơi tiểu xảo. Hắn thua nhưng không phục, mặc dù sự thật lè lè ra là Càn lão gia anh minh thần võ minh chủ tương lai lục lâm 6 tỉnh thua trong tay tiểu tử 12 tuổi đầu.
Thư phòng im ắng một cách lạ thường, Càn lão gia ngồi sau hương án mà trầm mặc, Diêu thiếu gia vắt vẻo ngồi trên ghế đẩu mà vểnh cầm tự đắc, chân còn dung dung mồm lẩm nhẩm hát một điệu nhạc không biết tên. Nhìn bộ dáng tên thiếu gia này rất là thèm đòn, cơ mà Diêu thiếu rất thích thú với vai diễn mới này của mình. Kiếp trước hắn đã đóng nhiều vai nhưng riêng vai thiếu gia chơi bời thì hắn chưa được tận hưởng, nhưng càng diễn Quang Diệu lại càng cảm thấy đây là không phải diễn, mà đây mới là con người thật của hắn. Kiếp trước Quang Diêu diễn quá nhiều rồi nên kiếp này hắn không muốn diễn nữa, sự buông thả này vô hình chung lại rất giống hình tượng Diêu thiếu thực sự đã bị tử vong.
Đang lâng lâng đắc ý thì bỗng nghe uỳnh một tiếng khiến Diêu thiếu phải giật mình.
- Ngươi học đâu toàn thứ bàng môn tà đạo, kiểu đánh đấm không quy củ giang hồ như vậy mà cũng gọi là công phu? Nhìn Càn lão tía dang phùn mang trợn má nổi giận đùng đùng, Diêu thiếu nhếch mép cười đểu;
- Lão huynh…. Lão đại… Minh chủ lục lâm sáu tỉnh, tiểu đệ nói rồi, công phu của tiểu đệ dùng để giết người, là kĩ thuật bác sát thực sự chứ không phải chỉ múa cho đẹp. Thật không hiểu nổi với công phu của lão huynh giao đấu quanh năm mà vẫn sống đến thật lúc này quả thật là kỳ tích.
- Ngươi … ngươi cưỡng từ đoạt lý.
Quang Diêu quyết không châm chọc lão tía tiện nghi nữa vì tình nhìn mặt đoán hình thì lão đã sắp bùng nổ đến nơi rồi.
- Nói thật cái chiêu “ Mãnh hổ xuống núi mà lão huynh luyện không phải vô dụng…
Nói đến đây Quang Diêu đi đến cuối phòng tụ thế phát lực chỉ thấy hắn lao ầm đến cái hương án trước mặt mà bổ hai chưởng đánh ầm một cái khiến cho Hương án bằng gỗ lim cũng phải kêu lên rắc rắc. Cán lão gia trợn mắt há mồm, đây đúng là chiêu “Mãnh hổ xuống núi” chính tông hàng thật giá thât. Chiêu này Quang Diêu tung ra thân hình ý đều không có gì thua kém Càn lão tía tiện nghi cả. Vậy nhưng sau đó là một tràng bi thương.
- Ái ui ái ui… đau chết rồi… con mẹ cái bàn cứng quá… Sao lúc nãy lão huynh đập nghe nhẹ nhàng vậy.
Chỉ thấy Diêu thiếu uy phong lẫm lâm giờ đây đang nhảy như con choi choi mà xuýt xoa thổi phù phù vào hai bàn tay đã đỏ chót. Thì ra tên này trong lúc hứng khởi cũng biểu diễn một phen, nhưng hắn quên mất cỗ thân thể này không phải là hắn kiếp trước đã luyện đến thiết thủ trình độ.
Thu vội hai bàn tay sưng tấy phía sau lưng Diêu thiếu cố nặn ra cái mặt vẻ kinh đạm phong vân ra dáng cao thủ thần bí.
- Cái chiêu “ Mãnh hổ xuống núi” này có tác dụng là rèn luyện. Lực bổ lên từ trên cao rất mạnh, tiếp theo để làm tốt chiêu này thì lực eo cũng rất lớn. Sức bật hai chân càng là kinh người. Lão huynh không tin thì đổi chưởng thành đại đao, vận dụng như cũ lực cánh tay, lực eo, lực chân bật. Đảm bảo một chiêu bổ xuống bình thường cũng có thể đoạn kim phá thạch không hàm hồ. Nhưng chiêu này là để rèn luyện mà không phải lôi ra bác đấu, vì chiêu này có trăm ngàn lỗ hổng tương tự có trăm ngàn cách phá giải. Nên nhớ mục tiêu của lão huynh là ra trận giết địch báo nợ nước thù nhà. Thế nhưng địch nhân không phải giang hồ lão bằng hữu, ai giảng đạo lý giang hồ với lão huynh. Tía a tía ngài nên phân biệt rõ đâu là công phu rèn luyện đâu là công phu thực chiến. Lâm trận thì bỏ hến các thứ màu mè hình thức đi, những chiêu đơn giản nhất lại càng là chiêu nguy hiểm nhất.
Vừa nói Diêu thiếu vừa biểu diễn một loạt chiêu thức nhảy nhót đấm kiểu boxing, công thêm vài cú đá thực dụng của Teakwondo. Phải nói mấy chiêu đấm đơn giản nhưng tính thực dụng rất cao, hành gia ra tay nhìn đã thấy sướng. Cán lão gia mê võ như mạng nhưng không có danh sư nên đành lẹt đẹt, vừa nghe vừa nhìn quý tử biểu diễn hắn mắt sáng như sao: “ Chả nhẽ tên này gặp cao nhân thực sự”. Bấm bụng suy nghĩ hắn quyết định theo dõi tình hình diễn biến ra sao.
- Người đâu…
Cán lão ra rống một tiếng lớn, hạ nhân co giò chạy như bay.
- Lão Lão gia…
Chỉ thấy cẩu tử chạy như bay lao dúi dụi vào thư phòng, cái nhà này là theo kiểu phú ông cộng võ biền nên quy tắc cũng không nhiều lắm. Hạ nhân của Trần gia rất là kì ba.. nói chung là chủ nào tớ ấy, mà cha nào thì con ấy cấm có sai…
- Đi ra Thiên Hương Lâu đặt một gian thượng… à không bao hết cả tâng thượng cho ta.. bảo cái mụ tú bà để dành mấy day kỹ người Triều Tiên và Hoa Hạ cho ta. Tối mai lão gia thiết tiệc đãi khách quý. Đồng thời qua nhà thầy đồ Mẽo gọi lão qua ta có việc cần.
Thầy đồ Mẽo tên thật là Trần Quý Mão vì lão sinh năm Mão thế nhưng cả trấn đều gọi lão là thầy Mẽo cả, gọi riết thành quen. Cái trấn này người biết chữ không nhiều, tất nhiên Cán lão gia cũng văn thư một bụng, không như vậy lão làm sao đọc được tiểu thuyết. Vậy nhưng khốn nạn là lão học chữ để đọc truyện kiếm hiệp. Cộng thêm cả ngày đam mê vào võ đạo nên chữ của Cán lão như mèo cào. Cả cái trấn Lâm Sơn này chỉ có Thày Mẽo là chữ đẹp mà thôi, cũng không có gì đặc sắc. Mẽo sư phụ thi hương cả chục lần không đỗ, cuối cùng cơm nguội canh lạnh không biết làm gì chỉ biết cách gõ đầu trẻ cùng bán chữ kiếm sống. Vì bán chữ thì chữ phải đẹp nên cả ngày lão chỉ luyện chữ mà thôi, luyện hoài thì chữ phải đẹp thì đúng rồi. Cán lão gia gọi Mẽo sư phụ để viết thiếp mời các quan trên, với cái chữ gà bới mèo mửa của Cán lão mà viết thiếp thì không những quan viên cười cho thối mũi, có khi cả giang hồ lục lâm 6 tỉnh cũng lôi ra làm đề tài bàn tán nơi quán rượu.
Nhìn thấy mặt Diêu thiếu đang tím tái vì nhịn cười cộng thêm động tác ôm bụng khiến cho Cán lão gia vừa xấu hổ vừa giận tím mặt.
- Cười gì mà cười… bất thuật vô học.. ngươi mà chăm chỉ luyện văn thì giờ này ta phải mời cái lão Mẽo chết khô kia à.
Nghe thấy câu này thì Diêu thiếu quả thật nhịn không được mà phá ra cười ha ha lăn le bò toài dưới đất.
- Lão huynh mắng tiểu đệ mà không nhìn lại bản thân a…. ha ha ha…
Hạ nhân ngoài phòng không biết chuyện gì, chỉ thấy trong thư phòng lúc thì vỗ bàn cãi nhau ầm ầm lúc thì cười ha ha, mà tiếng cười này không chỉ mình của Diêu thiếu mà có cả của Càn lão gia. Thật đúng là anh hùng trí lớn hiểu nhau, không cười sảng khoái thật quá có lỗi lương tâm.
……………………………………………………..
Bên Bờ Sông Thanh Long Giang cách Hội hải môn tầm 40 dặm là một dải hà cảng với đủ loại thương thuyền lớn bé ra vào tấp nập. Nơi đây có lẽ là nơi tế hội buôn bán của cả một vùng rộng lớn của xứ Nghệ và Diễn Châu. Tính ra thì cho dù không phồn hoa đô hội bằng Hội An hay cảng Gia Định thế nhưng nếu đặt vào tình hình mặt bằng chung của năm tỉnh trung kỳ thì cảng Hộ Độ cũng được tính vào là một nơi khá phồn hoa. Dĩ nhiên các tụ điểm hăn chơi ở đây cũng mọc lên như nấm. Nếu so sánh sa với thành Hà Tĩnh cách 50 dặm cũng không kém là bao. Cái chính là nơi này tụ tập rất nhiều các thương nhân hải ngoại như người Hoa, người Nhật, Người triều Tiên. Chính vì lý do đó ăn chơi ở nơi này cũng có một cái vị riêng rất thú.
Hôm nay thương nhân ngoại quốc tai to mặt lớn túi chứa vạn bạc cũng phải giật mình. Không ngờ có kẻ bao trọn tầng ba Thiên Hương Lâu kỹ viện lớn nhất nơi này. Mà ức chế nhất đó chính là kẻ này vậy mà còn bao luôn cả bốn danh hoa nổi tiếng nhất của Thiên Hương Lâu. Chơi trội hơn nữa tên không biết điều này còn yêu cầu thêm hai danh hoa tại Tứ Hợp lâu qua đây tiếp khách cho đủ hàng phân phối. Làm người nhẫn được nhưng không nhịn được. Không ít khách quen chửi bới ầm ỹ cái tên không biết sống chết kia là ai. Chỉ thấy mụ tú bà vội vã ra khuyên ngăn.
- Tứ gia tứ gia bớt nóng.. hôm nay không chơi thì mai chơi.. không nên vì cái khí nhất thời mà kiếm lấy không may vào thân.. người làm ăn chú ý hòa khí… chú ý a
- Lê thiếu xin chớ nóng… người hôm nay dây không được a.
- Mã Đại nhân, hôm nay người được mời là quan trên của ngài đó…
Câu giải thích của mụ tú bà lải nhà lải nhải nhắc đi nhắc lại quả thật là khiến mọi người quá tò mò. Có người không nhịn được hỏi nhỏ:
- Đây là vị thần thánh phương nào vậy?
Chỉ thấy tú bà bí hiểm.
- Đại gia a… người mời khách hôm nay chắc chắn thương gia các ngài không muốn dây vào… đụng vào người này thì giang hồ hảo hớn ngũ tỉnh miền trung không để yên. Mà người này cũng không phải là qun gia mà nhận bạc.. cái người ta cần là mặt mũi… đụng cũng không nên đụng a. Hòa khí sinh tài.
Còn nếu người hỏi là quan gia thì mụ tú này lại chuyển giọng thầm thì:
- Hôm nay thượng cấp của ngài được mời tới đây. Chắc hẳn vị đại nhân kia không muốn chạm mặt cấp dưới a… tiểu dân cho là… hay là.
Không đợi mụ tú bà nói xong tên quan viên đã mặt cắt không còn giọt máu mà lao vội lên xe ngựa kêu gào xa phu nhanh dục ngựa chạy biến. Hắn chạy còn nhanh hơn là dân chạy giặc.
Không bao lâu sau cuối con đường xuất hiện một đoàn người ngựa chẳng mấy chốc đã đến trước cửa Thiên Hương Lâu. Nhìn nghe ra đoàn xe rất phách lối, trong đó có hai cỗ xe sang trọng thêu hoa dệt gấm. Bên cạnh đó có tầm 30 kị sĩ hộ vệ cao to uy vũ, tuy bọn họ mặc quần áo gia đinh nhưng khí chất quả thật bất phàm, cộng thêm ai đấy đều đeo bên hông một thanh trường đao khá giống tú xuân đao của Cẩm Y vệ Đại Minh càng khiến đám người này càng thêm vẻ hùng dũng. Nếu chỉ xét qua bề ngoài thì đám người này được đánh giá là tinh binh. Ít nhất ăn đứt mấy tên quan binh què quặt của quan gia.
Dón nhận ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh đám thân binh đang ngẩng cao đầu ưỡn ngực. Bồng nhiên từ chiếc xe ngựa phía sau thò ra một thiếu niên môi hồng răng trắng, ngũ quan thanh thoát mày kiếm mắt ưng sống mũi thẳng tắp. Đây đúng là một tiểu mĩ nam tử, thế nhưng tên thiếu niên vẻ mặt chính khí đường hoàng này sau khi nhìn thấy mấy cô nương đang oanh oanh yến yến trên lầu cao vẫy khách thì gương mặt chính khí tan biến như bọt biển mà thay vào đó là híp đôi mắt lại đánh giá sau đó nở một nụ cười tà mị vô bờ bến. Chỉ cần cử chỉ lật mặt không dấu vết này cũng khiến cho người xem giật mình thảng thốt. Người này không phải Diêu thiếu gia thì còn là ai nữa.
Thư phòng im ắng một cách lạ thường, Càn lão gia ngồi sau hương án mà trầm mặc, Diêu thiếu gia vắt vẻo ngồi trên ghế đẩu mà vểnh cầm tự đắc, chân còn dung dung mồm lẩm nhẩm hát một điệu nhạc không biết tên. Nhìn bộ dáng tên thiếu gia này rất là thèm đòn, cơ mà Diêu thiếu rất thích thú với vai diễn mới này của mình. Kiếp trước hắn đã đóng nhiều vai nhưng riêng vai thiếu gia chơi bời thì hắn chưa được tận hưởng, nhưng càng diễn Quang Diệu lại càng cảm thấy đây là không phải diễn, mà đây mới là con người thật của hắn. Kiếp trước Quang Diêu diễn quá nhiều rồi nên kiếp này hắn không muốn diễn nữa, sự buông thả này vô hình chung lại rất giống hình tượng Diêu thiếu thực sự đã bị tử vong.
Đang lâng lâng đắc ý thì bỗng nghe uỳnh một tiếng khiến Diêu thiếu phải giật mình.
- Ngươi học đâu toàn thứ bàng môn tà đạo, kiểu đánh đấm không quy củ giang hồ như vậy mà cũng gọi là công phu? Nhìn Càn lão tía dang phùn mang trợn má nổi giận đùng đùng, Diêu thiếu nhếch mép cười đểu;
- Lão huynh…. Lão đại… Minh chủ lục lâm sáu tỉnh, tiểu đệ nói rồi, công phu của tiểu đệ dùng để giết người, là kĩ thuật bác sát thực sự chứ không phải chỉ múa cho đẹp. Thật không hiểu nổi với công phu của lão huynh giao đấu quanh năm mà vẫn sống đến thật lúc này quả thật là kỳ tích.
- Ngươi … ngươi cưỡng từ đoạt lý.
Quang Diêu quyết không châm chọc lão tía tiện nghi nữa vì tình nhìn mặt đoán hình thì lão đã sắp bùng nổ đến nơi rồi.
- Nói thật cái chiêu “ Mãnh hổ xuống núi mà lão huynh luyện không phải vô dụng…
Nói đến đây Quang Diêu đi đến cuối phòng tụ thế phát lực chỉ thấy hắn lao ầm đến cái hương án trước mặt mà bổ hai chưởng đánh ầm một cái khiến cho Hương án bằng gỗ lim cũng phải kêu lên rắc rắc. Cán lão gia trợn mắt há mồm, đây đúng là chiêu “Mãnh hổ xuống núi” chính tông hàng thật giá thât. Chiêu này Quang Diêu tung ra thân hình ý đều không có gì thua kém Càn lão tía tiện nghi cả. Vậy nhưng sau đó là một tràng bi thương.
- Ái ui ái ui… đau chết rồi… con mẹ cái bàn cứng quá… Sao lúc nãy lão huynh đập nghe nhẹ nhàng vậy.
Chỉ thấy Diêu thiếu uy phong lẫm lâm giờ đây đang nhảy như con choi choi mà xuýt xoa thổi phù phù vào hai bàn tay đã đỏ chót. Thì ra tên này trong lúc hứng khởi cũng biểu diễn một phen, nhưng hắn quên mất cỗ thân thể này không phải là hắn kiếp trước đã luyện đến thiết thủ trình độ.
Thu vội hai bàn tay sưng tấy phía sau lưng Diêu thiếu cố nặn ra cái mặt vẻ kinh đạm phong vân ra dáng cao thủ thần bí.
- Cái chiêu “ Mãnh hổ xuống núi” này có tác dụng là rèn luyện. Lực bổ lên từ trên cao rất mạnh, tiếp theo để làm tốt chiêu này thì lực eo cũng rất lớn. Sức bật hai chân càng là kinh người. Lão huynh không tin thì đổi chưởng thành đại đao, vận dụng như cũ lực cánh tay, lực eo, lực chân bật. Đảm bảo một chiêu bổ xuống bình thường cũng có thể đoạn kim phá thạch không hàm hồ. Nhưng chiêu này là để rèn luyện mà không phải lôi ra bác đấu, vì chiêu này có trăm ngàn lỗ hổng tương tự có trăm ngàn cách phá giải. Nên nhớ mục tiêu của lão huynh là ra trận giết địch báo nợ nước thù nhà. Thế nhưng địch nhân không phải giang hồ lão bằng hữu, ai giảng đạo lý giang hồ với lão huynh. Tía a tía ngài nên phân biệt rõ đâu là công phu rèn luyện đâu là công phu thực chiến. Lâm trận thì bỏ hến các thứ màu mè hình thức đi, những chiêu đơn giản nhất lại càng là chiêu nguy hiểm nhất.
Vừa nói Diêu thiếu vừa biểu diễn một loạt chiêu thức nhảy nhót đấm kiểu boxing, công thêm vài cú đá thực dụng của Teakwondo. Phải nói mấy chiêu đấm đơn giản nhưng tính thực dụng rất cao, hành gia ra tay nhìn đã thấy sướng. Cán lão gia mê võ như mạng nhưng không có danh sư nên đành lẹt đẹt, vừa nghe vừa nhìn quý tử biểu diễn hắn mắt sáng như sao: “ Chả nhẽ tên này gặp cao nhân thực sự”. Bấm bụng suy nghĩ hắn quyết định theo dõi tình hình diễn biến ra sao.
- Người đâu…
Cán lão ra rống một tiếng lớn, hạ nhân co giò chạy như bay.
- Lão Lão gia…
Chỉ thấy cẩu tử chạy như bay lao dúi dụi vào thư phòng, cái nhà này là theo kiểu phú ông cộng võ biền nên quy tắc cũng không nhiều lắm. Hạ nhân của Trần gia rất là kì ba.. nói chung là chủ nào tớ ấy, mà cha nào thì con ấy cấm có sai…
- Đi ra Thiên Hương Lâu đặt một gian thượng… à không bao hết cả tâng thượng cho ta.. bảo cái mụ tú bà để dành mấy day kỹ người Triều Tiên và Hoa Hạ cho ta. Tối mai lão gia thiết tiệc đãi khách quý. Đồng thời qua nhà thầy đồ Mẽo gọi lão qua ta có việc cần.
Thầy đồ Mẽo tên thật là Trần Quý Mão vì lão sinh năm Mão thế nhưng cả trấn đều gọi lão là thầy Mẽo cả, gọi riết thành quen. Cái trấn này người biết chữ không nhiều, tất nhiên Cán lão gia cũng văn thư một bụng, không như vậy lão làm sao đọc được tiểu thuyết. Vậy nhưng khốn nạn là lão học chữ để đọc truyện kiếm hiệp. Cộng thêm cả ngày đam mê vào võ đạo nên chữ của Cán lão như mèo cào. Cả cái trấn Lâm Sơn này chỉ có Thày Mẽo là chữ đẹp mà thôi, cũng không có gì đặc sắc. Mẽo sư phụ thi hương cả chục lần không đỗ, cuối cùng cơm nguội canh lạnh không biết làm gì chỉ biết cách gõ đầu trẻ cùng bán chữ kiếm sống. Vì bán chữ thì chữ phải đẹp nên cả ngày lão chỉ luyện chữ mà thôi, luyện hoài thì chữ phải đẹp thì đúng rồi. Cán lão gia gọi Mẽo sư phụ để viết thiếp mời các quan trên, với cái chữ gà bới mèo mửa của Cán lão mà viết thiếp thì không những quan viên cười cho thối mũi, có khi cả giang hồ lục lâm 6 tỉnh cũng lôi ra làm đề tài bàn tán nơi quán rượu.
Nhìn thấy mặt Diêu thiếu đang tím tái vì nhịn cười cộng thêm động tác ôm bụng khiến cho Cán lão gia vừa xấu hổ vừa giận tím mặt.
- Cười gì mà cười… bất thuật vô học.. ngươi mà chăm chỉ luyện văn thì giờ này ta phải mời cái lão Mẽo chết khô kia à.
Nghe thấy câu này thì Diêu thiếu quả thật nhịn không được mà phá ra cười ha ha lăn le bò toài dưới đất.
- Lão huynh mắng tiểu đệ mà không nhìn lại bản thân a…. ha ha ha…
Hạ nhân ngoài phòng không biết chuyện gì, chỉ thấy trong thư phòng lúc thì vỗ bàn cãi nhau ầm ầm lúc thì cười ha ha, mà tiếng cười này không chỉ mình của Diêu thiếu mà có cả của Càn lão gia. Thật đúng là anh hùng trí lớn hiểu nhau, không cười sảng khoái thật quá có lỗi lương tâm.
……………………………………………………..
Bên Bờ Sông Thanh Long Giang cách Hội hải môn tầm 40 dặm là một dải hà cảng với đủ loại thương thuyền lớn bé ra vào tấp nập. Nơi đây có lẽ là nơi tế hội buôn bán của cả một vùng rộng lớn của xứ Nghệ và Diễn Châu. Tính ra thì cho dù không phồn hoa đô hội bằng Hội An hay cảng Gia Định thế nhưng nếu đặt vào tình hình mặt bằng chung của năm tỉnh trung kỳ thì cảng Hộ Độ cũng được tính vào là một nơi khá phồn hoa. Dĩ nhiên các tụ điểm hăn chơi ở đây cũng mọc lên như nấm. Nếu so sánh sa với thành Hà Tĩnh cách 50 dặm cũng không kém là bao. Cái chính là nơi này tụ tập rất nhiều các thương nhân hải ngoại như người Hoa, người Nhật, Người triều Tiên. Chính vì lý do đó ăn chơi ở nơi này cũng có một cái vị riêng rất thú.
Hôm nay thương nhân ngoại quốc tai to mặt lớn túi chứa vạn bạc cũng phải giật mình. Không ngờ có kẻ bao trọn tầng ba Thiên Hương Lâu kỹ viện lớn nhất nơi này. Mà ức chế nhất đó chính là kẻ này vậy mà còn bao luôn cả bốn danh hoa nổi tiếng nhất của Thiên Hương Lâu. Chơi trội hơn nữa tên không biết điều này còn yêu cầu thêm hai danh hoa tại Tứ Hợp lâu qua đây tiếp khách cho đủ hàng phân phối. Làm người nhẫn được nhưng không nhịn được. Không ít khách quen chửi bới ầm ỹ cái tên không biết sống chết kia là ai. Chỉ thấy mụ tú bà vội vã ra khuyên ngăn.
- Tứ gia tứ gia bớt nóng.. hôm nay không chơi thì mai chơi.. không nên vì cái khí nhất thời mà kiếm lấy không may vào thân.. người làm ăn chú ý hòa khí… chú ý a
- Lê thiếu xin chớ nóng… người hôm nay dây không được a.
- Mã Đại nhân, hôm nay người được mời là quan trên của ngài đó…
Câu giải thích của mụ tú bà lải nhà lải nhải nhắc đi nhắc lại quả thật là khiến mọi người quá tò mò. Có người không nhịn được hỏi nhỏ:
- Đây là vị thần thánh phương nào vậy?
Chỉ thấy tú bà bí hiểm.
- Đại gia a… người mời khách hôm nay chắc chắn thương gia các ngài không muốn dây vào… đụng vào người này thì giang hồ hảo hớn ngũ tỉnh miền trung không để yên. Mà người này cũng không phải là qun gia mà nhận bạc.. cái người ta cần là mặt mũi… đụng cũng không nên đụng a. Hòa khí sinh tài.
Còn nếu người hỏi là quan gia thì mụ tú này lại chuyển giọng thầm thì:
- Hôm nay thượng cấp của ngài được mời tới đây. Chắc hẳn vị đại nhân kia không muốn chạm mặt cấp dưới a… tiểu dân cho là… hay là.
Không đợi mụ tú bà nói xong tên quan viên đã mặt cắt không còn giọt máu mà lao vội lên xe ngựa kêu gào xa phu nhanh dục ngựa chạy biến. Hắn chạy còn nhanh hơn là dân chạy giặc.
Không bao lâu sau cuối con đường xuất hiện một đoàn người ngựa chẳng mấy chốc đã đến trước cửa Thiên Hương Lâu. Nhìn nghe ra đoàn xe rất phách lối, trong đó có hai cỗ xe sang trọng thêu hoa dệt gấm. Bên cạnh đó có tầm 30 kị sĩ hộ vệ cao to uy vũ, tuy bọn họ mặc quần áo gia đinh nhưng khí chất quả thật bất phàm, cộng thêm ai đấy đều đeo bên hông một thanh trường đao khá giống tú xuân đao của Cẩm Y vệ Đại Minh càng khiến đám người này càng thêm vẻ hùng dũng. Nếu chỉ xét qua bề ngoài thì đám người này được đánh giá là tinh binh. Ít nhất ăn đứt mấy tên quan binh què quặt của quan gia.
Dón nhận ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh đám thân binh đang ngẩng cao đầu ưỡn ngực. Bồng nhiên từ chiếc xe ngựa phía sau thò ra một thiếu niên môi hồng răng trắng, ngũ quan thanh thoát mày kiếm mắt ưng sống mũi thẳng tắp. Đây đúng là một tiểu mĩ nam tử, thế nhưng tên thiếu niên vẻ mặt chính khí đường hoàng này sau khi nhìn thấy mấy cô nương đang oanh oanh yến yến trên lầu cao vẫy khách thì gương mặt chính khí tan biến như bọt biển mà thay vào đó là híp đôi mắt lại đánh giá sau đó nở một nụ cười tà mị vô bờ bến. Chỉ cần cử chỉ lật mặt không dấu vết này cũng khiến cho người xem giật mình thảng thốt. Người này không phải Diêu thiếu gia thì còn là ai nữa.
Danh sách chương