Lục Duy đem Tiểu phu lang nâng dậy, chính mình đi đến bên cạnh giếng, dùng tay múc một thùng nước trong, cho y rửa mặt, trêu đùa: "Hi Nhi thật giống con mèo nhỏ, mau rửa mặt đi, rửa xong thì đi nấu cơm."

Lưu Hi bị trêu ghẹo cũng không phản bác, chỉ ngoan ngoãn ngước khuông mặt để phu quân giúp y lau khô, rõ ràng phu quân chơi xấu, vậy mà y cũng không giận, bất quá phu quân làm những việc này biểu hiện là hắn rất vui mừng a, y vẫn hiểu chứ.

Tuy rằng y ngây thơ mờ mịt, cũng không biết tình yêu là gì, nhưng trải qua mấy ngày cùng phu quân nói những lời ngọt ngào, y còn có một chỗ cất giữ bí mật nha, mà y giống như một con thú nhỏ đang được khai thông linh trí, y cũng biết vì sao phu quân thường làm ra những hành động thân mật, y cũng hiểu được loại sự tình này chỉ có phu quân mới có thể làm với y, mà phu quân của y, chỉ có duy nhất người này, bất cứ ai cũng đều không được.

Tiểu phu lang hơi hơi nghiêng đầu, y thật sự rất thích phu quân, muốn trong mắt phu quân chỉ có mình y, đây là tình yêu mà ngày đó phu quân nói sao? "Hi Nhi, lại suy nghĩ cái gi thế?" Lục Duy bộ dáng tiểu phu lang dại ra, buồn cười hỏi, khuôn mặt nhỏ lại trở nên trắng nõn sạch sẽ.

"Phu quân." Lưu Hi nhẹ nhàng gọi hắn,y có một số việc muốn cùng phu quân xác nhận, chưa từng yêu ai nên y cũng không biết yêu là thế nào, lại muốn đi chứng thực, trong tiềm thức nói rằng phu quân sẽ cho y một đáp án.

Lục Duy mỉm cười, dùng tay niết nhẹ mũi y, sủng nịch nói: "Hi Nhi muốn nói gì?"

Lưu Hi đến gần một bước, duỗi tay nhẹ nhàng ôm phu quân, ngẩng đầu lên, tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết can đảm mở miệng nói: "Phu quân, Hi Nhi có thể hỏi ngươi vấn đề này không?"

Lục Duy gật đầu, duỗi tay ôm lấy y, nói y không cần sợ hãi, trấn an nói: "Hi Nhi nói, phu quân nghe."

Thanh âm Lưu Hi vẫn có chút sợ hãi, cẩn thận lên tiếng: "Các lão nhân thường nói, ca nhi gả cho phu quân, phu quân chính là Trời của bọn họ, ca nhi là không có tư cách đưa ra hưu thư, chỉ có thể là hán tử đưa ra. Nhưng có một số ca nhi sau khi bị hưu liền bị hán tử khác cưới về, bọn họ vẫn phải tiếp tục nghe theo tân phu quân. Chính là..chính là.. Hi Nhi nghĩ đến đây trong lòng thật sự không thoải mái, giống như bị đồ vật lấp kín, tại sao lại phải tái giá chứ? Hi Nhi cảm thấy, nếu phu quân không cần ta, Hi nhi cũng sẽ không tái giá với hán tử khác,nếu không trong lòng ngực rất đau, cảm giác thật khó chịu. Phu quân, đây chính là tình yêu ngươi nói lần trước sao? Hi Nhi như thế này là đang yêu phu quân phải không?"

Sau khi nói xong, Lưu Hi mê mang mà nhìn phu quân, cả đời của y không phải chỉ cần hầu hạ một mình người kia hay sao? Tại sao có một ít người vì nguyên nhân gi mà phải tái giá? Trong lòng bọn họ không khó chịu sao?

Lục Duy không Tiểu phu lang sẽ nói như vậy, là cả một đoạn tâm tình dài, hắn vừa cảm động lại thương tiếc, Tiểu phu lang của hắn, tuy rằng ngay từ đầu gả cho hắn là bất đắc dĩ, nhưng từng bước một, hắn vẫn chạm được đến tâm của y, ngược lại đã làm Tiểu phu lang lo lắng, người chưa từng nếm trải hương vị của tình yêu như phu lang của hắn, một khi đã hiểu rõ, kỳ thật cũng thực đáng yêu.

Lục Duy cười khẽ, đem người gắt gao ôm vào lòng, ở bên tai y nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, đây là yêu, Hi Nhi là yêu ta, phu quân rất vui."

Lưu Hi vẫn im lặng dựa vào lòng phu quân chú ý lắng nghe.

"Tình yêu là sự ích kỷ của một người cả đời chỉ toàn tâm toàn ý yêu một người, khi yêu, sẽ có dục vọng độc chiếm, tỷ như phu quân sẽ không thích Hi Nhi ở trước mặt người khác ngoan ngoãn, chỉ hy vọng những gi Hi nhi biểu lộ sẽ chỉ có duy nhất một mình ta được thấy, sẽ bá đạo mà chiếm hữu, trong mắt cũng chỉ có người kia. Hi Nhi,ngày đầu tiên gặp ngươi phu quân đã yêu thích ngươi rồi, ta thích ngươi e lệ, ngoan ngoãn, thích hết tất cả những gi của ngươi, Hi Nhi, ngươi chỉ có thể là của một mình phu quân. Có phải Hi nhi cũng nghĩ như thế này đúng không? Phu quân nếu đối tốt với các ca nhi khác, Hi Nhi sẽ tức giận, sẽ ghen, bởi vì phu quân cũng chỉ có thể là của một mình Hi nhi." Lục Duy tiếp tục nói, ngữ khí vững vàng thâm tình, dùng ngôn ngữ của bản thận giải thích cho phu lang hiểu thế nào là tình yêu.

Lưu Hi từ ngây thơ mờ mịt đến khi ánh mắt trở nên sáng tỏa, khóe môi hơi giương lên, thấp giọng lặp lại lời phu quân vừa nói: "Phu quân cũng chỉ là của một mình Hi nhi thôi đúng không?"

Lục Duy thấp giọng cười khẽ, rất nghiêm túc mà trả lời vấn đề: "Ừ, phu quân chỉ là của một mình Hi Nhi,ca nhi khác dù đẹp hay ngoan ngoãn, phu quân đều không để ý, bởi vì trong mắt phu quân chỉ có Hi Nhi là đẹp nhất, làm chuyện gì cũng đều tốt nhất."

"Phu quân, đa tạ ngươi." Lưu Hi cả người đều vui vẻ hẳn lên, nguyên do là y yêu phu quân, thì ra đây chính là tình yêu.

Lục Duy mỉm cười: "Hôm nay Hi Nhi làm rất tốt, về sau Hi Nhi có chuyện gi cũng phải nói với phu quân, phu quân đều sẽ không tức giận, đã biết chưa?"

"Ân! Hi Nhi đã hiểu, phu quân đói bụng chưa? Hi Nhi đi nấu cơm." Lưu Hi cười nhẹ nói.

Giờ khắc này, Lục Duy nuôi dưỡng Tiểu phu lang rốt cuộc cũng cho ra kết quả tốt đẹp,đem tiểu nhân nhi mềm mại kia chính miệng nói yêu hắn.

"Phu quân, đồ ăn chuẩn bị xong rồi." Lưu Hi đứng bên cạnh Lục Duy nhẹ nhàng nói.

Lục Duy đang thuần thục cắt thịt, lại cười nói: "Hôm nay Hi nhi can đảm thổ lộ, phu quân làm thịt hầm cho ngươi nếm thử, ăn rất ngon."

Lưu Hi đỏ mặt, y mới vừa thổ lộ với phu quân, tuy rằng rất xấu hổ, nhưng trong lòng y thực vui mừng.

Lục Duy làm, Tiểu phu lang ở bên cạnh nhìn, bản thân hắn đem đồ ăn chế biến tốt, thịt cùng muối cùng nhau bỏ vào trong nồi, bỏ thêm chút nước, đậy nắp nửa hở, lại thêm củi lửa, chờ nó sôi một hồi, lúc sau ăn có thể sẽ ngon miệng hơn.

"Phu quân, Tuấn ca nhi có tiểu bảo bảo, Duyên đại ca nói hôm nào rảnh lại cùng ngươi vào núi săn thú." Lưu Hi ngồi ở băng ghế nhỏ canh lửa, vừa nhớ tới việc Lục Duyên phân phó, y thiếu chút nữa quên mất, y chính là phu lang của phu quân, cần phải làm tốt mọi chuyện.

"Tuấn ca nhi có bảo bảo rồi?" Lục Duy có chút kinh ngạc nói, duỗi tay bế Tiểu phu lang lên, bản thân ngồi trên cái ghế to, để tiểu phu lang ngồi trên đùi mình.

"Ân, nghe nói đã hai tháng rồi." Lưu Hi dựa vào vai hắn nhẹ giọng nói, "Phu quân thích tiểu bảo bảo không?"

Lục Duy câu môi cười,từ từ nói: "Chỉ cần là Hi nhi sinh ta liền thích, bất quá hiện tại không vội, phu quân còn muốn cùng Hi nhi làm nhiều chuyện xấu hổ, muốn có tiểu bảo bảo, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi."

Lưu Hi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ấp úng mở miệng nói: "Hi Nhi cũng thích cùng phu quân làm mấy việc xấu hổ a."

Lục Duy cười khẽ, Tiểu phu lang phải dạy dỗ đến ngoan ngoãn, như vậy mới được phúc lợi thật tốt a, muốn làm gi liền làm cái đó.

Hắn đứng lên nhìn thịt hầm một chút, phát hiện không sai biệt lắm với món hắn từng ăn qua ở hiện đại, mang tới cái đĩa, một bên múc đồ ăn một bên nói: "Nghe nói ca nhi khi mang thai rất vất vả, không chỉ có nôn nghén, một ít ca nhi chân còn sẽ sưng phù lên, dù sao thế hệ trước đều làm rất nghiêm túc. Trong nhà mấy ngày nay cũng tích góp không ít trứng gà, Hi Nhi một hồi cơm nước xong, lấy mấy cái trứng gà đưa cho Tuấn ca nhi, để y bồi bổ thân thể, thuận tiện cảm ơn y buổi chiều dạy ngươi thêu hoa."

"Ân." Lưu Hi cầm chén đũa rửa sạch, cười đáp ứng. Lúc y gả đến đây, bằng hữu y quen biết đầu tiên cũng là Vương Tuấn, mà y cũng rất thích tính tình của Vương Tuấn.

Sau khi cơm nước xong, Lưu Hi nhặt hơn mười cái trứng gà cùng với một miếng thịt đã được làm sẵn, cùng phu quân nói vài câu rồi cầm rổ ra cửa.

"Cộc.Cộc.Cộc"

Lưu Hi đứng ở ngoài nhẹ nhàng gõ cửa.

"Tới liền." Bên trong cửa vẫn như cũ vang lên âm thanh của Tuấn ca nhi, Lưu Hi nhẹ cười.

Vương Tuấn mở cửa, phát hiện là Lưu Hi, có chút tò mò nói: "Hi ca nhi, sao ngươi lại tới đây? Mau vào đi, mà ngươi đã cơm nước gi chưa?"

"Ta đã ăn rồi." Lưu Hi đi theo y vào nhà, thấy Lục Duyên, uốn gối hành lễ:"Duyên đại ca hảo."

"Hi ca nhi, tại sao Lục Duy không tới?" Lục Duyên ở đình viện làm chút việc vặt, thấy Lưu Hi cũng là cười vui vẻ.

Lưu Hi nhẹ nhàng mở miệng nói: "Phu quân ở nhà chăm sóc đất trồng rau,kêu ta đem trứng gà qua để Tuấn ca nhi bồi bổ, hắn còn nói hôm sẽ đến."

"Các ngươi cứ khách khí làm gi, trứng gà nhà của chúng ta cũng có, ngươi cứ giữ lại để chính mình ăn là tốt rồi." Vương Tuấn nghe thấy lí do Lưu Hi đến, vội vàng chống hông, ngươi nghĩ nhà ta không biết xấu hổ thế sao?

Lưu Hi dựa theo lời phu quân dạy, có trật tự mà nói: "Của nhà ngươi thì là của ngươi, còn đây là của nhà ta, phu quân nói đây là chúc mừng ngươi có tiểu bảo bảo, không giống nhau."

Vương Tuấn buồn cười: "Hi ca nhi, câu này có thật là do ngươi tự nói không đấy, ngươi ngày thường ngoan như vậy, nói thế nào cũng không được bài bản như thế này. Nhất định là phu quân của ngươi dạy."

Lục Duyên nghe thấy cũng cười, Lục Duy cưới tân phu lang xem ra cũng có điểm không tệ, cũng khó trách hắn sao cứ sủng phu lang như vậy.

Lưu Hi có chút ngượng ngùng, đem rổ đưa cho y, nói: "Cho ngươi, phu quân nói không cho ta đem trở về."

"Vậy đa tạ ngươi Hi Nhi." Vương Tuấn cười tiếp nhận, nếu cứ cố chấp trả lại không chừng sẽ làm tổn hại đến thâm tình hai bên, nhiều nhất về sau chiếu cố y nhiều hơn là được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện