Trang Du nhìn bóng dáng không chút nào lưu luyến của Mộ Thần, đôi mắt hiện lên vài phần khác thường.
Trần Mạc Nhiên nhìn thấy vẻ mặt này của Trang Du, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ phẫn nộ.
“A Du, ngươi làm sao vậy?” Trần Mạc Nhiên nắm tay Trang Du hỏi.
Trang Du thản nhiên cười nói: “Không có gì, ta chỉ là cảm thấy hình như thái độ của Mộ Thần đối với ta đã thay đổi, có lẽ về sau hắn sẽ không tiếp tục dây dưa ta nữa.”
Tâm tình Trang Du có chút phức tạp, hắn vẫn luôn chán ghét Mộ Thần dây dưa, nhưng mà thái độ của Mộ Thần hiện giờ, lại làm cho lòng hắn trống rỗng vô cùng.
Trần Mạc Nhiên khinh thường bĩu môi, nói: “A Du, ngươi còn không biết Mộ Thần sao? Hắn chính là cao bôi dán da chó, rất khó chơi, ta nghĩ hắn hôm nay chỉ là lạt mềm buộc chặt, muốn có được sự chú ý của ngươi mà thôi.”
Trang Du nhìn thoáng qua Trần Mạc Nhiên, hỏi: “Lạt mềm buộc chặt?”
“Tất nhiên, ta nhận thức người này mười mấy năm rồi, lông mày hắn vừa động, ta liền biết hắn muốn làm gì.” Trần Mạc Nhiên ngạo nghễ nói.
Nghe xong lời Trần Mạc Nhiên nói, trong lòng Trang Du hiện lên vài phần khinh thường, nhìn phương hướng Mộ Thần rời đi, trong mắt lộ ra vài phần chán ghét.
… …
Mộ Viễn Hàng cau mày nghe thủ hạ báo cáo, “Ngươi nói, Mộ Thần và Trần Mạc Nhiên nổi lên xung đột, nhưng hai người lại không đánh nhau?”
“Vâng.” Người luôn âm thầm theo dõi Mộ Thần đáp.
Mộ Viễn Hàng híp mắt nói: “Mộ Thần này đã đổi tính rồi à?!”
“Hình nhưTề Tứ bên người Mộ Thần bị vứt bỏ rồi.” Người nọ nói.
“Ừ!” Trong lòng Mộ Viễn Hàng dấy lên vài phần phẫn nộ.
Tên phế vật Tề Tứ kia, ngay cả Mộ Thần cũng dụ dỗ không nổi, lại để Mộ Thần gọi Nhâm Tam về, hy vọng tên kia không để lộ dấu vết nào khiến Mộ Thần hoài nghi đến hắn.
“Ngươi đi xuống trước đi.” Mộ Viễn Hàng ra lệnh.
Người nọ gật đầu, lặng yên lui ra ngoài.
… …
Mộ Thần vừa mới trở lại viện, liền nghênh đón một vị khách ít đến – Mộ Viễn Hàng.
“Đại bá.” Mộ Thần gọi một tiếng, nguyên chủ có quan hệ không tồi với Mộ Viễn Hàng, Mộ Viễn Hàng rất sủng nguyên chủ.
“Thần nhi, con đã trở lại.” Mộ Viễn Hàng cười nói.
Mộ Thần gật đầu, “Vâng.”
“Gần đây có tốt không?” Mộ Viễn Hàng hỏi.
“Cũng được ạ.” Mộ Thần thản nhiên nói.
“Con là con cháu của Mộ gia ta, Mộ gia là hậu thuẫn kiên cố nhất của con, con muốn làm cái gì thì làm cái đó, Mộ gia nhất định sẽ che chở con, chuyện gì cũng không cần sợ đầu sợ đuôi.” Mộ Viễn Hàng nói.
Mộ Thần ngại ngùng cười, “Con biết rồi.”
Mộ Thần trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ hắn hôm nay tránh đi Trần Mạc Nhiên, hẳn là Mộ Viễn Hàng đã biết, ý của Mộ Viễn Hàng là, hắn hẳn là nên đánh một trận với Trần Mạc Nhiên, kết quả lại không đánh, làm mất mặt Mộ gia.
“Nghe nói con gọi Nhâm Tam về, không phải là con không thích hắn sao?” Mộ Viễn Hàng hỏi.
Mộ Thần nhún vai, tùy tiện nói: “Nhâm Tam này tuy rằng không biết chơi đùa, nhưng mà tốt xấu gì cũng biết đánh nhau, không giống Tề Tứ, mỗi lần đánh nhau đều lui ra phía sau, trông cậy vào một vị thiếu gia như con bảo hộ một tên hạ nhân như gã sao? Gã là cái gì vậy!” Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Mộ Thần hiện lên vài phần chán ghét.
Tề Tứ vẫn luôn tránh một bên xem tình huống, nghe được lời Mộ Thần nói, sắc mặt Tề Tứ nhất thời trắng bệch.
Chung quanh vài người nhìn như đang bận việc, kì thực đang dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng tình hình, trong lòng không khỏi tính toán nhỏ nhặt.
“Tề Tứ dù sao tuổi cũng còn trẻ, nên nhát gan một chút.” Mộ Viễn Hàng thản nhiên nói.
Mộ Thần hừ lạnh một tiếng, nói: “Nhát gan thì đổi một người lá gan lớn hơn, chẳng lẽ một vị thiếu gia như con còn phải nhân nhượng một tên hạ nhân như gã.”
Mộ Viễn Hàng thấy sắc mặt Mộ Thần không tốt mới cười cười, “Tùy con vậy.”
Trần Mạc Nhiên nhìn thấy vẻ mặt này của Trang Du, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ phẫn nộ.
“A Du, ngươi làm sao vậy?” Trần Mạc Nhiên nắm tay Trang Du hỏi.
Trang Du thản nhiên cười nói: “Không có gì, ta chỉ là cảm thấy hình như thái độ của Mộ Thần đối với ta đã thay đổi, có lẽ về sau hắn sẽ không tiếp tục dây dưa ta nữa.”
Tâm tình Trang Du có chút phức tạp, hắn vẫn luôn chán ghét Mộ Thần dây dưa, nhưng mà thái độ của Mộ Thần hiện giờ, lại làm cho lòng hắn trống rỗng vô cùng.
Trần Mạc Nhiên khinh thường bĩu môi, nói: “A Du, ngươi còn không biết Mộ Thần sao? Hắn chính là cao bôi dán da chó, rất khó chơi, ta nghĩ hắn hôm nay chỉ là lạt mềm buộc chặt, muốn có được sự chú ý của ngươi mà thôi.”
Trang Du nhìn thoáng qua Trần Mạc Nhiên, hỏi: “Lạt mềm buộc chặt?”
“Tất nhiên, ta nhận thức người này mười mấy năm rồi, lông mày hắn vừa động, ta liền biết hắn muốn làm gì.” Trần Mạc Nhiên ngạo nghễ nói.
Nghe xong lời Trần Mạc Nhiên nói, trong lòng Trang Du hiện lên vài phần khinh thường, nhìn phương hướng Mộ Thần rời đi, trong mắt lộ ra vài phần chán ghét.
… …
Mộ Viễn Hàng cau mày nghe thủ hạ báo cáo, “Ngươi nói, Mộ Thần và Trần Mạc Nhiên nổi lên xung đột, nhưng hai người lại không đánh nhau?”
“Vâng.” Người luôn âm thầm theo dõi Mộ Thần đáp.
Mộ Viễn Hàng híp mắt nói: “Mộ Thần này đã đổi tính rồi à?!”
“Hình nhưTề Tứ bên người Mộ Thần bị vứt bỏ rồi.” Người nọ nói.
“Ừ!” Trong lòng Mộ Viễn Hàng dấy lên vài phần phẫn nộ.
Tên phế vật Tề Tứ kia, ngay cả Mộ Thần cũng dụ dỗ không nổi, lại để Mộ Thần gọi Nhâm Tam về, hy vọng tên kia không để lộ dấu vết nào khiến Mộ Thần hoài nghi đến hắn.
“Ngươi đi xuống trước đi.” Mộ Viễn Hàng ra lệnh.
Người nọ gật đầu, lặng yên lui ra ngoài.
… …
Mộ Thần vừa mới trở lại viện, liền nghênh đón một vị khách ít đến – Mộ Viễn Hàng.
“Đại bá.” Mộ Thần gọi một tiếng, nguyên chủ có quan hệ không tồi với Mộ Viễn Hàng, Mộ Viễn Hàng rất sủng nguyên chủ.
“Thần nhi, con đã trở lại.” Mộ Viễn Hàng cười nói.
Mộ Thần gật đầu, “Vâng.”
“Gần đây có tốt không?” Mộ Viễn Hàng hỏi.
“Cũng được ạ.” Mộ Thần thản nhiên nói.
“Con là con cháu của Mộ gia ta, Mộ gia là hậu thuẫn kiên cố nhất của con, con muốn làm cái gì thì làm cái đó, Mộ gia nhất định sẽ che chở con, chuyện gì cũng không cần sợ đầu sợ đuôi.” Mộ Viễn Hàng nói.
Mộ Thần ngại ngùng cười, “Con biết rồi.”
Mộ Thần trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ hắn hôm nay tránh đi Trần Mạc Nhiên, hẳn là Mộ Viễn Hàng đã biết, ý của Mộ Viễn Hàng là, hắn hẳn là nên đánh một trận với Trần Mạc Nhiên, kết quả lại không đánh, làm mất mặt Mộ gia.
“Nghe nói con gọi Nhâm Tam về, không phải là con không thích hắn sao?” Mộ Viễn Hàng hỏi.
Mộ Thần nhún vai, tùy tiện nói: “Nhâm Tam này tuy rằng không biết chơi đùa, nhưng mà tốt xấu gì cũng biết đánh nhau, không giống Tề Tứ, mỗi lần đánh nhau đều lui ra phía sau, trông cậy vào một vị thiếu gia như con bảo hộ một tên hạ nhân như gã sao? Gã là cái gì vậy!” Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Mộ Thần hiện lên vài phần chán ghét.
Tề Tứ vẫn luôn tránh một bên xem tình huống, nghe được lời Mộ Thần nói, sắc mặt Tề Tứ nhất thời trắng bệch.
Chung quanh vài người nhìn như đang bận việc, kì thực đang dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng tình hình, trong lòng không khỏi tính toán nhỏ nhặt.
“Tề Tứ dù sao tuổi cũng còn trẻ, nên nhát gan một chút.” Mộ Viễn Hàng thản nhiên nói.
Mộ Thần hừ lạnh một tiếng, nói: “Nhát gan thì đổi một người lá gan lớn hơn, chẳng lẽ một vị thiếu gia như con còn phải nhân nhượng một tên hạ nhân như gã.”
Mộ Viễn Hàng thấy sắc mặt Mộ Thần không tốt mới cười cười, “Tùy con vậy.”
Danh sách chương