EDIT + BETA: Jeong

——————————————————-

Sau khi trở lại hoàng cung, Sở Thịnh Thần nhớ đến mấy món đồ trên tay Phúc An, kêu người gọi cháu trai Sở Duệ vào đây.

Sở Duệ là con trai của Thái tử, khi bé một tuổi cha bé mất vì bệnh, hai năm sau, nương bé cũng đi theo.

Thái tử chết bệnh, tiên đế trước khi lâm chung truyền ngôi cho huynh đệ ruột thịt của Thái tử, cũng chính hoàng đế hiện tại – Sở Thịnh Thần.

Khi bọn họ còn nhỏ, mẫu hậu đã đi, phụ hoàng thân là hoàng đế bận rộn rất nhiều việc không có nhiều thời gian quan tâm đến huynh đệ hai người. Cho nên quan hệ của hắn với Thái tử hoàng huynh từ nhỏ đã rất tốt, từ trước đến nay hắn không bao giờ có ý định muốn cướp ngôi của hoàng huynh. Mặc dù lý do hắn lên làm hoàng đế là do hoàng huynh mất vì bệnh, có rất nhiều người bàn tán, nghi ngờ, sau khi đăng cơ hắn liền đem Sở Duệ đến bên cạnh, cũng nói rõ Sở Duệ sau này sẽ kế thừa ngôi vị.

– Chất nhi bái kiến hoàng thúc!

Nhìn đứa nhỏ trước mặt cũng chỉ có năm tuổi thôi, nhưng vẻ mặt, cách hành lễ đều đâu vào đó.

Sở Thịnh Thần mỉm cười kêu bé đi lên, nghe được tiếng gọi rất nhanh biểu tình nghiêm túc trên mặt bé liền biến mất, chạy chậm đến bên người hắn ngửa đầu gọi:

– Hoàng thúc!

– Hoàng thúc hôm nay ra cung mang về cho ngươi một ít thứ, ngươi xem có thích không? Sở Thịnh Thần chỉ vào mấy món đồ trên bàn nói.

Sở Duệ sờ cái này rồi sờ cái kia, sau đó cầm cửu liên hoàn lên nói:

– Tất cả đều do hoàng thúc chọn sao?

– Không phải, là một vị bằng hữu của ta chọn.

Sở Thịnh Thần nói.

– Ta thích hết!

Sở Duệ cúi đầu nghịch nghịch cửu liên hoàn trong tay, bỗng nhiên ngẩng đầu nói:

– Lần sau hoàng thúc có thể cho ta theo ngươi ra cung gặp vị bằng hữu kia của hoàng thúc được không?

Nhìn bé nhấp nháy đôi mắt, Sở Thịnh Thần biết trọng điểm trong câu nói là hai chữ “ra cung” của bé. Chỉ là bé hiện giờ vẫn còn nhỏ, mặc dù có chính mình đi theo nhưng nếu đem bé cùng ra ngoài thì vẫn không yên tâm, vì thế nói:

– Nếu ngươi muốn gặp hắn, lần sau ta sẽ kêu hắn tiến cung.

– Vâng.

Sở Duệ có chút thất vọng, đột nhiên bé nhìn thấy lão hổ được cắm trên một thanh tre, không khỏi hô lên:

– Lão hổ!

Sở Thịnh Thần lúc này mới nhớ đến khi Ôn Thần Húc nghe nói hắn phải mua quà cho cháu trai liền đem lão hổ trong tay mình đưa qua, duỗi tay đem thứ trong tay nhìn nhìn rồi sau đó đưa cho Sở Duệ.

Cẩn thận tiếp nhận, Sở Duệ hỏi:

– Đây là cái gì?

– Lão hổ được làm bằng đường.

Sở Thịnh Thần nói.

– Đường?

Sở Duệ không rõ hỏi lại một tiếng sau đó nói:

– Nếu vậy thì có thể ăn được sao?

Những thứ trước khi đưa vào cung đều đã thử qua có độc hay không, Sở Thịnh Thần gật gật đầu.

Biết thứ này thực sự có thể ăn, nhưng Sở Duệ lại luyến tiếc, đem lão hổ cẩn thận cắm lại sau đó quay đầu chơi đùa với thứ khác.

Cùng Sở Thịnh Thần dùng bữa tối, Sở Duệ nắm tượng đường trong tay, trở về tẩm điện của mình.

Tuy rằng nghe Sở Thịnh Thần nói nếu bé xem đủ thì có thể ăn luôn, nhưng khi cầm trong tay định ăn thì Sở Duệ lại luyến tiếc.

Bé liếm hai cái nếm được vị ngọt, xác định được thật sự là đường kêu người cắm lão hổ trên bàn gỗ bên cạnh giường.

Trước khi nhắm mắt lại ngủ, bé có bao nhiêu vui vẻ thì sáng mai tỉnh lại liền có bấy nhiêu buồn rầu.

Bởi vì lão hổ đã không thấy đâu nữa!

Sau khi hạ triều, nghe nói Sở Duệ từ khi rời giường tâm tình không tốt, biết được nguyên nhân Sở Thịnh Thần bật cười đồng thời cảm thấy đau lòng, vì thế kêu người ra cung mua lão hổ đường về đồng thời thuận tiện kêu người tuyên Ôn nhị thiếu gia tiến cung.

Cha Lý Lịch là Đô Sát viện giám ngự sử (1), ở kinh thành cũng xem như là một chức quan không lớn không nhỏ, ngày thường có rất nhiều người nịnh hót gã, làm gã càng thêm kiêu ngạo.

(1): là cơ quan tối cao của Trung Quốc và Việt Nam trong các triều đại và xưa, với trọng trách thay mặt vua giám sát, đàn hặc và kiến nghị mọi hoạt động của quan lại các cấp, lẫn trọng trách giám sát việc thi hành luật pháp và thực hiện nghiêm chỉnh các quy tắc triều đình ban hành từ trung ương đến địa phương. Giám ngự sử có 16 đạo là cơ quan dưới bốn vị đại thần là Tả Đô ngự sử, Hữu Đô ngự sử, Tả phó Đô ngự sử và Hữu phó Đô ngự sử ( nguồn: wikipedia)

Bàng Trí và Ôn Thần Húc gã cũng biết qua, trong kinh thành hai người nổi danh ăn chơi trác táng, từ trước đến nay gã đều chướng mắt những tên như thế này. Bởi vì đoạn thời gian trước kia nghe biểu đệ như có như không bên tai gã oán giận hai cái tên này, cho nên khi ở tửu lâu nhìn thấy bọn họ đang đi đến, trong lúc nhất thời gã liền quyết định làm trò vui đồng thời giúp biểu đệ trả thù.

Chính là, Lý Lịch trăm triệu lần không nghĩ đến hai kẻ khiến gã chướng mắt lại làm gã có bộ dáng thảm không chịu nổi.

Tuy rằng bình thường trước mặt trưởng bối, Lý Lịch đều diễn mình là một hài tử ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nhưng trên thực tế tính tình gã lại là tiêu chuẩn của một tên tiểu nhân.

Gã không biết người sai khiến hắc y nhân đánh mình là ai, cũng cảm giác được người đó không thể chọc, vì thế đem thù hận ghi tạc lên người Bàng Trí và Ôn Thần Húc.

Ngày đó từ tửu lâu trở về, gã liền phân phó tùy tùng bên cạnh, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Trưởng bối Lý gia biết được tin tức chưa kịp dò hỏi sự tình, đã gấp gáp thỉnh đại phu.

Đại phu tới chuẩn trị (2) một phen, nói bị thương quá nặng, thân thể rất không tốt.

(2): Chuẩn bệnh, chữa trị

Người Lý gia lúc này bị dọa sợ, lúc ra ngoài còn rất tốt sao trở về lại bị thương nặng như vậy?

Bởi vì hôm qua gã không mang theo tùy tùng bên cạnh nên chỉ có thể tạm thời áp xuống nghi vấn trong lòng.

Chờ đến khi Lý Lịch tỉnh dậy, Lý gia mới biết hai kẻ ăn chơi có tiếng của Bàng gia và Ôn gia đả thương gã, sau khi nghe xong Lý gia lập tức nổi giận.

Vì trời đã tối ra cửa hỏi tội rất bất tiện, vì thế Lý gia chỉ có thể đè lửa giận xuống, chờ đến hôm sau, Lý gia liền tới Bàng gia cùng Ôn gia vấn tội.

Khi Lý gia đến Ôn gia, Ôn Tín vừa lúc ở nhà, nghe ngữ khí người Lý gia không tốt, nghe nói xong ý đồ bọn họ đến, Ôn Tín nổi trận lôi đình. Nhưng dù có tức giận thế nào hắn cũng phải áp xuống, ngữ khí thân thiết nhận lỗi, lại hứa sẽ mang nghiệt tử kia tự mình tới Lý gia tạ lỗi với Lý Lịch.

– Nghiệt tử kia quả thật không thể làm người khác bớt lo!

Lý gia chân trước mới vừa rời đi, Ôn Tín liền ném bể cái ly cầm trong tay.

Càng nghĩ càng giận, vì thế đứng dậy đi tới viện của Ôn Thần Húc.

Buổi sáng không có chuyện gì làm, Ôn Thần Húc liền cầm quyển sách ngồi ở hoa viên trong viện của mình đọc.

Ôn Tín vừa đến đã thấy cậu ngồi dưới bóng cây, trước mặt là bàn đá bày nước trà, điểm tâm, quả khô linh tinh, vì thế khẩu khí càng không tốt:

– Nghiệt tử, ngươi còn tâm trạng hưởng lạc sao!?

Mỗi lần hắn tới tìm mình nói chuyện đều rống lên rống xuống, mỗi lần rống đều là “nghiệt tử”. Ôn Thần Húc có chút tò mò rốt cuộc hắn là cha ruột của mình hay là cha kế của mình.

Từ sau khi cậu thay đổi, mỗi lần hắn đến cậu cũng chỉ lẳng lặng nhìn mình, Ôn Tín nếu mắng thêm hai câu thì cậu sẽ không gọi người cha này, nhưng hôm nay hắn không rảnh để lo về vấn đề đó, đi thẳng đến bên Thanh Nhất bảo:

– Nhanh tới đẩy hắn ra ngoài!

Đem án thư Mộc Tương bỏ xuống, Ôn Thần Húc hỏi:

– Đi đâu?

Cậu không hỏi còn tốt, hỏi xong lửa giận của Ôn Tín càng tăng.

– Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi lại!? Ngươi không tự đi mà nghĩ lại chuyện tốt hôm qua ngươi làm đi!

Ôn Thần Húc thật đúng là không nhớ mình làm ra chuyện tốt gì, chỉ đơn giản cùng Sở Thịnh Thần, Bàng Trí đi dạo phố thì làm ra chuyện tốt gì?

Thấy vẻ mặt cậu nghĩ không ra, ngực Ôn Tín phập phồng vài cái, cảm thấy đứa con trai này từ nhỏ đến lớn cứ như cục nợ.

– Ngày hôm qua ngươi cùng tiểu tử họ Bàng kia đả thương công tử Lý gia mới đó đã quên? Lý công tử kia bị bọn ngươi đánh trọng thương thiếu chút nữa đã không xong, ngươi còn không nhanh đi đến Lý gia xin lỗi!

Ngày hôm qua, Bàng Trí phần lớn là dọa họ, đánh họ nhiều nhất cũng chỉ có mười cái, hơn nữa trước lúc rời đi Lý Lịch còn lớn miệng chửi người, nơi nào lại có bộ dáng trọng thương chứ?

Ôn Thần Húc lắc đầu nói:

– Hắn rõ ràng không có việc gì, ta không đi!

Thấy cậu gàn bướng hồ đồ, Ôn Tín không có kiên nhẫn chờ cậu, trực tiếp lệnh cho Thanh Nhất đẩy cậu ra ngoài.

Nghe được lão gia nói, nhìn biểu tình không muốn của thiếu gia nhà mình, Thanh Nhất có chút khó xử.

Thấy Thanh Nhất khó xử, Ôn Thần Húc ghé vào bàn nói:

– Ta không đi xin lỗi, ngày hôm qua…….A!

Cậu còn chưa nói xong, Ôn Tín hai bước đi đến phía sau, một hơi đẩy xe lăn đi ra ngoài, hoàn toàn không bận tâm vừa nãy Ôn Thần Húc đang ghé trên bàn thiếu chút nữa ngã xuống đất.

– Thiếu gia!

Thanh Nhất lo lắng hô lên, không dám đoạt xe từ tay Ôn Tín chỉ có thể chạy nhanh theo sau.

– Ta….

Ôn Thần Húc đang định giải thích chuyện hôm qua, Ôn Tín trực tiếp đánh gãy lời cậu nói:

– Ta hiện tại không muốn nghe ngươi giảo biện, có chuyện gì muốn nói thì giữ lại đến Lý gia mà nói!

Ôn Thần Húc một chút cũng không muốn tới Lý gia, nhưng bị hắn cường ngạnh mang ra ngoài, thân thể lại không tiện không có cách nào nói ngăn cản.

Nếu bây giờ lấy kim bài ra thì có tác dụng không? Nhớ đến lời nhắc nhở của Sở Thịnh Thần, Ôn Thần Húc nghĩ.

Cậu mải mê đắm chìm trong suy nghĩ, khi bừng tỉnh đã phát hiện mình đã bị đẩy ra ngoài phủ, mà người phía sau không biết từ khi nào đã đổi thành quản gia.

Khi Ôn Tín kêu người vội vàng chuẩn bị lễ vật nâng  vào trong xe ngựa, Ôn Thần Húc còn đang do dự có nên lấy kim bài ra hay không thì một giọng nói truyền tới.

– A! Đây là muốn ra ngoài sao? Còn tốt tiết kiệm được hai bước chân của ta.

Thấy công công đến đây, Ôn Tín hơi kinh ngạc sau đó đi lên đón tiếp:

– Không biết công công đến đây là có chuyện gì?

– Ta tới để truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, lệnh Ôn nhị công tử tiến cung. 

Vị công công kia nói xong ý đồ đến, hướng Ôn Thần Húc tươi cười nói:

– Hoàng thượng còn đang chờ, thỉnh Ôn nhị công tử nhanh chuẩn bị theo ta một chuyến.

Còn chưa kịp hỏi Hoàng thượng tìm cậu có chuyện gì  bọn họ đã tức tốc rời đi, Ôn Tín cũng chỉ bảo quản gia trước đem tất cả lễ vật nâng lên xe ngựa, chờ cậu từ hoàng cung trở về lại nói tiếp.

———0———-

Bên kia, Ôn Thần Húc may mắn được vào cung, bên này Lý gia cũng đồng dạng tới cửa Bàng gia, Bàng Trí lại không may mắn như vậy.

Nghe người Lý gia nói xong, cha Bàng Trí trực tiếp gọi hắn ra, không nói hai lời liền lấy chân đá hắn. 

Bàng Trí một bên nghĩ thầm cha hắn dù sao cũng là quan văn cớ gì sức lực chẳng khác gì quan võ thế, một bên lách mình né tránh một cước rồi tiếp một cước của cha mình.

Đương nhiên, nếu Bàng đại nhân nghe mấy lời cảm thán trong lòng của nhi tử nhà mình, chắc chắn sẽ trả lời hắn: 

 – Vì sao? Chính là bởi vì trong nhà có một tên ăn chơi trác táng như ngươi!

– Cha, cha thân yêu, có chuyện gì từ từ nói, cớ gì kêu ta ra lại động tay động chân!

Bàng Trí kéo một thân tròn vo của mình chạy trốn, bộ dáng thoạt nhìn quả thực rất khôi hài.

Nhìn vẻ mặt Bàng đại nhân đánh nhi tử của mình, Lý gia sợ ngây người sau đó lửa giận trong lòng tiêu tán không ít, nghĩ Bàng đại nhân này nghe xong tin tức đã lập tức đánh con mình, nghĩ đến Bàng đại nhân sẽ đòi công đạo lại cho bọn họ. Dù gì bây giờ là cảnh đang giáo huấn con mình, bọn họ là người ngoài đứng xem cũng không tốt, vì thế liền đi trước.

Chờ bọn họ rời đi, Bàng Trí đặt mông ngồi xuống, vẫy vẫy tay nói:

– Bọn họ đã đi rồi, cha đừng chạy theo ta đánh nữa….

– Ta đây chính là muốn đánh ngươi, tiểu tử nhà ngươi suốt ngày chỉ biết ra ngoài kiếm chuyện!

Bàng đại nhân trong miệng nói vậy, nhưng lại ngồi xuống ghế đối diện hắn.

END CHAPTER 11
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện