Edit + Beta: Jeong
Đọc truyện vui vẻ nhé~~
—————————
Lại bị cự tuyệt ngoài cửa, Ôn Tín đã giận hư đầu. Giận Ôn Thần Húc thân là con cái lại bất kính với mình đương là thân cha, nhanh muốn cậu giúp mình biết rõ nguyên nhân Hình Bộ đột nhiên lại đây bắt người.
Trong lòng ngùn ngụt hỏa khí, ngay sau đó Ôn Tín phân phó hạ nhân đem cửa phá ra.
– Ta muốn nhìn xem đứa bất hiếu đó trốn bên trong để làm cái gì!
Nghe ngoại viện truyền đến từng trận âm thanh đập cửa đông đông đông, Nhậm Giai Lâm sắc mặt không tốt trực tiếp nhảy tường ra, người bên ngoài còn chưa phát hiện ra hắn thì hắn đã thành thạo đem đống hạ nhân đánh ngã hết.
– Ngươi đây là ý gì? Có lẽ bởi vì sự tình gần nhất, mặc dù nhớ rõ thân phận của hắn nhưng khẩu khí của Ôn Tín cũng không tốt lên.
– Mặc dù ngươi đến từ hoàng cung, nhưng không có tư cách ở Ôn gia ta tùy ý đả thương người khác!
– Chúng ta bất quá cũng chỉ là nghe lệnh hành sự, Ôn đại nhân một hai phải kiên quyết xông vào ta cũng chỉ có thể không khách khí.
Lời Nhậm Giai Lâm tùy mơ hồ, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại hiển nhiên sẽ hiểu được “nghe lệnh” này ý chỉ nghe lệnh của ai.
– Ngươi……
Thấy Ôn Tín chỉ vào mình còn muốn nói gì đó, Nhậm Giai Lâm không kiên nhẫn trực tiếp rút đao ngang hông ra.
Ngân quang chợt lóe, mới vừa tung một hồi công phu, cây cổ thụ bên cạnh liền đổ xuống.
Ôn Tín bị động tác uy hiếp của hắn làm tức đến phát run, cũng không dám tiếp tục quậy nữa, lưu lại một câu “Có bản lĩnh thì vĩnh viễn đừng mở cửa, tên bất hiếu kia vĩnh viễn cũng đừng đi ra” rồi đen mặt xoay người rời đi.
Sau khi rời đi một hồi, Ôn Tín quăng cái ly trong tay, cơn giận chưa tiêu tán phân phó quản gia sau này không cần chuẩn bị thức ăn, đồ dùng cho Tây viện nữa.
Ngồi tại trong viện mình bình phục tâm tình, Ôn Tín nghĩ nghĩ cảm thấy bản thân không thể ngồi yên chờ chết, vì thế lại phân phó quản gia chuẩn bị ngân phiếu, mang người ra ngoài lôi kéo quan hệ.
Nhưng mà, khi hắn đi lôi kéo quan hệ nửa tháng, bạc cũng một bút một bút đưa đi, thì đột nhiên lại nghe tùy tùng vẻ mặt kinh hoảng nói cho hắn——
– Lão gia, không tốt, Liên phu nhân cùng hai vị thiếu gia bị phán lưu đày giờ đã bị áp ra khỏi thành!
Đang đứng ở cửa lớn chuẩn bị ra ngoài nghe ngóng tin tức, Ôn Tín lập tức rối loạn tâm thần, bước chân hụt một cái liền ngã xuống từng bậc thang.
– Lão gia!
Tùy tùng kia cùng thủ vệ khi phản ứng lại chạy nhanh xuống, hắn đã ngã xuống dưới đầu còn nặng nề đập vào sư tử đá, hai mắt vừa trợn đã ngất xỉu.
Liên phu nhân vẫn luôn chờ đến lúc thẩm vấn mình sẽ ôm hết tội trạng vào người nhưng không thể nào nghĩ đến, đợi nửa tháng bọn họ trực tiếp bị áp ra khỏi thành, nói lưu đày.
Vào thời điểm này, Ôn Thần Dật cũng khó có thể duy trì bình tĩnh, nhưng mà vô luận bọn họ quậy như thế nào vẫn bị người cường ngạnh mang ra khỏi thành.
Liên phu nhân vẫn mang một tia hi vọng cuối cùng chờ Ôn Tín tới cứu bọn họ, chỉ đem hai hài tử về cũng tốt rồi, nhưng chung quy vẫn thất vọng.
Đợi khi nguyên nhân tiểu thiếp của Ôn gia và con thiếp thấp bị lưu đày truyền ra, bá tánh trong kinh thành nghe náo nhiệt cũng mắng vài câu, mà mấy người quan lại cảm thấy ba người họ dám cả gan làm loạn đồng thời sôi nổi lấy việc này làm cảnh giới.
Bất luận như thế nào, sau khi chuyện này qua đi, Ôn Tín leo lên nhi nữ nhà võ quan mới chuyển từ thương trường sang quan trường đến giờ, nếu không có gì ngoài ý muốn thì đây chắc chắn là kết thúc con đường quan trường của hắn.
Mọi người trong kinh thành đều nhìn Ôn gia mà cười, lại có một người ngoại lệ, người này chính là Lý đại nhân. Chỉ cần nghĩ đến nếu sự tình này xử lý không tốt, chính hắn cũng biến thành trò cười, nơi nào còn có tâm tình nhìn người ta cười cợt chứ.
Không nói đến việc Lý đại nhân vốn là người chính trực, hiện giờ còn vì bản thân sau này có thể trụ lại một vị trí nhỏ ở Kim Loan điện, cho nên càng đốc xúc người Hình Bộ tra sự tình dùng đến mười vạn phận nghiêm túc.
Việc này xem như Hoàng thượng gián tiếp phân phó, người Hình Bộ đương nhiên không dám làm có lệ, hơn nữa Hình Bộ Thượng thư thấy việc này có liên quan đến Ôn Thần Húc thì trực tiếp gõ người phía dưới một phen.
Mấy tháng trước, tế tửu Quốc Tử Giám và Lý đại nhân trên triều cáo trạng kết quả lại không làm gì được gã, cảnh này khiến Lưu Bảo Tử đắc ý đồng thời hành sự không càng không cố kỵ.
Bởi vì gã tự đại, căn bản là không nghĩ tới đem chuyện này dọn sạch sẽ từ đầu đến đuôi, cho nên nếu tra rõ ràng lời đồn đãi này, không nói đến việc có trăm ngàn chỗ hở, nhưng cũng có thể tra không ít lỗ hổng (câu này làm mình cảm thấy sao sao ý nhưng mà vẫn không biết nên edit sao cho hợp).
Mười ngày sau, có chứng cứ rõ ràng, kết quả điều tra ra cũng hoàn chỉnh, hài tử chết trong bụng nữ tử hiếu kỳ kia là của Lưu Bảo Tử, lời đồn ban đầu là từ hẻm nhỏ trong Lưu phủ truyền ra, một thi hai mệnh kia không phải là do tự sát mà là bị tùy tùng bên người Lưu Bảo Tử giết chết.
Nhìn thấy kết quả, Lý đại nhân lập tức nổi giận.
Đang ở dưới chân thiên tử, thế nhưng còn có loại thảo dân coi thường mạng sống người khác!
Nhân tiện vùn vụt điều tra thêm không ít chuyện tốt lúc trước của Lưu Bảo Tử, Lý đại nhân trực tiếp bảo người Hình Bộ tróc nã gã.
Người phía dưới nghĩ đến thân phận của Lưu Bảo Tử, trong lòng ít nhiều có chút băn khoăn.
Nhìn bọn họ cọ tới cọ lui, lúc Lý đại nhân hỏi nguyên nhân xong, thần sắc lộ ra chút kinh thường.
– Các ngươi chỉ cần lo bắt người, có việc gì bản quan tự mình gánh chịu!
Quan hệ của Lưu Bảo Tử kia miễn cưỡng xem như biểu đệ của Hoàng đệ, nhưng thực tế dù quăng tám sào cũng không thân thích, hơn nữa cha gã tốt xấu gì cũng là quan tam phẩm, bình hường mọi người đều cấp cho gã chút mặt mũi, hiện giờ nếu Hoàng thượng hỏi đến, nơi nào còn lo lắng thân phận của gã nữa.
Lưu Bảo Tử đang đi trên phố dạo vui vẻ đột nhiên bị người đến bắt, toàn bộ người của Lưu Bảo Tử đều ngơ ngẩn, thẳng đến khi bị mang vào nhà lao mới phản ứng lại bắt đầu giãy giụa.
– Các ngươi biết ta là ai không, sao dám tùy tiện bắt ta? Mau buông ta ra……
– Bắt chính là ngươi, nếu còn quậy thì đừng mong ta khách khí với ngươi!
Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của gã, hai người áp giải gã lạnh lùng nhìn.
Người trông giữ đại lao Hình Bộ đều mang theo vài phần sát khí, bị bọn họ trừng, Lưu Bảo Tử thật đúng là không dám kêu nữa.
Nhìn gã nháy mắt biến thành chim cút, hai người kia càng coi thường loại người chỉ biết làm xằng làm bậy như gã, luôn ỷ thế hiếp người lại căn bản không có can đảm, quả thực là ăn chơi trác táng.
Khi lâm triều, chờ mấy đồng liêu khác tấu xong, Lý đại nhân liền vẻ mặt chính khí tiến lên đem chân tướng bản thân cùng Hình Bộ tra ra tấu lên.
Cả văn võ trong triều phần lớn đều biết Lưu đại nhân có loại nhi tử hỗn đản, nhưng lại không nghĩ rằng gã có thể to gan lớn mật như vậy, dám làm ra nhiều chuyện xằng bậy đến thế.
Chứng cứ vô cùng xác thực, Lưu đại nhân mịt mờ oán hận trừng Lý đại nhân đang ở giữa điện, không những không dám cầu tình cho nhi tử, ngược lại còn quỳ xuống thỉnh tội.
– Thần vô phương dạy con a, một lòng vì triều bận rộn lại không biết trong nhà còn có một nghiệt tử như vậy, thỉnh Hoàng thượng trách phạt!
Theo ý của Lưu đại nhân, bản thân không cãi lại còn thỉnh tội, Hoàng thượng nhiều nhất cũng chỉ phạt một chút bổng lộc rồi liền qua. Về phần nhi tử, đợi sau khi hắn trở về phát lực, có thể bảo liền bảo, không thể bảo thì chẳng còn biện pháp nào.
Nhưng mà, Sở Thịnh Thần ngồi trên long ỷ thờ ơ lạnh nhạt nhìn, cũng nhìn ra được hối hận của hắn cũng chỉ ở mặt ngoài.
Nếu nói nhi tử bản thân làm cái gì, hắn thân là đương cha nói hoàn toàn không biết, Sở Thịnh Thần không tin, nếu hắn đã biết nhi tử làm ra chuyện như vậy còn dung túng, loại người này tự nhiên cũng không thể ở trong triều tiếp tục nằm ở vị trí cao. Đổi góc độ, nếu tính cả hắn và toàn bộ người trong phủ thật không biết mấy chuyện tốt mà nhi tử làm ra, vậy loại quan tai như gỗ mục không thông như vậy còn giữ lại trên triều có tác dụng gì?
– Nếu Lưu đại nhân bởi vì quá bận mà không dạy dỗ nhi tử, vậy từ hôm nay trở đi hàng làm triều tán đại phu(朝散大夫), ở nhà đóng cửa ăn năn một năm hảo hảo dạy dỗ nhi tử khác đi.
Nghe bản thân từ quan tam phẩm biếm thành quan ngũ phẩm, lâm triều cũng không có tư cách tham dự, chân Lưu đại nhân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ không được ngã ra đất.
Nhưng mà, dù trong lòng nhỏ đầy máu, hắn cũng không thể không đánh tinh thần lên lĩnh chỉ tạ ơn.
Những người khác nhìn vào sắc mặt trắng bệch của hắn, biên độ nhỏ mà lắc lắc đầu.
Sớm biết hôm nay hà tất gì lúc trước lại làm?
Đồng thời nghiền ngẫm ý của Hoàng thượng là cảnh tỉnh họ, trong lòng văn võ bá quan trong triều quyết định, trở về xách nhi tử, tổn tử ra gõ một phen.
– Về việc của Lưu Bảo Tử, liền để Hình Bộ xử trí.
– Vâng!
Hình Bộ Thượng thư tiến lên lĩnh mệnh
Những người khác không nói gì, chỉ có một có lão đại nhân tóc đã che kín sương trắng mắt đã sớm ướt át. Nếu không cố kỵ bây giờ còn đang lâm triều, chỉ sợ lão có thể vừa khóc vừa cười ra tiếng.
Ngươi bên cạnh phát hiện biểu tình vị lão đại nhân có chút khó hiểu, chờ nhớ đến lúc trước lão từng bởi vì cháu gái chết mà cáo trạng Lưu Bảo Tử trên triều, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, ngay sau đó khẽ nghiêng sườn mặt, tốt xấu gì hắn cũng phải che đậy một chút miễn bị người khác chỉ ra là ngự tiền thất nghi.
Sau khi hạ triều, vị lão đại nhân kia nhìn Lý đại nhân hành lễ thật sâu, sau đó không đợi hắn đến đỡ lên đã nhanh chóng rời đi.
Lúc bước ra đại điện, trong nháy mắt lão lệ tung hoành.
Mặc dù đầu sỏ gây tội đã gặp báo ứng, nhưng người chết thì không thể sống lại được nữa.
Nhìn theo bóng dáng lão biến mất, Lý đại nhân trong lòng hụt hẫng.
——0——-
Gần đây Sở Thịnh Thần có dưỡng thành một thói quen, hạ triều xong phải đi một chuyến đến tẩm cung thiên điện rồi mới trở về xử lí chính sự. Hôm nay lại có việc muốn truyền mấy vị đại nhân vào tham thảo, cho nên liền trực tiếp đi Ngự Thư Phòng.
Trong thiên điện Tử Thần cung, Sở Duệ lôi kéo Ôn Thần Húc muốn cậu đến tẩm điện của mình chơi.
Nói đến, tất cả trẻ con đều thích bắt chước, vì thế lúc trước không có Ôn Thần Húc ở đây, bé vô thức bắt chước Hoàng thúc của mình, rõ ràng tuổi vẫn còn nhỏ nhưng lại luôn nỗ lực xụ mặt. Hiện tại thì ở cùng Ôn Thần Húc, bé lại khôi phục bản tính của tiểu hài tử, trở nên yêu cười mê chơi không ít.
– Không được, Huyên Nghiêu đã nói không thể rời khỏi Tử Thần cung.
Ôn Thần Húc không muốn cho hắn thêm phiền toái, vì thế lắc đầu cự tuyệt.
– Nhưng Hoàng thúc không ở đây, chúng ta rất nhanh sẽ trở lại người không biết được đâu.
Sở Duệ nói.
– Chỉ cần hắn muốn, sự tình trong hoàng cung hắn đều sẽ biết.
Ôn Thần Húc nói xong, lại chỉ vào xe lăn của mình tiếp tục nói:
– Hơn nữa, ta đang ngồi xe lăn rất dễ thấy được.
– Sự tình trong hoàng cung Hoàng thúc đều biết?
Sở Duệ bị lời nói vừa rồi của cậu làm cho kinh ngạc.
Vậy lúc bé ở tẩm điện của mình Hoàng thúc đều sẽ biết sao?
Dù sao Ôn Thần Húc cảm thấy như vậy, vì thế ra vẻ đương nhiên gật đầu. Lại nhìn thấy biểu tình của bé liền biết khẳng định bé lén lúc làm chuyện tốt gì rồi, vì vậy Ôn Thần Húc nói:
– Ngươi đã làm gì?
Sở Duệ lắc mạnh đầu không muốn nói.
Thấy bé không tiếp tục chuyện kêu mình ra khỏi Tử Thần cung, Ôn Thần Húc cũng không truy vấn nữa.
Thấy hôm nay thời tiết không tồi, Ôn Thần Húc liền đề nghị đến hoa viên ngồi, Sở Duệ không ý kiến, hai người liền đi đến hoa viên.
Ngồi trong đình hoa viên, hai người ăn điểm tâm trên bàn, Sở Duệ đột nhiên hỏi ngoài hoàng cung có hình dáng gì.
Thấy bé tò mò, Ôn Thần Húc liền đem những thứ mình nhìn thấy ở kinh thành kể ra cho bé nghe.
Kỳ thực, đối với Ôn Thần Húc mà nói, kinh thành cổ kính này cũng là một địa phương mới mẻ, mỗi lần ra ngoài dạo cậu đều nhìn thấy không ít thứ thú vị. Đáng tiếc, mấy thứ này trong mắt người ngoài đều là những thứ phổ biến, cho nên cậu cũng không cùng người khác chia sẻ mấy thứ cậu lần đầu thấy mới lạ.
Hiện giờ thì có thể nói cho Sở Duệ, cậu cũng rất vui vẻ.
Nghe nghe, đôi mắt Sở Duệ liền sáng lên, điểm tâm cũng không lo ăn.
Ôn Thần Húc nói nửa ngày, dừng lại nâng chung trà lên uống.
– Ta cũng muốn ra ngoài cung xem.
Nghe bé hạ thấp âm thanh, Ôn Thần Húc buông cái ly trong tay.
– Ngươi chưa từng ra ngoài xem sao?
– Chưa từng, Hoàng thúc không cho ta ra cung.
Sở Duệ nói, còn than dài một tiếng, một bộ dáng bất đắc dĩ.
Nhìn bé như vậy, Ôn Thần Húc nhịn không được nhếch môi, vốn dĩ muốn an ủi bé bây giờ còn nhỏ chờ lớn lên thì có thể ra cung, bất quá lại nhớ lại bé không thích người khác nói mình nhỏ, lại đem lời nói nói thành.
– Chờ ta xuất cung ta liền mua một ít thứ ngươi thích kêu người đưa cho ngươi.
– Ngươi muốn xuất cung!
Sở Duệ kéo tay áo cậu nói.
Cho rằng bé luyến tiếc mình, Ôn Thần Húc cúi đầu nói:
– Đúng rồi, ta ở chỗ này lâu như vậy, cũng nên trở về.
– Vậy ngươi mang theo ta đi!
Sở Duệ hưng phấn nói.
Ôn Thần Húc: “…….”
Thấy cậu không nói chuyện, Sở Duệ lại nói:
– Nếu không chúng ta bây giờ đi đi!
Ngươi gấp như vậy muốn theo ta về, Hoàng thúc ngươi có biết không?
– Huyên Nghiêu sẽ không cho ngươi theo ta.
Ôn Thần Húc không thể không đánh vỡ hi vọng bé nói.
– Ngươi đi nói với Hoàng thúc, Hoàng thúc chắc chắn sẽ đáp ứng!
Người Sở Duệ tuy nhỏ, nhưng nhạy bén phát hiện lúc Sở Thịnh Thần ở bên Ôn Thần Húc hắn rõ ràng tương đối dễ nói chuyện.
Nào có vụ đến nhà người ta làm khách, lúc đi còn bắt cóc hài tử người ta.
Ôn Thần Húc lắc đầu.
– Húc Húc, Húc Húc…….
Sở Duệ thấy cậu không đáp ứng, trực tiếp nhào vào lồng ngực cậu hô, rất có thể nếu mình vẫn không đồng ý bé sẽ tiếp tục hô lên.
Bị bé làm nũng quấn lấy, trong lòng Ôn Thần Húc có chút mềm mại lại có chút vô thố, đôi tay giữ lấy người bé cúi đầu nói:
– Ta đi nói Huyên Nghiêu chưa chắc đã đáp ứng, nếu không ngươi trực tiếp đi tìm hắn làm nũng đi, nói không chừng hắn nhất định sẽ đáp ứng.
– Ta mới không làm nũng!
Sở Duệ ngẩng đầu nói.
Vậy ngươi mới vừa làm gì? Ôn Thần Húc cùng bé nhìn nhau một hồi, cuối cùng thỏa hiệp trước nói:
– Được rồi, ngươi sẽ không làm nũng.
– Ngươi mới làm nũng!
Sở Duệ tiếp tục nói.
– Đúng vậy, ta mới làm nũng.
Nhìn bé trợn tròn mắt, Ôn Thần Húc tiếp tục thỏa hiệp.
– Nếu ngươi được, vậy ngươi đi tìm Hoàng thúc làm nũng đi!
Ngữ khí Sở Duệ lại hưng phấn lên.
Trăm triệu không nghĩ đến bị bé đi vòng như vậy, Ôn Thần Húc ngẩn ra một hồi, theo bản năng tưởng tượng bộ dáng chính mình làm nũng mặt có chút nóng lên, ngay sau đó kiên định lắc đầu.
– Húc Húc, Húc Húc……
Sở Duệ lại lần nữa nhào vào lòng ngực cậu, tiếp tục kêu.
Nói tốt cũng không phải làm nũng đâu ha?
Ôn Thần Húc: “……….”
Đọc truyện vui vẻ nhé~~
—————————
Lại bị cự tuyệt ngoài cửa, Ôn Tín đã giận hư đầu. Giận Ôn Thần Húc thân là con cái lại bất kính với mình đương là thân cha, nhanh muốn cậu giúp mình biết rõ nguyên nhân Hình Bộ đột nhiên lại đây bắt người.
Trong lòng ngùn ngụt hỏa khí, ngay sau đó Ôn Tín phân phó hạ nhân đem cửa phá ra.
– Ta muốn nhìn xem đứa bất hiếu đó trốn bên trong để làm cái gì!
Nghe ngoại viện truyền đến từng trận âm thanh đập cửa đông đông đông, Nhậm Giai Lâm sắc mặt không tốt trực tiếp nhảy tường ra, người bên ngoài còn chưa phát hiện ra hắn thì hắn đã thành thạo đem đống hạ nhân đánh ngã hết.
– Ngươi đây là ý gì? Có lẽ bởi vì sự tình gần nhất, mặc dù nhớ rõ thân phận của hắn nhưng khẩu khí của Ôn Tín cũng không tốt lên.
– Mặc dù ngươi đến từ hoàng cung, nhưng không có tư cách ở Ôn gia ta tùy ý đả thương người khác!
– Chúng ta bất quá cũng chỉ là nghe lệnh hành sự, Ôn đại nhân một hai phải kiên quyết xông vào ta cũng chỉ có thể không khách khí.
Lời Nhậm Giai Lâm tùy mơ hồ, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại hiển nhiên sẽ hiểu được “nghe lệnh” này ý chỉ nghe lệnh của ai.
– Ngươi……
Thấy Ôn Tín chỉ vào mình còn muốn nói gì đó, Nhậm Giai Lâm không kiên nhẫn trực tiếp rút đao ngang hông ra.
Ngân quang chợt lóe, mới vừa tung một hồi công phu, cây cổ thụ bên cạnh liền đổ xuống.
Ôn Tín bị động tác uy hiếp của hắn làm tức đến phát run, cũng không dám tiếp tục quậy nữa, lưu lại một câu “Có bản lĩnh thì vĩnh viễn đừng mở cửa, tên bất hiếu kia vĩnh viễn cũng đừng đi ra” rồi đen mặt xoay người rời đi.
Sau khi rời đi một hồi, Ôn Tín quăng cái ly trong tay, cơn giận chưa tiêu tán phân phó quản gia sau này không cần chuẩn bị thức ăn, đồ dùng cho Tây viện nữa.
Ngồi tại trong viện mình bình phục tâm tình, Ôn Tín nghĩ nghĩ cảm thấy bản thân không thể ngồi yên chờ chết, vì thế lại phân phó quản gia chuẩn bị ngân phiếu, mang người ra ngoài lôi kéo quan hệ.
Nhưng mà, khi hắn đi lôi kéo quan hệ nửa tháng, bạc cũng một bút một bút đưa đi, thì đột nhiên lại nghe tùy tùng vẻ mặt kinh hoảng nói cho hắn——
– Lão gia, không tốt, Liên phu nhân cùng hai vị thiếu gia bị phán lưu đày giờ đã bị áp ra khỏi thành!
Đang đứng ở cửa lớn chuẩn bị ra ngoài nghe ngóng tin tức, Ôn Tín lập tức rối loạn tâm thần, bước chân hụt một cái liền ngã xuống từng bậc thang.
– Lão gia!
Tùy tùng kia cùng thủ vệ khi phản ứng lại chạy nhanh xuống, hắn đã ngã xuống dưới đầu còn nặng nề đập vào sư tử đá, hai mắt vừa trợn đã ngất xỉu.
Liên phu nhân vẫn luôn chờ đến lúc thẩm vấn mình sẽ ôm hết tội trạng vào người nhưng không thể nào nghĩ đến, đợi nửa tháng bọn họ trực tiếp bị áp ra khỏi thành, nói lưu đày.
Vào thời điểm này, Ôn Thần Dật cũng khó có thể duy trì bình tĩnh, nhưng mà vô luận bọn họ quậy như thế nào vẫn bị người cường ngạnh mang ra khỏi thành.
Liên phu nhân vẫn mang một tia hi vọng cuối cùng chờ Ôn Tín tới cứu bọn họ, chỉ đem hai hài tử về cũng tốt rồi, nhưng chung quy vẫn thất vọng.
Đợi khi nguyên nhân tiểu thiếp của Ôn gia và con thiếp thấp bị lưu đày truyền ra, bá tánh trong kinh thành nghe náo nhiệt cũng mắng vài câu, mà mấy người quan lại cảm thấy ba người họ dám cả gan làm loạn đồng thời sôi nổi lấy việc này làm cảnh giới.
Bất luận như thế nào, sau khi chuyện này qua đi, Ôn Tín leo lên nhi nữ nhà võ quan mới chuyển từ thương trường sang quan trường đến giờ, nếu không có gì ngoài ý muốn thì đây chắc chắn là kết thúc con đường quan trường của hắn.
Mọi người trong kinh thành đều nhìn Ôn gia mà cười, lại có một người ngoại lệ, người này chính là Lý đại nhân. Chỉ cần nghĩ đến nếu sự tình này xử lý không tốt, chính hắn cũng biến thành trò cười, nơi nào còn có tâm tình nhìn người ta cười cợt chứ.
Không nói đến việc Lý đại nhân vốn là người chính trực, hiện giờ còn vì bản thân sau này có thể trụ lại một vị trí nhỏ ở Kim Loan điện, cho nên càng đốc xúc người Hình Bộ tra sự tình dùng đến mười vạn phận nghiêm túc.
Việc này xem như Hoàng thượng gián tiếp phân phó, người Hình Bộ đương nhiên không dám làm có lệ, hơn nữa Hình Bộ Thượng thư thấy việc này có liên quan đến Ôn Thần Húc thì trực tiếp gõ người phía dưới một phen.
Mấy tháng trước, tế tửu Quốc Tử Giám và Lý đại nhân trên triều cáo trạng kết quả lại không làm gì được gã, cảnh này khiến Lưu Bảo Tử đắc ý đồng thời hành sự không càng không cố kỵ.
Bởi vì gã tự đại, căn bản là không nghĩ tới đem chuyện này dọn sạch sẽ từ đầu đến đuôi, cho nên nếu tra rõ ràng lời đồn đãi này, không nói đến việc có trăm ngàn chỗ hở, nhưng cũng có thể tra không ít lỗ hổng (câu này làm mình cảm thấy sao sao ý nhưng mà vẫn không biết nên edit sao cho hợp).
Mười ngày sau, có chứng cứ rõ ràng, kết quả điều tra ra cũng hoàn chỉnh, hài tử chết trong bụng nữ tử hiếu kỳ kia là của Lưu Bảo Tử, lời đồn ban đầu là từ hẻm nhỏ trong Lưu phủ truyền ra, một thi hai mệnh kia không phải là do tự sát mà là bị tùy tùng bên người Lưu Bảo Tử giết chết.
Nhìn thấy kết quả, Lý đại nhân lập tức nổi giận.
Đang ở dưới chân thiên tử, thế nhưng còn có loại thảo dân coi thường mạng sống người khác!
Nhân tiện vùn vụt điều tra thêm không ít chuyện tốt lúc trước của Lưu Bảo Tử, Lý đại nhân trực tiếp bảo người Hình Bộ tróc nã gã.
Người phía dưới nghĩ đến thân phận của Lưu Bảo Tử, trong lòng ít nhiều có chút băn khoăn.
Nhìn bọn họ cọ tới cọ lui, lúc Lý đại nhân hỏi nguyên nhân xong, thần sắc lộ ra chút kinh thường.
– Các ngươi chỉ cần lo bắt người, có việc gì bản quan tự mình gánh chịu!
Quan hệ của Lưu Bảo Tử kia miễn cưỡng xem như biểu đệ của Hoàng đệ, nhưng thực tế dù quăng tám sào cũng không thân thích, hơn nữa cha gã tốt xấu gì cũng là quan tam phẩm, bình hường mọi người đều cấp cho gã chút mặt mũi, hiện giờ nếu Hoàng thượng hỏi đến, nơi nào còn lo lắng thân phận của gã nữa.
Lưu Bảo Tử đang đi trên phố dạo vui vẻ đột nhiên bị người đến bắt, toàn bộ người của Lưu Bảo Tử đều ngơ ngẩn, thẳng đến khi bị mang vào nhà lao mới phản ứng lại bắt đầu giãy giụa.
– Các ngươi biết ta là ai không, sao dám tùy tiện bắt ta? Mau buông ta ra……
– Bắt chính là ngươi, nếu còn quậy thì đừng mong ta khách khí với ngươi!
Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của gã, hai người áp giải gã lạnh lùng nhìn.
Người trông giữ đại lao Hình Bộ đều mang theo vài phần sát khí, bị bọn họ trừng, Lưu Bảo Tử thật đúng là không dám kêu nữa.
Nhìn gã nháy mắt biến thành chim cút, hai người kia càng coi thường loại người chỉ biết làm xằng làm bậy như gã, luôn ỷ thế hiếp người lại căn bản không có can đảm, quả thực là ăn chơi trác táng.
Khi lâm triều, chờ mấy đồng liêu khác tấu xong, Lý đại nhân liền vẻ mặt chính khí tiến lên đem chân tướng bản thân cùng Hình Bộ tra ra tấu lên.
Cả văn võ trong triều phần lớn đều biết Lưu đại nhân có loại nhi tử hỗn đản, nhưng lại không nghĩ rằng gã có thể to gan lớn mật như vậy, dám làm ra nhiều chuyện xằng bậy đến thế.
Chứng cứ vô cùng xác thực, Lưu đại nhân mịt mờ oán hận trừng Lý đại nhân đang ở giữa điện, không những không dám cầu tình cho nhi tử, ngược lại còn quỳ xuống thỉnh tội.
– Thần vô phương dạy con a, một lòng vì triều bận rộn lại không biết trong nhà còn có một nghiệt tử như vậy, thỉnh Hoàng thượng trách phạt!
Theo ý của Lưu đại nhân, bản thân không cãi lại còn thỉnh tội, Hoàng thượng nhiều nhất cũng chỉ phạt một chút bổng lộc rồi liền qua. Về phần nhi tử, đợi sau khi hắn trở về phát lực, có thể bảo liền bảo, không thể bảo thì chẳng còn biện pháp nào.
Nhưng mà, Sở Thịnh Thần ngồi trên long ỷ thờ ơ lạnh nhạt nhìn, cũng nhìn ra được hối hận của hắn cũng chỉ ở mặt ngoài.
Nếu nói nhi tử bản thân làm cái gì, hắn thân là đương cha nói hoàn toàn không biết, Sở Thịnh Thần không tin, nếu hắn đã biết nhi tử làm ra chuyện như vậy còn dung túng, loại người này tự nhiên cũng không thể ở trong triều tiếp tục nằm ở vị trí cao. Đổi góc độ, nếu tính cả hắn và toàn bộ người trong phủ thật không biết mấy chuyện tốt mà nhi tử làm ra, vậy loại quan tai như gỗ mục không thông như vậy còn giữ lại trên triều có tác dụng gì?
– Nếu Lưu đại nhân bởi vì quá bận mà không dạy dỗ nhi tử, vậy từ hôm nay trở đi hàng làm triều tán đại phu(朝散大夫), ở nhà đóng cửa ăn năn một năm hảo hảo dạy dỗ nhi tử khác đi.
Nghe bản thân từ quan tam phẩm biếm thành quan ngũ phẩm, lâm triều cũng không có tư cách tham dự, chân Lưu đại nhân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ không được ngã ra đất.
Nhưng mà, dù trong lòng nhỏ đầy máu, hắn cũng không thể không đánh tinh thần lên lĩnh chỉ tạ ơn.
Những người khác nhìn vào sắc mặt trắng bệch của hắn, biên độ nhỏ mà lắc lắc đầu.
Sớm biết hôm nay hà tất gì lúc trước lại làm?
Đồng thời nghiền ngẫm ý của Hoàng thượng là cảnh tỉnh họ, trong lòng văn võ bá quan trong triều quyết định, trở về xách nhi tử, tổn tử ra gõ một phen.
– Về việc của Lưu Bảo Tử, liền để Hình Bộ xử trí.
– Vâng!
Hình Bộ Thượng thư tiến lên lĩnh mệnh
Những người khác không nói gì, chỉ có một có lão đại nhân tóc đã che kín sương trắng mắt đã sớm ướt át. Nếu không cố kỵ bây giờ còn đang lâm triều, chỉ sợ lão có thể vừa khóc vừa cười ra tiếng.
Ngươi bên cạnh phát hiện biểu tình vị lão đại nhân có chút khó hiểu, chờ nhớ đến lúc trước lão từng bởi vì cháu gái chết mà cáo trạng Lưu Bảo Tử trên triều, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, ngay sau đó khẽ nghiêng sườn mặt, tốt xấu gì hắn cũng phải che đậy một chút miễn bị người khác chỉ ra là ngự tiền thất nghi.
Sau khi hạ triều, vị lão đại nhân kia nhìn Lý đại nhân hành lễ thật sâu, sau đó không đợi hắn đến đỡ lên đã nhanh chóng rời đi.
Lúc bước ra đại điện, trong nháy mắt lão lệ tung hoành.
Mặc dù đầu sỏ gây tội đã gặp báo ứng, nhưng người chết thì không thể sống lại được nữa.
Nhìn theo bóng dáng lão biến mất, Lý đại nhân trong lòng hụt hẫng.
——0——-
Gần đây Sở Thịnh Thần có dưỡng thành một thói quen, hạ triều xong phải đi một chuyến đến tẩm cung thiên điện rồi mới trở về xử lí chính sự. Hôm nay lại có việc muốn truyền mấy vị đại nhân vào tham thảo, cho nên liền trực tiếp đi Ngự Thư Phòng.
Trong thiên điện Tử Thần cung, Sở Duệ lôi kéo Ôn Thần Húc muốn cậu đến tẩm điện của mình chơi.
Nói đến, tất cả trẻ con đều thích bắt chước, vì thế lúc trước không có Ôn Thần Húc ở đây, bé vô thức bắt chước Hoàng thúc của mình, rõ ràng tuổi vẫn còn nhỏ nhưng lại luôn nỗ lực xụ mặt. Hiện tại thì ở cùng Ôn Thần Húc, bé lại khôi phục bản tính của tiểu hài tử, trở nên yêu cười mê chơi không ít.
– Không được, Huyên Nghiêu đã nói không thể rời khỏi Tử Thần cung.
Ôn Thần Húc không muốn cho hắn thêm phiền toái, vì thế lắc đầu cự tuyệt.
– Nhưng Hoàng thúc không ở đây, chúng ta rất nhanh sẽ trở lại người không biết được đâu.
Sở Duệ nói.
– Chỉ cần hắn muốn, sự tình trong hoàng cung hắn đều sẽ biết.
Ôn Thần Húc nói xong, lại chỉ vào xe lăn của mình tiếp tục nói:
– Hơn nữa, ta đang ngồi xe lăn rất dễ thấy được.
– Sự tình trong hoàng cung Hoàng thúc đều biết?
Sở Duệ bị lời nói vừa rồi của cậu làm cho kinh ngạc.
Vậy lúc bé ở tẩm điện của mình Hoàng thúc đều sẽ biết sao?
Dù sao Ôn Thần Húc cảm thấy như vậy, vì thế ra vẻ đương nhiên gật đầu. Lại nhìn thấy biểu tình của bé liền biết khẳng định bé lén lúc làm chuyện tốt gì rồi, vì vậy Ôn Thần Húc nói:
– Ngươi đã làm gì?
Sở Duệ lắc mạnh đầu không muốn nói.
Thấy bé không tiếp tục chuyện kêu mình ra khỏi Tử Thần cung, Ôn Thần Húc cũng không truy vấn nữa.
Thấy hôm nay thời tiết không tồi, Ôn Thần Húc liền đề nghị đến hoa viên ngồi, Sở Duệ không ý kiến, hai người liền đi đến hoa viên.
Ngồi trong đình hoa viên, hai người ăn điểm tâm trên bàn, Sở Duệ đột nhiên hỏi ngoài hoàng cung có hình dáng gì.
Thấy bé tò mò, Ôn Thần Húc liền đem những thứ mình nhìn thấy ở kinh thành kể ra cho bé nghe.
Kỳ thực, đối với Ôn Thần Húc mà nói, kinh thành cổ kính này cũng là một địa phương mới mẻ, mỗi lần ra ngoài dạo cậu đều nhìn thấy không ít thứ thú vị. Đáng tiếc, mấy thứ này trong mắt người ngoài đều là những thứ phổ biến, cho nên cậu cũng không cùng người khác chia sẻ mấy thứ cậu lần đầu thấy mới lạ.
Hiện giờ thì có thể nói cho Sở Duệ, cậu cũng rất vui vẻ.
Nghe nghe, đôi mắt Sở Duệ liền sáng lên, điểm tâm cũng không lo ăn.
Ôn Thần Húc nói nửa ngày, dừng lại nâng chung trà lên uống.
– Ta cũng muốn ra ngoài cung xem.
Nghe bé hạ thấp âm thanh, Ôn Thần Húc buông cái ly trong tay.
– Ngươi chưa từng ra ngoài xem sao?
– Chưa từng, Hoàng thúc không cho ta ra cung.
Sở Duệ nói, còn than dài một tiếng, một bộ dáng bất đắc dĩ.
Nhìn bé như vậy, Ôn Thần Húc nhịn không được nhếch môi, vốn dĩ muốn an ủi bé bây giờ còn nhỏ chờ lớn lên thì có thể ra cung, bất quá lại nhớ lại bé không thích người khác nói mình nhỏ, lại đem lời nói nói thành.
– Chờ ta xuất cung ta liền mua một ít thứ ngươi thích kêu người đưa cho ngươi.
– Ngươi muốn xuất cung!
Sở Duệ kéo tay áo cậu nói.
Cho rằng bé luyến tiếc mình, Ôn Thần Húc cúi đầu nói:
– Đúng rồi, ta ở chỗ này lâu như vậy, cũng nên trở về.
– Vậy ngươi mang theo ta đi!
Sở Duệ hưng phấn nói.
Ôn Thần Húc: “…….”
Thấy cậu không nói chuyện, Sở Duệ lại nói:
– Nếu không chúng ta bây giờ đi đi!
Ngươi gấp như vậy muốn theo ta về, Hoàng thúc ngươi có biết không?
– Huyên Nghiêu sẽ không cho ngươi theo ta.
Ôn Thần Húc không thể không đánh vỡ hi vọng bé nói.
– Ngươi đi nói với Hoàng thúc, Hoàng thúc chắc chắn sẽ đáp ứng!
Người Sở Duệ tuy nhỏ, nhưng nhạy bén phát hiện lúc Sở Thịnh Thần ở bên Ôn Thần Húc hắn rõ ràng tương đối dễ nói chuyện.
Nào có vụ đến nhà người ta làm khách, lúc đi còn bắt cóc hài tử người ta.
Ôn Thần Húc lắc đầu.
– Húc Húc, Húc Húc…….
Sở Duệ thấy cậu không đáp ứng, trực tiếp nhào vào lồng ngực cậu hô, rất có thể nếu mình vẫn không đồng ý bé sẽ tiếp tục hô lên.
Bị bé làm nũng quấn lấy, trong lòng Ôn Thần Húc có chút mềm mại lại có chút vô thố, đôi tay giữ lấy người bé cúi đầu nói:
– Ta đi nói Huyên Nghiêu chưa chắc đã đáp ứng, nếu không ngươi trực tiếp đi tìm hắn làm nũng đi, nói không chừng hắn nhất định sẽ đáp ứng.
– Ta mới không làm nũng!
Sở Duệ ngẩng đầu nói.
Vậy ngươi mới vừa làm gì? Ôn Thần Húc cùng bé nhìn nhau một hồi, cuối cùng thỏa hiệp trước nói:
– Được rồi, ngươi sẽ không làm nũng.
– Ngươi mới làm nũng!
Sở Duệ tiếp tục nói.
– Đúng vậy, ta mới làm nũng.
Nhìn bé trợn tròn mắt, Ôn Thần Húc tiếp tục thỏa hiệp.
– Nếu ngươi được, vậy ngươi đi tìm Hoàng thúc làm nũng đi!
Ngữ khí Sở Duệ lại hưng phấn lên.
Trăm triệu không nghĩ đến bị bé đi vòng như vậy, Ôn Thần Húc ngẩn ra một hồi, theo bản năng tưởng tượng bộ dáng chính mình làm nũng mặt có chút nóng lên, ngay sau đó kiên định lắc đầu.
– Húc Húc, Húc Húc……
Sở Duệ lại lần nữa nhào vào lòng ngực cậu, tiếp tục kêu.
Nói tốt cũng không phải làm nũng đâu ha?
Ôn Thần Húc: “……….”
Danh sách chương