EDIT + BETA: Jeong

Đọc truyện vui vẻ nhé~~

———————–

Từ xưa đã có câu:”Đắc thành bỉ mục hà từ tử, nguyện tác uyên ương bất tiện tiên”(1) lưu truyền đến ngày nay, cá thờn bơn này hàm nghĩa không cần nói cũng biết.

(Nguyên văn câu thơ:

 Tá vấn xuy tiêu hướng tử yên,

Tằng kinh học vũ độ phương niên.

Đắc thành bỉ mục hà từ tử,

Cố tác uyên ương bất tiện tiên

Dịch thơ:

Thử hỏi thổi tiêu về phía khói tím,

Đã từng học múa lúc thanh xuân.

Được thành như mắt từ nào mất

Thà làm uyên ương chẳng làm tiên.)

Nhưng, đối với Ôn Thần Húc mà nói cái cậu nghĩ tới đầu tiên chính là mình đã từng ăn quá cá này ―― cá thờn bơn chiên sốt, cá thờn bơn xào thơm, cá thờn bơn chiên mềm,….

Quét mắt nhìn người trẻ tuổi kia, tầm mắt Sở Thịnh Thần rơi xuống ngọc bội cậu đang nghịch trong tay.

Đem ngọc bội chia ra làm hai nửa, Ôn Thần Húc đưa một khối qua, vui sướng nói:

– Cái này có thể chia ra làm hai, chúng ta mỗi người một cái.

Cầm ngọc bội đó cũng không có gì, nhưng nhìn vị công tử tuổi có vẻ còn nhỏ kia định đưa cho người khác một khối, người trẻ tuổi bán ngọc bội khẳng định cậu không biết hàm nghĩa của nó, đang muốn giải thích lại nhớ đến ánh mắt cảnh cáo của người kia vẫn là câm miệng.

Quên đi, dù gì cũng chỉ là từ cục đá khắc ra, công tử bọn họ có tiền như vậy phỏng chừng chỉ thấy mới mẻ mà cầm một chút, tới tối liền ném qua một bên, cần gì phải cùng bọn họ nói hàm nghĩa.

Ngọc bội này quả thật từ đá điêu ra, nhưng lại có thể điêu khắc cục đá thành một màu đỏ tươi đẹp như lửa như này. Cũng bởi vì màu sắc như lửa đỏ, Ôn Thần Húc mới liếc mắt một cái liền bị hấp dẫn.

Tiếp nhận cá thờn bơn trong tay cậu, ánh mắt Sở Thịnh Thần mỉm cười cầm trong tay vuốt ve một hồi, sau đó dùng nó thay cho cái ngọc bội bên hông.

– Đẹp!

Hôm nay, hắn mặc chính là một thân trường bào màu nguyệt bạch có thêm hoa văn, đầu đội bạch ngọc quan, eo mang một miếng ngọc trắng, tuy sau khi ra cung, khí thế cả người đều thu lại không ít, nhưng chỉnh thể vẫn làm cho người khác có cảm giác cao không thể với. Lúc này, bên hông lại đeo một cái ngọc bội đỏ rực, làm toàn thân hắn tăng thêm vài phần màu sắc, khí thế cũng dễ chia làm hai.

Nghe được cậu nói, tâm tình Sở Thịnh Thần không tồi.

– Ta giúp ngươi mang.

Kỳ thực lại nói Ôn Thần Húc tự mình mang sẽ tiện hơn nhiều, nhưng có lẽ do đã quen được hắn chiếu cố, không chút nghĩ ngợi trực tiếp đưa ngọc bội trong tay qua cho hắn.

Sở Thịnh Thần nhận lấy sau đó hạ thân xuống.

Hôm nay, hắn chỉ dùng ngọc quan buộc nửa phần tóc phía trên, phía dưới thì xõa ra, đúng là kiểu tóc đang lưu hành trong kinh thành.

Vì vậy, khi hắn hạ thân cúi đầu xuống, mái tóc được buông xõa từ bả vai trượt xuống, không ít sợi tóc rơi xuống trên mặt người ngồi trước mặt.

Ôn Thần Húc cảm thấy có chút ngứa, giơ tay xoa xoa, sau đó nắm phần tóc đó đặt qua phía sau vai hắn.

Với chiều cao và tư thế hơi nghiêng người của Sở Thịnh Thần, cậu tự nhiên không có biện pháp đem tóc thả ra phía sau, ngược lại buông lỏng tay khiến tóc đánh vào mặt mình.

Sở Thịnh Thần thật ra thấy được, chỉ là khi nhìn cậu tay nắm thành quyền lâu lâu giơ lên cọ cọ mặt, một hồi sau vì không thể chỉnh gọn lại tóc hắn mà phồng phồng má, nhịn xuống ý cười bên khóe môi, rõ ràng đã mang ngọc bội cho cậu rồi mà còn thường thường vô ý thả tóc xuống đùa nghịch cậu.

– Huyên Nghiêu, được chưa? Cuối cùng, Ôn Thần Húc đành nắm mấy sợi tóc rơi xuống của hắn vào trong tay.

– Làm sao vậy?

Sở Thịnh Thần ra vẻ không biết nhìn về phía cậu.

– Tóc ngươi chạy trên mặt ta.

Ôn Thần Húc giơ một chùm tóc trong tay cáo trạng.

– Vậy ngươi giúp ta sửa sang lại đi.

Sở Thịnh Thần ngồi xổm xuống nói.

Nếu không phải bây giờ đang trên đường cái,  Sở Thịnh Thần càng muốn bế cậu lên.

Ừ một tiếng, Ôn Thần Húc cầm chùm tóc làm cậu khó chịu nãy giờ đẩy qua bờ vai hắn rồi đặt nó trên lưng, còn vươn tay giúp hắn chải chuốt lại.

Từ góc độ của Phúc An, liền thấy Hoàng thượng nhà mình đột nhiên ngồi xổm trên đường sau đó một người trẻ tuổi hơn hắn rất nhiều duỗi tay đặt trên vai hắn, tay theo đầu đi xuống vuốt tóc hắn.

Phát hiện Hoàng thượng bị người vuốt mặt còn mang theo tia tươi cười, Phúc An không nỡ nhìn thẳng nháy mắt chuyển tầm mắt sang người tiểu điện hạ.

– Được rồi!

Nhìn hắn thuận theo cho cậu sửa gọn lại, Ôn Thần Húc vừa lòng thu hồi tay.

– Nhị vị công tử quan hệ thật tốt.

Vị bán ngọc bội trẻ tuổi kia nói.

Đương nhiên, y đối với cảm tình hai người là huynh đệ hay bằng hữu không có hứng thú, mở miệng chủ yếu là muốn nhắc nhở —— còn chưa đưa tiền đâu!

Ôn Thần Húc quay đầu nhìn y một cái, nhớ tới còn chưa trả tiền liền mở rương gỗ ra lấy một thỏi bạc đưa qua.

– Đủ không?

Khối bạc kia không lớn, nhưng cũng nhiều, tuy ngọc bội điêu khắc rất tốt, nhưng chung quy vẫn từ cục đá làm ra, căn bản không đáng với giá này.

– Nhiều.

Thấy người nọ bắt đầu lục túi tiền, Ôn Thần Húc xua tay nói:

– Bọn ta rất thích khối ngọc bội này, không cần thối lại.

Ôn Thần Húc nói xong nhìn về phía người bên cạnh, Sở Thịnh Thần liền đẩy cậu đến bên người Sở Duệ.

Sở Duệ chọn hai bức tượng được khắc trên gỗ, thấy hai người đến liền đưa cho bọn họ xem.

So với mấy thứ lớn lớn được bán ở mấy sạp khác, Sở Duệ hiển nhiên càng thích những thứ nhỏ nhỏ tinh xảo, bé chọn hai con hổ gỗ chỉ lớn bằng bàn tay.

Tính tiền hai con hổ gỗ, bọn họ trực tiếp đi về phía trước.

– Ngươi có mệt hay không?

Mắt thấy đã đi dạo trên phố thật lâu, Ôn Thần Húc nhìn về phía Sở Duệ nói.

Cậu chưa hỏi còn tốt, vừa hỏi Sở Duệ liền thấy chân có chút đau, vì thế gật gật đầu.

Xê dịch về phía bên cạnh, Ôn Thần Húc nói:

– Đi lên ngồi đi.

Mấy thứ mới lạ không sai biệt lắm đã đều nhìn qua, ngồi vào bên cạnh Ôn Thần Húc, Sở Duệ cùng cậu nhìn trái nhìn phải, ngẫu nhiên hỏi vài câu, ngồi một lát liền muốn tự mình đi xuống sạp phía trước chậm rãi xem.

Người trên đường càng ngày càng nhiều, một lớn một nhỏ ngồi trên xe lăn càng đặc biệt hấp dẫn tròng mắt người qua đường, bất quá cách ăn mặc của bọn họ không phú cũng quý, người khác chỉ dám tò mò trộm ngắm hai cái, cũng không dám nghị luận cái gì.

– Huyên Nghiêu, tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát đi.

Chú ý đến Sở Duệ tuy rằng vẫn giữ dáng ngồi đoan chính nhưng thoạt nhìn lại không có tinh thần như lúc nãy, Ôn Thần Húc kéo kéo Sở Thịnh Thần nói.

– Được. 

Nói đồng ý, Sở Thịnh Thần quét mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy người đi ra từ một trà lâu bên cạnh họ.

Ra hiệu bảo Phúc An đẩy xe lăn, Sở Thịnh Thần đi đến trước quán.

Còn chưa tới cửa, một vị trung niên khoảng chừng 40 tuổi mặc áo gấm màu xanh biếc, ngón tay đeo một chiếc nhẫn ngọc bích đã đi ra đón.

– Chất nhi, sao ngươi lại ra đây?

Người trung niên quét mắt nhìn phía sau hắn, khi nhìn thấy tiểu hài tử ngồi trên xe lăn, trong lòng nhảy dựng, lộ ra một tia lo lắng.

– Ngươi sao cũng mang hắn ra?

Sở Thịnh Thần hạ giọng gọi Hoàng thúc, vị trung niên kia mới nhớ nơi này không thích hợp để nói chuyện, vì thế nói:

– Nếu đã gặp, không bằng bồi ta uống ly trà?

– Cũng được.

Sở Thịnh Thần đáp ứng, đoàn người liền vào trà lâu, trực tiếp đi đến một gian ghế lô.

Chờ tiểu nhị đem trà đặt trên bàn rồi rời đi, người trung niên tống cổ người hầu cận của mình trong gian ghế lô đi ra cửa trông.

– Nô tài ra mắt Vương gia.

Đóng cửa lại, Phúc An hành lễ nói.

Ôn Thần Húc nghĩ nghĩ cảm thấy dù ông ấy là Vương gia nhưng cũng là trưởng bối của Sở Thịnh Thần, mình cũng không thể không lễ phép, vì thế chắp tay nói:

– Gặp qua Vương gia.

Nhân Vương gia liếc nhìn cậu một cái, đang muốn nói thì đã thấy Sở Duệ đứng lên hành lễ.

– Hoàng thúc công.

– Ở bên ngoài còn khách khí làm gì?

Nhân Vương gia cười, nói xong liền kéo bé đến bên cạnh mình ngồi, sau đó nhìn về phía Sở Thịnh Thần.

– Ngươi sao lại đưa hoàng chất tôn của ta ra đây?

– Hắn luôn muốn được ra cung vì thế liền mang theo. Trước khi đi, ta đưa an bài người bố trí, Hoàng thúc không cần lo lắng.

Sở Thịnh Thần nói.

Nghe hắn nói vậy, Nhân Vương gia cũng yên tâm, nhìn về phía Ôn Thần Húc nói:

– Vị này chính là? 

– Hồi Vương gia, vị này chính là Ôn gia Ôn Thần Húc.

Trong đầu dạo qua một vòng, nhìn cậu đang ngồi xe lăn Nhân Vương gia thật ra có nghĩ tới, hướng cậu chấp tay.

– Ta đại diện cho Hoàng thất đa tạ ngươi đã cứu Hoàng thượng.

Vốn dĩ cũng không phải cậu cứu, Ôn Thần Húc sao lại không biết xấu hổ mà tiếp nhận lòng biết ơn của ông chứ, nhanh chóng vẫy vẫy tay nói:

– Ngài không cần phải vậy.

Nhân Vương gia tự nhận mình là người vẫn có vài phần nhãn lực, thấy thiếu niên trước mắt đôi mắt lộ ra trong trẻo, cũng không bởi vì chân bị tàn phế mà ghi hận gì, ngược lại đối với lời biết ơn của mình là ngượng ngùng, Nhân Vương gia đối với cậu có vài phần hảo cảm.

– Hắn là cháu trai của Từ tướng quân?

Nhân Vương gia đột nhiên nhớ tới.

– Vâng.

Sở Thịnh Thần gật đầu.

Lần đó bị ám sát, cũng ít nhiều nhờ một đám tùy tùng do cữu cữu Ôn Thần Húc để lại bên cạnh cậu cứu.

Nghe bọn họ nói, Ôn Thần Húc nhớ tới chủ thân thể này đích xác có một cữu cữu là tướng quân, hơn nữa đối xử với “cậu” rất tốt.

Nghe nói Từ tướng quân chỉ có duy nhất một người thân là cháu trai, bởi vậy tất nhiên sẽ sủng cậu lên tận trời, khiến cậu chỉ là một nhi tử của tán quan lục phẩm cũng có thể hoành hành ngang ngược ở kinh thành.

Nhìn vẻ ngoài ngoan ngoãn của cậu, Nhân Vương gia đã có chút không tin mấy cái lời đồn đó.

Nghĩ đến người nọ cưng cháu trai như hận không thể khảm vào máu thịt, Nhân Vương gia không khỏi nhắc nhở nói:

– Hắn hình như rất nhanh sẽ hồi kinh đi? Đến lúc đó….”

– Không sao.

Mặc Từ tướng quân có yêu thương cháu trai đến thế nào, tổng ra cũng không dám phạm thượng, Nhân Vương gia cũng không nói gì.

Bọn họ ở bên kia trò chuyện, Sở Duệ liền kéo dĩa điểm tâm đến giữa nơi mình và Ôn Thần Húc ngồi, hai người cùng nhau ăn.

Kỳ thực Nhân Vương gia còn muốn hỏi hắn rốt cuộc vụ ám sát đó là do ai gây ra, nhưng lại nghĩ đến dù mình có thân phận là Hoàng thúc của hắn nhưng cũng không nên hỏi quá nhiều, vì thế nói:

– Đúng rồi, còn ba tháng nữa hiếu kì của hoàng huynh sẽ qua, có phải nên chuẩn bị bắt đầu tuyển tú hay không?

– Không vội.

Sở Thịnh Thần nói.

– Sao lại không vội được!

Nhân Vương gia vội la lên:

– Biểu đệ của ngươi năm nay đã có nhi tử rồi, bên cạnh ngươi một người tri kỉ cũng không có. Dù tính không vội lập Hoàng hậu, nhưng ngươi cũng trước nên nạp một ít phi tử.

Sở Thịnh Thần bưng chén trà lên, hiển nhiên không muốn nói về đề tài này.

Dư quang nhìn về phía Sở Duệ đang ngồi một bên, Nhân Vương gia dường như minh bạch một chút gì đó, trong lòng than một tiếng cảm tình giữa hắn và Thái tử hoàng huynh của hắn, lại nghĩ hiếu kì cũng chưa qua, liền tạm thời không đề cập tới.

– Hoàng chất tôn, ngoài cung chơi có vui không?

Tuy rằng hiểu được, nhưng thái độ của hắn dầu muối không ăn, Nhân Vương gia cũng không để ý đến hắn, quay đầu chuẩn bị chơi với hoàng chất tôn.

Không cao hứng vì loại khẩu khí dỗ tiểu hài tử của ông, buông điểm tâm trong tay, Sở Duệ vẻ mặt nghiêm túc nói:

– Ta không phải ra để chơi, Húc Húc nói, chúng ta ra đây để thể nghiệm và quan sát dân tình(tình hình của nhân dân).

Bị câu nói của bé làm nghẹn một hơi, Nhân Vương gia quét mắt nhìn “Húc Húc” sau đó treo lên tươi cười nói:

– Thì ra là thế a! Vậy ngươi nhìn rõ dân tìnhchưa?

Thấy Sở Thịnh Thần bị bỏ qua một bên, Ôn Thần Húc đưa điểm tâm chuẩn bị ăn cho hắn, làm một cái khẩu hình: “Cái này ăn ngon!”

Mỉm cười tiếp nhận điểm tâm, Sở Thịnh Thần dùng tay khác xoa xoa đầu cậu.

Cắn một ngụm điểm tâm, thấy cậu vẫn luôn nhìn mình, Sở Thịnh Thần cũng học theo cậu nói chuyện không phát ra tiếng: “Đích xác ăn ngon.”

Thấy hắn cũng thích, Ôn Thần Húc cười đến lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, lại cầm thêm một khối điểm tâm từ dĩa cắn một miếng to.

– Ta biết năm nay giá vải vóc không thay đổi, nhưng giá một thạch(2) lương thực so với năm ngoái tăng thêm 5 văn tiền.

(2): Thạch là một đơn vị đo gạo. Từ xưa, 1 thạch=59.2 kg.

Sở Duệ ưỡn ngực nói, vừa dùng khóe mắt liếc nhìn Sở Thịnh Thần.

Mấy cái này đều là do lúc bé hỏi Sở Thịnh Thần thể nghiệm và quan sát dân tình là gì, hắn mới nói cho bé biết, sau đó bé tự mình đi qua mấy tiệm hỏi. Bất quá….. Lúc sau, bé lại bị đủ loại sạp hàng hấp dẫn chú ý, cũng chỉ hỏi được mấy tiệm.

Vốn dĩ ban đầu chỉ muốn chọc chọc bé cho vui, thấy bé thực sự có thể nói được vài thứ, Nhân Vương gia có chút kinh hỉ.

– Không tồi không tồi!

Được khen, Sở Duệ không khỏi giơ khóe môi lên.

– Như vậy xem ra, ngươi dẫn hắn đi ra ngoài cung cũng là ý không tồi. Kỳ thực năm đó chúng ta còn nhỏ, Hoàng gia gia của ngươi cũng sẽ ngẫu nhiên mang phụ hoàng của ngươi, nghĩa hoàng thúc của ngươi và ta ra cung.

Nhân Vương gia nhìn Sở Thịnh Thần nói, không khỏi cười cười nhớ lại năm đó.

– Bất quá, ra cung thì ra cung, nhưng phải chú ý an toàn.

– Hoàng thúc yên tâm.

– Được rồi, thúc cháu các ngươi khó có được một chuyến ra cung, ta cũng không quấy rầy, bất quá lần sau đừng quên đến phủ ta chơi.

Lại ngồi một hồi, Nhân Vương gia liền rời đi.

Tuy rằng Sở Thịnh Thần nói đã bố trí qua, nhưng lúc trở lại phủ Nhân Vương gia ngẫm lại vẫn không yên tâm, phái một nhóm người đi ra ngoài.

Sau khi Nhân Vương gia rời đi, điểm tâm không sai biệt lắm đã ăn xong, Sở Duệ liền ở ghế lô xoay vòng vòng.

Dạo một vòng mới phát hiện ra không có gì để chơi, bé đang muốn đến trước bàn ngồi, tay đột nhiên mở ra một cánh cửa sổ.

Phát hiện ở chỗ này có thể nhìn thấy khung cảnh trên đường phố, bé liền bất động, đứng trước cửa sổ xem.

Lo lắng bé ngã xuống, Phúc An chạy nhanh qua đứng phía sau bé.

– Có nhớ cữu cữu ngươi không?

Có lẽ do lúc nãy nhắc tới, Sở Thịnh Thần đột nhiên hỏi.

Không khó để nhớ lại, so với mấy người Ôn gia, vị cữu cữu này mới càng giống người nhà.

Bất quá, nhớ đến tính cách của cữu cữu, môi Ôn Thần Húc không tự giác giương lên.

Trong mắt vị cữu cữu kia, tựa hồ Ôn Thần Húc vĩnh viễn luôn đúng. Có người khi dễ Ôn Thần Húc, hắn liền đánh người một trận, có người bị Ôn Thần Húc khi dễ đến trước mặt hắn cáo trạng, hắn cũng đánh một trận, có người nói Ôn Thần Húc nói bậy, hắn liền trực tiếp đánh người không thương lượng.

Bản tính Ôn Thần Húc không xấu, nhưng có người cữu cữu sủng hắn như vậy, tuy không làm chuyện gì xấu nhưng tính tình cũng không phải quá tốt, mặc kệ người khác cố ý hay vô tình chọc tới hắn hắn liền lập tức trả thù về. Tính tình khởi xướng tuyệt đối không phân biệt trường hợp gì, mấy cửa hàng, sạp hàng bị hắn đạp đổ tuyệt đối không thiếu. Thậm chí có lúc ngẫu nhiên tâm tình hắn không tốt, ở trên phố nhìn thấy một người không thuận mắt liền trực tiếp trùm bao tải lôi đến ngõ nhỏ đánh một trận. Đương nhiên, người bị hắn nhìn không thuận mắt cũng không phải người tốt gì.

Tuy rằng biết có một vị “hùng” gia trưởng sẽ túng ra một “hùng” hài tử như “Ôn Thần Húc”, nhưng Ôn Thần Húc vẫn nhịn không được có chút hâm mộ.

END CHAPTER 40
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện