EDIT + BETA: Jeong

——————-

Sở Thịnh Thần sau khi trở lại trong cung liền trực tiếp đi Ngự Thư Phòng, ngồi vào bàn nhanh chóng xử lý vài quyển tấu chương, sau đó tốc độ dần dần chậm lại, rồi tay nắm bút nửa ngày cũng không viết xuống nửa chữ.

Dư quang nhìn thấy bộ dáng của Hoàng thượng, Phúc An không nhịn được thầm nghĩ: Nếu luyến tiếc thì cần gì phải cho Ôn thiếu gia rời đi? Chu sa trên bút nhỏ giọt trên bàn, Sở Thịnh Thần mới phát hiện bản thân có chút thất thần, thấy Phúc An đi lên chà lau liền đem tấu chương và bút đặt xuống.

Tuy rằng đã an bài rất nhiều, nhưng nghĩ đến cẳng chân của cậu không tiện, mà mình thì lại không có ở bên, Sở Thịnh Thần vẫn là không yên tâm, thậm chí còn có xúc động đuổi theo mang cậu về hoặc cùng nhau đi.

Ở trong lòng thở dài một tiếng, thấy Phúc An lui ra, Sở Thịnh Thần đánh lên tinh thần chuẩn bị xử lý tấu chương cho xong.

Lúc Sở Thịnh Thần mới vừa mở tấu chương ra lần nữa, thì đột nhiên thấy từ ngoài cửa có một bóng đen bay vào.

Trong lòng vừa động, tấu chương trong tay Sở Thịnh Thần lại đặt xuống dưới, chờ đến khi thấy bóng đen tiến vào kia đích xác là con chim không hiểu kia, trên mặt không khỏi mang theo một phần ý cười.

“Bu đông.”

Thu cánh đứng trên bàn, thấy người trước mặt nhìn mình bất động, con chim xanh trắng đan xen kia kêu một tiếng, nâng nâng chân.

Sở Thịnh Thần lúc này mới duỗi tay đem cuộn giấy trên đùi nó cởi xuống, sau khi mở ra ý cười trên mặt càng gia tăng.

Trên bức vẽ là một bụi hoa nhỏ màu trắng vàng đứng dưới ánh trăng chiếu rọi, một đóa hoa đơn độc thì nhìn rất bình thường, nhưng khi chúng sinh trưởng hàng trăm hàng ngàn cùng nhau lúc ấy lại làm người khác cảm thấy chúng rất xinh đẹp.

Bức vẽ này khiến người ta cảm thấy ấm áp, giống như thông qua chúng mà nhìn thấy người thiếu niên kia.

Sau khi thưởng thức xong, Sở Thịnh Thần cẩn thận vuốt phẳng bức vẽ, cầm lấy giấy bút nghĩ nghĩ cũng vẽ một bức tranh cột vào trên chân con chim.

Đặt bức vẽ ở một bên, trên mặt Sở Thịnh Thần mang theo ý cười nhàn nhạt, kế tiếp xử lý tấu chương rất thuận buồm xuôi gió.

–0–

Bởi vì hai ngày trước Ôn Thần Húc ở trong cung, cho nên đối với việc chọn hướng đi sau khi rời kinh, Từ Kinh Thương đã sớm kéo Bàng Trí đi thương lượng, cuối cùng quyết định đi về phía Nam.

Xe ngựa chạy không nhanh không chậm, Từ Kinh Thương cưỡi ngựa chạy song song với thùng xe, thường nhìn phong cảnh qua cửa sổ kia cùng cháu trai nói vài câu.

Nhìn phong cảnh dọc đường, tâm tình của Ôn Thần Húc đều thả lỏng, lại có Bàng Trí cùng Từ Kinh Thương bồi nói chuyện trên trời dưới đất, nên trên mặt đều mang theo nét cười nhàn nhạt.

Chờ đến khi con chim không hiểu kia bay trở về, hai mắt Ôn Thần Húc sáng ngời, càng thêm cao hứng.

Cậu gấp không chờ nổi đem cuộn giấy trên chân con chim tháo xuống, lúc nhìn thấy trên giấy cũng là một bức vẽ Ôn Thần Húc liền cười ra tiếng, chờ đến khi thấy rõ ràng đây là bức tự họa, bên trong là Sở Thịnh Thần đang cầm tấu chương xuất thần, ý cười trên mặt cậu càng sâu thêm.

“Anh ấy có phải đang nhớ tao không?”

Đưa lưng về phía Bàng Trí, Ôn Thần Húc vuốt vuốt cánh chim của nó tự nói.

“Bu đông.”

“Mày đương nhiên không hiểu.”

Vừa lúc nghe được tiếng kêu của nó, Ôn Thần Húc cười cười sau đó đem nó thả bay ra ngoài.

Nhìn thấy cậu lấy tờ giấy trên chân con chim kia Bàng Trí cũng không nói gì, chỉ là nhìn thấy cậu xem tờ giấy như bảo bối vừa nhìn vừa cười vui vẻ, không khỏi trêu ghẹo nói:

“Tới tới, cho ta xem tờ giấy đó chứa bảo bối gì nào.”

Ôn Thần Húc cười cười, bởi vì thân phận của Sở Thịnh Thần, nên cậu không xác định quan hệ của hai người có thể nói cho người khác biết hay không, bất quá cậu thật sự xem Bàng Trí như bằng hữu, vì thể cẩn thận thu bức họa lại đặt vào trong rương gỗ tùy thân xong, sau đó nói:

“Bàng Trí, nếu ta nói ta thích…… nam nhân, ngươi có còn xem ta là bằng hữu không?”

Giọng nói của cậu rất nhẹ, Bàng Trí đầu tiên không nghe rõ, chờ mấy từ nghe được rõ dạo một vòng trong đầu, mới giật mình nhưng sau đó ngắm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe một cái, không thấy được Từ Kinh Thương ở bên ngoài mới buông tâm.

“Ngươi nghiêm túc?”

Bàng Trí đè thấp âm thanh nói.

Ôn Thần Húc gật gật đầu.

Trầm mặc một hồi, Bàng Trí vỗ vỗ vai cậu nói:

“Ta xem ngươi là huynh đệ của ta, mặc kệ ngươi thích nam nhân hay nữ nhân thì chúng ta vẫn là huynh đệ.”

Ôn Thần Húc yên lòng, nhìn hắn dùng sức gật đầu.

“Bất quá việc này người phải bàn bạc kĩ hơn với cữu cữu của ngươi.”

Bàng Trí nghĩ nghĩ sau đó nói tiếp.

“Ta biết.”

Ôn Thần Húc nói.

Trước giữa trưa, từ lúc bọn họ rời kinh liền gặp một thị trấn nhỏ.

Trấn nhỏ thực sự rất nhỏ, đi xe ngựa nửa ngày là có thể dạo toàn bộ trấn, nhưng mà có lẽ là bởi vì rất gần kinh thành nên thường xuyên có người lui tới nghỉ chân, trên trấn cũng có không ít tửu lâu không tồi.

Đi vào một tửu lâu, dàn xếp ngựa và xe xong, để Lục Diệc ở lại tửu lâu, Từ Kinh Thương, Bàng Trí đẩy Ôn Thần Húc đi theo sau Nhậm Giai Lâm cùng dạo quanh trấn nhỏ.

“Cũng không có gì thú vị.”

Đi dạo một con phố, phát hiện ở nơi này có cái gì thì kinh thành đều có, hoặc kinh thành có nhưng ở chỗ này thì không, Bàng Trí có chút không dễ chịu.

Ôn Thần Húc thật ra cảm thấy còn tốt, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt không thú vị của hắn, vừa lúc dư quang nhìn thấy con đường đối diện có một đám người vây quanh, liền chỉ về phía trước nói:

“Bàng Trí, nơi đó có náo nhiệt xem kìa!”

Nghe được có náo nhiệt, tinh thần Bàng Trí lên không ít, vừa đẩy cậu đến bên đó vừa nói:

“Nhưng đừng là bán nghệ, cái đó ta ở kinh thành nhìn đến phát ngán rồi….”

“Hẳn là không giống, cũng chưa nghe được âm thanh trầm trồ khen ngợi.”

Ôn Thần Húc lúc trước cũng cùng hắn đi qua phố Tây đối diện xem một màn bán nghệ náo nhiệt, ấn tượng khắc sâu nhất là người chung quanh một tiếng cao hơn một tiếng trầm trồ khen ngợi.

Từ Kinh Thương nhĩ lực tốt hơn một chút, mơ hồ nghe vài lời của mấy người vây quanh phía trước nói, vì thế nói:

“Xác thật không phải bán nghệ, bên trong là bán mình.”

“Hả?”

Bàng Trí có chút kinh ngạc phát ra một tiếng, bước chân dừng lại một chút, ngay sau đó đẩy xe lăn đi càng nhanh.

Tiết mục bán mình táng phụ Bàng Trí chỉ xem trong kịch, hiện giờ khó có dịp được thấy ngoài đời thực, trên mặt không khỏi mang theo một tia hưng phấn.

“Không biết người bán mình có đẹp hay không.”

Có chút không thích ứng việc người có thể bán, nghe được lời hắn nói Ôn Thần Húc đáp:

“Nếu lớn lên đẹp thì thế nào?”

“Lớn lên đẹp thì ta liền mua!”

Bàng Trí thuận miệng nói.

Nghe hắn nói vậy, không biết vì sao trên mặt của Từ Kinh Thương và Nhậm Giai Lâm đều hiện lên một tia ý cười.

Ôn Thần Húc vừa lúc chú ý tới, không khỏi nghi hoặc hỏi:

“Cữu cữu người cười cái gì vậy?”

Từ Kinh Thương vẫy vẫy tay, nhờ mấy người xung quanh tản ra thành một con đường, ý bảo chính cậu tự mình nhìn.

Nhìn người bị vây quanh là người đang nấu ăn, nhìn thấy chữ viết trên mộc bài, Ôn Thần Húc không khỏi quay đầu nói: 

“Hắn lớn lên cũng không tệ lắm, Bàng Trí ngươi mau đi mua đi!”

Nói xong liền nhịn không được nở nụ cười.

Người bị vây quanh tuy rằng tuổi có chút lớn nhưng đích xác vẫn còn tuấn tú, bất quá người ta là đầu bếp đang tìm chủ nhân, hơn nữa vẫn là nam nhân trung niên.

Này so với tưởng tượng của hắn một chút cũng không giống được chưa.

Nghe được tiếng cười, Bàng Trí nghiến răng đẩy cậu xoay người liền đi.

Quả nhiên là địa phương nhỏ, một người đầu bếp bán mình có gì đẹp, còn nhiều người tụ tập tới như vậy. Bàng Trí giận chó đánh mèo nghĩ.

Trên đường không có gì vui để chơi, vừa lúc cũng đến thời điểm ăn cơm, bọn họ liền trực tiếp về tửu lâu.

Ôn Thần Húc cười một lúc cũng dừng, nhưng cố tình Nhậm Giai Lâm thích chọc hắn, lúc đang đợi đồ ăn lên còn cố ý nhắc tới.

“Ta xem người vừa nãy lớn lên cũng được, tay nghề lại không tồi, Bàng thiếu gia sao lại không mua về?”

Bàng Trí trừng mắt nhìn Nhậm Giai Lâm một cái, không khách khí trả lời:

“Ngươi coi trọng thì tự đi mua đi, tiền không đủ thì nói một tiếng, tiểu gia cho ngươi mượn!”

“Đừng, ta không dám đoạt người trên người ngài.”

Nhậm Giai Lâm cười nói.

Vừa lúc tiểu nhị bưng đồ ăn lên, Bàng Trí liền dứt khoát không để ý đến hắn.

Có Bàng Trí cùng Nhậm Giai Lâm thích đi ngược nhau, một bữa cơm ăn thực sự rất náo nhiệt, Ôn Thần Húc bất tri bất giác đem chén cơm trắng không thích ăn ăn hơn nửa chén.

Sau khi dùng cơm xong, đoàn người ngồi một hồi liền rời tửu lâu chuẩn bị một lần nữa lên đường.

Lúc Ôn Thần Húc cùng Bàng Trí chuẩn bị lên ngựa, người trong một chiếc xe ngựa khác ở đằng sau đột nhiên ôm đồ chạy tới.

“Ngươi có chuyện gì sao?”

Biết hắn là người Sở Thịnh Thần phái tới, Ôn Thần Húc mỉm cười hỏi.

Hắc y nhân kia tuy không có biểu tình nhưng lại rất cung kính hướng cậu gật đầu.

“Chủ tử phân phó thuộc hạ phải chiếu cố ngài thật tốt, lúc này ngài nên nghỉ ngơi.”

Nói xong hắn liền xóc màn xe ôm đồ vật đi vào, chờ đến hắn đi ra, Bàng Trí tò mò thò đầu vào.

Dạ minh châu gắn lên đỉnh xe bị một mảnh vải quấn quanh không biết bằng chất liệu gì, ánh sáng chói mắt trở nên nhu hòa, ảm đạm đi không ít, toàn bộ thùng xe lúc này trống không, bàn gỗ và bộ trà cụ lúc trước không biết đã cất ở chỗ nào, chỉ có đệm chăn mềm mại ở trên trải da lông màu trắng.

Hắc y nhân động tác nhanh chóng đưa Ôn Thần Húc vào thùng xe sau đó buông màn quay đầu hướng Bàng Trí nói:

“Thiếu gia cần nghỉ ngơi, thỉnh Bàng công tử cùng ta ngồi ở chiếc xe đằng sau.”

Thấy hắn nói xong liền xoay người rời đi, Bàng Trí xốc một góc màn xe lên, nhìn thấy người bên trong nằm trên nệm chăn mi mắt cong cong ôm lấy thảm, trên mặt Bàng Trí mang theo ý cười đuổi kịp hắc y nhân kia.

Ôn Thần Húc sau khi dùng cơm trưa xong thường xuyên mệt rã rời, vốn dĩ nghĩ lần này ra ngoài cũng không tiện, còn chuẩn bị tạm thời sửa lại thói quen này, nhưng không nghĩ tới Sở Thịnh Thần đã an bài tốt việc này rồi.

Ngáp một cái, Ôn Thần Húc cọ cọ gối mềm sau đó mang theo tươi cười chìm vào giấc ngủ.

Hắc y nhân có lẽ là được phân phó kỹ càng tỉ mỉ, chờ ngựa ra khỏi trấn nhỏ nửa canh giờ, hắn liền dừng xe đi lên phía trước đánh thức Ôn Thần Húc, đem miếng vải bao dạ minh châu cởi xuống, thu đệm chăn lại, lấy ra bàn gỗ và bộ trà cụ giúp cậu rót một chén nước liền rời đi.

Ôn Thần Húc cầm ly cái ly uống nước, khóe miệng chậm rãi giơ lên.

Cậu giữa trưa nếu ngủ quá lâu buổi chiều sẽ không có tinh thần, nghĩ đến việc này khẳng định Sở Thịnh Thần đã bảo người phải đúng giờ đánh thức mình.

Bàng Trí lúc ngồi ở xe ngựa phía sau còn muốn nói hai câu với cái người thoạt nhìn lạnh như băng kia, ai biết hắn căn bản không để ý tới mình, hiện giờ Ôn Thần Húc tỉnh dậy, hắn liền không muốn ngồi cùng xe với cái người không thú vị kia nữa.

Ngồi lại vào xe phía trước nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Ôn Thần Húc, Bàng Trí nói:

“Thế nào, so với ngốc ở kinh thành vẫn là rời kinh thì tốt hơn đúng không?”

“Ừm!”

Đang nghĩ ngợi tới Sở Thịnh Thần lúc này không biết đang làm cái gì, Ôn Thần Húc thuận miệng lên tiếng.

Vốn ra ngoài này để đi chơi, đoàn người một đường đi về phía nam, dừng dừng đi đi, đi đi dừng dừng một chút cũng rất vui vẻ.

Chỉ là, nhìn thấy người Hoàng thượng an bài đến đây chiếu cố cháu trai thật cẩn thận, tỉ mỉ, Từ Kinh Thương trong lòng vốn dĩ rất chắc chắn giờ lại có chút hoài nghi.

Từ lúc rời kinh mấy ngày nay có thể nhìn ra Hoàng thượng đối với hành trình lần này rất để bụng, thậm chí Từ Kinh Thương khẳng định, ngoại trừ hắc y nhân cùng Nhậm Giai Lâm và Lục Diệc ở bên ngoài này, thì chỗ tối có không ít người đi theo.

Muốn nhìn thì nhìn đi! Từ Kinh Thương ở trong lòng tự nhủ.

Hôm nay, giữa trưa ăn cơm bị trì hoãn chút thời gian, vì thế trước lúc mặt trời xuống núi bọn họ không thể không chạy vội vàng được.

“Ai u!”

Bị tốc độ càng lúc càng nhanh của xe ngựa xóc nảy một chút, Bàng Trí nhịn không được vươn đầu nói:

“Sao lại chạy nhanh như vậy, phía sau có quỷ rượt à?”

“Không chạy nhanh một chút thì đến tối cũng không tìm được nơi để ngủ trọ, ai bảo ngươi giữ trưa một hai phải đến tiểu điếm ăn cơm.”

Lục Diệc đánh xe không nói chuyện, Từ Kinh Thương chạy theo bên xe nói.

“Đồ ăn giữa trưa xác thực ăn ngon, cữu cữu ngươi là người ăn nhiều nhất còn đâu!”

Nhớ lại lúc ăn cơm còn bị y lấy mất miếng sườn cuối cùng, Bàng Trí không phục nói.

Từ Kinh Thương không để ý đến hắn, trực tiếp quay đầu nói:

“Tiểu Húc có thấy khó chịu hay không?”

Ôn Thần Húc vừa nhét quả mơ vào miệng lắc lắc đầu, đưa cái bình gốm trong tay qua.

Từ Kinh Thương không cô phụ ý tốt của cháu trai, cầm một quả nhét vào trong miệng

Vốn dĩ nghĩ chỉ ăn đại cho ngọt miệng thôi, nhưng khi ăn vào trong miệng cảm thấy hương vị rất không tồi.

Thấy y ăn, Ôn Thần Húc đưa bình cho Nhậm Giai Lâm và Lục Diệc ở ngoài xe.

Nhậm Giai Lâm nếm thử một quả cũng cảm thấy ngon, liền không khách khí nhận lấy bình từ từ ăn.

Bàng Trí vừa lúc thấy chán thấy vậy giơ tay lấy mấy trái, vừa ăn vừa đề nghị nói:

“Thay vì vội vàng như vậy không bằng chúng ta ăn ngủ ngoài trời như đi dã ngoại vậy đó, đốt một đống lửa rồi bắt một ít thịt thú rừng đi nướng, ngẫm lại liền thấy thật đã a.”

“Đã như vậy thì ngươi cứ tiếp tục ngẫm đi!”

Nhậm Giai Lâm cười nói.

Vốn dĩ chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng sau khi nói xong Bàng Trí thật ra có chút động tâm, không để ý đến Nhậm Giai Lâm trực tiếp nhìn về phía người ở ngoài.

“Nhìn ta làm gì? Ta cũng cảm thấy ngươi cứ ngẫm đi là được.”

Từ Kinh Thương nói.

“Thần Húc, ngươi có muốn dã ngoại ăn ngủ ngoài trời không?”

Bàng Trí quay đầu chờ mong tìm đồng minh.

Ôn Thần Húc chưa từng được đi dã ngoại, ăn ngủ ngoài trời, vừa nãy nghe được hắn nói kỳ thật cũng có chút muốn, nhưng thấy cữu cữu giống như không muốn, liền lắc lắc đầu.

Nhưng thật ra Từ Kinh Thương đã chú ý đến cậu do dự trong nháy mắt đó, liền mở miệng nói:

“Tiểu Húc muốn ăn ngủ ngoài trời sao? Nếu ngươi muốn thì cứ nói.”

“Có thể chứ?”

Ôn Thần Húc có chút kinh hỉ nhìn y.

“Đương nhiên, dù sao chúng ta cũng không nhất định có thể chạy tới chỗ dừng chân.”

Từ Kinh Thương nói.

Tâm nguyện đã đạt được Bàng Trí cao hứng, hướng Ôn Thần Húc chớp chớp mắt.

Nếu đã quyết định ăn ngủ ngoài trời, như vậy tự nhiên cũng không cần lên đường, Từ Kinh Thương đi đầu về phía trước tìm địa phương thích hợp, xe ngựa chậm rì rì theo phía sau.

Đoàn người cuối cùng cũng tìm được một nơi có địa thế tốt, phụ cần còn có nguồn nước, lúc dừng lại mặt trời đã ngã về Tây, thả ngựa ở gần đó ăn cỏ, Nhậm Giai Lâm cùng Lục Diệc đi vào trong núi bên cạnh bắt mấy con thú rừng.

Bàng Trí hưng phấn ở bên cạnh thu thập cành cây khô, hắc y nhân cầm một tấm thảm đưa cho Ôn Thần Húc, xoay người từ trong xe ngựa lấy đồ đạc ra ngoài.

Đem thảm che lên đùi, nhìn thấy hắn cầm một cái bàn đặt trước mặt mình sau đó bày trái cây, điểm tâm lên trên, xong liền đi về một bên khác bận rộn, Ôn Thần Húc nhìn trái nhìn phải, thấy không giúp được việc gì khác, liền khom lưng nhặt mấy cành cây khô bên cạnh chất thành một đống nhỏ.

Bàng Trí vừa định nói không cần cậu hỗ trợ thì đã bị Từ Kinh Thương giữ chặt một phen.

“Để hắn làm, cũng không tốn bao nhiêu sức.”

END CHAPTER 57
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện