EDIT + BETA: Jeong

————-

Mắt thấy thiếu gia bị người khác đẩy đi, Thanh Nhất, Thanh Nhị sốt ruột, chỉ là người phân phó chính là lão gia, bọn họ làm hạ nhân cũng không có cách nào ngăn cản.

Nhưng thật ra Ôn Thần Húc có lẽ là người duy nhất không biết sợ, bởi vậy mặc dù bị người khác đẩy ra ngoài, cậu ngoại trừ cảm thấy nghi hoặc thì không có cảm xúc gì khác.

Ôn Tín phất tay áo ra sân, một đường đi tới đại sảnh ngồi xuống, uống một ngụm trà hạ nhân đưa tới, lửa giận của Ôn Tín mới áp xuống một chút, hắn nhìn xuống phía dưới nói:

– Ngươi đã biết sai? Bị đẩy đến chính giữa đại sảnh, Ôn Thần Húc liếc nhìn hắn một cái, vẫn như cũ không biết mình sai cái gì.

Nói đến sự tình hôm qua, như vậy cũng chỉ có Ôn Thần Lễ đem cậu một mình bỏ trên đường cái rồi sau đó chạy theo bằng hữu, nhưng rõ ràng chuyện này là do Ôn Thần Lễ sai chứ không phải chính mình. Đến nỗi cùng Sở Thịnh Thần ngây người ở tửu quán, Ôn Thần Húc cảm thấy chuyện đó mình cũng không sai. Như vậy, chẳng lẽ bởi vì cậu hôm qua trời sắp tối mới trở về? Nhưng mà trong trí nhớ, “mình” trước kia còn về muộn hơn hôm qua mà!

Ôn Thần Húc rũ mắt nghĩ nghĩ, Ôn Tín lại cảm thấy cậu trầm mặc là biểu đạt đối với mình bất mãn, vì thế liền giơ tay ném cái ly xuống dưới đất.

Nghe nói lão gia tực giận không nhẹ, còn đem người từ sân viện vào đại sảnh. Liên phu nhân nghĩ nghĩ cũng nên tới xem một chút, nhưng vừa mới đi tới trước cửa liền nghe một tiếng “Xoảng”, bước chân hơi dừng một chút liền đi nhanh vào trong.

– Lão gia, như thế nào lại tức giận đến như vậy? Hài tử không hiểu chuyện chậm rãi dạy dỗ là được, tức giận như vậy chỉ hại thân thôi, lão gia phải bảo trọng thân thể.

Liên phu nhân đi đến bên người Ôn Tín xoa xoa lưng hắn, sau đó giúp hắn rót một ly trà.

Khi nàng tiến vào, biểu tình của Ôn Tín vẫn không thể nào tốt, chờ nghe được nàng quan tâm, săn sóc, tâm tình mới tốt lên một chút. Bất quá vẫn chỉ vào Ôn Thần Húc nói:

– Nàng xem dáng vẻ bây giờ của nó, ta như thế nào mới có thể không tức giận?!

– Thần Húc à, cha con cũng là lo lắng cho con mới tức giận như vậy, con hiểu chuyện một chút, nhận lỗi với cha con liền không sao nữa rồi!

Liên phu nhân nhìn người phía dưới, ngữ khí ôn nhu nói.

Xem hai người mở miệng ngậm miệng đều bảo cậu nhận sai, nếu không biết rằng chính mình chẳng làm gì, Ôn Thần Húc có lẽ đã cho rằng mình tội ác tày trời, tầm mắt cậu quét về phía hai người, ngữ khí khó hiểu nói:

– Các người rốt cuộc muốn ta nhận sai về việc gì?

– Chúng ta bắt ngươi nhận sai cái gì hả!?

Ôn Tín nghiêng đầu nhìn Liên phu nhân nói:

– Nàng nhìn nghiệt tử này, nó quả thực chẳng biết hối cải!

Nói xong, có lẽ vì quá sinh khí, vì thế không đợi Liên phu nhân phản ứng liền quay đầu hướng Ôn Thần Húc nói:

– Ngươi hỏi ta muốn ngươi nhận sai về cái gì? Ta đây hỏi ngươi, hôm qua ngươi đi đâu?

– Ta ngày hôm qua đang ngồi ngốc trong viện, sau lại bị Ôn Thần Lễ cường ngạnh mang ta đẩy đi ra ngoài, trên đường, hắn đột nhiên thấy người quen liền đem người đẩy xe ta kéo đi cùng, bỏ ta một mình trên phố. Sau đó, có người đúng lúc nhận ra ta, hắn liền mang ta vào tửu quán ăn cơm.

Nếu hắn đã hỏi như vậy, Ôn Thần Húc trực tiếp nói từ đầu đến cuối.

Ôn Tín nghe xong nhíu mày, hơi hơi quay đầu, đang nghe Ôn Thần Húc kể lại sụ tình dính líu đến nhi tử nhà mình, Liên phu nhân khẳng định lão gia đang muốn hỏi, vì thế chờ hắn nhìn chính mình, nàng nhẹ giọng nói:

– Lễ nhi chỉ là thấy Thần Húc sau khi bị thương ở chân luôn ở trong viện không ra ngoài, cho nên mới lôi kéo Thần Húc ra phố đi dạo. Cố tình trên đường nhìn thấy bằng hữu lâu ngày không gặp, hưng phấn liền đuổi theo, chờ hắn phản ứng lại chạy nhanh trở về thì không thấy Thần Húc đâu cả. Ta hôm qua đã nói với hắn, kêu hắn về sau không được lỗ mãng như thế. Đến những hạ nhân đi cùng hắn, ta cũng đã trừng phạt rồi.

Nghe giải thích xong, Ôn Tín cảm thấy tiểu nhi tử không có cái gì sai, trái lại cảm thấy hắn quan tâm đến đích huynh của mình không tồi. Tuy rằng hắn tùy tiện đuổi theo người khác, bỏ đích huynh của mình trên phố, nhưng thực mau đã trở lại, muốn trách thì trách Ôn Thần Húc, cùng đệ đệ ra ngoài, không chịu ở lại chờ đệ đệ về một chút liền tùy tùy tiện tiện để người ta đẩy đi, làm người khác lo lắng. (=))) logic gì kì cục).

– Ngươi cùng bằng hữu đi ăn bữa cơm tại sao trễ như vậy mới về? Khi về lại không nói với người trong nhà một tiếng, làm người khác cả đêm mệt mỏi tìm ngươi?

Ôn Tín nói.

Ôn Thần Húc ngẩng đẩu nhìn hắn.

– Ta hôm qua thấy trời bắt đầu tối đã tức tốc nhờ người đưa về, cũng không tính là muộn. Hơn nữa, lúc trước ra ngoài trở về ta cũng chưa từng nói với mấy người. Khi đó, cũng không thấy ai tìm ta nha!

Trong phủ không ai quan tâm cậu khi nào mới trở về, bởi vì trước kia, Ôn Thần Húc thật đúng là muốn ra cửa liền ra cửa, muốn trở về lúc nào liền trở về lúc đó, căn bản sẽ không có người quản cậu. Mà lần này là Ôn Thần Lễ chột dạ, cho nên mới khiến người khác nghĩ nhiều, bằng không Ôn Thần Húc bất quá một đêm không thấy trở về, bọn họ hoàn toàn không lo lắng, càng không thể gắng sức đi tìm.

Có lẽ cũng nghĩ đến những việc đó, đối mặt với cặp mắt trong trẻo, Ôn Tín có chút thẹn quá hóa giận:

– Nói ngươi sai chính là ngươi sai, ngươi còn ngồi đó chống đối lại trưởng bối!!

Cảm thấy hắn một chút đạo lí cũng không có, Ôn Thần Húc trả lời: 

– Sai chính là sai, đúng chính là đúng!

Nơi nào có người nói ” Nói ngươi sai chính là ngươi sai”?

Nghe cậu chỉ trích, Ôn Tín chỉ cảm thấy thật mất mặt, vì thế đập lên bàn hét:

– Người tới, thỉnh gia pháp!

Gia pháp?

Vừa nghe liền biết không phải từ ám chỉ cái tốt, Ôn Thần Húc nhíu mày cảm thấy người phụ thân này một chút đạo lí cũng không có.

Thấy cậu nhíu mày, Liên phu nhân chỉ nghĩ cậu sợ hãi, khóe môi kéo lên một độ cung nhợt nhạt, sau đó khuyên nói:

– Thần Húc còn nhỏ, lão gia vẫn là chậm rãi dạy y lại, gia pháp gì đó vẫn là không….

– Ta nói dùng gia pháp chính là dùng gia pháp!

Ôn Tín đánh gãy lời nói của nàng, lại nói tiếp:

– Thần Lễ so với nó còn nhỏ hơn vài tuổi cũng không giống nó như vậy. Nó chính là đích huynh cũng không bằng đệ đệ của mình, nếu không giáo huấn được nó, đứa con trai như vậy ta không cần! 

– Lão gia!

Gã sai vặt theo lời Ôn Tín nhanh chóng đem gia pháp tới.

Như thế nào không nghĩ đến người phụ thân này nói đánh chính là đánh, nhìn người nọ cầm trên tay cây roi mây màu xám, Ôn Thần Húc không thể không tự giác để tay lên trên bánh xe.

Nhưng khi cậu nhẹ nhàng đẩy hai cái, xe cũng chỉ lùi lại một chút, cậu lúc này mới phản ứng lại xe lăn ở đây không bàng cái cậu ngồi lúc còn ở hiện đại. Mà mình tiếp tục ngồi trên chiếc xe này nếu hắn cầm roi đánh tới, chỉ sợ khó có thể tránh né.

Thấy cậu lui về sau tựa hồ sợ hãi, Ôn Tín lúc này mói cảm thấy mình đã tìm lại được uy nghiêm, liền giơ roi lên hỏi:

– Còn dám phạm lỗi không chịu nhận sai? Còn dám chống đối trưởng bối?

Ôn Thần Húc cho rằng chính mình thực sự không sai, hơn nữa hắn sau khi nghe xong cậu giải thích còn một hai nói mình sai, thật sự là ngang ngược vô lí! Cậu không nghĩ thỏa hiệp nhưng hiển nhiên cũng không muốn bị đánh, vì thế nghĩ nghĩ phỏng chừng người phụ thân này thấy nhi tử đáng thương bị phế đi đôi chân, hắn có hay không sẽ không đánh tới?

Việc có đánh cậu hay không Ôn Tín cũng không quản, chỉ còn chờ cậu nhận sai rồi tính sau. Mắt thấy cậu vẫn không mở miệng nói một lời, Ôn Tín liền hạ một roi dây mây xuống.

– Bang!

Bên trong truyền đến một tiếng vang dội, chớ nói Ôn Thần Húc, ngay cả hạ nhân ngoài cửa cùng Liên phu nhân cũng nhịn không được hoảng sợ, nghĩ nếu đánh một roi vào người như vậy thì không biết đau như thế nào.

Nhưng mà, khi Liên phu nhân bước vào phát hiện, dây mây không hạ xuống Ôn Thần Húc mà đánh tới một bên xe lăn.

Thấy lão gia không đánh tiếp, Liên phu nhân liền biết hắn chỉ muốn hù dọa Ôn Thần Húc, vì thế nàng nói với ngữ khí ôn nhu:

– Lão gia không hổ là phụ thân tốt, lão gia đã biết nếu thật sự đánh ngươi liền cảm thấy đau lòng.

Ôn Thần Húc tính cách tuy không tồi, nhưng rốt cuộc cũng chỉ đang ở độ tuổi thiếu niên, lúc trước lại bị người nhà nuông chiều. Thân thiết cùng ấm áp lúc trước rốt cuộc chẳng thể cảm nhận được nữa, hiện tại lại gặp một đám thân nhân đối xử với người ngoài còn tốt hơn cả cậu! Rõ ràng chính mình không sai, đám người này cứ ngang ngược, vô lí bắt mình nhận sai, lại bị một tiếng đánh vang dội lúc nãy dọa, Ôn Thần Húc không những không sợ hãi, ngược lại tính tình liền được khơi dậy, nhìn người phụ thân trước mặt nói:

– Ngươi nếu muốn đánh tốt nhất nên hướng đầu ta mà đánh, không đánh chết thì đừng dừng tay!

Cậu nói ra như vậy chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, Liên phu nhân kì thực một chút cũng không kì quái. Tính tình cậu lúc trước bây giờ lại bị khơi lên, lúc trước bởi vì bị đả kích vì chân bị phế nên tính tình có chút dịu xuống.

– Thần Húc! Con như thế nào lại có thể nói chuyện với phụ thân con như vậy!

Liên phu nhân nói xong, thấy cậu ngay cả liếc mắt cũng không nhìn mình một cái, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng nhưng trong lòng lại tức giận khi thấy cậu làm ngơ mình.

– Ngươi cho rằng ta không dám đánh chết nghiệt tử nhà ngươi sao!?

Ôn Tín bị chọc giận, liền giơ dây mây cao lên.

Liên phu nhân chạy nhanh tới mở miệng khuyên can, nhưng cố tình lại không đi ngăn trở hành động của Ôn Tín.

Ôn Thần Húc từ nhỏ đến giờ vẫn không bị ai đánh qua, cậu khẽ nâng cằm tựa hồ chẳng chút sợ hãi nhưng trong lòng lại không khỏi cảm thấy có chút ủy khuất.

Nhi tử chính mình đánh đã đánh rồi, Ôn Tín nghĩ, cây roi trong tay lại rơi mạnh xuống dưới. Trong phòng lại một mảnh yên ắng, đột nhiên một trận cước bộ hỗn độn truyền đến, một gã sai vặt cao giọng hô:

– Lão gia, lão gia, trong cung….. Có người từ trong cung tới…..

Nghe vậy, Ôn Tìn liền bỏ cây roi xuống, nhìn gã sai vặt vừa chạy nhanh tới đây nói:

– Ngươi vừa nói cài gì?

– Trong cung có người truyền chỉ, đang ở ngoài cửa!

Điều chỉnh lại khẩu khí, gã sai vặt nói.

Xác định chính mình không nghe lầm, Ôn Tín mừng như điên, lúc này hắn nào có tâm tình quản giáo nhi tử.

– Mau mau, phân phó người trong phủ tới tiếp chỉ!

Nói xong chính hắn cũng vội vàng chạy ra ngoài.

Liên phu nhân cũng biết đây là chuyện đại sự của Ôn phủ, chỉ sai người đem Ôn Thần Húc đẩy ra,liền vội vàng chạy theo ra bên ngoài.

– Phúc công công, chuyện gì khiến ngài lại tới đây?

Ôn Tín chạy tới cửa liền thấy người tuyên chỉ, chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh (*). Phải biết rằng vị này chính là tâm phúc của Hoàng thượng, hắn rất ít thời điểm đi tuyên chỉ.

(*): Được sủng mà sợ. Như má thường thường ít khi khen bạn bỗng một ngày má ôn tồn, dịu dàng còn cho bạn thêm tiền tiêu vặt, nghĩ thôi cũng sợ rồi.

Xem vẻ mặt cùng thái độ của hắn không giống như có chuyện xấu, Ôn Tín không khỏi có chút suy đoán, hắn có chút tự hiểu lấy mình, nếu mình được thăng quan thì vị này cũng không đích thân tới, như vậy thì đây là chuyện tốt gì?

Đối với câu hỏi của Ôn Tín, Phúc An chỉ cười cười không nói, chờ nhìn thấy toàn phủ trên dưới đều lại đây, lúc này mới mở miệng:

– Ôn đại nhân đã chuẩn bị tốt để tiếp chỉ?

Ôn Tín nhìn về phía quản gia, sau đó gật đầu.

END CHAPTER 6
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện