EDIT + BETA: Jeong
——————————————-
Từ ngày tuyên chỉ, cuộc sống của Ôn Thần Húc thoải mái hơn nhiều so với trước kia.
Trừ bỏ thỉnh thoảng Ôn lão phu nhân sẽ phái người tới hỏi thăm cậu, ngẫu nhiên tặng cậu vài thứ, thì Ôn Thần Dật, Ôn Thần Lễ lúc trước ngày ngày tới châm chọc, Ôn Tín lúc nào cũng muốn giáo huấn cậu cùng với Liên phu nhân mỗi lần đến đều giả bộ làm một bộ dáng ôn nhu cũng không thấy tới nhìn cậu nữa. Đối với việc này, Ôn Thần Húc rất thoải mái, cuối cùng cũng hưởng thụ ngày tháng bình yên.
– Thiếu gia, thời tiết hôm nay không tồi, không bằng ta đi dạo quanh hoa viên? Lúc trước nghe nói nhị thiếu gia từ nhỏ không thích đọc sách, thấy cậu cầm cuốn sách ngồi cạnh cửa sổ nửa canh giờ, quyển sách cũng chẳng lật một trang, còn thường nhăn mày, vì thế Thanh Nhị liền đề nghị nói.
Chữ viết nơi này là phồn thể, một số chữ cậu nhận dạng được, những chữ quá phức tạp cậu nhìn chúng đầu không ra đầu, mông không ra mông, đầu óc cậu lúc này cũng mông lung như một trò đùa.
Nghĩ đến khi cậu còn ở hiện đại, dù không thể đến trường vì lý do thân thể, nhưng tốt xấu gì cũng có người nhà dạy, mà khi xuyên đến đây, cư nhiên trở thành người nửa thất học?! Bé ngoan Thần Húc có chút ủ rũ rồi.
Có chút buồn rầu, gãi gãi mặt, Ôn Thần Húc nỗ lực nhớ lại, không biết vẫn là không biết. Dù không thể nhớ nỗi chữ, nhưng cậu lại nhớ tới khoảng thời gian chủ nhân thân thể này còn nhỏ.
Đã ham chơi lại không thích học, trách không được lại nhìn ra chữ có chữ không. Trong lòng phun tào một câu, lúc sau, Ôn Thần Húc không nhịn được nhướng mày. Vừa nãy nhớ lại, hình như có người cố ý ngày ngày dẫn “cậu” đi chơi?
Tiểu hài tử tuổi còn nhỏ không kiên định, mà sau khi mẹ ruột qua đời lại không có ai quản giáo, nếu có người dẫn cậu đi chơi tự nhiên sẽ không yêu thích việc học, như vậy khi lớn lên không biết hết chữ cũng không có gì kì quái.
Bỗng nhiên cảm thấy, mình trước kia so với “Ôn Thần Húc” hạnh phúc hơn nhiều, Ôn Thần Húc đem sách cất vào rương nhỏ.
Đây là một trong những thói quen nhỏ của cậu, thích đem những thứ chính mình muốn chơi bỏ vào thứ có thể giúp mình dễ dàng lấy ra, thuận tay với tới. Chiếc rương nhỏ này lại rất phù hợp với yêu cầu của cậu.
Trong hoa viên đi dạo hai vòng, Ôn Thần Húc cũng không muốn đi tiếp, bởi vậy xoay đầu hướng người phía sau nói:
– Không đi hoa viên nữa, chúng ta ra phố đi dạo đi.
– Vâng
Thanh Nhất, Thanh Nhị lên tiếng sau đó đẩy cậu ra ngoài.
Mới vừa ra khỏi phòng, trong viện lại nghe tiếng hai tì nữ chạy nhanh đến, nghe nói thiếu gia muốn ra ngoài, liền muốn cùng đi theo chiếu cố. Bị nhiều người quan tâm như vậy, Ôn Thần Húc có chút biệt nữu, tuổi tác của hai tì nữ này lại không chênh lệch với cậu bao nhiêu, vì thế càng không được tự nhiên, trực tiếp cự tuyệt hai người.
Chủ tớ ba người ra sân, dọc đường hạ nhân đều nôn nóng đi lên vấn an.
Vừa đúng lúc về, Ôn Thần Lễ thấy được cảnh này, hắn trực tiếp “hừ” một tiếng, sau đó tiếp tục hướng về phía trước mà đi.
Đối với sự mỉa mai lúc trước của Ôn Thần Lễ, Ôn Thần Húc cũng chẳng thèm để ý, giờ nghe hắn hừ lạnh tự nhiên cũng không để vào mắt.
Thanh Nhất vừa đẩy xe lăn ra khỏi Ôn phủ, bỗng nhiên thấy một đại viên tử(1) màu xanh lục lăn lại đây.
(1): Đại khái là chỉ người mập tới mức nhìn từ xa như một cục viên bự:v
Đó là cái gì? Thanh Nhất bị hoảng sợ vội lui xe lăn lại vài bước. Đồng thời, Thanh Nhị cũng tiến về phía trước giang tay ra chắn.
– Nè! Ta tìm huynh đệ của ta! Các ngươi chắn làm gì?
Nghe được thanh âm của “Lục bánh trôi”, Ôn Thần Húc từ phía sau Thanh Nhị nhô đầu ra, lúc này mới thấy rõ thứ vừa nãy lao tới chỗ cậu không phải là “Lục bánh trôi” mà là một người mặc một bộ quần áo màu xanh. Chỉ là bởi vì hắn thoạt nhìn như viên tròn, không thể nào thấy rõ mặt mũi nên mới dễ dàng hiểu lầm như vậy.
Bất quá…… Người này cũng quá tròn rồi đi? Ôn Thần Húc có chút líu lưỡi.
Nhìn thấy Ôn Thần Húc, khuôn mặt tròn tròn của lục bánh trôi liền hưng phấn, một tay đẩy Thanh Nhị đang chắn phía trước ra, cười híp mắt nói:
– Huynh đệ, ta trở về rồi đây!
Vận động đầu óc một chút, Ôn Thần Húc liền nhớ ra người phía trước là ai.
– Bàng Trí, ngươi lúc nào trở về thế?
– Ngươi không gọi ta là mập mạp sao?
Nhìn mắt với mặt hắn đều là thịt, Ôn Thần Húc nhịn không được tươi cười, người này thật có ý tứ.
– Ngươi không phải không thích bị ta kêu là mập mạp sao?
– Hả, kia không phải là ngươi đùa giỡn với ta sao? Đều đã gọi nhiều năm như vậy rồi, ngươi sửa miệng ta liền không quen.
Bàng Trí nói.
Tuy gọi người ta bằng ngoại hiệu(3) thì không tốt lắm, nhưng nếu hắn không ngại lại không quen, kia kêu hắn như vậy cũng không có gì đi? Ôn Thần Húc nghĩ nghĩ, vì thế kêu một tiếng:
– Mập mạp?
(3): Biệt danh
Mà Bàng Trí thực nhanh liền cười “Aiii” một tiếng.
Biệt danh này rõ ràng mang theo ý cười nhạo, nhưng hai người lại lộ ra vài phần thân thiết.
– Ta đêm qua mới trở về.
Trả lời vấn đề vừa nãy của cậu, gương mặt tươi cười của Bàng Trí biến mất, ngồi xổm xuống dưới, bàn tay muốn chạm vào chân cậu nhưng không dám.
– Có đau hay không?
– Đã sớm không đau.
Nhìn bộ dáng cẩn thận của hắn, Ôn Thần Húc nói.
– Sao lại thế này? Chân của ngươi gặp phải chuyện gì? Lúc ta còn ở đây không phải còn tốt sao?
Bàng Trí nói.
– Từ trên ngựa ngã xuống liền như thế này.
Ôn Thần Húc nói.
– Như thế nào lại vô duyên vô cớ ngã xuống? Là ai làm? Ta dẫn người đi xử hắn!
Vốn dĩ lục bánh trôi luôn luôn hòa khí, lúc này chỉ kém bốc thêm ngọn lửa trên đầu. Mình mới rời đi bao lâu? Liền có người khi dễ huynh đệ tốt của mình, còn dám làm chân cậu bị phế?!
Trong kinh thành, người cùng thiếu gia thân nhất, dáng người còn đặc sắc như vậy cũng chỉ có tiểu thiếu gia của Bàng gia. Tuy biết hắn nhiệt tình quan tâm thiếu gia, nhưng lời nói của hắn có chút đại nghịch bất đạo, vì thế Thanh Nhị vội vàng nhắc nhở hắn.
Bàng Trí cũng không phải ngốc, nghe tùy tùng trước mặt có chút sốt ruột nhắc nhở, liền hiểu được người khiến huynh đệ của hắn bị tàn phế khẳng định rất có địa vị. Biết nơi này không phải chỗ để nói chuyện, hắn áp xuống hỏa khí, sau đó nói:
– Đi, chúng ta đến Lâu Ngoại lâu đi.
Nói xong, đẩy Thanh Nhất ra, chính mình tự đẩy xe lăn.
Lâu Ngoại lâu, tửu lâu tốt nhất ở kinh thành, bên trong có thức ăn mĩ vị nhất, điểm tâm tinh xảo nhất, trà cùng rượu đều là nhất phẩm.
Hiện tại không phải thời điểm ăn cơm, cho nên người trong tửu lâu cũng không nhiều, khi bọn họ đến Lâu Ngoại lâu, lão bản của tiệm tự mình tiếp đón, cười nói:
– Bàng công tử, Ôn công tử nhiều ngày đã không tới, các vị vẫn ngồi chỗ cũ?
Tuy rằng thấy Ôn Thần Húc hiện giờ ngồi trên xe lăn đặc biệt thu hút sự chú ý, nhưng lão bản cũng không nhìn nhiều, thậm chí biểu tình cũng bình thường giống như lúc trước tiếp đãi họ.
Bàng Trí “ừm” một tiếng, đột nhiên sửa miệng:
– Không, vẫn là ở dưới đi.
Đương nhiên biết hắn sửa miệng là do cố kị mình, Ôn Thần Húc nói:
– Không có việc gì, vẫn là đi ghế lô (4) đi.
(4): Ghế đặt sẵn, như phòng bao chẳng hạn
Thấy cậu không ngại lại nghĩ dưới lầu cũng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, Bàng Trí vẫn là gật đầu đồng ý.
Thanh Nhất với Thanh Nhị trước kia làm việc vặt trong phủ, trên cơ bản là thấy gì làm đó, bởi vậy sức lực không nhỏ, thật nhanh nâng xe lăn lên lầu hai.
Ngồi vào ghế, Bàng Trí tùy ý gọi chút điểm tâm và rượu, kêu lão bản một canh giờ sau thì đưa lên sau đó tống cổ hắn ra ngoài (bạo lực quá em ơiiiii)
– Hiện tại có thể nói rồi đi? Chân của ngươi rốt cuộc là sao thế?
Bàng Trí sau khi đuổi lão bản ra khỏi phòng liền la lên.
Thấy hắn sốt ruột, Ôn Thần Húc liền kể lại sự tình một cách ngắn gọn.
Nghe cậu nói bởi vì cứu Hoàng thượng nên chân mới gãy, Bàng Trí trầm mặc một hồi, giơ tay lau mặt, nắm chật tay hạ một quyền xuống bàn.
– Sớm biết như vậy, chẳng sợ bị cha ta đánh một trận ta cũng không trở về quê, như vậy ngươi cũng không nhàm chán mà cưỡi ngựa ra ngoài săn thú rồi để bị xui xẻo thế này….
Hắn thực sự có chút hối hận vì sao mình lại trở về làm gì?! Nói xong lại hỏi:
– Chân ngươi có thể chữa khỏi không?
Ôn Thần Húc lắc đầu:
– Đại phu cùng thái y đều xem qua, không thể trị.
Nghe vậy, Bàng Trí há miệng thở dốc, không biết nói gì cho tốt.
– Kì thực không có gì để lo, ta quen rồi.
Thấy hắn rũ đầu cảm xúc đều trầm xuống, Ôn Thần Húc nói.
Không nói được lời an ủi còn để cậu an ủi ngược lại mình, Bàng Trí một lần nữa cổ vũ chính mình sau đó ngẩng đầu lên nói:
– Không quan tâm nữa, liền tính như vậy đi, sau này ta sẽ đẩy xe lăn cho ngươi, chúng ta như cũ vẫn có thể là một bá vương của cái kinh thành này! Không phải, hai bá mới đúng!
Hai bá vương kinh thành là cái quỷ gì?
Ôn Thần Húc khẽ nhếch miệng nhìn hắn thề non hẹn biển, rất muốn tới nói một câu bản thân mình một chút cũng không muốn làm “bá vương” kinh thành.
– Đúng rồi, ta từ quê mang về cho ngươi rất nhiều đồ ăn ngon cùng mấy món đồ chơi thú vị, chờ buổi chiều sai người đến dọn cho ngươi.
Nghe hắn nói từ “dọn”, Ôn Thần Húc không khỏi hỏi:
– Ngươi mang về cho ta bao nhiêu?
– Cũng không nhiều lắm, có bốn rương à~
Đồ vật nhét đầy mấy rương mà không nhiều lắm? Tuy rằng có chút muốn phun tào, bất quá lần đầu thu được nhiều lễ vật như vậy Ôn Thần Húc cũng rất vui vẻ.
Hiểu được nguyên nhân làm cậu gãy chân, bởi vì liên quan đến thánh thượng, chớ nói dẫn người xả giận giúp cậu, muốn mắng vài câu cũng không được. Bởi vậy, Bàng Trí cũng chỉ đổi đề tài nói chuyện, kể cho cậu những chuyện hắn trải qua khi về quê.
Thấy hắn hoa tay múa chân kể chuyện, ý cười trên mặt Ôn Thần Húc chưa từng biến mất.
Thấy cậu cười vui vẻ như vậy, Bàng Trí càng nói hăng say, thậm chí còn lăn qua lộn lại kể tiếp những thứ thú vị.
Nghe hắn tự ngã mình xuống diễn tả hắn lúc đó vui sướng như thế nào, Thanh Nhất, Thanh Nhị đều cạn lời, chờ khi phát hiện hắn làm những trò con bò này để khiến thiếu gia vui vẻ, tâm tình không khỏi có chút phức tạp.
Sau khi trở về, hắn phát hiện bằng hữu tốt của mình gầy đi rất nhiều, hơn nữa bộ dáng trương dương, tùy ý trước kia giờ lại thay thế bằng sự trầm tĩnh. Bàng Trí biết cậu an ủi hắn rằng cậu đã quen, nhưng loại chuyện này sao có thể thành thói quen được, nhìn cậu lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, liền nhịn không được muốn dỗ cậu vui vẻ, vì thế nói càng thêm hăng say.
Chờ đến khi có âm thanh gõ cửa vang lên, Bàng Trí mới phát hiện chính mình đã kể chuyện một canh giờ, bưng chén trà lạnh trên bàn một ngụm uống xong, sau đó nói:
– Tiến vào!
Nghe được người bên trong cho phép tiến vào, cửa bị đẩy ra, hai gã tiểu nhị bưng khay tiến vào, thực mau liền bày thức ăn cùng rượu lên bàn.
– Nhị vị công tử xin mời dùng, có phân phó gì thêm liền gọi tiểu nhân.
Nói xong, liền lui ra bên ngoài đóng cửa lại.
Sau khi bày xong thức ăn lên bàn, Ôn Thần Húc nhớ tới Thanh Nhất, Thanh Nhị nãy giờ luôn đứng sau lưng mình, quay đầu bảo họ ra ngoài ăn cơm.
– Đều là thứ ngươi thích ăn, ăn nhiều một chút.
Bàng Trí tay liên tục gắp đồ ăn vào bát cậu.
Mắt thấy đồ ăn trong bát đã chất thành một ngọn núi nhỏ, Ôn Thần Húc cản lại:
– Đủ rồi, ngươi cũng ăn đi.
Bàng Trí lúc này mới ngừng tay, một bên còn không ngừng nói:
– Ta đi mới có bao lâu, ngươi liền gầy như thế này, nhanh nhanh ăn nhiều một chút bổ lại chút thịt cho bản thiếu gia.
Được hắn nhắc nhở ăn nhiều một chút, Ôn Thần Húc ăn không ngừng, chờ ăn xong phần trong bát thì đã lửng dạ, bất quá hắn lại thúc giục mình ăn tiếp, cậu liền thả chậm tốc độ ăn, một đũa đồ ăn gắp đến trong bát cũng ăn đến nửa ngày.
Đang ăn cá cậu lại chú ý đến một cái chuông đồng tinh xảo nằm ở góc bàn, Ôn Thần Húc thuận tay cầm lên.
Tiếng chuông thanh thúy vang lên, ngay sau đó có người ở ngoài dò hỏi:
– Xin hỏi công tử có yêu cầu gì ạ?
Ôn Thần Húc cầm chuông sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, nguyên lai đây là thứ dùng để gọi người.
– Nơi này đổi chuông đồng mới rồi sao?
Chú ý thấy chiếc chuông trong tay Ôn Thần Húc có chút khác với trước kia, Bàng Trí tự nói một câu, vừa lúc nghĩ đến thứ vừa nãy mình quên mất, vì thế hướng ra cửa nói:
– Canh nồi đất(3) hẳn là còn đi? Nếu còn thì lấy một phần tới đây.
(5): Canh nấu bằng nồi đất, canh này thơm với bổ hơn nhiều so với canh nấu bằng nồi nhôm hay sắt.
Canh nồi đất nơi này có tiếng về sự bổ dưỡng của nó, bất quá số lượng có hạn, muộn một chút nữa là không có rồi.
Người ngoài cửa trả lời “Có”, rất nhanh đã bưng một phần canh nồi đất lên.
Bàng Trí tự mình múc cho cậu một chén, sau đó đưa tới trước mặt cậu nói:
– Hương vị của món canh này không tồi cũng rất bổ, ngươi uống nhiều thêm chút đi.
Tuy rằng có kí ức của nguyên chủ, nhưng rốt cuộc vẫn là lần đầu ngồi ăn chung, đối với việc Bàng Trí tận tình chăm sóc, Ôn Thần Húc vẫn có chút ngượng ngùng, nhưng hắn thuần túy quan tâm cậu, làm trong lòng cậu thực ấm áp. Đem chuông đồng bỏ xuống, Ôn Thần Húc bưng canh chậm rãi uống.
– Thực không tồi.
Ôn Thần Húc đem canh trong miệng nuốt xuống sau đó nói.
– Ta đã nói là canh này ngon lắm mà, lúc trước dù ta nói canh này bổ thế nào, ngon thế nào ngươi cũng không chịu uống. Phải biết rằng món canh này không phải lúc nào cũng có, nếu không phải….
Nghe hắn cứ ba la bô lô, khóe môi Ôn Thần Húc giương lên, một bên ăn canh một bên nghe hắn nói.
Cơm nước xong, ngồi ở ghế lô thêm một hồi, hai người liền rời tửu lâu.
Chậm rãi đẩy cậu dạo phố, thấy tầm mắt cậu dừng tại một quầy hàng, Bàng Trí liền trực tiếp đẩy qua đó.
– Kì thực ngồi trên xe lăn dạo phố cũng không tồi, không cần tốn sức đi bộ. Chờ ta trở về kêu người chuẩn bị một cái, lần sau chúng ta lại đi dạo, ta sẽ cùng ngươi ngồi trên xe lăn.
Bàng Trí đột nhiên nói.
Nghe hắn nói như vậy, Ôn Thần Húc cười:
– Cha ngươi khi biết được liền đánh gãy chân ngươi.
– Vừa đúng lúc, huynh đệ chúng ta có phước cùng hưởng, có họa cùng chia.
Tuy là lời nói bông đùa, nhưng người nói lại lộ ra nhiệt tình.
– Vẫn nên tính tiếp, nếu chúng ta cùng ngồi xe lăn thì ai tới đẩy? Ngươi vẫn là giữ chân của ngươi giúp ta đẩy xe đi!
Ôn Thần Húc nói.
– Cũng được, về sau muốn ra ngoài thì tìm ta, đảm bảo kêu tới liền tới, tùy thời phụng bồi.
Bàng Trí nghiêm túc nói.
Ôn Thần Húc mỉm cười nói:
– Được.
Lại đi về phía trước một đoạn, thấy cậu chú ý tới một sạp nhỏ ven đường, Bàng Trí đẩy cậu qua đó.
Chờ đến gần mới thấy rõ ràng, nguyên lai là một sạp đường họa(4).
(6): Sạp nặn tượng bằng nước đường đặc đặc sệt sệt á mấy cô, cái này khi nhỏ có mấy chú nặn nè. Cùng một kiểu với mấy chú nặn tò he chỉ là sạp bé Húc tới thì nặn bằng đường.
Khi bọn họ đến thấy một ông lão cầm cái muỗng nhẹ nhàng cử động cổ tay, động tác của ông rất nhanh, không bao lâu đã làm ra được một con khỉ thực sinh động.
Đem con khỉ cẩn thận cắm vào xiên tre, ông lão nhìn hai người trước mặt cười nói:
– Hai vị thiếu gia có muốn? Ba văn tiền tùy chọn hình, chọn hình gì làm hình đó.
Hai người theo ngón tay ông lão nhìn về phía đĩa quay, mặt trên cắm 12 con giáp, có chuột, trâu, hổ, thỏ, rồng, rắn, ngựa, khỉ, gà, chó, heo, dê.
– Ngươi tuổi dê, ta giúp ngươi nặn một con dê, thế nào?
Bàng Trí ngồi xổm xuống, quay đầu nói.
Ôn Thần Húc lắc đầu nói:
– Không cần dê, ta muốn lão hổ.
– Được, ta liền nặn lão hổ cho ngươi.
Từ túi tiền lấy ba văn tiền đưa cho ông lão, Bàng Tí bắt đầu nặn.
Bàng Trí trong lòng niệm lão hổ bắt đầu nặn nặn nặn, nhưng mà thực tế thì…… chuột, chuột, thỏ, gà, chuột, chuột, chuột, chuột,……
– A! Ta muốn lão hổ không muốn chuột!!
Nặn mấy chục lần, Bàng Trí không nhịn được hô lên.
Nhìn hắn nặn ngày càng nhanh, nặn nặn đến điên rồi, Ôn Thần Húc nói:
– Nếu không thì ta đổi cái khác đi?
– Không đổi, cái ngươi muốn là lão hổ, ta liền nặn ra lão hổ cho ngươi!
Bàng Trí kiên trì nói.
Nhưng mà kết quả vẫn là chuột, chuột, thỏ, chuột, chuột, gà, chuột, khỉ, chuột, chuột, chuột, chuột, chuột,… Hồi lâu sau, Bàng Trí mới cúi thấp đầu xuống.
– Nếu không, ta tự nặn thử xem?
Nhìn hắn bị đả kích, Ôn Thần Húc đề nghị.
– Được rồi.
Bàng Trí vừa nói vừa tránh ra nhường vị trí cho cậu.
Ôn Thần Húc bắt đầu nặn, tuy rằng cũng không nặn ra chuột, nhưng nặn cũng không ra lão hổ. Bỗng nhiên phía sau xuất hiện một giọng nói.
– Để ta giúp ngươi.
END CHAPTER 8
——————————————-
Từ ngày tuyên chỉ, cuộc sống của Ôn Thần Húc thoải mái hơn nhiều so với trước kia.
Trừ bỏ thỉnh thoảng Ôn lão phu nhân sẽ phái người tới hỏi thăm cậu, ngẫu nhiên tặng cậu vài thứ, thì Ôn Thần Dật, Ôn Thần Lễ lúc trước ngày ngày tới châm chọc, Ôn Tín lúc nào cũng muốn giáo huấn cậu cùng với Liên phu nhân mỗi lần đến đều giả bộ làm một bộ dáng ôn nhu cũng không thấy tới nhìn cậu nữa. Đối với việc này, Ôn Thần Húc rất thoải mái, cuối cùng cũng hưởng thụ ngày tháng bình yên.
– Thiếu gia, thời tiết hôm nay không tồi, không bằng ta đi dạo quanh hoa viên? Lúc trước nghe nói nhị thiếu gia từ nhỏ không thích đọc sách, thấy cậu cầm cuốn sách ngồi cạnh cửa sổ nửa canh giờ, quyển sách cũng chẳng lật một trang, còn thường nhăn mày, vì thế Thanh Nhị liền đề nghị nói.
Chữ viết nơi này là phồn thể, một số chữ cậu nhận dạng được, những chữ quá phức tạp cậu nhìn chúng đầu không ra đầu, mông không ra mông, đầu óc cậu lúc này cũng mông lung như một trò đùa.
Nghĩ đến khi cậu còn ở hiện đại, dù không thể đến trường vì lý do thân thể, nhưng tốt xấu gì cũng có người nhà dạy, mà khi xuyên đến đây, cư nhiên trở thành người nửa thất học?! Bé ngoan Thần Húc có chút ủ rũ rồi.
Có chút buồn rầu, gãi gãi mặt, Ôn Thần Húc nỗ lực nhớ lại, không biết vẫn là không biết. Dù không thể nhớ nỗi chữ, nhưng cậu lại nhớ tới khoảng thời gian chủ nhân thân thể này còn nhỏ.
Đã ham chơi lại không thích học, trách không được lại nhìn ra chữ có chữ không. Trong lòng phun tào một câu, lúc sau, Ôn Thần Húc không nhịn được nhướng mày. Vừa nãy nhớ lại, hình như có người cố ý ngày ngày dẫn “cậu” đi chơi?
Tiểu hài tử tuổi còn nhỏ không kiên định, mà sau khi mẹ ruột qua đời lại không có ai quản giáo, nếu có người dẫn cậu đi chơi tự nhiên sẽ không yêu thích việc học, như vậy khi lớn lên không biết hết chữ cũng không có gì kì quái.
Bỗng nhiên cảm thấy, mình trước kia so với “Ôn Thần Húc” hạnh phúc hơn nhiều, Ôn Thần Húc đem sách cất vào rương nhỏ.
Đây là một trong những thói quen nhỏ của cậu, thích đem những thứ chính mình muốn chơi bỏ vào thứ có thể giúp mình dễ dàng lấy ra, thuận tay với tới. Chiếc rương nhỏ này lại rất phù hợp với yêu cầu của cậu.
Trong hoa viên đi dạo hai vòng, Ôn Thần Húc cũng không muốn đi tiếp, bởi vậy xoay đầu hướng người phía sau nói:
– Không đi hoa viên nữa, chúng ta ra phố đi dạo đi.
– Vâng
Thanh Nhất, Thanh Nhị lên tiếng sau đó đẩy cậu ra ngoài.
Mới vừa ra khỏi phòng, trong viện lại nghe tiếng hai tì nữ chạy nhanh đến, nghe nói thiếu gia muốn ra ngoài, liền muốn cùng đi theo chiếu cố. Bị nhiều người quan tâm như vậy, Ôn Thần Húc có chút biệt nữu, tuổi tác của hai tì nữ này lại không chênh lệch với cậu bao nhiêu, vì thế càng không được tự nhiên, trực tiếp cự tuyệt hai người.
Chủ tớ ba người ra sân, dọc đường hạ nhân đều nôn nóng đi lên vấn an.
Vừa đúng lúc về, Ôn Thần Lễ thấy được cảnh này, hắn trực tiếp “hừ” một tiếng, sau đó tiếp tục hướng về phía trước mà đi.
Đối với sự mỉa mai lúc trước của Ôn Thần Lễ, Ôn Thần Húc cũng chẳng thèm để ý, giờ nghe hắn hừ lạnh tự nhiên cũng không để vào mắt.
Thanh Nhất vừa đẩy xe lăn ra khỏi Ôn phủ, bỗng nhiên thấy một đại viên tử(1) màu xanh lục lăn lại đây.
(1): Đại khái là chỉ người mập tới mức nhìn từ xa như một cục viên bự:v
Đó là cái gì? Thanh Nhất bị hoảng sợ vội lui xe lăn lại vài bước. Đồng thời, Thanh Nhị cũng tiến về phía trước giang tay ra chắn.
– Nè! Ta tìm huynh đệ của ta! Các ngươi chắn làm gì?
Nghe được thanh âm của “Lục bánh trôi”, Ôn Thần Húc từ phía sau Thanh Nhị nhô đầu ra, lúc này mới thấy rõ thứ vừa nãy lao tới chỗ cậu không phải là “Lục bánh trôi” mà là một người mặc một bộ quần áo màu xanh. Chỉ là bởi vì hắn thoạt nhìn như viên tròn, không thể nào thấy rõ mặt mũi nên mới dễ dàng hiểu lầm như vậy.
Bất quá…… Người này cũng quá tròn rồi đi? Ôn Thần Húc có chút líu lưỡi.
Nhìn thấy Ôn Thần Húc, khuôn mặt tròn tròn của lục bánh trôi liền hưng phấn, một tay đẩy Thanh Nhị đang chắn phía trước ra, cười híp mắt nói:
– Huynh đệ, ta trở về rồi đây!
Vận động đầu óc một chút, Ôn Thần Húc liền nhớ ra người phía trước là ai.
– Bàng Trí, ngươi lúc nào trở về thế?
– Ngươi không gọi ta là mập mạp sao?
Nhìn mắt với mặt hắn đều là thịt, Ôn Thần Húc nhịn không được tươi cười, người này thật có ý tứ.
– Ngươi không phải không thích bị ta kêu là mập mạp sao?
– Hả, kia không phải là ngươi đùa giỡn với ta sao? Đều đã gọi nhiều năm như vậy rồi, ngươi sửa miệng ta liền không quen.
Bàng Trí nói.
Tuy gọi người ta bằng ngoại hiệu(3) thì không tốt lắm, nhưng nếu hắn không ngại lại không quen, kia kêu hắn như vậy cũng không có gì đi? Ôn Thần Húc nghĩ nghĩ, vì thế kêu một tiếng:
– Mập mạp?
(3): Biệt danh
Mà Bàng Trí thực nhanh liền cười “Aiii” một tiếng.
Biệt danh này rõ ràng mang theo ý cười nhạo, nhưng hai người lại lộ ra vài phần thân thiết.
– Ta đêm qua mới trở về.
Trả lời vấn đề vừa nãy của cậu, gương mặt tươi cười của Bàng Trí biến mất, ngồi xổm xuống dưới, bàn tay muốn chạm vào chân cậu nhưng không dám.
– Có đau hay không?
– Đã sớm không đau.
Nhìn bộ dáng cẩn thận của hắn, Ôn Thần Húc nói.
– Sao lại thế này? Chân của ngươi gặp phải chuyện gì? Lúc ta còn ở đây không phải còn tốt sao?
Bàng Trí nói.
– Từ trên ngựa ngã xuống liền như thế này.
Ôn Thần Húc nói.
– Như thế nào lại vô duyên vô cớ ngã xuống? Là ai làm? Ta dẫn người đi xử hắn!
Vốn dĩ lục bánh trôi luôn luôn hòa khí, lúc này chỉ kém bốc thêm ngọn lửa trên đầu. Mình mới rời đi bao lâu? Liền có người khi dễ huynh đệ tốt của mình, còn dám làm chân cậu bị phế?!
Trong kinh thành, người cùng thiếu gia thân nhất, dáng người còn đặc sắc như vậy cũng chỉ có tiểu thiếu gia của Bàng gia. Tuy biết hắn nhiệt tình quan tâm thiếu gia, nhưng lời nói của hắn có chút đại nghịch bất đạo, vì thế Thanh Nhị vội vàng nhắc nhở hắn.
Bàng Trí cũng không phải ngốc, nghe tùy tùng trước mặt có chút sốt ruột nhắc nhở, liền hiểu được người khiến huynh đệ của hắn bị tàn phế khẳng định rất có địa vị. Biết nơi này không phải chỗ để nói chuyện, hắn áp xuống hỏa khí, sau đó nói:
– Đi, chúng ta đến Lâu Ngoại lâu đi.
Nói xong, đẩy Thanh Nhất ra, chính mình tự đẩy xe lăn.
Lâu Ngoại lâu, tửu lâu tốt nhất ở kinh thành, bên trong có thức ăn mĩ vị nhất, điểm tâm tinh xảo nhất, trà cùng rượu đều là nhất phẩm.
Hiện tại không phải thời điểm ăn cơm, cho nên người trong tửu lâu cũng không nhiều, khi bọn họ đến Lâu Ngoại lâu, lão bản của tiệm tự mình tiếp đón, cười nói:
– Bàng công tử, Ôn công tử nhiều ngày đã không tới, các vị vẫn ngồi chỗ cũ?
Tuy rằng thấy Ôn Thần Húc hiện giờ ngồi trên xe lăn đặc biệt thu hút sự chú ý, nhưng lão bản cũng không nhìn nhiều, thậm chí biểu tình cũng bình thường giống như lúc trước tiếp đãi họ.
Bàng Trí “ừm” một tiếng, đột nhiên sửa miệng:
– Không, vẫn là ở dưới đi.
Đương nhiên biết hắn sửa miệng là do cố kị mình, Ôn Thần Húc nói:
– Không có việc gì, vẫn là đi ghế lô (4) đi.
(4): Ghế đặt sẵn, như phòng bao chẳng hạn
Thấy cậu không ngại lại nghĩ dưới lầu cũng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, Bàng Trí vẫn là gật đầu đồng ý.
Thanh Nhất với Thanh Nhị trước kia làm việc vặt trong phủ, trên cơ bản là thấy gì làm đó, bởi vậy sức lực không nhỏ, thật nhanh nâng xe lăn lên lầu hai.
Ngồi vào ghế, Bàng Trí tùy ý gọi chút điểm tâm và rượu, kêu lão bản một canh giờ sau thì đưa lên sau đó tống cổ hắn ra ngoài (bạo lực quá em ơiiiii)
– Hiện tại có thể nói rồi đi? Chân của ngươi rốt cuộc là sao thế?
Bàng Trí sau khi đuổi lão bản ra khỏi phòng liền la lên.
Thấy hắn sốt ruột, Ôn Thần Húc liền kể lại sự tình một cách ngắn gọn.
Nghe cậu nói bởi vì cứu Hoàng thượng nên chân mới gãy, Bàng Trí trầm mặc một hồi, giơ tay lau mặt, nắm chật tay hạ một quyền xuống bàn.
– Sớm biết như vậy, chẳng sợ bị cha ta đánh một trận ta cũng không trở về quê, như vậy ngươi cũng không nhàm chán mà cưỡi ngựa ra ngoài săn thú rồi để bị xui xẻo thế này….
Hắn thực sự có chút hối hận vì sao mình lại trở về làm gì?! Nói xong lại hỏi:
– Chân ngươi có thể chữa khỏi không?
Ôn Thần Húc lắc đầu:
– Đại phu cùng thái y đều xem qua, không thể trị.
Nghe vậy, Bàng Trí há miệng thở dốc, không biết nói gì cho tốt.
– Kì thực không có gì để lo, ta quen rồi.
Thấy hắn rũ đầu cảm xúc đều trầm xuống, Ôn Thần Húc nói.
Không nói được lời an ủi còn để cậu an ủi ngược lại mình, Bàng Trí một lần nữa cổ vũ chính mình sau đó ngẩng đầu lên nói:
– Không quan tâm nữa, liền tính như vậy đi, sau này ta sẽ đẩy xe lăn cho ngươi, chúng ta như cũ vẫn có thể là một bá vương của cái kinh thành này! Không phải, hai bá mới đúng!
Hai bá vương kinh thành là cái quỷ gì?
Ôn Thần Húc khẽ nhếch miệng nhìn hắn thề non hẹn biển, rất muốn tới nói một câu bản thân mình một chút cũng không muốn làm “bá vương” kinh thành.
– Đúng rồi, ta từ quê mang về cho ngươi rất nhiều đồ ăn ngon cùng mấy món đồ chơi thú vị, chờ buổi chiều sai người đến dọn cho ngươi.
Nghe hắn nói từ “dọn”, Ôn Thần Húc không khỏi hỏi:
– Ngươi mang về cho ta bao nhiêu?
– Cũng không nhiều lắm, có bốn rương à~
Đồ vật nhét đầy mấy rương mà không nhiều lắm? Tuy rằng có chút muốn phun tào, bất quá lần đầu thu được nhiều lễ vật như vậy Ôn Thần Húc cũng rất vui vẻ.
Hiểu được nguyên nhân làm cậu gãy chân, bởi vì liên quan đến thánh thượng, chớ nói dẫn người xả giận giúp cậu, muốn mắng vài câu cũng không được. Bởi vậy, Bàng Trí cũng chỉ đổi đề tài nói chuyện, kể cho cậu những chuyện hắn trải qua khi về quê.
Thấy hắn hoa tay múa chân kể chuyện, ý cười trên mặt Ôn Thần Húc chưa từng biến mất.
Thấy cậu cười vui vẻ như vậy, Bàng Trí càng nói hăng say, thậm chí còn lăn qua lộn lại kể tiếp những thứ thú vị.
Nghe hắn tự ngã mình xuống diễn tả hắn lúc đó vui sướng như thế nào, Thanh Nhất, Thanh Nhị đều cạn lời, chờ khi phát hiện hắn làm những trò con bò này để khiến thiếu gia vui vẻ, tâm tình không khỏi có chút phức tạp.
Sau khi trở về, hắn phát hiện bằng hữu tốt của mình gầy đi rất nhiều, hơn nữa bộ dáng trương dương, tùy ý trước kia giờ lại thay thế bằng sự trầm tĩnh. Bàng Trí biết cậu an ủi hắn rằng cậu đã quen, nhưng loại chuyện này sao có thể thành thói quen được, nhìn cậu lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, liền nhịn không được muốn dỗ cậu vui vẻ, vì thế nói càng thêm hăng say.
Chờ đến khi có âm thanh gõ cửa vang lên, Bàng Trí mới phát hiện chính mình đã kể chuyện một canh giờ, bưng chén trà lạnh trên bàn một ngụm uống xong, sau đó nói:
– Tiến vào!
Nghe được người bên trong cho phép tiến vào, cửa bị đẩy ra, hai gã tiểu nhị bưng khay tiến vào, thực mau liền bày thức ăn cùng rượu lên bàn.
– Nhị vị công tử xin mời dùng, có phân phó gì thêm liền gọi tiểu nhân.
Nói xong, liền lui ra bên ngoài đóng cửa lại.
Sau khi bày xong thức ăn lên bàn, Ôn Thần Húc nhớ tới Thanh Nhất, Thanh Nhị nãy giờ luôn đứng sau lưng mình, quay đầu bảo họ ra ngoài ăn cơm.
– Đều là thứ ngươi thích ăn, ăn nhiều một chút.
Bàng Trí tay liên tục gắp đồ ăn vào bát cậu.
Mắt thấy đồ ăn trong bát đã chất thành một ngọn núi nhỏ, Ôn Thần Húc cản lại:
– Đủ rồi, ngươi cũng ăn đi.
Bàng Trí lúc này mới ngừng tay, một bên còn không ngừng nói:
– Ta đi mới có bao lâu, ngươi liền gầy như thế này, nhanh nhanh ăn nhiều một chút bổ lại chút thịt cho bản thiếu gia.
Được hắn nhắc nhở ăn nhiều một chút, Ôn Thần Húc ăn không ngừng, chờ ăn xong phần trong bát thì đã lửng dạ, bất quá hắn lại thúc giục mình ăn tiếp, cậu liền thả chậm tốc độ ăn, một đũa đồ ăn gắp đến trong bát cũng ăn đến nửa ngày.
Đang ăn cá cậu lại chú ý đến một cái chuông đồng tinh xảo nằm ở góc bàn, Ôn Thần Húc thuận tay cầm lên.
Tiếng chuông thanh thúy vang lên, ngay sau đó có người ở ngoài dò hỏi:
– Xin hỏi công tử có yêu cầu gì ạ?
Ôn Thần Húc cầm chuông sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, nguyên lai đây là thứ dùng để gọi người.
– Nơi này đổi chuông đồng mới rồi sao?
Chú ý thấy chiếc chuông trong tay Ôn Thần Húc có chút khác với trước kia, Bàng Trí tự nói một câu, vừa lúc nghĩ đến thứ vừa nãy mình quên mất, vì thế hướng ra cửa nói:
– Canh nồi đất(3) hẳn là còn đi? Nếu còn thì lấy một phần tới đây.
(5): Canh nấu bằng nồi đất, canh này thơm với bổ hơn nhiều so với canh nấu bằng nồi nhôm hay sắt.
Canh nồi đất nơi này có tiếng về sự bổ dưỡng của nó, bất quá số lượng có hạn, muộn một chút nữa là không có rồi.
Người ngoài cửa trả lời “Có”, rất nhanh đã bưng một phần canh nồi đất lên.
Bàng Trí tự mình múc cho cậu một chén, sau đó đưa tới trước mặt cậu nói:
– Hương vị của món canh này không tồi cũng rất bổ, ngươi uống nhiều thêm chút đi.
Tuy rằng có kí ức của nguyên chủ, nhưng rốt cuộc vẫn là lần đầu ngồi ăn chung, đối với việc Bàng Trí tận tình chăm sóc, Ôn Thần Húc vẫn có chút ngượng ngùng, nhưng hắn thuần túy quan tâm cậu, làm trong lòng cậu thực ấm áp. Đem chuông đồng bỏ xuống, Ôn Thần Húc bưng canh chậm rãi uống.
– Thực không tồi.
Ôn Thần Húc đem canh trong miệng nuốt xuống sau đó nói.
– Ta đã nói là canh này ngon lắm mà, lúc trước dù ta nói canh này bổ thế nào, ngon thế nào ngươi cũng không chịu uống. Phải biết rằng món canh này không phải lúc nào cũng có, nếu không phải….
Nghe hắn cứ ba la bô lô, khóe môi Ôn Thần Húc giương lên, một bên ăn canh một bên nghe hắn nói.
Cơm nước xong, ngồi ở ghế lô thêm một hồi, hai người liền rời tửu lâu.
Chậm rãi đẩy cậu dạo phố, thấy tầm mắt cậu dừng tại một quầy hàng, Bàng Trí liền trực tiếp đẩy qua đó.
– Kì thực ngồi trên xe lăn dạo phố cũng không tồi, không cần tốn sức đi bộ. Chờ ta trở về kêu người chuẩn bị một cái, lần sau chúng ta lại đi dạo, ta sẽ cùng ngươi ngồi trên xe lăn.
Bàng Trí đột nhiên nói.
Nghe hắn nói như vậy, Ôn Thần Húc cười:
– Cha ngươi khi biết được liền đánh gãy chân ngươi.
– Vừa đúng lúc, huynh đệ chúng ta có phước cùng hưởng, có họa cùng chia.
Tuy là lời nói bông đùa, nhưng người nói lại lộ ra nhiệt tình.
– Vẫn nên tính tiếp, nếu chúng ta cùng ngồi xe lăn thì ai tới đẩy? Ngươi vẫn là giữ chân của ngươi giúp ta đẩy xe đi!
Ôn Thần Húc nói.
– Cũng được, về sau muốn ra ngoài thì tìm ta, đảm bảo kêu tới liền tới, tùy thời phụng bồi.
Bàng Trí nghiêm túc nói.
Ôn Thần Húc mỉm cười nói:
– Được.
Lại đi về phía trước một đoạn, thấy cậu chú ý tới một sạp nhỏ ven đường, Bàng Trí đẩy cậu qua đó.
Chờ đến gần mới thấy rõ ràng, nguyên lai là một sạp đường họa(4).
(6): Sạp nặn tượng bằng nước đường đặc đặc sệt sệt á mấy cô, cái này khi nhỏ có mấy chú nặn nè. Cùng một kiểu với mấy chú nặn tò he chỉ là sạp bé Húc tới thì nặn bằng đường.
Khi bọn họ đến thấy một ông lão cầm cái muỗng nhẹ nhàng cử động cổ tay, động tác của ông rất nhanh, không bao lâu đã làm ra được một con khỉ thực sinh động.
Đem con khỉ cẩn thận cắm vào xiên tre, ông lão nhìn hai người trước mặt cười nói:
– Hai vị thiếu gia có muốn? Ba văn tiền tùy chọn hình, chọn hình gì làm hình đó.
Hai người theo ngón tay ông lão nhìn về phía đĩa quay, mặt trên cắm 12 con giáp, có chuột, trâu, hổ, thỏ, rồng, rắn, ngựa, khỉ, gà, chó, heo, dê.
– Ngươi tuổi dê, ta giúp ngươi nặn một con dê, thế nào?
Bàng Trí ngồi xổm xuống, quay đầu nói.
Ôn Thần Húc lắc đầu nói:
– Không cần dê, ta muốn lão hổ.
– Được, ta liền nặn lão hổ cho ngươi.
Từ túi tiền lấy ba văn tiền đưa cho ông lão, Bàng Tí bắt đầu nặn.
Bàng Trí trong lòng niệm lão hổ bắt đầu nặn nặn nặn, nhưng mà thực tế thì…… chuột, chuột, thỏ, gà, chuột, chuột, chuột, chuột,……
– A! Ta muốn lão hổ không muốn chuột!!
Nặn mấy chục lần, Bàng Trí không nhịn được hô lên.
Nhìn hắn nặn ngày càng nhanh, nặn nặn đến điên rồi, Ôn Thần Húc nói:
– Nếu không thì ta đổi cái khác đi?
– Không đổi, cái ngươi muốn là lão hổ, ta liền nặn ra lão hổ cho ngươi!
Bàng Trí kiên trì nói.
Nhưng mà kết quả vẫn là chuột, chuột, thỏ, chuột, chuột, gà, chuột, khỉ, chuột, chuột, chuột, chuột, chuột,… Hồi lâu sau, Bàng Trí mới cúi thấp đầu xuống.
– Nếu không, ta tự nặn thử xem?
Nhìn hắn bị đả kích, Ôn Thần Húc đề nghị.
– Được rồi.
Bàng Trí vừa nói vừa tránh ra nhường vị trí cho cậu.
Ôn Thần Húc bắt đầu nặn, tuy rằng cũng không nặn ra chuột, nhưng nặn cũng không ra lão hổ. Bỗng nhiên phía sau xuất hiện một giọng nói.
– Để ta giúp ngươi.
END CHAPTER 8
Danh sách chương