Editor: Aubrey.
Sau khi kiểm tra xong bài tập của đám học trò, Nguyên An Bình nhìn ra sắc trời bên ngoài, cũng đã đến lúc tan học, hắn liền nói với bọn nhỏ: "Các ngươi được nghỉ ngơi ba ngày, nhưng đừng quên làm bài tập đấy. Trong ba ngày này, các ngươi phải học thêm năm chữ, ôn đi ôn lại toàn bộ những chữ đã học, đến khi nhập học trở lại sẽ cùng nhau làm một bài kiểm tra."
Học sinh của hắn đa phần là sinh sống ở trong thôn, mười mấy người thì ở trên thị trấn. Mỗi bên hắn đều chọn ra một học sinh giỏi để làm lớp trưởng, phụ trách kiểm tra bài tập về nhà của các học sinh còn lại.
Tỷ như trong thôn bọn họ, lớp trưởng chính là Lý Tự, những hài tử khác trong thôn nếu muốn nộp bài tập thì sẽ đi tìm nhóc. Bất kể là kiểm tra chính tả, hay là trả bài học thuộc lòng, hoặc là muốn học thêm chữ mới thì đều có thể đi tìm lớp trưởng của mình. Nếu không, bọn họ cũng có thể tụ tập lại một chỗ cùng nhau ôn tập, dù sao thì đại đa số bọn họ đều không có giấy trắng, không thể viết xong rồi cầm về đưa cho hắn kiểm tra. Làm như thế này, vừa bớt được tiền, còn có thể đốc thúc việc học tập của bọn nhỏ, đồng thời cũng có thể khiến cho tình bạn của bọn nhỏ ngày càng khắng khít hơn.
Về phần lớp trưởng của mỗi bên, không phải luôn luôn cố định học sinh đó, mà là sau khi trải qua một đợt tổng kiểm tra, sẽ lựa chọn ra một học sinh có thành tích tốt nhất lên đảm nhiệm. Vậy nên, để có được phần vinh dự này, vậy thì hãy cố gắng nỗ lực học tập đi.
Thử nghĩ mà xem, đang trong thời gian được nghỉ học vài ngày, mà có học sinh muốn lấy bài tập ra tự ôn. Ở trong mắt các bậc gia trưởng trong nhà, hài tử nhà mình quả thực là rất có tiền đồ! Có được phần cảm giác vinh dự này, hoặc là vì hư vinh của bản thân, đều là những hướng đi rất chính xác, đều có thể lấy để làm động lực học tập của bản thân.
Sau khi dặn dò xong bài tập về nhà, Nguyên An Bình liền cùng các học sinh cáo biệt, chờ đến khi bọn nhỏ đều rời đi, hắn mới chậm rãi xoay người, từ từ thong thả đi về phía gian nhà chính. Làm cái nghề lão sư này rất tốt, còn phải giả vờ giữ hình tượng.
Đi vào gian nhà chính, Hoắc Tiểu Hàn bưng cho hắn một chậu nước nóng: "Rửa tay một cái đi."
Nguyên An Bình rửa sạch tro bụi trên tay, nghĩ đến sinh hoạt ngày mai, liền nói: "Tiểu Hàn! Ngày mai là sinh thần của ngươi, nghĩ kỹ xem ngày mai muốn làm gì?"
Hoắc Tiểu Hàn sửng sốt một chút, chợt nhớ ra ngày mai đúng là sinh thần của y, liền vội nói: "Không cần đặc biệt làm cái gì đâu, không cần phiền phức như vậy."
Người trong thôn không mấy quan tâm đến việc tổ chức sinh thần, đa số mọi người đều chỉ coi trọng tiệc mừng thọ của các bậc trưởng bối lớn tuổi. Còn nếu trong nhà nào có hài tử được đặc biệt sủng ái, thì đến dịp sinh thần chỉ luộc cho nó một cái trứng gà là may mắn lắm rồi.
Nguyên An Bình nhớ lại, không nói ở nơi này, khi hắn còn bé cũng đã từng nhìn thấy một vài hài tử không quá quan tâm đến ngày sinh nhật, có vài người chờ cho đến khi hơn hai mươi tuổi thì mới bắt đầu tổ chức sinh nhật. Chỉ là sau này, một số gia đình có điều kiện kinh tế tốt, hoặc ở một số gia tộc lớn, thì mới đặc biệt chú trọng đến sinh nhật của hài tử nhà mình.
Nguyên An Bình suy nghĩ một chút, rồi nói: "Trước đây không phải ngươi nói muốn ăn bánh chiên sao? Không thì sáng mai làm bánh chiên đi, còn bữa tối thì ngươi nấu vài món ngon, nhân dịp sinh thần của ngươi chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon. Ta có hơi thèm thịt kho tàu, đương nhiên cũng không thể thiếu món cá."
Trọng Tôn Thụy cười hì hì nói: "An Bình ca ca! Ngày nào chúng ta cũng ăn thịt, vì sao ngươi vẫn còn thèm a?"
Mấy ngày nay, y cũng cùng học chữ với đám hài tử trong thôn, kết giao được rất nhiều bằng hữu, nên tính cách cũng trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.
"Cái gì mà ngày nào cũng ăn thịt? Cùng lắm là vào buổi trưa xào một chút rau có cho thêm một ít thịt băm vào thôi, chẳng qua là cho nó có thêm chút mùi vị, còn chưa đủ cho mỗi người gắp một đũa. Ta quyết định, ngày mai sẽ làm một bữa thật thịnh soạn, sinh thần của Tiểu Hàn, nói như thế nào cũng nên chúc mừng một chút. Chờ lần sau đến sinh thần của ngươi, chúng ta cũng sẽ chúc mừng cho ngươi."
"Thật vui quá!" Trọng Tôn Thụy liền cực kỳ cao hứng, nhưng lại chợt nhớ ra điều gì đó, khiến cho bé có chút mất mát: "Nhưng mà, ta không biết sinh thần của ta là ngày nào."
Trọng Tôn Thụy là một đứa bé do Trọng Tôn Liên Giác tình cờ nhặt được, nên bé cũng không biết mình được sinh ra vào lúc nào, tất nhiên bé cũng không biết được cha nương ruột của mình là ai.
Nguyên An Bình trông thấy bé có chút mất mát, liền mỉm cười xoa đầu bé: "Xem ngươi ngốc chưa kìa, sao không đi nhờ gia gia của ngươi chọn cho ngươi một ngày? Để cho ông ấy xem hoàng lịch, rồi chọn cho ngươi một ngày thật tốt làm ngày sinh thần của ngươi."
Hoắc Tiểu Hàn cũng an ủi bé: "Phải a! Sinh thần là ngày nào cũng được, bất luận là ngày nào thì chúng ta vẫn sẽ chúc mừng cho ngươi."
Trọng Tôn Liên Giác cười ha ha tiếp lời: "Chủ ý của An Bình không sai, lát nữa ta sẽ đi tra hoàng lịch, chọn cho con một ngày tốt nhất."
Trọng Tôn Thụy không còn cảm thấy mất mát nữa, bé rất thương gia gia của mình, bé cũng rất vui khi vẫn còn có người nguyện ý chúc mừng sinh thần cho bé: "Ân! Gia gia, con đi lấy hoàng lịch cho người xem."
Nhìn theo tôn tử cao hứng chạy ra ngoài, Trọng Tôn Liên Giác liền nói với Nguyên An Bình: "Tiểu tử! Ta phải cảm ơn ngươi."
"Có gì đâu mà phải cảm ơn, coi như là chúc mừng đi, ta cũng có thể được ăn ké các ngươi." Sau đó, hắn liền nói với Tiểu Hàn: "Ngày mai là sinh nhật của ngươi, dù như thế nào ta cũng cần phải thể hiện một chút. Cơ mà, trù nghệ của ta không được tốt cho lắm, không thì, ta luộc cho ngươi hai quả trứng gà?"
Hoắc Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng, y cảm thấy bọn họ không cần thiết phải vì sinh thần của y mà phí tâm như thế: "Không cần phải phiền phức như vậy, sáng ngày mai ta làm bánh chiên là được rồi."
Tất nhiên, y cũng cảm thấy không nên làm một bữa tối quá phong phú, nhưng Nguyên An Bình lại rất kiên quyết nói rằng để hắn lo việc này, nên y cũng không thể từ chối.
"Như vậy không tốt lắm a, sinh thần của ngươi mà còn bắt ngươi phải nấu ăn cho chúng ta, nói như thế nào thì chúng ta cũng phải bỏ ra một chút công lao a. Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai ta sẽ luộc cho ngươi hai quả trứng gà."
Bởi vì ngày hôm sau không cần học tập, nên Trọng Tôn Liên Giác cũng hảo tâm không giao cho hắn học thuộc vài trang sách. Nguyên An Bình đi ngủ rất sớm, qua ngày hôm sau cũng dậy sớm hơn so với thường ngày.
Sau khi thức dậy, hắn nấu nước rửa mặt, sẵn tiện đem trứng gà nấu cho Hoắc Tiểu Hàn.
Nguyên An Bình cầm hai quả trứng gà trong tay làm ấm tay, đi đến chỗ ở của Hoắc Tiểu Hàn. Vào lúc này, đa phần người trong thôn đều đã ăn điểm tâm xong rồi, nhưng riêng bọn họ, bởi vì Nguyên An Bình cho rằng mùa đông là mùa thích hợp ngủ nướng nhất, nên liền đưa ra kiến nghị dời bữa sáng trễ hơn một chút. Mọi người cũng nhờ như vậy mà được ngủ thêm một hồi, cho nên, giờ ăn sáng của bọn họ so với người khác thì có phần muộn hơn.
Dọc theo đường đi, hắn gặp phải một vài người nhiệt tình chào hỏi, Nguyên An Bình vẫn tiếp tục đi đến chỗ ở của Hoắc Tiểu Hàn, đến nơi thì thấy đại môn đã mở rộng, liền biết bọn họ đã dậy rồi.
Nguyên An Bình trực tiếp đi đến nhà bếp, vào lúc này chắc chắn Hoắc Tiểu Hàn đang ở đó.
Nhìn đến Hoắc Tiểu Hàn đang bận rộn ở trước mắt, Nguyên An Bình cười cười lấy hai quả trứng gà ra: "Cho ngươi, sinh thần vui vẻ."
Hoắc Tiểu Hàn vui vẻ tiếp nhận, y đã lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên y mới có cơ hội được đón sinh thần, lại còn có người cho y trứng gà để ăn.
"An Bình ca! Cảm ơn ngươi." Y thật sự rất cao hứng.
"Không cần khách khí như thế, chỉ là hai quả trứng gà mà thôi, so với việc tổ chức một bữa tiệc lớn thì không thể so sánh được. Ngươi cũng thật dễ thoả mãn quá đấy, ta chỉ đưa cho ngươi hai quả trứng gà thôi."
Hoắc Tiểu Hàn cầm trứng gà nóng hổi trên tay, nghiêm túc đáp: "Trứng gà cũng rất tốt."
"Thật là, ngươi dễ thoả mãn thật." Nói xong liền nhìn về phía tấm thớt trên bếp, ở trên đó có một vài cục bột với đủ thứ hình thù: "Ngươi đang làm bánh chiên sao? Hay là dầu cháo quẩy?"
"Là bánh chiên."
Nguyên An Bình biết tuy rằng cách gọi bất đồng, nhưng phương pháp làm thì vẫn giống nhau. Đều là cán bột ra thành một mảng lớn, vẩy lên một ít dầu muối, sau đó liền cuộn lại, rồi lại dùng chày cán bột ép xuống. Nếu như bỏ đủ dầu, thì sẽ thật sự ăn rất ngon.
"Cần bỏ thêm một ít hành thái không?"
Hoắc Tiểu Hàn lắc đầu: "Như vậy là được rồi."
"Làm bao nhiêu đây đủ chưa? Hiện tại có thể nhóm lửa hay không?"
"Ta làm thêm hai cái, bây giờ nhóm lửa cũng được."
Nguyên An Bình vừa cho củi vào nhóm lửa xong, thì Trọng Tôn Thụy liền chạy tới: "An Bình ca ca tới rồi."
Sau đó bé liền lấy ra một tờ giấy, nói: "Tiểu Hàn ca ca! Sinh thần vui vẻ, đây là lễ vật mà ta muốn tặng cho ngươi."
Bé có chút ngượng ngùng: "Ta không có tiền mua lễ vật, nên đành phải vẽ một bức tranh tặng cho ngươi."
https://aubreyfluer.wordpress.com
Hoắc Tiểu Hàn vui vẻ tiếp nhận, y mở ra nhìn xem, dường như là bé hoạ hoa mai, y liền khen ngợi: "Tiểu Thụy hoạ thật là đẹp mắt, ta rất thích, cảm ơn ngươi."
Nguyên An Bình cũng đi qua nhìn xem: "Chà! Hoạ rất đẹp."
Trọng Tôn Thụy được khen cảm thấy rất ngại ngùng: "Không... Không đẹp đến mức đó đâu, kỳ thực gia gia hoạ mới thực sự là đẹp."
Trọng Tôn Liên Giác là người đến sau cùng, Hoắc Tiểu Hàn tất nhiên lại được nhận thêm một phần lễ vật. Nguyên An Bình nhìn những bộ chữ trong cuốn sách kia, thầm nghĩ, không hổ là người vừa có tài vừa có tiếng tăm, những chữ này đẹp hơn hẳn chữ của những người khác nhiều.
Tiếp nhận lễ vật của bọn họ, Hoắc Tiểu Hàn cẩn thận đem đi cất. Y rất vui vẻ, trên mặt vẫn luôn treo lên một nụ cười.
Đem bánh chiên vớt ra nồi, Nguyên An Bình gắp trước một cái đưa cho y nếm thử: "Hôm nay là sinh thần của ngươi, nên ngươi phải ăn trước."
"Như vậy không tốt, phải gắp cho Trọng Tôn tiên sinh trước mới đúng." Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy phải để cho trưởng bối làm người đầu tiên.
Trọng Tôn Liên Giác mỉm cười: "Hôm nay là sinh thần của ngươi, ngươi lớn nhất, ăn đi."
"Tiểu Hàn ca ca! Ngày hôm nay ngươi là lớn nhất đó a."
Nguyên An Bình cười trêu: "Đừng khách khí, ngươi ăn nhanh đi, đợi ngươi ăn xong, chúng ta sẽ giành giựt với nhau đấy, bụng ta đã sớm kêu rột rột rồi."
Hoắc Tiểu Hàn mỉm cười, cắn một miếng bánh.
"Thế nào? Ăn ngon không?"
Trên mặt của Hoắc Tiểu Hàn tràn ngập ý cười: "Ăn ngon!"
Nguyên An Bình mỉm cười giúp y đem trứng gà bóc vỏ rồi bỏ vào trong bát cháo của y: "Ăn bánh chiên, lại ăn thêm trứng gà, tối hôm nay sẽ tiếp tục ăn một bữa thật lớn. Sinh thần một năm chỉ có một lần, cũng giống như ăn Tết, dù có như thế nào thì cũng nên xa xỉ một chút."
Trọng Tôn Liên Giác cười gật đầu: "Có lý."
"Cảm ơn." Hoắc Tiểu Hàn cắn bánh bột ngô, trong lòng dâng lên một trận ấm áp khiến cho y thật sự muốn khóc.
Nguyên An Bình nhìn thấy y vừa cười vừa có nước mắt chảy ra, trong lòng thầm cảm thán thật đúng là đứa trẻ đáng thương: "Kiềm nén một chút, cũng đừng để chảy nước mắt, nào có ai khóc trong ngày sinh thần đâu."
"Ân... Ta không khóc."
Xem bộ dạng kia, Nguyên An Bình không nhịn được liền cười rộ lên: "Nhất định phải nhịn đấy."
Sau đó, hắn liền gắp cho Trọng Tôn Liên Giác và Trọng Tôn Thụy mỗi người một cái bánh chiên: "Chúng ta cũng nên ăn đi, sắp chết đói rồi."
Ngày hôm đó, Hoắc Tiểu Hàn thật sự rất vui vẻ, trên mặt vẫn luôn mang theo một nụ cười rất tươi.
Đến tối, Nguyên An Bình và Trọng Tôn Liên Giác uống xoàng mấy chén, đồng thời cũng để cho Hoắc Tiểu Hàn uống gần nửa chén. Sau khi cơm nước no nê, bọn họ ngồi với nhau trò chuyện một chút, sau đó Nguyên An Bình mới đứng dậy ra về.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, mặt đất phảng phất như bị phủ một tầng lụa trắng. Mặc dù đang là buổi tối, nhưng cũng không khiến cho người ta có cảm giác hắc ám.
Hoắc Tiểu Hàn tiễn người đến ngoài cửa, đang muốn trở lại, thì Nguyên An Bình lại gọi y lại.
Hắn từ trong lồng ngực móc ra một miếng ngọc bội: "Đây là noãn ngọc, nghe nói mang theo rất tốt cho thân thể. Ta tặng cho ngươi, xem như là lễ vật cho sinh thần."
Hoắc Tiểu Hàn nhìn đến ngọc bội trên tay của hắn, nhưng lại không tiếp nhận: "Cái này rất đắt đi?"
Trên mặt Nguyên An Bình treo lên một nụ cười: "Không đắt đâu, cầm đi."
Hoắc Tiểu Hàn ngây người một chút: "Không phải ngươi đã đưa cho ta hai quả trứng gà rồi sao?"
Nguyên An Bình cười rộ lên: "Nào có ai đưa trứng gà làm lễ vật đâu."
Hoắc Tiểu Hàn thấp giọng đáp: "...Trứng gà cũng rất tốt mà, còn ngọc bội, thì không thích hợp với ta."
Nguyên An Bình nhìn đến Hoắc Tiểu Hàn đang cúi đầu trước mặt mình, lại liếc nhìn ngọc bội trong tay, sau đó lại giơ lên trước mặt y: "Ta biết việc tặng ngọc bội có ý nghĩa như thế nào, ngươi sẽ nguyện ý nhận chứ?"
Hoắc Tiểu Hàn ngẩng đầu nhìn Nguyên An Bình, mang theo biểu tình rất kinh ngạc: "Ngươi..."
"Ngươi nguyện ý nhận lấy chứ?" Biểu tình của Nguyên An Bình rất nghiêm túc.
Thấy hắn nghiêm túc như vậy, tâm của Hoắc Tiểu Hàn loạn như ma: "Ta, không thích hợp."
Nguyên An Bình nói: "Có thích hợp hay không, không phải nên do ta nói sao?"
Hoắc Tiểu Hàn nhìn về phía Nguyên An Bình, nghiêm túc nói: "An Bình ca! Ta không để ý đến những lời đồn đại trong thôn, ngươi không cần..."
Nguyên An Bình không đồng ý với lời này của y: "Ngươi nói ngươi không thích hợp, nhưng ta thì cảm thấy ngươi rất thích hợp."
Hắn đem ngọc bội trong tay đưa đến trước mắt y: "Ngươi có nguyện ý nhận nó không?"
Hoắc Tiểu Hàn cúi đầu không nhìn đến một miếng ngọc bội kia: "An Bình ca! Ngươi thích hợp với một người tốt hơn."
Nắm chặt ngọc bội trong tay, hắn làm như vậy cũng không phải chỉ là sự kích động nhất thời: "Ngươi cảm thấy như thế nào mới gọi là tốt đẹp? Là gia cảnh, học thức, hay là dung mạo?"
"...Dù sao cũng đều tốt hơn ta." Nói xong, Hoắc Tiểu Hàn liền muốn rời đi.
Nguyên An Bình vội kéo y lại, để cho y nhìn thẳng vào chính mình: "Hoắc Tiểu Hàn! Ta không quan tâm ngươi có ý nghĩ như thế nào về ta, nhưng trên thực tế con người của ta vốn rất ích kỷ. Ngươi cho rằng ta là một người tốt, chẳng qua là bởi vì những việc làm kia không gây tổn hại đến ta."
Nguyên An Bình khiến y nhìn thẳng vào mắt mình: "Bất kể là chuyện ăn uống, tiền thuốc, hay là thu nhận hai ông cháu Trọng Tôn tiên sinh, những chuyện này đối với ta cùng lắm chỉ như lấy muối bỏ bể. Nói cách khác, nếu như trước đây ta cũng nghèo như những người trong thôn, thì ta chắc chắn sẽ không cam lòng đem gạo trắng và bánh màn thầu cho ngươi ăn đâu."
Hoắc Tiểu Hàn không hiểu tại sao hắn lại nói những điều này.
Nguyên An Bình nhìn y: "Cho nên, ta cũng không phải là dạng thánh nhân gì, cũng không cao thượng đến mức giống như trong tưởng tượng của ngươi."
Hoắc Tiểu Hàn không cho là như vậy: "Có một số người rất giàu có, nhưng bọn họ lại không muốn cứu tế bất kỳ người nào. Nhưng ngươi lại nguyện ý xuất thủ cứu Trọng Tôn tiên sinh, nếu như không phải nhờ có Chương lão gia vừa vặn đi ngang qua, ngươi có thể sẽ phải chịu đòn. Ngươi lại còn cứu ta một mạng, và ta cũng biết ngươi muốn ra tay cứu ta không phải là vì có ý đồ gì đó với ta."
Nguyên An Bình không còn gì để nói: "Ngươi không cần cố gắng chứng minh ta là người tốt như vậy."
Hoắc Tiểu Hàn rất nghiêm túc biểu thị: "Ngươi là người tốt a."
"Đa số những người tốt đều giống như nhau, đều sẽ không có kết cuộc tử tế."
"Sẽ không! Người tốt sẽ được đền đáp những điều tốt."
Nguyên An Bình cảm thấy có chút lạc đề, không muốn tiếp tục tranh luận hắn có phải là người tốt hay không nữa: "Ta muốn nói là, ngươi đem ta đề cao quá rồi, cái gì mà sẽ có người thích hợp với ta hơn? Ta chính là một người rất bình thường, cái mà ta theo đuổi không phải là cái loại ái tình mà ta yêu ngươi, ngươi cũng yêu ta, cũng không phải là mộc cuộc tình oanh oanh liệt liệt. Ta nghĩ đến chính là một cuộc sống an ổn, mỗi ngày thuận thuận lợi lợi ăn ngon uống ngọt, cho dù cuộc sống bình thường tựa như thuỷ, thì đó cũng chính là phúc khí."
"Có ý gì?" Hoắc Tiểu Hàn nghe mà có chút không hiểu.
Nguyên An Bình cảm thấy nên nói thẳng ra thì hơn: "Ta cảm thấy ngươi thật sự rất tốt, nấu cơm ăn ngon, cũng biết làm quần áo, cũng không nhiều chuyện như những người khác. Hai ta sống chung một chỗ cũng cần phải thư thái một chút, hiện tại ở trong thôn cũng đã đồn về chúng ta như vậy rồi, vậy thì chúng ta cũng đơn giản sống cùng nhau đi."
Tình ái ở thế giới này đều là được chỉ định sẵn, nếu để cho hắn thú một người mới mười lăm, mười sáu tuổi nhưng lại không biết tướng mạo, không biết tính cách của đối phương, thì hắn mới không vui. Nhưng đối với Hoắc Tiểu Hàn, hắn có thể khẳng định hai người bọn họ sống cùng với nhau rất tốt. Còn về vấn đề giới tính, vẫn còn có thời gian hai năm, hắn sẽ tập làm quen từ từ.
Hoắc Tiểu Hàn có chút đỏ mặt: "Kia... Nấu cơm, làm quần áo, bọn họ đều có thể làm tốt hơn ta."
Nguyên An Bình đem ngọc bội nhét vào trong tay y: "Cầm đi! Người khác như thế nào thì ta không cần biết, và cũng không muốn biết. Ta đã suy nghĩ rất kỹ rồi, cảm thấy sống chung với ngươi cũng rất tốt. Ngươi cứ cầm ngọc bội trước đi, hai năm sau sẽ thành thân, có thắc mắc gì thì ta cũng không thể giải đáp đâu."
"Có thể..."
Nguyên An Bình căn bản không cho y có cơ hội cự tuyệt: "Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, thời gian cũng không còn sớm, ta về nhà đây. Ngươi cũng nên đi ngủ sớm một chút." Hắn nói xong, liền tiêu xái rời đi.
Hoắc Tiểu Hàn cầm ngọc bội trên tay, nhìn theo bóng lưng Nguyên An Bình rời đi, trong lòng xoắn xuýt vô cùng.
Sau khi kiểm tra xong bài tập của đám học trò, Nguyên An Bình nhìn ra sắc trời bên ngoài, cũng đã đến lúc tan học, hắn liền nói với bọn nhỏ: "Các ngươi được nghỉ ngơi ba ngày, nhưng đừng quên làm bài tập đấy. Trong ba ngày này, các ngươi phải học thêm năm chữ, ôn đi ôn lại toàn bộ những chữ đã học, đến khi nhập học trở lại sẽ cùng nhau làm một bài kiểm tra."
Học sinh của hắn đa phần là sinh sống ở trong thôn, mười mấy người thì ở trên thị trấn. Mỗi bên hắn đều chọn ra một học sinh giỏi để làm lớp trưởng, phụ trách kiểm tra bài tập về nhà của các học sinh còn lại.
Tỷ như trong thôn bọn họ, lớp trưởng chính là Lý Tự, những hài tử khác trong thôn nếu muốn nộp bài tập thì sẽ đi tìm nhóc. Bất kể là kiểm tra chính tả, hay là trả bài học thuộc lòng, hoặc là muốn học thêm chữ mới thì đều có thể đi tìm lớp trưởng của mình. Nếu không, bọn họ cũng có thể tụ tập lại một chỗ cùng nhau ôn tập, dù sao thì đại đa số bọn họ đều không có giấy trắng, không thể viết xong rồi cầm về đưa cho hắn kiểm tra. Làm như thế này, vừa bớt được tiền, còn có thể đốc thúc việc học tập của bọn nhỏ, đồng thời cũng có thể khiến cho tình bạn của bọn nhỏ ngày càng khắng khít hơn.
Về phần lớp trưởng của mỗi bên, không phải luôn luôn cố định học sinh đó, mà là sau khi trải qua một đợt tổng kiểm tra, sẽ lựa chọn ra một học sinh có thành tích tốt nhất lên đảm nhiệm. Vậy nên, để có được phần vinh dự này, vậy thì hãy cố gắng nỗ lực học tập đi.
Thử nghĩ mà xem, đang trong thời gian được nghỉ học vài ngày, mà có học sinh muốn lấy bài tập ra tự ôn. Ở trong mắt các bậc gia trưởng trong nhà, hài tử nhà mình quả thực là rất có tiền đồ! Có được phần cảm giác vinh dự này, hoặc là vì hư vinh của bản thân, đều là những hướng đi rất chính xác, đều có thể lấy để làm động lực học tập của bản thân.
Sau khi dặn dò xong bài tập về nhà, Nguyên An Bình liền cùng các học sinh cáo biệt, chờ đến khi bọn nhỏ đều rời đi, hắn mới chậm rãi xoay người, từ từ thong thả đi về phía gian nhà chính. Làm cái nghề lão sư này rất tốt, còn phải giả vờ giữ hình tượng.
Đi vào gian nhà chính, Hoắc Tiểu Hàn bưng cho hắn một chậu nước nóng: "Rửa tay một cái đi."
Nguyên An Bình rửa sạch tro bụi trên tay, nghĩ đến sinh hoạt ngày mai, liền nói: "Tiểu Hàn! Ngày mai là sinh thần của ngươi, nghĩ kỹ xem ngày mai muốn làm gì?"
Hoắc Tiểu Hàn sửng sốt một chút, chợt nhớ ra ngày mai đúng là sinh thần của y, liền vội nói: "Không cần đặc biệt làm cái gì đâu, không cần phiền phức như vậy."
Người trong thôn không mấy quan tâm đến việc tổ chức sinh thần, đa số mọi người đều chỉ coi trọng tiệc mừng thọ của các bậc trưởng bối lớn tuổi. Còn nếu trong nhà nào có hài tử được đặc biệt sủng ái, thì đến dịp sinh thần chỉ luộc cho nó một cái trứng gà là may mắn lắm rồi.
Nguyên An Bình nhớ lại, không nói ở nơi này, khi hắn còn bé cũng đã từng nhìn thấy một vài hài tử không quá quan tâm đến ngày sinh nhật, có vài người chờ cho đến khi hơn hai mươi tuổi thì mới bắt đầu tổ chức sinh nhật. Chỉ là sau này, một số gia đình có điều kiện kinh tế tốt, hoặc ở một số gia tộc lớn, thì mới đặc biệt chú trọng đến sinh nhật của hài tử nhà mình.
Nguyên An Bình suy nghĩ một chút, rồi nói: "Trước đây không phải ngươi nói muốn ăn bánh chiên sao? Không thì sáng mai làm bánh chiên đi, còn bữa tối thì ngươi nấu vài món ngon, nhân dịp sinh thần của ngươi chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon. Ta có hơi thèm thịt kho tàu, đương nhiên cũng không thể thiếu món cá."
Trọng Tôn Thụy cười hì hì nói: "An Bình ca ca! Ngày nào chúng ta cũng ăn thịt, vì sao ngươi vẫn còn thèm a?"
Mấy ngày nay, y cũng cùng học chữ với đám hài tử trong thôn, kết giao được rất nhiều bằng hữu, nên tính cách cũng trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.
"Cái gì mà ngày nào cũng ăn thịt? Cùng lắm là vào buổi trưa xào một chút rau có cho thêm một ít thịt băm vào thôi, chẳng qua là cho nó có thêm chút mùi vị, còn chưa đủ cho mỗi người gắp một đũa. Ta quyết định, ngày mai sẽ làm một bữa thật thịnh soạn, sinh thần của Tiểu Hàn, nói như thế nào cũng nên chúc mừng một chút. Chờ lần sau đến sinh thần của ngươi, chúng ta cũng sẽ chúc mừng cho ngươi."
"Thật vui quá!" Trọng Tôn Thụy liền cực kỳ cao hứng, nhưng lại chợt nhớ ra điều gì đó, khiến cho bé có chút mất mát: "Nhưng mà, ta không biết sinh thần của ta là ngày nào."
Trọng Tôn Thụy là một đứa bé do Trọng Tôn Liên Giác tình cờ nhặt được, nên bé cũng không biết mình được sinh ra vào lúc nào, tất nhiên bé cũng không biết được cha nương ruột của mình là ai.
Nguyên An Bình trông thấy bé có chút mất mát, liền mỉm cười xoa đầu bé: "Xem ngươi ngốc chưa kìa, sao không đi nhờ gia gia của ngươi chọn cho ngươi một ngày? Để cho ông ấy xem hoàng lịch, rồi chọn cho ngươi một ngày thật tốt làm ngày sinh thần của ngươi."
Hoắc Tiểu Hàn cũng an ủi bé: "Phải a! Sinh thần là ngày nào cũng được, bất luận là ngày nào thì chúng ta vẫn sẽ chúc mừng cho ngươi."
Trọng Tôn Liên Giác cười ha ha tiếp lời: "Chủ ý của An Bình không sai, lát nữa ta sẽ đi tra hoàng lịch, chọn cho con một ngày tốt nhất."
Trọng Tôn Thụy không còn cảm thấy mất mát nữa, bé rất thương gia gia của mình, bé cũng rất vui khi vẫn còn có người nguyện ý chúc mừng sinh thần cho bé: "Ân! Gia gia, con đi lấy hoàng lịch cho người xem."
Nhìn theo tôn tử cao hứng chạy ra ngoài, Trọng Tôn Liên Giác liền nói với Nguyên An Bình: "Tiểu tử! Ta phải cảm ơn ngươi."
"Có gì đâu mà phải cảm ơn, coi như là chúc mừng đi, ta cũng có thể được ăn ké các ngươi." Sau đó, hắn liền nói với Tiểu Hàn: "Ngày mai là sinh nhật của ngươi, dù như thế nào ta cũng cần phải thể hiện một chút. Cơ mà, trù nghệ của ta không được tốt cho lắm, không thì, ta luộc cho ngươi hai quả trứng gà?"
Hoắc Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng, y cảm thấy bọn họ không cần thiết phải vì sinh thần của y mà phí tâm như thế: "Không cần phải phiền phức như vậy, sáng ngày mai ta làm bánh chiên là được rồi."
Tất nhiên, y cũng cảm thấy không nên làm một bữa tối quá phong phú, nhưng Nguyên An Bình lại rất kiên quyết nói rằng để hắn lo việc này, nên y cũng không thể từ chối.
"Như vậy không tốt lắm a, sinh thần của ngươi mà còn bắt ngươi phải nấu ăn cho chúng ta, nói như thế nào thì chúng ta cũng phải bỏ ra một chút công lao a. Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai ta sẽ luộc cho ngươi hai quả trứng gà."
Bởi vì ngày hôm sau không cần học tập, nên Trọng Tôn Liên Giác cũng hảo tâm không giao cho hắn học thuộc vài trang sách. Nguyên An Bình đi ngủ rất sớm, qua ngày hôm sau cũng dậy sớm hơn so với thường ngày.
Sau khi thức dậy, hắn nấu nước rửa mặt, sẵn tiện đem trứng gà nấu cho Hoắc Tiểu Hàn.
Nguyên An Bình cầm hai quả trứng gà trong tay làm ấm tay, đi đến chỗ ở của Hoắc Tiểu Hàn. Vào lúc này, đa phần người trong thôn đều đã ăn điểm tâm xong rồi, nhưng riêng bọn họ, bởi vì Nguyên An Bình cho rằng mùa đông là mùa thích hợp ngủ nướng nhất, nên liền đưa ra kiến nghị dời bữa sáng trễ hơn một chút. Mọi người cũng nhờ như vậy mà được ngủ thêm một hồi, cho nên, giờ ăn sáng của bọn họ so với người khác thì có phần muộn hơn.
Dọc theo đường đi, hắn gặp phải một vài người nhiệt tình chào hỏi, Nguyên An Bình vẫn tiếp tục đi đến chỗ ở của Hoắc Tiểu Hàn, đến nơi thì thấy đại môn đã mở rộng, liền biết bọn họ đã dậy rồi.
Nguyên An Bình trực tiếp đi đến nhà bếp, vào lúc này chắc chắn Hoắc Tiểu Hàn đang ở đó.
Nhìn đến Hoắc Tiểu Hàn đang bận rộn ở trước mắt, Nguyên An Bình cười cười lấy hai quả trứng gà ra: "Cho ngươi, sinh thần vui vẻ."
Hoắc Tiểu Hàn vui vẻ tiếp nhận, y đã lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên y mới có cơ hội được đón sinh thần, lại còn có người cho y trứng gà để ăn.
"An Bình ca! Cảm ơn ngươi." Y thật sự rất cao hứng.
"Không cần khách khí như thế, chỉ là hai quả trứng gà mà thôi, so với việc tổ chức một bữa tiệc lớn thì không thể so sánh được. Ngươi cũng thật dễ thoả mãn quá đấy, ta chỉ đưa cho ngươi hai quả trứng gà thôi."
Hoắc Tiểu Hàn cầm trứng gà nóng hổi trên tay, nghiêm túc đáp: "Trứng gà cũng rất tốt."
"Thật là, ngươi dễ thoả mãn thật." Nói xong liền nhìn về phía tấm thớt trên bếp, ở trên đó có một vài cục bột với đủ thứ hình thù: "Ngươi đang làm bánh chiên sao? Hay là dầu cháo quẩy?"
"Là bánh chiên."
Nguyên An Bình biết tuy rằng cách gọi bất đồng, nhưng phương pháp làm thì vẫn giống nhau. Đều là cán bột ra thành một mảng lớn, vẩy lên một ít dầu muối, sau đó liền cuộn lại, rồi lại dùng chày cán bột ép xuống. Nếu như bỏ đủ dầu, thì sẽ thật sự ăn rất ngon.
"Cần bỏ thêm một ít hành thái không?"
Hoắc Tiểu Hàn lắc đầu: "Như vậy là được rồi."
"Làm bao nhiêu đây đủ chưa? Hiện tại có thể nhóm lửa hay không?"
"Ta làm thêm hai cái, bây giờ nhóm lửa cũng được."
Nguyên An Bình vừa cho củi vào nhóm lửa xong, thì Trọng Tôn Thụy liền chạy tới: "An Bình ca ca tới rồi."
Sau đó bé liền lấy ra một tờ giấy, nói: "Tiểu Hàn ca ca! Sinh thần vui vẻ, đây là lễ vật mà ta muốn tặng cho ngươi."
Bé có chút ngượng ngùng: "Ta không có tiền mua lễ vật, nên đành phải vẽ một bức tranh tặng cho ngươi."
https://aubreyfluer.wordpress.com
Hoắc Tiểu Hàn vui vẻ tiếp nhận, y mở ra nhìn xem, dường như là bé hoạ hoa mai, y liền khen ngợi: "Tiểu Thụy hoạ thật là đẹp mắt, ta rất thích, cảm ơn ngươi."
Nguyên An Bình cũng đi qua nhìn xem: "Chà! Hoạ rất đẹp."
Trọng Tôn Thụy được khen cảm thấy rất ngại ngùng: "Không... Không đẹp đến mức đó đâu, kỳ thực gia gia hoạ mới thực sự là đẹp."
Trọng Tôn Liên Giác là người đến sau cùng, Hoắc Tiểu Hàn tất nhiên lại được nhận thêm một phần lễ vật. Nguyên An Bình nhìn những bộ chữ trong cuốn sách kia, thầm nghĩ, không hổ là người vừa có tài vừa có tiếng tăm, những chữ này đẹp hơn hẳn chữ của những người khác nhiều.
Tiếp nhận lễ vật của bọn họ, Hoắc Tiểu Hàn cẩn thận đem đi cất. Y rất vui vẻ, trên mặt vẫn luôn treo lên một nụ cười.
Đem bánh chiên vớt ra nồi, Nguyên An Bình gắp trước một cái đưa cho y nếm thử: "Hôm nay là sinh thần của ngươi, nên ngươi phải ăn trước."
"Như vậy không tốt, phải gắp cho Trọng Tôn tiên sinh trước mới đúng." Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy phải để cho trưởng bối làm người đầu tiên.
Trọng Tôn Liên Giác mỉm cười: "Hôm nay là sinh thần của ngươi, ngươi lớn nhất, ăn đi."
"Tiểu Hàn ca ca! Ngày hôm nay ngươi là lớn nhất đó a."
Nguyên An Bình cười trêu: "Đừng khách khí, ngươi ăn nhanh đi, đợi ngươi ăn xong, chúng ta sẽ giành giựt với nhau đấy, bụng ta đã sớm kêu rột rột rồi."
Hoắc Tiểu Hàn mỉm cười, cắn một miếng bánh.
"Thế nào? Ăn ngon không?"
Trên mặt của Hoắc Tiểu Hàn tràn ngập ý cười: "Ăn ngon!"
Nguyên An Bình mỉm cười giúp y đem trứng gà bóc vỏ rồi bỏ vào trong bát cháo của y: "Ăn bánh chiên, lại ăn thêm trứng gà, tối hôm nay sẽ tiếp tục ăn một bữa thật lớn. Sinh thần một năm chỉ có một lần, cũng giống như ăn Tết, dù có như thế nào thì cũng nên xa xỉ một chút."
Trọng Tôn Liên Giác cười gật đầu: "Có lý."
"Cảm ơn." Hoắc Tiểu Hàn cắn bánh bột ngô, trong lòng dâng lên một trận ấm áp khiến cho y thật sự muốn khóc.
Nguyên An Bình nhìn thấy y vừa cười vừa có nước mắt chảy ra, trong lòng thầm cảm thán thật đúng là đứa trẻ đáng thương: "Kiềm nén một chút, cũng đừng để chảy nước mắt, nào có ai khóc trong ngày sinh thần đâu."
"Ân... Ta không khóc."
Xem bộ dạng kia, Nguyên An Bình không nhịn được liền cười rộ lên: "Nhất định phải nhịn đấy."
Sau đó, hắn liền gắp cho Trọng Tôn Liên Giác và Trọng Tôn Thụy mỗi người một cái bánh chiên: "Chúng ta cũng nên ăn đi, sắp chết đói rồi."
Ngày hôm đó, Hoắc Tiểu Hàn thật sự rất vui vẻ, trên mặt vẫn luôn mang theo một nụ cười rất tươi.
Đến tối, Nguyên An Bình và Trọng Tôn Liên Giác uống xoàng mấy chén, đồng thời cũng để cho Hoắc Tiểu Hàn uống gần nửa chén. Sau khi cơm nước no nê, bọn họ ngồi với nhau trò chuyện một chút, sau đó Nguyên An Bình mới đứng dậy ra về.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, mặt đất phảng phất như bị phủ một tầng lụa trắng. Mặc dù đang là buổi tối, nhưng cũng không khiến cho người ta có cảm giác hắc ám.
Hoắc Tiểu Hàn tiễn người đến ngoài cửa, đang muốn trở lại, thì Nguyên An Bình lại gọi y lại.
Hắn từ trong lồng ngực móc ra một miếng ngọc bội: "Đây là noãn ngọc, nghe nói mang theo rất tốt cho thân thể. Ta tặng cho ngươi, xem như là lễ vật cho sinh thần."
Hoắc Tiểu Hàn nhìn đến ngọc bội trên tay của hắn, nhưng lại không tiếp nhận: "Cái này rất đắt đi?"
Trên mặt Nguyên An Bình treo lên một nụ cười: "Không đắt đâu, cầm đi."
Hoắc Tiểu Hàn ngây người một chút: "Không phải ngươi đã đưa cho ta hai quả trứng gà rồi sao?"
Nguyên An Bình cười rộ lên: "Nào có ai đưa trứng gà làm lễ vật đâu."
Hoắc Tiểu Hàn thấp giọng đáp: "...Trứng gà cũng rất tốt mà, còn ngọc bội, thì không thích hợp với ta."
Nguyên An Bình nhìn đến Hoắc Tiểu Hàn đang cúi đầu trước mặt mình, lại liếc nhìn ngọc bội trong tay, sau đó lại giơ lên trước mặt y: "Ta biết việc tặng ngọc bội có ý nghĩa như thế nào, ngươi sẽ nguyện ý nhận chứ?"
Hoắc Tiểu Hàn ngẩng đầu nhìn Nguyên An Bình, mang theo biểu tình rất kinh ngạc: "Ngươi..."
"Ngươi nguyện ý nhận lấy chứ?" Biểu tình của Nguyên An Bình rất nghiêm túc.
Thấy hắn nghiêm túc như vậy, tâm của Hoắc Tiểu Hàn loạn như ma: "Ta, không thích hợp."
Nguyên An Bình nói: "Có thích hợp hay không, không phải nên do ta nói sao?"
Hoắc Tiểu Hàn nhìn về phía Nguyên An Bình, nghiêm túc nói: "An Bình ca! Ta không để ý đến những lời đồn đại trong thôn, ngươi không cần..."
Nguyên An Bình không đồng ý với lời này của y: "Ngươi nói ngươi không thích hợp, nhưng ta thì cảm thấy ngươi rất thích hợp."
Hắn đem ngọc bội trong tay đưa đến trước mắt y: "Ngươi có nguyện ý nhận nó không?"
Hoắc Tiểu Hàn cúi đầu không nhìn đến một miếng ngọc bội kia: "An Bình ca! Ngươi thích hợp với một người tốt hơn."
Nắm chặt ngọc bội trong tay, hắn làm như vậy cũng không phải chỉ là sự kích động nhất thời: "Ngươi cảm thấy như thế nào mới gọi là tốt đẹp? Là gia cảnh, học thức, hay là dung mạo?"
"...Dù sao cũng đều tốt hơn ta." Nói xong, Hoắc Tiểu Hàn liền muốn rời đi.
Nguyên An Bình vội kéo y lại, để cho y nhìn thẳng vào chính mình: "Hoắc Tiểu Hàn! Ta không quan tâm ngươi có ý nghĩ như thế nào về ta, nhưng trên thực tế con người của ta vốn rất ích kỷ. Ngươi cho rằng ta là một người tốt, chẳng qua là bởi vì những việc làm kia không gây tổn hại đến ta."
Nguyên An Bình khiến y nhìn thẳng vào mắt mình: "Bất kể là chuyện ăn uống, tiền thuốc, hay là thu nhận hai ông cháu Trọng Tôn tiên sinh, những chuyện này đối với ta cùng lắm chỉ như lấy muối bỏ bể. Nói cách khác, nếu như trước đây ta cũng nghèo như những người trong thôn, thì ta chắc chắn sẽ không cam lòng đem gạo trắng và bánh màn thầu cho ngươi ăn đâu."
Hoắc Tiểu Hàn không hiểu tại sao hắn lại nói những điều này.
Nguyên An Bình nhìn y: "Cho nên, ta cũng không phải là dạng thánh nhân gì, cũng không cao thượng đến mức giống như trong tưởng tượng của ngươi."
Hoắc Tiểu Hàn không cho là như vậy: "Có một số người rất giàu có, nhưng bọn họ lại không muốn cứu tế bất kỳ người nào. Nhưng ngươi lại nguyện ý xuất thủ cứu Trọng Tôn tiên sinh, nếu như không phải nhờ có Chương lão gia vừa vặn đi ngang qua, ngươi có thể sẽ phải chịu đòn. Ngươi lại còn cứu ta một mạng, và ta cũng biết ngươi muốn ra tay cứu ta không phải là vì có ý đồ gì đó với ta."
Nguyên An Bình không còn gì để nói: "Ngươi không cần cố gắng chứng minh ta là người tốt như vậy."
Hoắc Tiểu Hàn rất nghiêm túc biểu thị: "Ngươi là người tốt a."
"Đa số những người tốt đều giống như nhau, đều sẽ không có kết cuộc tử tế."
"Sẽ không! Người tốt sẽ được đền đáp những điều tốt."
Nguyên An Bình cảm thấy có chút lạc đề, không muốn tiếp tục tranh luận hắn có phải là người tốt hay không nữa: "Ta muốn nói là, ngươi đem ta đề cao quá rồi, cái gì mà sẽ có người thích hợp với ta hơn? Ta chính là một người rất bình thường, cái mà ta theo đuổi không phải là cái loại ái tình mà ta yêu ngươi, ngươi cũng yêu ta, cũng không phải là mộc cuộc tình oanh oanh liệt liệt. Ta nghĩ đến chính là một cuộc sống an ổn, mỗi ngày thuận thuận lợi lợi ăn ngon uống ngọt, cho dù cuộc sống bình thường tựa như thuỷ, thì đó cũng chính là phúc khí."
"Có ý gì?" Hoắc Tiểu Hàn nghe mà có chút không hiểu.
Nguyên An Bình cảm thấy nên nói thẳng ra thì hơn: "Ta cảm thấy ngươi thật sự rất tốt, nấu cơm ăn ngon, cũng biết làm quần áo, cũng không nhiều chuyện như những người khác. Hai ta sống chung một chỗ cũng cần phải thư thái một chút, hiện tại ở trong thôn cũng đã đồn về chúng ta như vậy rồi, vậy thì chúng ta cũng đơn giản sống cùng nhau đi."
Tình ái ở thế giới này đều là được chỉ định sẵn, nếu để cho hắn thú một người mới mười lăm, mười sáu tuổi nhưng lại không biết tướng mạo, không biết tính cách của đối phương, thì hắn mới không vui. Nhưng đối với Hoắc Tiểu Hàn, hắn có thể khẳng định hai người bọn họ sống cùng với nhau rất tốt. Còn về vấn đề giới tính, vẫn còn có thời gian hai năm, hắn sẽ tập làm quen từ từ.
Hoắc Tiểu Hàn có chút đỏ mặt: "Kia... Nấu cơm, làm quần áo, bọn họ đều có thể làm tốt hơn ta."
Nguyên An Bình đem ngọc bội nhét vào trong tay y: "Cầm đi! Người khác như thế nào thì ta không cần biết, và cũng không muốn biết. Ta đã suy nghĩ rất kỹ rồi, cảm thấy sống chung với ngươi cũng rất tốt. Ngươi cứ cầm ngọc bội trước đi, hai năm sau sẽ thành thân, có thắc mắc gì thì ta cũng không thể giải đáp đâu."
"Có thể..."
Nguyên An Bình căn bản không cho y có cơ hội cự tuyệt: "Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, thời gian cũng không còn sớm, ta về nhà đây. Ngươi cũng nên đi ngủ sớm một chút." Hắn nói xong, liền tiêu xái rời đi.
Hoắc Tiểu Hàn cầm ngọc bội trên tay, nhìn theo bóng lưng Nguyên An Bình rời đi, trong lòng xoắn xuýt vô cùng.
Danh sách chương