Editor: Aubrey.
Từ khi cả nhà Nguyên đại bá bắt đầu bán mầm đậu, mà sau khi Nguyên An Bình đem phương pháp chia sẻ cho hai cha con bọn họ xong, Nguyên An Bình liền trực tiếp không quan tâm đến chuyện mầm đậu nữa, hắn chỉ cần bỏ tiền ra mua mầm đậu và chia tiền mà thôi.
Ngày hôm nay khí trời rất tốt, ánh dương quanh chiếu xuống khắp cả thôn.
Vài người thì ngồi ở trong sân tắm nắng, còn Trọng Tôn Thụy thì tìm các tiểu đồng bọn đi chơi. Hoắc Tiểu Hàn tất nhiên là bận rộn với các công việc thủ công, Trọng Tôn Liên Giác thì đang nhắm mắt kiểm tra bài học của Nguyên An Bình, mỗi lần hắn đọc sai, ông sẽ lập tức mở mắt ra đánh cho hắn một roi, sau đó lại tiếp tục nghe hắn đọc.
Nguyên An Bình nhịn không được rơi một giọt nước mắt chua xót, xuyên tới nơi này còn phải làm một học sinh, còn gặp phải một lão sư thích đánh tay học sinh, có đôi lúc hắn cảm thấy đây là do hắn tự tìm chết đây mà. May là đối phương còn biết chừa cho hắn một chút mặt mũi, mỗi khi có học sinh của hắn đến thì ông sẽ không đánh hắn. Đương nhiên, ngoại trừ một người học sinh là Trọng Tôn Thụy. Nghiêm chỉnh mà nói, chuyện học tập của Trọng Tôn Thụy vẫn khiến cho Trọng Tôn Liên Giác thân làm gia gia vẫn phải bận tâm.
Cuối cùng cũng đem một trang sách đọc xong, Nguyên An Bình cũng có thể được nghỉ ngơi một chút. Hắn xoa xoa bàn tay bị đánh của mình, số lần bị đánh càng ngày càng nhiều, cũng đã thành thói quen.
Nguyên An Bình nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Qua mấy ngày nữa là tới tháng Chạp, có muốn đi đến thị trấn một chuyến hay không? Mua đồ Tết sớm một chút."
Hoắc Tiểu Hàn suy nghĩ một chút, rồi mới trả lời: "Vẫn là đợi thêm vài ngày nữa đi, thời điểm đó có người trong thôn cùng đi, cùng mua đồ Tết với họ sẽ có lợi ích thực tế hơn."
Nguyên An Bình bừng tỉnh đại ngộ, các bác gái đều rất rành chuyện mua sắm, ở trong thôn này cũng vậy: "Tiểu Hàn! Ngươi thật biết cách sinh hoạt."
Hoắc Tiểu Hàn cúi đầu: "Người trong thôn đều như vậy a." Chỉ cần có thể tiết kiệm tiền, cho dù là một văn thì cũng chính là tiền.
"Không giống, trong số chúng ta chỉ có ngươi là biết cách sinh hoạt. Nếu là ta đi mua, khẳng định sẽ không biết cách trả giá như thế nào."
Trọng Tôn Liên Giác khịt mũi coi thường, thầm nghĩ ’Cái miệng của tên tiểu tử này thật biết chiếm tiện nghi, còn chưa có thành thân đâu, vậy mà chẳng biết xấu hổ đi theo song nhi người ta nói cái gì mà chúng ta.’
Hoắc Tiểu Hàn thật không biết nên phản ứng như thế nào: "Ta... Ta cũng sẽ không trả giá, chỉ biết mua thôi."
Nguyên An Bình làm bộ nói: "Ân! Biện pháp này rất thông minh." Sau đó lại kiến nghị nói: "Không thì, tới lúc đó chúng ta cùng đi mua đồ Tết với bá mẫu bọn họ, bọn họ khẳng định có kinh nghiệm."
"...Hảo."
Trọng Tôn Liên Giác mở mắt ra hung hăng liếc mắt trừng Nguyên An Bình đang đứng ở đó trêu chọc Hoắc Tiểu Hàn, lại nhìn đến Hoắc Tiểu Hàn đang cúi đầu thấp đến nỗi sắp đụng tới ngực, ông liền nhắm mắt lại, xem như làm ngơ. Trong lòng âm thầm tính toán, xem ra ông phải hảo hảo nói chuyện với Nguyên An Bình nên chú ý đến ngôn hành cử chỉ khi nói chuyện với người khác mới được.
Đương nhiên, nếu như ông còn nhìn thấy hắn có cử chỉ sai lầm gì, nên đánh thì sẽ đánh.
Nguyên An Bình nói chuyện với Hoắc Tiểu Hàn, hoàn toàn là nói một cách rất tự nhiên. Từ buổi trưa hôm nay nên ăn cái gì, cho đến mỗi năm nên mua cái gì, dông dài các loại. Bất quá, mấy chuyện này có thể khiến cho Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy tương đối thoải mái, hai người lại bắt đầu thảo luận đến vấn đề làm sao để làm ra đồ ăn càng ngon hơn. Ai không biết còn tưởng rằng, hai người bọn họ ăn rất nhiều.
Giữa lúc hai người đang thoả thuận phương pháp nên làm thịt gà như thế nào, liền bỗng dưng nghe được ngoài cửa có tiếng người gọi: "Nguyên công tử có ở nhà không?"
Trong nhà này, hắn là người duy nhất mang họ Nguyên, trong lòng mang theo sự hiếu kỳ, Nguyên An Bình đáp ứng một tiếng: "Có."
Bởi vì đại môn đang đóng, nên hắn không nhìn thấy được bộ dạng của người ở bên ngoài, liền đứng dậy đi ra ngoài xem là ai.
Vừa mở đại môn, Nguyên An Bình liền nhìn thấy một người nam nhân mặc trang phục của một gã sai vặt, cách đó không xa chính là một cỗ xe ngựa. Sau khi thấy rõ người trên xe ngựa là ai, hắn liền thầm nghĩ ’Chương Lâm Dịch? Sao hắn lại đến đây?’
"Tiểu nhân chính là hạ nhân của Chương lão gia, lão gia nhà ta muốn đến bái phỏng Nguyên công tử."
Nguyên An Bình thấy xe ngựa đang chậm rãi tiến đến, liền mở rộng đại môn ra.
Chương Lâm Dịch từ trên xe ngựa bước xuống, bộ áo choàng lông hồ ly khoác bên ngoài một bộ cẩm bào trông có vẻ vô cùng cao quý.
Chương Lâm Dịch chào hỏi: "Nguyên công tử, đã lâu không gặp."
Liếc nhìn đám thôn dân đang quan sát ở cách đó không xa, Nguyên An Bình không thể làm gì khác hơn là trả lời: "Chương... Lão gia, mời vào."
Sau khi tiến vào sân, Nguyên An Bình liền đem đại môn đóng lại, cũng ngăn cách rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ bên ngoài.
"Tiểu Hàn! Ngươi đi pha một ít trà đi." Sau đó hắn liền nói với Chương Lâm Dịch: "Nơi này của chúng ta không sánh được với quý phủ, lát nữa uống một tách trà ngươi cũng đừng ghét bỏ."
Chương Lâm Dịch cười cười: "Ngươi không cần khách khí."
Đem người mời đến gian nhà chính, sau khi ngồi xuống, Nguyên An Bình liền trực tiếp hỏi: "Có một câu là vô sự thì không lên điện Tam Bảo, vì sao ngày hôm nay ngươi có thời gian rảnh rỗi đến tìm ta vậy?"
Chương Lâm Dịch lắc đầu cười: "Ngươi cái người này cũng thật là..."
Nguyên An Bình tựa người lên ghế: "Từ trước đến giờ ta vốn rất thẳng thắn, cũng không nhìn ra ngươi có tâm trạng nhàn hạ thoải mái tới tìm ta tán gẫu. Có chuyện gì? Nói đi."
Chương Lâm Dịch cũng không thèm để ý đến thái độ của hắn, liền nói ra ý đồ đến đây: "Vậy cũng tốt, ta nói thẳng, ta có hứng thú với mầm đậu."
"Ồ?" Nguyên An Bình có chút bất ngờ: "Chút tiền lẻ này ngươi cũng để mắt tới?"
Chương Lâm Dịch không nhịn được cười nói: "Ta là thương nhân, nhìn không lọt cái gì chứ không thể không nhìn lọt tiền."
"Có đạo lý." Nguyên An Bình cũng không muốn quanh co lòng vòng với hắn: "Vậy ngươi có cảm thấy hứng thú với phương pháp gieo trồng?"
"Cái này còn phải xem tình hình." Bàn chuyện làm ăn, chung quy cũng cần phải biết rõ sinh ý cụ thể như thế nào, rồi mới hảo đàm luận.
Nguyên An Bình biết rõ tính tình của Chương Lâm Dịch, dưới cái nhìn của hắn, người này vẫn là một người rất sảng khoái, cho nên hắn liền nói ra rõ ràng: "Mầm đậu, tên như ý nghĩa, tất cả đều là các loại hạt đậu. Mười cân đậu tương có thể cho ra sáu mươi cân đồ ăn, đậu xanh thì có thể cho ra bảy mươi cân, khoảng chừng bảy ngày là có thể thu hoạch."
"Bảy ngày?" Chương Lâm Dịch kinh ngạc.
"Đúng vậy." Nguyên An Bình biểu thị hắn đúng là không có nghe nhầm.
Chương Lâm Dịch không nghĩ tới lại nhanh như vậy, hắn cho rằng mùa đông mà vẫn có thể trồng được rau là rất có lợi, không nghĩ tới thời gian sinh trưởng lại ngắn như vậy.
Như vậy, hắn liền cảm thấy có hứng thú hơn.
Chương Lâm Dịch cũng rất trực tiếp đáp: "Ta muốn mua phương pháp của ngươi."
Đối với việc buôn bán, Nguyên An Bình cũng không phải quá bài xích, chỉ là: "Đại bá của ta cũng đang bán mầm đậu, nếu như ta đem phương pháp bán cho ngươi, hắn có thể tiếp tục bán mầm đậu ở các thôn phụ cận không?"
"Không thể." Chương Lâm Dịch thẳng thắn đáp.
Nguyên An Bình cau mày nói: "Chẳng qua chỉ là một địa phương nho nhỏ mà thôi, chắc sẽ không khiến ngươi kiếm được nhiều lợi ích đi?"
Chương Lâm Dịch cười cười: "Ta làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi phải biết, không phải tất cả mọi người đều giống như ta, nguyện ý bỏ tiền ra mua phương pháp của ngươi."
Hắn suy ngẫm ý tứ trong lời Chương Lâm Dịch nói, Nguyên An Bình cau mày: "Ý của ngươi là..."
Chương Lâm Dịch cười cười: "Ở trong mắt ngươi, vật này chẳng qua chỉ là vài đồng bạc lẻ, đó là bởi vì tầm mắt của ngươi chỉ dừng lại ở cái địa phương nhỏ này. Ngươi là một người thông minh, ngươi nên biết rõ, sớm muộn gì cũng sẽ có người nhìn chằm chằm vào thứ này. Mà những người kia nguyện ý chiếm lấy phương pháp này như thế nào, cũng chỉ có thể xem nhân phẩm của bọn họ."
Tất nhiên Nguyên An Bình cũng hiểu rất rõ ràng, liền hỏi: "Bán cho ngươi, vậy thì có thể bảo đảm rằng những người khác sẽ không biết được phương pháp này là từ chỗ ta sao?"
Trong lòng hắn không nhịn được cảm khái ’Địa vị xã hội không đủ, làm cái gì cũng thật là phiền phức.’
Chương Lâm Dịch trả lời rất tự tin: "Tên Chương Lâm Dịch của ta, vẫn luôn có mấy phần phân lượng."
Nguyên An Bình thầm nghĩ trong lòng ’Cái tên này quả nhiên đánh rắm đủ thối.’
"Hảo! Đã như vậy, ngươi dự định ra giá bao nhiêu tiền để mua lại phương pháp?"
Chương Lâm Dịch đáp: "Hai trăm lượng bạc."
Cùng với số tiền bán gương chênh lệch không bao nhiêu, nhưng Nguyên An Bình vẫn rất rõ ràng, hai trăm lượng bạc là cái giá không tệ. Tuy rằng bọn họ từ từ bán, lăn lộn chậm rãi cũng sẽ kiếm được số tiền này, nhưng vấn đề ở đây là bọn họ không thể tiếp tục chậm rãi buôn bán được nữa.
Bất quá, hắn vẫn nhịn không được đâm chọt một câu: "Hừ! Ngươi cũng thật là hào phóng."
Chương Lâm Dịch cười cười, không nói gì.
"Được rồi, ta hiểu rất rõ, ngươi là một thương nhân mà." Thương nhân là cái gì? Là loại người có thể bỏ ra bất cứ cái giá nào: "Tăng thêm sáu mươi lượng đi, vậy thì cuộc làm ăn này liền thành giao."
Chương Lâm Dịch cò kè mặc cả: "Năm mươi lượng."
Nguyên An Bình không vui: "Không được, ta không thích con số này."
"Vậy thì hai trăm bốn mươi lượng."
Nguyên An Bình bày ra tư thái trào phúng: "Hừ! Đường đường là Chương lão gia, vậy mà lại không ngại cho ta thêm hai mươi lượng bạc?"
Chương Lâm Dịch rất là cố chấp: "Đương nhiên, hai mươi lượng kia nếu như đổi thành bánh màn thầu, có thể cứu sống không ít người."
"Phá lệ đi, hai trăm sáu mươi lượng. Không tăng thêm hai mươi lượng, thì ngay cả cái cửa cũng không đưa."
"Vậy thì lùi lại một chút, hai trăm năm mươi lăm lượng."
"Không được! Hai trăm năm mươi sáu lượng, giá thấp nhất."
"Tại sao ngươi cứ thích thêm một số sáu vào vậy?"
"Sáu là con số may mắn của ta, đừng nghĩ đề ra cái giá khác."
https://aubreyfluer.wordpress.com
Thấy thái độ của hắn kiên quyết, Chương Lâm Dịch cũng không tiếp tục cò kè mặc cả nữa: "Thành giao." Sau đó liền nói với gã sai vặt đang đứng bên cạnh: "Lấy giấy và bút mực ra."
Sau khi ký tên lên khế ước xong, Nguyên An Bình liền đem bút lông đặt xuống: "Ngươi cũng thật là bất chấp, vì một vài lượng bạc như vậy mà cũng phải dùng đến miệng lưỡi, mấy hộp quà lúc trước ngươi đưa còn chưa tiêu xài hết đây này."
Chương Lâm Dịch cẩn thận thu lại khế ước: "Hai chuyện khác nhau, tặng lễ là kết giao bằng hữu, còn chúng ta bây giờ là đang nói chuyện làm ăn. Đừng nói là hạ xuống bốn lượng bạc, cho dù là hạ xuống một văn, thì đó cũng là bản lĩnh của ta."
Nguyên An Bình tâm phục khẩu phục: "Được rồi, coi như ngươi có lý. Có muốn nhanh chóng đến nơi ta gieo trồng mầm đậu hay không?"
"Được."
Trên đường mang theo Chương Lâm Dịch đi đến nhà hắn, những người ở trong thôn đều đứng hai bên xem.
Để cho đối phương quan sát tình hình phát triển của mầm đậu, sau đó hắn liền viết ra cụ thể phương pháp cho đối phương.
Ra khỏi nhà, Nguyên An Bình hỏi: "Bây giờ ngươi về nhà, hay là..." Một lát nữa mới về.
Nhìn ra được ý tứ của đối phương, Chương Lâm Dịch không khỏi nói: "Đây là đạo đãi khách của ngươi? Ta tốt xấu gì cũng đã cho ngươi mấy vạn lượng rồi, dù thế nào cũng phải mời ta ăn một bữa trưa chứ?"
Hai người ở trong sân, Nguyên An Bình cũng không thực sự để ý đến sự khoe khoang gia tài của đối phương: "Đừng nói cứ như là ta đang chiếm tiện nghi của ngươi vậy, không phải ngươi rất hay nói bản thân là thương nhân sao? Thương nhân hay làm ăn lỗ vốn?"
Chương Lâm Dịch nhìn về phía hắn: "Vậy là ngươi không muốn giữ khách?"
Nguyên An Bình nói có chút không tình nguyện: "Giữ. Bất quá chỉ là cơm canh đạm bạc, ngươi có thể chờ cho tới khi đến giờ ăn cơm rồi hẵng ghét bỏ."
Chương Lâm Dịch không nhịn được khinh bỉ hắn: "Có mấy vạn lượng bạc thôi mà đã tính toán như vậy rồi, ngươi thật là có tiềm chất làm một thương nhân đấy."
Nguyên An Bình cũng khinh bỉ hắn: "Tự nói mình như vậy, cũng được sao?"
Chương Lâm Dịch: "..."
Trở về nơi ở của Hoắc Tiểu Hàn, Nguyên An Bình từ trên xe ngựa lấy ra nguyên liệu nấu ăn, không nhịn được trêu chọc đối phương: "Ngươi cũng thật là hiểu ý, biết ở nhà ta không có vật gì tốt, nên tự chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Vì bao tử của mình, ngươi cũng thật là nhọc lòng a."
Chương Lâm Dịch rất chân thực thừa nhận: "Phải a, ta có ủy khuất ai, cũng sẽ không ủy khuất chính mình."
Nguyên An Bình không biết nên làm ra phản ứng gì: "...Ngươi là Chương lão gia, nhớ kỹ phải giữ cho thật vững hình tượng to lớn của mình, không thể tuỳ tiện như ta được."
"Hình tượng là cái gì?" Chương Lâm Dịch không hiểu rõ hàm nghĩa to lớn trong câu này.
Nguyên An Bình bỗng nhiên có cảm giác nhân sinh cô quạnh như tuyết: "Thôi, ngươi thích như thế nào thì cứ như thế đó đi." Nói xong liền đi về hướng nhà bếp.
Nhìn trong nhà bếp có nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, Hoắc Tiểu Hàn vốn dĩ đang phát sầu không biết buổi trưa nên làm cái gì, vừa thấy Nguyên An Bình bước vào, y giống như vừa thấy được ân nhân cứu mạng của mình: "An Bình ca! Trưa nay làm món gì?"
Nguyên An Bình tuỳ ý đáp: "Nhiều thứ như vậy, ngươi tuỳ tiện làm đi."
Hoắc Tiểu Hàn kinh ngạc: "Sao có thể tuỳ tiện làm được? Hắn là Chương lão gia a, nếu như thức ăn ta làm không vừa miệng hắn thì phải làm sao bây giờ?"
Nguyên An Bình nghi hoặc: "Tại sao ta có thể ăn, mà lại sợ hắn ăn không vừa miệng?"
"Hắn... Hắn là Chương lão gia a." Ngữ khí của y cho rằng đây là chuyện đương nhiên.
’Tại sao hắn lại cảm thấy tên họ Chương kia cứ như là thần vậy, rốt cuộc đây là loại tình huống gì?’ Nguyên An Bình thầm nghĩ.
Hoắc Tiểu Hàn phát sầu: "Nhất định là hắn đã quen ăn sơn hào hải vị rồi, những đầu bếp làm cơm cho hắn chắc chắn cũng không phải là người bình thường. Thức ăn làm ra khẳng định đều rất xa hoa, đồ ăn mà ta làm hắn sẽ không vừa ý đâu a."
Nguyên An Bình nhịn không được cầm lấy hai bờ vai của y lắc lắc: "Tiểu Hàn! Ngươi căng thẳng cái gì? Hắn nhìn không lọt mắt thì sẽ không ăn, đâu cần thiết phải để ý như vậy."
Hoắc Tiểu Hàn lại không cảm thấy như vậy: "Đắc tội Chương lão gia không tốt có phải không? Mọi người đều nói, nếu như được Chương lão gia thưởng thức, sẽ có lợi ích rất to lớn. Hắn đã vất vả đến đây rồi, chắc sẽ không thể để bụng đói trở về đi? Có thể sau này hắn sẽ không muốn giúp ngươi nữa a."
Thấy y lo lắng cũng chỉ vì muốn giúp mình, hắn liền giải thích: "Ngươi không cần lo lắng."
Hắn cũng không phải không quan tâm đến việc Chương Lâm Dịch không còn thưởng thức hắn nữa, nhưng tất nhiên hắn cũng không thể nói như vậy: "Hắn cũng không thể chỉ vì một bữa cơm mà trở mặt với ta đi? Ngươi cứ yên tâm mà nấu đi, không thì, để ta chọn món?"
Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy đề nghị này rất tốt: "Hảo! Ngươi gợi ý đi, ta mới có thể nhẹ nhõm hơn một chút."
Nguyên An Bình nhìn lên kệ bếp có nhiều gà như vậy, liền trực tiếp đọc tên vài món ăn.
Về phần Chương Lâm Dịch, đã bị tên chủ nhà vô liêm sỉ Nguyên An Bình quăng ở ngoài sân, hắn cũng không tiện đi vào nhà bếp. Phát hiện trong sân có một lão nhân, hắn liền thuận tiện lấy một cái ghế đến đó ngồi xuống bên cạnh ông, bắt chuyện với ông. Bởi vì cái ghế rất nhỏ, nên quần áo của hắn đều chạm xuống mặt đất, nhưng hắn cũng không để ý, càng sẽ không vì vậy mà cảm thấy thất lễ, nếu như lòng dạ của hắn quả thật hẹp hòi như vậy, thì hắn cũng sẽ không có được thành tựu như ngày hôm nay.
Chương Lâm Dịch phát hiện lão nhân đối với mình có chút lạnh nhạt, hắn cũng không thèm để ý, chỉ là luôn cảm thấy người này có vài phần quen mắt, nhưng lại nhớ không rõ đến tột cùng là người nào.
Bữa trưa, Nguyên An Bình kể lại rằng trình độ nấu ăn của Hoắc Tiểu Hàn đã phát huy hết mức rồi, tuy rằng bề ngoài không được coi là đẹp đẽ, nhưng Nguyên An Bình vẫn biểu thị rất hợp khẩu vị của hắn.
Hoắc Tiểu Hàn không thể cùng ăn cơm với bọn họ, chỉ cùng Trọng Tôn Thụy cùng nhau ở trong nhà bếp giải quyết, còn thủ hạ của Chương Lâm Dịch, thì được chuẩn bị ở một bàn khác. Còn ở gian nhà chính, Nguyên An Bình cùng với Chương Lâm Dịch, cùng với một người tiếp đãi khách là Trọng Tôn Liên Giác, cùng nhau dùng bữa trưa.
Bởi vì sau khi ăn xong, một lát nữa Nguyên An Bình còn phải lên lớp, nên Chương Lâm Dịch cũng không thể tiếp tục ở lại, liền rời đi.
Sau khi Nguyên An Bình tiễn người đi, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn dường như muốn hỏi điều gì đó, hắn liền cười nói: "Yên tâm đi, hắn rất hài lòng với các món ăn của ngươi."
Hoắc Tiểu Hàn vừa nghe như vậy liền yên tâm, cong môi nở nụ cười: "Vậy thì tốt."
Y nhớ đến trong nhà bếp còn một ít nguyên liệu nấu ăn, liền nói: "Trong nhà bếp vẫn còn một ít đồ ăn, ta ăn không hết, vốn định đưa cho bọn họ cầm đi, nhưng ta lại sợ sẽ bị bọn họ chê cười."
"Hắn không để ý đến mấy thứ này đâu." Nghĩ đến đối phương còn cùng hắn tranh cãi bốn lượng bạc, thì có trời mới biết hắn ta có để ý hay không: "Để lại cho chúng ta ăn."
Về phần hai trăm năm mươi sáu lượng bạc kia, hắn dự định xế chiều sẽ tới nhà Nguyên đại bá một chuyến.
Chạng vạng, sau khi đám học sinh đều đã về nhà, Nguyên An Bình liền mang theo tiền đi đến nhà của Nguyên Căn Thịnh.
"Đại bá."
Nguyên Căn Thịnh vội kêu Nguyên An Bình ngồi xuống, sau đó liền hỏi hắn: "An Bình! Ta nghe nói hôm nay Chương lão gia đến thôn của chúng ta tìm ngươi, là thật hay giả?"
"Ân! Là hắn, con tới tìm người nói chuyện, cũng là bởi vì hắn." Nói xong liền lấy ra túi tiền: "Ở đây có một trăm lượng bạc." Nguyên An Bình nói xong liền đẩy lên trước mặt hắn.
Động tác này khiến cho Nguyên Căn Thịnh sửng sốt, Chu Hương Chi và những đứa trẻ ở một bên cũng khiếp sợ. Một trăm lượng bạc a, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa bao giờ thấy qua nhiều tiền như vậy.
Nguyên Căn Thịnh phục hồi tinh thần lại: "An Bình! Đây là ý gì a?"
Nguyên An Bình giải thích: "Chương lão gia nhìn trúng mầm đậu của chúng ta, còn bỏ ra hai trăm năm mươi sáu lượng bạc mua phương pháp của chúng ta. Đại bá! Hắn nói cho con biết có người đang theo dõi mầm đậu, Chương lão gia nguyện ý dùng tiền mua phương pháp, nhưng người khác thì không chắc sẽ nguyện ý như vậy. Ta suy nghĩ một chút, đành phải quyết định đem phương pháp bán đi."
Nguyên Căn Thịnh vừa nghe tin phương pháp đã bị đem đi bán liền có chút mất mát, lại nghe được có người đang theo dõi, cảm thấy nên bán cũng đúng. Hắn đã từng nghe được không ít chuyện về việc cướp đoạt, cũng không phải người nào cũng nguyện ý giống như Chương lão gia.
Còn về chuyện tiền bạc, thì Nguyên Căn Thịnh từ chối: "An Bình! Bán phương pháp đi rồi cũng tốt, miễn cho chúng ta không thể ứng phó được với những người không thể trêu chọc. Thế nhưng số tiền này ta không thể lấy, phương pháp đó là của ngươi, tiền bán được cũng phải là của ngươi."
Nguyên An Bình giải thích với hắn: "Đại bá! Tiền này người phải lấy, nếu không phải người đi ra ngoài bán đồ ăn, thì Chương lão gia cũng sẽ không biết được tin tức để đến nhà con mua phương pháp, con cũng sẽ không có được số tiền này. Con vốn định để cho người đảm nhận mối làm ăn này, chỉ là không ngờ mối sinh ý này không thể làm tiếp được nhanh như vậy, một trăm lượng này coi như là bù lại phí tổn thất."
Nguyên Căn Thịnh từ chối: "Không được, không được, chuyện nào ra chuyện đó, tiền này ta không thể nhận được."
"Đại bá! Người cầm đi, người không cầm, trong lòng con sẽ cảm thấy không vui."
"Không được, nếu như ta nhận lấy thì sẽ không thể yên lòng. An Bình! Ngươi cứ giữ lấy đi, ta không cần số tiền này."
Nguyên An Bình đem tiền đưa cho Chu Hương Chi: "Bá mẫu! Người nhận đi, năm sau Đại Trụ ca và Tiểu Vũ tỷ còn phải thành thân, đều rất cần tiền."
Một số tiền lớn như vậy, Chu Hương Chi nào dám nhận: "Không thể được, An Bình! Ta và đại bá hiểu tâm ý của ngươi, nhưng số tiền này chúng ta thật sự không thể nhận được."
Nguyên An Bình nhìn ra được bọn họ thật sự không muốn thu nhận số tiền này, ngẫm lại cũng phải, một trăm lượng dưới cái nhìn của họ chính là một số tiền rất lớn.
"Đại bá! Người xem như thế này được không? Một trăm lượng không lấy, vậy năm mươi lượng thì như thế nào?"
Nguyên Căn Thịnh vội vàng lắc đầu: "Bất cứ bao nhiêu ta cũng không nhận, đây là tiền của ngươi, ta làm sao có thể lấy tiền của ngươi?"
Nguyên An Bình bất đắc dĩ, nhưng đồng thời cũng rất vui mừng, không tham lam là một điều rất tốt, cũng đáng để cho hắn yên tâm tương giao, hắn cầm tiền lên: "Đại bá! Năm mươi lượng này người nhất định phải cầm, bằng không con sẽ để ở đây một trăm lượng, người đừng hòng trả lại cho con."
"An Bình! Như vậy sao được, ngươi mau lấy về đi." Nguyên Căn Thịnh cầm tiền lên muốn đuổi theo.
Chu Hương Chi vội vã kéo hắn lại: "Tướng công! Cho dù muốn trả lại cho nó, cũng không thể cứ cầm đi như vậy a, tiền bạc không thể để lộ ra ngoài."
Nguyên Căn Thịnh nghe vậy cũng cảm thấy rất có lý: "Tiểu Vũ! Đi tìm một cái túi đựng tiền."
"Đừng vội, chúng ta đi vào trong phòng bàn bạc." Nàng nói xong liền lôi kéo Nguyên Căn Thịnh tiến vào buồng trong.
Mấy đứa trẻ vẫn còn chưa tỉnh táo lại, bọn họ vẫn còn đang nhớ tới một trăm lượng lúc nãy bị đẩy tới đẩy lui.
Nguyên Đại Hà nhỏ giọng hỏi Thạch Đầu đang ở bên cạnh: "Nhị ca! Năm mươi lượng bạc có thể mua được cái gì?"
"Có thể mua được rất nhiều thứ, con trâu ở nhà thôn trưởng, lúc mua nó phải bỏ ra mười bốn lượng bạc đấy. Nếu như có thể được giữ lại tiền... Chúng ta cũng có thể có được một con trâu." Thạch Đầu không nghĩ tới Nguyên An Bình lại hào phóng như vậy, cam nguyện cho nhà bé nhiều bạc như vậy. Nếu như không phải cha của bé không muốn, thì đó chính là một trăm lượng lận a, một trăm lượng là bao nhiêu tiền a! Buồng trong, sau khi hai vợ chồng thương lượng một phen, Nguyên Căn Thịnh quyết định sẽ giữ lại năm mươi lượng. Tuy rằng thê tử nói rất đúng, nhưng nếu như mình không nhận, trong lòng An Bình sẽ cảm thấy không vui. Nhưng hắn nhận, trong lòng cũng cảm thấy rất áy náy, luôn có cảm giác không nên nhận lấy số tiền này. Nhưng số tiền này lại có thể để cho nhi tử dễ cưới vợ một chút, nữ nhi cũng được gả tốt một chút.
Cuối cùng, vì hài tử trong nhà, Nguyên Căn Thịnh quyết định sẽ giữ lại số tiền này.
Lại nói, sau khi Chương Lâm Dịch hồi phủ, lại sau một phen xoắn xuýt, rốt cuộc cũng đã nhớ ra được mình đã gặp Trọng Tôn Liên Giác ở nơi nào: "Nguyên lai là hắn a! Thật không nghĩ tới mình lại gặp hắn ở nơi này!"
Một tên thuộc hạ ở bên cạnh liền mở miệng hỏi một câu: "Lão gia nói ai vậy?"
Ánh mắt của Chương Lâm Dịch trở nên sắc bén liếc sang.
Hắn ta sợ đến mức run rẩy, liền quỳ xuống xin tha: "Lão gia tha tội, sau này tiểu nhân không dám làm như vậy nữa!"
Ngữ khí của Chương Lâm Dịch băng lãnh đáp: "Không được có lần sau."
Hắn vội vàng cúi đầu xuống: "Vâng!"
Từ khi cả nhà Nguyên đại bá bắt đầu bán mầm đậu, mà sau khi Nguyên An Bình đem phương pháp chia sẻ cho hai cha con bọn họ xong, Nguyên An Bình liền trực tiếp không quan tâm đến chuyện mầm đậu nữa, hắn chỉ cần bỏ tiền ra mua mầm đậu và chia tiền mà thôi.
Ngày hôm nay khí trời rất tốt, ánh dương quanh chiếu xuống khắp cả thôn.
Vài người thì ngồi ở trong sân tắm nắng, còn Trọng Tôn Thụy thì tìm các tiểu đồng bọn đi chơi. Hoắc Tiểu Hàn tất nhiên là bận rộn với các công việc thủ công, Trọng Tôn Liên Giác thì đang nhắm mắt kiểm tra bài học của Nguyên An Bình, mỗi lần hắn đọc sai, ông sẽ lập tức mở mắt ra đánh cho hắn một roi, sau đó lại tiếp tục nghe hắn đọc.
Nguyên An Bình nhịn không được rơi một giọt nước mắt chua xót, xuyên tới nơi này còn phải làm một học sinh, còn gặp phải một lão sư thích đánh tay học sinh, có đôi lúc hắn cảm thấy đây là do hắn tự tìm chết đây mà. May là đối phương còn biết chừa cho hắn một chút mặt mũi, mỗi khi có học sinh của hắn đến thì ông sẽ không đánh hắn. Đương nhiên, ngoại trừ một người học sinh là Trọng Tôn Thụy. Nghiêm chỉnh mà nói, chuyện học tập của Trọng Tôn Thụy vẫn khiến cho Trọng Tôn Liên Giác thân làm gia gia vẫn phải bận tâm.
Cuối cùng cũng đem một trang sách đọc xong, Nguyên An Bình cũng có thể được nghỉ ngơi một chút. Hắn xoa xoa bàn tay bị đánh của mình, số lần bị đánh càng ngày càng nhiều, cũng đã thành thói quen.
Nguyên An Bình nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Qua mấy ngày nữa là tới tháng Chạp, có muốn đi đến thị trấn một chuyến hay không? Mua đồ Tết sớm một chút."
Hoắc Tiểu Hàn suy nghĩ một chút, rồi mới trả lời: "Vẫn là đợi thêm vài ngày nữa đi, thời điểm đó có người trong thôn cùng đi, cùng mua đồ Tết với họ sẽ có lợi ích thực tế hơn."
Nguyên An Bình bừng tỉnh đại ngộ, các bác gái đều rất rành chuyện mua sắm, ở trong thôn này cũng vậy: "Tiểu Hàn! Ngươi thật biết cách sinh hoạt."
Hoắc Tiểu Hàn cúi đầu: "Người trong thôn đều như vậy a." Chỉ cần có thể tiết kiệm tiền, cho dù là một văn thì cũng chính là tiền.
"Không giống, trong số chúng ta chỉ có ngươi là biết cách sinh hoạt. Nếu là ta đi mua, khẳng định sẽ không biết cách trả giá như thế nào."
Trọng Tôn Liên Giác khịt mũi coi thường, thầm nghĩ ’Cái miệng của tên tiểu tử này thật biết chiếm tiện nghi, còn chưa có thành thân đâu, vậy mà chẳng biết xấu hổ đi theo song nhi người ta nói cái gì mà chúng ta.’
Hoắc Tiểu Hàn thật không biết nên phản ứng như thế nào: "Ta... Ta cũng sẽ không trả giá, chỉ biết mua thôi."
Nguyên An Bình làm bộ nói: "Ân! Biện pháp này rất thông minh." Sau đó lại kiến nghị nói: "Không thì, tới lúc đó chúng ta cùng đi mua đồ Tết với bá mẫu bọn họ, bọn họ khẳng định có kinh nghiệm."
"...Hảo."
Trọng Tôn Liên Giác mở mắt ra hung hăng liếc mắt trừng Nguyên An Bình đang đứng ở đó trêu chọc Hoắc Tiểu Hàn, lại nhìn đến Hoắc Tiểu Hàn đang cúi đầu thấp đến nỗi sắp đụng tới ngực, ông liền nhắm mắt lại, xem như làm ngơ. Trong lòng âm thầm tính toán, xem ra ông phải hảo hảo nói chuyện với Nguyên An Bình nên chú ý đến ngôn hành cử chỉ khi nói chuyện với người khác mới được.
Đương nhiên, nếu như ông còn nhìn thấy hắn có cử chỉ sai lầm gì, nên đánh thì sẽ đánh.
Nguyên An Bình nói chuyện với Hoắc Tiểu Hàn, hoàn toàn là nói một cách rất tự nhiên. Từ buổi trưa hôm nay nên ăn cái gì, cho đến mỗi năm nên mua cái gì, dông dài các loại. Bất quá, mấy chuyện này có thể khiến cho Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy tương đối thoải mái, hai người lại bắt đầu thảo luận đến vấn đề làm sao để làm ra đồ ăn càng ngon hơn. Ai không biết còn tưởng rằng, hai người bọn họ ăn rất nhiều.
Giữa lúc hai người đang thoả thuận phương pháp nên làm thịt gà như thế nào, liền bỗng dưng nghe được ngoài cửa có tiếng người gọi: "Nguyên công tử có ở nhà không?"
Trong nhà này, hắn là người duy nhất mang họ Nguyên, trong lòng mang theo sự hiếu kỳ, Nguyên An Bình đáp ứng một tiếng: "Có."
Bởi vì đại môn đang đóng, nên hắn không nhìn thấy được bộ dạng của người ở bên ngoài, liền đứng dậy đi ra ngoài xem là ai.
Vừa mở đại môn, Nguyên An Bình liền nhìn thấy một người nam nhân mặc trang phục của một gã sai vặt, cách đó không xa chính là một cỗ xe ngựa. Sau khi thấy rõ người trên xe ngựa là ai, hắn liền thầm nghĩ ’Chương Lâm Dịch? Sao hắn lại đến đây?’
"Tiểu nhân chính là hạ nhân của Chương lão gia, lão gia nhà ta muốn đến bái phỏng Nguyên công tử."
Nguyên An Bình thấy xe ngựa đang chậm rãi tiến đến, liền mở rộng đại môn ra.
Chương Lâm Dịch từ trên xe ngựa bước xuống, bộ áo choàng lông hồ ly khoác bên ngoài một bộ cẩm bào trông có vẻ vô cùng cao quý.
Chương Lâm Dịch chào hỏi: "Nguyên công tử, đã lâu không gặp."
Liếc nhìn đám thôn dân đang quan sát ở cách đó không xa, Nguyên An Bình không thể làm gì khác hơn là trả lời: "Chương... Lão gia, mời vào."
Sau khi tiến vào sân, Nguyên An Bình liền đem đại môn đóng lại, cũng ngăn cách rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ bên ngoài.
"Tiểu Hàn! Ngươi đi pha một ít trà đi." Sau đó hắn liền nói với Chương Lâm Dịch: "Nơi này của chúng ta không sánh được với quý phủ, lát nữa uống một tách trà ngươi cũng đừng ghét bỏ."
Chương Lâm Dịch cười cười: "Ngươi không cần khách khí."
Đem người mời đến gian nhà chính, sau khi ngồi xuống, Nguyên An Bình liền trực tiếp hỏi: "Có một câu là vô sự thì không lên điện Tam Bảo, vì sao ngày hôm nay ngươi có thời gian rảnh rỗi đến tìm ta vậy?"
Chương Lâm Dịch lắc đầu cười: "Ngươi cái người này cũng thật là..."
Nguyên An Bình tựa người lên ghế: "Từ trước đến giờ ta vốn rất thẳng thắn, cũng không nhìn ra ngươi có tâm trạng nhàn hạ thoải mái tới tìm ta tán gẫu. Có chuyện gì? Nói đi."
Chương Lâm Dịch cũng không thèm để ý đến thái độ của hắn, liền nói ra ý đồ đến đây: "Vậy cũng tốt, ta nói thẳng, ta có hứng thú với mầm đậu."
"Ồ?" Nguyên An Bình có chút bất ngờ: "Chút tiền lẻ này ngươi cũng để mắt tới?"
Chương Lâm Dịch không nhịn được cười nói: "Ta là thương nhân, nhìn không lọt cái gì chứ không thể không nhìn lọt tiền."
"Có đạo lý." Nguyên An Bình cũng không muốn quanh co lòng vòng với hắn: "Vậy ngươi có cảm thấy hứng thú với phương pháp gieo trồng?"
"Cái này còn phải xem tình hình." Bàn chuyện làm ăn, chung quy cũng cần phải biết rõ sinh ý cụ thể như thế nào, rồi mới hảo đàm luận.
Nguyên An Bình biết rõ tính tình của Chương Lâm Dịch, dưới cái nhìn của hắn, người này vẫn là một người rất sảng khoái, cho nên hắn liền nói ra rõ ràng: "Mầm đậu, tên như ý nghĩa, tất cả đều là các loại hạt đậu. Mười cân đậu tương có thể cho ra sáu mươi cân đồ ăn, đậu xanh thì có thể cho ra bảy mươi cân, khoảng chừng bảy ngày là có thể thu hoạch."
"Bảy ngày?" Chương Lâm Dịch kinh ngạc.
"Đúng vậy." Nguyên An Bình biểu thị hắn đúng là không có nghe nhầm.
Chương Lâm Dịch không nghĩ tới lại nhanh như vậy, hắn cho rằng mùa đông mà vẫn có thể trồng được rau là rất có lợi, không nghĩ tới thời gian sinh trưởng lại ngắn như vậy.
Như vậy, hắn liền cảm thấy có hứng thú hơn.
Chương Lâm Dịch cũng rất trực tiếp đáp: "Ta muốn mua phương pháp của ngươi."
Đối với việc buôn bán, Nguyên An Bình cũng không phải quá bài xích, chỉ là: "Đại bá của ta cũng đang bán mầm đậu, nếu như ta đem phương pháp bán cho ngươi, hắn có thể tiếp tục bán mầm đậu ở các thôn phụ cận không?"
"Không thể." Chương Lâm Dịch thẳng thắn đáp.
Nguyên An Bình cau mày nói: "Chẳng qua chỉ là một địa phương nho nhỏ mà thôi, chắc sẽ không khiến ngươi kiếm được nhiều lợi ích đi?"
Chương Lâm Dịch cười cười: "Ta làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi phải biết, không phải tất cả mọi người đều giống như ta, nguyện ý bỏ tiền ra mua phương pháp của ngươi."
Hắn suy ngẫm ý tứ trong lời Chương Lâm Dịch nói, Nguyên An Bình cau mày: "Ý của ngươi là..."
Chương Lâm Dịch cười cười: "Ở trong mắt ngươi, vật này chẳng qua chỉ là vài đồng bạc lẻ, đó là bởi vì tầm mắt của ngươi chỉ dừng lại ở cái địa phương nhỏ này. Ngươi là một người thông minh, ngươi nên biết rõ, sớm muộn gì cũng sẽ có người nhìn chằm chằm vào thứ này. Mà những người kia nguyện ý chiếm lấy phương pháp này như thế nào, cũng chỉ có thể xem nhân phẩm của bọn họ."
Tất nhiên Nguyên An Bình cũng hiểu rất rõ ràng, liền hỏi: "Bán cho ngươi, vậy thì có thể bảo đảm rằng những người khác sẽ không biết được phương pháp này là từ chỗ ta sao?"
Trong lòng hắn không nhịn được cảm khái ’Địa vị xã hội không đủ, làm cái gì cũng thật là phiền phức.’
Chương Lâm Dịch trả lời rất tự tin: "Tên Chương Lâm Dịch của ta, vẫn luôn có mấy phần phân lượng."
Nguyên An Bình thầm nghĩ trong lòng ’Cái tên này quả nhiên đánh rắm đủ thối.’
"Hảo! Đã như vậy, ngươi dự định ra giá bao nhiêu tiền để mua lại phương pháp?"
Chương Lâm Dịch đáp: "Hai trăm lượng bạc."
Cùng với số tiền bán gương chênh lệch không bao nhiêu, nhưng Nguyên An Bình vẫn rất rõ ràng, hai trăm lượng bạc là cái giá không tệ. Tuy rằng bọn họ từ từ bán, lăn lộn chậm rãi cũng sẽ kiếm được số tiền này, nhưng vấn đề ở đây là bọn họ không thể tiếp tục chậm rãi buôn bán được nữa.
Bất quá, hắn vẫn nhịn không được đâm chọt một câu: "Hừ! Ngươi cũng thật là hào phóng."
Chương Lâm Dịch cười cười, không nói gì.
"Được rồi, ta hiểu rất rõ, ngươi là một thương nhân mà." Thương nhân là cái gì? Là loại người có thể bỏ ra bất cứ cái giá nào: "Tăng thêm sáu mươi lượng đi, vậy thì cuộc làm ăn này liền thành giao."
Chương Lâm Dịch cò kè mặc cả: "Năm mươi lượng."
Nguyên An Bình không vui: "Không được, ta không thích con số này."
"Vậy thì hai trăm bốn mươi lượng."
Nguyên An Bình bày ra tư thái trào phúng: "Hừ! Đường đường là Chương lão gia, vậy mà lại không ngại cho ta thêm hai mươi lượng bạc?"
Chương Lâm Dịch rất là cố chấp: "Đương nhiên, hai mươi lượng kia nếu như đổi thành bánh màn thầu, có thể cứu sống không ít người."
"Phá lệ đi, hai trăm sáu mươi lượng. Không tăng thêm hai mươi lượng, thì ngay cả cái cửa cũng không đưa."
"Vậy thì lùi lại một chút, hai trăm năm mươi lăm lượng."
"Không được! Hai trăm năm mươi sáu lượng, giá thấp nhất."
"Tại sao ngươi cứ thích thêm một số sáu vào vậy?"
"Sáu là con số may mắn của ta, đừng nghĩ đề ra cái giá khác."
https://aubreyfluer.wordpress.com
Thấy thái độ của hắn kiên quyết, Chương Lâm Dịch cũng không tiếp tục cò kè mặc cả nữa: "Thành giao." Sau đó liền nói với gã sai vặt đang đứng bên cạnh: "Lấy giấy và bút mực ra."
Sau khi ký tên lên khế ước xong, Nguyên An Bình liền đem bút lông đặt xuống: "Ngươi cũng thật là bất chấp, vì một vài lượng bạc như vậy mà cũng phải dùng đến miệng lưỡi, mấy hộp quà lúc trước ngươi đưa còn chưa tiêu xài hết đây này."
Chương Lâm Dịch cẩn thận thu lại khế ước: "Hai chuyện khác nhau, tặng lễ là kết giao bằng hữu, còn chúng ta bây giờ là đang nói chuyện làm ăn. Đừng nói là hạ xuống bốn lượng bạc, cho dù là hạ xuống một văn, thì đó cũng là bản lĩnh của ta."
Nguyên An Bình tâm phục khẩu phục: "Được rồi, coi như ngươi có lý. Có muốn nhanh chóng đến nơi ta gieo trồng mầm đậu hay không?"
"Được."
Trên đường mang theo Chương Lâm Dịch đi đến nhà hắn, những người ở trong thôn đều đứng hai bên xem.
Để cho đối phương quan sát tình hình phát triển của mầm đậu, sau đó hắn liền viết ra cụ thể phương pháp cho đối phương.
Ra khỏi nhà, Nguyên An Bình hỏi: "Bây giờ ngươi về nhà, hay là..." Một lát nữa mới về.
Nhìn ra được ý tứ của đối phương, Chương Lâm Dịch không khỏi nói: "Đây là đạo đãi khách của ngươi? Ta tốt xấu gì cũng đã cho ngươi mấy vạn lượng rồi, dù thế nào cũng phải mời ta ăn một bữa trưa chứ?"
Hai người ở trong sân, Nguyên An Bình cũng không thực sự để ý đến sự khoe khoang gia tài của đối phương: "Đừng nói cứ như là ta đang chiếm tiện nghi của ngươi vậy, không phải ngươi rất hay nói bản thân là thương nhân sao? Thương nhân hay làm ăn lỗ vốn?"
Chương Lâm Dịch nhìn về phía hắn: "Vậy là ngươi không muốn giữ khách?"
Nguyên An Bình nói có chút không tình nguyện: "Giữ. Bất quá chỉ là cơm canh đạm bạc, ngươi có thể chờ cho tới khi đến giờ ăn cơm rồi hẵng ghét bỏ."
Chương Lâm Dịch không nhịn được khinh bỉ hắn: "Có mấy vạn lượng bạc thôi mà đã tính toán như vậy rồi, ngươi thật là có tiềm chất làm một thương nhân đấy."
Nguyên An Bình cũng khinh bỉ hắn: "Tự nói mình như vậy, cũng được sao?"
Chương Lâm Dịch: "..."
Trở về nơi ở của Hoắc Tiểu Hàn, Nguyên An Bình từ trên xe ngựa lấy ra nguyên liệu nấu ăn, không nhịn được trêu chọc đối phương: "Ngươi cũng thật là hiểu ý, biết ở nhà ta không có vật gì tốt, nên tự chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Vì bao tử của mình, ngươi cũng thật là nhọc lòng a."
Chương Lâm Dịch rất chân thực thừa nhận: "Phải a, ta có ủy khuất ai, cũng sẽ không ủy khuất chính mình."
Nguyên An Bình không biết nên làm ra phản ứng gì: "...Ngươi là Chương lão gia, nhớ kỹ phải giữ cho thật vững hình tượng to lớn của mình, không thể tuỳ tiện như ta được."
"Hình tượng là cái gì?" Chương Lâm Dịch không hiểu rõ hàm nghĩa to lớn trong câu này.
Nguyên An Bình bỗng nhiên có cảm giác nhân sinh cô quạnh như tuyết: "Thôi, ngươi thích như thế nào thì cứ như thế đó đi." Nói xong liền đi về hướng nhà bếp.
Nhìn trong nhà bếp có nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, Hoắc Tiểu Hàn vốn dĩ đang phát sầu không biết buổi trưa nên làm cái gì, vừa thấy Nguyên An Bình bước vào, y giống như vừa thấy được ân nhân cứu mạng của mình: "An Bình ca! Trưa nay làm món gì?"
Nguyên An Bình tuỳ ý đáp: "Nhiều thứ như vậy, ngươi tuỳ tiện làm đi."
Hoắc Tiểu Hàn kinh ngạc: "Sao có thể tuỳ tiện làm được? Hắn là Chương lão gia a, nếu như thức ăn ta làm không vừa miệng hắn thì phải làm sao bây giờ?"
Nguyên An Bình nghi hoặc: "Tại sao ta có thể ăn, mà lại sợ hắn ăn không vừa miệng?"
"Hắn... Hắn là Chương lão gia a." Ngữ khí của y cho rằng đây là chuyện đương nhiên.
’Tại sao hắn lại cảm thấy tên họ Chương kia cứ như là thần vậy, rốt cuộc đây là loại tình huống gì?’ Nguyên An Bình thầm nghĩ.
Hoắc Tiểu Hàn phát sầu: "Nhất định là hắn đã quen ăn sơn hào hải vị rồi, những đầu bếp làm cơm cho hắn chắc chắn cũng không phải là người bình thường. Thức ăn làm ra khẳng định đều rất xa hoa, đồ ăn mà ta làm hắn sẽ không vừa ý đâu a."
Nguyên An Bình nhịn không được cầm lấy hai bờ vai của y lắc lắc: "Tiểu Hàn! Ngươi căng thẳng cái gì? Hắn nhìn không lọt mắt thì sẽ không ăn, đâu cần thiết phải để ý như vậy."
Hoắc Tiểu Hàn lại không cảm thấy như vậy: "Đắc tội Chương lão gia không tốt có phải không? Mọi người đều nói, nếu như được Chương lão gia thưởng thức, sẽ có lợi ích rất to lớn. Hắn đã vất vả đến đây rồi, chắc sẽ không thể để bụng đói trở về đi? Có thể sau này hắn sẽ không muốn giúp ngươi nữa a."
Thấy y lo lắng cũng chỉ vì muốn giúp mình, hắn liền giải thích: "Ngươi không cần lo lắng."
Hắn cũng không phải không quan tâm đến việc Chương Lâm Dịch không còn thưởng thức hắn nữa, nhưng tất nhiên hắn cũng không thể nói như vậy: "Hắn cũng không thể chỉ vì một bữa cơm mà trở mặt với ta đi? Ngươi cứ yên tâm mà nấu đi, không thì, để ta chọn món?"
Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy đề nghị này rất tốt: "Hảo! Ngươi gợi ý đi, ta mới có thể nhẹ nhõm hơn một chút."
Nguyên An Bình nhìn lên kệ bếp có nhiều gà như vậy, liền trực tiếp đọc tên vài món ăn.
Về phần Chương Lâm Dịch, đã bị tên chủ nhà vô liêm sỉ Nguyên An Bình quăng ở ngoài sân, hắn cũng không tiện đi vào nhà bếp. Phát hiện trong sân có một lão nhân, hắn liền thuận tiện lấy một cái ghế đến đó ngồi xuống bên cạnh ông, bắt chuyện với ông. Bởi vì cái ghế rất nhỏ, nên quần áo của hắn đều chạm xuống mặt đất, nhưng hắn cũng không để ý, càng sẽ không vì vậy mà cảm thấy thất lễ, nếu như lòng dạ của hắn quả thật hẹp hòi như vậy, thì hắn cũng sẽ không có được thành tựu như ngày hôm nay.
Chương Lâm Dịch phát hiện lão nhân đối với mình có chút lạnh nhạt, hắn cũng không thèm để ý, chỉ là luôn cảm thấy người này có vài phần quen mắt, nhưng lại nhớ không rõ đến tột cùng là người nào.
Bữa trưa, Nguyên An Bình kể lại rằng trình độ nấu ăn của Hoắc Tiểu Hàn đã phát huy hết mức rồi, tuy rằng bề ngoài không được coi là đẹp đẽ, nhưng Nguyên An Bình vẫn biểu thị rất hợp khẩu vị của hắn.
Hoắc Tiểu Hàn không thể cùng ăn cơm với bọn họ, chỉ cùng Trọng Tôn Thụy cùng nhau ở trong nhà bếp giải quyết, còn thủ hạ của Chương Lâm Dịch, thì được chuẩn bị ở một bàn khác. Còn ở gian nhà chính, Nguyên An Bình cùng với Chương Lâm Dịch, cùng với một người tiếp đãi khách là Trọng Tôn Liên Giác, cùng nhau dùng bữa trưa.
Bởi vì sau khi ăn xong, một lát nữa Nguyên An Bình còn phải lên lớp, nên Chương Lâm Dịch cũng không thể tiếp tục ở lại, liền rời đi.
Sau khi Nguyên An Bình tiễn người đi, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn dường như muốn hỏi điều gì đó, hắn liền cười nói: "Yên tâm đi, hắn rất hài lòng với các món ăn của ngươi."
Hoắc Tiểu Hàn vừa nghe như vậy liền yên tâm, cong môi nở nụ cười: "Vậy thì tốt."
Y nhớ đến trong nhà bếp còn một ít nguyên liệu nấu ăn, liền nói: "Trong nhà bếp vẫn còn một ít đồ ăn, ta ăn không hết, vốn định đưa cho bọn họ cầm đi, nhưng ta lại sợ sẽ bị bọn họ chê cười."
"Hắn không để ý đến mấy thứ này đâu." Nghĩ đến đối phương còn cùng hắn tranh cãi bốn lượng bạc, thì có trời mới biết hắn ta có để ý hay không: "Để lại cho chúng ta ăn."
Về phần hai trăm năm mươi sáu lượng bạc kia, hắn dự định xế chiều sẽ tới nhà Nguyên đại bá một chuyến.
Chạng vạng, sau khi đám học sinh đều đã về nhà, Nguyên An Bình liền mang theo tiền đi đến nhà của Nguyên Căn Thịnh.
"Đại bá."
Nguyên Căn Thịnh vội kêu Nguyên An Bình ngồi xuống, sau đó liền hỏi hắn: "An Bình! Ta nghe nói hôm nay Chương lão gia đến thôn của chúng ta tìm ngươi, là thật hay giả?"
"Ân! Là hắn, con tới tìm người nói chuyện, cũng là bởi vì hắn." Nói xong liền lấy ra túi tiền: "Ở đây có một trăm lượng bạc." Nguyên An Bình nói xong liền đẩy lên trước mặt hắn.
Động tác này khiến cho Nguyên Căn Thịnh sửng sốt, Chu Hương Chi và những đứa trẻ ở một bên cũng khiếp sợ. Một trăm lượng bạc a, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa bao giờ thấy qua nhiều tiền như vậy.
Nguyên Căn Thịnh phục hồi tinh thần lại: "An Bình! Đây là ý gì a?"
Nguyên An Bình giải thích: "Chương lão gia nhìn trúng mầm đậu của chúng ta, còn bỏ ra hai trăm năm mươi sáu lượng bạc mua phương pháp của chúng ta. Đại bá! Hắn nói cho con biết có người đang theo dõi mầm đậu, Chương lão gia nguyện ý dùng tiền mua phương pháp, nhưng người khác thì không chắc sẽ nguyện ý như vậy. Ta suy nghĩ một chút, đành phải quyết định đem phương pháp bán đi."
Nguyên Căn Thịnh vừa nghe tin phương pháp đã bị đem đi bán liền có chút mất mát, lại nghe được có người đang theo dõi, cảm thấy nên bán cũng đúng. Hắn đã từng nghe được không ít chuyện về việc cướp đoạt, cũng không phải người nào cũng nguyện ý giống như Chương lão gia.
Còn về chuyện tiền bạc, thì Nguyên Căn Thịnh từ chối: "An Bình! Bán phương pháp đi rồi cũng tốt, miễn cho chúng ta không thể ứng phó được với những người không thể trêu chọc. Thế nhưng số tiền này ta không thể lấy, phương pháp đó là của ngươi, tiền bán được cũng phải là của ngươi."
Nguyên An Bình giải thích với hắn: "Đại bá! Tiền này người phải lấy, nếu không phải người đi ra ngoài bán đồ ăn, thì Chương lão gia cũng sẽ không biết được tin tức để đến nhà con mua phương pháp, con cũng sẽ không có được số tiền này. Con vốn định để cho người đảm nhận mối làm ăn này, chỉ là không ngờ mối sinh ý này không thể làm tiếp được nhanh như vậy, một trăm lượng này coi như là bù lại phí tổn thất."
Nguyên Căn Thịnh từ chối: "Không được, không được, chuyện nào ra chuyện đó, tiền này ta không thể nhận được."
"Đại bá! Người cầm đi, người không cầm, trong lòng con sẽ cảm thấy không vui."
"Không được, nếu như ta nhận lấy thì sẽ không thể yên lòng. An Bình! Ngươi cứ giữ lấy đi, ta không cần số tiền này."
Nguyên An Bình đem tiền đưa cho Chu Hương Chi: "Bá mẫu! Người nhận đi, năm sau Đại Trụ ca và Tiểu Vũ tỷ còn phải thành thân, đều rất cần tiền."
Một số tiền lớn như vậy, Chu Hương Chi nào dám nhận: "Không thể được, An Bình! Ta và đại bá hiểu tâm ý của ngươi, nhưng số tiền này chúng ta thật sự không thể nhận được."
Nguyên An Bình nhìn ra được bọn họ thật sự không muốn thu nhận số tiền này, ngẫm lại cũng phải, một trăm lượng dưới cái nhìn của họ chính là một số tiền rất lớn.
"Đại bá! Người xem như thế này được không? Một trăm lượng không lấy, vậy năm mươi lượng thì như thế nào?"
Nguyên Căn Thịnh vội vàng lắc đầu: "Bất cứ bao nhiêu ta cũng không nhận, đây là tiền của ngươi, ta làm sao có thể lấy tiền của ngươi?"
Nguyên An Bình bất đắc dĩ, nhưng đồng thời cũng rất vui mừng, không tham lam là một điều rất tốt, cũng đáng để cho hắn yên tâm tương giao, hắn cầm tiền lên: "Đại bá! Năm mươi lượng này người nhất định phải cầm, bằng không con sẽ để ở đây một trăm lượng, người đừng hòng trả lại cho con."
"An Bình! Như vậy sao được, ngươi mau lấy về đi." Nguyên Căn Thịnh cầm tiền lên muốn đuổi theo.
Chu Hương Chi vội vã kéo hắn lại: "Tướng công! Cho dù muốn trả lại cho nó, cũng không thể cứ cầm đi như vậy a, tiền bạc không thể để lộ ra ngoài."
Nguyên Căn Thịnh nghe vậy cũng cảm thấy rất có lý: "Tiểu Vũ! Đi tìm một cái túi đựng tiền."
"Đừng vội, chúng ta đi vào trong phòng bàn bạc." Nàng nói xong liền lôi kéo Nguyên Căn Thịnh tiến vào buồng trong.
Mấy đứa trẻ vẫn còn chưa tỉnh táo lại, bọn họ vẫn còn đang nhớ tới một trăm lượng lúc nãy bị đẩy tới đẩy lui.
Nguyên Đại Hà nhỏ giọng hỏi Thạch Đầu đang ở bên cạnh: "Nhị ca! Năm mươi lượng bạc có thể mua được cái gì?"
"Có thể mua được rất nhiều thứ, con trâu ở nhà thôn trưởng, lúc mua nó phải bỏ ra mười bốn lượng bạc đấy. Nếu như có thể được giữ lại tiền... Chúng ta cũng có thể có được một con trâu." Thạch Đầu không nghĩ tới Nguyên An Bình lại hào phóng như vậy, cam nguyện cho nhà bé nhiều bạc như vậy. Nếu như không phải cha của bé không muốn, thì đó chính là một trăm lượng lận a, một trăm lượng là bao nhiêu tiền a! Buồng trong, sau khi hai vợ chồng thương lượng một phen, Nguyên Căn Thịnh quyết định sẽ giữ lại năm mươi lượng. Tuy rằng thê tử nói rất đúng, nhưng nếu như mình không nhận, trong lòng An Bình sẽ cảm thấy không vui. Nhưng hắn nhận, trong lòng cũng cảm thấy rất áy náy, luôn có cảm giác không nên nhận lấy số tiền này. Nhưng số tiền này lại có thể để cho nhi tử dễ cưới vợ một chút, nữ nhi cũng được gả tốt một chút.
Cuối cùng, vì hài tử trong nhà, Nguyên Căn Thịnh quyết định sẽ giữ lại số tiền này.
Lại nói, sau khi Chương Lâm Dịch hồi phủ, lại sau một phen xoắn xuýt, rốt cuộc cũng đã nhớ ra được mình đã gặp Trọng Tôn Liên Giác ở nơi nào: "Nguyên lai là hắn a! Thật không nghĩ tới mình lại gặp hắn ở nơi này!"
Một tên thuộc hạ ở bên cạnh liền mở miệng hỏi một câu: "Lão gia nói ai vậy?"
Ánh mắt của Chương Lâm Dịch trở nên sắc bén liếc sang.
Hắn ta sợ đến mức run rẩy, liền quỳ xuống xin tha: "Lão gia tha tội, sau này tiểu nhân không dám làm như vậy nữa!"
Ngữ khí của Chương Lâm Dịch băng lãnh đáp: "Không được có lần sau."
Hắn vội vàng cúi đầu xuống: "Vâng!"
Danh sách chương