Editor: Aubrey.
"Tiểu hầu tử này thật thông minh a!" Hoắc Tiểu Hàn nhìn tiểu hầu tử được ra lệnh làm đủ loại động tác, liền vô cùng ngạc nhiên: "Nhìn không khác gì một tiểu hài tử, thật lợi hại."
"Quả thật rất thông minh." Nguyên An Bình cầm một hạt dẻ đã được lột vỏ ném qua, nhìn thấy động tác của tiểu hầu tử nhanh nhẹn chụp được, hắn liền nói: "Rất có ý tứ."
Hoắc Tiểu Hàn nhìn mà cũng cảm thấy rất thú vị, liền lột một hạt dẻ ném cho tiểu hầu tử: "Mau nhìn đi, nó chụp được rồi!"
"Không biết nó đã được huấn luyện như thế nào, tại sao lại thông minh như vậy?" Có lần lên núi, Hoắc Tiểu Hàn cũng đã từng nhìn thấy một đàn khỉ, những con khỉ đó rất nghịch ngợm, không thông minh giống như con khỉ trước mắt này, cái gì cũng biết làm.
Nguyên An Bình cho rằng trong quá trình huấn luyện hẳn sẽ không có gì tốt đẹp: "Ngươi cho nó ăn nhiều một chút."
"Hảo."
Chờ bọn họ đem hạt dẻ vốn là mua cho chính mình ăn nhưng lại đem hết cho tiểu hầu tử xong, Hoắc Tiểu Hàn vẫn còn có chút chưa thoả mãn. Nhưng nhìn xem thời gian, cũng không còn sớm nữa: "Chúng ta đi thôi, không biết Tiểu Vũ tỷ có sốt ruột chờ không."
Nguyên An Bình ném vài văn tiền cho tiểu hầu tử, liền đáp: "Vậy chúng ta nên nhanh lên, ta đưa ngươi đến trước cửa Chùa, còn ta sẽ quay lại xem hai đứa Tiểu Thụy."
"Không thì, ngươi không cần đưa ta đâu, ta tự đi là được, ngươi vẫn nên nhanh chóng quay lại xem Tiểu Thụy đi." Hoắc Tiểu Hàn có chút không yên tâm về hai đứa nhỏ.
"Không tốn bao nhiêu thời gian, ta đưa ngươi đến Chùa trước, còn lại tính sau." Nguyên An Bình cảm thấy Hoắc Tiểu Hàn dù sao cũng là lần đầu tiên đến nơi này, rất có khả năng sẽ bị lạc. Vẫn là nên đưa y đến trước cửa Chùa hội hợp với Nguyên Tiểu Vũ, có người bồi, hắn cũng không cần lo lắng nữa.
Trùng hợp, thời điểm Nguyên An Bình đang đưa Hoắc Tiểu Hàn đi đến trước cửa Chùa, vừa hay lại gặp được một nhà Nguyên đại bá, Nguyên đại bá còn đang nói chuyện với một nam tử trung niên.
Hai người bước nhanh đi đến chỗ bọn họ.
"Đại bá!"
Nguyên Căn Thịnh phát hiện bọn họ đã quay lại, liền cười nói: "Đi dạo xong rồi à?"
"Ân! Bọn con đang muốn đi tìm mọi người thì lại gặp được mọi người." Nguyên An Bình nhìn đến nam tử trung niên đứng bên cạnh Nguyên Căn Thịnh: "Ngươi là cha của Dương Văn Tài phải không?"
Dương Đống thấy Nguyên An Bình bắt chuyện với hắn, liền hào sảng cười đáp: "Trí nhớ của Nguyên tiên sinh thật tốt, ta đúng là cha của Văn Tài, không nghĩ tới ngươi chỉ mới gặp qua một lần, vậy mà lại nhớ kỹ."
Nguyên An Bình cười cười, những hài tử kia đều là được gia trưởng trong nhà đưa đến chỗ hắn, hắn cũng nhớ được một vài diện mạo của bọn họ, nhưng cũng có lúc sẽ nhận sai người. Bộ dạng của Dương Đống thì hắn nhớ khá rõ, nhưng lại không biết là gia trưởng của hài tử nào. Bất quá, khi nhìn thấy đối phương nói chuyện với đại bá của hắn, cùng với hôm nay là ngày Đại Trụ đi xem mặt cô nương Dương gia, chỉ cần suy đoán một chút là đã có thể biết được thân phận của đối phương.
"Nguyên tiên sinh! Văn Tài nhà ta đi học có ngoan không? Nếu nó không học tập đàng hoàng thì ngươi cứ việc phạt nó, còn nếu ngươi không hạ thủ được thì cứ nói với ta, ta đảm bảo sẽ trừng phạt nó cho đến khi nó nghe lời." Nhìn thấy tiên sinh, các gia trưởng liền tự động theo thói quen đề cập đến hài tử nhà mình. Tuy bọn họ cảm thấy hài tử nhà mình rất nghe lời, nhưng Dương Đống vẫn nhịn không được hỏi thăm một chút. Hài tử được học chữ rất không dễ dàng, trước kia làm gì có chuyện tốt như vậy? Thật vất vả gặp được một cơ hội tốt như vậy, đương nhiên bọn họ đều hy vọng hài tử nhà mình hảo hảo học tập.
Những lời này, Nguyên An Bình đã được nghe rất nhiều lần rồi, có một vài phụ thân của hài tử vẫn hay hỏi thăm hắn như vậy. Ở nơi này, đòn roi thường tạo ra hiếu tử, bọn họ cũng không biết nên dạy dỗ hài tử như thế nào, chỉ cảm thấy chỉ cần đánh là bọn nhỏ sẽ nghe lời, nên rất hiếm có người nào thật sự thấu hiểu hài tử.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Nguyên An Bình cười khích lệ: "Dương thúc yên tâm đi, Văn Tài học tập rất chăm chỉ, cũng rất thành thật, biết nghe lời, là một học sinh rất không tồi."
Nghe nhi tử được khen như vậy, Dương Đống rất cao hứng, lại nghe Nguyên An Bình gọi mình là Dương thúc, hắn liền cảm thấy rất có thể diện. Nghĩ đến khuê nữ nhà mình sắp sửa gả đến nhà Nguyên Căn Thịnh, vậy Nguyên An Bình gọi mình là Dương thúc cũng rất hợp lý, Dương Đống vui vẻ trả lời: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Ta còn sợ tiểu tử kia không biết nghe lời."
Hoắc Tiểu Hàn chào hỏi với mấy người Nguyên Căn Thịnh xong, liền trò chuyện với Nguyên Tiểu Vũ. Y biết ngày hôm nay Nguyên đại bá bọn họ đến đây là để cho Đại Trụ xem mặt cô nương kia, liền nhỏ giọng hỏi: "Thế nào? Nhìn thấy cô nương kia không?"
Hai người đứng cách xa những người khác một chút, nên Nguyên Tiểu Vũ cũng không sợ bị Dương Đổng nghe được, liền nhỏ giọng trả lời: "Thấy rồi."
Nàng nói xong, liền bảo y nhìn về một phía cách đó không xa: "Nhìn thấy cô nương mặc một thân lam y ở đằng kia không? Chính là nàng."
Hoắc Tiểu Hàn ngẩng đầu nhìn qua, liền nhìn thấy người mà Nguyên Tiểu Vũ đã nói. Cô nương kia mặc một thân lam y, mặt mày tròn trịa, chân mày lá liễu, bộ dạng rất xinh đẹp. Hiện tại nàng đang đứng bên cạnh nương của mình, nghe bà nói chuyện với người khác, Hoắc Tiểu Hàn nhỏ giọng nói: "Nàng thật xinh đẹp."
Nguyên Tiểu Vũ cười nhẹ đáp: "Đúng vậy, lúc nãy ngươi chưa thấy đâu, đại ca của ta vừa nhìn thấy nàng liền ngây ngẩn cả người a. Ha ha! Không khác gì một tên ngốc tử."
Hoắc Tiểu Hàn cũng nhịn không được nở nụ cười, nhìn mặt Đại Trụ, vẫn còn một chút hồng hồng: "Đại Trụ ca khẳng định rất hài lòng."
"Cô nương Dương gia lớn lên xinh đẹp như vậy, hắn có thể không hài lòng sao?"
Nguyên Tiểu Vũ thấp giọng nói: "Vốn dĩ cha nương ta cũng rất hài lòng với nhân gia này, sau khi nhìn thấy bộ dạng cô nương Dương gia, liền chắc chắn hôn sự lần này sẽ thành. Ngươi xem bộ dạng cao hứng của đại ca ta kìa, nói không chừng còn muốn ngày mai thành thân ngay a."
"Ngươi đừng chê cười Đại Trụ ca, chờ hôn sự của hắn định xong, sẽ đến phiên ngươi."
Nguyên Tiểu Vũ trừng mắt liếc y một cái: "Ngươi thật khác so với trước kia, còn biết chặn miệng ta."
"Ta nói thật mà, ta không cố ý chặn miệng ngươi." Hoắc Tiểu Hàn nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Vũ tỷ! Đến lúc xuất giá, ngươi có sợ hãi không?"
"Ta không sợ hãi, chỉ là có chút lo lắng." Nguyên Tiểu Vũ cũng tưởng tượng xem bản thân tương lai sẽ được gả cho loại người như thế nào, gả qua nhà người khác sẽ luôn có cảm giác thấp thỏm, nàng nhịn không được trợn mắt liếc Hoắc Tiểu Hàn: "Ta nào có được may mắn như ngươi, có thể được gả cho một người tốt như An Bình."
Hoắc Tiểu Hàn chỉ cười cười, không đáp lời nàng, bằng không sẽ lại bị trêu ghẹo.
Nguyên An Bình hàn thuyên với Dương Đống bọn họ trong chốc lát, sau đó lại đến chỗ Hoắc Tiểu Hàn: "Ta đi xem hai đứa Tiểu Thụy, các ngươi bận việc xong thì đến sạp tìm ta."
"Hảo." Hoắc Tiểu Hàn thúc giục hắn: "Ngươi đi nhanh lên đi, không biết bọn họ có sốt ruột hay không."
Nguyên Tiểu Vũ cười nói: "An Bình ngươi yên tâm đi, có ta trông chừng Tiểu Hàn đây, sẽ không bỏ rơi y đâu."
Nguyên An Bình ra vẻ nghiêm túc đáp: "Ân! Ta tin tưởng đường tỷ."
Hoắc Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng: "Tiểu Vũ tỷ! Chúng ta đi Chùa cầu nguyện đi."
Sau khi hai bên tách ra, Nguyên Tiểu Vũ phát hiện dường như cô nương Dương gia cũng muốn vào Chùa cầu nguyện, liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Chờ lát nữa chúng ta đi theo cô nương Dương gia, xem có thể nói chuyện được không."
"A? Như vậy được không?" Hoắc Tiểu Hàn tò mò: "Không phải chuyện xem mặt này không thể truyền ra sao? Tốt nhất không nên trực tiếp gặp mặt người Dương gia đi?"
"Không cho gặp mặt là đại ca của ta, ta là nữ nhân, còn ngươi là song nhi, trò chuyện với nàng một chút thôi, có gì phải sợ." Nguyên Tiểu Vũ cảm thấy hôn sự lần này chắc chắn sẽ thành, trước cứ tiếp xúc một chút, biết trước tính tình của cô nương Dương gia một chút cũng tốt: "Bộ dạng của nàng xinh đẹp, nhưng tính tình ra sao, chúng ta đều chưa rõ. Đi theo nàng trò chuyện một chút, xem người này như thế nào."
Trong nhà sắp sửa có một người xa lạ dọn vào, loại cảm giác này xác thật rất vi diệu. Trước kia, thời điểm hai tẩu tử vào nhà, kỳ thực Hoắc Tiểu Hàn cũng có loại cảm giác phức tạp này, y biết Nguyên Tiểu Vũ khẳng định cũng có loại cảm giác này: "Chúng ta trực tiếp đi gặp nàng? Hay chờ cơ hội tới?"
"Chờ cơ hội đi, tốt nhất là chờ đến lúc nàng và nương của nàng tách ra, không được thì thôi. Nếu không, chúng ta mà cứ tuỳ tiện đi qua nói chuyện như vậy, bọn họ sẽ cho rằng chúng ta làm việc không có phép tắc."
"Tiểu hầu tử này thật thông minh a!" Hoắc Tiểu Hàn nhìn tiểu hầu tử được ra lệnh làm đủ loại động tác, liền vô cùng ngạc nhiên: "Nhìn không khác gì một tiểu hài tử, thật lợi hại."
"Quả thật rất thông minh." Nguyên An Bình cầm một hạt dẻ đã được lột vỏ ném qua, nhìn thấy động tác của tiểu hầu tử nhanh nhẹn chụp được, hắn liền nói: "Rất có ý tứ."
Hoắc Tiểu Hàn nhìn mà cũng cảm thấy rất thú vị, liền lột một hạt dẻ ném cho tiểu hầu tử: "Mau nhìn đi, nó chụp được rồi!"
"Không biết nó đã được huấn luyện như thế nào, tại sao lại thông minh như vậy?" Có lần lên núi, Hoắc Tiểu Hàn cũng đã từng nhìn thấy một đàn khỉ, những con khỉ đó rất nghịch ngợm, không thông minh giống như con khỉ trước mắt này, cái gì cũng biết làm.
Nguyên An Bình cho rằng trong quá trình huấn luyện hẳn sẽ không có gì tốt đẹp: "Ngươi cho nó ăn nhiều một chút."
"Hảo."
Chờ bọn họ đem hạt dẻ vốn là mua cho chính mình ăn nhưng lại đem hết cho tiểu hầu tử xong, Hoắc Tiểu Hàn vẫn còn có chút chưa thoả mãn. Nhưng nhìn xem thời gian, cũng không còn sớm nữa: "Chúng ta đi thôi, không biết Tiểu Vũ tỷ có sốt ruột chờ không."
Nguyên An Bình ném vài văn tiền cho tiểu hầu tử, liền đáp: "Vậy chúng ta nên nhanh lên, ta đưa ngươi đến trước cửa Chùa, còn ta sẽ quay lại xem hai đứa Tiểu Thụy."
"Không thì, ngươi không cần đưa ta đâu, ta tự đi là được, ngươi vẫn nên nhanh chóng quay lại xem Tiểu Thụy đi." Hoắc Tiểu Hàn có chút không yên tâm về hai đứa nhỏ.
"Không tốn bao nhiêu thời gian, ta đưa ngươi đến Chùa trước, còn lại tính sau." Nguyên An Bình cảm thấy Hoắc Tiểu Hàn dù sao cũng là lần đầu tiên đến nơi này, rất có khả năng sẽ bị lạc. Vẫn là nên đưa y đến trước cửa Chùa hội hợp với Nguyên Tiểu Vũ, có người bồi, hắn cũng không cần lo lắng nữa.
Trùng hợp, thời điểm Nguyên An Bình đang đưa Hoắc Tiểu Hàn đi đến trước cửa Chùa, vừa hay lại gặp được một nhà Nguyên đại bá, Nguyên đại bá còn đang nói chuyện với một nam tử trung niên.
Hai người bước nhanh đi đến chỗ bọn họ.
"Đại bá!"
Nguyên Căn Thịnh phát hiện bọn họ đã quay lại, liền cười nói: "Đi dạo xong rồi à?"
"Ân! Bọn con đang muốn đi tìm mọi người thì lại gặp được mọi người." Nguyên An Bình nhìn đến nam tử trung niên đứng bên cạnh Nguyên Căn Thịnh: "Ngươi là cha của Dương Văn Tài phải không?"
Dương Đống thấy Nguyên An Bình bắt chuyện với hắn, liền hào sảng cười đáp: "Trí nhớ của Nguyên tiên sinh thật tốt, ta đúng là cha của Văn Tài, không nghĩ tới ngươi chỉ mới gặp qua một lần, vậy mà lại nhớ kỹ."
Nguyên An Bình cười cười, những hài tử kia đều là được gia trưởng trong nhà đưa đến chỗ hắn, hắn cũng nhớ được một vài diện mạo của bọn họ, nhưng cũng có lúc sẽ nhận sai người. Bộ dạng của Dương Đống thì hắn nhớ khá rõ, nhưng lại không biết là gia trưởng của hài tử nào. Bất quá, khi nhìn thấy đối phương nói chuyện với đại bá của hắn, cùng với hôm nay là ngày Đại Trụ đi xem mặt cô nương Dương gia, chỉ cần suy đoán một chút là đã có thể biết được thân phận của đối phương.
"Nguyên tiên sinh! Văn Tài nhà ta đi học có ngoan không? Nếu nó không học tập đàng hoàng thì ngươi cứ việc phạt nó, còn nếu ngươi không hạ thủ được thì cứ nói với ta, ta đảm bảo sẽ trừng phạt nó cho đến khi nó nghe lời." Nhìn thấy tiên sinh, các gia trưởng liền tự động theo thói quen đề cập đến hài tử nhà mình. Tuy bọn họ cảm thấy hài tử nhà mình rất nghe lời, nhưng Dương Đống vẫn nhịn không được hỏi thăm một chút. Hài tử được học chữ rất không dễ dàng, trước kia làm gì có chuyện tốt như vậy? Thật vất vả gặp được một cơ hội tốt như vậy, đương nhiên bọn họ đều hy vọng hài tử nhà mình hảo hảo học tập.
Những lời này, Nguyên An Bình đã được nghe rất nhiều lần rồi, có một vài phụ thân của hài tử vẫn hay hỏi thăm hắn như vậy. Ở nơi này, đòn roi thường tạo ra hiếu tử, bọn họ cũng không biết nên dạy dỗ hài tử như thế nào, chỉ cảm thấy chỉ cần đánh là bọn nhỏ sẽ nghe lời, nên rất hiếm có người nào thật sự thấu hiểu hài tử.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Nguyên An Bình cười khích lệ: "Dương thúc yên tâm đi, Văn Tài học tập rất chăm chỉ, cũng rất thành thật, biết nghe lời, là một học sinh rất không tồi."
Nghe nhi tử được khen như vậy, Dương Đống rất cao hứng, lại nghe Nguyên An Bình gọi mình là Dương thúc, hắn liền cảm thấy rất có thể diện. Nghĩ đến khuê nữ nhà mình sắp sửa gả đến nhà Nguyên Căn Thịnh, vậy Nguyên An Bình gọi mình là Dương thúc cũng rất hợp lý, Dương Đống vui vẻ trả lời: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Ta còn sợ tiểu tử kia không biết nghe lời."
Hoắc Tiểu Hàn chào hỏi với mấy người Nguyên Căn Thịnh xong, liền trò chuyện với Nguyên Tiểu Vũ. Y biết ngày hôm nay Nguyên đại bá bọn họ đến đây là để cho Đại Trụ xem mặt cô nương kia, liền nhỏ giọng hỏi: "Thế nào? Nhìn thấy cô nương kia không?"
Hai người đứng cách xa những người khác một chút, nên Nguyên Tiểu Vũ cũng không sợ bị Dương Đổng nghe được, liền nhỏ giọng trả lời: "Thấy rồi."
Nàng nói xong, liền bảo y nhìn về một phía cách đó không xa: "Nhìn thấy cô nương mặc một thân lam y ở đằng kia không? Chính là nàng."
Hoắc Tiểu Hàn ngẩng đầu nhìn qua, liền nhìn thấy người mà Nguyên Tiểu Vũ đã nói. Cô nương kia mặc một thân lam y, mặt mày tròn trịa, chân mày lá liễu, bộ dạng rất xinh đẹp. Hiện tại nàng đang đứng bên cạnh nương của mình, nghe bà nói chuyện với người khác, Hoắc Tiểu Hàn nhỏ giọng nói: "Nàng thật xinh đẹp."
Nguyên Tiểu Vũ cười nhẹ đáp: "Đúng vậy, lúc nãy ngươi chưa thấy đâu, đại ca của ta vừa nhìn thấy nàng liền ngây ngẩn cả người a. Ha ha! Không khác gì một tên ngốc tử."
Hoắc Tiểu Hàn cũng nhịn không được nở nụ cười, nhìn mặt Đại Trụ, vẫn còn một chút hồng hồng: "Đại Trụ ca khẳng định rất hài lòng."
"Cô nương Dương gia lớn lên xinh đẹp như vậy, hắn có thể không hài lòng sao?"
Nguyên Tiểu Vũ thấp giọng nói: "Vốn dĩ cha nương ta cũng rất hài lòng với nhân gia này, sau khi nhìn thấy bộ dạng cô nương Dương gia, liền chắc chắn hôn sự lần này sẽ thành. Ngươi xem bộ dạng cao hứng của đại ca ta kìa, nói không chừng còn muốn ngày mai thành thân ngay a."
"Ngươi đừng chê cười Đại Trụ ca, chờ hôn sự của hắn định xong, sẽ đến phiên ngươi."
Nguyên Tiểu Vũ trừng mắt liếc y một cái: "Ngươi thật khác so với trước kia, còn biết chặn miệng ta."
"Ta nói thật mà, ta không cố ý chặn miệng ngươi." Hoắc Tiểu Hàn nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Vũ tỷ! Đến lúc xuất giá, ngươi có sợ hãi không?"
"Ta không sợ hãi, chỉ là có chút lo lắng." Nguyên Tiểu Vũ cũng tưởng tượng xem bản thân tương lai sẽ được gả cho loại người như thế nào, gả qua nhà người khác sẽ luôn có cảm giác thấp thỏm, nàng nhịn không được trợn mắt liếc Hoắc Tiểu Hàn: "Ta nào có được may mắn như ngươi, có thể được gả cho một người tốt như An Bình."
Hoắc Tiểu Hàn chỉ cười cười, không đáp lời nàng, bằng không sẽ lại bị trêu ghẹo.
Nguyên An Bình hàn thuyên với Dương Đống bọn họ trong chốc lát, sau đó lại đến chỗ Hoắc Tiểu Hàn: "Ta đi xem hai đứa Tiểu Thụy, các ngươi bận việc xong thì đến sạp tìm ta."
"Hảo." Hoắc Tiểu Hàn thúc giục hắn: "Ngươi đi nhanh lên đi, không biết bọn họ có sốt ruột hay không."
Nguyên Tiểu Vũ cười nói: "An Bình ngươi yên tâm đi, có ta trông chừng Tiểu Hàn đây, sẽ không bỏ rơi y đâu."
Nguyên An Bình ra vẻ nghiêm túc đáp: "Ân! Ta tin tưởng đường tỷ."
Hoắc Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng: "Tiểu Vũ tỷ! Chúng ta đi Chùa cầu nguyện đi."
Sau khi hai bên tách ra, Nguyên Tiểu Vũ phát hiện dường như cô nương Dương gia cũng muốn vào Chùa cầu nguyện, liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Chờ lát nữa chúng ta đi theo cô nương Dương gia, xem có thể nói chuyện được không."
"A? Như vậy được không?" Hoắc Tiểu Hàn tò mò: "Không phải chuyện xem mặt này không thể truyền ra sao? Tốt nhất không nên trực tiếp gặp mặt người Dương gia đi?"
"Không cho gặp mặt là đại ca của ta, ta là nữ nhân, còn ngươi là song nhi, trò chuyện với nàng một chút thôi, có gì phải sợ." Nguyên Tiểu Vũ cảm thấy hôn sự lần này chắc chắn sẽ thành, trước cứ tiếp xúc một chút, biết trước tính tình của cô nương Dương gia một chút cũng tốt: "Bộ dạng của nàng xinh đẹp, nhưng tính tình ra sao, chúng ta đều chưa rõ. Đi theo nàng trò chuyện một chút, xem người này như thế nào."
Trong nhà sắp sửa có một người xa lạ dọn vào, loại cảm giác này xác thật rất vi diệu. Trước kia, thời điểm hai tẩu tử vào nhà, kỳ thực Hoắc Tiểu Hàn cũng có loại cảm giác phức tạp này, y biết Nguyên Tiểu Vũ khẳng định cũng có loại cảm giác này: "Chúng ta trực tiếp đi gặp nàng? Hay chờ cơ hội tới?"
"Chờ cơ hội đi, tốt nhất là chờ đến lúc nàng và nương của nàng tách ra, không được thì thôi. Nếu không, chúng ta mà cứ tuỳ tiện đi qua nói chuyện như vậy, bọn họ sẽ cho rằng chúng ta làm việc không có phép tắc."
Danh sách chương