Tiếng chuông giờ ngọ vang lên, cũng là tín hiệu đã đến giờ nghỉ trưa. Buổi trưa thư viện không mở cửa, biết rõ điều này, Fei khép quyển sách trên tay lại, đem để lên một vị trí nào đó, vì hắn luôn là người đến sớm nhất nên cũng không lo quyển sách ấy bị kẻ khác lấy đi. Sau khi cất sách xong, Fei liền chuẩn bị rời khỏi thư viện, trở về nhà Red Creek công tước giải quyết bữa trưa, cũng tranh thủ thời gian nghỉ trưa để tiếp tục rèn luyện.
“Fei.” Iallophil đã trực tiếp thay đổi cách xưng hô, cách xưng hô tuy thân thiết, nhưng chẳng biết có chút chân tình nào nơi đáy lòng không.
Bị gọi lại, Fei nhìn Iallophil, Iallophil cũng phát hiện sự thất thố của mình, hắn có thể từ khuôn mặt gần như bị che lấp, không lộ vẻ gì kia đọc ra hàm ý của đối phương, mà lúc này Fei chính là muốn hỏi, [Chuyện gì?]
“Trưa rồi, ta muốn mời ngươi ăn cơm,” Iallophil trời sinh đã mang vẻ tao nhã tôn quý, phong độ, dịu dàng, khiến cho người khác có hảo cảm, đáng tiếc, những thứ này đối với Fei hoàn toàn không có hiệu quả.
Đối với người sống ở mạt thế, thức ăn vô cùng trân quý, chiến đấu gian khổ ở nơi đó cũng chỉ vì có thể sống sót, mà thứ cơ bản đảm bảo cho sống còn chính là thức ăn. Thế nên, đối với thức ăn, bọn họ đều cực kỳ chấp nhất. Sau khi xác định vấn đề thực phẩm cùng với hoàn cảnh ăn uống đã ổn định, những người thời mạt thế đối với thức ăn không có sức kháng cự, chưa nói những người khác thế nào, lúc này chỉ kể đến Fei, đề nghị của Iallophil không thể nghi ngờ đã khiến hắn phải do dự.
Đi theo người này ăn cơm thì có thể tiết kiệm được bữa trưa ở nhà, kết quả là buổi tối có thêm một phần thức ăn. Sau khi phân tích kết quả, Fei quả thật động tâm.
Iallophil thực có bản lĩnh đọc được một ít suy nghĩ trong lòng từ khuôn mặt của Fei, lúc này, hắn thấy được Fei đang dao động, tiếp tụcbồi thêm một kích.
“Hương vị thức ăn ở Herre Mayne quả thật không tồi.” Herre Mayne là quán cơm xa hoa nhất của Denton, một món ăn có thể tiêu hết tiền để dành cả đời của một gia đình bình dân. Một tiệm cơm xa hoa như thế, giá tiền cũng tương đương với mỹ vị của nó. Dù sao những kẻ có tiền cũng không ngốc, bỏ ra cả đống tiền chỉ để ăn một món chả ra sao là hành động của những kẻ nhà giàu mới nổi, quý tộc cần là giá cả cùng chất lượng món ăn.
Người đã xem gần xong cả thư viện như Fei tự nhiên biết quán cơm có lịch sử hai trăm năm này, đối với nó, những đánh giá trong sách cùng với lời của Iallophil không sai biệt lắm, đều là đánh giá về đẳng cấp mỹ vị.
Muốn bảo tại sao Fei lại xem loại sách không thể giúp tăng tiến tu vi này, đó là vì kế hoạch xem khắp thế giới này của hắn, nếu đã đi đến thế giới tươi đẹp này, hắn tự nhiên cũng muốn nhấm nháp mỹ vị trong truyền thuyết.
Ở mạt thế, không có khả năng ăn được mỹ vị, đi đến thế giới này hơn mười năm cũng toàn ăn cơm nguội, mặc dù với Fei mà nói, đây đã là mỹ vị rồi, nhưng chính hắn cũng rất rõ ràng, đó chẳng qua là trước kia mình ăn những thứ quá tệ mà thôi. Cơm nguội cũng không thể nói là mỹ vị, mỹ vị chân chính là như thế nào, Fei không biết, hiện tại hắn cũng không có tư cách đi nhấm nháp, bởi vì hắn vẫn chưa đủ mạnh, không có thời gian tìm kiếm những mỹ vị kia, như vậy, liền ghi nhớ những địa phương có mỹ thực, về sau từ từ thưởng thức.
Herre Mayne, tên tiệm cơm này đã được Fei nhớ kỹ, đồng thời, hắn cũng ghi nhớ luôn giá cả đáng sợ của nó. Trong kế hoạch lúc trước của hắn, Herre Mayne tạm thời bị bài trừ, bởi lẽ, hắn không có nhiều tiền như thế, ăn không trả tiền, khi còn ở mạt thế, Fei cũng chưa từng làm qua.
Lương thực vốn vô cùng trân quý, có thể mở quán cơm đều là cao thủ, muốn ăn không trả tiền, như vậy chờ chết đi. Là kẻ luôn quý trọng sinh mệnh, khi còn nhược tiểu hắn chưa từng ăn không, đến lúc cường đại lại càng không cần.
Hiện tại, có cơ hội xuất hiện trước mắt, bị mỹ thực đả động, Fei đồng ý, “Hảo.”
Tại sao Fei đồng ý, tựa như hắn không thèm để ý đến mục đích Iallophil tìm hắn giống nhau, đồng dạng, Iallophil dụng tâm kín đáo cũng không thèm để ý nguyên nhân Fei đồng ý, mục đích đã đạt, thế là được.
Khi hai người đi ra thư viện, Donald, Garvin cùng Brent từ đằng xa trông thấy, liền biết Iallophil đã thành công. Quả nhiên, không kẻ nào có thể kháng cự mị lực của Iallophil, ba người đều chắc chắn như vậy.
Ba người từ đằng xa đuổi kịp, bọn họ đều biết mục tiêu của Iallophil.
Vậy là, ở học viện Cindy Wilker cùng trên đường phố của Denton, xuất hiện một cảnh sắc vô cùng quỷ dị.
Thanh niên với mái tóc mềm mại, rực rỡ như ánh nắng ban mai, khuôn mặt tuấn tú, hoàn mỹ không tì vết, tao nhã ung dung đi giữa đám người, áo dài màu trắng, dải lụa tạo thành áo choàng theo từng bước đi của hắn tung bay, tạo thành những đường cong ưu nhã, khiến người đi đường không thể không dừng bước lại, nhìn hắn không chớp mắt.
Tiếp theo, người ta chú ý tới người thiếu niên mặc y phục màu đen bên cạnh thiếu niên tóc vàng. Thiếu niên ấy cũng đồng dạng khiến cho người khác phải chú ý, nguyên nhân không phải vì hắn tuấn mỹ giống như thiếu niên tóc vàng kia, thực tế, không ai thấy rõ bộ dạng của hắn, lý do khiến hắn bị người chú ý là vì hắn cùng với thiếu niên tóc vàng hoàn toàn tương phản.
Thân hình gầy yếu nhưng hữu lực, bước chân trầm ổn kiên định, nhưng khi nhìn từ chính diện, hết thảy hình tượng bên ngoài của hắn đều sụp đổ, mái tóc lộn xộn, dài ngắn không đều che phủ gần hết mặt, quần áo màu đen, tóc cũng màu đen, cả người hắn giống như bị hắc ám bao vây, không phải cảm giác thần bí thâm thúy, ngược lại, vô cùng lôi thôi.
Hai người tương phản như thế, làm sao lại đi cùng nhau? Thật là một chuyện khó hiểu.
Iallophil đã quen bỏ qua những tầm mắt hướng về phía mình, Fei căn bản không bận tâm những ánh mắt này, hai kẻ phi thường lạnh nhạt, ung dung đi tới một tòa nhà tinh xảo.
Tường ngoài màu trắng, những cây cột đứng vây quanh, dòng suối phun được điêu khắc từ thạch cao nằm ngay sau đại môn rộng mở màu đỏ tím, mặt đất trơn bóng không nhiễm một hạt bụi, ban ngày cũng thắp sáng những ngọn đèn bằng ma tinh, chỉ nhìn những thứ này liền cảm giác được sự tráng lệ của địa phương này, nơi những kẻ bình dân bình thường không thể nào bước vào được.
Iallophil thuần thục đi đến trước cửa, còn thuận tiện liếc Fei một cái. Những phản ứng kiểu như khiếp sợ, dại ra, kích động, luống cuống các loại theo lẽ thường nên có lại không hề xuất hiện trên khuôn mặt Fei, giống như y đều không hề đem tất thảy những thứ tráng lệ này để vào mắt, khiến hắn có cảm giác việc lúc đầu mình có thể đoán được hàm nghĩa những biểu tình của người này đều là ảo giác, vì sao người nọ một chút phản ứng cũng không có? “Theoromon thiếu gia.” Iallophil là khách quen của nơi này, chỉ kẻ phục vụ ở cửa cũng đã biết thân phận của hắn.
“Cho ta một ghế lô (ở đây chỉ gian phòng tách biệt trong quán ăn).” Iallophil nói, ngữ khí tao nhã, tư thái cao ngạo, thái độ đối với người phục vụ không phải khinh mạn, mà là một loại mệnh lệnh tất nhiên.
“Vâng.” Người phục vụ đáp, lập tức có kẻ phục vụ chuyên biệt xuất hiện.
“Theoromon thiếu gia, xin mời đi theo ta.” Phục vụ cấp bậc chủ quản xuất hiện, một tay đặt tại bụng, tay kia làm động tác thỉnh, cúi người thi lễ với Iallophil, động tác cực chuẩn, quy phạm lễ nghi đúng cách làm cho đạo sư dạy lễ nghi nghiêm khắc cũng không tìm ra lỗi. Đây là Herre Mayne của Denton, quán cơm của quý tộc, có giá cả cùng thưởng thức của quý tộc, tất nhiên cũng có phục vụ đãi ngộ thuộc về quý tộc, hoàn cảnh, nhân lực, thức ăn, giá cả, đều theo cách thức của quý tộc.
Khi nhìn đến Fei, hơi hơi thu hồi tầm mắt, ngăn trở nét kinh ngạc cùng nghi hoặc nơi đáy mắt, trong giới quý tộc, cũng có không ít kẻ có sở thích kỳ quái, những người phục vụ hiểu được thế nào là làm như không thấy, kẻ tới cửa là khách nhân của họ. Dối trá của quý tộc, ở địa phương này cũng có.
Fei không biết đường, tự nhiên tiêu sái ở phía sau Iallophil, quan sát hoàn cảnh chung quanh, trong biển ý thức, trí não đang ghi chép tất cả bài trí, không nên hiểu lầm, Fei không phải bị cảnh vật lộng lẫy nơi đây mê hoặc, mà xuất phát từ bản năng chiến đấu, khi đến địa phương xa lạ, theo bản năng quan sát hoàn cảnh xung quanh, có thể lợi dụng mọi thứ, là bản năng của chiến sĩ.
Herre Mayne tổng cộng có ba tầng lầu, lầu một là đại sảnh, lầu hai là ghế lô, chỉ cần có tiền là vào được, nhưng ghế lô ở lầu ba lại bất đồng, đó là nơi chỉ có những kẻ mang huyết thống quý tộc mới có thể sử dụng, với thân phận của Iallophil tất nhiên sẽ lên lầu ba.
Iallophil là khách quen, với tư cách của một quán ăn phát đạt, đối với yêu thích cùng kiêng kị của Iallophil tự nhiên là biết đến rất rõ ràng. Ở trước mặt Iallophil, đem một loạt thức ăn được bao kín lại mở ra, để vào trong nước nóng, người phục vụ đem một cái khăn mặt mới tinh đặt ở một chậu nước nóng khác, sau đó vắt khô, đem đồ ăn trong nước nóng lấy ra, lau sạch sẽ. Iallophil vừa điểm đồ ăn xong, nhìn xuống, sau đó gật gật đầu, phục vụ đem đồ ăn đặt lên bàn, hai phần riêng biệt đặt ở trước mặt Iallophil cùng Fei, còn lại đưa ra ngoài, tiếp đó, mang bao tay trắng, đem một bộ đồ ăn ra.
Đây là bộ đồ ăn sử dụng riêng để mang thức ăn lên cho Iallophil, tất cả những món ăn mà Iallophil gọi đều phải dùng bộ đồ ăn này đưa đến.
“Ngượng ngùng, ta có chút khiết phích.” Sau khi đã ổn thỏa mọi thứ, Iallophil mới cùng Fei giải thích.
Đối với điều này, Fei không nói gì, chính là đối với sự khiết phích của Iallophil không cho là đúng, người trải qua cuộc sống nơi mạt thế làm sao sẽ khiết phích, ngay cả tắm rửa cũng là chuyện vô cùng xa xỉ, khiết phích là cái gì, bọn họ không biết.
Hơn nữa, nếu quả thật là có khiết phích, trong hoàn cảnh tự nhiên, vi khuẩn trong các loại vật phẩm sao không đi để ý, bản thân thức ăn khi chế biến có chút dơ bẩn, tại sao không để ý, cho nên việc Iallophil khiết phích đối với Fei quả thực là chuyện không thể lý giải, chẳng qua, Fei không phải kẻ lắm chuyện, không cần nghĩ nhiều, lại càng không thèm để ý đến kẻ như Iallophil.
Một ít món ăn nhẹ được đưa lên, không đợi chủ nhân mời, Fei lấy tay cầm trực tiếp một ít đồ ăn, đưa vào miệng, tinh tế nhấm nháp, hoàn toàn không giống với những thứ hắn ăn trước kia, hương vị tuyệt vời lan tràn nơi đầu lưỡi, đây là mỹ vị, cảm giác ấm áp có thể gọi là thiên đường hạnh phúc khiến cho Fei vô cùng thỏa mãn, chính là, khuôn mặt hắn không hề hiển lộ. Cảm xúc chợt lóe rồi biến mất trong mắt không kẻ nào nhìn đến.
Iallophil run rẩy khóe miệng, kiềm chế xúc động muốn buông thức ăn xuống, hắn có thể biểu hiện ra là hắn cực kỳ để ý sao?
——————————————
“Herre Mayne, hoàn cảnh, giá cả, thưởng thức đều thuộc đẳng cấp quý tộc. Nếu ngươi là kẻ bình dân có tiền, khi đến Herre Mayne ngươi sẽ biết thế nào là cuộc sống của quý tộc, đến Herre Mayne, ngươi sẽ biết ở quán cơm cũng có thể hưởng thụ đến cuộc sống cùng thưởng thức của quý tộc. Đây là Herre Mayne. Ở trong này, ngươi có thể nhấm nháp đến các loại mỹ vị, các món ăn chế biến từ ma thú cao cấp, những thứ trân quý từ núi non rừng rậm, các loại hải sản tươi ngon, nước ép từ những loại hoa quả quý giá, các loại gia vị hiếm có làm nên món ăn, những bình rượu ngon lâu năm vô cùng hiếm thấy…”
———- Trích từ Uy Á đại lục hưu nhàn thư tịch [Đại lục danh ***: Ẩm thực thiên]
“Fei.” Iallophil đã trực tiếp thay đổi cách xưng hô, cách xưng hô tuy thân thiết, nhưng chẳng biết có chút chân tình nào nơi đáy lòng không.
Bị gọi lại, Fei nhìn Iallophil, Iallophil cũng phát hiện sự thất thố của mình, hắn có thể từ khuôn mặt gần như bị che lấp, không lộ vẻ gì kia đọc ra hàm ý của đối phương, mà lúc này Fei chính là muốn hỏi, [Chuyện gì?]
“Trưa rồi, ta muốn mời ngươi ăn cơm,” Iallophil trời sinh đã mang vẻ tao nhã tôn quý, phong độ, dịu dàng, khiến cho người khác có hảo cảm, đáng tiếc, những thứ này đối với Fei hoàn toàn không có hiệu quả.
Đối với người sống ở mạt thế, thức ăn vô cùng trân quý, chiến đấu gian khổ ở nơi đó cũng chỉ vì có thể sống sót, mà thứ cơ bản đảm bảo cho sống còn chính là thức ăn. Thế nên, đối với thức ăn, bọn họ đều cực kỳ chấp nhất. Sau khi xác định vấn đề thực phẩm cùng với hoàn cảnh ăn uống đã ổn định, những người thời mạt thế đối với thức ăn không có sức kháng cự, chưa nói những người khác thế nào, lúc này chỉ kể đến Fei, đề nghị của Iallophil không thể nghi ngờ đã khiến hắn phải do dự.
Đi theo người này ăn cơm thì có thể tiết kiệm được bữa trưa ở nhà, kết quả là buổi tối có thêm một phần thức ăn. Sau khi phân tích kết quả, Fei quả thật động tâm.
Iallophil thực có bản lĩnh đọc được một ít suy nghĩ trong lòng từ khuôn mặt của Fei, lúc này, hắn thấy được Fei đang dao động, tiếp tụcbồi thêm một kích.
“Hương vị thức ăn ở Herre Mayne quả thật không tồi.” Herre Mayne là quán cơm xa hoa nhất của Denton, một món ăn có thể tiêu hết tiền để dành cả đời của một gia đình bình dân. Một tiệm cơm xa hoa như thế, giá tiền cũng tương đương với mỹ vị của nó. Dù sao những kẻ có tiền cũng không ngốc, bỏ ra cả đống tiền chỉ để ăn một món chả ra sao là hành động của những kẻ nhà giàu mới nổi, quý tộc cần là giá cả cùng chất lượng món ăn.
Người đã xem gần xong cả thư viện như Fei tự nhiên biết quán cơm có lịch sử hai trăm năm này, đối với nó, những đánh giá trong sách cùng với lời của Iallophil không sai biệt lắm, đều là đánh giá về đẳng cấp mỹ vị.
Muốn bảo tại sao Fei lại xem loại sách không thể giúp tăng tiến tu vi này, đó là vì kế hoạch xem khắp thế giới này của hắn, nếu đã đi đến thế giới tươi đẹp này, hắn tự nhiên cũng muốn nhấm nháp mỹ vị trong truyền thuyết.
Ở mạt thế, không có khả năng ăn được mỹ vị, đi đến thế giới này hơn mười năm cũng toàn ăn cơm nguội, mặc dù với Fei mà nói, đây đã là mỹ vị rồi, nhưng chính hắn cũng rất rõ ràng, đó chẳng qua là trước kia mình ăn những thứ quá tệ mà thôi. Cơm nguội cũng không thể nói là mỹ vị, mỹ vị chân chính là như thế nào, Fei không biết, hiện tại hắn cũng không có tư cách đi nhấm nháp, bởi vì hắn vẫn chưa đủ mạnh, không có thời gian tìm kiếm những mỹ vị kia, như vậy, liền ghi nhớ những địa phương có mỹ thực, về sau từ từ thưởng thức.
Herre Mayne, tên tiệm cơm này đã được Fei nhớ kỹ, đồng thời, hắn cũng ghi nhớ luôn giá cả đáng sợ của nó. Trong kế hoạch lúc trước của hắn, Herre Mayne tạm thời bị bài trừ, bởi lẽ, hắn không có nhiều tiền như thế, ăn không trả tiền, khi còn ở mạt thế, Fei cũng chưa từng làm qua.
Lương thực vốn vô cùng trân quý, có thể mở quán cơm đều là cao thủ, muốn ăn không trả tiền, như vậy chờ chết đi. Là kẻ luôn quý trọng sinh mệnh, khi còn nhược tiểu hắn chưa từng ăn không, đến lúc cường đại lại càng không cần.
Hiện tại, có cơ hội xuất hiện trước mắt, bị mỹ thực đả động, Fei đồng ý, “Hảo.”
Tại sao Fei đồng ý, tựa như hắn không thèm để ý đến mục đích Iallophil tìm hắn giống nhau, đồng dạng, Iallophil dụng tâm kín đáo cũng không thèm để ý nguyên nhân Fei đồng ý, mục đích đã đạt, thế là được.
Khi hai người đi ra thư viện, Donald, Garvin cùng Brent từ đằng xa trông thấy, liền biết Iallophil đã thành công. Quả nhiên, không kẻ nào có thể kháng cự mị lực của Iallophil, ba người đều chắc chắn như vậy.
Ba người từ đằng xa đuổi kịp, bọn họ đều biết mục tiêu của Iallophil.
Vậy là, ở học viện Cindy Wilker cùng trên đường phố của Denton, xuất hiện một cảnh sắc vô cùng quỷ dị.
Thanh niên với mái tóc mềm mại, rực rỡ như ánh nắng ban mai, khuôn mặt tuấn tú, hoàn mỹ không tì vết, tao nhã ung dung đi giữa đám người, áo dài màu trắng, dải lụa tạo thành áo choàng theo từng bước đi của hắn tung bay, tạo thành những đường cong ưu nhã, khiến người đi đường không thể không dừng bước lại, nhìn hắn không chớp mắt.
Tiếp theo, người ta chú ý tới người thiếu niên mặc y phục màu đen bên cạnh thiếu niên tóc vàng. Thiếu niên ấy cũng đồng dạng khiến cho người khác phải chú ý, nguyên nhân không phải vì hắn tuấn mỹ giống như thiếu niên tóc vàng kia, thực tế, không ai thấy rõ bộ dạng của hắn, lý do khiến hắn bị người chú ý là vì hắn cùng với thiếu niên tóc vàng hoàn toàn tương phản.
Thân hình gầy yếu nhưng hữu lực, bước chân trầm ổn kiên định, nhưng khi nhìn từ chính diện, hết thảy hình tượng bên ngoài của hắn đều sụp đổ, mái tóc lộn xộn, dài ngắn không đều che phủ gần hết mặt, quần áo màu đen, tóc cũng màu đen, cả người hắn giống như bị hắc ám bao vây, không phải cảm giác thần bí thâm thúy, ngược lại, vô cùng lôi thôi.
Hai người tương phản như thế, làm sao lại đi cùng nhau? Thật là một chuyện khó hiểu.
Iallophil đã quen bỏ qua những tầm mắt hướng về phía mình, Fei căn bản không bận tâm những ánh mắt này, hai kẻ phi thường lạnh nhạt, ung dung đi tới một tòa nhà tinh xảo.
Tường ngoài màu trắng, những cây cột đứng vây quanh, dòng suối phun được điêu khắc từ thạch cao nằm ngay sau đại môn rộng mở màu đỏ tím, mặt đất trơn bóng không nhiễm một hạt bụi, ban ngày cũng thắp sáng những ngọn đèn bằng ma tinh, chỉ nhìn những thứ này liền cảm giác được sự tráng lệ của địa phương này, nơi những kẻ bình dân bình thường không thể nào bước vào được.
Iallophil thuần thục đi đến trước cửa, còn thuận tiện liếc Fei một cái. Những phản ứng kiểu như khiếp sợ, dại ra, kích động, luống cuống các loại theo lẽ thường nên có lại không hề xuất hiện trên khuôn mặt Fei, giống như y đều không hề đem tất thảy những thứ tráng lệ này để vào mắt, khiến hắn có cảm giác việc lúc đầu mình có thể đoán được hàm nghĩa những biểu tình của người này đều là ảo giác, vì sao người nọ một chút phản ứng cũng không có? “Theoromon thiếu gia.” Iallophil là khách quen của nơi này, chỉ kẻ phục vụ ở cửa cũng đã biết thân phận của hắn.
“Cho ta một ghế lô (ở đây chỉ gian phòng tách biệt trong quán ăn).” Iallophil nói, ngữ khí tao nhã, tư thái cao ngạo, thái độ đối với người phục vụ không phải khinh mạn, mà là một loại mệnh lệnh tất nhiên.
“Vâng.” Người phục vụ đáp, lập tức có kẻ phục vụ chuyên biệt xuất hiện.
“Theoromon thiếu gia, xin mời đi theo ta.” Phục vụ cấp bậc chủ quản xuất hiện, một tay đặt tại bụng, tay kia làm động tác thỉnh, cúi người thi lễ với Iallophil, động tác cực chuẩn, quy phạm lễ nghi đúng cách làm cho đạo sư dạy lễ nghi nghiêm khắc cũng không tìm ra lỗi. Đây là Herre Mayne của Denton, quán cơm của quý tộc, có giá cả cùng thưởng thức của quý tộc, tất nhiên cũng có phục vụ đãi ngộ thuộc về quý tộc, hoàn cảnh, nhân lực, thức ăn, giá cả, đều theo cách thức của quý tộc.
Khi nhìn đến Fei, hơi hơi thu hồi tầm mắt, ngăn trở nét kinh ngạc cùng nghi hoặc nơi đáy mắt, trong giới quý tộc, cũng có không ít kẻ có sở thích kỳ quái, những người phục vụ hiểu được thế nào là làm như không thấy, kẻ tới cửa là khách nhân của họ. Dối trá của quý tộc, ở địa phương này cũng có.
Fei không biết đường, tự nhiên tiêu sái ở phía sau Iallophil, quan sát hoàn cảnh chung quanh, trong biển ý thức, trí não đang ghi chép tất cả bài trí, không nên hiểu lầm, Fei không phải bị cảnh vật lộng lẫy nơi đây mê hoặc, mà xuất phát từ bản năng chiến đấu, khi đến địa phương xa lạ, theo bản năng quan sát hoàn cảnh xung quanh, có thể lợi dụng mọi thứ, là bản năng của chiến sĩ.
Herre Mayne tổng cộng có ba tầng lầu, lầu một là đại sảnh, lầu hai là ghế lô, chỉ cần có tiền là vào được, nhưng ghế lô ở lầu ba lại bất đồng, đó là nơi chỉ có những kẻ mang huyết thống quý tộc mới có thể sử dụng, với thân phận của Iallophil tất nhiên sẽ lên lầu ba.
Iallophil là khách quen, với tư cách của một quán ăn phát đạt, đối với yêu thích cùng kiêng kị của Iallophil tự nhiên là biết đến rất rõ ràng. Ở trước mặt Iallophil, đem một loạt thức ăn được bao kín lại mở ra, để vào trong nước nóng, người phục vụ đem một cái khăn mặt mới tinh đặt ở một chậu nước nóng khác, sau đó vắt khô, đem đồ ăn trong nước nóng lấy ra, lau sạch sẽ. Iallophil vừa điểm đồ ăn xong, nhìn xuống, sau đó gật gật đầu, phục vụ đem đồ ăn đặt lên bàn, hai phần riêng biệt đặt ở trước mặt Iallophil cùng Fei, còn lại đưa ra ngoài, tiếp đó, mang bao tay trắng, đem một bộ đồ ăn ra.
Đây là bộ đồ ăn sử dụng riêng để mang thức ăn lên cho Iallophil, tất cả những món ăn mà Iallophil gọi đều phải dùng bộ đồ ăn này đưa đến.
“Ngượng ngùng, ta có chút khiết phích.” Sau khi đã ổn thỏa mọi thứ, Iallophil mới cùng Fei giải thích.
Đối với điều này, Fei không nói gì, chính là đối với sự khiết phích của Iallophil không cho là đúng, người trải qua cuộc sống nơi mạt thế làm sao sẽ khiết phích, ngay cả tắm rửa cũng là chuyện vô cùng xa xỉ, khiết phích là cái gì, bọn họ không biết.
Hơn nữa, nếu quả thật là có khiết phích, trong hoàn cảnh tự nhiên, vi khuẩn trong các loại vật phẩm sao không đi để ý, bản thân thức ăn khi chế biến có chút dơ bẩn, tại sao không để ý, cho nên việc Iallophil khiết phích đối với Fei quả thực là chuyện không thể lý giải, chẳng qua, Fei không phải kẻ lắm chuyện, không cần nghĩ nhiều, lại càng không thèm để ý đến kẻ như Iallophil.
Một ít món ăn nhẹ được đưa lên, không đợi chủ nhân mời, Fei lấy tay cầm trực tiếp một ít đồ ăn, đưa vào miệng, tinh tế nhấm nháp, hoàn toàn không giống với những thứ hắn ăn trước kia, hương vị tuyệt vời lan tràn nơi đầu lưỡi, đây là mỹ vị, cảm giác ấm áp có thể gọi là thiên đường hạnh phúc khiến cho Fei vô cùng thỏa mãn, chính là, khuôn mặt hắn không hề hiển lộ. Cảm xúc chợt lóe rồi biến mất trong mắt không kẻ nào nhìn đến.
Iallophil run rẩy khóe miệng, kiềm chế xúc động muốn buông thức ăn xuống, hắn có thể biểu hiện ra là hắn cực kỳ để ý sao?
——————————————
“Herre Mayne, hoàn cảnh, giá cả, thưởng thức đều thuộc đẳng cấp quý tộc. Nếu ngươi là kẻ bình dân có tiền, khi đến Herre Mayne ngươi sẽ biết thế nào là cuộc sống của quý tộc, đến Herre Mayne, ngươi sẽ biết ở quán cơm cũng có thể hưởng thụ đến cuộc sống cùng thưởng thức của quý tộc. Đây là Herre Mayne. Ở trong này, ngươi có thể nhấm nháp đến các loại mỹ vị, các món ăn chế biến từ ma thú cao cấp, những thứ trân quý từ núi non rừng rậm, các loại hải sản tươi ngon, nước ép từ những loại hoa quả quý giá, các loại gia vị hiếm có làm nên món ăn, những bình rượu ngon lâu năm vô cùng hiếm thấy…”
———- Trích từ Uy Á đại lục hưu nhàn thư tịch [Đại lục danh ***: Ẩm thực thiên]
Danh sách chương