Iallophil đang bưng cháo, vừa nghe vậy liền trượt tay, Fei nhanh tay lẹ mắt tiếp được cái bát, không để cháo rơi ra ngoài dù chỉ một giọt.

Cùng là loại người không ngừng theo đuổi sức mạnh, Fei có thể hiểu được tâm tình của Iallophil lúc này. Lực lượng tu luyện gần mười năm bị phế sạch, hắn biết đả kích ấy thực sự rất lớn. Cho nên hắn mới phải thận trọng giải thích với Iallophil, cũng bởi vì đó chính là điều mà Iallophil phải lựa chọn.

Fei đưa bát cháo lại cho Iallophil. Iallophil thuận tay đón nhận, không hề ý thức được vừa rồi mình đã thất thố. Hắn vẫn còn bị vây trong trạng thái khiếp sợ.

Fei tiếp tục ăn cháo, Iallophil vẫn không nhúc nhích.

Một lúc sau.

“Vì sao?” Iallophil hỏi. Có cần thiết không? Giữ lại đấu khí không được sao? Nghi hoặc chồng chất, thế nhưng mở miệng ra lại chỉ có thể hỏi câu này.

Fei ăn xong cháo của mình, bỏ bát xuống, trả lời câu hỏi của Iallophil.

“Nội lực càng tinh thuần càng tốt. Đấu khí của ngươi quá mức pha tạp, tuy nội lực có thể dung hòa đấu khí, nhưng như vậy ngươi phải mất một thời gian dài để tu luyện. Ở loại địa phương này, chúng ta không có đến chừng ấy thời gian.” Nơi này là Hắc Ám đại lục, tùy thời đều có nguy hiểm mà ta không biết. “Nếu như bây giờ phế đi đấu khí, ta có thể cam đoan trong vòng ba tháng, lực lượng của ngươi sẽ đạt được tiêu chuẩn như hiện tại.” Dù sao Iallophil cũng đã có trụ cột, hơn nữa còn có thể chế thừa nhận được sự cuồng bạo của đấu khí, không cần dùng nội lực để điều dưỡng.

Thật sự rất khó lựa chọn. Lời của Fei nói về nội lực quả thật làm Iallophil động tâm, nhưng muốn hắn từ bỏ đấu khí, hắn không thể quyết định ngay lập tức.

Iallophil không nói nữa, tâm thần không yên ngồi ăn cháo của mình. Ăn xong, hắn theo lời Fei, dùng Thủy hệ ma pháp dọn dẹp, nhưng trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ.

“Ngươi đi ngủ đi, ta gác đêm.” Sau khi nghe Fei nói như vậy, Iallophil liền đi vào lều trại, ngay cả rửa mặt chải đầu cũng đều quên, lập tức ngã xuống chăn gối mềm mại. Màn cửa của lều trại không được kéo khóa, hơi đong đưa khi có gió nhẹ thổi qua, gió lớn một chút còn có thể nhìn thấy người đang ngồi bên ngoài.

Iallophil nằm ngửa, trong đầu là một mảnh hỗn loạn. Hắn có thể từ chối đề nghị của Fei, nhưng những chữ “thuận vi phàm, nghịch vi thần”, “vũ phá hư không”, “trường sinh bất lão” không ngừng hiện lên trong đầu khiến hắn không thể làm ra hành vi cự tuyệt.

Vì một thứ xa vời không thể với tới mà từ bỏ đấu khí, Iallophil cũng chỉ mới gần mười bốn tuổi, không cách nào lập tức đưa ra quyết định, chỉ có thể không ngừng nghiền ngẫm.

Ngủ không được, hắn liền mở trữ vật không gian, lấy ra vài thứ rồi bắt đầu thiết trí bẫy rập, ở địa phương xa lạ dù sao cũng phải đề phòng một chút. Sau khi làm xong bẫy rập bên trong lều trại, hắn đến ngồi trước cửa, bắt đầu công tác gác đêm, đương nhiên cũng không quên làm chút hoạt động rèn luyện.

Tại sao lại phải phiền não vì nội lực, một thứ chính mình chẳng biết đó là gì, cẩn thận ngẫm lại tại sao bản thân lại muốn học nội lực. Nghe ra quả thật rất mê người, nhưng thứ này hiện tại chỉ có một mình Fei đang tu luyện, những lời kia bất quá cũng chỉ là ảo tưởng tốt đẹp, có thể thực hiện hay không cũng không biết.

Ý nghĩ như vậy lập tức chiếm thượng phong, Iallophil quyết định sẽ không học nội lực. Hắn đứng dậy, chuẩn bị nói quyết định của hắn với Fei.

Một cơn gió mạnh đột nhiên quét qua, thổi bay màn cửa, thân ảnh thẳng tắp của Fei xuất hiện, dừng lại nơi đáy mắt.

Thân ảnh cô độc ngồi ở nơi hoang vắng, sợi tóc bị gió thổi qua bay loạn trong không trung, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu tình, đôi mắt màu đen nhìn thẳng về phương xa, tất cả đều toát ra vẻ cô tịch.

Cô tịch đến vậy, như thể trên thế giới này chỉ còn một mình hắn, thoát ly khỏi mọi người, mọi vật, bất luận thứ gì cũng không thể tiến vào thế giới kia của hắn. Cảm giác như bị bài xích làm Iallophil không thoải mái. Không biết vì sao lại thấy rầu rĩ không vui.

Iallophil cũng không biết mình đang làm gì, cứ như vậy đi ra ngoài, làm cho người kia quay lại nhìn hắn. Nhìn thấy thân ảnh của chính mình xuất hiện trong đôi mắt đen của người kia, trong lòng hắn mới có chút thư thái, mở miệng nói cũng không phải quyết định nguyên bản của mình. “Ta học nội lực.”

Sau khi nói xong, Iallophil mới kịp phát giác bản thân đã nói cái gì. Đến tột cùng là bị làm sao a, rõ ràng ban đầu mình không định nói như vậy.

“Ngươi xác định?” Fei nhìn Iallophil thật sâu, muốn nhìn cho rõ ràng đối phương có bao nhiêu thành ý và giác ngộ.

“Ta xác định.” Được rồi, dù sao cũng đã nói ra, vậy sẽ không đổi ý nữa. Đi trên con đường này đã có một người là Fei, như vậy nay thêm một người nữa là hắn, ít nhất nếu thất bại, còn có một người làm bạn.

Rất nhiều năm sau, khi Iallophil nhớ lại thời điểm này, hắn đều nghĩ, nếu như lúc đó không có trận gió kia thổi bay màn cửa, nếu như không thấy được thân ảnh cô đơn kia, hắn cũng sẽ không bị mê hoặc mà quyết định học nội lực. Bất quá, quyết định của hắn không có sai.

Ánh mắt Fei nhìn Iallophil lần đầu tiên có một tia thưởng thức. Có thể quyết đoán đưa ra quyết định như vậy, Iallophil đáng giá để thưởng thức. Nếu như là chính mình đứng ở góc độ của Iallophil, có thể sẽ không thể quyết đoán như vậy. Dù sao, đối với Iallophil, nội lực cũng là một thứ xa lạ. Phế bỏ lực lượng ban đầu để lựa chọn một thứ mà bản thân không biết tương lai sẽ như thế nào, sự quyết đoán và dũng khí của Iallophil khiến cho người ta khâm phục.

“Không hối hận?” Fei lại xác nhận một lần.

“Không.” Iallophil kiên định nói, thậm trí trên mặt còn có ý cười, bởi vì hắn thấy được sự thưởng thức trong mắt Fei. Đôi mắt kia chưa bao giờ có cảm tình khi nhìn mình, lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc đối với chính mình, hơn nữa còn là nghĩa tốt. Cũng vì ánh mắt này, trong lòng Iallophil sinh ra một loại cảm giác sung sướng, cho nên hắn không hối hận.

“Tương lai của ngươi, bất khả hạn lượng (không thể đo/đoán được giới hạn).” Fei đứng dậy, cải biến kết luận từng có của mình về Iallophil.

“Ta sẽ vượt qua ngươi.” Iallophil cười ngạo nghễ. “Tuyệt đối.”

“Ta sẽ chờ.” Fei nghiêm túc đáp lại, là thể hiện sự tin tưởng vào Iallophil, cũng là tự tin chính mình tuyệt đối sẽ không thua.

Hai người đột nhiên nhìn nhau cười, đủ loại mâu thuẫn đối với Fei trong lòng Iallophil, giờ phút này đột nhiên biến mất không còn dấu vết. Fei cũng bắt đầu nhìn thẳng vào Iallophil, không chỉ bởi vì Iallophil là minh hữu, mà còn bởi vì tâm tính của Iallophil, là tâm tính của cường giả.

“Chừng nào thì bắt đầu?” Iallophil đi thẳng vào vấn đề.

“Chỉ cần ngươi cảm thấy đã chuẩn bị tốt rồi, bất cứ lúc nào đều có thể.”

“Như vậy, hiện tại liền bắt đầu đi.” Iallophil không biết nếu thời gian trôi qua lâu thì liệu hắn có thay đổi tâm ý hay không, dù sao việc này cũng liên quan trực tiếp đến thành bại vinh nhục cả đời của hắn.

“Được.” Fei để cho Iallophil ngồi mặt đối mặt phía trước mình. “Ta bắt đầu đây.” Trước tiên, chính là phế bỏ đi đấu khí mà Iallophil đã tu luyện mười năm.

Iallophil hít một hơi thật sâu để làm cho chính mình bình tĩnh.

Sau đó, Fei đưa tay đặt lên bụng hắn, một đạo nội tức bén nhọn cắm vào nơi tập trung đấu khí. Lại dùng sức một lần, hắn liền cảm thấy được đấu khí của mình giống như quả bóng bị chọc thủng, toàn bộ đều tiêu tán trong người.

Theo từng loại đấu khí có thuộc tính khác nhau bị phế bỏ, hắn dần dần cảm nhận được toàn thân bị một cỗ vô lực bao phủ. Iallophil biết, đấu khí của hắn đã hoàn toàn bị phế đi. Hối hận sao? Đã đến bước này, dù muốn hối hận cũng không được.

Tiếp theo là một luồng nội lực ôn hòa khác hẳn với vừa rồi tiến vào trong cơ thể. Fei nói với hắn, “Ghi nhớ lộ tuyến của kinh mạch, nhánh thứ nhất ta sẽ giúp ngươi đả thông.”

Iallophil dụng tâm ghi nhớ lộ tuyến của dòng khí ấm đang vận chuyển trong người. Sau này, khi nội lực của Iallophil có chút thành tựu, hắn mới biết được, Fei không chỉ giúp hắn đả thông kinh mạch mà còn đem đấu khí chưa hoàn toàn tán đi trong cơ thể hắn luyện hóa. Sau đó, trải qua chính bản thân rèn luyện một thời gian nữa, rồi mới có thể trong vòng một tháng đạt đến trình độ ban đầu.

Iallophil lần đầu tiên tiến vào trạng thái nhập định (trạng thái ngồi thiền của các nhà sư, đi sâu vào nội tâm, triệt bỏ mọi vọng tưởng, mọi sự bên ngoài…), Fei liền thu hồi tay của mình, động tác rất nhẹ, đồng thời đề phòng bốn phía, trên mặt hiện vẻ mệt mỏi, dù sao trợ giúp Iallophil luyện hóa số đấu khí còn sót lại kia cũng làm hắn hao tổn không ít lực lượng. Ngồi sang một bên, hắn cũng không như Iallophil lúc này, cần phải tiến vào nhập định mới có thể vận chuyển nội lực để khôi phục. Ở mạt thế, nội lực đã được cải tạo tới trình độ bất kỳ lúc nào cũng có thể vận chuyển để rèn luyện. Con người ở đó lúc nào cũng không ngừng tích lũy lực lượng, chính là, chung quy vẫn không thể thoát khỏi tận thế.

Iallophil chìm đắm trong sự kỳ diệu của nội lực, cảm nhận từng vòng từng vòng lực lượng tuần hoàn, mỗi một vòng đều làm cho cỗ lực lượng giống như thủy lưu này càng trở nên mạnh mẽ. Sự biến đổi cũng không thật rõ ràng, nhưng vì Iallophil dụng tâm chú ý nên có thể cảm nhận được biến hóa sinh ra qua mỗi vòng, không chỉ có lực lượng, mà hắn còn cảm giác được thân thể suy yếu của mình đang từng bước khôi phục. Sau khi khôi phục hoàn toàn, hắn có cảm giác rất kỳ diệu.

Đến khi từ trong trạng thái nhập định tỉnh lại, cho dù vẫn còn nhắm hai mắt nhưng Iallophil cũng biết cảm quan của mình có sự thay đổi, so với trước kia càng thêm rõ ràng, mà đây mới chỉ là hiệu quả của một đêm tu luyện nội lực sinh ra. Điều này khiến cho sự bất an và không yên trong lòng hắn giảm bớt rất nhiều, đối với nội lực, hắn bắt đầu có chờ mong và tin tưởng.

Thời điểm hoàn toàn mở mắt ra, người đầu tiên Iallophil nhìn thấy chính là Fei. Không biết vì sao khuôn mặt lạnh lùng với ngũ quan tuấn tú kia làm cho hắn có cảm giác an tâm. Iallophil biết, đối phương đã canh gác cho mình cả một đêm. Người này thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng chỉ cần được y coi trọng, y tuyệt đối là một người rất đáng tin cậy.

Hai người ăn điểm tâm xong liền thu hồi lều trại và những vật khác, tiếp tục đi trong phiến đất hoang vu này. Dọc đường, hai người không còn trầm mặc ít lời, theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Lúc này, Fei chỉ cho Iallophil phương pháp vận chuyển nội lực ngay cả trong tình trạng bình thường, đồng thời nói cho Iallophil biết cụ thể về huyệt vị và kinh mạch.

Đang đi, trí não đột nhiên phát ra cảnh cáo khiến Fei dừng lại, nhìn lên không trung, sắc mặt trầm xuống.

“Làm sao vậy?” Iallophil đang bị nội lực làm cho cao hứng, lập tức liền chú ý đến sắc mặt của Fei.

“Ta rốt cuộc biết vì sao ở đây cái gì cũng không tồn tại rồi.” Bởi vì căn bản là không thể tồn tại.

————

À, xin lỗi đã để mọi người chờ lâu~

Chương mới~ bắt đầu từ hôm nay sẽ trả nợ đầy đủ cho mọi người nha~

Lần nữa cám ơn mọi người vì đã ủng hộ bọn mình *hug*

-[S]hizuka-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện