“Đây là bẫy rập do con người làm.” Fei ở phương diện này rất có kinh nghiệm nên đã nhận ra sự khác thường, hắn dừng lại quan sát rồi đưa ra kết luận như vậy.
Fei đứng dậy, trao đổi một ánh mắt với Iallophil. Nơi này có bẫy rập do người chế tạo, nghĩa là xuất hiện Hắc Ám chủng tộc có trí tuệ, hơn nữa có thể tùy ý vào rừng đặt bẫy rập, đại biểu chúng có thực lực ngang hàng với bọn họ, cũng không loại trừ khả năng mạnh hơn, thế nhưng có thể chắc chắn, chúng tuyệt đối không yếu.
Tại nơi Hắc Ám đại lục xa lạ này, hai người bọn họ cũng không biết tình hình cụ thể ở đây, tỉ như có bao nhiêu chủng tộc, kết cấu xã hội ra sao, hoàn cảnh địa lý như thế nào, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, chỉ theo những dấu vết này bọn họ không thể làm ra phán đoán, nên tiếp cận hay tránh xa, đây là điều bọn họ đang lo lắng.
Kỳ thật bọn họ cũng không nghĩ lâu, Fei và Iallophil đồng thời đều quyết định tiếp cận. Bọn họ cần phải sống sót trên khối đại lục này, mà để hiểu biết về nơi này, bọn họ cần phải tiếp cận. Về phần nguy hiểm, đó là không thể tránh né, phải đối mặt.
Dưới sự hướng dẫn của Fei, khi hai người nghe được tiếng người nói ồn ào, liền ẩn giấu khí tức của mình, lặng lẽ tới gần, tiến hành bước đầu quan sát.
Nhóm người kia có hình thể cao lớn, diện mạo không mấy khác so với nhân loại, điểm bất đồng chính là đôi mắt, tất cả đều có cặp mắt giống như dã thú, một số có tai giống tai động vật, một số khác lại có tai dài như của Tinh Linh, còn một điểm không giống nữa, trên mặt của một số người có hoa văn bẩm sinh, có lẽ là đại biểu cho chủng tộc khác nhau.
Theo như nội dung nói chuyện của bọn hắn (Tác giả: đặt ra là không có ngôn ngữ cách trở, chỉ có trong phương diện sử dụng ma pháp, các chủng tộc đều có cách phát âm khác nhau, Tinh Linh là Tinh Linh ngữ, Long tộc là Long ngữ, Hắc Ám chủng tộc cũng có hệ thống ngôn ngữ riêng, nhân loại thì dùng ngôn ngữ đại chúng tạo thành chú ngữ) thì biết được bọn hắn là thợ săn bắn từ một thôn gần đó.
Đám người này không về thôn, mà là định hạ trại trong rừng. Fei và Iallophil không định tiếp cận lúc này nên lặng lẽ rời đi, hôm sau lại bám theo. Bọn họ không phải không muốn tiếp cận, mà là đang chờ cơ hội.
Theo như bọn họ nghe được từ những cuộc nói chuyện trong những lần theo đuôi, Iallophil dùng lượng kiến thức phong phú của mình phân biệt được đám người này là hỏa Hắc Ám chủng tộc, bọn hắn cũng không có gì khác với những người làm nông của nhân loại, không hề có tâm tư hiểm ác. Nhưng nói thật, Iallophil đối với điều này cảm thấy thật khó tin, phải biết rằng, trong các ghi chép của nhân loại, Hắc Ám chủng tộc luôn là một tồn tại nguy hiểm và cường đại, sự xuất hiện của những thợ săn bắn này, nội dung cuộc nói chuyện và biểu hiện của bọn hắn, đều ngược lại với những gì nhân loại đã ghi chép lại, trừ bỏ bề ngoài, Hắc Ám chủng tộc và nhân loại không có gì khác biệt.
Không lâu sau, cơ hội xuất hiện trước mặt Fei và Iallophil, một Hắc Ám chủng tộc hình thú tính chất tương đối nguy hiểm lảng vảng ở gần đó. Hai người quyết định tiêu diệt nó, đồng thời làm cho đám thợ săn phát hiện sự hiện hữu của bọn họ.
Lực lượng cường đại sẽ làm cho người khác không dám hành động thiếu suy nghĩ, sau đó chủ yếu áp dụng thủ đoạn dụ dỗ.
Giống như hai người sở liệu, đám thợ săn nghe được động tĩnh liền hướng về phía bọn họ mà đi tới. Hai người đang trong chiến đấu ăn ý liếc nhau một cái, đồng loạt thi triển sát chiêu, nhanh gọn giải quyết Hắc Ám chủng tộc hình thú, sau đó đưa mắt về phía đám thợ săn vừa xuất hiện.
Trước mắt đám thợ săn hiện lên hình ảnh một con gấu Hắc Ám chủng tộc khổng lồ, đứng thẳng cao ba mét, hung sát khí (vừa dữ tợn vừa nguy hiểm) ngập trời làm người ta run sợ. Là thợ săn tại địa phương này, bọn hắn rất rõ ràng con gấu này có bao nhiêu thực lực, khi nhận rõ là nó, tất cả đều mặt trắng bệch, chân run lên, muốn chạy cũng đã bị dọa đến vô lực.
Tiếp theo mới phát hiện nơi này còn có hai người đưa lưng về phía bọn họ, một người tóc đen đang tung người nhảy lên cao, người tóc vàng đưa tay di chuyển trong không trung, trên mặt đất liền xuất hiện thạch thứ (gai đất), đâm xuyên qua con gấu ở hai chỗ. Đau đớn, con gấu gào lên mang theo giận dữ, móng vuốt sắc bén hướng người tóc đen đánh tới. Đang trên không trung thì làm sao trốn tránh, đám thợ săn gần như đã đoán trước được thảm trạng kế tiếp, đến mắt còn không kịp nhắm, bọn hắn đã nhìn thấy tình thế nghịch chuyển, không biết người tóc đen làm thế nào để có thể tự do di chuyển ở nơi không có lấy một điểm mượn lực như trên không, tránh được công kích.
Đao ra khỏi vỏ, một vòng lưu quang màu đen ánh lên chói mắt vô cùng, thân đao sắc bén cắt đứt đầu gấu, máu tươi phun ra như đóa hoa nở rộ, tầm tã trút xuống như mưa.
Người tóc vàng lại đưa tay lên không trung, khẽ động, một vách tường thủy lam (bằng nước và màu lam)bao trùm cả người, đem huyết vũ (mưa máu) cách bên ngoài vách.
Mà đám thợ săn, không kịp trốn tránh, bị máu tươi nóng hầm hập đổ xuống người, cái nóng này cho bọn hắn biết, tất cả xảy ra trước mắt đều là chân thật.
Người tóc đen đáp xuống đất, không hề dính đến một chút máu tươi, mặt đối mặt với bọn họ. Đó là một thiếu niên tuổi còn rất trẻ, ngũ quan tuấn tú trên gương mặt lạnh lùng, đôi mắt màu đen bình tĩnh không gợn sóng, giơ tay hướng đao về phía bọn hắn, hàm nghĩa chất vấn cùng cảnh cáo.
Người tóc vàng cũng xoay người, hé ra khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết không hợp với hoàn cảnh tàn khốc lúc này.
Thời gian qua, khí thế của Iallophil cũng đã thay đổi, không còn là đơn thuần tao nhã, mà có thêm phần ổn trọng, từng trải; trở nên kiên nghị, mạnh mẽ, không còn là một quý công tử chưa từng thấy máu, mà là một chiến sĩ thân kinh bách chiến (người đã trải qua cả trăm trận chiến, ý là có kinh nghiệm chiến đấu trên chiến trường). Lúc này Iallophil đối diện đám thợ săn, biểu hiện trên mặt vẫn là nụ cười ưu nhã, nhưng khí thế phát ra là một loại cảnh cáo.
Sức chiến đấu mà hai người biểu hiện ra ngoài đã làm cho đám thợ săn không dám coi thường, nhìn thấy thái độ rõ ràng như vậy, bọn hắn sao dám làm càn. Đầu lĩnh (người dẫn đầu) của đám thợ săn bị đẩy ra chủ trì cục diện.
“Chúng ta không có ác ý.” Trước hết tỏ rõ thái độ. Hắn cũng biết khuôn mặt bưu hãn và đầy râu của chính mình không làm ra nổi biểu tình hàm hậu vô hại, cho nên trước tiên phải nói. “Chúng ta nghe thấy động tĩnh mới đến đây.” Đây chính là lời nói thật a.
Fei đi đến bên Iallophil, hai người đứng tại một chỗ phát ra lực uy hiếp làm cho đám thợ săn đổ mồ hôi lạnh. Hai người lại xác định, những Hắc Ám chủng tộc có trí tuệ này không nguy hiểm, như vậy kế hoạch kế tiếp liền dễ dàng hơn.
Đầu lĩnh của đám thợ săn có nhãn lực không tồi, lập tức nhận ra hai người kia khác với bọn hắn, đồng tử không giống, như vây chỉ có, “Các ngươi là nhân loại?”
Iallophil và Fei vẫn duy trì đề phòng, thậm chí còn đề cao lên một chút. Kế tiếp bọn họ phải biết được thái độ của đám Hắc Ám chủng tộc hình người này đối với nhân loại mới có thể phân tích thêm một bước, nếu như có địch ý, như vậy hai người sẽ không tiếp cận Hắc Ám chủng tộc trong một thời gian dài. Đối địch với cả một chủng tộc, không phải chuyện chỉ cần hai người bọn họ là có thể đối phó.
Hiển nhiên, đầu lĩnh của đám thợ săn cũng phát hiện hai người tăng cường đề phòng. “Không nên hiểu lầm, chúng ta không có ác ý.” Rồi lại thanh minh. “Ở trong thôn chúng ta cũng có nhân loại, chỉ là chúng ta chưa từng thấy qua các ngươi.” Tiếp theo là giải thích.
Trong thôn ở nơi này có nhân loại, tin tức này rất trọng yếu. Một cái thôn có thể nhận nhân loại, như vậy, nơi này đối với nhân loại không có địch ý.
“Chúng ta là bị cuốn vào vết nứt không gian mà tới đây.” Iallophil sử dụng mị lực chỉ có Fei miễn dịch của mình lên đám thợ săn, khuôn mặt sáng như ngọc làm cho bọn hắn hạ cảnh giới đến mức thấp nhất, nghe được nguyên nhân liền thể hiện thương hại đối với bọn họ.
Vết nứt không gian không hề ổn định, thường xuyên cuốn các chủng tộc của hai đại lục vào, kết quả đều là không thể quay về đại lục mình sinh ra. Hắc Ám chủng tộc sống lâu dài còn thể chờ đến thời kỳ kết giới suy nhược quay trở về, mà nhân loại, chỉ có thể sống ngắn ngủi trăm năm, dù có rèn luyện, cùng lắm cũng chỉ được ba trăm năm, làm sao chờ được đến lúc đó mà trở về, làm sao lại không đáng giá đồng tình.
“Hai vị có thể đến thôn của chúng ta ở một thời gian, hiểu biết một chút về nơi này. Nơi này khác hoàn toàn với những gì bên đại lục kia ghi lại.” Không giống ở Uy Á đại lục, nhân loại đến nơi đây gần như đều định cư lại, cho nên Hắc Ám chủng tộc có biết được một số sự tình bên kia. Phải biết rằng, nhân loại khi mới đến nơi này, đối mặt với Hắc Ám chủng tộc đều ôm lấy sợ hãi, dần dà, bọn hắn cũng biết Uy Á đại lục nói về bọn hắn như thế nào.
Người ta đã chủ động yêu cầu, hai người cũng không cự tuyệt.
“Ta là Iallophil. Theoromon, đây là Fei. Red Creek.”
“Ta là đội trưởng thợ săn của thôn. Peter. B. Lech.” Tên Iallophil còn bình thường, nhưng nhà ai lại đi đặt tên cho đứa nhỏ là Fei? Peter đem nghi hoặc để trong lòng, không hỏi đi ra. “Có cần chúng ta khiêng con mồi kia giúp các ngươi không?” Peter liếc nhìn con vật phía sau hai người, hơn nữa, ma hạch có thể đổi không ít tiền.
“Này tặng cho các ngươi đi.” Iallophil thấy được sự ao ước và thèm khát trong mắt Peter, hào phóng nói.
“Thật sự?” Hai mắt của Peter đều sáng lên rồi. “Không, này quá quý trọng, chúng ta không thể nhận.” Lương tâm của Peter làm cho hắn không thể nhận, nhìn quần áo hai người này thực sạch sẽ, có lẽ mới đến đây không lâu, hẳn là không biết giá thị trường, hắn làm sao có thể làm ra loại hành vi lừa gạt này. Nếu, sau này bọn họ biết, đối với hành vi nhận lấy của mình lúc này mà so đo, có thể hay không ôm hận. Đằng sau lương tâm, Peter cũng có cơ trí của một đầu lĩnh.
“Này coi như là thù lao đi. Ngươi giảng cho chúng ta biết tất cả những gì ngươi biết, an bài một chỗ cho chúng ta ở trong thôn.” Iallophil đề nghị. Đây là mục đích của bọn họ, khi đã xác định không có địch ý, bọn họ sẽ tiến vào bộ tộc của đám Hắc Ám chủng tộc hình người này, hiểu biết một chút về Hắc Ám đại lục, sau đó tiến hành kế hoạch kế tiếp, mục đích cuối cùng của bọn họ là trở về Uy Á đại lục.
Đầu lĩnh thợ săn vui vẻ nhận đề nghị này, để đám thợ săn mang con gấu về thôn, giá trị của đầu gấu này đã vượt qua giá trị một chuyến đi săn của bọn họ.
Đầu lĩnh thợ săn đi cùng với Iallophil và Fei, thao thao bất tuyệt về các thường thức ở nơi này, Iallophil cùng Fei thỉnh thoảng lại hỏi vài vấn đề. Dọc theo con đường này, khiến Iallophil thỏa mãn nhất là tay nghề của đám thợ săn, tuy không mỹ vị như thức ăn ở Uy Á đại lục, nhưng so với những gì hắn ăn trong thời gian vừa qua, Iallophil đã thực thỏa mãn.
Bốn ngày sau, dưới sự hướng dẫn của đám thợ săn, Iallophil và Fei đến một nơi được gọi là “vô tẫn sơn mạch*”, tiến nhập thôn xóm của Hắc Ám chủng tộc.
*vô tẫn sơn mạch: dãy núi trải dài không thấy điểm cuối
Fei đứng dậy, trao đổi một ánh mắt với Iallophil. Nơi này có bẫy rập do người chế tạo, nghĩa là xuất hiện Hắc Ám chủng tộc có trí tuệ, hơn nữa có thể tùy ý vào rừng đặt bẫy rập, đại biểu chúng có thực lực ngang hàng với bọn họ, cũng không loại trừ khả năng mạnh hơn, thế nhưng có thể chắc chắn, chúng tuyệt đối không yếu.
Tại nơi Hắc Ám đại lục xa lạ này, hai người bọn họ cũng không biết tình hình cụ thể ở đây, tỉ như có bao nhiêu chủng tộc, kết cấu xã hội ra sao, hoàn cảnh địa lý như thế nào, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, chỉ theo những dấu vết này bọn họ không thể làm ra phán đoán, nên tiếp cận hay tránh xa, đây là điều bọn họ đang lo lắng.
Kỳ thật bọn họ cũng không nghĩ lâu, Fei và Iallophil đồng thời đều quyết định tiếp cận. Bọn họ cần phải sống sót trên khối đại lục này, mà để hiểu biết về nơi này, bọn họ cần phải tiếp cận. Về phần nguy hiểm, đó là không thể tránh né, phải đối mặt.
Dưới sự hướng dẫn của Fei, khi hai người nghe được tiếng người nói ồn ào, liền ẩn giấu khí tức của mình, lặng lẽ tới gần, tiến hành bước đầu quan sát.
Nhóm người kia có hình thể cao lớn, diện mạo không mấy khác so với nhân loại, điểm bất đồng chính là đôi mắt, tất cả đều có cặp mắt giống như dã thú, một số có tai giống tai động vật, một số khác lại có tai dài như của Tinh Linh, còn một điểm không giống nữa, trên mặt của một số người có hoa văn bẩm sinh, có lẽ là đại biểu cho chủng tộc khác nhau.
Theo như nội dung nói chuyện của bọn hắn (Tác giả: đặt ra là không có ngôn ngữ cách trở, chỉ có trong phương diện sử dụng ma pháp, các chủng tộc đều có cách phát âm khác nhau, Tinh Linh là Tinh Linh ngữ, Long tộc là Long ngữ, Hắc Ám chủng tộc cũng có hệ thống ngôn ngữ riêng, nhân loại thì dùng ngôn ngữ đại chúng tạo thành chú ngữ) thì biết được bọn hắn là thợ săn bắn từ một thôn gần đó.
Đám người này không về thôn, mà là định hạ trại trong rừng. Fei và Iallophil không định tiếp cận lúc này nên lặng lẽ rời đi, hôm sau lại bám theo. Bọn họ không phải không muốn tiếp cận, mà là đang chờ cơ hội.
Theo như bọn họ nghe được từ những cuộc nói chuyện trong những lần theo đuôi, Iallophil dùng lượng kiến thức phong phú của mình phân biệt được đám người này là hỏa Hắc Ám chủng tộc, bọn hắn cũng không có gì khác với những người làm nông của nhân loại, không hề có tâm tư hiểm ác. Nhưng nói thật, Iallophil đối với điều này cảm thấy thật khó tin, phải biết rằng, trong các ghi chép của nhân loại, Hắc Ám chủng tộc luôn là một tồn tại nguy hiểm và cường đại, sự xuất hiện của những thợ săn bắn này, nội dung cuộc nói chuyện và biểu hiện của bọn hắn, đều ngược lại với những gì nhân loại đã ghi chép lại, trừ bỏ bề ngoài, Hắc Ám chủng tộc và nhân loại không có gì khác biệt.
Không lâu sau, cơ hội xuất hiện trước mặt Fei và Iallophil, một Hắc Ám chủng tộc hình thú tính chất tương đối nguy hiểm lảng vảng ở gần đó. Hai người quyết định tiêu diệt nó, đồng thời làm cho đám thợ săn phát hiện sự hiện hữu của bọn họ.
Lực lượng cường đại sẽ làm cho người khác không dám hành động thiếu suy nghĩ, sau đó chủ yếu áp dụng thủ đoạn dụ dỗ.
Giống như hai người sở liệu, đám thợ săn nghe được động tĩnh liền hướng về phía bọn họ mà đi tới. Hai người đang trong chiến đấu ăn ý liếc nhau một cái, đồng loạt thi triển sát chiêu, nhanh gọn giải quyết Hắc Ám chủng tộc hình thú, sau đó đưa mắt về phía đám thợ săn vừa xuất hiện.
Trước mắt đám thợ săn hiện lên hình ảnh một con gấu Hắc Ám chủng tộc khổng lồ, đứng thẳng cao ba mét, hung sát khí (vừa dữ tợn vừa nguy hiểm) ngập trời làm người ta run sợ. Là thợ săn tại địa phương này, bọn hắn rất rõ ràng con gấu này có bao nhiêu thực lực, khi nhận rõ là nó, tất cả đều mặt trắng bệch, chân run lên, muốn chạy cũng đã bị dọa đến vô lực.
Tiếp theo mới phát hiện nơi này còn có hai người đưa lưng về phía bọn họ, một người tóc đen đang tung người nhảy lên cao, người tóc vàng đưa tay di chuyển trong không trung, trên mặt đất liền xuất hiện thạch thứ (gai đất), đâm xuyên qua con gấu ở hai chỗ. Đau đớn, con gấu gào lên mang theo giận dữ, móng vuốt sắc bén hướng người tóc đen đánh tới. Đang trên không trung thì làm sao trốn tránh, đám thợ săn gần như đã đoán trước được thảm trạng kế tiếp, đến mắt còn không kịp nhắm, bọn hắn đã nhìn thấy tình thế nghịch chuyển, không biết người tóc đen làm thế nào để có thể tự do di chuyển ở nơi không có lấy một điểm mượn lực như trên không, tránh được công kích.
Đao ra khỏi vỏ, một vòng lưu quang màu đen ánh lên chói mắt vô cùng, thân đao sắc bén cắt đứt đầu gấu, máu tươi phun ra như đóa hoa nở rộ, tầm tã trút xuống như mưa.
Người tóc vàng lại đưa tay lên không trung, khẽ động, một vách tường thủy lam (bằng nước và màu lam)bao trùm cả người, đem huyết vũ (mưa máu) cách bên ngoài vách.
Mà đám thợ săn, không kịp trốn tránh, bị máu tươi nóng hầm hập đổ xuống người, cái nóng này cho bọn hắn biết, tất cả xảy ra trước mắt đều là chân thật.
Người tóc đen đáp xuống đất, không hề dính đến một chút máu tươi, mặt đối mặt với bọn họ. Đó là một thiếu niên tuổi còn rất trẻ, ngũ quan tuấn tú trên gương mặt lạnh lùng, đôi mắt màu đen bình tĩnh không gợn sóng, giơ tay hướng đao về phía bọn hắn, hàm nghĩa chất vấn cùng cảnh cáo.
Người tóc vàng cũng xoay người, hé ra khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết không hợp với hoàn cảnh tàn khốc lúc này.
Thời gian qua, khí thế của Iallophil cũng đã thay đổi, không còn là đơn thuần tao nhã, mà có thêm phần ổn trọng, từng trải; trở nên kiên nghị, mạnh mẽ, không còn là một quý công tử chưa từng thấy máu, mà là một chiến sĩ thân kinh bách chiến (người đã trải qua cả trăm trận chiến, ý là có kinh nghiệm chiến đấu trên chiến trường). Lúc này Iallophil đối diện đám thợ săn, biểu hiện trên mặt vẫn là nụ cười ưu nhã, nhưng khí thế phát ra là một loại cảnh cáo.
Sức chiến đấu mà hai người biểu hiện ra ngoài đã làm cho đám thợ săn không dám coi thường, nhìn thấy thái độ rõ ràng như vậy, bọn hắn sao dám làm càn. Đầu lĩnh (người dẫn đầu) của đám thợ săn bị đẩy ra chủ trì cục diện.
“Chúng ta không có ác ý.” Trước hết tỏ rõ thái độ. Hắn cũng biết khuôn mặt bưu hãn và đầy râu của chính mình không làm ra nổi biểu tình hàm hậu vô hại, cho nên trước tiên phải nói. “Chúng ta nghe thấy động tĩnh mới đến đây.” Đây chính là lời nói thật a.
Fei đi đến bên Iallophil, hai người đứng tại một chỗ phát ra lực uy hiếp làm cho đám thợ săn đổ mồ hôi lạnh. Hai người lại xác định, những Hắc Ám chủng tộc có trí tuệ này không nguy hiểm, như vậy kế hoạch kế tiếp liền dễ dàng hơn.
Đầu lĩnh của đám thợ săn có nhãn lực không tồi, lập tức nhận ra hai người kia khác với bọn hắn, đồng tử không giống, như vây chỉ có, “Các ngươi là nhân loại?”
Iallophil và Fei vẫn duy trì đề phòng, thậm chí còn đề cao lên một chút. Kế tiếp bọn họ phải biết được thái độ của đám Hắc Ám chủng tộc hình người này đối với nhân loại mới có thể phân tích thêm một bước, nếu như có địch ý, như vậy hai người sẽ không tiếp cận Hắc Ám chủng tộc trong một thời gian dài. Đối địch với cả một chủng tộc, không phải chuyện chỉ cần hai người bọn họ là có thể đối phó.
Hiển nhiên, đầu lĩnh của đám thợ săn cũng phát hiện hai người tăng cường đề phòng. “Không nên hiểu lầm, chúng ta không có ác ý.” Rồi lại thanh minh. “Ở trong thôn chúng ta cũng có nhân loại, chỉ là chúng ta chưa từng thấy qua các ngươi.” Tiếp theo là giải thích.
Trong thôn ở nơi này có nhân loại, tin tức này rất trọng yếu. Một cái thôn có thể nhận nhân loại, như vậy, nơi này đối với nhân loại không có địch ý.
“Chúng ta là bị cuốn vào vết nứt không gian mà tới đây.” Iallophil sử dụng mị lực chỉ có Fei miễn dịch của mình lên đám thợ săn, khuôn mặt sáng như ngọc làm cho bọn hắn hạ cảnh giới đến mức thấp nhất, nghe được nguyên nhân liền thể hiện thương hại đối với bọn họ.
Vết nứt không gian không hề ổn định, thường xuyên cuốn các chủng tộc của hai đại lục vào, kết quả đều là không thể quay về đại lục mình sinh ra. Hắc Ám chủng tộc sống lâu dài còn thể chờ đến thời kỳ kết giới suy nhược quay trở về, mà nhân loại, chỉ có thể sống ngắn ngủi trăm năm, dù có rèn luyện, cùng lắm cũng chỉ được ba trăm năm, làm sao chờ được đến lúc đó mà trở về, làm sao lại không đáng giá đồng tình.
“Hai vị có thể đến thôn của chúng ta ở một thời gian, hiểu biết một chút về nơi này. Nơi này khác hoàn toàn với những gì bên đại lục kia ghi lại.” Không giống ở Uy Á đại lục, nhân loại đến nơi đây gần như đều định cư lại, cho nên Hắc Ám chủng tộc có biết được một số sự tình bên kia. Phải biết rằng, nhân loại khi mới đến nơi này, đối mặt với Hắc Ám chủng tộc đều ôm lấy sợ hãi, dần dà, bọn hắn cũng biết Uy Á đại lục nói về bọn hắn như thế nào.
Người ta đã chủ động yêu cầu, hai người cũng không cự tuyệt.
“Ta là Iallophil. Theoromon, đây là Fei. Red Creek.”
“Ta là đội trưởng thợ săn của thôn. Peter. B. Lech.” Tên Iallophil còn bình thường, nhưng nhà ai lại đi đặt tên cho đứa nhỏ là Fei? Peter đem nghi hoặc để trong lòng, không hỏi đi ra. “Có cần chúng ta khiêng con mồi kia giúp các ngươi không?” Peter liếc nhìn con vật phía sau hai người, hơn nữa, ma hạch có thể đổi không ít tiền.
“Này tặng cho các ngươi đi.” Iallophil thấy được sự ao ước và thèm khát trong mắt Peter, hào phóng nói.
“Thật sự?” Hai mắt của Peter đều sáng lên rồi. “Không, này quá quý trọng, chúng ta không thể nhận.” Lương tâm của Peter làm cho hắn không thể nhận, nhìn quần áo hai người này thực sạch sẽ, có lẽ mới đến đây không lâu, hẳn là không biết giá thị trường, hắn làm sao có thể làm ra loại hành vi lừa gạt này. Nếu, sau này bọn họ biết, đối với hành vi nhận lấy của mình lúc này mà so đo, có thể hay không ôm hận. Đằng sau lương tâm, Peter cũng có cơ trí của một đầu lĩnh.
“Này coi như là thù lao đi. Ngươi giảng cho chúng ta biết tất cả những gì ngươi biết, an bài một chỗ cho chúng ta ở trong thôn.” Iallophil đề nghị. Đây là mục đích của bọn họ, khi đã xác định không có địch ý, bọn họ sẽ tiến vào bộ tộc của đám Hắc Ám chủng tộc hình người này, hiểu biết một chút về Hắc Ám đại lục, sau đó tiến hành kế hoạch kế tiếp, mục đích cuối cùng của bọn họ là trở về Uy Á đại lục.
Đầu lĩnh thợ săn vui vẻ nhận đề nghị này, để đám thợ săn mang con gấu về thôn, giá trị của đầu gấu này đã vượt qua giá trị một chuyến đi săn của bọn họ.
Đầu lĩnh thợ săn đi cùng với Iallophil và Fei, thao thao bất tuyệt về các thường thức ở nơi này, Iallophil cùng Fei thỉnh thoảng lại hỏi vài vấn đề. Dọc theo con đường này, khiến Iallophil thỏa mãn nhất là tay nghề của đám thợ săn, tuy không mỹ vị như thức ăn ở Uy Á đại lục, nhưng so với những gì hắn ăn trong thời gian vừa qua, Iallophil đã thực thỏa mãn.
Bốn ngày sau, dưới sự hướng dẫn của đám thợ săn, Iallophil và Fei đến một nơi được gọi là “vô tẫn sơn mạch*”, tiến nhập thôn xóm của Hắc Ám chủng tộc.
*vô tẫn sơn mạch: dãy núi trải dài không thấy điểm cuối
Danh sách chương