Phái đoàn vừa từ Hắc Ám đại lục về đến hội trường tổ chức hội nghị đại lục liền nhận được sự chào đónnồng nhiệt từ những người có mặt ở đây, mà nguyên nhân là vì bọn hắn đều có thể xem như những vị anh hùng tiên phong tiến vào Hắc Ám đại lục và hoàn thành sứ mệnh trọng yếu được giao.
Phải biết rằng, chấp nhận đi đến một nơi không chỉ xa lạ, lại còn đại biểu cho nguy hiểm cùng khủng bố trong truyền thuyết như Hắc Ám đại lục, không chỉ cần có dũng khí lớn lao, mà còn phải chuẩn bị tinh thần mất mạng bất cứ lúc nào. Đã như vậy, phái đoàn đàm phán có đủ dũng khí cùng tinh thần để hoàn thành sứ mệnh chẳng lẽ không đáng để tôn kính sao? Ngay cả Theoromon công tước đang viễn chinh cũng vì chuyện này mà chạy về hội trường là biết lần tiếp đón này long trọng đến thế nào. Ngoại lệ chỉ có Iallophil cùng Fei, căn bản không cho rằng đây là chuyện gì lớn. Dù sao, Iallophil đã trải đường sẵn cho bọn hắn, nếu còn làm không được thì dù có chết ở Hắc Ám đại lục cũng là xứng đáng.
Iallophil đã xem tình báo ở Hắc Ám đại lục nên rất rõ ràng, trong quá trình đàm phán, đóng góp công sức nhiều nhất cũng không phải phái đoàn của Uy Á đại lục, vì vậy, hắn đương nhiên sẽ không cho rằng bọn hắn là anh hùng, vẫn cùng Fei làm những việc hàng ngày vẫn làm, không đến tham gia náo nhiệt.
Hai người không đến, những người khác cũng không thấy có vấn đề gì, dù sao bọn họ cũng có tư cách làm vậy. Phái đoàn đàm phán tuy vừa mới trở về nhưng lại không có cơ hội nghỉ ngơi, bọn hắn phải báo cáo lại quá trình đàm phán ở Hắc Ám đại lục cho các vị vương giả.
Chuyện đã trải qua rất đơn giản, dưới sự hướng dẫn của Ma tộc tiểu đội, bọn hắn thuận lợi tiến vào lãnh địa của Iallophil và Fei ở Hắc Ám đại lục, sau đó qua sự trợ giúp của chủ quản cao tầng của lãnh địa, chuyển giao ý định của bọn hắn cho Hoàng đế Ma tộc, mà Hoàng đế Ma tộc cũng đồng ý cho bọn hắn tiếp kiến.
Những người trong phái đoàn đều là quan viên, tự nhiên cũng có xu hướng khuếch đại tác dụng của chính mình trong quá trình đàm phán, mặc dù trong đoàn cũng có vài người chính trực, nhưng lần này, những người đó lại im lặng ngoài ý muốn. Nhân loại đàm phán lại cần Ma tộc ra mặt chủ đạo, nghĩ như thế nào vẫn thấy khuất nhục.
Trong quá trình đàm phán ở Hắc Ám đại lục, bọn hắn gần như không có vai trò gì, đều là các Ma tộc tự thỏa thuận với nhau, thậm chí, ở phương diện trả giá đại giới, Iallophil và Fei cũng có một phần nhỏ, mà chân chính để Hoàng đế Ma tộc động tâm lại chính là phần nhỏ đó.
Tóm lại, Hoàng đế Ma tộc bất quá cũng là muốn cân nhắc lợi hại, chỉ cần không xuất binh liền không cần bỏ ra công sức, chỉ ngồi chờ Uy Á đại lục dâng lễ vật là được, chuyện như vậy, Hoàng đế Ma tộc tự nhiên phi thường vui vẻ mà chấp nhận, bởi vì chẳng khác gì cho không, thế nhưng hắn còn phải lo lắng những thế lực khác của Ma tộc nên không lập tức hứa hẹn.
Bất quá, có Iallophil cùng Fei tham dự, mọi chuyện sẽ khác, cho dù không kiêng kỵ Hoàng tộc cũng phải kiêng kỵ thực lực có thể giết chết Quân Vương trong nháy mắt, thậm chí có thể thay đổi toàn bộ Hắc Ám đại lục của Iallophil cùng Fei.
Những người tham gia hội nghị đều chú ý đến, mỗi khi nhắc tới Iallophil và Fei, trong mắt của mọi người thuộc phái đoàn đàm phán đều hiện lênkính trọng cùng sợ hãi, còn dùng cách xưng hô phi thường không thích hợp như “điện hạ”, vậy mà, vẫn còn có thể cảm giác được những người kia đều thấy xưng hô này không đủ tôn kính. Bởi vì đang nghe quá trình đàm phán, cho nên tất cả đều không không lễ phép cắt ngang, nhưng sau khi xong, những vị vương giả tham gia hội nghị lập tức đề ra nghi vấn.
“Đàm phán có thể thuận lợi thành công, nguy cơ của Uy Á đại lục ít nhất cũng giảm bớt một nửa, tất nhiên không thể bỏ qua công lao của các vị. Về phần ban thưởng, ta nghĩ các vị bệ hạ cũng sẽ không keo kiệt.” Người chủ trì nói, làm cho mọi người đồng loạt cười cười.
“Ma tộc đã tiếp nhận thành ý của chúng ta,” nói việc yếu thế cùng dâng lễ vật trở thành thành ý, các chính trị gia luôn luôn có thiên phú tô son trát phấn cho việc làm của mình, “Cũng nguyện ý vì sự hòa bình giữa hai đại lục mà bình ổn can qua (chấm dứt chiến tranh). Đây là bước đầu tiên để hai đại lục có được ý thức cộng đồng, ta tin rằng, vào cuộc chiến ngàn năm lần kế tiếp, hai đại lục sẽ lại có thể hợp tác.”
Đối với sự dối trá của nhân loại, Tinh Linh vương thật sự không nói được gì. Nếu không phải tổng quản đứng đằng sau lén lút chọc chọc hắn, chỉ sợ hắn đã sớm ngủ. Bất quá, hắn quả thật rất muốn biết, Iallophil cùng Fei đã đưa ra cái giá như thế nào.
Người chủ trì lưu loát nói hết ý chính, “Những gì mọi người đã trả giá, không phải sẽ không có hồi báo, tất cả chúng ta đều ghi nhớ trong lòng.” Cuối cùng, người chủ trì hơi dừng lại, nội dung trọng điểm của hội nghị xem như đã xong, “Các vị bệ hạ còn có lời gì muốn nói không?”
“Ta muốn biết Iallophil và Fei đã đưa ra điều kiện gì?” Tinh Linh vương dẫn đầu hỏi, không mang ác ý, nhưng cũng là một trong những vấn đề mà mọi người ở đây đều quan tâm.
“Hai vị điện hạ trả thái ấp hiện tại của bọn họ ở Hắc Ám đại lục về cho Ma tộc, đổi lấy một thái ấp khác.” Có người trả lời.
Đây là điều kiện kiểu gì? Những vị vương giả ở đây đều không thể xem đó là một cái giá, trả lại một thái ấp, lại yêu cầu một thái ấp khác, vậy mà cũng có thể xem là trả giá sao?
Thực tự nhiên, có người mở miệng hỏi.
“Hoàn cảnh tự nhiên của Hắc Ám đại lục tương đối khắc nghiệt, tất cả thực vật đều có độc tố làm cho toàn bộ Hắc Ám đại lục không thể trực tiếp sử dụng cây nông nghiệp, cũng vì như thế, cho nên nguồn cung cấp lương thực chủ yếu cho Hắc Ám đại lục chính là Hắc Ám chủng tộc loại thú.”
Những người tham gia hội nghị đều có thể tưởng tượng được trong điều kiện khắc nghiệt như vậy, sinh tồn là một chuyện khó đến thế nào, chỉ có một nguồn cung cấp lương thực lại là Hắc Ám chủng tộc loại thú cường đại, hung hãn, cái giá phải trả để sống sót quả thật có chút lớn.
“Toàn Hắc Ám đại lục chỉ có một nơi ngoại lệ, có thể gieo trồng ra thực vật không mang độc tố, có thể trực tiếp sử dụng, chính là lãnh địa của hai vị điện hạ.”
Các vương giả ở đây cũng không ngu ngốc, đương nhiên hiểu được vật lấy hiếm là quý, mảnh đất duy nhất có thể gieo trồng ra thực vật không có độc trân quý đến mức nào, mà Lukes công tước là thương nhân lại càng rõ ràng, ở Hắc Ám đại lục, những thực vật kia sẽ có giá vô cùng cao, nói cách khác, có được khối lãnh địa kia, quả thật xem như có được cả chậu châu báu.
Chính là, ban đầu tại sao Ma tộc lại cấp khối lãnh địa đó cho hai nhân loại như Iallophil và Fei? Không ai nghĩ ra lý do.
Nguyên nhân là gì? Vấn đề này đồng loạt xuất hiện trong đầu mọi người.
“Tại sao?” Hoàng đế Avella đế quốc đại diện hỏi ra nghi vấn của cả hội nghị.
“Vốn khối lãnh địa đó cũng như những nơi khác ở Hắc Ám đại lục, thực vật trồng ra đều có độc, sau này thay đổi là vì hai vị điện hạ đã cải tạo nó.” Ngữ khí mang theo vô hạn kính sợ. Đây không phải là thứ lực lượng mà nhân loại nên có, đây là kỳ tích.
Mọi người đều minh bạch, thì ra hai người kia có được lợi thế này mới có thể khiến Ma tộc coi trọng, ban cho tước vị cao. Có kỹ thuật như vậy quả thật sẽ không lỗ, cho dù đổi mảnh đất khác, bọn họ vẫn sẽ giữ được ưu thế. Nếu bọn hắn nắm được kỹ thuật này, hẳn sẽ phát huy giá trị càng lớn, đáng tiếc, bọn hắn đều không có thực lực đoạt lấy nó từ tay hai người kia.
Nghĩ đến đây, bọn hắn lại thấy kỳ quái, Ma tộc sẽ không nghĩ đến việc dùng vũ lực sao? Chỉ có người thuộc Avella đế quốc cũng Tinh Linh vương hiểu được nguyên nhân Ma tộc không thể cướp đoạt, chính là điều Iallophil đã nói, bọn họ có thể giết chết Quân Vương trong nháy mắt a.
Nhìn đến thần sắc của các vị vương giả tham gia hội nghị, phái đoàn đàm phán vốn không ngu ngốc đương nhiên biết bọn hắn đang nghĩ cái gì.
“Ma tộc không cướp được, bởi vì hai vị điện hạ có thực lực giết chết Quân Vương trong nháy mắt.”
Lời này vừa ra, thanh âm nghị luận trong hội trường lập tức biến mất, sau đó là tiếng thở dốc đồng loạt vì kinh ngạc vang lên, có thể nói, tiếng động trong hội trường lúc này vô cùng đồng nhất.
Đối với loại phản ứng này, phái đoàn đàm phán đoàn cảm thấy vô cùng bình thường. Lúc ở Hắc Ám đại lục, thời điểm bọn họ chính tai nghe thấy cũng phản ứng y như vậy, nghe thuộc hạ của hai vị điện hạ dùng ngữ khí sùng kính thuật lại ngày ngự tiền luận võ hôm đó, ngay trước mặt Hoàng đế, quý tộc cùng con dân Ma tộc, miêu tả phong thái oai hùng của hai vị điện hạ khi giết chết Quân Vương, uy hiếp toàn bộ đế đô, trong lòng cảm thấy kính ngưỡng vô hạn.
“Hơn nữa, phương pháp mà hai vị điện hạ dùng, Ma tộc cướp không được, cũng học không nổi, bởi vì đó là năng lực đặc thù chỉ thuộc về hai vị điện hạ.” Người nói là thành viên của phái đoàn, thuộc Avella đế quốc. Nghĩ đến quốc gia của mình có hai vị như vậy tồn tại, hắn liền cảm thấy tự hào, nhất là khi những người thuộc quốc gia khác nhìn hắn bằng ánh mắt pha lẫn ghen tị, hâm mộ cùng tôn trọng, bảo hắn làm sao có thể không tự hào?
Năng lực đặc thù? Người của Avella đế quốc lại nghe được từ ngữ này.
“Đại Dự Ngôn Thuật cùng Tứ Dư?” Lukes công tước lẩm bẩm nói.
“Đúng vậy, chính là Đại Dự Ngôn Thuật cùng Tứ Dư.” Những lời này bị những người trong phái đoàn đàm phán nghe được. Quả nhiên là cao tầng quốc gia của hai vị điện hạ, đối với chuyện này lại rất rõ ràng.
Thành viên trong phái đoàn thuộc Avella đế quốc cũng nghĩ như vậy, hoàn toàn quên có một vị bị mọi người bỏ qua đến mười ba năm. Cho dù nghĩ đến đi nữa cũng sẽ cảm thấy, dựa vào quan hệ thân nhân, vị ấy hẳn là không oán hận, dù sao, có được năng lực như thế hoàn toàn đủ để các trưởng bối xem là trân bảo.
“Năng lực đó như thế nào?” Có người tính tình xao động, cũng không muốn chơi trò quanh co, lập tức mở miệng hỏi.
“Fei. Red Creek điện hạ có được Đại Dự Ngôn Tuật, Iallophil. Theoromon điện hạ có Tứ Dư.”
“Cái gọi là Đại Dự Ngôn Thuật, nghĩa là tuyệt đối sẽ trở thành tương lai. Có được năng lực này, những gì Fei. Red Creek điện hạ nói ra đều sẽ trở thành tương lai, là tương lai tuyệt đối xảy ra.”
“Tứ Dư của Iallophil. Theoromon điện hạ, là có thể ban tặng tất cả những gì hắn muốn cho bất kỳ ai, hay vật gì, cho dù điều đó bất khả tư nghị đến đâu đi nữa.”
Nghĩa là sao? Hãy bỏ qua cho sự phản ứng chậm chạp của những người tham gia hội nghị, bởi vì bọn hắn căn bản không thể tưởng tượng ra năng lực ấy cụ thể là thế nào.
Đối với tình huống này, thành viên phái đoàn đàm phán vô cùng thấu hiểu, vì khi bọn họ nghe, cũng cảm thấy mờ mịt khó hiểu y như thế.
Bọn họ liền tận lực kể lại những tin tức bọn họ tìm hiểu được về Fei và Iallophil ở Hắc Ám đại lục.
Nói sơ qua khoảng thời gian đầu tiên hai người ở Hắc Ám đại lục, sau đó lập thành một tổ Mạo hiểm đoàn, so sánh với chuyện sau đó, những chuyện phía trước đều trở nên bé nhỏ không đáng kể. Nói đến đoạn hai người tham gia ngự tiền luận võ, mang lại vẻ vang cho nhân loại, không ngờ lại gặp Ma tộc cùng huyết thống của Quân Vương, lại còn giết đối phương, vì vậy, vị Quân Vương này liền đằng đằng sát khí tìm đến hai người đang tham gia ngự tiền luận võ.
Miêu tả sự việc phi thường tỉ mỉ, về chuyện Iallophil cùng Fei đã làm những gì, tạo ra hiệu quả như thế nào, tỉ mỉ đến mức mọi người nghe được đều có thể tưởng tượng ra hình ảnh hôm đó trong đầu.
Một câu tước đoạt lực lượng của Quân Vương, một câu phán định sinh tử của Quân Vương, một câu làm cho tất cả người ở trong đế đô của Ma tộc mất đi lực lượng, là loại lực lượng như thế nào? Nhân loại, sao có thể sở hữu loại lực lượng như vậy?
Phải biết rằng, chấp nhận đi đến một nơi không chỉ xa lạ, lại còn đại biểu cho nguy hiểm cùng khủng bố trong truyền thuyết như Hắc Ám đại lục, không chỉ cần có dũng khí lớn lao, mà còn phải chuẩn bị tinh thần mất mạng bất cứ lúc nào. Đã như vậy, phái đoàn đàm phán có đủ dũng khí cùng tinh thần để hoàn thành sứ mệnh chẳng lẽ không đáng để tôn kính sao? Ngay cả Theoromon công tước đang viễn chinh cũng vì chuyện này mà chạy về hội trường là biết lần tiếp đón này long trọng đến thế nào. Ngoại lệ chỉ có Iallophil cùng Fei, căn bản không cho rằng đây là chuyện gì lớn. Dù sao, Iallophil đã trải đường sẵn cho bọn hắn, nếu còn làm không được thì dù có chết ở Hắc Ám đại lục cũng là xứng đáng.
Iallophil đã xem tình báo ở Hắc Ám đại lục nên rất rõ ràng, trong quá trình đàm phán, đóng góp công sức nhiều nhất cũng không phải phái đoàn của Uy Á đại lục, vì vậy, hắn đương nhiên sẽ không cho rằng bọn hắn là anh hùng, vẫn cùng Fei làm những việc hàng ngày vẫn làm, không đến tham gia náo nhiệt.
Hai người không đến, những người khác cũng không thấy có vấn đề gì, dù sao bọn họ cũng có tư cách làm vậy. Phái đoàn đàm phán tuy vừa mới trở về nhưng lại không có cơ hội nghỉ ngơi, bọn hắn phải báo cáo lại quá trình đàm phán ở Hắc Ám đại lục cho các vị vương giả.
Chuyện đã trải qua rất đơn giản, dưới sự hướng dẫn của Ma tộc tiểu đội, bọn hắn thuận lợi tiến vào lãnh địa của Iallophil và Fei ở Hắc Ám đại lục, sau đó qua sự trợ giúp của chủ quản cao tầng của lãnh địa, chuyển giao ý định của bọn hắn cho Hoàng đế Ma tộc, mà Hoàng đế Ma tộc cũng đồng ý cho bọn hắn tiếp kiến.
Những người trong phái đoàn đều là quan viên, tự nhiên cũng có xu hướng khuếch đại tác dụng của chính mình trong quá trình đàm phán, mặc dù trong đoàn cũng có vài người chính trực, nhưng lần này, những người đó lại im lặng ngoài ý muốn. Nhân loại đàm phán lại cần Ma tộc ra mặt chủ đạo, nghĩ như thế nào vẫn thấy khuất nhục.
Trong quá trình đàm phán ở Hắc Ám đại lục, bọn hắn gần như không có vai trò gì, đều là các Ma tộc tự thỏa thuận với nhau, thậm chí, ở phương diện trả giá đại giới, Iallophil và Fei cũng có một phần nhỏ, mà chân chính để Hoàng đế Ma tộc động tâm lại chính là phần nhỏ đó.
Tóm lại, Hoàng đế Ma tộc bất quá cũng là muốn cân nhắc lợi hại, chỉ cần không xuất binh liền không cần bỏ ra công sức, chỉ ngồi chờ Uy Á đại lục dâng lễ vật là được, chuyện như vậy, Hoàng đế Ma tộc tự nhiên phi thường vui vẻ mà chấp nhận, bởi vì chẳng khác gì cho không, thế nhưng hắn còn phải lo lắng những thế lực khác của Ma tộc nên không lập tức hứa hẹn.
Bất quá, có Iallophil cùng Fei tham dự, mọi chuyện sẽ khác, cho dù không kiêng kỵ Hoàng tộc cũng phải kiêng kỵ thực lực có thể giết chết Quân Vương trong nháy mắt, thậm chí có thể thay đổi toàn bộ Hắc Ám đại lục của Iallophil cùng Fei.
Những người tham gia hội nghị đều chú ý đến, mỗi khi nhắc tới Iallophil và Fei, trong mắt của mọi người thuộc phái đoàn đàm phán đều hiện lênkính trọng cùng sợ hãi, còn dùng cách xưng hô phi thường không thích hợp như “điện hạ”, vậy mà, vẫn còn có thể cảm giác được những người kia đều thấy xưng hô này không đủ tôn kính. Bởi vì đang nghe quá trình đàm phán, cho nên tất cả đều không không lễ phép cắt ngang, nhưng sau khi xong, những vị vương giả tham gia hội nghị lập tức đề ra nghi vấn.
“Đàm phán có thể thuận lợi thành công, nguy cơ của Uy Á đại lục ít nhất cũng giảm bớt một nửa, tất nhiên không thể bỏ qua công lao của các vị. Về phần ban thưởng, ta nghĩ các vị bệ hạ cũng sẽ không keo kiệt.” Người chủ trì nói, làm cho mọi người đồng loạt cười cười.
“Ma tộc đã tiếp nhận thành ý của chúng ta,” nói việc yếu thế cùng dâng lễ vật trở thành thành ý, các chính trị gia luôn luôn có thiên phú tô son trát phấn cho việc làm của mình, “Cũng nguyện ý vì sự hòa bình giữa hai đại lục mà bình ổn can qua (chấm dứt chiến tranh). Đây là bước đầu tiên để hai đại lục có được ý thức cộng đồng, ta tin rằng, vào cuộc chiến ngàn năm lần kế tiếp, hai đại lục sẽ lại có thể hợp tác.”
Đối với sự dối trá của nhân loại, Tinh Linh vương thật sự không nói được gì. Nếu không phải tổng quản đứng đằng sau lén lút chọc chọc hắn, chỉ sợ hắn đã sớm ngủ. Bất quá, hắn quả thật rất muốn biết, Iallophil cùng Fei đã đưa ra cái giá như thế nào.
Người chủ trì lưu loát nói hết ý chính, “Những gì mọi người đã trả giá, không phải sẽ không có hồi báo, tất cả chúng ta đều ghi nhớ trong lòng.” Cuối cùng, người chủ trì hơi dừng lại, nội dung trọng điểm của hội nghị xem như đã xong, “Các vị bệ hạ còn có lời gì muốn nói không?”
“Ta muốn biết Iallophil và Fei đã đưa ra điều kiện gì?” Tinh Linh vương dẫn đầu hỏi, không mang ác ý, nhưng cũng là một trong những vấn đề mà mọi người ở đây đều quan tâm.
“Hai vị điện hạ trả thái ấp hiện tại của bọn họ ở Hắc Ám đại lục về cho Ma tộc, đổi lấy một thái ấp khác.” Có người trả lời.
Đây là điều kiện kiểu gì? Những vị vương giả ở đây đều không thể xem đó là một cái giá, trả lại một thái ấp, lại yêu cầu một thái ấp khác, vậy mà cũng có thể xem là trả giá sao?
Thực tự nhiên, có người mở miệng hỏi.
“Hoàn cảnh tự nhiên của Hắc Ám đại lục tương đối khắc nghiệt, tất cả thực vật đều có độc tố làm cho toàn bộ Hắc Ám đại lục không thể trực tiếp sử dụng cây nông nghiệp, cũng vì như thế, cho nên nguồn cung cấp lương thực chủ yếu cho Hắc Ám đại lục chính là Hắc Ám chủng tộc loại thú.”
Những người tham gia hội nghị đều có thể tưởng tượng được trong điều kiện khắc nghiệt như vậy, sinh tồn là một chuyện khó đến thế nào, chỉ có một nguồn cung cấp lương thực lại là Hắc Ám chủng tộc loại thú cường đại, hung hãn, cái giá phải trả để sống sót quả thật có chút lớn.
“Toàn Hắc Ám đại lục chỉ có một nơi ngoại lệ, có thể gieo trồng ra thực vật không mang độc tố, có thể trực tiếp sử dụng, chính là lãnh địa của hai vị điện hạ.”
Các vương giả ở đây cũng không ngu ngốc, đương nhiên hiểu được vật lấy hiếm là quý, mảnh đất duy nhất có thể gieo trồng ra thực vật không có độc trân quý đến mức nào, mà Lukes công tước là thương nhân lại càng rõ ràng, ở Hắc Ám đại lục, những thực vật kia sẽ có giá vô cùng cao, nói cách khác, có được khối lãnh địa kia, quả thật xem như có được cả chậu châu báu.
Chính là, ban đầu tại sao Ma tộc lại cấp khối lãnh địa đó cho hai nhân loại như Iallophil và Fei? Không ai nghĩ ra lý do.
Nguyên nhân là gì? Vấn đề này đồng loạt xuất hiện trong đầu mọi người.
“Tại sao?” Hoàng đế Avella đế quốc đại diện hỏi ra nghi vấn của cả hội nghị.
“Vốn khối lãnh địa đó cũng như những nơi khác ở Hắc Ám đại lục, thực vật trồng ra đều có độc, sau này thay đổi là vì hai vị điện hạ đã cải tạo nó.” Ngữ khí mang theo vô hạn kính sợ. Đây không phải là thứ lực lượng mà nhân loại nên có, đây là kỳ tích.
Mọi người đều minh bạch, thì ra hai người kia có được lợi thế này mới có thể khiến Ma tộc coi trọng, ban cho tước vị cao. Có kỹ thuật như vậy quả thật sẽ không lỗ, cho dù đổi mảnh đất khác, bọn họ vẫn sẽ giữ được ưu thế. Nếu bọn hắn nắm được kỹ thuật này, hẳn sẽ phát huy giá trị càng lớn, đáng tiếc, bọn hắn đều không có thực lực đoạt lấy nó từ tay hai người kia.
Nghĩ đến đây, bọn hắn lại thấy kỳ quái, Ma tộc sẽ không nghĩ đến việc dùng vũ lực sao? Chỉ có người thuộc Avella đế quốc cũng Tinh Linh vương hiểu được nguyên nhân Ma tộc không thể cướp đoạt, chính là điều Iallophil đã nói, bọn họ có thể giết chết Quân Vương trong nháy mắt a.
Nhìn đến thần sắc của các vị vương giả tham gia hội nghị, phái đoàn đàm phán vốn không ngu ngốc đương nhiên biết bọn hắn đang nghĩ cái gì.
“Ma tộc không cướp được, bởi vì hai vị điện hạ có thực lực giết chết Quân Vương trong nháy mắt.”
Lời này vừa ra, thanh âm nghị luận trong hội trường lập tức biến mất, sau đó là tiếng thở dốc đồng loạt vì kinh ngạc vang lên, có thể nói, tiếng động trong hội trường lúc này vô cùng đồng nhất.
Đối với loại phản ứng này, phái đoàn đàm phán đoàn cảm thấy vô cùng bình thường. Lúc ở Hắc Ám đại lục, thời điểm bọn họ chính tai nghe thấy cũng phản ứng y như vậy, nghe thuộc hạ của hai vị điện hạ dùng ngữ khí sùng kính thuật lại ngày ngự tiền luận võ hôm đó, ngay trước mặt Hoàng đế, quý tộc cùng con dân Ma tộc, miêu tả phong thái oai hùng của hai vị điện hạ khi giết chết Quân Vương, uy hiếp toàn bộ đế đô, trong lòng cảm thấy kính ngưỡng vô hạn.
“Hơn nữa, phương pháp mà hai vị điện hạ dùng, Ma tộc cướp không được, cũng học không nổi, bởi vì đó là năng lực đặc thù chỉ thuộc về hai vị điện hạ.” Người nói là thành viên của phái đoàn, thuộc Avella đế quốc. Nghĩ đến quốc gia của mình có hai vị như vậy tồn tại, hắn liền cảm thấy tự hào, nhất là khi những người thuộc quốc gia khác nhìn hắn bằng ánh mắt pha lẫn ghen tị, hâm mộ cùng tôn trọng, bảo hắn làm sao có thể không tự hào?
Năng lực đặc thù? Người của Avella đế quốc lại nghe được từ ngữ này.
“Đại Dự Ngôn Thuật cùng Tứ Dư?” Lukes công tước lẩm bẩm nói.
“Đúng vậy, chính là Đại Dự Ngôn Thuật cùng Tứ Dư.” Những lời này bị những người trong phái đoàn đàm phán nghe được. Quả nhiên là cao tầng quốc gia của hai vị điện hạ, đối với chuyện này lại rất rõ ràng.
Thành viên trong phái đoàn thuộc Avella đế quốc cũng nghĩ như vậy, hoàn toàn quên có một vị bị mọi người bỏ qua đến mười ba năm. Cho dù nghĩ đến đi nữa cũng sẽ cảm thấy, dựa vào quan hệ thân nhân, vị ấy hẳn là không oán hận, dù sao, có được năng lực như thế hoàn toàn đủ để các trưởng bối xem là trân bảo.
“Năng lực đó như thế nào?” Có người tính tình xao động, cũng không muốn chơi trò quanh co, lập tức mở miệng hỏi.
“Fei. Red Creek điện hạ có được Đại Dự Ngôn Tuật, Iallophil. Theoromon điện hạ có Tứ Dư.”
“Cái gọi là Đại Dự Ngôn Thuật, nghĩa là tuyệt đối sẽ trở thành tương lai. Có được năng lực này, những gì Fei. Red Creek điện hạ nói ra đều sẽ trở thành tương lai, là tương lai tuyệt đối xảy ra.”
“Tứ Dư của Iallophil. Theoromon điện hạ, là có thể ban tặng tất cả những gì hắn muốn cho bất kỳ ai, hay vật gì, cho dù điều đó bất khả tư nghị đến đâu đi nữa.”
Nghĩa là sao? Hãy bỏ qua cho sự phản ứng chậm chạp của những người tham gia hội nghị, bởi vì bọn hắn căn bản không thể tưởng tượng ra năng lực ấy cụ thể là thế nào.
Đối với tình huống này, thành viên phái đoàn đàm phán vô cùng thấu hiểu, vì khi bọn họ nghe, cũng cảm thấy mờ mịt khó hiểu y như thế.
Bọn họ liền tận lực kể lại những tin tức bọn họ tìm hiểu được về Fei và Iallophil ở Hắc Ám đại lục.
Nói sơ qua khoảng thời gian đầu tiên hai người ở Hắc Ám đại lục, sau đó lập thành một tổ Mạo hiểm đoàn, so sánh với chuyện sau đó, những chuyện phía trước đều trở nên bé nhỏ không đáng kể. Nói đến đoạn hai người tham gia ngự tiền luận võ, mang lại vẻ vang cho nhân loại, không ngờ lại gặp Ma tộc cùng huyết thống của Quân Vương, lại còn giết đối phương, vì vậy, vị Quân Vương này liền đằng đằng sát khí tìm đến hai người đang tham gia ngự tiền luận võ.
Miêu tả sự việc phi thường tỉ mỉ, về chuyện Iallophil cùng Fei đã làm những gì, tạo ra hiệu quả như thế nào, tỉ mỉ đến mức mọi người nghe được đều có thể tưởng tượng ra hình ảnh hôm đó trong đầu.
Một câu tước đoạt lực lượng của Quân Vương, một câu phán định sinh tử của Quân Vương, một câu làm cho tất cả người ở trong đế đô của Ma tộc mất đi lực lượng, là loại lực lượng như thế nào? Nhân loại, sao có thể sở hữu loại lực lượng như vậy?
Danh sách chương