Sau khi chơi đủ trên diễn đàn, Tống Dụ dứt khoát tắt điện thoại di động, không thèm để ý mấy thứ thị phi kia nữa, xong việc thì phất tay áo, giấu tên.
Cậu lấy cái đề bài đọc hiểu đang làm dở trên lớp ra, vẫn không biết chọn B hay chọn D.
Suy nghĩ trong chốc lát, cậu gác bút lại. Xoắn xuýt như vậy làm cái gì, dưới lầu cậu không phải có một tên học bá à.
Nghĩ tới đây, Tống Dụ cất bút viết cùng đề bài, chạy xuống lầu.
Trong phòng, Tạ Tuy đang nhận một cuộc điện thoại.
Thiếu niên ngồi trên ghế, tay gõ bàn, giọng điệu hững hờ: “Video gửi cho cục cảnh sát, còn bức ảnh cùng sổ khám bệnh gửi cho tôi làm gì, gửi cho người nhà của ông ta.”
Đầu bên kia điện thoại lại nói cái gì đó.
Tạ Tuy cụp mắt, mặt không hề cảm xúc nghe vào tai, ấn nút cúp điện thoại.
Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.
Tạ Tuy đoán liền biết đó là ai, đôi lông mày nhàn nhạt nhướn lên, nhìn về phía cửa – nhóc con này giữa trưa không ngủ, buổi chiều định ngủ gục hết ba tiết à? Tống Dụ gõ nửa ngày, rốt cuộc chờ được đến khi Tạ Tuy mở cửa, trong não đều là hai chữ ‘neutral’ với ‘criticize’.
Nhìn thấy Tạ Tuy mở ra, đôi mắt cậu sáng lên.
Đối diện với cặp mắt đen kịt lãnh đạm của hắn, cậu sững người một chút rồi nói thẳng: “Tớ đến học chung với cậu.”
Tạ Tuy tay cầm nắm cửa, môi cong lên.
“Hẳn là không cần học toán đâu nhỉ.”
Tống Dụ: “… Tiếng Anh. Cậu trước hết để tớ vào ngồi cái đã, nóng chết tớ rồi.”
Tạ Tuy cảm giác sự kiên nhẫn của mình đối với Tống Dụ quả thực đủ nhiều.
Kiếp trước còn có ai dám nói chuyện với hắn như vậy.
Hắn nổi tiếng lãnh tĩnh tàn nhẫn, vô số vị tiểu thư đổ xô tới, cũng không một ai dám đặt một bước chân vào lãnh địa tư nhân của hắn.
Tạ Tuy để cậu đi vào, lạnh nhạt nói.
“Từ nào có thể dùng từ điển dò nghĩa thì không nên hỏi tôi.”
Tống Dụ: “…”
Đm, vậy tôi đây có điện thoại di động là đủ xài rồi, cần cậu làm gì?
Bố cục phòng của căn hộ cho giáo viên không khác nhau mấy, Tống Dụ ngồi trên ghế salon trong phòng khách, làm bài tập.
Tạ Tuy cũng không vào phòng ngủ, ngồi cạnh cậu đọc sách, tiếp đãi cậu.
Một người làm bài tập, cùng với hai người đồng thời làm bài tập là hai cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Dù gì đối với Tống Dụ mà nói, có Tạ Tuy ở bên cạnh, số lần cậu đoán mò giảm đi rất nhiều.
Sau khi làm xong hai đề, Tống Dụ dò đáp án, độ chính xác lên tới 50%!
Đã lâu như vậy mới làm đề thi tiếng Anh, vậy mà cậu có thể lợi hại như vậy, thật là một thiên tài.
Trong lòng tự khen bản thân một cái.
Thế này thì thi lọt vào top 100 toàn khối của Nhất Trung thành phố C có hy vọng rồi. Tống Dụ tâm tình vui vẻ cầm ly nước trên bàn, uống một ngụm, rồi nhìn về chỗ Tạ Tuy, rất tò mò: “Tại sao tớ thấy cậu mỗi lần lên lớp là ngủ, tan học lại chơi điện thoại di động, không có chút tâm tư nào đặt trên việc học vậy.”
Ngón tay Tạ Tuy lật qua trang mới, giọng điệu bình tĩnh: “Có lẽ là chương trình cấp ba không đáng để tôi để bụng đi.”
Tống Dụ rót cho mình ly nước, nặng nề đặt ly xuống.
“Ồ.”
A, coi như cậu giỏi.
Tống Dụ mang theo sự phẫn nộ của một bạn nhỏ học dốt, tiếp tục tập trung tiến vào trong đại dương tiếng Anh.
Câu điền vào chỗ trống cuối cùng của đề thi.
Tống Dụ chọn đáp án, chọn hoài chọn mãi.
Chính là cái thể loại nhìn quen mắt đến không thể quen hơn được nữa.
Cậu rõ ràng nhận biết từ đó, căn bản không cần dùng điện thoại di động cũng có thể nhớ được, nhưng cố tình nhìn một hồi lâu đại não vẫn trống rỗng.
Tạ Tuy nhìn thời gian, nói: “Sắp vào học rồi.”
Tống Dụ đầu cũng không ngẩng lên: “Đợi đã, tớ còn một câu thôi, cậu đừng ồn, tớ lập tức làm xong.”
Tạ Tuy nhướn mày, cũng không giục cậu, cất quyển sách trong tay đi rồi rót cho cậu ly nước.
Trong miệng nói lập tức, nhưng ‘lập tức’ sau năm phút đồng hồ, cây bút trong tay Tống Dụ vẫn không hề nhúc nhích, lông mày vẫn nhíu lại, là bộ dáng nghiến răng nghiến lợi quen thuộc.
Nhóc con này mỗi khi làm bài vĩnh viễn đều nhìn như đang chiến đấu vậy.
Tạ Tuy đi tới, vừa định đặt ly nước xuống, liền nghe Tống Dụ rốt cuộc bỏ cuộc, mệt mỏi mà nói: “Husband.”
Tạ Tuy sửng sốt.
Ly nước cầm không vững, nước sánh ra trên đầu ngón tay.
Tống Dụ cắn răng: “Husband có nghĩa là gì, cậu nhớ không? Tớ cảm thấy tớ nhất định biết nghĩa, nhưng lại nghĩ không ra.”
Tạ Tuy dừng lại vài giây, bỗng nhiên bật cười, sau đó hỏi: “Cái gì? Tôi nghe không rõ, lập lại một lần.”
Tống Dụ sắp bị cái đề này làm cho tức chết rồi: “Husband. Nghe rõ chưa? Có nghĩa là gì?”
Tạ Tuy cười: “Chậm một chút.”
“Husband! H, u, s, b, a, n, d!”
Tạ Tuy thu lại ham muốn đùa dai trong lòng, không chọc cậu nữa.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Tống Dụ, cầm lấy quyển sách bài tập kia.
“Cho tôi xem đề một chút.”
Tống Dụ sửng sốt, tức tới nỗi đập bàn: “Nghĩa! Tớ muốn cậu nói nghĩa từ đó cho tớ!”
Tạ Tuy cầm lấy bút của cậu, chỉ chỉ đề bài, không để ý sự bất lực cùng phẫn nộ của cậu.
“‘Husband’ có nghĩa là chồng, ông xã, nhưng trong câu này, phu nhân Green đang gọi người yêu của mình, sẽ không trịnh trọng như vậy. Cho nên chọn C, ‘darling’.”
Hắn nghiêng đầu, cười nhìn Tống Dụ, âm thanh trầm thấp lại êm tai.
“Em yêu.”
Em yêu.
Giọng nói của Tạ Tuy thanh lãnh, hai chữ này lại mang theo ý cười cùng sự dịu dàng, khiến người khác tê cả da đầu.
Nhưng Tống Dụ rốt cuộc là quá thẳng, chỉ có một phản ứng, vừa ngơ ngáo vừa tức giận: “Vậy là nãy giờ tớ suy nghĩ nghĩa của từ husband nửa ngày mà không phải là câu trả lời chính xác hả?”
“…”
Tạ Tuy thâm trầm liếc cậu một cái, đặt bút xuống, giọng điệu lạnh lẽo: “Đúng vậy.”
Biết vậy vừa nãy để nhóc con này tự lật từ điển đi. 🙂
Đúng như Tạ Tuy dự đoán, xế chiều Tống Dụ trực tiếp ngủ gục hết một tiết ngữ văn.
Tháng chín vốn đã khiến người ta mệt mỏi rã rời, giáo viên ngữ văn vừa bắt đầu bài giảng, Tống Dụ liền cảm thấy mí mắt bắt đầu nhíp lại.
Giáo viên ngữ văn là một nam nhân trung niên trong lòng chứa đầy tình cảm, lúc đọc thơ cũng bao hàm cảm xúc, tay đều vung lên. Chỉ là tốc độ đọc của thầy quá chậm, đến đoạn sau đầu của Tống Dụ đã sắp đập xuống bàn.
Cốp, cơn đau nhè nhẹ khiến cậu thanh tỉnh trong nháy mắt.
Chính mình tự gài cho mình thiết lập học bá, trách nhiệm giữ vững hình tượng của Tống Dụ cũng không quá nặng nề.
Cậu lắc lắc đầu, kéo kéo ống tay áo Tạ Tuy: “Nhéo tớ một cái, đừng để tớ ngủ, tớ muốn nghe giảng.”
Nói xong, cậu duỗi cánh tay của mình ra.
Đồng phục mùa hè là áo ngắn tay, cánh tay cậu lộ ra ngoài, vừa trắng vừa mềm, vừa nhìn là biết là người đã quen sống trong nhung lụa.
Cũng không biết sức lực khi đánh nhau là chui từ đâu ra.
Tạ Tuy cúi đầu liếc mắt nhìn, nhàn nhạt nói: “Tự mình nhéo đi.”
Tống Dụ ngờ nghệch, đưa ra ý kiến thiên tài: “Tớ không thể nặng tay với chính mình được. Hay là cậu vươn tay ra, cho tớ nhéo một cái?”
Tạ Tuy bị cậu chọc cười.
Buồn ngủ mà đòi nhéo tay của người khác, nhóc con này thật thông minh.
“Cậu nằm mơ.”
Giữa bọn họ càng ngày càng thoải mái, Tống Dụ cũng không phát giác có điều gì không đúng. Tự biết mình đuối lý, cậu chỉ có thể tìm giải pháp khác, quay đầu nhìn Mã Tiểu Đinh đặc biệt tích cực trong tiết ngữ văn, nói: “Mau, nhéo tôi một cái, tôi sắp ngủ gật rồi.”
Mã Tiểu Đinh còn đang chìm đắm trong đại dương thơ ca, nghe loáng thoáng, không hiểu: “Dụ ca, anh muốn em làm cái gì?”
Tạ Tuy đã kéo cánh tay Tống Dụ, xoay người cậu lại.
“Ngủ đi, đến chỗ trọng điểm tôi gọi cậu dậy.”
Tống Dụ trợn to mắt, nước mắt do buồn ngủ chảy ra, đôi mắt liền có vẻ đặc biệt trong suốt lại mơ màng.
“Đừng nha, cái này có vẻ không ổn lắm đâu. Tớ muốn là người thi được điểm tuyệt đối.”
Giọng điệu vẫn thiếu đòn như vậy.
Tạ Tuy bảo: “Sau tiết này là vật lý, cậu hiện tại không ngủ, chờ tới đó rồi ngủ à?”
Vật lý cùng ngữ văn.
Cái trước một tiết không nghe giảng, đại khái sẽ ngu luôn ba năm.
Vừa so sánh hai môn với nhau, Tống Dụ liền ngoan ngoãn ngậm miệng, nằm trên bàn bắt đầu ngủ.
Bọn họ nơi này quả thực chính là khu VIP cho đám học dốt, kế bên cửa sổ, có gió làm thuốc thôi miên, còn có tiếng giảng bài của giáo viên làm bài hát ru con. Không bao lâu sau, Tống Dụ đã chìm vào giấc ngủ.
Kỳ thực khu này luôn được mọi người quan tâm.
Trên diễn đàn bài post vạch trần thân phận Dụ ca được đăng lên nửa ngày, nhưng đương sự không lên tiếng, như thế nào cũng không làm lớn chuyện được.
Bọn nhổ nước bọt vẫn nhất trí rằng tên Dụ trong thực tế chính là một thằng thất bại vừa xấu vừa lùn lại vừa thích làm màu, căn bản không có khả năng so sánh với Tống Dụ, chính là đám hủ nữ này đầu óc bị nhúng nước, mù quáng kéo cậu trúng đạn.
Các nữ sinh chia làm hai phe, trên diễn đàn fan bạn gái của Tạ Tuy vẫn chiếm đa số, vừa nghe đến là bạn cùng bàn liền tức giận đến phun ra máu, một mực quả quyết không tin. Hai người này không có khả năng quen biết nhau!
Còn lại đám chèo thuyền thì khoái hoạt như thần tiên, xây nhà chọc trời, vui như Tết đến.
Hoạt động náo nhiệt trên diễn đàn của bọn họ đáng ghét như thể đi đánh trống khua chiêng trước cửa đám tang nhà người ta.
Ví dụ như có một lâu chủ thần tiên nào đó phân tích.
[Trời ơi! Mị thiệt vui quá! Tống Dụ (宋喻,Sòng Yù), sy, Tạ Tuy (谢绥, Xiè Suí), xs, trong tên viết tắt của hai người đều có một chữ s, nghĩa là sao – nghĩa là thật đó! Bỏ chữ s đi thì còn lại xy, mấy chế có thấy quen quen không? Trong sách giáo khoa toán học, là trục xy vĩnh viễn không chia lìa. Cái này còn nói rõ gì nữa – nói rõ rằng bọn họ bất luận tương lai có dài tới đâu, khởi điểm đều gắn bó chung một chỗ. Một cặp trời sinh, vẫn chưa rõ sao?]
Những người khác.
[…]
[… Thật trâu bò.]
[Dã man con ngan.]
[Cmn, cái gì mấy người cũng có thể chế ra được.]
[Vẫn chưa rõ sao ha ha ha ha ha ha ha ha, rõ rồi rõ rồi.]
Đương nhiên, mấy cô bé trên diễn đàn có múa may tới đâu, cũng chỉ là trên mạng.
Trong thực tế, một tốp nữ sinh cho dù đã nhận định Tống Dụ chính là Dụ ca cũng không dám nói nhiều.
Dù sao Tống Dụ trên diễn đàn tỏa ra khí chất tra nam hờn trời oán đất quá rõ ràng, vừa nhìn là biết cuồng bá duệ*, các cô hơi sợ.
*Điên cuồng, bá đạo, khí phách
Trước khi chân tướng rõ ràng, đành lựa chọn âm thầm quan sát.
Nhưng càng quan sát lại càng thấy, hai người này ngồi cùng bàn thật sự là trời cao an bài.
Tiết vật lý đầu tiên của cấp ba.
Tống Dụ lấy ra 120% tinh thần, sống lưng thẳng tắp, tinh thần thoải mái.
Tạ Tuy mở sách vật lý ra, nghiêng đầu nói: “Tôi ngủ một giấc, đến tiết thể dục cậu gõ bàn tôi, gọi tôi dậy.”
Tống Dụ: “??? Tiết vật lý cậu cũng ngủ!”
Tạ Tuy ‘Ừm’ một tiếng.
Tống Dụ kinh ngạc: “Ngày hôm qua cậu ngủ rất trễ sao?”
Tạ Tuy cười nói: “Cũng tạm.”
Chuyện một nhà Chúc Chí Hành không đủ để hắn tốn quá nhiều sức, hắn càng để ý bên Vương gia hơn.
Bản thân Tống Dụ vừa ngủ hết cả tiết ngữ văn lại không hề cảm thấy tội lỗi, răn dạy người khác ngược lại rất có bộ dáng: “Như vậy không được đâu, tớ đã nói với cậu rồi, cái môn vật lý này, nếu tiết đầu tiên cậu đã ngủ, các bài sau cậu sẽ nghe không hiểu. Cậu có biết mỗi năm có bao nhiêu người thua nhau ở môn vật lý này không? Nè.”
Tạ Tuy không để ý tới cậu.
Hắn gục xuống bàn, nhắm mắt lại.
Hàng lông mi dày rậm cong dài che xuống.
Lúc Tạ Tuy không mở mắt liền ít đi một chút cảm giác bí ẩn quyến rũ, trông có vẻ uể oải mà yếu đuối.
Tống Dụ nhìn thụy nhan của hắn, sửng sốt một chút, không lải nhải nữa mà nhỏ giọng thầm thì: “Sao lại ngủ được chứ.”
Tạ Tuy còn chưa ngủ, nghe được cậu, lông mi khẽ run lên, trong lòng buồn cười.
Hắn kỳ thực không phải người thích ngủ, thậm chí ngược lại, kiếp trước hắn đã mất ngủ thành thói quen, một quãng thời gian dài hắn một ngày chỉ có thể nhắm mắt hai, ba tiếng. Hơn nữa, hắn ngủ rất cạn, một chút âm thanh liền có thể tỉnh dậy.
Trở về tuổi mười lăm, hắn lại phát hiện có Tống Dụ bên người, bản thân luôn có thể ngủ yên giấc.
Thật thần kỳ.
Cả ngày hôm nay Vương Từ đều không đi học, đối với Tống Dụ mà nói là chuyện tốt. Tên Vương Từ trong nguyên tác luôn làm mấy chuyện ngu ngốc với Tạ Tuy, quả thực có thể làm cậu buồn nôn tới chết.
Tiết cuối cùng là môn thể dục.
Tống Dụ thu dọn đồ đạc một chút, lấy điện thoại ra, dự định vào tiết.
Tít.
Trên điện thoại di động hiện lên một tin tức gửi từ người lạ.
Giữa mỗi con chữ đều là sự ác ý.
[Mày cảm thấy nếu như chuyện của mẹ Tạ Tuy bị tuôn ra, còn có nhiều người nói đỡ cho nó, gọi nó là Tạ thần sao? Thằng con trai của một ả điếm.]
[Tao nhìn trúng cái gì, dù có bị hủy cũng sẽ không tặng cho người khác. Đấu với tao? Tao sẽ phá hủy tất cả mọi thứ của nó, lôi nó xuống địa ngục, mày nghĩ xem tới lúc đó nó sẽ van xin ai.]
Tống Dụ nhìn, trong mắt tất cả là hàn ý, nụ cười cũng lạnh lẽo.
Cậu sai rồi.
Mấy thằng óc chó ở đâu cũng có.
[Mày thử xem.]
[Nhìn xem cuối cùng là ai phá hủy ai. ]
Cậu lấy cái đề bài đọc hiểu đang làm dở trên lớp ra, vẫn không biết chọn B hay chọn D.
Suy nghĩ trong chốc lát, cậu gác bút lại. Xoắn xuýt như vậy làm cái gì, dưới lầu cậu không phải có một tên học bá à.
Nghĩ tới đây, Tống Dụ cất bút viết cùng đề bài, chạy xuống lầu.
Trong phòng, Tạ Tuy đang nhận một cuộc điện thoại.
Thiếu niên ngồi trên ghế, tay gõ bàn, giọng điệu hững hờ: “Video gửi cho cục cảnh sát, còn bức ảnh cùng sổ khám bệnh gửi cho tôi làm gì, gửi cho người nhà của ông ta.”
Đầu bên kia điện thoại lại nói cái gì đó.
Tạ Tuy cụp mắt, mặt không hề cảm xúc nghe vào tai, ấn nút cúp điện thoại.
Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.
Tạ Tuy đoán liền biết đó là ai, đôi lông mày nhàn nhạt nhướn lên, nhìn về phía cửa – nhóc con này giữa trưa không ngủ, buổi chiều định ngủ gục hết ba tiết à? Tống Dụ gõ nửa ngày, rốt cuộc chờ được đến khi Tạ Tuy mở cửa, trong não đều là hai chữ ‘neutral’ với ‘criticize’.
Nhìn thấy Tạ Tuy mở ra, đôi mắt cậu sáng lên.
Đối diện với cặp mắt đen kịt lãnh đạm của hắn, cậu sững người một chút rồi nói thẳng: “Tớ đến học chung với cậu.”
Tạ Tuy tay cầm nắm cửa, môi cong lên.
“Hẳn là không cần học toán đâu nhỉ.”
Tống Dụ: “… Tiếng Anh. Cậu trước hết để tớ vào ngồi cái đã, nóng chết tớ rồi.”
Tạ Tuy cảm giác sự kiên nhẫn của mình đối với Tống Dụ quả thực đủ nhiều.
Kiếp trước còn có ai dám nói chuyện với hắn như vậy.
Hắn nổi tiếng lãnh tĩnh tàn nhẫn, vô số vị tiểu thư đổ xô tới, cũng không một ai dám đặt một bước chân vào lãnh địa tư nhân của hắn.
Tạ Tuy để cậu đi vào, lạnh nhạt nói.
“Từ nào có thể dùng từ điển dò nghĩa thì không nên hỏi tôi.”
Tống Dụ: “…”
Đm, vậy tôi đây có điện thoại di động là đủ xài rồi, cần cậu làm gì?
Bố cục phòng của căn hộ cho giáo viên không khác nhau mấy, Tống Dụ ngồi trên ghế salon trong phòng khách, làm bài tập.
Tạ Tuy cũng không vào phòng ngủ, ngồi cạnh cậu đọc sách, tiếp đãi cậu.
Một người làm bài tập, cùng với hai người đồng thời làm bài tập là hai cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Dù gì đối với Tống Dụ mà nói, có Tạ Tuy ở bên cạnh, số lần cậu đoán mò giảm đi rất nhiều.
Sau khi làm xong hai đề, Tống Dụ dò đáp án, độ chính xác lên tới 50%!
Đã lâu như vậy mới làm đề thi tiếng Anh, vậy mà cậu có thể lợi hại như vậy, thật là một thiên tài.
Trong lòng tự khen bản thân một cái.
Thế này thì thi lọt vào top 100 toàn khối của Nhất Trung thành phố C có hy vọng rồi. Tống Dụ tâm tình vui vẻ cầm ly nước trên bàn, uống một ngụm, rồi nhìn về chỗ Tạ Tuy, rất tò mò: “Tại sao tớ thấy cậu mỗi lần lên lớp là ngủ, tan học lại chơi điện thoại di động, không có chút tâm tư nào đặt trên việc học vậy.”
Ngón tay Tạ Tuy lật qua trang mới, giọng điệu bình tĩnh: “Có lẽ là chương trình cấp ba không đáng để tôi để bụng đi.”
Tống Dụ rót cho mình ly nước, nặng nề đặt ly xuống.
“Ồ.”
A, coi như cậu giỏi.
Tống Dụ mang theo sự phẫn nộ của một bạn nhỏ học dốt, tiếp tục tập trung tiến vào trong đại dương tiếng Anh.
Câu điền vào chỗ trống cuối cùng của đề thi.
Tống Dụ chọn đáp án, chọn hoài chọn mãi.
Chính là cái thể loại nhìn quen mắt đến không thể quen hơn được nữa.
Cậu rõ ràng nhận biết từ đó, căn bản không cần dùng điện thoại di động cũng có thể nhớ được, nhưng cố tình nhìn một hồi lâu đại não vẫn trống rỗng.
Tạ Tuy nhìn thời gian, nói: “Sắp vào học rồi.”
Tống Dụ đầu cũng không ngẩng lên: “Đợi đã, tớ còn một câu thôi, cậu đừng ồn, tớ lập tức làm xong.”
Tạ Tuy nhướn mày, cũng không giục cậu, cất quyển sách trong tay đi rồi rót cho cậu ly nước.
Trong miệng nói lập tức, nhưng ‘lập tức’ sau năm phút đồng hồ, cây bút trong tay Tống Dụ vẫn không hề nhúc nhích, lông mày vẫn nhíu lại, là bộ dáng nghiến răng nghiến lợi quen thuộc.
Nhóc con này mỗi khi làm bài vĩnh viễn đều nhìn như đang chiến đấu vậy.
Tạ Tuy đi tới, vừa định đặt ly nước xuống, liền nghe Tống Dụ rốt cuộc bỏ cuộc, mệt mỏi mà nói: “Husband.”
Tạ Tuy sửng sốt.
Ly nước cầm không vững, nước sánh ra trên đầu ngón tay.
Tống Dụ cắn răng: “Husband có nghĩa là gì, cậu nhớ không? Tớ cảm thấy tớ nhất định biết nghĩa, nhưng lại nghĩ không ra.”
Tạ Tuy dừng lại vài giây, bỗng nhiên bật cười, sau đó hỏi: “Cái gì? Tôi nghe không rõ, lập lại một lần.”
Tống Dụ sắp bị cái đề này làm cho tức chết rồi: “Husband. Nghe rõ chưa? Có nghĩa là gì?”
Tạ Tuy cười: “Chậm một chút.”
“Husband! H, u, s, b, a, n, d!”
Tạ Tuy thu lại ham muốn đùa dai trong lòng, không chọc cậu nữa.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Tống Dụ, cầm lấy quyển sách bài tập kia.
“Cho tôi xem đề một chút.”
Tống Dụ sửng sốt, tức tới nỗi đập bàn: “Nghĩa! Tớ muốn cậu nói nghĩa từ đó cho tớ!”
Tạ Tuy cầm lấy bút của cậu, chỉ chỉ đề bài, không để ý sự bất lực cùng phẫn nộ của cậu.
“‘Husband’ có nghĩa là chồng, ông xã, nhưng trong câu này, phu nhân Green đang gọi người yêu của mình, sẽ không trịnh trọng như vậy. Cho nên chọn C, ‘darling’.”
Hắn nghiêng đầu, cười nhìn Tống Dụ, âm thanh trầm thấp lại êm tai.
“Em yêu.”
Em yêu.
Giọng nói của Tạ Tuy thanh lãnh, hai chữ này lại mang theo ý cười cùng sự dịu dàng, khiến người khác tê cả da đầu.
Nhưng Tống Dụ rốt cuộc là quá thẳng, chỉ có một phản ứng, vừa ngơ ngáo vừa tức giận: “Vậy là nãy giờ tớ suy nghĩ nghĩa của từ husband nửa ngày mà không phải là câu trả lời chính xác hả?”
“…”
Tạ Tuy thâm trầm liếc cậu một cái, đặt bút xuống, giọng điệu lạnh lẽo: “Đúng vậy.”
Biết vậy vừa nãy để nhóc con này tự lật từ điển đi. 🙂
Đúng như Tạ Tuy dự đoán, xế chiều Tống Dụ trực tiếp ngủ gục hết một tiết ngữ văn.
Tháng chín vốn đã khiến người ta mệt mỏi rã rời, giáo viên ngữ văn vừa bắt đầu bài giảng, Tống Dụ liền cảm thấy mí mắt bắt đầu nhíp lại.
Giáo viên ngữ văn là một nam nhân trung niên trong lòng chứa đầy tình cảm, lúc đọc thơ cũng bao hàm cảm xúc, tay đều vung lên. Chỉ là tốc độ đọc của thầy quá chậm, đến đoạn sau đầu của Tống Dụ đã sắp đập xuống bàn.
Cốp, cơn đau nhè nhẹ khiến cậu thanh tỉnh trong nháy mắt.
Chính mình tự gài cho mình thiết lập học bá, trách nhiệm giữ vững hình tượng của Tống Dụ cũng không quá nặng nề.
Cậu lắc lắc đầu, kéo kéo ống tay áo Tạ Tuy: “Nhéo tớ một cái, đừng để tớ ngủ, tớ muốn nghe giảng.”
Nói xong, cậu duỗi cánh tay của mình ra.
Đồng phục mùa hè là áo ngắn tay, cánh tay cậu lộ ra ngoài, vừa trắng vừa mềm, vừa nhìn là biết là người đã quen sống trong nhung lụa.
Cũng không biết sức lực khi đánh nhau là chui từ đâu ra.
Tạ Tuy cúi đầu liếc mắt nhìn, nhàn nhạt nói: “Tự mình nhéo đi.”
Tống Dụ ngờ nghệch, đưa ra ý kiến thiên tài: “Tớ không thể nặng tay với chính mình được. Hay là cậu vươn tay ra, cho tớ nhéo một cái?”
Tạ Tuy bị cậu chọc cười.
Buồn ngủ mà đòi nhéo tay của người khác, nhóc con này thật thông minh.
“Cậu nằm mơ.”
Giữa bọn họ càng ngày càng thoải mái, Tống Dụ cũng không phát giác có điều gì không đúng. Tự biết mình đuối lý, cậu chỉ có thể tìm giải pháp khác, quay đầu nhìn Mã Tiểu Đinh đặc biệt tích cực trong tiết ngữ văn, nói: “Mau, nhéo tôi một cái, tôi sắp ngủ gật rồi.”
Mã Tiểu Đinh còn đang chìm đắm trong đại dương thơ ca, nghe loáng thoáng, không hiểu: “Dụ ca, anh muốn em làm cái gì?”
Tạ Tuy đã kéo cánh tay Tống Dụ, xoay người cậu lại.
“Ngủ đi, đến chỗ trọng điểm tôi gọi cậu dậy.”
Tống Dụ trợn to mắt, nước mắt do buồn ngủ chảy ra, đôi mắt liền có vẻ đặc biệt trong suốt lại mơ màng.
“Đừng nha, cái này có vẻ không ổn lắm đâu. Tớ muốn là người thi được điểm tuyệt đối.”
Giọng điệu vẫn thiếu đòn như vậy.
Tạ Tuy bảo: “Sau tiết này là vật lý, cậu hiện tại không ngủ, chờ tới đó rồi ngủ à?”
Vật lý cùng ngữ văn.
Cái trước một tiết không nghe giảng, đại khái sẽ ngu luôn ba năm.
Vừa so sánh hai môn với nhau, Tống Dụ liền ngoan ngoãn ngậm miệng, nằm trên bàn bắt đầu ngủ.
Bọn họ nơi này quả thực chính là khu VIP cho đám học dốt, kế bên cửa sổ, có gió làm thuốc thôi miên, còn có tiếng giảng bài của giáo viên làm bài hát ru con. Không bao lâu sau, Tống Dụ đã chìm vào giấc ngủ.
Kỳ thực khu này luôn được mọi người quan tâm.
Trên diễn đàn bài post vạch trần thân phận Dụ ca được đăng lên nửa ngày, nhưng đương sự không lên tiếng, như thế nào cũng không làm lớn chuyện được.
Bọn nhổ nước bọt vẫn nhất trí rằng tên Dụ trong thực tế chính là một thằng thất bại vừa xấu vừa lùn lại vừa thích làm màu, căn bản không có khả năng so sánh với Tống Dụ, chính là đám hủ nữ này đầu óc bị nhúng nước, mù quáng kéo cậu trúng đạn.
Các nữ sinh chia làm hai phe, trên diễn đàn fan bạn gái của Tạ Tuy vẫn chiếm đa số, vừa nghe đến là bạn cùng bàn liền tức giận đến phun ra máu, một mực quả quyết không tin. Hai người này không có khả năng quen biết nhau!
Còn lại đám chèo thuyền thì khoái hoạt như thần tiên, xây nhà chọc trời, vui như Tết đến.
Hoạt động náo nhiệt trên diễn đàn của bọn họ đáng ghét như thể đi đánh trống khua chiêng trước cửa đám tang nhà người ta.
Ví dụ như có một lâu chủ thần tiên nào đó phân tích.
[Trời ơi! Mị thiệt vui quá! Tống Dụ (宋喻,Sòng Yù), sy, Tạ Tuy (谢绥, Xiè Suí), xs, trong tên viết tắt của hai người đều có một chữ s, nghĩa là sao – nghĩa là thật đó! Bỏ chữ s đi thì còn lại xy, mấy chế có thấy quen quen không? Trong sách giáo khoa toán học, là trục xy vĩnh viễn không chia lìa. Cái này còn nói rõ gì nữa – nói rõ rằng bọn họ bất luận tương lai có dài tới đâu, khởi điểm đều gắn bó chung một chỗ. Một cặp trời sinh, vẫn chưa rõ sao?]
Những người khác.
[…]
[… Thật trâu bò.]
[Dã man con ngan.]
[Cmn, cái gì mấy người cũng có thể chế ra được.]
[Vẫn chưa rõ sao ha ha ha ha ha ha ha ha, rõ rồi rõ rồi.]
Đương nhiên, mấy cô bé trên diễn đàn có múa may tới đâu, cũng chỉ là trên mạng.
Trong thực tế, một tốp nữ sinh cho dù đã nhận định Tống Dụ chính là Dụ ca cũng không dám nói nhiều.
Dù sao Tống Dụ trên diễn đàn tỏa ra khí chất tra nam hờn trời oán đất quá rõ ràng, vừa nhìn là biết cuồng bá duệ*, các cô hơi sợ.
*Điên cuồng, bá đạo, khí phách
Trước khi chân tướng rõ ràng, đành lựa chọn âm thầm quan sát.
Nhưng càng quan sát lại càng thấy, hai người này ngồi cùng bàn thật sự là trời cao an bài.
Tiết vật lý đầu tiên của cấp ba.
Tống Dụ lấy ra 120% tinh thần, sống lưng thẳng tắp, tinh thần thoải mái.
Tạ Tuy mở sách vật lý ra, nghiêng đầu nói: “Tôi ngủ một giấc, đến tiết thể dục cậu gõ bàn tôi, gọi tôi dậy.”
Tống Dụ: “??? Tiết vật lý cậu cũng ngủ!”
Tạ Tuy ‘Ừm’ một tiếng.
Tống Dụ kinh ngạc: “Ngày hôm qua cậu ngủ rất trễ sao?”
Tạ Tuy cười nói: “Cũng tạm.”
Chuyện một nhà Chúc Chí Hành không đủ để hắn tốn quá nhiều sức, hắn càng để ý bên Vương gia hơn.
Bản thân Tống Dụ vừa ngủ hết cả tiết ngữ văn lại không hề cảm thấy tội lỗi, răn dạy người khác ngược lại rất có bộ dáng: “Như vậy không được đâu, tớ đã nói với cậu rồi, cái môn vật lý này, nếu tiết đầu tiên cậu đã ngủ, các bài sau cậu sẽ nghe không hiểu. Cậu có biết mỗi năm có bao nhiêu người thua nhau ở môn vật lý này không? Nè.”
Tạ Tuy không để ý tới cậu.
Hắn gục xuống bàn, nhắm mắt lại.
Hàng lông mi dày rậm cong dài che xuống.
Lúc Tạ Tuy không mở mắt liền ít đi một chút cảm giác bí ẩn quyến rũ, trông có vẻ uể oải mà yếu đuối.
Tống Dụ nhìn thụy nhan của hắn, sửng sốt một chút, không lải nhải nữa mà nhỏ giọng thầm thì: “Sao lại ngủ được chứ.”
Tạ Tuy còn chưa ngủ, nghe được cậu, lông mi khẽ run lên, trong lòng buồn cười.
Hắn kỳ thực không phải người thích ngủ, thậm chí ngược lại, kiếp trước hắn đã mất ngủ thành thói quen, một quãng thời gian dài hắn một ngày chỉ có thể nhắm mắt hai, ba tiếng. Hơn nữa, hắn ngủ rất cạn, một chút âm thanh liền có thể tỉnh dậy.
Trở về tuổi mười lăm, hắn lại phát hiện có Tống Dụ bên người, bản thân luôn có thể ngủ yên giấc.
Thật thần kỳ.
Cả ngày hôm nay Vương Từ đều không đi học, đối với Tống Dụ mà nói là chuyện tốt. Tên Vương Từ trong nguyên tác luôn làm mấy chuyện ngu ngốc với Tạ Tuy, quả thực có thể làm cậu buồn nôn tới chết.
Tiết cuối cùng là môn thể dục.
Tống Dụ thu dọn đồ đạc một chút, lấy điện thoại ra, dự định vào tiết.
Tít.
Trên điện thoại di động hiện lên một tin tức gửi từ người lạ.
Giữa mỗi con chữ đều là sự ác ý.
[Mày cảm thấy nếu như chuyện của mẹ Tạ Tuy bị tuôn ra, còn có nhiều người nói đỡ cho nó, gọi nó là Tạ thần sao? Thằng con trai của một ả điếm.]
[Tao nhìn trúng cái gì, dù có bị hủy cũng sẽ không tặng cho người khác. Đấu với tao? Tao sẽ phá hủy tất cả mọi thứ của nó, lôi nó xuống địa ngục, mày nghĩ xem tới lúc đó nó sẽ van xin ai.]
Tống Dụ nhìn, trong mắt tất cả là hàn ý, nụ cười cũng lạnh lẽo.
Cậu sai rồi.
Mấy thằng óc chó ở đâu cũng có.
[Mày thử xem.]
[Nhìn xem cuối cùng là ai phá hủy ai. ]
Danh sách chương