Giang Sơ Niên lấy bài ra, phi thường nhiệt tình bổ sung quy tắc: “Tổng cộng 15 lá bài, từ A đến K, thêm hai lá Joker đỏ và Joker đen. Nếu như chọn thử thách thì có thể tùy cơ chỉ định thêm một lá bài khác thực hiện chung, dù sao cũng là trò chơi cho 15 người, chúng ta phải cố gắng tăng cường sự tham gia của mọi người.”

Cố nói đến “thực hiện chung” cùng “sự tham gia” thì nhả chữ đặc biệt rõ ràng, ánh mắt mang ý cười, còn nhìn qua Tống Dụ cùng Tạ Tuy.

Giang Sơ Niên có lòng dạ Tư Mã Chiêu*, mấy nữ sinh trên cơ bản đều biết, đua nhau cười thành tiếng.

*âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ ra, ai ai trong thiên hạ đều biết

“Được rồi, trực tiếp bắt đầu đi, nếu bà còn nhùng nhằng nữa, tôi cảm thấy bà coi chừng bị đánh đó.”

Giang Sơ Niên: “Được được được, vậy chúng ta không lãng phí thời gian nữa. Rút rút, rút bài, đừng ngại ngùng.”

Các nam sinh cũng hết sức hứng thú.

“Không được nhìn lén.”

“Mau lên, đừng chậm trễ thời gian tôi cầm vương bài.”

Cậu một lá tôi một lá, rất nhanh đã chia xong.

Mọi người cầm bài lên cũng không dám tùy tiện để lộ ra, bằng không đến lúc bị người khác nhằm vào, bắt ‘thực hiện chung’ thì xui xẻo biết bao nhiêu.

Tống Dụ cầm một lá ‘K’.

Mã Tiểu Đinh tạm thời còn chưa xem bài của bản thân, sáp lại gần cậu: “Dụ ca, Dụ ca, anh bài gì?”

Tống Dụ tránh né y, chậm rãi nói: “Một lá bài cậu chọc không nổi.”

Mã Tiểu Đinh: “Oa!”

Hề Bác Văn đẩy kính lên, vạch trần ngay tại chỗ: “Dụ ca, cậu chớ giả bộ nha, trò chơi này lá bài không ai chọc nổi chính là vương bài, nhưng vương bài là tôi.”

Cậu ta trực tiếp lật bài của mình lên, quả nhiên là Joker đỏ.

“Ồ,” Tống Dụ bị vạch trần tại chỗ cũng không xấu hổ, tựa lưng vào ghế sofa, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Tạ Tuy: “Cậu cầm bài gì?”

Tạ Tuy trực tiếp ngả bài cho cậu, cười: “A.”

Giang Sơ Niên cũng xem xong bài: “Bài của tôi là số. Tới tới tới, người cầm quỷ bài của vòng thứ nhất có thể lật ra.”

Nhưng mà không có một ai nói chuyện.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng tầm mắt thống nhất rơi xuống người Mã Tiểu Đinh nãy giờ không nhìn bài của mình mà cứ lo bận tâm đến bài người khác.

Mã Tiểu Đinh cầm lá bài lên: “???”

“ĐM, tôi sẽ không xui xẻo vậy chứ.” Lặng lẽ lùi về sau, híp mắt nhìn một chút, Mã Tiểu Đinh suy sụp.

“Đệt!”

Lật bài trên bàn, quả nhiên là Joker đen.

Y quay đầu, ra vẻ hung thần ác sát: “Ông dám chơi tôi, ông tiêu rồi!”

Tống Dụ vào lúc này liền ra tay để duy trì công đạo cho trò chơi, đè bờ vai của y lại, cười nói với Hề Bác Văn: “Chọn sự thật thì tùy tiện hỏi, chọn thử thách thì tùy tiện đặt, mọi người vui vẻ mới là quan trọng nhất.”

Mọi người cười rần rần, các nam sinh bắt đầu ồn ào: “Thử thách đi, Mã Tiểu Đinh, ông không chọn thử thách thì còn là con trai sao!”

Trên bả vai Mã Tiểu Đinh còn bàn tay của Tống Dụ, run sợ, trừng bọn họ một cái, sau đó quyết đoán bảo: “Sự thật.”

“Hứ —”

Mọi người đồng thời phát ra âm thanh chế nhạo.

Hề Bác Văn cười hề hề: “Sự thật hả? Vậy tôi liền trực tiếp hỏi, trong phòng này nếu như nhất định phải chọn một người làm bạn gái, ông chọn ai?”

Mã Tiểu Đinh: “…”

Tống Dụ nhìn không ra thằng nhóc Hề Bác Văn này còn có tiềm chất làm bà mai. Tâm tư của Mã Tiểu Đinh đối với Giang Sơ Niên trên căn bản ai thân với y đều có thể nhìn ra, làm như thế này coi như cho y một cơ hội tỏ tình.

Nhưng mà Sadako dù sao cũng là Sadako, hoàn toàn không biết bắt lấy cơ hội, tầm mắt liếc qua chỗ Giang Sơ Niên một cái, đỏ mặt: “Hỏi tầm bậy tầm bạ gì đó, đổi câu khác.”

Kỳ thực đối với câu hỏi như thế này, y làm như thế ngược lại có vẻ ám muội, khả nghi. Trong nháy mắt, mọi người như phát hiện một đại lục mới, đôi mắt lập tức lóe sáng.

Tâm hồn ham buôn chuyện của đám nữ sinh hừng hực bừng lên.

“Chậc, có vấn đề. Là ai khiến ông thẹn thùng thành như vậy.”

“Thật trùng hợp nghen, xem ra trong phòng này của chúng ta có người ông không thể nhắc tên rồi.”

Mã Tiểu Đinh mạnh miệng như vịt chết: “Đây không phải do tôi sợ nữ sinh mấy người vì tôi mà đánh nhau à.” Dứt lời, y thẹn quá hóa giận nói với Hề Bác Văn: “Mau đổi câu hỏi cho tôi!”

Giang Sơ Niên cười đủ rồi, “Vị người chơi cầm quỷ bài này, cậu có thể tự biết thân biết phận một chút không, từ lúc nào đến phiên cậu quyết định quy tắc rồi.”

Hề Bác Văn ghét bỏ nhìn Mã Tiểu Đinh, trên mặt hiện rõ một dòng chữ: ‘Bùn nhão không trát được tường’, nhưng cậu ta là một người bạn cùng bàn tốt, vẫn tốt bụng bảo: “Vậy ông tự phạt một ly, tôi đổi cái khác.”

Mã Tiểu Đinh thoải mái mở lon bia, rót cho mình một ly.

Hề Bác Văn chăm chú suy nghĩ, cuối cùng khô khốc hỏi một câu: “Câu hỏi là, ừm, ông thích con gái như thế nào.”

Mã Tiểu Đinh trúng tủ, bắt đầu bài diễn thuyết của mình: “Tôi là một nam sinh không chú trọng vẻ bề ngoài,” Tuy rằng câu nói đầu tiên của y đã nhận được vô số sự trào phúng vô tình, nhưng y vẫn đắm chìm trong giấc mộng của bản thân, liên mồm: “Tôi thích nữ sinh điềm đạm, nội hàm, đáng yêu, có phong độ của người trí thức, đã từng đọc sách của rất nhiều tác giả, thuộc rất nhiều bài văn, thích viết văn, có thể cùng tôi đồng thời nói chuyện trên trời dưới đất, bàn chuyện nhân sinh, trao đổi lý tưởng cùng thi từ ca phú.”

Sau khi phát biểu xong, đám nam sinh lãnh khốc vô tình: “Được, không có ai. Ván tiếp theo.”

Các nữ sinh lại gục xuống bàn cười: “Ha ha ha ha ha, ai tới đánh thức cái tên này với.”

Mã Tiểu Đinh hừ một tiếng, mặc kệ đám tục nhân này.

Hề Bác Văn khó thể tin nổi, lặng lẽ hỏi y: “Ông từ đâu nhìn ra những đặc điểm này từ Giang Sơ Niên vậy?”

Mã Tiểu Đinh gãi đầu một cái, ngại ngùng: “Nhỏ không phải là cán bộ ngữ văn sao. Tôi đối với các bạn gái học văn trời sinh có hảo cảm.”

Hề Bác Văn: “…”

Thế nghĩa là ông thích một người nữ sinh cũng là vì người ta là cán bộ môn văn?! A a a a a a a.

Cậu ta quyết định không bao giờ quan tâm đến chuyện tình cảm của Mã Tiểu Đinh nữa.

Thích cái rắm, thứ Mã Tiểu Đinh thích từ đầu đến cuối chỉ có ngữ văn.

Mấy ván tiếp theo, mỗi người đều chọn sự thật, Giang Sơ Niên thẳng thắn lâm thời sửa lại quy tắc, liên tục ba vòng sự thật thì vòng tiếp theo nhất định phải chọn thử thách.

Đến thời điểm này, vương bài nằm trong tay Giang Sơ Niên, quỷ bài rơi xuống tay bạn cùng bàn của cô.

Giang Sơ Niên cười tới không ngậm miệng được: “Sự thật hay thử thách đây Doanh Doanh? Ồ, xin lỗi nghen, bà không có lựa chọn. Thử thách.”

Lương Doanh Doanh cười ha ha, nghiến răng nghiến lợi.

Giang Sơ Niên chỉ chỉ bên ngoài: “Bảo bối, bà ra ngoài kiếm một anh đẹp trai rồi xin nick WeChat của người ta, thuận tiện chụp tấm ảnh. Nếu không làm được, bà cũng đừng trở về gặp tôi.”

Lương Doanh Doanh nhét một miếng khoai tây chiên vào trong miệng, ánh mắt có thể giết người: “Đùa ác như vậy? Lát nữa bà đừng có mà rơi vào tay tôi!”

Giang Sơ Niên: “Há, xin lỗi nha tôi không sợ.”

Lương Doanh Doanh khí thế hùng hổ chạy ra ngoài, cuối cùng mặt đỏ như con thỏ quay trở về, sau khi quay lại cảm giác xấu hổ nổ tung, bụm mặt nửa ngày mới tiêu tan được nhiệt độ nóng bừng bừng kia.

Mọi người thấy náo nhiệt, càng chơi càng hăng, sau đó chọn thử thách cũng nhiều hơn. Mã Tiểu Đinh rút trúng vương bài, quỷ bài là một nam sinh khác. Y quét sạch sự ảm đạm lúc nãy, la hét: “Chẳng phải bảo là thực hiện cùng nhau sao. Người bắt được lá số 3 ra đây, cùng người chơi cầm quỷ bài của chúng ta thâm tình ôm một cái.” Người cầm lá 3 cũng là một nam sinh, dở khóc dở cười, hùng hùng hổ hổ đứng lên: “Mã Tiểu gay, ông chờ đó.”

Một vòng này, Tống Dụ rút được vương bài, một cô bé rút trúng quỷ bài. Cô kích động tới mặt đỏ rần rần, xung phong chọn thử thách, lên tiếng: “Dụ ca! Tôi có thể vì cậu làm bất cứ chuyện gì!”

Đám nam sinh trong phòng ồn ào: “Kích thích như vậy?”

Bọn nữ sinh che mặt, “Cái con nhỏ này, mất mặt quá.”

Tống Dụ chỉ cười cười, “Cũng không cần đâu, chọn thử thách à, thế cậu đọc cho tôi một đoạn ‘Thẩm Viên Xuân’ đi.”

Nữ sinh: “???”

Đám nam sinh ồn ào cười to: “Dụ ca đúng là lãnh huyết tra nam, à không, là thiết lập học bá không thay đổi.”

Rốt cuộc, có một vòng, Tạ Tuy bắt được vương bài, còn quỷ bài nằm trong tay Tống Dụ.

Thời điểm ngả bài, toàn bộ căn phòng yên lặng trong một giây, bầu không khí khẩn trương hẳn lên.

Giang Sơ Niên như mới được uống máu gà, ngồi thẳng dậy, ôm gối.

“A a a Dụ ca cậu mau chọn, sự thật hay thử thách.”

Ô ô ô vì sao đây không phải là vòng nhất định phải chọn thử thách cơ chứ.

Tạ Tuy giữa ngón tay kẹp thẻ bài, cụp mắt, tựa như cười mà không cười hỏi cậu: “Chọn cái gì?”

Tống Dụ cau mày suy xét từng cái, nói: “Sự thật.”

Tạ Tuy gật đầu, âm thanh nhàn nhạt: “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”

Cả phòng: “…”

Giang Sơ Niên cùng một đám nữ sinh trái tim đều nát thành mảnh rồi! Tạ thần! Cơ hội tốt như vậy, cậu đang làm gì thế!

Tống Dụ cũng đầu óc mơ hồ, đáp: “Rất tốt, hiếm khi được một đêm không mộng.”

Dù sao mỗi lần đều mơ thấy chuyện liên quan đến Tạ Tuy, buổi tối cậu ngủ cũng không quá an ổn.

Tạ Tuy cong môi dưới, một lần nữa ném lá bài lên mặt bàn – hắn muốn biết bí mật của Tống Dụ thì sẽ tự mình đi thăm dò. Đương nhiên, cũng chỉ có thể một mình hắn biết.

Nhưng mà vòng kế tiếp vận may của Tống Dụ rất tệ, lại là quỷ bài.

Lần này vương bài nằm trong tay Giang Sơ Niên. Cô vừa suýt chút nữa thương tâm tới tự kỷ, giờ lại hồi sinh rồi!

Vốn miệng đầy mấy câu hỏi như ‘Cậu có cảm giác gì đối với Tạ thần’, ‘Cậu có người mình thích chưa’, ‘Trong lòng cậu, bạn cùng bàn của cậu xếp thứ mấy’, nhưng vừa đối diện với ánh mắt thanh lãnh của Tạ Tuy, cô trong nháy mắt suy sụp. Cô oan ức mà siết lấy gối ôm, mệt mỏi mà tùy tiện hỏi: “Một đêm không mộng, thế Dụ ca trước kia vẫn luôn gặp ác mộng à?”

Tống Dụ chỉ tưởng rằng bọn họ bận tâm đến thân phận giáo bá của mình nên không dám gây khó dễ, liền nói thật: “Không phải ác mộng, chỉ là vẫn luôn mơ về một người mà thôi.”

Mọi người: “???”

Tạ Tuy sững người, đôi mắt hơi nheo lại, nụ cười nơi khóe môi có chút lạnh.

Giang Sơ Niên: “!!!”

Đệt! Hôm nay trái tim của cô quả thật trải qua mấy lần lên voi xuống chó, “Người kia là ai?”

Tống Dụ nhận ra bản thân lỡ miệng, ảo não không nên nói nhiều như vậy, nhưng may là vẫn có thể cứu vớt, dựa ra sau một chút: “Không trả lời, đây là câu hỏi thứ hai rồi.”

Giang Sơ Niên đặc biệt tích cực gom bài lại: “Nhanh nhanh nhanh, một lần nữa phát bài, bốc đi bốc đi.”

Cô hôm nay nhất định phải biết được người kia là ai.

Hề Bác Văn lại một lần nữa cầm vương bài.

Sau đó, Tạ Tuy lần đầu tiên bị dính quỷ bài.

Hề Bác Văn đối với Tạ Tuy vẫn là vừa kính vừa sợ: “Tạ thần, sự thật hay thử thách?”

Tạ Tuy: “Sự thật đi.”

Hề Bác Văn cũng không biết hỏi cái gì.

Nhưng mỗi ánh mắt rơi xuống trên người cậu ta đều tràn ngập ý tứ uy hiếp, cậu cảm giác nếu mình không hỏi được cái gì hay sẽ bị người đánh.

Thế là, cậu ta chỉ có thể hỏi một câu rất có chừng mực: “Tạ thần, cậu hiện tại có người mình thích không?”

Tạ Tuy cười rộ lên, đôi mắt đào hoa cong cong, âm thanh dịu dàng hơn vài phần: “Có.”

“Oa!!!”

Một hòn đá làm ngàn cơn sóng nổi dậy, lần này bất luận là nam hay nữ đều gào rú như quỷ.

Tống Dụ cũng ngây ngốc. Tạ Tuy có người mình thích? Ai vậy? Tại thời điểm cậu không biết, Tạ Tuy đã quen biết những ai rồi.

Nhưng cũng giống như ván trước với Tống Dụ, mọi người biết có chuyện hay, nhưng không có cơ hội tra hỏi. Lòng bọn họ ngứa ngáy, chỉ có thể tiếp tục chơi.

Trò chơi tiếp tục.

Kết quả, vương bài tới tay Lương Doanh Doanh.

Quỷ bài – lại là Tạ Tuy.

Mọi người hít một luồng khí, cảm giác trái tim nhảy lên tới cuống họng. Người mà hotboy thích, tin này truyền ra thế nào cũng sẽ kinh động toàn trường.

Bàn tay cầm lá bài của Lương Doanh Doanh đều run rẩy, đương nhiên không phụ kỳ vọng của tất cả mọi người hỏi ra câu mà bọn họ bây giờ đều muốn biết. “Tạ thần, người cậu thích là ai vậy?”

Tạ Tuy chỉ cười: “Tôi chọn thử thách.”

Mọi người: “…” Quên mất còn có chiêu này.

Lương Doanh Doanh mất mát nói: “À… được rồi.”

Cô một lần nữa nhìn về phía Tạ Tuy, trong nháy mắt có chút lo sợ, không dám ra yêu cầu quá đáng.

“Thế… Tạ thần, cậu cũng đọc một đoạn ‘Thẩm Viên Xuân’ đi.”

Giang Sơ Niên ngồi bên cạnh trợn trắng mắt: “Doanh Doanh, bà chán quá nghen, thử thách cũng học theo Dụ ca.”

Lương Doanh Doanh: “…”

Cô cúi đầu nhìn Giang Sơ Niên, lập tức nhớ lại sự xấu hổ cùng giận dữ khi tìm người khác xin WeChat, cùng với lời tuyên ngôn lúc trước của nhỏ bạn cùng bàn.

Đầu óc cô đột nhiên thông suốt.

Cô cười ha ha: “Bà toang rồi.”

Giang Sơ Niên: “???”

Lương Doanh Doanh quay đầu: “À không, Tạ thần, tôi đột nhiên thay đổi chủ ý, không đọc ‘Thẩm Viên Xuân’ nữa. Chúng ta đọc truyện đi? Dạo gần đây tôi đọc được một câu chuyện viết cực kỳ hay, vừa khéo, họ tên nhân vật chính lại giống cậu như đúc. Cậu tùy tiện đọc một đoạn cho tôi nghe, được không?”

Mọi người: “…………………”

Giang Sơ Niên: “…………………”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện