Giang Sơ Niên ngay cả trà sữa cũng không uống, nhìn thấy Tống Dụ đến con mắt đều sáng lên, liều mạng vẫy tay, phi thường nhiệt tình.
Lương Doanh Doanh cảm thấy nhỏ này đúng là điên rồi, sau vụ ở quán karaoke lần trước còn dám trêu chọc Dụ ca, không muốn sống nữa? Giang Sơ Niên: “Dụ ca, mau tới, con mụ Bạch Tuyết Hân tâm cơ ghê gớm, tôi sợ Tạ thần không chống đỡ được!”
Tống Dụ bước tới hàng phía sau, tự nhiên ngồi xuống: “Cậu ta không chống đỡ được cái gì cơ.”
Trước khi Giang Sơ Niên định mở miệng, Lương Doanh Doanh đã bịt miệng cô nàng, ngăn chặn hành vi tìm đường chết của nhỏ lại, cười làm lành: “Dụ ca nói đúng, biệt danh đóa hoa cao lãnh của Tạ thần không phải là có tiếng mà không có miếng, nếu dễ dàng bị trêu chọc như vậy thì làm sao là nam thần cấm dục được.”
Tống Dụ ngẩn người, mí mắt khẽ nhấc, nhìn cô.
Nghe được bốn chữ ‘đóa hoa cao lãnh’, đầu óc cậu không hiểu sao lại xẹt qua một ít đoạn kí ức ngắn.
Dưới ánh đèn đường, vẻ mặt thiếu niên tựa cười mà không phải cười, cùng với giọng nói tản mạn, kéo dài. Hắn nhìn cậu, chăm chú mà nói, ‘Tôi không cấm dục’.
Thời điểm đó cậu đã cảm thấy bầu không khí ám muội, hiện tại càng tâm loạn như ma.
Hơn mười phút là đến lúc bắt đầu buổi tọa đàm, người người lục tục tiến vào.
Bên phải Tống Dụ là lớp trưởng bọn họ, một nam sinh to to mập mập. Hắn nhìn trái nhìn phải, có chút lúng túng vò đầu cười: “Dụ ca, đợi lát nữa muốn tôi nhường chỗ cho Tạ thần không?” Không trách hắn nói như vậy. Từ khai giảng đến bây giờ, hai nhân vật nổi tiếng này xưa nay luôn như hình với bóng, quan hệ tốt rõ như ban ngày. Hắn theo bản năng cho rằng chỗ ngồi bên cạnh Tống Dụ là dành cho Tạ Tuy.
Lúc lớp trưởng nói lời này, không ít người lớp 10A1 đều quay đầu lại nhìn về bên này.
Đặc biệt là khi phát hiện Tống Dụ cùng Tạ Tuy hiện tại đang ngồi cách nhau ước chừng khoảng nửa cái hội trường, bọn họ càng kinh ngạc.
Tống Dụ nhíu mày, thần sắc nghi hoặc: “Tại sao phải nhường ghế cho cậu ta?”
Cậu lớp trưởng khờ khạo bảo: “Á? Tôi tưởng rằng Tạ thần lát nữa muốn ngồi cạnh bên cậu.”
Tống Dụ liếc mắt nhìn về phía Tạ Tuy bên kia.
Bạch Tuyết Hân đang đứng cạnh Tạ Tuy, cúi đầu cười tủm tỉm nói chuyện. Trong góc chỉ có chút ánh sáng nhưng cũng phác họa được thân thể đẹp đẽ của thiếu nữ, da dẻ nhẵn nhụi. Tạ Tuy vốn không để ý cô ta, nhưng sau đó nghe được cái gì mà nghiêng đầu nhìn cô ta một cái. Nhìn từ góc độ này, thiếu niên cao lãnh ưu nhã, thiếu nữ rực rỡ động lòng người, còn rất xứng đôi.
… Xứng cái cc.
Tống Dụ thu hồi tầm mắt: “Không, cậu ta không tới đâu. Đương nhiên là hotgirl trường quan trọng hơn rồi.”
Lớp trưởng chỉ có thể cười gượng: “Ha ha ha.”
Giang Sơ Niên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép – cho dù không có cái tâm tư kia thì Dụ ca cậu cũng không thể để anh em tốt của mình bị loại người như thế hủy hoại chứ, còn nữa, cái giọng điệu này mà bảo không phải là ghen tị thì cũng không ai tin đâu. Trong lúc đứng dậy đi vứt trà sữa, cô cố tình vòng đường xa tìm cái thùng rác, nghe vài câu, vẻ mặt như phát hiện đại lục mới, sau đó nhanh chân chạy trở về. Cô nàng hết sức tích cực kêu gào: “Dụ ca, nhanh đi cứu Tạ thần.”
Tống Dụ: Cô em gái này sao cô diễn nhiều dữ vậy.
Tình cảm của Mã Tiểu Đinh đối với Giang Sơ Niên đã theo gió tiêu tan sau khi nhìn thấy được bộ mặt chân thật của cô nhỏ, nhưng dù sao tâm tình của thiếu nam vẫn rất thơ mộng, đáp lời: “Thế nào? Xảy ra chuyện gì? Bà chị xấu xa kia muốn bắt cóc Tạ thần?”
Giang Sơ Niên căm phẫn sục sôi: “Mụ kia tẩy não Tạ thần, thân thích đều lôi ra rồi! Tôi phục luôn, chuyện của Tần Mạch đều bị mụ đó lấy ra nói!”
Nghe được hai chữ này, Tống Dụ bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo: “Chị ta nói cái gì về Tần Mạch?”
Giang Sơ Niên thật sự là đổi mới nhận thức của mình đối với Bạch Tuyết Hân: “Chị ta chắc là biết được để nói chuyện với Tạ thần chỉ có thể bàn về cậu, thế là nói đến chuyện giữa cậu cùng Tần Mạch ở buổi dạ tiệc.”
Tống Dụ xoay người, vỗ vỗ vai cậu lớp trưởng.
Lớp trưởng nghiêng đầu, bị sắc mặt lạnh như băng sương của Tống Dụ dọa cho sợ hết hồn, “Dụ, Dụ ca.”
“Nhường đường một chút, tôi đi làm ít chuyện.”
Lớp trưởng lập tức đứng lên, hóp bụng nín thở, cố gắng thu nhỏ thể tích của mình lại, lộ một con đường ra cho Tống Dụ.
Thấy Tống Dụ lộ rõ bóng lưng muốn đi gây chuyện, lớp trưởng một lần nữa dùng bàn tay mập mạp sờ sờ đầu, ngây ngốc. Đây chính là núi không đến với ta, ta liền đi tìm núi?
Tại một góc hội trường.
Bạch Tuyết Hân đứng đó, nụ cười ngọt ngào, cực kỳ xinh đẹp.
Từ sau buổi dạ tiệc lần trước, cô càng thêm kiên định muốn bắt giữ trái tim của Tạ thần.
Cô không ngờ tới Tống Dụ vậy mà là tiểu công tử Tống gia của thành phố A, sau khi trở về cô đã hoảng loạn hồi lâu, hối hận chồng chất – nhưng bị oán trách một phen như vậy xong, cô cũng không dám đi gặp Tống Dụ nữa. Nhưng không thể cứ để ấn tượng xấu mãi như vậy được, không bằng ra tay từ phía Tạ Tuy, hai người bọn họ quan hệ tốt đến thế, nếu cô trở thành bạn gái của Tạ Tuy thì chắc chắn sẽ có cơ hội chậm rãi thay đổi cái nhìn của cậu ta.
Huống hồ, cô vốn rất yêu thích Tạ Tuy.
Nhìn gần, mỗi phần của khuôn mặt thiếu niên đều khiến người ta mê muội. Thần sắc lười biếng lãnh đạm, ở trong mắt cô lại gợi cảm đến cực điểm, đầu hơi nghiêng, đôi con ngươi đen sâu thẳm, bờ môi rất mỏng.
Cô cảm giác hô hấp đều cứng lại, trái tim không ngừng nhảy nhót. Cô hít sâu một hơi, nói những lời mình đã suy nghĩ rất lâu trong đầu ra.
“Tạ thần, lần trước mình có nói mấy lời không tốt, mình cảm thấy nên xin lỗi.”
“Xin lỗi bạn,” Vẻ mặt Bạch Tuyết Hân ửng đỏ, cô nhỏ giọng nói: “Bạn nói đúng, mình không nên nhắc về Dụ ca, mình quả thật không xứng. Dụ ca dịu dàng như vậy, lại ưu tú như vậy, cả đời này mình cũng không thể tốt như bạn ấy, là não mình có vấn đề rồi.”
Cô nắm lấy lọn tóc, trông có vẻ hết sức xinh xắn đáng yêu, “Nhưng điều này không hề mâu thuẫn với chuyện mình muốn đối xử tốt với bạn, muốn có được phương thức liên lạc của bạn nha. Bạn ấy là anh em tốt nhất của bạn, còn mình muốn trở thành nữ sinh gần gũi nhất với bạn.”
Tạ Tuy dựa lưng vào ghế, tùy ý liếc nhìn cô ta một cái, thần sắc lãnh đạm, hỉ nộ khó phân biệt.
Bạch Tuyết Hân bị tầm mắt của hắn nhìn, bàn tay nắm chặt, hô hấp toàn thân đều dồn dập. Cô ta cảm giác mình đang biểu diễn một tiết mục vụng về, ngay cả vị khán giả duy nhất cũng đang phê bình, khinh thường.
Nhưng mà, Tạ Tuy càng như vậy, cô ngược lại càng hưng phấn. Sau khi đường hoàng nói ra lời tỏ tình, Bạch Tuyết Hân cũng trở nên lớn mật hơn hẳn, vừa ngượng ngùng vừa thanh thuần cười: “Kỳ thực ngày đó, mình cũng không nên nói những lời lung ta lung tung kia, hẳn nên trực tiếp tỏ tình với cậu. Tạ thần, bạn có thể cho mình một cơ hội không?”
“Mình biết bạn từ chỗ cô của mình, cô được gả vào Hứa gia, cho nên ít nhiều gì mình cũng biết một chút về chuyện của mẹ bạn… dì Hứa. Mình muốn tốt với bạn cũng là vì đau lòng bạn. Mình có cố gắng tìm hiểu bạn và quá khứ thời cấp hai của bạn. Đau lòng bạn một thân một mình đối mặt những chuyện kia, cũng đau lòng bạn cô quạnh trưởng thành. Cho dù bạn không thích mình, mình vẫn muốn đối tốt với bạn, xem như là để cho nội tâm của mình không khó chịu nữa.”
Tầm mắt Tạ Tuy hững hờ nhìn về phía đằng sau cô ta, khi bắt gặp một bóng người quen thuộc nào đó, đôi mắt hắn nhắm lại, sự ghét bỏ cùng mệt mỏi trong nội tâm trong nháy mắt tiêu tan.
“Mình vì theo đuổi bạn còn từng hỏi Dụ ca làm thế nào để tiếp cận bạn, Dụ ca bảo rằng hai bạn là nhất kiến như cố.”
Cô rốt cuộc phát hiện, chỉ khi nhắc đến chủ đề về Tống Dụ mới có thể làm cho thiếu niên trước mắt liếc mắt nhìn mình một cái, nên tận lực dẫn đề tài về hướng đó.
“Vốn mình cho rằng Dụ ca đang gạt mình, thẳng đến lúc mình gặp Dụ ca ở buổi dạ tiệc tuần trước. Bạn ấy quả thật ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có thể làm cho người ta cảm thấy thân thiết. Tần Mạch, bạn học sinh vừa từ thành phố A chuyển đến kia, cũng trong vòng tròn xã giao, trước đó có chào hỏi Dụ ca. Các bạn là nhất kiến như cố, thế giữa chúng ta có thể lâu ngày sinh tình không?”
Bạch Tuyết Hân xoắn tóc, cười rộ lên: “Cho mình một cơ hội, để mình cho bạn toàn bộ sự dịu dàng. Hôm nay, mình có thể ngồi bên cạnh bạn không?”
Trong lòng cô tràn đầy mong chờ đặt trên người Tạ Tuy, nụ cười tươi tắn. Nhưng còn chưa nhận được đáp án, phía sau đã truyền đến một tiếng cười nhạo. Tiếng nói của thiếu niên lười biếng: “Vậy thì không được rồi.”
Âm thanh quen thuộc hết sức, khơi gợi lên hồi ức khiến cô cực kì khó chịu. Bạch Tuyết Hân trong nháy mắt toàn thân cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt.
Tạ Tuy lại nở nụ cười, ngay lập tức quét sạch vẻ lạnh lẽo.
Hội trường là dạng bậc thang, Tống Dụ chậm rãi từ phía trên đi xuống, mặc đồng phục học sinh, cắn viên kẹo, kỳ quái liếc nhìn cô ta một cái: “Sự dịu dàng của chị là cái gì? Đổ rượu hả?”
Bạch Tuyết Hân vừa nhìn thấy Tống Dụ liền hoảng loạn, nỗ lực duy trì biểu tình, viền mắt đã chậm rãi ửng đỏ, “Dụ ca…”
Tống Dụ chỉ nhắm vào câu nói của cô ta, vẻ mặt tự nhiên bảo: “Tránh ra đằng sau đi, chỗ bên cạnh cậu ấy là của tôi.”
Cậu đứng ở trên cao nhìn xuống Tạ Tuy, giọng điệu rất có ý tứ uy hiếp: “Nhường chỗ.”
Tạ Tuy mỉm cười, nhưng không để cho cậu toại nguyện, chỉ dùng âm thanh ngậm ý cười hỏi: “Đủ thời gian rồi sao?”
Tống Dụ: “???”
Sau đó rất nhanh kịp phản ứng.
Ồ, thời gian, cậu yêu cầu hắn cho cậu thời gian để bình tĩnh lại.
Tống Dụ: “…”
ĐM! Tôi đang giúp cậu từ chối sự theo đuổi của một người bụng dạ khó lường đấy! Còn cậu thì làm gì? Gây khó dễ cho tôi hả? Bây giờ là lúc nói về chuyện đó sao?
Bạch Tuyết Hân đứng ở bên cạnh, ánh mắt không chớp một cái rơi trên người cậu, biểu tình điềm đạm đáng yêu.
Tống Dụ cũng không muốn mất mặt, càng không muốn xấu hổ, chỉ vừa hàm hồ vừa lạnh nhạt bảo, “Ừm.”
Tạ Tuy: “Không trốn nữa?”
Tống Dụ trừng hắn: “Ừm!”
Tạ Tuy: “Bình tĩnh rồi sao?”
Tống Dụ nhịn không nổi nữa: “Ừ ừ ừ! Cậu rốt cuộc xong chưa.”
Tạ Tuy không chịu được, lập tức cười rộ lên, âm thanh khàn khàn như gãi nhẹ vào lòng người. Mặt mày hắn đều lộ ý cười, thuần túy, trong sáng. Hắn đứng dậy, “Vào đi.”
Để Bạch Tuyết Hân nhìn mà sửng sốt.
Tống Dụ rốt cuộc ngồi xuống bên cạnh hắn, trong lòng càng nghĩ càng giận.
Bạch Tuyết Hân đứng kế bên, nhìn mà hàm răng đều chua ê ẩm. Cô phí hết tâm tư, nói nhiều lời như vậy, Tạ Tuy thậm chí không muốn phản ứng một câu, dựa vào cái gì?
Nhưng mà cô cái gì cũng không thể nói thêm. Người còn lại là Tống Dụ, cũng không chọc nổi.
Ngọn lửa trong lòng Tống Dụ còn chưa dập tắt, ngước mắt, ánh nhìn lạnh lẽo: “Chị còn có việc sao?”
Bạch Tuyết Hân làm sao còn dám đụng vào cậu, mắt đỏ lên, hết sức oan ức cùng yếu đuối: “Không… không có gì. Dụ ca, có phải bạn vẫn còn giận mình hay không?”
Tống Dụ thiếu kiên nhẫn: “Nghĩ nhiều rồi.” Cậu ngay cả tên cô ta còn nhớ không rõ.
“……”
Vẻ mặt của Bạch Tuyết Hân hồng hồng trắng trắng, móng tay bấm vào da thịt, cười cứng đờ một chút, sau đó rời đi.
Còn lại cậu cùng Tạ Tuy, hai người, bầu không khí trong nháy mắt có chút xấu hổ.
Có điều, từ thời điểm cậu từ chối bức thư tình kia cũng đã hiểu rõ, hiện tại có thể bình tĩnh. Chuyện cũng chả có gì to tát, quá được hoan nghênh cũng không phải lỗi của cậu. Trốn tránh không giải quyết được vấn đề, tại sao người tỏ tình bình tĩnh như vậy, người được tỏ tình ngược lại hoảng loạn, căng thẳng chứ?
Tống Dụ nhìn về phía trước một hồi lâu, sau khi tổ chức ngôn ngữ đàng hoàng, nghiêng đầu: “Chị ta lúc nãy nói gì với cậu đó?”
Tạ Tuy tâm tình rất tốt, cong môi cười, “Nói cậu đối với tôi nhất kiến như cố.”
Tống Dụ: “Chỉ vậy thôi?”
Tạ Tuy: “Ừm.”
Tống Dụ: “Chị ta chưa nói đến Tần Mạch?”
Lương Doanh Doanh cảm thấy nhỏ này đúng là điên rồi, sau vụ ở quán karaoke lần trước còn dám trêu chọc Dụ ca, không muốn sống nữa? Giang Sơ Niên: “Dụ ca, mau tới, con mụ Bạch Tuyết Hân tâm cơ ghê gớm, tôi sợ Tạ thần không chống đỡ được!”
Tống Dụ bước tới hàng phía sau, tự nhiên ngồi xuống: “Cậu ta không chống đỡ được cái gì cơ.”
Trước khi Giang Sơ Niên định mở miệng, Lương Doanh Doanh đã bịt miệng cô nàng, ngăn chặn hành vi tìm đường chết của nhỏ lại, cười làm lành: “Dụ ca nói đúng, biệt danh đóa hoa cao lãnh của Tạ thần không phải là có tiếng mà không có miếng, nếu dễ dàng bị trêu chọc như vậy thì làm sao là nam thần cấm dục được.”
Tống Dụ ngẩn người, mí mắt khẽ nhấc, nhìn cô.
Nghe được bốn chữ ‘đóa hoa cao lãnh’, đầu óc cậu không hiểu sao lại xẹt qua một ít đoạn kí ức ngắn.
Dưới ánh đèn đường, vẻ mặt thiếu niên tựa cười mà không phải cười, cùng với giọng nói tản mạn, kéo dài. Hắn nhìn cậu, chăm chú mà nói, ‘Tôi không cấm dục’.
Thời điểm đó cậu đã cảm thấy bầu không khí ám muội, hiện tại càng tâm loạn như ma.
Hơn mười phút là đến lúc bắt đầu buổi tọa đàm, người người lục tục tiến vào.
Bên phải Tống Dụ là lớp trưởng bọn họ, một nam sinh to to mập mập. Hắn nhìn trái nhìn phải, có chút lúng túng vò đầu cười: “Dụ ca, đợi lát nữa muốn tôi nhường chỗ cho Tạ thần không?” Không trách hắn nói như vậy. Từ khai giảng đến bây giờ, hai nhân vật nổi tiếng này xưa nay luôn như hình với bóng, quan hệ tốt rõ như ban ngày. Hắn theo bản năng cho rằng chỗ ngồi bên cạnh Tống Dụ là dành cho Tạ Tuy.
Lúc lớp trưởng nói lời này, không ít người lớp 10A1 đều quay đầu lại nhìn về bên này.
Đặc biệt là khi phát hiện Tống Dụ cùng Tạ Tuy hiện tại đang ngồi cách nhau ước chừng khoảng nửa cái hội trường, bọn họ càng kinh ngạc.
Tống Dụ nhíu mày, thần sắc nghi hoặc: “Tại sao phải nhường ghế cho cậu ta?”
Cậu lớp trưởng khờ khạo bảo: “Á? Tôi tưởng rằng Tạ thần lát nữa muốn ngồi cạnh bên cậu.”
Tống Dụ liếc mắt nhìn về phía Tạ Tuy bên kia.
Bạch Tuyết Hân đang đứng cạnh Tạ Tuy, cúi đầu cười tủm tỉm nói chuyện. Trong góc chỉ có chút ánh sáng nhưng cũng phác họa được thân thể đẹp đẽ của thiếu nữ, da dẻ nhẵn nhụi. Tạ Tuy vốn không để ý cô ta, nhưng sau đó nghe được cái gì mà nghiêng đầu nhìn cô ta một cái. Nhìn từ góc độ này, thiếu niên cao lãnh ưu nhã, thiếu nữ rực rỡ động lòng người, còn rất xứng đôi.
… Xứng cái cc.
Tống Dụ thu hồi tầm mắt: “Không, cậu ta không tới đâu. Đương nhiên là hotgirl trường quan trọng hơn rồi.”
Lớp trưởng chỉ có thể cười gượng: “Ha ha ha.”
Giang Sơ Niên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép – cho dù không có cái tâm tư kia thì Dụ ca cậu cũng không thể để anh em tốt của mình bị loại người như thế hủy hoại chứ, còn nữa, cái giọng điệu này mà bảo không phải là ghen tị thì cũng không ai tin đâu. Trong lúc đứng dậy đi vứt trà sữa, cô cố tình vòng đường xa tìm cái thùng rác, nghe vài câu, vẻ mặt như phát hiện đại lục mới, sau đó nhanh chân chạy trở về. Cô nàng hết sức tích cực kêu gào: “Dụ ca, nhanh đi cứu Tạ thần.”
Tống Dụ: Cô em gái này sao cô diễn nhiều dữ vậy.
Tình cảm của Mã Tiểu Đinh đối với Giang Sơ Niên đã theo gió tiêu tan sau khi nhìn thấy được bộ mặt chân thật của cô nhỏ, nhưng dù sao tâm tình của thiếu nam vẫn rất thơ mộng, đáp lời: “Thế nào? Xảy ra chuyện gì? Bà chị xấu xa kia muốn bắt cóc Tạ thần?”
Giang Sơ Niên căm phẫn sục sôi: “Mụ kia tẩy não Tạ thần, thân thích đều lôi ra rồi! Tôi phục luôn, chuyện của Tần Mạch đều bị mụ đó lấy ra nói!”
Nghe được hai chữ này, Tống Dụ bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo: “Chị ta nói cái gì về Tần Mạch?”
Giang Sơ Niên thật sự là đổi mới nhận thức của mình đối với Bạch Tuyết Hân: “Chị ta chắc là biết được để nói chuyện với Tạ thần chỉ có thể bàn về cậu, thế là nói đến chuyện giữa cậu cùng Tần Mạch ở buổi dạ tiệc.”
Tống Dụ xoay người, vỗ vỗ vai cậu lớp trưởng.
Lớp trưởng nghiêng đầu, bị sắc mặt lạnh như băng sương của Tống Dụ dọa cho sợ hết hồn, “Dụ, Dụ ca.”
“Nhường đường một chút, tôi đi làm ít chuyện.”
Lớp trưởng lập tức đứng lên, hóp bụng nín thở, cố gắng thu nhỏ thể tích của mình lại, lộ một con đường ra cho Tống Dụ.
Thấy Tống Dụ lộ rõ bóng lưng muốn đi gây chuyện, lớp trưởng một lần nữa dùng bàn tay mập mạp sờ sờ đầu, ngây ngốc. Đây chính là núi không đến với ta, ta liền đi tìm núi?
Tại một góc hội trường.
Bạch Tuyết Hân đứng đó, nụ cười ngọt ngào, cực kỳ xinh đẹp.
Từ sau buổi dạ tiệc lần trước, cô càng thêm kiên định muốn bắt giữ trái tim của Tạ thần.
Cô không ngờ tới Tống Dụ vậy mà là tiểu công tử Tống gia của thành phố A, sau khi trở về cô đã hoảng loạn hồi lâu, hối hận chồng chất – nhưng bị oán trách một phen như vậy xong, cô cũng không dám đi gặp Tống Dụ nữa. Nhưng không thể cứ để ấn tượng xấu mãi như vậy được, không bằng ra tay từ phía Tạ Tuy, hai người bọn họ quan hệ tốt đến thế, nếu cô trở thành bạn gái của Tạ Tuy thì chắc chắn sẽ có cơ hội chậm rãi thay đổi cái nhìn của cậu ta.
Huống hồ, cô vốn rất yêu thích Tạ Tuy.
Nhìn gần, mỗi phần của khuôn mặt thiếu niên đều khiến người ta mê muội. Thần sắc lười biếng lãnh đạm, ở trong mắt cô lại gợi cảm đến cực điểm, đầu hơi nghiêng, đôi con ngươi đen sâu thẳm, bờ môi rất mỏng.
Cô cảm giác hô hấp đều cứng lại, trái tim không ngừng nhảy nhót. Cô hít sâu một hơi, nói những lời mình đã suy nghĩ rất lâu trong đầu ra.
“Tạ thần, lần trước mình có nói mấy lời không tốt, mình cảm thấy nên xin lỗi.”
“Xin lỗi bạn,” Vẻ mặt Bạch Tuyết Hân ửng đỏ, cô nhỏ giọng nói: “Bạn nói đúng, mình không nên nhắc về Dụ ca, mình quả thật không xứng. Dụ ca dịu dàng như vậy, lại ưu tú như vậy, cả đời này mình cũng không thể tốt như bạn ấy, là não mình có vấn đề rồi.”
Cô nắm lấy lọn tóc, trông có vẻ hết sức xinh xắn đáng yêu, “Nhưng điều này không hề mâu thuẫn với chuyện mình muốn đối xử tốt với bạn, muốn có được phương thức liên lạc của bạn nha. Bạn ấy là anh em tốt nhất của bạn, còn mình muốn trở thành nữ sinh gần gũi nhất với bạn.”
Tạ Tuy dựa lưng vào ghế, tùy ý liếc nhìn cô ta một cái, thần sắc lãnh đạm, hỉ nộ khó phân biệt.
Bạch Tuyết Hân bị tầm mắt của hắn nhìn, bàn tay nắm chặt, hô hấp toàn thân đều dồn dập. Cô ta cảm giác mình đang biểu diễn một tiết mục vụng về, ngay cả vị khán giả duy nhất cũng đang phê bình, khinh thường.
Nhưng mà, Tạ Tuy càng như vậy, cô ngược lại càng hưng phấn. Sau khi đường hoàng nói ra lời tỏ tình, Bạch Tuyết Hân cũng trở nên lớn mật hơn hẳn, vừa ngượng ngùng vừa thanh thuần cười: “Kỳ thực ngày đó, mình cũng không nên nói những lời lung ta lung tung kia, hẳn nên trực tiếp tỏ tình với cậu. Tạ thần, bạn có thể cho mình một cơ hội không?”
“Mình biết bạn từ chỗ cô của mình, cô được gả vào Hứa gia, cho nên ít nhiều gì mình cũng biết một chút về chuyện của mẹ bạn… dì Hứa. Mình muốn tốt với bạn cũng là vì đau lòng bạn. Mình có cố gắng tìm hiểu bạn và quá khứ thời cấp hai của bạn. Đau lòng bạn một thân một mình đối mặt những chuyện kia, cũng đau lòng bạn cô quạnh trưởng thành. Cho dù bạn không thích mình, mình vẫn muốn đối tốt với bạn, xem như là để cho nội tâm của mình không khó chịu nữa.”
Tầm mắt Tạ Tuy hững hờ nhìn về phía đằng sau cô ta, khi bắt gặp một bóng người quen thuộc nào đó, đôi mắt hắn nhắm lại, sự ghét bỏ cùng mệt mỏi trong nội tâm trong nháy mắt tiêu tan.
“Mình vì theo đuổi bạn còn từng hỏi Dụ ca làm thế nào để tiếp cận bạn, Dụ ca bảo rằng hai bạn là nhất kiến như cố.”
Cô rốt cuộc phát hiện, chỉ khi nhắc đến chủ đề về Tống Dụ mới có thể làm cho thiếu niên trước mắt liếc mắt nhìn mình một cái, nên tận lực dẫn đề tài về hướng đó.
“Vốn mình cho rằng Dụ ca đang gạt mình, thẳng đến lúc mình gặp Dụ ca ở buổi dạ tiệc tuần trước. Bạn ấy quả thật ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có thể làm cho người ta cảm thấy thân thiết. Tần Mạch, bạn học sinh vừa từ thành phố A chuyển đến kia, cũng trong vòng tròn xã giao, trước đó có chào hỏi Dụ ca. Các bạn là nhất kiến như cố, thế giữa chúng ta có thể lâu ngày sinh tình không?”
Bạch Tuyết Hân xoắn tóc, cười rộ lên: “Cho mình một cơ hội, để mình cho bạn toàn bộ sự dịu dàng. Hôm nay, mình có thể ngồi bên cạnh bạn không?”
Trong lòng cô tràn đầy mong chờ đặt trên người Tạ Tuy, nụ cười tươi tắn. Nhưng còn chưa nhận được đáp án, phía sau đã truyền đến một tiếng cười nhạo. Tiếng nói của thiếu niên lười biếng: “Vậy thì không được rồi.”
Âm thanh quen thuộc hết sức, khơi gợi lên hồi ức khiến cô cực kì khó chịu. Bạch Tuyết Hân trong nháy mắt toàn thân cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt.
Tạ Tuy lại nở nụ cười, ngay lập tức quét sạch vẻ lạnh lẽo.
Hội trường là dạng bậc thang, Tống Dụ chậm rãi từ phía trên đi xuống, mặc đồng phục học sinh, cắn viên kẹo, kỳ quái liếc nhìn cô ta một cái: “Sự dịu dàng của chị là cái gì? Đổ rượu hả?”
Bạch Tuyết Hân vừa nhìn thấy Tống Dụ liền hoảng loạn, nỗ lực duy trì biểu tình, viền mắt đã chậm rãi ửng đỏ, “Dụ ca…”
Tống Dụ chỉ nhắm vào câu nói của cô ta, vẻ mặt tự nhiên bảo: “Tránh ra đằng sau đi, chỗ bên cạnh cậu ấy là của tôi.”
Cậu đứng ở trên cao nhìn xuống Tạ Tuy, giọng điệu rất có ý tứ uy hiếp: “Nhường chỗ.”
Tạ Tuy mỉm cười, nhưng không để cho cậu toại nguyện, chỉ dùng âm thanh ngậm ý cười hỏi: “Đủ thời gian rồi sao?”
Tống Dụ: “???”
Sau đó rất nhanh kịp phản ứng.
Ồ, thời gian, cậu yêu cầu hắn cho cậu thời gian để bình tĩnh lại.
Tống Dụ: “…”
ĐM! Tôi đang giúp cậu từ chối sự theo đuổi của một người bụng dạ khó lường đấy! Còn cậu thì làm gì? Gây khó dễ cho tôi hả? Bây giờ là lúc nói về chuyện đó sao?
Bạch Tuyết Hân đứng ở bên cạnh, ánh mắt không chớp một cái rơi trên người cậu, biểu tình điềm đạm đáng yêu.
Tống Dụ cũng không muốn mất mặt, càng không muốn xấu hổ, chỉ vừa hàm hồ vừa lạnh nhạt bảo, “Ừm.”
Tạ Tuy: “Không trốn nữa?”
Tống Dụ trừng hắn: “Ừm!”
Tạ Tuy: “Bình tĩnh rồi sao?”
Tống Dụ nhịn không nổi nữa: “Ừ ừ ừ! Cậu rốt cuộc xong chưa.”
Tạ Tuy không chịu được, lập tức cười rộ lên, âm thanh khàn khàn như gãi nhẹ vào lòng người. Mặt mày hắn đều lộ ý cười, thuần túy, trong sáng. Hắn đứng dậy, “Vào đi.”
Để Bạch Tuyết Hân nhìn mà sửng sốt.
Tống Dụ rốt cuộc ngồi xuống bên cạnh hắn, trong lòng càng nghĩ càng giận.
Bạch Tuyết Hân đứng kế bên, nhìn mà hàm răng đều chua ê ẩm. Cô phí hết tâm tư, nói nhiều lời như vậy, Tạ Tuy thậm chí không muốn phản ứng một câu, dựa vào cái gì?
Nhưng mà cô cái gì cũng không thể nói thêm. Người còn lại là Tống Dụ, cũng không chọc nổi.
Ngọn lửa trong lòng Tống Dụ còn chưa dập tắt, ngước mắt, ánh nhìn lạnh lẽo: “Chị còn có việc sao?”
Bạch Tuyết Hân làm sao còn dám đụng vào cậu, mắt đỏ lên, hết sức oan ức cùng yếu đuối: “Không… không có gì. Dụ ca, có phải bạn vẫn còn giận mình hay không?”
Tống Dụ thiếu kiên nhẫn: “Nghĩ nhiều rồi.” Cậu ngay cả tên cô ta còn nhớ không rõ.
“……”
Vẻ mặt của Bạch Tuyết Hân hồng hồng trắng trắng, móng tay bấm vào da thịt, cười cứng đờ một chút, sau đó rời đi.
Còn lại cậu cùng Tạ Tuy, hai người, bầu không khí trong nháy mắt có chút xấu hổ.
Có điều, từ thời điểm cậu từ chối bức thư tình kia cũng đã hiểu rõ, hiện tại có thể bình tĩnh. Chuyện cũng chả có gì to tát, quá được hoan nghênh cũng không phải lỗi của cậu. Trốn tránh không giải quyết được vấn đề, tại sao người tỏ tình bình tĩnh như vậy, người được tỏ tình ngược lại hoảng loạn, căng thẳng chứ?
Tống Dụ nhìn về phía trước một hồi lâu, sau khi tổ chức ngôn ngữ đàng hoàng, nghiêng đầu: “Chị ta lúc nãy nói gì với cậu đó?”
Tạ Tuy tâm tình rất tốt, cong môi cười, “Nói cậu đối với tôi nhất kiến như cố.”
Tống Dụ: “Chỉ vậy thôi?”
Tạ Tuy: “Ừm.”
Tống Dụ: “Chị ta chưa nói đến Tần Mạch?”
Danh sách chương