Chỉ chốc lát sau, Đồ bưng một bát canh, sau đó cầm một phần thịt nướng dùng lá bọc lại, đi vào.
“Ta bảo Cổ đi chơi rồi.” Hắn vừa nói, vừa đặt bát canh và thịt nướng xuống sàn bên cạnh, sau đó đỡ Bách Nhĩ ngồi dựa vào tường “Đây là canh thú nhiều xương, là đám Ô Trĩ đặc biệt nấu cho ngươi đó, xương ở trong đều gỡ hết rồi, không sợ hóc đâu.”
Ánh mắt của Bách Nhĩ dừng ở trong bát, xuyên thấu qua ánh trăng có thể nhìn thấy nước canh trong bát màu trắng sữa, đậm sệt, hiển nhiên thời gian ninh không ngắn, hơn nữa ở trong còn có rất nhiều thịt. Y tự nhận mình đối xử rất khắc nghiệt với các á thú, nhất là mười mấy người ban đầu, cũng chẳng quan tâm họ có hận mình hay không, y chỉ cho rằng hiện tại mình biến thành bộ dạng này, bọn họ không cười thầm trong lòng đã là phúc hậu rồi, không ngờ còn có thể vì y mà làm việc này.
“Giúp ta cảm ơn họ.” Trầm mặc một lát, y nói.
“Có cái gì cảm ơn đâu, mấy thứ ngươi dạy cho họ chẳng lẽ còn không đáng một bát canh này.” Đồ dửng dưng nói, cầm lấy muỗng gỗ, múc canh cá lên, thổi cho bớt nóng mới đút cho Bách Nhĩ. Cái muỗng gỗ này là do Lão Thác khi biết Bách Nhĩ không ăn được, nhìn thấy cái muỗng to quấy đồ ăn trong nồi xương lớn mà nghĩ ra. Đồ cảm thấy rất tiện dụng, chứ nếu mà dùng bát đút trực tiếp, thì sẽ không đút được cái gì quá đặc, giống như món canh cá tối nay vậy.
“Cái đó không giống với…” Bách Nhĩ nuốt miếng canh cá ninh vừa mềm vừa nhừ, thì thầm. Lúc trước, y mang những á thú đó về, có thể nói chẳng phải tốt bụng gì, tuy sau này cũng tận tâm tận lực chỉ bảo, nhưng dù sao cũng không tính là ban ơn, mà chỉ là đôi bên cùng có lợi thôi. Nay bọn họ đối tốt với y như vậy, sao y có thể không cảm động chứ.
Y còn chưa dứt lời, ở dưới đã truyền tới tiếng gọi to của Hồng Dật “Bách Nhĩ, chúng ta không có làm biếng, mỗi ngày đều chạy bộ, luyện quyền! Ngươi phải mau khỏe lên, chúng ta còn muốn đi săn thú cùng ngươi đấy.”
Bách Nhĩ sửng sốt, không để ý tới muỗng canh cá Đồ đưa đến bên miệng, mắt nhìn về phía cửa sổ thông với trong sân. Sau khi Hồng Dật nói xong, liền truyền tới âm thanh tranh luận ồn ào, rồi lại nghe thấy Hồng Dật lớn giọng kêu “Bách Nhĩ, A Đề bảo mai là nhóm của y đi với thú nhân ra ngoài săn thú, ngươi muốn ăn gì, bảo Đồ và Cổ nói với chúng ta, chúng ta tìm về cho ngươi.” Nói tới đây, y còn có chút tiếc nuối mà thở dài “Đáng tiếc hiện tại khổ tử ma với khoai tím còn chưa mọc, không thì đã dùng nó ninh nhừ cho ngươi ăn rồi, như vậy mới ngon chứ.” Sau đó, lại là một trận ồn ào.
“Bách Nhĩ, Ô Trĩ nói y sẽ canh những người khác, không cho ai bỏ túi đá ngươi cho xuống đâu… Tuy rằng nó rất nặng.” Dừng một lát, y lại bổ sung thêm một câu “Bách Nhĩ, lúc nào chúng ta mới được tháo xuống đây?”
“Tới khi các ngươi không thấy nặng nữa.” Bách Nhĩ khẽ nói, khóe môi bất giác lộ ra nụ cười nhè nhẹ. Đồ thấy y vui vẻ, liền không lên tiếng ngăn cản mấy á thú kia.
“Bách Nhĩ, chúng ta phải đi rồi, không thì Đồ lại trở nên hung dữ lắm. Đúng rồi, Bách Nhĩ, Đồ xấu lắm, đều không cho chúng ta tới thăm ngươi, ngươi nhất định phải không để ý tới hắn hai ngày, không, ba ngày… Hửm? Năm ngày? Đúng, năm ngày. Bách Nhĩ, ngươi xem chúng ta đều biết đếm số rồi, còn dùng rất tốt nữa. Ngươi còn muốn dạy chúng ta cái gì nữa không? Chỉ cần ngươi mau chóng khỏe lên, chúng ta nhất định sẽ nghiêm túc học!”
Đồ không ngờ mình còn định cho bọn họ nói thêm vài câu, kết quả lại bị hãm hại, mặt hắn lập tức đen đi, đứng lên, định đi ra, thì lại nghe thấy Hồng Dật hô to một tiếng “Bách Nhĩ, chúng ta đi đây.” Sau đó là tiếng bước chân lộn xộn vang lên, một đám người nhanh chóng chạy xa, hiển nhiên cũng biết mình đã chọc giận con sư tử lai báo này rồi.
Bách Nhĩ khẽ cười lên tiếng, nói “Ngươi đi đâu đấy, ta còn chưa ăn xong đâu.” Trải qua các á thú ầm ĩ một phen, y lại cảm thấy tâm tư tích tụ mấy ngày nay nhẹ nhõm đi không ít.
Đồ hừ một tiếng, ngồi trở lại chỗ cũ, vừa đút cho Bách Nhĩ, vừa không vui nói “Ngươi đừng nghe họ nói, mấy á thú đó thích nhất là rảnh rỗi đi tìm việc.”
“Đừng nghe họ nói cái gì?” Bách Nhĩ mỉm cười, liếc mắt nhìn hắn, giọng nói hơi khàn, lơ đãng thoát ra tia biếng nhác.
Đồ chỉ cảm thấy hạ thân mình căng ra, có chút ăn không tiêu, hắn cảnh cáo “Bách Nhĩ, đừng nhìn ta như vậy!” Vốn mùi trên người Bách Nhĩ đã khiến hắn có chút chịu không nổi rồi, giờ y còn nhìn như vậy, cộng thêm ngữ điệu, quả thật muốn mạng của hắn mà.
Bách Nhĩ ho nhẹ một tiếng, nhịn cười, buông mắt xuống “Được.”
Đồ thả lỏng, lại có chút mất mát, nếu Bách Nhĩ nói không thì… Hắn nhanh chóng dừng hình ảnh ngày càng đi quá mức trong đầu mình lại, chuyên tâm đút cho Bách Nhĩ.
“Mai để đám Hồng Dật đến đây đi.” Im lặng một lát, Bách Nhĩ đột nhiên mở miệng.
“Để làm gì?” Đồ lập tức cảnh giác, hắn cảm thấy các á thú thích nhất là nói nhảm, lỡ lúc đó Bách Nhĩ thật sự nghe lời họ nói, vậy hắn xui xẻo rồi. Ai bảo mấy ngày nay vì chuyện của Bách Nhĩ, hắn đối với ai cũng chẳng hòa nhã chút nào, bởi vậy các á thú cũng chịu không ít khổ đâu.
“Hiện tại ta đang rảnh, vừa vặn dạy họ một vài thứ.” Bách Nhĩ nhìn thấy bộ dáng chim sợ cành cong của hắn, y liền nén cười, kiên nhẫn giải thích.
Chỉ cần không phải hỏi chuyện liên quan tới hắn là được. Đồ thở nhẹ ra, lúc này mới đồng ý.
“Bách Nhĩ, ngươi ăn chút thịt đi, cứ ăn canh mãi không đủ no đâu.” Sau khi đút nửa bát canh, Đồ cầm miếng thịt nướng đặt một bên đã được cẩn thận cắt nhỏ, khuyên nhủ. Mấy ngày nay Bách Nhĩ cũng không chịu ăn một chút thịt nào, vô luận khuyên thế nào cũng vô dụng.
Quả nhiên, với lời nói của hắn, Bách Nhĩ chỉ trầm mặc, đồng thời cũng không chịu há mồm nhận miếng thịt hắn đưa tới bên miệng. Nhưng mà sau mấy ngày suy nghĩ và hỏi đám người Tát, Đồ đại khái cũng đã tìm ra nguyên nhân, nên hắn đâu có dễ dàng buông tay như mấy lần trước.
“Ta biết ngươi sợ đi đại tiện, thế nhưng không thể không ăn thịt như vậy mãi được, thế làm sao mà khỏe lên được chứ?” Ở cùng Bách Nhĩ, họ cũng dần dần học được một vài từ hơi lịch sự, thế nhưng trong mắt họ, thật ra chẳng có gì khác biệt cả “Hơn nữa ngươi đã là bạn đời của ta, ta giúp ngươi mấy chuyện đó, có cái gì phải xấu hổ đâu.” Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên bế Bách Nhĩ đi tiểu, Bách Nhĩ đã xấu hổ tới mức mặt đỏ bừng lên, cũng không thể tiểu ra được, tới sau này mới quen dần. Còn đại tiện, Bách Nhĩ sẽ càng cảm thấy xấu hổ hơn, nên mới không chịu ăn thịt.
Cũng không biết câu nói đó của hắn có làm Bách Nhĩ xúc động hay không, ngay khi hắn còn muốn tiếp tục khuyên bảo, Bách Nhĩ đã mở miệng “Ngươi rửa tay chưa?” Vừa làm chuyện như vậy, rồi còn lau cơ thể cho y, sau đó liền đút cho y ăn… Nghĩ tới đây, Bách Nhĩ liền thấy buồn bực, tự trách mình vừa nãy không tập trung.
“A…” Đồ xém nữa là bị sặc nước miếng, nghe ra ý tứ chịu ăn của y, hắn vừa vui mừng vừa xấu hổ, cuống quýt buông bọc thịt xuống, chạy ra bên ngoài “Ta đi rửa ngay đây.” Vừa chạy vừa nhét miếng thịt lúc nãy cầm lên, cho vào miệng. Bách Nhĩ không ăn, thì hắn ăn. Vô luận là thú nhân hay là á thú đều không thể lãng phí thức ăn được.
Chờ sau khi hắn rời khỏi đây, sắc mặt Bách Nhĩ nháy mắt trầm lạnh đi, ánh mắt lộ ra sắc cương nghị tiêu điều. Một đời như vậy, không bằng chết quách đi. Y tuyệt đối sẽ không cho phép mình cứ như thế, dù cho lại phải trả giá bằng nhiều khổ cực, mồ hôi và máu đi nữa.
Đồ biết Bách Nhĩ thích sạch sẽ, nên sau khi đút cho y ăn xong, hắn liềm bế y tới bên hồ tắm rửa. Khi đó bóng đêm đã buông sâu xuống, mọi người mệt nhọc một ngày đều đã đi ngủ từ lâu, từ lầu hai còn có thể nghe thấy tiếng ngáy của Tiểu Cổ ở lầu một.
Lúc tắm rửa, Đồ không khống chế được lại đòi hỏi Bách Nhĩ một hồi ở bên hồ, Bách Nhĩ cũng không từ chối, ai bảo cơ thể y hiện tại lại đói khát như vậy chứ. Cũng chẳng phải nữ nhân, cần gì xấu hổ. Điều y tiếc nuối duy nhất là mình không đáp lại được cho đối phương, trong lòng không khỏi có chút áy náy.
Đêm nay, Đồ ngủ bên cạnh Bách Nhĩ, không trở về phòng cách vách nữa. Sau khi chờ người nằm bên khẽ truyền ra tiếng ngáy, Bách Nhĩ mới tập trung *** thần, với ý niệm tập hợp ở Vĩ Lư, y muốn biết mấy chân khí kia đến tột cùng là sao. Nhưng mà cố gắng thật lâu, ngoại trừ phát hiện nội lực ở chỗ đó kết thành một hòn đá lửa nóng cháy cỡ nắm tay không ngừng chuyển động, thì không nhìn ra được mặt khác.
Chính là bởi vì như vậy, nên y mới có thể toát ra cái mùi phát tình quỷ dị đó? Bách Nhĩ có chút tức giận, ý đồ dùng ý thức lẻn vào chỗ sâu của hòn đá lửa đó, muốn tìm kiếm nguồn gốc tạo thành tất cả chuyện này, nhưng vừa mới vào thăm dò liền bị bắn ra, cùng bị bắn ra còn có một ít nội lực mỏng manh vây quanh ngoài cùng hòn đá lửa chưa kịp bị hấp thu hoàn toàn, cơ thể đồng thời trở nên khô nóng. Bách Nhĩ bất chấp dục vọng bị gợi lên, hình thành lực kéo lớn ở chỗ viên đá lửa chuyển động, dùng hết sức lực tìm cách kéo chân khí kia xuống khiếu sinh tử, sau đó dẫn vào mạch Đốc. Mạch Đốc trống rỗng sau khi được tia nội lực kia rót vào, có một cảm giác như nắng hạn gặp mưa rào, thoải mái nói không nên lời. Bách Nhĩ thử nhúc nhích, y phát hiện đầu mình có thể cử động được. Nhưng chỉ ngay sau đó, cơn đau đầu như muốn vỡ ra đã thổi bay vui sướng vừa mới dâng lên trong y, Bách Nhĩ kêu rên thành tiếng, sau đó y như chợt nhớ tới cái gì, liền vội vàng cắn chặt khớp hàm, cố gắng không cho mình phát ra âm thanh, để tránh đánh thức người bên cạnh đã mệt mỏi cả ngày.
Là do vừa mới dùng ý niệm quá mức. Y biết là nguyên nhân này, nên cũng không lo lắng lắm, chỉ cố gắng nhẫn nại, chờ cơn đau giảm bớt. Nhưng mà đau đớn vừa dịu đi, dục vọng bị xem nhẹ lại như thủy triều dâng lên. Ngực của y phập phồng kịch liệt, quay đầu nhìn Đồ đang ngủ say, cuối cùng bỏ ý định đánh thức đối phương. Dù thể lực của thú nhân có tốt hơn nữa, cũng không thể chịu nổi cơ thể vĩnh viễn không thỏa mãn với dục vọng này của y.
Thế nhưng y lại không biết, lúc cơ thể mình dâng lên dục vọng cũng sẽ đồng thời tỏa ra mùi phát tình mãnh liệt hơn bình thường. Cho nên dù Đồ đang mơ màng, nhưng vẫn biết đè lên, làm được một nửa mới tỉnh táo hoàn toàn. Có điều cuối cùng vẫn là mệt mỏi quá, sau khi làm xong, cứ như vậy chôn hạ thân trong cơ thể y, rồi thiếp đi.
Bách Nhĩ bị ôm, nửa ghé vào trước ngực hắn, lúc này y cũng không dám lại đi thăm dò viên đá lửa kia như lúc nãy nữa, đau đầu chỉ là thứ yếu, nhưng nếu lại biến mình thành không thỏa mãn với dục vọng, vậy sẽ rất phiền toái. Vì thế y đơn giản thả lỏng *** thần, rất nhanh sau đó cũng mơ màng thiếp đi.
Bởi vì ở tư thế này, sáng hôm sau tự nhiên không tránh khỏi chiến đấu kịch liệt một hồi. May mà hôm qua Đồ mới đi săn, nên hôm nay chỉ cần ở lại trong thung lũng, nếu không Bách Nhĩ sẽ rất lo lắng cho an nguy của hắn.
Chuyện cổ của Bách Nhĩ có thể cử động, lúc Đồ đút bữa sáng cho y mới phát hiện ra. Lúc ấy hắn vui mừng tới xém nữa là làm đổ bát thức ăn. Tuy hắn không ngại chăm sóc Bách Nhĩ suốt đời, thế nhưng nếu y có thể khỏe lên, ai lại không mong muốn chứ.
Bách Nhĩ thấy vui mừng, bi thương của hắn đều xuất phát từ đáy lòng, hoàn toàn không có vẻ bình tĩnh, khôn khéo trước mặt những người khác, trong lòng y không khỏi xúc động. Dù cho y vẫn chưa hiểu phải làm sao mới thích một nam nhân khác, thế nhưng nếu đã định trước sau này hai người sống bên nhau trọn đời, vậy y sẽ sẵn lòng cố gắng thử, chứ không phải luôn nhận hưởng thụ đơn phương từ người kia.
Ăn xong bữa sáng, Đồ liền đi báo cho mười mấy á thú đầu tiên kia chuyện Bách Nhĩ muốn gặp họ, khiến họ trong phút chốc trở nên khẩn trương, lo lắng có phải lời tối qua mình nói làm Bách Nhĩ nổi giận không.
“Chắc là vậy.” Lúc bị truy hỏi, Đồ mập mờ đáp lại, trong lòng lại thấy mừng rỡ, hắn thầm nghĩ, ai bảo các ngươi hại ta, ta cũng muốn cho các ngươi khẩn trương một lát, mới biết là không được nói lung tung.
Cho nên lúc Bách Nhĩ nhìn thấy mười hai á thú, ngoại trừ A Đề cùng thú nhân ra ngoài săn thú, thì bọn họ gần như đều lết chân trên sàn nhà, giống như chú chim cút rụt hai vai, lề mề đi tới.
P/S: cứ thế này là chúng ta sắp được thấy bánh bao rùi)
“Ta bảo Cổ đi chơi rồi.” Hắn vừa nói, vừa đặt bát canh và thịt nướng xuống sàn bên cạnh, sau đó đỡ Bách Nhĩ ngồi dựa vào tường “Đây là canh thú nhiều xương, là đám Ô Trĩ đặc biệt nấu cho ngươi đó, xương ở trong đều gỡ hết rồi, không sợ hóc đâu.”
Ánh mắt của Bách Nhĩ dừng ở trong bát, xuyên thấu qua ánh trăng có thể nhìn thấy nước canh trong bát màu trắng sữa, đậm sệt, hiển nhiên thời gian ninh không ngắn, hơn nữa ở trong còn có rất nhiều thịt. Y tự nhận mình đối xử rất khắc nghiệt với các á thú, nhất là mười mấy người ban đầu, cũng chẳng quan tâm họ có hận mình hay không, y chỉ cho rằng hiện tại mình biến thành bộ dạng này, bọn họ không cười thầm trong lòng đã là phúc hậu rồi, không ngờ còn có thể vì y mà làm việc này.
“Giúp ta cảm ơn họ.” Trầm mặc một lát, y nói.
“Có cái gì cảm ơn đâu, mấy thứ ngươi dạy cho họ chẳng lẽ còn không đáng một bát canh này.” Đồ dửng dưng nói, cầm lấy muỗng gỗ, múc canh cá lên, thổi cho bớt nóng mới đút cho Bách Nhĩ. Cái muỗng gỗ này là do Lão Thác khi biết Bách Nhĩ không ăn được, nhìn thấy cái muỗng to quấy đồ ăn trong nồi xương lớn mà nghĩ ra. Đồ cảm thấy rất tiện dụng, chứ nếu mà dùng bát đút trực tiếp, thì sẽ không đút được cái gì quá đặc, giống như món canh cá tối nay vậy.
“Cái đó không giống với…” Bách Nhĩ nuốt miếng canh cá ninh vừa mềm vừa nhừ, thì thầm. Lúc trước, y mang những á thú đó về, có thể nói chẳng phải tốt bụng gì, tuy sau này cũng tận tâm tận lực chỉ bảo, nhưng dù sao cũng không tính là ban ơn, mà chỉ là đôi bên cùng có lợi thôi. Nay bọn họ đối tốt với y như vậy, sao y có thể không cảm động chứ.
Y còn chưa dứt lời, ở dưới đã truyền tới tiếng gọi to của Hồng Dật “Bách Nhĩ, chúng ta không có làm biếng, mỗi ngày đều chạy bộ, luyện quyền! Ngươi phải mau khỏe lên, chúng ta còn muốn đi săn thú cùng ngươi đấy.”
Bách Nhĩ sửng sốt, không để ý tới muỗng canh cá Đồ đưa đến bên miệng, mắt nhìn về phía cửa sổ thông với trong sân. Sau khi Hồng Dật nói xong, liền truyền tới âm thanh tranh luận ồn ào, rồi lại nghe thấy Hồng Dật lớn giọng kêu “Bách Nhĩ, A Đề bảo mai là nhóm của y đi với thú nhân ra ngoài săn thú, ngươi muốn ăn gì, bảo Đồ và Cổ nói với chúng ta, chúng ta tìm về cho ngươi.” Nói tới đây, y còn có chút tiếc nuối mà thở dài “Đáng tiếc hiện tại khổ tử ma với khoai tím còn chưa mọc, không thì đã dùng nó ninh nhừ cho ngươi ăn rồi, như vậy mới ngon chứ.” Sau đó, lại là một trận ồn ào.
“Bách Nhĩ, Ô Trĩ nói y sẽ canh những người khác, không cho ai bỏ túi đá ngươi cho xuống đâu… Tuy rằng nó rất nặng.” Dừng một lát, y lại bổ sung thêm một câu “Bách Nhĩ, lúc nào chúng ta mới được tháo xuống đây?”
“Tới khi các ngươi không thấy nặng nữa.” Bách Nhĩ khẽ nói, khóe môi bất giác lộ ra nụ cười nhè nhẹ. Đồ thấy y vui vẻ, liền không lên tiếng ngăn cản mấy á thú kia.
“Bách Nhĩ, chúng ta phải đi rồi, không thì Đồ lại trở nên hung dữ lắm. Đúng rồi, Bách Nhĩ, Đồ xấu lắm, đều không cho chúng ta tới thăm ngươi, ngươi nhất định phải không để ý tới hắn hai ngày, không, ba ngày… Hửm? Năm ngày? Đúng, năm ngày. Bách Nhĩ, ngươi xem chúng ta đều biết đếm số rồi, còn dùng rất tốt nữa. Ngươi còn muốn dạy chúng ta cái gì nữa không? Chỉ cần ngươi mau chóng khỏe lên, chúng ta nhất định sẽ nghiêm túc học!”
Đồ không ngờ mình còn định cho bọn họ nói thêm vài câu, kết quả lại bị hãm hại, mặt hắn lập tức đen đi, đứng lên, định đi ra, thì lại nghe thấy Hồng Dật hô to một tiếng “Bách Nhĩ, chúng ta đi đây.” Sau đó là tiếng bước chân lộn xộn vang lên, một đám người nhanh chóng chạy xa, hiển nhiên cũng biết mình đã chọc giận con sư tử lai báo này rồi.
Bách Nhĩ khẽ cười lên tiếng, nói “Ngươi đi đâu đấy, ta còn chưa ăn xong đâu.” Trải qua các á thú ầm ĩ một phen, y lại cảm thấy tâm tư tích tụ mấy ngày nay nhẹ nhõm đi không ít.
Đồ hừ một tiếng, ngồi trở lại chỗ cũ, vừa đút cho Bách Nhĩ, vừa không vui nói “Ngươi đừng nghe họ nói, mấy á thú đó thích nhất là rảnh rỗi đi tìm việc.”
“Đừng nghe họ nói cái gì?” Bách Nhĩ mỉm cười, liếc mắt nhìn hắn, giọng nói hơi khàn, lơ đãng thoát ra tia biếng nhác.
Đồ chỉ cảm thấy hạ thân mình căng ra, có chút ăn không tiêu, hắn cảnh cáo “Bách Nhĩ, đừng nhìn ta như vậy!” Vốn mùi trên người Bách Nhĩ đã khiến hắn có chút chịu không nổi rồi, giờ y còn nhìn như vậy, cộng thêm ngữ điệu, quả thật muốn mạng của hắn mà.
Bách Nhĩ ho nhẹ một tiếng, nhịn cười, buông mắt xuống “Được.”
Đồ thả lỏng, lại có chút mất mát, nếu Bách Nhĩ nói không thì… Hắn nhanh chóng dừng hình ảnh ngày càng đi quá mức trong đầu mình lại, chuyên tâm đút cho Bách Nhĩ.
“Mai để đám Hồng Dật đến đây đi.” Im lặng một lát, Bách Nhĩ đột nhiên mở miệng.
“Để làm gì?” Đồ lập tức cảnh giác, hắn cảm thấy các á thú thích nhất là nói nhảm, lỡ lúc đó Bách Nhĩ thật sự nghe lời họ nói, vậy hắn xui xẻo rồi. Ai bảo mấy ngày nay vì chuyện của Bách Nhĩ, hắn đối với ai cũng chẳng hòa nhã chút nào, bởi vậy các á thú cũng chịu không ít khổ đâu.
“Hiện tại ta đang rảnh, vừa vặn dạy họ một vài thứ.” Bách Nhĩ nhìn thấy bộ dáng chim sợ cành cong của hắn, y liền nén cười, kiên nhẫn giải thích.
Chỉ cần không phải hỏi chuyện liên quan tới hắn là được. Đồ thở nhẹ ra, lúc này mới đồng ý.
“Bách Nhĩ, ngươi ăn chút thịt đi, cứ ăn canh mãi không đủ no đâu.” Sau khi đút nửa bát canh, Đồ cầm miếng thịt nướng đặt một bên đã được cẩn thận cắt nhỏ, khuyên nhủ. Mấy ngày nay Bách Nhĩ cũng không chịu ăn một chút thịt nào, vô luận khuyên thế nào cũng vô dụng.
Quả nhiên, với lời nói của hắn, Bách Nhĩ chỉ trầm mặc, đồng thời cũng không chịu há mồm nhận miếng thịt hắn đưa tới bên miệng. Nhưng mà sau mấy ngày suy nghĩ và hỏi đám người Tát, Đồ đại khái cũng đã tìm ra nguyên nhân, nên hắn đâu có dễ dàng buông tay như mấy lần trước.
“Ta biết ngươi sợ đi đại tiện, thế nhưng không thể không ăn thịt như vậy mãi được, thế làm sao mà khỏe lên được chứ?” Ở cùng Bách Nhĩ, họ cũng dần dần học được một vài từ hơi lịch sự, thế nhưng trong mắt họ, thật ra chẳng có gì khác biệt cả “Hơn nữa ngươi đã là bạn đời của ta, ta giúp ngươi mấy chuyện đó, có cái gì phải xấu hổ đâu.” Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên bế Bách Nhĩ đi tiểu, Bách Nhĩ đã xấu hổ tới mức mặt đỏ bừng lên, cũng không thể tiểu ra được, tới sau này mới quen dần. Còn đại tiện, Bách Nhĩ sẽ càng cảm thấy xấu hổ hơn, nên mới không chịu ăn thịt.
Cũng không biết câu nói đó của hắn có làm Bách Nhĩ xúc động hay không, ngay khi hắn còn muốn tiếp tục khuyên bảo, Bách Nhĩ đã mở miệng “Ngươi rửa tay chưa?” Vừa làm chuyện như vậy, rồi còn lau cơ thể cho y, sau đó liền đút cho y ăn… Nghĩ tới đây, Bách Nhĩ liền thấy buồn bực, tự trách mình vừa nãy không tập trung.
“A…” Đồ xém nữa là bị sặc nước miếng, nghe ra ý tứ chịu ăn của y, hắn vừa vui mừng vừa xấu hổ, cuống quýt buông bọc thịt xuống, chạy ra bên ngoài “Ta đi rửa ngay đây.” Vừa chạy vừa nhét miếng thịt lúc nãy cầm lên, cho vào miệng. Bách Nhĩ không ăn, thì hắn ăn. Vô luận là thú nhân hay là á thú đều không thể lãng phí thức ăn được.
Chờ sau khi hắn rời khỏi đây, sắc mặt Bách Nhĩ nháy mắt trầm lạnh đi, ánh mắt lộ ra sắc cương nghị tiêu điều. Một đời như vậy, không bằng chết quách đi. Y tuyệt đối sẽ không cho phép mình cứ như thế, dù cho lại phải trả giá bằng nhiều khổ cực, mồ hôi và máu đi nữa.
Đồ biết Bách Nhĩ thích sạch sẽ, nên sau khi đút cho y ăn xong, hắn liềm bế y tới bên hồ tắm rửa. Khi đó bóng đêm đã buông sâu xuống, mọi người mệt nhọc một ngày đều đã đi ngủ từ lâu, từ lầu hai còn có thể nghe thấy tiếng ngáy của Tiểu Cổ ở lầu một.
Lúc tắm rửa, Đồ không khống chế được lại đòi hỏi Bách Nhĩ một hồi ở bên hồ, Bách Nhĩ cũng không từ chối, ai bảo cơ thể y hiện tại lại đói khát như vậy chứ. Cũng chẳng phải nữ nhân, cần gì xấu hổ. Điều y tiếc nuối duy nhất là mình không đáp lại được cho đối phương, trong lòng không khỏi có chút áy náy.
Đêm nay, Đồ ngủ bên cạnh Bách Nhĩ, không trở về phòng cách vách nữa. Sau khi chờ người nằm bên khẽ truyền ra tiếng ngáy, Bách Nhĩ mới tập trung *** thần, với ý niệm tập hợp ở Vĩ Lư, y muốn biết mấy chân khí kia đến tột cùng là sao. Nhưng mà cố gắng thật lâu, ngoại trừ phát hiện nội lực ở chỗ đó kết thành một hòn đá lửa nóng cháy cỡ nắm tay không ngừng chuyển động, thì không nhìn ra được mặt khác.
Chính là bởi vì như vậy, nên y mới có thể toát ra cái mùi phát tình quỷ dị đó? Bách Nhĩ có chút tức giận, ý đồ dùng ý thức lẻn vào chỗ sâu của hòn đá lửa đó, muốn tìm kiếm nguồn gốc tạo thành tất cả chuyện này, nhưng vừa mới vào thăm dò liền bị bắn ra, cùng bị bắn ra còn có một ít nội lực mỏng manh vây quanh ngoài cùng hòn đá lửa chưa kịp bị hấp thu hoàn toàn, cơ thể đồng thời trở nên khô nóng. Bách Nhĩ bất chấp dục vọng bị gợi lên, hình thành lực kéo lớn ở chỗ viên đá lửa chuyển động, dùng hết sức lực tìm cách kéo chân khí kia xuống khiếu sinh tử, sau đó dẫn vào mạch Đốc. Mạch Đốc trống rỗng sau khi được tia nội lực kia rót vào, có một cảm giác như nắng hạn gặp mưa rào, thoải mái nói không nên lời. Bách Nhĩ thử nhúc nhích, y phát hiện đầu mình có thể cử động được. Nhưng chỉ ngay sau đó, cơn đau đầu như muốn vỡ ra đã thổi bay vui sướng vừa mới dâng lên trong y, Bách Nhĩ kêu rên thành tiếng, sau đó y như chợt nhớ tới cái gì, liền vội vàng cắn chặt khớp hàm, cố gắng không cho mình phát ra âm thanh, để tránh đánh thức người bên cạnh đã mệt mỏi cả ngày.
Là do vừa mới dùng ý niệm quá mức. Y biết là nguyên nhân này, nên cũng không lo lắng lắm, chỉ cố gắng nhẫn nại, chờ cơn đau giảm bớt. Nhưng mà đau đớn vừa dịu đi, dục vọng bị xem nhẹ lại như thủy triều dâng lên. Ngực của y phập phồng kịch liệt, quay đầu nhìn Đồ đang ngủ say, cuối cùng bỏ ý định đánh thức đối phương. Dù thể lực của thú nhân có tốt hơn nữa, cũng không thể chịu nổi cơ thể vĩnh viễn không thỏa mãn với dục vọng này của y.
Thế nhưng y lại không biết, lúc cơ thể mình dâng lên dục vọng cũng sẽ đồng thời tỏa ra mùi phát tình mãnh liệt hơn bình thường. Cho nên dù Đồ đang mơ màng, nhưng vẫn biết đè lên, làm được một nửa mới tỉnh táo hoàn toàn. Có điều cuối cùng vẫn là mệt mỏi quá, sau khi làm xong, cứ như vậy chôn hạ thân trong cơ thể y, rồi thiếp đi.
Bách Nhĩ bị ôm, nửa ghé vào trước ngực hắn, lúc này y cũng không dám lại đi thăm dò viên đá lửa kia như lúc nãy nữa, đau đầu chỉ là thứ yếu, nhưng nếu lại biến mình thành không thỏa mãn với dục vọng, vậy sẽ rất phiền toái. Vì thế y đơn giản thả lỏng *** thần, rất nhanh sau đó cũng mơ màng thiếp đi.
Bởi vì ở tư thế này, sáng hôm sau tự nhiên không tránh khỏi chiến đấu kịch liệt một hồi. May mà hôm qua Đồ mới đi săn, nên hôm nay chỉ cần ở lại trong thung lũng, nếu không Bách Nhĩ sẽ rất lo lắng cho an nguy của hắn.
Chuyện cổ của Bách Nhĩ có thể cử động, lúc Đồ đút bữa sáng cho y mới phát hiện ra. Lúc ấy hắn vui mừng tới xém nữa là làm đổ bát thức ăn. Tuy hắn không ngại chăm sóc Bách Nhĩ suốt đời, thế nhưng nếu y có thể khỏe lên, ai lại không mong muốn chứ.
Bách Nhĩ thấy vui mừng, bi thương của hắn đều xuất phát từ đáy lòng, hoàn toàn không có vẻ bình tĩnh, khôn khéo trước mặt những người khác, trong lòng y không khỏi xúc động. Dù cho y vẫn chưa hiểu phải làm sao mới thích một nam nhân khác, thế nhưng nếu đã định trước sau này hai người sống bên nhau trọn đời, vậy y sẽ sẵn lòng cố gắng thử, chứ không phải luôn nhận hưởng thụ đơn phương từ người kia.
Ăn xong bữa sáng, Đồ liền đi báo cho mười mấy á thú đầu tiên kia chuyện Bách Nhĩ muốn gặp họ, khiến họ trong phút chốc trở nên khẩn trương, lo lắng có phải lời tối qua mình nói làm Bách Nhĩ nổi giận không.
“Chắc là vậy.” Lúc bị truy hỏi, Đồ mập mờ đáp lại, trong lòng lại thấy mừng rỡ, hắn thầm nghĩ, ai bảo các ngươi hại ta, ta cũng muốn cho các ngươi khẩn trương một lát, mới biết là không được nói lung tung.
Cho nên lúc Bách Nhĩ nhìn thấy mười hai á thú, ngoại trừ A Đề cùng thú nhân ra ngoài săn thú, thì bọn họ gần như đều lết chân trên sàn nhà, giống như chú chim cút rụt hai vai, lề mề đi tới.
P/S: cứ thế này là chúng ta sắp được thấy bánh bao rùi)
Danh sách chương