“Còn đào hố nữa à?” Duẫn hỏi. Xem ra trong mắt hắn, hố bẫy có thể gài được cả trường giác thú, như vậy dùng cách này để phòng ngự dã thú hẳn là hiểu quả cũng rất tốt.

“Không kịp đâu.” Bách Nhĩ lắc đầu “Ta đi xem thử, ngươi ở đây, có gì thì kêu một tiếng.” Nếu xét về thính lực, y tự biết mình kém hơn thú nhân, đặc biệt là thú nhân bị mù.

Nói xong, lấy mấy con trường giác thú làm trung tâm, y dò xét địa thế xung quanh một lần, trong lòng tính toán, rồi gọi Duẫn qua, hai người hợp lực nhấc mấy tảng đá lớn đặt xuống vị trí y đã định. Lúc hành quân đánh giặc luôn không được rời khỏi trận pháp, y có chút nghiên cứu với nơi này, thời điểm hiện tại thiếu thốn nhân thủ, chỉ có thể dựa vào cảnh vật chung quanh, dùng đá phối hợp với cây cối, dây leo khô, cây bụi bày ra một mê trận đơn giản, tuy không có tính sát thương, nhưng ngăn cản dã thú tiến vào trong một thời gian ngắn hẳn là có thể. Đáng tiếc đá trong rừng có hạn, phải chạy ra phía sau thật xa mới có thể tìm được những tảng thích hợp, giữa lúc thiếu chút nữa đụng phải một con nhím. May là con nhím này đi lại chậm chạp, nếu không hai người liền phiền toái rồi. Thời điểm đặt tảng đá cuối cùng, Duẫn đột nhiên dừng lại, dỏng tai lắng nghe một lát, sau đó sắc mặt hắn khẽ biến.

“Hỏng rồi, là tiểu nhĩ thú.”

Bách Nhĩ cũng ngưng thần nghe ngóng, có điều y không nghe được bất cứ cái gì, y không biết sao Duẫn lại phán đoán là tiểu nhĩ thú, thế nhưng lại không có một chút hoài nghi. Tốc độ của hai người nhanh hơn, khi ở gần nơi bố trí mê trận rốt cuộc nhìn thấy một con thú đầu nhọn màu nâu đen, lớn cỡ chó ngao trưởng thành lúc ẩn lúc hiện trong rừng cây, chạy về phía bọn họ, bởi vì có bụi rậm che khuất, nhất thời không rõ số lượng là bao nhiêu.

“Mau lên.” Bách Nhĩ cảm giác trán mình chảy mồ hôi. Lại nhìn qua Duẫn so với y cũng không khá khẩm hơn là bao.

Bởi vì bước nhanh hơn, Duẫn còn chưa thể thích ứng, chân vấp phải một rễ cây chôn dưới tuyết, lảo đảo một chút, tảng đá hai người đang khiêng nhất thời rơi xuống đất, may là không nện vào chân.

“Đều tại ta, nếu không phải ta bị mù…” Duẫn phiền muộn đánh mình tự trách, chưa có khắc nào hắn thấy khó chịu vì không nhìn thấy như bây giờ, hắn nghĩ nếu mình không bị mù, nếu không phải Bách Nhĩ vì chiếu cố hắn mà đi chậm lại, hai người đã sớm bố trí xong rồi, làm gì cần phải hoang mang, vội vàng như hiện tại.

“Có bị trẹo chân không?” Bách Nhĩ cắt ngang lời hắn, hỏi.

Duẫn sửng sốt, theo phản xạ xoay chân, rồi lắc đầu “Không.”

“Vậy thì tiếp tục.” Thấy tiểu nhĩ thú sắp tới gần, Bách Nhĩ nào còn thời gian nghe hắn nói nhảm.

Bởi vì sai lầm của mình, Duẫn áy náy vô cùng, nhưng lại không nghe ra trách cứ cùng chán ghét trong giọng nói của Bách Nhĩ, hắn thành thành thật thật xoay người nâng tảng đá lên, muốn tận lực đi nhanh hơn để bù lại sai lầm của mình.

“Đi vững một chút, đừng vội.” Dường như biết hắn suy nghĩ cái gì, thời điểm hắn bước nửa bước đầu tiên, Bách Nhĩ đã mở miệng dặn dò.

Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của y, trong lòng Duẫn vốn hơi hoảng loạn chợt tỉnh táo lại, ừ một tiếng, thả chậm bước chân cho vững vàng, yêu cầu mình không được xảy ra tình huống trượt chân như vừa nãy nữa. Trước khi tiểu nhĩ thú đuổi tới, hai người đã đặt tảng đá cuối cùng ở vị trí trận nhãn.

Mê trận được sắp xếp xong.

“Nếu mắt ngươi không nhìn thấy, ngươi cũng sẽ không cùng ta đi săn. Nếu không có ngươi, ta cũng không nhấc được những tảng đá đó. Ngươi nghĩ rằng một mình ta có thể săn được trường giác thú sao?” Ngồi trên mình một con trường giác thú, Bách Nhĩ đột nhiên nói. Bởi vì khiêng đá tốn rất nhiều sức lực, hiện tại tay y run đến mức ngay cả gai thú cũng không cầm nổi, đừng nói là leo lên cây, bởi vậy chỉ có thể cầu nguyện mê trận này cũng có tác dụng với dã thú dị giới.

Những lời không đầu không đuôi của y, một lát sau Duẫn mới nhận ra đây là lời đáp lại khi hắn bắt đầu tự trách, tâm trạng vẫn đang rầu rĩ chợt sáng bừng lên. Hắn vốn không phải là người thích chú tâm đến chuyện nhỏ nhặt, nếu không khi bị mù cùng với Ni Nhã bỏ đi, chỉ sợ *** thần đã sớm sa sút, cũng sẽ không ở đó, khi Bách Nhĩ tìm tới cửa còn có thể đồng ý cùng y đi săn. Hắn muốn sống tiếp, còn muốn sống thật tốt. Đúng như lời Bách Nhĩ nói, nếu hắn không bị mù, lúc này hắn chính là đang hưởng thụ đãi ngộ của thú nhân cường tráng trong tộc, căn bản không cần cùng một á thú bị tộc nhân bài xích đi săn trong mùa tuyết rơi, cho nên hoàn toàn không cần phải vì thế mà tự trách. Đây chẳng qua là một sự thật mà thôi. Nhất là hiện tại hắn không phải không có cái gì, hắn còn có thể bỏ ra sức lực, còn có thể cung cấp kinh nghiệm đi săn phong phú của mình, mà không phải nằm trong cái lều của bản thân, dựa vào thức ăn bố thí thỉnh thoảng có một lần từ bộ lạc, sau đó chậm rãi chờ cái chết.

“Duẫn, ngươi leo lên cây đi… Tiểu nhĩ thú sẽ không biết leo cây chứ?” Bách Nhĩ nhìn vẻ mặt hắn hiển nhiên đã nghĩ thông suốt, vì thế y phân phó, rồi đột nhiên nhớ tới vấn đề này, y kinh hoảng hỏi. Nếu tiểu nhĩ thú leo cây được, vậy bố trí của bọn họ không phải là uổng phí sao? Nhớ tới chuyện này, y không khỏi vì suy nghĩ không đủ chu đáo của mình mà phiền muộn.

Duẫn nở nụ cười “Yên tâm đi, không có đâu.” Tuy hắn không biết tại sao Bách Nhĩ muốn xê dịch nhiều đá như vậy, cũng không cho rằng mấy tảng đá đó có thể ngăn được tiểu nhĩ thú, thế nhưng hắn không có cách khác, hơn nữa từ thủ pháp Bách Nhĩ săn được niết thố cùng với vài bố trí lúc trước để săn trường giác thú cho tới thành quả cuối cùng đều khiến sự nghi ngờ á thú có phần kỳ quái này của hắn ngày càng ít đi, mà chờ mong thì ngày càng nhiều lên. Đương nhiên, chính yếu vẫn là khi phân phó làm gì, sự bình tĩnh cùng với tự tin cường đại phát ra từ Bách Nhĩ khiến người ta bất giác muốn tin tưởng y.

Nghe câu trả lời của hắn, Bách Nhĩ thở nhẹ ra, vì thế y nhắc lại bảo hắn leo lên cây, còn mình thì chậm rãi mát xa cánh tay dùng lực quá độ, trong lòng cười khổ không thôi. Thân thể này đúng là vẫn còn quá yếu, nếu không có Duẫn và Nặc tương trợ, y muốn săn được một con trường giác thú không biết phải tốn gấp mấy lần sức lực đây.

“Ta ở dưới cùng ngươi.” Duẫn không leo lên cây theo lời Bách Nhĩ, vì thế hắn nói. Trong mắt hắn, nguy hiểm đang ở trước mắt, thú nhân chiếu cố á thú là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chẳng màng hắn chỉ là một thú nhân mù.

Bách Nhĩ ngẩn ra, y nhìn ra ngoài trận địa, suy nghĩ một lát, rồi gật đầu đồng ý “Cũng được.” Vì thế Duẫn hóa thành hình thú, đứng bên cạnh y trong trận địa, sẵn sàng đón quân địch.

Lúc này đã có mấy con tiểu nhĩ thú xâm nhập vào trong trận. Bách Nhĩ nhìn chúng khi thì nhảy lên đá, khi thì xuyên qua các khe hở của mấy cây dây leo, sau đó lại bất tri bất giác quay về đường cũ, trong lòng y không khỏi thở phào nhẹ nhõm, biết trận này bày bố là hữu dụng.

Lại đợi trong chốc lát, tất cả tiểu nhĩ thú đều vào trận, tốp năm tốp ba bị tách ra vây khốn, rõ ràng đảo quanh trong một phạm vi cố định, chúng vẫn hồn nhiên chưa nhận ra, còn chạy theo phương hướng mình nhận định, nhìn thấy gần trăm con tiểu nhĩ thú, Bách Nhĩ không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã nghĩ tới biện pháp bày trận này, nếu không, dù có thêm vài thú nhân nữa, cũng không phải đối thủ của chúng.

“Duẫn, nếu chỉ có một tiểu nhĩ thú, ngươi có thể đối phó không?” Y cân nhắc một lát, hỏi. Duẫn không biết tại sao y lại hỏi vậy, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ một lát, mới trả lời “Có thể.” Chỉ là một con, thì chỉ cần hắn chú ý một chút hẳn là không thành vấn đề.

Bách Nhĩ nở nụ cười, dừng động tác xoa bóp lại, nhấc gai thú “Vậy thì tốt, ngươi đi qua trái bảy trước, sau đó quẹo phải, đi năm bước, ở đó có một con tiểu nhĩ thú.” Thừa dịp tiểu nhĩ thú chưa kịp nhận ra, có thể dùng phương pháp tiêu diệt từng bộ phận một, nếu không, chờ trận pháp này không vây khốn được chúng, người xui xẻo chính là bọn họ.

Nhưng mà y nói xong thật lâu, Duẫn vẫn không động đậy, khi y nghĩ trong lòng Duẫn còn ngờ vực, Duẫn mới lắp bắp hỏi “Mười bước là bao nhiêu? Bảy bước lại là bảo nhiêu hả?”

Đầu Bách Nhĩ mơ màng, thật lâu mới lấy lại *** thần, chỉ cảm thấy thái dương co rút. Y vẫn tưởng Bách Nhĩ bị tộc nhân bài xích, lại là á thú nên không biết đếm, nào ngờ ngay cả thân là thú nhân như Duẫn cũng không biết, vậy không phải là đại biểu cho người nơi này ngay cả đếm số bình thường cũng đều không biết chứ? Nghĩ đến khả năng này, y liền cảm giác đầu mình to như đấu. Nhưng hiện tại không phải thời điểm suy nghĩ nhiều, thời cơ ra tay một khi bỏ lỡ, đến đó hối hận cũng không kịp.

“Ta dẫn ngươi qua.” Y vốn định ẩn ở một nơi bí mật gần đó, vậy có thể nhìn toàn cục diện, cũng có thể hỗ trợ Duẫn lúc hắn cần. Nhưng hiện tại muốn cho một người chưa từng tiếp xúc con số nghe mấy lần liền học được cách đếm số đơn giản, thật sự không có khả năng, cho nên y không thể bỏ đi ý định ban đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện