Sau mấy ngày, Chiêu lại cảm thấy buồn chán. Đi tới đi lui trong rừng, mỗi nơi như đều khác nhau, nhưng mà lại như đều giống nhau, tóm lại một câu: Chiêu không đi ra được. Con báo xấu xí có thể tạo ra sự uy hiếp cho Chiêu có lẽ đang ẩn náu ở chỗ nào đó để dưỡng thương, nên chẳng thấy bóng dáng đâu, mà những sinh vật khác trong rừng chắc là sợ kẻ mạnh, phải chạy trốn theo đường vòng, vậy nên Chiêu cảm thấy vô cùng cô đơn. Cuối cùng ngoài lúc bắt mồi Chiêu nghĩ ra một cách tiêu khiển vô cùng thiếu đạo đức, dùng các loại cách thức cậu đã từng học để đuổi bắt sinh vật trong rừng, sau khi bắt được tất nhiên phải nghe Chiêu lải nhải, cằn nhằn, nhớ nhung một hồi lâu mới được thả ra, rồi lần sau lại tiếp tục bị bắt lại.

Trong lúc nhất thời khu rừng bị gây sức ép đến nỗi chim bay thú nhảy, côn trùng tán loạn. Con báo im lặng trú ngụ nhiều năm kia không thể nhịn được nữa, lại nhảy ra đánh với Chiêu một trận, kết quả vẫn là lưỡng bại câu thương. Sau khi Chiêu dưỡng thương một thời gian ngắn lại chứng nào tật nấy, động vật trong rừng đều sắp bị cậu giày vò đến thần kinh cũng yếu đi. Mà đồng dạng thần kinh yếu đi còn có con báo kia, nó thật sự chịu đủ rồi, vì thế cả hai thường cách một thời gian lại đánh nhau một trận, kiểu cách gần như sắp vượt qua mức độ kẻ thù truyền kiếp rồi. Đáng tiếc chẳng ai làm gì được ai, cuối cùng đều rơi vào kết quả vết thương chồng chất, phải tự trốn đi để dưỡng thương.

Chiêu là một người không có tính mang thù, thật ra cậu cũng chẳng có ác cảm gì với con thú xấu xí kia, thậm chí qua những lần chiến đấu cậu còn sinh ra cảm giác thích thú. Đáng tiếc bình thường đối phương không chịu lộ diện, nếu không Chiêu đã rất tình nguyện kết bạn với con báo đó rồi, hai bên trò chuyện với nhau chẳng phải tốt hơn là đánh nhau à. Mà điều khiến cho Chiêu phiền não là không biết từ một ngày nào bắt đầu, con thú xấu xí kia không còn xuất hiện nữa, chim thú, côn trùng cũng bất tri bất giác dần dần mai danh ẩn tích, mỗi ngày ngoại trừ nhìn bầu trời và leo cây, thì vẫn chỉ là nhìn bầu trời và leo cây, bốn phía im lặng đến nỗi chỉ còn nghe được tiếng gió thổi qua rừng cây. Thật sự rất hiu quạnh.

Sau đó vào một buổi sáng nào đó, thú nhân trẻ tuổi đang nằm ngủ trên một cái cây khô thô to thì bị cảm giác rét lạnh ở chóp mũi làm cho bừng tỉnh, mở mắt ra, xung quanh là một màu trắng xoá. Tuyết rơi rồi.

Tuyết rơi! Mơ màng thật lâu, Chiêu nhảy bật lên, kết quả dưới chân trơn trượt, nên Chiêu lăn xuống thân cây, cũng may thân thủ của cậu tốt, rơi xuống hai nhánh cây liên tiếp Chiêu liền đu dây giữa cành lá, cuối cùng thoái khỏi tình trạng rơi bị động, đứng trên một cái chạc cây to và gần mặt đất nhất. Chỉ có điều Chiêu không vì vậy mà cảm thấy thoải mái, bởi vì cậu rốt cuộc nhớ ra một chuyện, cậu còn chưa chuẩn bị đồ ăn trải qua mùa tuyết rơi.

Lá cây trong rừng chưa rụng hết, vẫn còn một ít trái cây chín, cũng chính bởi vì vậy, tuy con mồi càng ngày càng ít, Chiêu vẫn có thể ăn no mỗi ngày, vì thế cậu liền quên béng việc dự trữ lương thực cho mùa tuyết rơi. Phải biết rằng ở trong bộ lạc chuyện này hoàn toàn không cần Chiêu quan tâm, cậu chỉ cần cố gắng lúc đi theo thôi. Đối với thú nhân có tính cách lười biếng, dù rất thông mình nhưng lại không thích động não như Chiêu mà nói, kết quả này thật sự là chẳng bất ngờ chút nào. Đáng tiếc Bách Nhĩ dù hiểu rõ tính con trai mình nhưng lại không nghĩ tới chuyện này, trước khi Chiêu đi đã quên dặn dò vài câu.

May mắn trên cây còn có một vài quả dại chín mục chưa rơi xuống, đồng thời Chiêu còn có thể đào được một ít rễ củ dưới đất đủ để lấp bụng. Chỉ tiếc điều này đối với một thú nhân xem thịt là thức ăn chủ đạo, còn là một thú nhân chưa bao giờ bị đói bụng và mới trưởng thành mà nói là hoàn toàn không đủ.

Sau vài ngày liên tiếp ăn như thế, cái bụng của Chiêu đã nhạt nhẽo đến mức chẳng có chút chất béo nào, nửa đêm nào cũng bị cái đói đánh thức khiến Chiêu rốt cuộc nhớ tới một vấn đề, muông thú trong rừng chạy đi đâu rồi? Không phải không thể thoát ra cánh rừng này sao? Cũng là Chiêu sơ ý, trước đó cậu có nhận ra động vật trong rừng càng ngày càng ít đi, nhưng lại chưa từng lo lắng, lúc đó Chiêu mà nghĩ tới thì chỉ cần âm thầm đi theo một con thú nói không chừng có thể ra khỏi vùng đất này. Giờ thì muộn rồi, đừng nói là dã thú, mà ngay cả côn trùng cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Có lẽ mình sẽ đói chết ở chỗ này. Ngày nào đó, nhìn thấy trong động cây dùng để nương náu đã không còn bao nhiêu trái cây đông lạnh cùng với ít rễ, thú nhân mới vừa trưởng thành đã nghĩ như vậy. Chắc cậu sẽ là thú nhân đầu tiên bởi vì sơ ý mà chết đói. May thay không ai biết cả, nếu không a phụ và a mạt nhất định sẽ cảm thấy rất mất mặt. Nghĩ đến đó, Chiêu rốt cuộc bắt đầu sâu sắc tỉnh lại.

Trong đống tuyết lưu lại một chuỗi dấu chân tán loạn, trên cây khô cũng khắc những mũi tên chỉ phương hướng, nhưng mà tất cả ký hiệu này bắt đầu từ đâu thì kết thúc sẽ quay lại chỗ đó. Vốn dĩ một ngày đi vài lần liền chuyển thành một ngày đi một lần, sau đó thì thành mấy ngày mới đi một lần, bước chân của Chiêu càng ngày càng chậm, thời gian đói khát từ lúc bắt đầu thử tìm đường cho đến khi lộ ra nanh vuốt hung dữ đã gần một lần trăng tròn rồi. Thú nhân trẻ tuổi vẫn đang suy nghĩ con thú xấu kia không biết đi đâu, đã lâu không đánh nhau với nó. Chiêu cứ thế cố gắng nghĩ ngợi rồi liền ngất đi vì đói trên mặt tuyết khi đang tìm kiếm đường ra.

Thú nhân trẻ tuổi cường tráng bị ngất vì đói. Sau khi quên dự trữ thức ăn cho mùa tuyết rơi, Chiêu lại tiếp tục ghi dấu ấn sáng tạo vào thế giới thú nhân, khoảng cách cậu sẽ chết vì đói phỏng chừng chỉ vẻn vẹn một bước. Một bước tựa như rãnh trời vậy.

Lúc tỉnh lại, xung quanh tối đen một màu, không có gió tuyết cũng không có cái giá rét khiến người đói khát run rẩy. Chiêu cảm thấy trong cổ họng hình như có mùi thịt đã lâu không được ăn, cậu không khỏi chép chép miệng, đầu lưỡi lướt qua kẽ răng cuốn ra một chút thịt vụn còn lưu lại, chứng minh đó không phải là ảo giác của mình. Chiêu có chút nghi hoặc, ban đầu còn tưởng mình đói bụng đến thần chí mơ hồ thì khả năng tiềm tàng bộc phát mà bắt được con mồi chứ, nhưng mãi đến khi bên tai cậu truyền đến tiếng hít thở, Chiêu mới phát hiện ra còn có sự tồn tại của người… hoặc dã thú khác.

Khịt mũi, Chiêu cảm thấy mùi này rất quen, sau đó grào một tiếng liền nhào tới. Trong bóng tối một trận gà bay chó sủa, rồi lại nhanh chóng kết thúc, Chiêu thở hồng hộc bị đặt ở phía dưới, không thể động đậy. Đúng là đói quá lâu rồi, coi như có được ăn no lập tức cũng chẳng thể phục hồi sức lực ngay được, huống chi lúc này tuy Chiêu đã tỉnh lại, nhưng bụng vẫn trống rỗng, làm sao mà có sức được, có thể nhảy lên đã là cực hạn rồi.

“Này, tên xấu xí kia, là ngươi đã cứu ta đúng không.” Chiêu giãy dụa mấy cái cũng không thoát khỏi cơ thể của con thú khổng lồ phía trên nên cậu liền dứt khoát không cử động nữa, tứ chi mở lớn, tê liệt buông xuống tại chỗ, nói. Không phải hỏi mà là trần thuật. Nghĩ cũng biết, trừ bỏ con thú xấu xí này coi như có chút giao tình với cậu thì những sinh vật khác trong rừng e rằng đều hận cậu không chết quách đi, làm sao có thể cứu cậu được. Cứu cậu để cậu làm thịt chúng sao?

Con thú xấu xí cúi đầu gầm lên, Chiêu chỉ cảm thấy trên người chợt nhẹ đi, hít thở cũng dễ dàng hơn, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trong sơn động yên tĩnh, đi được một đoạn thì dừng lại, có lẽ nằm xuống ở bên kia.

“Ngươi đã ngủ chưa? Đây là chỗ của ngươi à? Sao ta đi lòng vòng trong rừng lâu như vậy vẫn không phát hiện ra, rốt cuộc nó dấu ở chỗ nào vậy? Ài, đáng tiếc ngươi không thể nói chuyện… Nhưng mà không sao, ngươi đã cứu ta thì chính là huynh đệ của ta, sau này ta sẽ đối tốt với ngươi, sẽ không đánh nhau với ngươi nữa.” Chiêu chịu đựng cái bụng đói kêu ùng ục, vừa sờ soạng tới gần chỗ con thú xấu xí kia vừa nói. Tuy rất muốn tiếp tục xin đối phương chút đồ ăn, nhưng mà Chiêu cũng không phải người không biết xấu hổ. Da mặt Chiêu dày nhưng sẽ không dày tới mức cướp đồ ăn của ân nhân cứu mạng mình, bởi vậy Chiêu chỉ có thể dựa vào việc nói chuyện để quên đi đói khát “Ngươi có biết thú ở đây chạy đi đâu hết rồi không? Ngươi có thể tìm được chúng không? Nếu ngươi biết thì mang ta đi đến đó đi, ta săn được sẽ chia cho ngươi một nửa…”

Bịch! Một đồ vật rơi xuống mặt đất trước mặt Chiêu, cắt ngang lời của cậu. Chiêu chìa móng vuốt ra chạm thử, lại khịt khịt mũi, sau khi xác định là một miếng thịt bị đông cứng, cậu không khỏi thẹn thùng nói: “Sao ta có thể không biết xấu hổ thế được.” Mặc dù nói như thế, nhưng chân đã đem miếng thịt kia đến gần, há to miệng cắn lên. Trong động rốt cuộc yên tĩnh trở lại, con thú xấu xí im lặng thở phào nhẹ nhõm.

Một miếng thịt này cũng không nhỏ lại chỉ đủ cho Chiêu lót nửa dạ, nhưng so với tình huống trước đó chỉ có thể ăn trái cây đông lạnh đến suýt chút nữa đói chết, Chiêu đã rất thỏa mãn. Huống chi đây là của người khác cho cậu, cậu ăn thêm một miếng thịt liền có nghĩa con thú xấu xí kia sẽ có một bữa phải đói bụng, vậy nên trong lòng Chiêu chỉ có cảm kích chứ không hề có bất mãn.

Ăn xong, nghỉ ngơi một lát, Chiêu lại có *** thần, bắt đầu lần mò trong động tối, muốn biết nơi đây như thế nào. Một lát sau thì xác định đây là một hang đá hình vuông không quá lớn, có một đầu bị bít hẹp đến mức chỉ đủ một con thú đi qua, đầu còn lại bị con thú xấu xí chặn lại, không cho phép cậu đi qua. Bởi vì cảm kích ơn cứu mạng và cho đồ ăn của con thú xấu xí, Chiêu lựa chọn nhường nhịn, tránh chỗ đó đi. Vốn Chiêu còn tưởng rằng đó là lối ra, sau này mới biết bên đó chỉ là một động đá nhỏ để cất giấu thức ăn thôi. Điều kỳ lạ là trong động rất ấm, hơn nữa không có hơi lạnh xuyên vào, nhưng cũng không cảm thấy ngột ngạt, không biết là không khí từ nơi nào xuyên vào.

Từ chỗ hẹp đó đi lên phía trước, ở giữa không có đường rẽ, điều này tránh cho Chiêu có thể bị lạc đường trong bóng đêm. Phía sau có tiếng bước chân rất nhỏ, hiển nhiên là con thú xấu xí đi theo. Chiêu cũng không có cảm giác bị giám sát, ngược lại cậu rất vui bởi vì cuối cùng đã có bạn.

Đi thời gian dài như nấu hết một nửa nồi nước, phía trước đột nhiên rộng mở, không khí trở nên mát rượi, cũng không rét lạnh, nhưng lại có mùi động vật hỗn loạn, trong đó còn có một cậu bạn cũ từng bị Chiêu trêu cợt. Tinh thần của Chiêu rung lên, trước mắt lập tức hiện lên hình ảnh tốt đẹp có vô số miếng thịt bay tới lui bay lui đến đếm không xuể, song khi Chiêu nén sự kích động trong lòng ngửi mùi nghe tiếng động để phân biệt mùi của một con thú ăn cỏ trong sơn động mà chuẩn bị đánh giết thì lại bị con thú xấu xí đi theo sau nhảy ra ngăn cản.

Sơn động vốn yên tĩnh liền rối loạn, ngoại trừ tiếng động vật ăn cỏ hỗn độn chạy trốn còn có tiếng gầm nhẹ cảnh cáo của động vật ăn thịt. Không ngờ tới động tối này, động vật ăn cỏ và động vật ăn thịt lại tề tụ một chỗ, không biết thời gian này chúng chung sống hòa bình để vượt qua mùa tuyết rơi hay là động vật ăn cỏ bị động vật ăn thịt nuôi làm thức ăn. Chiêu cảm thấy khả năng sau rất lớn, nghĩ đến đồ ăn tốt như vậy, cậu nên xử lý động vật ăn thịt trước thôi.

“Này, ngươi đừng có ngăn ta, đợi ta giết vài con thì mùa tuyết này chúng ta sẽ không bị đói nữa.” Sức mạnh của một người một thú vốn tương đương, lúc này Chiêu chẳng có lòng dạ nào đánh nhau với con thú xấu xí, đương nhiên rất dễ bị đối phương áp chế, nên Chiêu chỉ có thể ôn tồn dụ dỗ.

Không ngờ con thú xấu xí đó lại rất cố chấp, có thể buông Chiêu ra, nhưng chỉ cần Chiêu hơi toát ra ý đồ muốn đánh giết những dã thú khác trong sơn động liền sẽ bị nó đánh gục. Cuối cùng Chiêu ngộ ra rằng tất cả dã thú trong sơn động này đều là của con thú xấu xí, cậu đành phải phẫn nộ quay lại, đồng thời quyết định cần phải bám víu con thú xấu xí, tạm thời sống qua mùa tuyết rơi rồi tính.

Trong bóng tối không phân biệt được ngày hay đêm, mỗi lần đói đến sắp chịu không nổi Chiêu mới được một miếng thịt chẳng đủ nhét kẽ răng, mà Chiêu phát hiện số lần con thú xấu xí kia ăn cũng giống cậu, ngay cả phần thịt mỗi lần cũng chưa chắc hơn của cậu bao nhiêu. Chiêu hoàn toàn không hiểu trong cái động lớn bên ngoài có nhiều thú ăn thịt và ăn cỏ như vậy, tại sao lại bắt mình phải chịu đói. Đáng tiếc mặc kệ trong lòng Chiêu nghĩ như thế nào thì chỉ cần cậu đi ra ngoài, con thú xấu xí kia liền đi sát bên cậu, canh phòng nghiêm ngặt cố sống cố chết không cho Chiêu đụng vào những con thú kia. Cũng may tuy tính Chiêu bại hoại, nhưng cũng là thú nhân nói được thì sẽ làm được, cậu từng nói sẽ đối xử tốt với con thú xấu xí này, nên nếu nó không cho cậu giết mấy con thú kia thì dù cậu có đói hơn nữa cũng sẽ cố chịu đựng.

So với đói khát, có một việc khác khiến Chiêu còn khó chịu hơn, đó chính là cô đơn. Bóng tối phóng đại sự cô đơn lên vô hạn, ngoại trừ cảnh cáo cậu ra thì con thú xấu xí kia chưa bao giờ phát ra tiếng, đối với một người nhiều chuyện như Chiêu thì đây có thể nói là chuyện đau khổ nhất. Trong cái động tối đen thăm dò thật lâu cũng không thể tìm được lối ra, Chiêu liền bỏ qua cái hoạt động tiêu hao năng lượng này, biến thành đối mặt với bóng đêm và tiếng hít thở của con thú xấu xí kể chi tiết lại tất cả những gì mình nhớ từ hồi còn nhỏ cho tới khi lớn. Con thú xấu xí kia không trả lời, nhưng không thô bạo cắt ngang lời Chiêu như trước khi mùa tuyết rơi đến nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện