Những lời không nặng không nhẹ này của y, thế nhưng lại đủ để cho mỗi người đều nghe thấy rành mạch. Không chỉ vài thú nhân kia, ngay cả Đồ cùng Tát mới từ trong lều đi ra đều biến sắc. Bị một á thú chỉ trích như vậy, đối với thú nhân mà nói, không thể nghi ngờ là nhục nhã lớn nhất.
“Bách Nhĩ, có nói cũng không thể thuận miệng nói lung tung được.” Đồ trầm giọng cảnh cáo.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Bách Nhĩ nhìn vào ánh mắt phun ra lửa của các thú nhân, cười lạnh “Chỉ bằng hành vi hôm nay của các ngươi, nếu có đàn dã thú bất ngờ đột kích, ta thấy các ngươi chết như thế nào cũng không biết đâu!”
“Không phải có người canh gác sao? Dã thú đến đây sao lại không biết?” Một thú nhân lớn tiếng phản bác.
“Đúng vậy, ngươi nghĩ rằng thú nhân chúng ta giống á thú, thấy dã thú tới chỉ biết lùi vào một góc run rẩy, đến chạy cũng không chạy nổi sao?” Thú nhân kia vừa dứt lời, liền có thú nhân khác phụ họa.
“Xem ra dù giỏi giang cỡ nào, á thú vẫn chỉ là á thú, lá gan đều nhỏ như vậy.”
Một câu này vừa dứt, lập tức dẫn tới tiếng cười to. Tuy Đồ không cười cùng, nhưng cũng chẳng ngăn bọn họ, hiển nhiên hắn cũng rất bất mãn với câu nói đó của Bách Nhĩ. Giác cùng Mạc ở trong lều chăm sóc Đằng. Hạ, Bố và Tiểu Cổ nhìn thấy tình huống này, không hẹn mà đứng phía sau Bách Nhĩ, trên mặt đều lộ ra sự tức giận. Thế nhưng không được Bách Nhĩ cho phép, không ai trong họ kích động mở miệng cãi lại cả.
Thấy các thú nhân bộ lạc phản đối, thậm chí còn kèm theo biểu tình khinh miệt, Bách Nhĩ bị chọc tức mà bật cười, y thầm nghĩ không chỉnh các ngươi một trận, các ngươi lại không biết trời cao đất dày. Nghĩ tới đây, sắc mặt y lập tức trở nên ôn hòa “Là ta lo lắng quá, ta xin lỗi vì lời mới nói với các ngươi.”
Thấy thái độ y mềm xuống, các thú nhân bộ lạc đều lộ ra vẻ đắc ý, nghĩ đối phương tuy giỏi, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là á thú, sao dám chân chính đối nghịch với thú nhân chứ. Ngược lại, Đồ và Tát cảm thấy hơi kinh ngạc, trong cảm nhận của họ, Bách Nhĩ không phải là người dễ dàng cúi đầu như vậy.
“Có điều các ngươi khiêng về nhiều đồ như thế, cũng không thể mang tới bộ lạc Đại Sơn đổi muối được.” Bách Nhĩ nói tiếp, trên mặt thậm chí mang theo tiếu ý thản nhiên, để người ta cơ hồ tưởng rằng y đang lấy lòng.
“Vậy trước tiên đem về sơn động đi, dù sao cũng tiện đường, hơn nữa chúng ta còn tìm được chút muối ở đây, cũng thuận tiện cầm về.” Thú nhân phản bác đầu tiên kia hình như cảm thấy mình nói rất có tác dụng, nghe vậy lại lên giọng, cũng chuẩn bị nếu Bách Nhĩ phản đối, hắn nhất định sẽ cho y mất mặt.
“Vậy được rồi.” Không ngờ Bách Nhĩ ngược lại rất sảng khoái đồng ý.
Đồ và Tát nhìn nhau, mơ hồ cảm giác không ổn, đang muốn mở miệng phản đối, không ngờ các thú nhân bộ lạc sau khi biết được có thể về sơn động, lập tức đặt đồ đạc tìm được xuống đất, xôn xao một lát lại tản ra, hiển nhiên họ định đi tìm thêm đồ mang về.
Ý cười trên khóe môi Bách Nhĩ càng tăng, quay đầu nhìn qua Đồ và Tát đứng ngốc tại chỗ, nói “Các ngươi không đi tìm lại đồ đạc à?”
“Không, ta vào xem Đằng.” Đồ lấy lại *** thần, thần sắc có chút ủ rũ. Người thông minh không cần nhiều lời, thấy sau lưng Bách Nhĩ có ba thú nhân lớn nhỏ, lại đối lập với biểu hiện của các thú nhân bộ lạc, cao thấp liền thấy rõ.
Sắc mặt Tát khó hiểu nhìn Bách Nhĩ, cũng không nói gì, mà đi vào lều cùng Đồ.
Bách Nhĩ cười, xoay người thì thầm vài câu với ba người Tiểu Cổ, ba người lắng nghe, mắt đều sáng lên, sắc mặt kinh ngạc lại hưng phấn, liên tục gật đầu. Tiểu Cổ chạy vào trong lều, gọi Giác với Mạc ra, năm thú nhân nhỏ giọng thương lượng vài câu, liền vội vàng ly khai.
Bách Nhĩ vẫn đứng tại chỗ, nhìn bộ lạc điêu tàn trước mắt, không khỏi nhớ tới thôn trang, thành trấn kiếp trước bị chiến hỏa thiêu hủy. Khiến y có chút thương cảm, không rõ là vì thú nhân nơi này mặc dù có năng lực mạnh mẽ lại ăn bữa hôm lo bữa mai, nhét không đủ no bụng, hay là vì chính mình một thân lưu lạc nơi dị thế này.
Không qua bao lâu, ngoại trừ Đồ, Tát, kể cả những người canh gác, mười thú nhân bộ lạc Đồ dẫn theo đều bị trói chặt ném trước mảnh đất trống trước lều. Giác, Mạc tự động nhận nhiệm vụ canh gác. Ba người Tiểu Cổ cười hì hì đứng bên cạnh Bách Nhĩ, đối với sự mắng nhiếc của thú nhân bộ lạc đều mắt nhắm tai ngơ.
“Sao lại thế này?” Đồ cùng Tát nghe tiếng đi ra, khi thấy tình huống bên ngoài, hai người đều không khỏi sững sờ.
“Thế nào? Còn có gì muốn nói không?” Bách Nhĩ mỉm cười, hỏi các thú nhân trên mặt đất.
“Đê tiện, mấy người các ngươi đối phó một mình ta, thắng có gì mà đắc ý chứ. Có bản lĩnh thì lấy một chọi một đi.” Một thú nhân chửi ầm lên.
“Dã thú đến đây, ngươi cũng đi thương lượng với chúng, tất nhiên chúng sẽ đồng ý với ngươi.” Bách Nhĩ mỉm cười nói, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, lại khiến người ta cảm thấy châm chọc và nhục nhã không nói nên lời.
Một câu này ngăn lại tiếng kêu la, có người còn căm giận bất bình nhưng không lên tiếng phản bác, có người đã lộ ra suy nghĩ sâu xa.
“Bách Nhĩ, thả họ ra.” Đồ buồn bực cào mái tóc ngắn, cảm giác lần này có thể nói là rất dọa người.
Không chỉ hắn, ngay cả Tát vẫn luôn trưng ra vẻ mặt lãnh đạm cũng im lặng xoay lưng đi, không đành lòng nhìn đồng bạn bị mấy cái dây leo trói lại.
“Thả? Được thôi.” Bách Nhĩ nhướn mày, thản nhiên cười “Thế nhưng ta muốn các ngươi lấy thần thú ra thề, từ bây giờ trở đi cho tới khi đổi muối về, các ngươi đều phải nghe lời ta. Nếu không muốn, ta không ngại cứ như vậy đưa các ngươi trở về sơn động, rồi đổi những người khác đâu.”
Ai còn có thể nói không? Để bị trói gô rồi ném về sơn động, sau này sao họ dám ngẩng đầu trước mặt tộc nhân? Sau khi xác định Đồ và Tát vẫn còn tự do không có khả năng giúp mình, mười thú nhân bộ lạc rốt cuộc ủ rũ phát lời thề.
Thời điểm ba người Cổ, Hạ, Bố cởi dây trói cho các thú nhân, Bách Nhĩ nhìn qua Đồ cùng Tát.
“Chúng ta cũng phải thề?” Đồ hơi kinh ngạc, không đợi đối phương trả lời, hắn đã liên tục lắc đầu “Không, không, chúng ta sẽ không tùy tiện thề đâu, thế nhưng ta cam đoan trong thời gian này, chỉ cần không xúc phạm tới đồng bạn, chúng ta đều sẽ nghe lời ngươi.”
Y chờ chính là những lời này, Bách Nhĩ hơi gật đầu, xem như đồng ý, sau đó nhìn về các thú nhân.
“Thu dọn một chút, chuẩn bị xuất phát. Ngoại trừ muối, không cho phép mang các thứ khác theo.”
Lần này không ai lại dám xem lời nói của y như gió thoảng bên tai, tuy tiếc mấy thứ kia, nhưng cuối cùng cũng không lấy nhiều. Không nói tới chuyện thần thú có trói buộc tuyệt đối với thú nhân, mà bản thân mỗi thú nhân đã nói đều nhất định sẽ làm được.
Tạm thời giải quyết vấn đề lòng người bất đồng này, Bách Nhĩ âm thầm thả lỏng, y biết hành trình kế tiếp sẽ thoải mái đi rất nhiều, chí ít không cần tiếp tục lo lắng có người không nghe hiệu lệnh, mà liên lụy tới những người khác nữa.
Ăn xong, lại nghỉ ngơi hồi lâu, Đằng rốt cuộc có sức lực. Khi nhìn thấy con hổ lông vàng, *** thần phấn chấn xuất hiện trước mặt mình nói cảm ơn, Bách Nhĩ không khỏi cảm thán khả năng khôi phục mạnh mẽ của thú nhân nơi này.
Từ miệng Đằng biết được, hóa ra hôm đó khi thú triều tập kích bộ lạc, hắn vốn đang ở cùng với mọi người, sau đó lại vì trở về giúp Na Nông lấy xương cắt tóc của y, nên bị đàn thú vây khốn, cuối cùng leo lên cây chạy trốn, ở trên đó vài ngày không ăn uống gì, mãi tới khi đám người Bách Nhĩ xuất hiện.
Xương cắt tóc? Bách Nhĩ nhìn cái xương thú màu ngọc bạch, bóng loáng hai đầu mà Đằng bỏ vào tay y nhờ y cầm hộ, không khỏi suy đoán cần cái này để làm gì.
“Na Nông có khỏe không?” Đằng hỏi.
Các thú nhân đều trầm mặc. Bởi vì từ ngày thoát khỏi nguy hiểm, mấy ngày liền đều không ai nghe thấy Na Nông nhắc tới Đằng một lần, giống như y đã quên mất người này rồi. Khóe môi Tát lộ ra tia cười trào phúng, lấy khuỷu tay huých Đồ, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe “Cẩn thận tiếp theo Na Nông cũng ném ngươi đi đấy.”
Đồ hừ một tiếng, không nói gì, xoay người đi.
“Y không sao, về sơn động, ngươi có thể thấy y.” Trả lời Đằng là Bách Nhĩ. Trong phút chốc, y đột nhiên thấy khó hiểu, mấy thú nhân này nhìn trúng cái gì của Na Nông nhỉ? Hay là á thú nơi này đều thế, nên bọn họ quen rồi? Nghĩ đến mấy á thú bộ lạc chuyên gây chuyện trong sơn động, Bách Nhĩ cảm thấy có lẽ mình đoán đúng rồi.
“Các ngươi muốn đi đâu, ta đi cùng các ngươi.” Đằng hơi tò mò nhìn y, trước kia hắn cũng không chú ý tới Bách Nhĩ mấy, chỉ biết á thú này ngoại hình vừa xấu lại vừa xui xẻo, không chỉ thú nhân không thích, ngay cả các á thú cũng không muốn đến gần. Thế nhưng hôm nay nhìn thấy, lại cảm giác y cũng không xấu như lời đồn, chỉ là… ưm… chỉ là bộ dạng hơi giống thú nhân. Mà quan trọng là, các thú nhân trước mắt hình như đều nghe theo y, đây mới là chỗ khiến hắn khó hiểu.
“Không phải ngươi muốn gặp Na Nông sao?” Khi Bách Nhĩ nói những lời, không khỏi nhìn về phía Đồ trước khi đi mới cầu hôn với Na Nông, y vừa buồn cười lại vừa khó hiểu, mấy thú nhân này theo đuổi cùng một á thú, thấy người khác ân cần với người mình thích chẳng lẽ không thấy khó chịu sao?
Kiếp trước vì mẫu thân mất sớm, thê tử y là do lão tổ mẫu (bà nội) chọn, cũng không trải qua tình cảm khắc cốt ghi tâm gì, cũng không có kinh nghiệm theo đuổi người ta, nên y không hiểu nổi tâm tính của thú nhân nơi này. Thế nhưng y biết, nếu mình đã coi trọng ai đó, y tuyệt đối sẽ không cho phép người ngoài có bất kỳ ý đồ gì.
“Đúng… đúng vậy, ta… ta chỉ xem một chút là được… Không phải các ngươi muốn đem muối về sơn động sao? Ta chỉ… chỉ thuận tiện xem một chút thôi…” Đằng hơi ngượng, lắp ba lắp bắp nói, nếu không phải đang ở hình thú, phỏng chừng có thể thấy mặt hắn đỏ bừng rồi.
Thu gom hết muối ở đây cũng đủ người trong sơn động ăn hơn mười ngày, bởi vậy đem muối về là chuyện tất yếu, chí ít có thể chống chọi một thời gian.
“Được.” Bách Nhĩ thở dài, trực giác mách bảo y, thú nhân này có lòng với Na Nông hơn Đồ nhiều, nhưng vừa nghĩ tới tính nết của á thú kia, y liền thấy đau cả răng. Bạn đời như thế không phải người bình thường có thể chịu đựng nổi. Lại nghĩ tới kiếp trước, y quả là người may mắn, thê tử dịu dàng, xinh đẹp, khéo hiểu lòng người, để các thú nhân này nhìn thấy, chỉ sợ có thèm muốn cũng chẳng có được.
Trên đường trở về có gặp hai lần thú triều nhỏ tấn công, bởi vì Bách Nhĩ chỉ huy thích đáng, nên cũng bình an xông qua, đồng thời các thú nhân phối hợp cũng càng ngày càng ăn ý, không có xuất hiện tình huống phần mình mình tác chiến. Đối với biểu hiện của Bách Nhĩ, người ngạc nhiên nhất là Đằng mới gia nhập, thế nhưng vì thời gian địa điểm không thích hợp, nên hắn vẫn chưa tìm được cơ hội hỏi xem sao.
“Bách Nhĩ này rất xảo quyệt.” Mới xông ra khỏi thú triều, Tát bị sắp xếp cản phía sau vừa chạy vừa nhỏ giọng nói với Đồ “Ngươi biết y làm sao bắt bọn Sơn không?”
“Giống như trận pháp trước sơn động kia, chia nhỏ ra rồi đối phó.” Đồ không cần nghĩ ngợi đã đáp lại. Đây là chiêu quen dùng của Bách Nhĩ, căn bản không cần phải đoán.
“Chính là như vậy.” Tát oán hận nói, mười thú nhân cường tráng bị năm người bắt, mà trong năm người kia có một đứa là tiểu hài tử, hai người tàn phế, việc này gã vừa nghĩ tới liền cảm thấy bứt rứt “Ngươi nói xem y có xảo quyệt không? Vừa cười vừa chụp mũ kẻ khác, mà những kẻ đó lại ngu ngốc nhảy thẳng vào.”
Đồ cảm thấy mình nên vừa buồn bực vừa giận như Tát mới đúng, thế nhưng chẳng hiểu sao hắn lại bật cười, người phía trước nghe thấy, quay đầu lại nhìn, hắn liền nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc.
“Bách Nhĩ, có nói cũng không thể thuận miệng nói lung tung được.” Đồ trầm giọng cảnh cáo.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Bách Nhĩ nhìn vào ánh mắt phun ra lửa của các thú nhân, cười lạnh “Chỉ bằng hành vi hôm nay của các ngươi, nếu có đàn dã thú bất ngờ đột kích, ta thấy các ngươi chết như thế nào cũng không biết đâu!”
“Không phải có người canh gác sao? Dã thú đến đây sao lại không biết?” Một thú nhân lớn tiếng phản bác.
“Đúng vậy, ngươi nghĩ rằng thú nhân chúng ta giống á thú, thấy dã thú tới chỉ biết lùi vào một góc run rẩy, đến chạy cũng không chạy nổi sao?” Thú nhân kia vừa dứt lời, liền có thú nhân khác phụ họa.
“Xem ra dù giỏi giang cỡ nào, á thú vẫn chỉ là á thú, lá gan đều nhỏ như vậy.”
Một câu này vừa dứt, lập tức dẫn tới tiếng cười to. Tuy Đồ không cười cùng, nhưng cũng chẳng ngăn bọn họ, hiển nhiên hắn cũng rất bất mãn với câu nói đó của Bách Nhĩ. Giác cùng Mạc ở trong lều chăm sóc Đằng. Hạ, Bố và Tiểu Cổ nhìn thấy tình huống này, không hẹn mà đứng phía sau Bách Nhĩ, trên mặt đều lộ ra sự tức giận. Thế nhưng không được Bách Nhĩ cho phép, không ai trong họ kích động mở miệng cãi lại cả.
Thấy các thú nhân bộ lạc phản đối, thậm chí còn kèm theo biểu tình khinh miệt, Bách Nhĩ bị chọc tức mà bật cười, y thầm nghĩ không chỉnh các ngươi một trận, các ngươi lại không biết trời cao đất dày. Nghĩ tới đây, sắc mặt y lập tức trở nên ôn hòa “Là ta lo lắng quá, ta xin lỗi vì lời mới nói với các ngươi.”
Thấy thái độ y mềm xuống, các thú nhân bộ lạc đều lộ ra vẻ đắc ý, nghĩ đối phương tuy giỏi, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là á thú, sao dám chân chính đối nghịch với thú nhân chứ. Ngược lại, Đồ và Tát cảm thấy hơi kinh ngạc, trong cảm nhận của họ, Bách Nhĩ không phải là người dễ dàng cúi đầu như vậy.
“Có điều các ngươi khiêng về nhiều đồ như thế, cũng không thể mang tới bộ lạc Đại Sơn đổi muối được.” Bách Nhĩ nói tiếp, trên mặt thậm chí mang theo tiếu ý thản nhiên, để người ta cơ hồ tưởng rằng y đang lấy lòng.
“Vậy trước tiên đem về sơn động đi, dù sao cũng tiện đường, hơn nữa chúng ta còn tìm được chút muối ở đây, cũng thuận tiện cầm về.” Thú nhân phản bác đầu tiên kia hình như cảm thấy mình nói rất có tác dụng, nghe vậy lại lên giọng, cũng chuẩn bị nếu Bách Nhĩ phản đối, hắn nhất định sẽ cho y mất mặt.
“Vậy được rồi.” Không ngờ Bách Nhĩ ngược lại rất sảng khoái đồng ý.
Đồ và Tát nhìn nhau, mơ hồ cảm giác không ổn, đang muốn mở miệng phản đối, không ngờ các thú nhân bộ lạc sau khi biết được có thể về sơn động, lập tức đặt đồ đạc tìm được xuống đất, xôn xao một lát lại tản ra, hiển nhiên họ định đi tìm thêm đồ mang về.
Ý cười trên khóe môi Bách Nhĩ càng tăng, quay đầu nhìn qua Đồ và Tát đứng ngốc tại chỗ, nói “Các ngươi không đi tìm lại đồ đạc à?”
“Không, ta vào xem Đằng.” Đồ lấy lại *** thần, thần sắc có chút ủ rũ. Người thông minh không cần nhiều lời, thấy sau lưng Bách Nhĩ có ba thú nhân lớn nhỏ, lại đối lập với biểu hiện của các thú nhân bộ lạc, cao thấp liền thấy rõ.
Sắc mặt Tát khó hiểu nhìn Bách Nhĩ, cũng không nói gì, mà đi vào lều cùng Đồ.
Bách Nhĩ cười, xoay người thì thầm vài câu với ba người Tiểu Cổ, ba người lắng nghe, mắt đều sáng lên, sắc mặt kinh ngạc lại hưng phấn, liên tục gật đầu. Tiểu Cổ chạy vào trong lều, gọi Giác với Mạc ra, năm thú nhân nhỏ giọng thương lượng vài câu, liền vội vàng ly khai.
Bách Nhĩ vẫn đứng tại chỗ, nhìn bộ lạc điêu tàn trước mắt, không khỏi nhớ tới thôn trang, thành trấn kiếp trước bị chiến hỏa thiêu hủy. Khiến y có chút thương cảm, không rõ là vì thú nhân nơi này mặc dù có năng lực mạnh mẽ lại ăn bữa hôm lo bữa mai, nhét không đủ no bụng, hay là vì chính mình một thân lưu lạc nơi dị thế này.
Không qua bao lâu, ngoại trừ Đồ, Tát, kể cả những người canh gác, mười thú nhân bộ lạc Đồ dẫn theo đều bị trói chặt ném trước mảnh đất trống trước lều. Giác, Mạc tự động nhận nhiệm vụ canh gác. Ba người Tiểu Cổ cười hì hì đứng bên cạnh Bách Nhĩ, đối với sự mắng nhiếc của thú nhân bộ lạc đều mắt nhắm tai ngơ.
“Sao lại thế này?” Đồ cùng Tát nghe tiếng đi ra, khi thấy tình huống bên ngoài, hai người đều không khỏi sững sờ.
“Thế nào? Còn có gì muốn nói không?” Bách Nhĩ mỉm cười, hỏi các thú nhân trên mặt đất.
“Đê tiện, mấy người các ngươi đối phó một mình ta, thắng có gì mà đắc ý chứ. Có bản lĩnh thì lấy một chọi một đi.” Một thú nhân chửi ầm lên.
“Dã thú đến đây, ngươi cũng đi thương lượng với chúng, tất nhiên chúng sẽ đồng ý với ngươi.” Bách Nhĩ mỉm cười nói, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, lại khiến người ta cảm thấy châm chọc và nhục nhã không nói nên lời.
Một câu này ngăn lại tiếng kêu la, có người còn căm giận bất bình nhưng không lên tiếng phản bác, có người đã lộ ra suy nghĩ sâu xa.
“Bách Nhĩ, thả họ ra.” Đồ buồn bực cào mái tóc ngắn, cảm giác lần này có thể nói là rất dọa người.
Không chỉ hắn, ngay cả Tát vẫn luôn trưng ra vẻ mặt lãnh đạm cũng im lặng xoay lưng đi, không đành lòng nhìn đồng bạn bị mấy cái dây leo trói lại.
“Thả? Được thôi.” Bách Nhĩ nhướn mày, thản nhiên cười “Thế nhưng ta muốn các ngươi lấy thần thú ra thề, từ bây giờ trở đi cho tới khi đổi muối về, các ngươi đều phải nghe lời ta. Nếu không muốn, ta không ngại cứ như vậy đưa các ngươi trở về sơn động, rồi đổi những người khác đâu.”
Ai còn có thể nói không? Để bị trói gô rồi ném về sơn động, sau này sao họ dám ngẩng đầu trước mặt tộc nhân? Sau khi xác định Đồ và Tát vẫn còn tự do không có khả năng giúp mình, mười thú nhân bộ lạc rốt cuộc ủ rũ phát lời thề.
Thời điểm ba người Cổ, Hạ, Bố cởi dây trói cho các thú nhân, Bách Nhĩ nhìn qua Đồ cùng Tát.
“Chúng ta cũng phải thề?” Đồ hơi kinh ngạc, không đợi đối phương trả lời, hắn đã liên tục lắc đầu “Không, không, chúng ta sẽ không tùy tiện thề đâu, thế nhưng ta cam đoan trong thời gian này, chỉ cần không xúc phạm tới đồng bạn, chúng ta đều sẽ nghe lời ngươi.”
Y chờ chính là những lời này, Bách Nhĩ hơi gật đầu, xem như đồng ý, sau đó nhìn về các thú nhân.
“Thu dọn một chút, chuẩn bị xuất phát. Ngoại trừ muối, không cho phép mang các thứ khác theo.”
Lần này không ai lại dám xem lời nói của y như gió thoảng bên tai, tuy tiếc mấy thứ kia, nhưng cuối cùng cũng không lấy nhiều. Không nói tới chuyện thần thú có trói buộc tuyệt đối với thú nhân, mà bản thân mỗi thú nhân đã nói đều nhất định sẽ làm được.
Tạm thời giải quyết vấn đề lòng người bất đồng này, Bách Nhĩ âm thầm thả lỏng, y biết hành trình kế tiếp sẽ thoải mái đi rất nhiều, chí ít không cần tiếp tục lo lắng có người không nghe hiệu lệnh, mà liên lụy tới những người khác nữa.
Ăn xong, lại nghỉ ngơi hồi lâu, Đằng rốt cuộc có sức lực. Khi nhìn thấy con hổ lông vàng, *** thần phấn chấn xuất hiện trước mặt mình nói cảm ơn, Bách Nhĩ không khỏi cảm thán khả năng khôi phục mạnh mẽ của thú nhân nơi này.
Từ miệng Đằng biết được, hóa ra hôm đó khi thú triều tập kích bộ lạc, hắn vốn đang ở cùng với mọi người, sau đó lại vì trở về giúp Na Nông lấy xương cắt tóc của y, nên bị đàn thú vây khốn, cuối cùng leo lên cây chạy trốn, ở trên đó vài ngày không ăn uống gì, mãi tới khi đám người Bách Nhĩ xuất hiện.
Xương cắt tóc? Bách Nhĩ nhìn cái xương thú màu ngọc bạch, bóng loáng hai đầu mà Đằng bỏ vào tay y nhờ y cầm hộ, không khỏi suy đoán cần cái này để làm gì.
“Na Nông có khỏe không?” Đằng hỏi.
Các thú nhân đều trầm mặc. Bởi vì từ ngày thoát khỏi nguy hiểm, mấy ngày liền đều không ai nghe thấy Na Nông nhắc tới Đằng một lần, giống như y đã quên mất người này rồi. Khóe môi Tát lộ ra tia cười trào phúng, lấy khuỷu tay huých Đồ, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe “Cẩn thận tiếp theo Na Nông cũng ném ngươi đi đấy.”
Đồ hừ một tiếng, không nói gì, xoay người đi.
“Y không sao, về sơn động, ngươi có thể thấy y.” Trả lời Đằng là Bách Nhĩ. Trong phút chốc, y đột nhiên thấy khó hiểu, mấy thú nhân này nhìn trúng cái gì của Na Nông nhỉ? Hay là á thú nơi này đều thế, nên bọn họ quen rồi? Nghĩ đến mấy á thú bộ lạc chuyên gây chuyện trong sơn động, Bách Nhĩ cảm thấy có lẽ mình đoán đúng rồi.
“Các ngươi muốn đi đâu, ta đi cùng các ngươi.” Đằng hơi tò mò nhìn y, trước kia hắn cũng không chú ý tới Bách Nhĩ mấy, chỉ biết á thú này ngoại hình vừa xấu lại vừa xui xẻo, không chỉ thú nhân không thích, ngay cả các á thú cũng không muốn đến gần. Thế nhưng hôm nay nhìn thấy, lại cảm giác y cũng không xấu như lời đồn, chỉ là… ưm… chỉ là bộ dạng hơi giống thú nhân. Mà quan trọng là, các thú nhân trước mắt hình như đều nghe theo y, đây mới là chỗ khiến hắn khó hiểu.
“Không phải ngươi muốn gặp Na Nông sao?” Khi Bách Nhĩ nói những lời, không khỏi nhìn về phía Đồ trước khi đi mới cầu hôn với Na Nông, y vừa buồn cười lại vừa khó hiểu, mấy thú nhân này theo đuổi cùng một á thú, thấy người khác ân cần với người mình thích chẳng lẽ không thấy khó chịu sao?
Kiếp trước vì mẫu thân mất sớm, thê tử y là do lão tổ mẫu (bà nội) chọn, cũng không trải qua tình cảm khắc cốt ghi tâm gì, cũng không có kinh nghiệm theo đuổi người ta, nên y không hiểu nổi tâm tính của thú nhân nơi này. Thế nhưng y biết, nếu mình đã coi trọng ai đó, y tuyệt đối sẽ không cho phép người ngoài có bất kỳ ý đồ gì.
“Đúng… đúng vậy, ta… ta chỉ xem một chút là được… Không phải các ngươi muốn đem muối về sơn động sao? Ta chỉ… chỉ thuận tiện xem một chút thôi…” Đằng hơi ngượng, lắp ba lắp bắp nói, nếu không phải đang ở hình thú, phỏng chừng có thể thấy mặt hắn đỏ bừng rồi.
Thu gom hết muối ở đây cũng đủ người trong sơn động ăn hơn mười ngày, bởi vậy đem muối về là chuyện tất yếu, chí ít có thể chống chọi một thời gian.
“Được.” Bách Nhĩ thở dài, trực giác mách bảo y, thú nhân này có lòng với Na Nông hơn Đồ nhiều, nhưng vừa nghĩ tới tính nết của á thú kia, y liền thấy đau cả răng. Bạn đời như thế không phải người bình thường có thể chịu đựng nổi. Lại nghĩ tới kiếp trước, y quả là người may mắn, thê tử dịu dàng, xinh đẹp, khéo hiểu lòng người, để các thú nhân này nhìn thấy, chỉ sợ có thèm muốn cũng chẳng có được.
Trên đường trở về có gặp hai lần thú triều nhỏ tấn công, bởi vì Bách Nhĩ chỉ huy thích đáng, nên cũng bình an xông qua, đồng thời các thú nhân phối hợp cũng càng ngày càng ăn ý, không có xuất hiện tình huống phần mình mình tác chiến. Đối với biểu hiện của Bách Nhĩ, người ngạc nhiên nhất là Đằng mới gia nhập, thế nhưng vì thời gian địa điểm không thích hợp, nên hắn vẫn chưa tìm được cơ hội hỏi xem sao.
“Bách Nhĩ này rất xảo quyệt.” Mới xông ra khỏi thú triều, Tát bị sắp xếp cản phía sau vừa chạy vừa nhỏ giọng nói với Đồ “Ngươi biết y làm sao bắt bọn Sơn không?”
“Giống như trận pháp trước sơn động kia, chia nhỏ ra rồi đối phó.” Đồ không cần nghĩ ngợi đã đáp lại. Đây là chiêu quen dùng của Bách Nhĩ, căn bản không cần phải đoán.
“Chính là như vậy.” Tát oán hận nói, mười thú nhân cường tráng bị năm người bắt, mà trong năm người kia có một đứa là tiểu hài tử, hai người tàn phế, việc này gã vừa nghĩ tới liền cảm thấy bứt rứt “Ngươi nói xem y có xảo quyệt không? Vừa cười vừa chụp mũ kẻ khác, mà những kẻ đó lại ngu ngốc nhảy thẳng vào.”
Đồ cảm thấy mình nên vừa buồn bực vừa giận như Tát mới đúng, thế nhưng chẳng hiểu sao hắn lại bật cười, người phía trước nghe thấy, quay đầu lại nhìn, hắn liền nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc.
Danh sách chương