“Ta đút cho ngươi.” Cổ phản ứng rất nhanh, xoay người cầm túi nước trong tay Bách Nhĩ, sau đó bán quỳ xuống đất, hai tay giơ túi nước lên, thật cẩn thận đưa tới bên môi y. Lần này Bách Nhĩ mà từ chối tiếp lại hóa ra là làm kiêu, vì thế y đành phải nhờ tay Cổ, uống mấy ngụm.
“Đúng là một á thú kỳ quái.” Đồ lẩm bẩm một câu, xoay người đi. Thực tế hắn nằm cả một đêm cũng đói bụng lắm rồi.
Thức ăn là thịt đằng vân thú. Đằng vân thú là loài dã thú vừa có thể chạy rất nhanh trên mặt đất, vừa có khả năng bay trên trời, rất ít khi thấy cũng rất khó bắt. Nếu không phải vì thú triều, chúng cũng theo đàn túa ra, các thú nhân chưa chắc đã bắt được.
“May là không có oa nô thú, bằng không khẳng định không có một ai trong chúng ta trốn thoát.” Lúc đang ăn, một thú nhân nói.
Bách Nhĩ chưa từng thấy oa nô thú, thế nhưng cũng có nghe Tiểu Mục nói qua, nghe nói cơ thể nó lớn như núi, một con oa nô thú có thể cung cấp thức ăn cho toàn bộ lạc trong rất nhiều ngày. Bộ lạc Hắc Hà có gần bốn trăm người, cung cấp cho bốn trăm miệng ăn trong nhiều ngày, vậy số lượng cũng không thể nhỏ được, vì thế y có thể suy đoán ra cơ thể oa nô thú khổng lồ cỡ nào. Sinh vật lớn như vậy, y vẫn chưa bao giờ thấy qua nên không thể tưởng tượng được, trong lòng không khỏi hơi hiếu kỳ, thế nhưng hiện tại y cũng không muốn nhìn thấy nó đâu.
Thịt đằng vân thú rất dai, chắc là liên quan tới việc nó vừa có thể chạy vừa có thể bay chăng. Bởi vì không mang nồi, nên chỉ có thể nướng lên. Lúc này Bách Nhĩ cắn không được, y đành phải nhờ Cổ dùng móng thú cắt thành từng miếng nhỏ, mới có thể gắng gượng ăn. Y nuốt rất khó khăn, nhưng trên mặt lại vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, chăm chú nghe các thú nhân nói chuyện phiếm, ngay cả Tiểu Cổ ở gần y nhất cũng không nhận thấy sự gắng gượng của y.
“Nơi này khắp nơi đều là cây cối, oa nô thú sao có thể đi vào.” Mạc lắc đầu, không tán đồng với thú nhân kia “Hơn nữa cứ xem như nó tới đây, ở trong rừng cũng chẳng chạy nhanh được. Ba cái nồi xương kia không phải là do bộ lạc chúng ta xông lầm vào rừng núi của oa nô thú à?”
Nghe được lời của hắn, Bách Nhĩ âm thầm gật đầu, cảm giác thằng nhóc này tính cách tuy tùy tiện, lại không đề phòng tộc nhân, thế nhưng đụng tới vấn đề cần suy nghĩ cũng rất nghiêm túc.
“Đừng nói tới oa nô thú nữa, mấy con dã thú ở chân núi, các ngươi định đối phó sao?” Bố vừa gặm đầu đằng vân thú, vừa canh giữ ở cửa động, rống lên với các thú nhân bên trong.
Trải qua một đêm, dã thú đuổi theo bọn họ tới đây không chỉ không tản ra, mà ngược lại càng lúc càng tập hợp nhiều, tràn khắp cả núi, đủ loại âm thanh kêu gào liên tiếp, khiến da đầu người ta run lên.
“Sao dã thú luôn đuổi theo người vậy?” Bách Nhĩ khó hiểu, tuy cũng từng thấy dã thú đánh giết lẫn nhau, song chỉ là lúc đói bụng, thời điểm khác chúng dường như đều truy đuổi theo mùi con người.
“Không biết. Trước thú triều, nếu không phải do đói quá mà trở nên hung hãn, các dã thú đều tránh thú nhân.” Hạ trả lời.
Nghe hai người nói chuyện, các thú nhân cũng đều nhận ra dị trạng này. Tựa hồ dã thú trong thú triều cố chấp với thú nhân và người trong bộ lạc không giống bình thường. Ở đây đều là thú nhân trẻ tuổi, đối với thú triều ngoại trừ cái tên ra, dường như hoàn toàn không biết gì cả, cho nên sau khi ý thức được tình huống này, không khỏi bắt đầu cảm thấy bất an. Số lượng thú nhân vốn không nhiều, lại phân tán, sao có thể chịu nổi các cuộc tấn công liên tiếp của thú triều. Chỉ sợ thú triều qua, có thể may mắn sống sót cũng không được mấy người. Nghĩ đến đây, tất cả mọi người không khỏi cảm thấy thê lương, vì các thú nhân cơ hồ có thể đoán được tình cảnh gian nan về sau.
“Chúng ta không thể ở trong này mãi được, nước sắp hết rồi.” Đằng đột nhiên mở miệng, đánh vỡ không khí ủ dột. Mặc kệ về sau sẽ ra sao, quan trọng nhất vẫn là trước mắt có thể sống sót.
Vì để tiện hành động, nên họ không mang bao nhiêu nước, tối qua lau người cho Bách Nhĩ đã tốn rất nhiều, hiện tại không còn lại bao nhiêu nữa. Không thể rời sơn động, thức ăn coi như bỏ qua, bắt giết dã thú xông lên là có thể giải quyết, nhưng nước lại là vấn đề lớn nhất. Dù cho uống máu thú cũng chỉ là giải pháp tạm thời thôi, không thể là kế lâu dài được.
Nhưng mà đối với vấn đề này, lại không ai có thể đưa ra biện pháp tốt. Lúc cơ thể ở tình trạng tốt nhất, bị nhiều dã thú vây quanh như vậy, bọn họ có thể sống sót mà chạy trốn cũng là hi vọng rất xa vời rồi, huống chi hiện tại trên người ai cũng mang thương tích.
“Nâng ta dậy.” Bách Nhĩ nhìn các thú nhân trầm mặc, y vô thanh thở dài, nói với Tiểu Cổ.
Được Tiểu Cổ đỡ, y đi tới cửa động, sau khi chính mắt nhìn thấy tình huống bên ngoài, tuy trong lòng khiếp sợ, nhưng sắc mặt y lại không hề biến hóa. Xoay người lại, y cẩn thận đánh giá vị trí sơn động, cuối cùng ánh mắt dừng ở cửa đi sâu vào sơn động được hai thú nhân canh gác.
“Bên trong điều tra qua chưa?” Trở lại ngồi xuống tấm da thú, y chậm rãi hít thở, hỏi. Nếu không phải trên lưng có thương tích, y thật muốn dựa vào vách động.
“Chưa. Sâu quá, chúng ta chỉ đi một đoạn ngắn, đi tiếp vào sẽ không nhìn thấy đâu.” Trả lời là Tát. Hôm qua gã cùng Đồ tiến vào động đầu tiên, xác định không có nguy hiểm, mới để những người ở sau cùng đi vào.
“Lấy một vài thanh củi làm đuốc, xem thử bên trong thông tới đâu.” Bách Nhĩ nói, giọng nói rất nhẹ, nhưng lại có sức mạnh để người ta muốn phục tùng.
Nếu có thể nhóm lửa nướng thịt, như vậy đương nhiên cũng có thể đốt gỗ làm đuốc. Đối với điểm này, Bách Nhĩ ngược lại không lo lắng. Quả nhiên, không qua bao lâu, các thú nhân liền từ ngoài động ôm về một bó củi mới, nói là chặt mấy cây khô ở vách núi.
Lấy da thú bọc thanh củi lại, bôi mỡ dã thú lên, ngoài cùng dùng cỏ khô và dây leo khô cột chặt, liền làm thành một ngọn đuốc đơn giản. Củi được ôm về tổng cộng làm được mười sáu ngọn đuốc, xếp ngay ngắn trước mặt mọi người.
“Gặp lối rẽ liền dùng đá làm ký hiệu, đừng để lạc đường.” Đối với Đằng và Mạc bị thương nhẹ nhất được chọn đi điều tra, Bách Nhĩ dặn dò “Nếu phát hiện dòng nước, đừng vội đúc vô túi, đợi khi vòng về lấy là được.”
“Chỗ này có mười sáu ngọn đuốc, lúc còn tám ngọn, dù chưa đi tới cuối, các ngươi đều phải quay lại.” Có lẽ thị lực trong bóng đêm của thú nhân tốt hơn so với người thường, thế nhưng chỉ cần chưa tới tuyệt cảnh, hoàn toàn không được mạo hiểm.
Tính cách của Mạc tuy kích động, thế nhưng chỉ cần Bách Nhĩ đã nghiêm túc dặn dò, hắn đều sẽ để ở trong lòng, cộng thêm đầu óc linh hoạt, nên để hắn đi, Bách Nhĩ cũng yên tâm.
“Thấy nguy hiểm, không cần liều mạng, phải lập tức quay lại. Thấy thứ gì trước kia chưa từng gặp qua, đừng tùy tiện chạm vào…”
Bách Nhĩ dặn dò một lượt những thứ có thể nghĩ ra, thẳng tới khi nghe thấy các thú nhân khác muốn cười lại không dám cười ra, ngược lại Mạc với Đằng lại rất nghiêm túc ghi nhớ. Sau khi hai người đi, các thú nhân mới cười ra tiếng.
“Bách Nhĩ, vừa rồi bộ dáng của ngươi rốt cuộc có chút giống á thú rồi đấy.”
Bách Nhĩ không hiểu sao mình bị cười, y âm thầm giải thích nghi hoặc. Là vì y rất dài dòng sao? Bách Nhĩ im lặng. Trước kia đương nhiên y sẽ không có dặn hết mọi chuyện, nhưng tiền đề là những thủ hạ đó của y không thiếu những kiến thức bình thường này, hơn nữa lại càng không thẳng tuột giống thú nhân, không nhắc nhở trước, khả năng họ không biết sẽ quẹo vào.
“Biết săn thú, chạy nhanh giống thú nhân, bị thương cũng không khóc không kêu. Nếu không phải ngươi… không biến hình được, chúng ta đều nghĩ ngươi là thú nhân đấy.” Đồ nói tiếp, vốn hắn định nói nếu không phải ngươi từng mang thai, lên tới miệng liền sửa lại. Dù sao cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì, nói ra chỉ khiến người ta thêm thương tâm thôi.
Bách Nhĩ cười, thầm nghĩ nếu nhìn vào giới tính đời trước của y, y vốn nên là một thú nhân, dù cho hoàn hồn trên một á thú có thể sinh con, nhưng bên trong vẫn là một nam nhi đội trời đạp đất. Sao có thể gặp chuyện liền khóc sướt mướt, phụ thuộc vào người khác chứ? Có điều việc này không thể nào giải thích với người khác, nên y cũng chỉ cười cho qua.
“Bách Nhĩ, tính tình của ngươi cũng tốt, không giống các á thú khác, hở một cái liền nổi giận, làm hại chúng ta đều không biết mình đã nói sai cái gì.” Kỳ thấy Bách Nhĩ bị nói giống thú nhân, vậy mà cũng không giận, y không khỏi thở dài.
“Đúng vậy, trong đầu các á thú cả ngày không biết nghĩ cái gì nữa. Tựa như hồi đó, ta nói mũi Tử Hà rất tẹt, giống như từng bị cái gì đè lên ấy, kết quả liền bị y chửi cho một trận, rồi đi tới đạp cho ta một phát.” Sơn phàn nàn, cho tới nay hắn cũng chưa nghĩ ra tại sao, hắn nói rõ ràng là sự thật, cũng không có ý chê bai, sao lại bị đối xử như thế.
“Đúng đó, đúng đó, Kiền Kiền nhất định đòi bắt chước Na Nông hất cằm lên nhìn người khác, ta liền bảo y lùn lắm, ngẩng cao vậy sẽ bị đau cổ đó, kết quả thật lâu y chẳng thèm để ý tới ta nữa.” Một thú nhân khác tràn đầy cảm xúc nói.
Trong lúc nhất thời, các thú nhân ngươi một lời ta một tiếng, oán giận mình đã phải trải qua đau khổ thế nào từ á thú, Bách Nhĩ nghe thấy mà buồn cười. Mặc dù sau khi thê tử y qua đời, y cũng ít gần nữ sắc, nhưng chung quy vẫn là một đại nam nhân hơn ba mươi tuổi, trước khi nhập ngũ cũng sống trong nhung lụa, đối với nữ nhân ít nhiều y cũng có hiểu đôi chút. Trong suy nghĩ của y, á thú giống như nữ nhân, tâm tư *** tế, hư vinh, mỏng manh, các thú nhân thẳng miệng thẳng tính nói trước mặt họ, không chịu khổ mới là lạ đấy.
“Bách Nhĩ, á thú thật đáng sợ.” Cổ mở to mắt, nghe xong, nó không khỏi run run nói.
“Nhóc con thì biết cái gì, chờ ngươi trưởng thành, liền sẽ thấy á thú đáng yêu cỡ nào.” Không đợi Bách Nhĩ trả lời, Kỳ đã nở nụ cười, nói. Tuy các thú nhân thấy á thú rất phiền, rất khó hiểu, thế nhưng nghe người ta nói á thú không tốt vẫn rất không bằng lòng.
“Á thú như vậy ta mãi mãi sẽ không thấy đáng yêu.” Cổ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc “Về sau dù ta có muốn tìm bạn đời cũng phải tìm người như Bách Nhĩ ấy. Mấy á thú kia đều không tốt bằng Bách Nhĩ.” Một câu này, các thú nhân có mặt đều á khẩu, hiển nhiên không ai tán thành với lời của Cổ, nhưng mở miệng phản bác lại không hay. Trong lòng bọn họ, Bách Nhĩ có thể là chiến hữu đồng sinh cộng tử, thế nhưng muốn lấy về làm bạn đời, không nói tới ngoại hình cường tráng của y, chỉ riêng vết sẹo trên mặt đã khiến người ta khó chấp nhận rồi.
“Ngươi còn nhỏ, chưa cần suy nghĩ những chuyện này.” Bách Nhĩ xoa đầu tiểu thú nhân, đánh vỡ không khí xấu hổ, ôn hòa nói “Chờ ngươi trưởng thành, Bách Nhĩ tất nhiên sẽ tìm cho ngươi một á thú ngoại hình đẹp, tính tình tốt nhất.” Y không tin trên đại lục này các á thú đều được nuông chiều đến ngạo mạn như trong bộ lạc, chí ít Tán Tán cũng khác biệt.
“Ừ. Chờ sau khi Bách Nhĩ tìm được, nhất định phải để á thú kia đi theo ngươi, chờ y trở nên giống ngươi, ta mới lấy y.” Tiểu thú nhân lớn tiếng đáp, đồng tử vàng óng ánh tràn đầy kiên định.
Bách Nhĩ nghẹn lời, một lát sau mới nói “Mỗi người đều có điểm khác nhau, sao có thể yêu cầu người khác giống ta được. Dù y không giống ta, cũng sẽ là người rất tốt.” Y tự tin vào cách nhìn người của mình, sẽ không có khả năng tìm một á thú phẩm chất không tốt cho tiểu thú nhân đâu.
“Thế nhưng không có người nào tốt hơn ngươi hết.” Tiểu Cổ hiển nhiên đáp.
Đúng là một thằng bé cố chấp. Bách Nhĩ cảm giác có chút cảm động, nhưng nhiều hơn là đau đầu, không thể không nghiêm túc tự hỏi phải làm sao mới dẫn dắt nó đi đúng đường đây.
“Đúng là một á thú kỳ quái.” Đồ lẩm bẩm một câu, xoay người đi. Thực tế hắn nằm cả một đêm cũng đói bụng lắm rồi.
Thức ăn là thịt đằng vân thú. Đằng vân thú là loài dã thú vừa có thể chạy rất nhanh trên mặt đất, vừa có khả năng bay trên trời, rất ít khi thấy cũng rất khó bắt. Nếu không phải vì thú triều, chúng cũng theo đàn túa ra, các thú nhân chưa chắc đã bắt được.
“May là không có oa nô thú, bằng không khẳng định không có một ai trong chúng ta trốn thoát.” Lúc đang ăn, một thú nhân nói.
Bách Nhĩ chưa từng thấy oa nô thú, thế nhưng cũng có nghe Tiểu Mục nói qua, nghe nói cơ thể nó lớn như núi, một con oa nô thú có thể cung cấp thức ăn cho toàn bộ lạc trong rất nhiều ngày. Bộ lạc Hắc Hà có gần bốn trăm người, cung cấp cho bốn trăm miệng ăn trong nhiều ngày, vậy số lượng cũng không thể nhỏ được, vì thế y có thể suy đoán ra cơ thể oa nô thú khổng lồ cỡ nào. Sinh vật lớn như vậy, y vẫn chưa bao giờ thấy qua nên không thể tưởng tượng được, trong lòng không khỏi hơi hiếu kỳ, thế nhưng hiện tại y cũng không muốn nhìn thấy nó đâu.
Thịt đằng vân thú rất dai, chắc là liên quan tới việc nó vừa có thể chạy vừa có thể bay chăng. Bởi vì không mang nồi, nên chỉ có thể nướng lên. Lúc này Bách Nhĩ cắn không được, y đành phải nhờ Cổ dùng móng thú cắt thành từng miếng nhỏ, mới có thể gắng gượng ăn. Y nuốt rất khó khăn, nhưng trên mặt lại vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, chăm chú nghe các thú nhân nói chuyện phiếm, ngay cả Tiểu Cổ ở gần y nhất cũng không nhận thấy sự gắng gượng của y.
“Nơi này khắp nơi đều là cây cối, oa nô thú sao có thể đi vào.” Mạc lắc đầu, không tán đồng với thú nhân kia “Hơn nữa cứ xem như nó tới đây, ở trong rừng cũng chẳng chạy nhanh được. Ba cái nồi xương kia không phải là do bộ lạc chúng ta xông lầm vào rừng núi của oa nô thú à?”
Nghe được lời của hắn, Bách Nhĩ âm thầm gật đầu, cảm giác thằng nhóc này tính cách tuy tùy tiện, lại không đề phòng tộc nhân, thế nhưng đụng tới vấn đề cần suy nghĩ cũng rất nghiêm túc.
“Đừng nói tới oa nô thú nữa, mấy con dã thú ở chân núi, các ngươi định đối phó sao?” Bố vừa gặm đầu đằng vân thú, vừa canh giữ ở cửa động, rống lên với các thú nhân bên trong.
Trải qua một đêm, dã thú đuổi theo bọn họ tới đây không chỉ không tản ra, mà ngược lại càng lúc càng tập hợp nhiều, tràn khắp cả núi, đủ loại âm thanh kêu gào liên tiếp, khiến da đầu người ta run lên.
“Sao dã thú luôn đuổi theo người vậy?” Bách Nhĩ khó hiểu, tuy cũng từng thấy dã thú đánh giết lẫn nhau, song chỉ là lúc đói bụng, thời điểm khác chúng dường như đều truy đuổi theo mùi con người.
“Không biết. Trước thú triều, nếu không phải do đói quá mà trở nên hung hãn, các dã thú đều tránh thú nhân.” Hạ trả lời.
Nghe hai người nói chuyện, các thú nhân cũng đều nhận ra dị trạng này. Tựa hồ dã thú trong thú triều cố chấp với thú nhân và người trong bộ lạc không giống bình thường. Ở đây đều là thú nhân trẻ tuổi, đối với thú triều ngoại trừ cái tên ra, dường như hoàn toàn không biết gì cả, cho nên sau khi ý thức được tình huống này, không khỏi bắt đầu cảm thấy bất an. Số lượng thú nhân vốn không nhiều, lại phân tán, sao có thể chịu nổi các cuộc tấn công liên tiếp của thú triều. Chỉ sợ thú triều qua, có thể may mắn sống sót cũng không được mấy người. Nghĩ đến đây, tất cả mọi người không khỏi cảm thấy thê lương, vì các thú nhân cơ hồ có thể đoán được tình cảnh gian nan về sau.
“Chúng ta không thể ở trong này mãi được, nước sắp hết rồi.” Đằng đột nhiên mở miệng, đánh vỡ không khí ủ dột. Mặc kệ về sau sẽ ra sao, quan trọng nhất vẫn là trước mắt có thể sống sót.
Vì để tiện hành động, nên họ không mang bao nhiêu nước, tối qua lau người cho Bách Nhĩ đã tốn rất nhiều, hiện tại không còn lại bao nhiêu nữa. Không thể rời sơn động, thức ăn coi như bỏ qua, bắt giết dã thú xông lên là có thể giải quyết, nhưng nước lại là vấn đề lớn nhất. Dù cho uống máu thú cũng chỉ là giải pháp tạm thời thôi, không thể là kế lâu dài được.
Nhưng mà đối với vấn đề này, lại không ai có thể đưa ra biện pháp tốt. Lúc cơ thể ở tình trạng tốt nhất, bị nhiều dã thú vây quanh như vậy, bọn họ có thể sống sót mà chạy trốn cũng là hi vọng rất xa vời rồi, huống chi hiện tại trên người ai cũng mang thương tích.
“Nâng ta dậy.” Bách Nhĩ nhìn các thú nhân trầm mặc, y vô thanh thở dài, nói với Tiểu Cổ.
Được Tiểu Cổ đỡ, y đi tới cửa động, sau khi chính mắt nhìn thấy tình huống bên ngoài, tuy trong lòng khiếp sợ, nhưng sắc mặt y lại không hề biến hóa. Xoay người lại, y cẩn thận đánh giá vị trí sơn động, cuối cùng ánh mắt dừng ở cửa đi sâu vào sơn động được hai thú nhân canh gác.
“Bên trong điều tra qua chưa?” Trở lại ngồi xuống tấm da thú, y chậm rãi hít thở, hỏi. Nếu không phải trên lưng có thương tích, y thật muốn dựa vào vách động.
“Chưa. Sâu quá, chúng ta chỉ đi một đoạn ngắn, đi tiếp vào sẽ không nhìn thấy đâu.” Trả lời là Tát. Hôm qua gã cùng Đồ tiến vào động đầu tiên, xác định không có nguy hiểm, mới để những người ở sau cùng đi vào.
“Lấy một vài thanh củi làm đuốc, xem thử bên trong thông tới đâu.” Bách Nhĩ nói, giọng nói rất nhẹ, nhưng lại có sức mạnh để người ta muốn phục tùng.
Nếu có thể nhóm lửa nướng thịt, như vậy đương nhiên cũng có thể đốt gỗ làm đuốc. Đối với điểm này, Bách Nhĩ ngược lại không lo lắng. Quả nhiên, không qua bao lâu, các thú nhân liền từ ngoài động ôm về một bó củi mới, nói là chặt mấy cây khô ở vách núi.
Lấy da thú bọc thanh củi lại, bôi mỡ dã thú lên, ngoài cùng dùng cỏ khô và dây leo khô cột chặt, liền làm thành một ngọn đuốc đơn giản. Củi được ôm về tổng cộng làm được mười sáu ngọn đuốc, xếp ngay ngắn trước mặt mọi người.
“Gặp lối rẽ liền dùng đá làm ký hiệu, đừng để lạc đường.” Đối với Đằng và Mạc bị thương nhẹ nhất được chọn đi điều tra, Bách Nhĩ dặn dò “Nếu phát hiện dòng nước, đừng vội đúc vô túi, đợi khi vòng về lấy là được.”
“Chỗ này có mười sáu ngọn đuốc, lúc còn tám ngọn, dù chưa đi tới cuối, các ngươi đều phải quay lại.” Có lẽ thị lực trong bóng đêm của thú nhân tốt hơn so với người thường, thế nhưng chỉ cần chưa tới tuyệt cảnh, hoàn toàn không được mạo hiểm.
Tính cách của Mạc tuy kích động, thế nhưng chỉ cần Bách Nhĩ đã nghiêm túc dặn dò, hắn đều sẽ để ở trong lòng, cộng thêm đầu óc linh hoạt, nên để hắn đi, Bách Nhĩ cũng yên tâm.
“Thấy nguy hiểm, không cần liều mạng, phải lập tức quay lại. Thấy thứ gì trước kia chưa từng gặp qua, đừng tùy tiện chạm vào…”
Bách Nhĩ dặn dò một lượt những thứ có thể nghĩ ra, thẳng tới khi nghe thấy các thú nhân khác muốn cười lại không dám cười ra, ngược lại Mạc với Đằng lại rất nghiêm túc ghi nhớ. Sau khi hai người đi, các thú nhân mới cười ra tiếng.
“Bách Nhĩ, vừa rồi bộ dáng của ngươi rốt cuộc có chút giống á thú rồi đấy.”
Bách Nhĩ không hiểu sao mình bị cười, y âm thầm giải thích nghi hoặc. Là vì y rất dài dòng sao? Bách Nhĩ im lặng. Trước kia đương nhiên y sẽ không có dặn hết mọi chuyện, nhưng tiền đề là những thủ hạ đó của y không thiếu những kiến thức bình thường này, hơn nữa lại càng không thẳng tuột giống thú nhân, không nhắc nhở trước, khả năng họ không biết sẽ quẹo vào.
“Biết săn thú, chạy nhanh giống thú nhân, bị thương cũng không khóc không kêu. Nếu không phải ngươi… không biến hình được, chúng ta đều nghĩ ngươi là thú nhân đấy.” Đồ nói tiếp, vốn hắn định nói nếu không phải ngươi từng mang thai, lên tới miệng liền sửa lại. Dù sao cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì, nói ra chỉ khiến người ta thêm thương tâm thôi.
Bách Nhĩ cười, thầm nghĩ nếu nhìn vào giới tính đời trước của y, y vốn nên là một thú nhân, dù cho hoàn hồn trên một á thú có thể sinh con, nhưng bên trong vẫn là một nam nhi đội trời đạp đất. Sao có thể gặp chuyện liền khóc sướt mướt, phụ thuộc vào người khác chứ? Có điều việc này không thể nào giải thích với người khác, nên y cũng chỉ cười cho qua.
“Bách Nhĩ, tính tình của ngươi cũng tốt, không giống các á thú khác, hở một cái liền nổi giận, làm hại chúng ta đều không biết mình đã nói sai cái gì.” Kỳ thấy Bách Nhĩ bị nói giống thú nhân, vậy mà cũng không giận, y không khỏi thở dài.
“Đúng vậy, trong đầu các á thú cả ngày không biết nghĩ cái gì nữa. Tựa như hồi đó, ta nói mũi Tử Hà rất tẹt, giống như từng bị cái gì đè lên ấy, kết quả liền bị y chửi cho một trận, rồi đi tới đạp cho ta một phát.” Sơn phàn nàn, cho tới nay hắn cũng chưa nghĩ ra tại sao, hắn nói rõ ràng là sự thật, cũng không có ý chê bai, sao lại bị đối xử như thế.
“Đúng đó, đúng đó, Kiền Kiền nhất định đòi bắt chước Na Nông hất cằm lên nhìn người khác, ta liền bảo y lùn lắm, ngẩng cao vậy sẽ bị đau cổ đó, kết quả thật lâu y chẳng thèm để ý tới ta nữa.” Một thú nhân khác tràn đầy cảm xúc nói.
Trong lúc nhất thời, các thú nhân ngươi một lời ta một tiếng, oán giận mình đã phải trải qua đau khổ thế nào từ á thú, Bách Nhĩ nghe thấy mà buồn cười. Mặc dù sau khi thê tử y qua đời, y cũng ít gần nữ sắc, nhưng chung quy vẫn là một đại nam nhân hơn ba mươi tuổi, trước khi nhập ngũ cũng sống trong nhung lụa, đối với nữ nhân ít nhiều y cũng có hiểu đôi chút. Trong suy nghĩ của y, á thú giống như nữ nhân, tâm tư *** tế, hư vinh, mỏng manh, các thú nhân thẳng miệng thẳng tính nói trước mặt họ, không chịu khổ mới là lạ đấy.
“Bách Nhĩ, á thú thật đáng sợ.” Cổ mở to mắt, nghe xong, nó không khỏi run run nói.
“Nhóc con thì biết cái gì, chờ ngươi trưởng thành, liền sẽ thấy á thú đáng yêu cỡ nào.” Không đợi Bách Nhĩ trả lời, Kỳ đã nở nụ cười, nói. Tuy các thú nhân thấy á thú rất phiền, rất khó hiểu, thế nhưng nghe người ta nói á thú không tốt vẫn rất không bằng lòng.
“Á thú như vậy ta mãi mãi sẽ không thấy đáng yêu.” Cổ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc “Về sau dù ta có muốn tìm bạn đời cũng phải tìm người như Bách Nhĩ ấy. Mấy á thú kia đều không tốt bằng Bách Nhĩ.” Một câu này, các thú nhân có mặt đều á khẩu, hiển nhiên không ai tán thành với lời của Cổ, nhưng mở miệng phản bác lại không hay. Trong lòng bọn họ, Bách Nhĩ có thể là chiến hữu đồng sinh cộng tử, thế nhưng muốn lấy về làm bạn đời, không nói tới ngoại hình cường tráng của y, chỉ riêng vết sẹo trên mặt đã khiến người ta khó chấp nhận rồi.
“Ngươi còn nhỏ, chưa cần suy nghĩ những chuyện này.” Bách Nhĩ xoa đầu tiểu thú nhân, đánh vỡ không khí xấu hổ, ôn hòa nói “Chờ ngươi trưởng thành, Bách Nhĩ tất nhiên sẽ tìm cho ngươi một á thú ngoại hình đẹp, tính tình tốt nhất.” Y không tin trên đại lục này các á thú đều được nuông chiều đến ngạo mạn như trong bộ lạc, chí ít Tán Tán cũng khác biệt.
“Ừ. Chờ sau khi Bách Nhĩ tìm được, nhất định phải để á thú kia đi theo ngươi, chờ y trở nên giống ngươi, ta mới lấy y.” Tiểu thú nhân lớn tiếng đáp, đồng tử vàng óng ánh tràn đầy kiên định.
Bách Nhĩ nghẹn lời, một lát sau mới nói “Mỗi người đều có điểm khác nhau, sao có thể yêu cầu người khác giống ta được. Dù y không giống ta, cũng sẽ là người rất tốt.” Y tự tin vào cách nhìn người của mình, sẽ không có khả năng tìm một á thú phẩm chất không tốt cho tiểu thú nhân đâu.
“Thế nhưng không có người nào tốt hơn ngươi hết.” Tiểu Cổ hiển nhiên đáp.
Đúng là một thằng bé cố chấp. Bách Nhĩ cảm giác có chút cảm động, nhưng nhiều hơn là đau đầu, không thể không nghiêm túc tự hỏi phải làm sao mới dẫn dắt nó đi đúng đường đây.
Danh sách chương