Mạc có chút ủ rũ gãi đầu, hắn định đợi tới ngày mai, lại cảm thấy thời gian trôi qua quá lâu, đi loanh quanh tại chỗ mấy vòng, cuối cùng hắn nhìn về phía Đồ đang cắn mở dây da thú lấy thịt nướng ăn “Đồ, có phải ngươi không vui không?” Đồ còn chưa kịp nuốt miếng thịt trong cổ họng xuống, xém nữa là bị nghẹn, hắn ngẩng đầu lên trừng Mạc “Ngươi vui à? Có cái gì đáng để ngươi vui hả?”
Quả thật không có gì đáng để vui mừng cả. Mạc bĩu môi, lại lượn vòng trở về da thú của mình, vừa nằm sấp xuống được một lát hắn lại nhảy dựng lên.
“Không được, giờ ta vẫn phải đi tìm tộc trưởng, không thì ta ngủ không yên.” Nói xong, cũng không trông cậy vào Đồ nữa, mà tự chạy tới động cách vách tìm Dực.
“Nghĩa phụ, con cảm thấy thật ra Mạc rất muốn thử bày trận.” Giống như lúc muốn dùng thử cung tên vậy. Không thì sao hắn lại kích động như vậy chứ? Cổ yên lặng nhìn bóng dáng biến mất của Mạc, sau đó nó nói với Bách Nhĩ.
Bách Nhĩ đồng ý, vỗ nhẹ lên đầu Cổ, không nói gì.
Lúc Dực nghe Mạc nói có cách đối phó với mấy con dã thú kia, còn có thể giúp bộ lạc săn thức ăn, gã không hỏi thêm một câu nào liền dẫn hắn tới chỗ tộc trưởng.
“Ngươi nói dùng đá bày trận? Là trận gì hả?” Viêm nghi hoặc hỏi.
Trận gì? Mạc sửng sốt, Bách Nhĩ chưa bao giờ nói với bọn họ là trận gì hết, trong mắt hắn trận pháp đó chỉ là cạm bẫy dùng đá và cây cối bình thường thôi, nhưng không biết sao dựa theo cách của Bách Nhĩ, người với động vật đi vào lại choáng váng, không thể nào ra vào được, chính mình còn không hiểu tại sao lại bị cạm bẫy đó lấy mạng. Hắn nhớ Bách Nhĩ từng nói, nếu đánh nhau, còn có thể dùng người bày ra trận pháp lợi hại hơn. Có điều Bách Nhĩ không dạy cho bọn họ, bởi vì chỉ học trận pháp phòng ngự trước sơn động thôi, bọn họ cũng đã mất hơn nửa mùa tuyết rơi rồi, nhưng cũng chỉ là học bằng cách ghi nhớ, chứ cũng không biết ý nghĩa là gì.
Gãi đầu, hắn nghĩ không ra phải giải thích như thế nào, vì thế khua tay múa chân để họ hình dung trận pháp trước sơn động.
“Ngươi nói dùng đá liền có thể ngăn dã thú, còn có thể tách chúng ra, để chúng ta bắt giết?” Viêm nheo mắt, ngữ khí có chút nguy hiểm. Bởi vì chuyện của Mai Việt, tâm trạng của hắn vốn đã không tốt, bạn đời của Mai Việt chính là huynh đệ của hắn, đệ đệ vừa mới chết một ngày mà bạn đời của y lại muốn bỏ đi với người khác, đừng nói là tộc trưởng, ngay cả một người bình thường cũng sẽ không chịu nổi. Bởi vậy, liên quan tới người bộ lạc Hắc Hà, hắn cũng không khỏi có chút giận cá chém thớt. Vốn nghe Mạc nói có thể giúp bọn họ, nên hắn còn gắng gượng áp chế khó chịu trong lòng, muốn nghe xem đối phương có cách nào, thế nhưng lời nói của Mạc lại khiến hắn có cảm giác như bị trêu chọc.
“Là thật đấy.” Cơ thể Mạc nháy mắt căng chặt ra, hắn cũng không có ngốc, đương nhiên có thể cảm thấy sự phẫn nộ của đối phương, nên liền vội vàng giải thích “Bên ngoài sơn động chúng ta ở chính là làm như vậy đó. Bách Nhĩ còn dùng cách này dựa vào rất ít người để giết chết một bầy tiểu nhĩ thú.” Hắn không nói tới con số, vì biết có nói ra đối phương cũng chẳng biết là bao nhiêu.
Khóe môi Viêm hơi kéo căng ra, hắn nhắm chặt mắt mới có thể đè nén tức giận trong lòng, mặc kệ nói sao, bộ lạc Đại Sơn của họ hiện tại đã đi vào tuyệt cảnh, nên chỉ cần có một tia hi vọng, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
“Ngươi định làm như thế nào?” Nếu đối phương nói muốn bố trí cái trận pháp quỷ gì ở ngoài động kia, nhưng lại khiến thú nhân bộ lạc phải mạo hiểm đi vác đá, thì hắn nhất định sẽ cho đối phương biết nanh vuốt của mình sắc bén bao nhiêu.
“Không phải phía dưới các ngươi có một cái động rất lớn sao? Chờ ta bố trí xong ở trong đó, ngươi có thể xem thử, nếu được thì mở cửa động ra, để dã thú tiến vào.” Lần này Mạc không lỗ mãng như trước, mà là cẩn thận cân nhắc từ ngữ sử dụng, để tránh chọc tức Viêm, trông tâm tình hắn còn tệ hơn Đồ.
Lần này tức giận của Viêm triệt để lắng xuống “Trong động không có đá cao, còn lại đều như vậy, có thể không?” Hắn chỉ giường ngủ của chính mình. Đó là một khối đá bằng phẳng, cao tới đầu gối, có thể đủ hai ba thú nhân nằm. Có thể tưởng tượng, mấy tảng đá theo lời hắn đều là đá bằng phẳng, lớn đến mức đủ để ngủ hoặc đặt đồ. Mạc kinh ngạc trừng lớn mắt, không thể tin được “Sao có thể, chỗ của các ngươi không phải là núi đá à? Sao ngay cả một hòn đá cũng không có?” Hiện tại hắn cần là loại đá cao cao ngay cả dã thú cũng không di chuyển được, chứ không phải loại đá ai cũng nhảy lên được. Bày trận bằng loại đá này thì có khác biệt gì đâu.
Viêm buông tay, cũng có chút bất đắc dĩ “Tại lúc chúng ta chuyển bộ lạc vào đây, mấy hòn đá tạp nham chắn vài nơi đều bị khiêng ra ngoài, chỉ để lại mấy tảng có thể dùng thôi…”
“Có thể dùng? Sao có thể dùng chứ!” Mạc giậm chân, cảm thấy tiền bối của Viêm thật không sáng suốt, đá hữu dụng thế sao lại ném đi. Viêm không nói gì, mà nhìn hắn, trong lòng cũng không phải không có phiền muộn. Tuy không biết thứ đối phương nói có tác dụng hay không, nhưng dù sao cũng là một hi vọng, mà nay hi vọng đó ngay cả cơ hội thử cũng không có, sao không khiến người ta buồn bực được.
“Bỏ đi, để ta về suy nghĩ lại.” Chắc cảm thấy có nổi giận cũng vô dụng, bả vai Mạc xụ xuống, có chút ủ rũ khoát tay, liền định xoay người trở về.
“Khoan đã, Mạc, thứ Bách Nhĩ giết dã thú là gì vậy?” Viêm gọi người lại. Ban đầu hắn đã muốn hỏi, kết quả lại bị Đồ kêu mệt ngăn lại.
“Hả, cái gì… Cái kia à, nó là cung tên, Lão Thác làm ra đấy. Đáng tiếc chỉ có một bộ như vậy thôi, không thì ta cũng muốn mang theo một cái.” Mạc đối với phát hiện mới của nhà mình cảm thấy rất tự hào, nên người ta hỏi, liền nhịn không được khoe ra “Ngươi đừng nhìn dáng vẻ của nó kỳ quái như vậy, khả năng giết dã thú rất lợi hại đấy, còn không cần tới gần, lại an toàn hơn nhiều. Trên tay Bách Nhĩ ấy, một lần có thể giết ba con dã thú… Ta đoán y còn có thể giết được nhiều hơn nữa.” Câu sau, giọng nói của hắn nhỏ đi nhiều, gần như là lẩm bẩm.
“Bách Nhĩ chỉ là á thú, sao y biết mấy thứ này?” Đây mới là nghi hoặc lớn nhất trong lòng Viêm. Trong hiểu biết của hắn, á thú ngoại trừ sinh con, thì chỉ biết làm chút chuyện vặt vãnh, ví dụ như nấu cơm, vá da thú, còn bắt giết dã thú, lấy hình thể mảnh mai và sức lực của họ không bị dã thú ăn là còn may mắn đấy. Thế nhưng Bách Nhĩ quả thật đã giết được dã thú, hơn nữa giết không ít hơn thú nhân, tuy hắn không tận mắt nhìn thấy, nhưng có nghe thú nhân trong bộ lạc mình kể lại. Hắn biết bọn họ sẽ không gạt hắn, nên mới cảm thấy hết sức kinh ngạc.
“Những thứ Bách Nhĩ biết nhiều…” Mắt Mạc sáng lên, đang muốn nói Bách Nhĩ giỏi cỡ nào, thì hắn nhanh chóng kịp phản ứng, mà dừng ngay lại “A, ta phải về ngủ một giấc đây, mai lại giúp các ngươi xem có cách gì hay không.” Hắn vừa nói, vừa nhanh chóng đi ra ngoài, sợ ở lại thêm một lát sẽ không khống chế được miệng của mình.
Dực nhìn Viêm, được hắn cho phép, cũng đi ra ngoài. Tuy phương hướng của thú nhân rất tốt, thế nhưng sơn động của bọn họ rất phức tạp, hơn nữa mỗi động đều na ná nhau, đi qua một lần cũng không thể nhớ rõ được. Gã không hi vọng Mạc lạc đường, tới lúc đó gã lại phải mất công đi tìm.
Trong động chỉ còn lại một mình Viêm, hắn im lặng ngồi trong bóng đêm, trong đầu hiện lên cung tên cổ quái còn chưa nhìn thấy kia, còn có trận pháp gì đó Mạc nói tới. Nếu lợi hại như lời Mạc nói. Nói không chừng có thể nghĩ cách giữ bọn họ ở lại, không phải bộ lạc Hắc Hà đã không còn sao? Mạc kích động đi, lại ủ rũ trở về, các thú nhân đều có chút kinh ngạc, chỉ cho rằng tộc trưởng Đại Sơn không biết tốt xấu, từ chối lời giúp đỡ của Mạc. Mãi tới khi Mạc lết tới bên cạnh Bách Nhĩ, thỉnh giáo y, không có đá thì phải làm sao, bọn họ mới bừng tỉnh, đều thầm hô bộ lạc Đại Sơn xui xẻo. Rõ ràng bên ngoài khắp nơi đều là đá, vậy mà lúc muốn dùng lại không có.
“Ta cũng không thể biến ra đá được.” Bách Nhĩ trả lời rất đơn giản.
Mạc đến hỏi đương nhiên cũng không phải cho rằng Bách Nhĩ có thể biến ra đá, chỉ là hắn cảm thấy Bách Nhĩ nhất định sẽ có cách khác, nhưng hiện tại bị y đáp như vậy, liền lúng túng không biết nói gì mới được. Đương nhiên hắn vẫn nhớ Bách Nhĩ nói sẽ không giúp, sao có thể trực tiếp đưa ra cách khác cho đối phương, vì thế hắn phiền muộn ngồi một lát, liền bất mãn trở về da thú của mình, một đêm trằn trọc, vắt hết óc suy nghĩ chủ ý. Hôm sau, trời vừa sáng liền vội vàng chạy ra ngoài.
Các thú nhân khác hiển nhiên cũng ôm ý tưởng giống hắn, nên không có ý định lập tức rời đi. Bách Nhĩ cũng không thúc giục họ, y chỉ ngồi trên da thú, nhìn ánh sáng thanh tịnh đẹp đẽ từ những cái lỗ nhỏ tự nhiên trên vách động chiếu vào, chậm rãi rọi sáng huyệt động không lớn này. Không thể không nói, huyệt động của bộ lạc Đại Sơn đúng là rất tốt, có thể giảm bớt phiền phức xây nhà. Y tin dù mùa tuyết rơi hay khi dã thú đột kích đều có thể yên bình vượt qua, thậm chí không cần quá nhiều người canh gác, chỉ tiếc là đụng phải thú triều mấy đời không gặp. Có điều y cũng tin là không chỉ bộ lạc Đại Sơn, mà các thú nhân bộ lạc khác phỏng chừng cũng rất khó bình yên vượt qua thú triều lần này. Có thể nói, hồi trước bị bộ lạc Hắc Hà đuổi đi, xét từ một góc độ khác cũng là may mắn của y, nếu y vẫn còn ở lại đó, dù có thể sống sót mà trốn ra, chỉ e cũng không có nơi cư trú, muốn ngủ yên ổn một hồi cũng sẽ trở thành chuyện xa xỉ.
“Nghĩa phụ, người thật sự không muốn giúp bộ lạc Đại Sơn à?” Chờ các thú nhân đều lục đục đi ra ngoài, Tiểu Cổ mới ghé vào tai Bách Nhĩ, nhỏ giọng hỏi. Thực tế, nó cảm thấy Bách Nhĩ không phải là người thấy chết mà không cứu.
“Nghĩa phụ lại không có giao tình với họ. Không có lợi, sao nghĩa phụ phải giúp họ chứ?” Bách Nhĩ đáp rất hiển nhiên.
“Nhưng lúc mùa tuyết rơi, người cũng giúp con và mọi người mà.” Hơn nữa đều là kẻ già yếu, bệnh tật, không phải càng không có lợi gì sao? Cổ không hiểu. Nó đương nhiên sẽ không quên, thời điểm đó, ngoại trừ Duẫn, Nặc, Bách Nhĩ cũng không có giao tình gì với những người khác.
“Nghĩa phụ giúp các ngươi lúc nào? Nghĩa phụ cho các ngươi ăn hay cho các ngươi ở?” Bách Nhĩ kinh ngạc “Là con với mọi người tự cố gắng sống sót mà.” Lại nói tiếp, khi đó nội lực của hắn mới sinh, chống lại một con tiểu nhĩ thú chỉ e cũng không nổi, mà hai người Duẫn, Nặc còn chưa thích ứng việc đi săn với cơ thể không trọn vẹn, nếu không có những người khác gia nhập, dù bọn họ còn sống sót, thì cũng khá là gian nan.
“Vậy… vậy sau này không phải người còn cứu người trong bộ lạc sao? Họ còn đối xử với người không tốt nữa.” Cổ vẫn cảm thấy không phải như thế, lại không biết phản bác sao, vì thế nó chỉ có thể tiếp tục nêu ví dụ. Nhớ ngày đó, vì cứu người trong bộ lạc, Bách Nhĩ xém nữa đã chết trong bụng thanh trùng quái rồi.
Thật không rõ thằng bé này đến tột cùng muốn chứng minh cái gì, Bách Nhĩ cười, đưa tay xoa mái tóc ngắn như bụi gai của nó “Chuyện đó không phải vì các ngươi sao? Con quên là phía trước nghĩa phụ cũng không muốn đi. Nếu không phải một đám các người đều trộm đi, nghĩa phụ nào có thể phân tâm chứ?”
Vì thế Cổ rốt cuộc xác định, Bách Nhĩ thật sự không muốn giúp. Nó lại không chú ý tới Bách Nhĩ nói là không muốn giúp người không liên quan, không ràng buộc, thật ra hàm ý bên trong chính là, nếu thù lao của bộ lạc Đại Sơn khiến y động tâm hoặc là bọn họ trở thành người của y, như vậy Bách Nhĩ sẽ không keo kiệt ra tay. Có điều từ những lời này Cổ lại tìm ra một sự thật khác khiến nó vui vẻ không thôi.
Quả thật không có gì đáng để vui mừng cả. Mạc bĩu môi, lại lượn vòng trở về da thú của mình, vừa nằm sấp xuống được một lát hắn lại nhảy dựng lên.
“Không được, giờ ta vẫn phải đi tìm tộc trưởng, không thì ta ngủ không yên.” Nói xong, cũng không trông cậy vào Đồ nữa, mà tự chạy tới động cách vách tìm Dực.
“Nghĩa phụ, con cảm thấy thật ra Mạc rất muốn thử bày trận.” Giống như lúc muốn dùng thử cung tên vậy. Không thì sao hắn lại kích động như vậy chứ? Cổ yên lặng nhìn bóng dáng biến mất của Mạc, sau đó nó nói với Bách Nhĩ.
Bách Nhĩ đồng ý, vỗ nhẹ lên đầu Cổ, không nói gì.
Lúc Dực nghe Mạc nói có cách đối phó với mấy con dã thú kia, còn có thể giúp bộ lạc săn thức ăn, gã không hỏi thêm một câu nào liền dẫn hắn tới chỗ tộc trưởng.
“Ngươi nói dùng đá bày trận? Là trận gì hả?” Viêm nghi hoặc hỏi.
Trận gì? Mạc sửng sốt, Bách Nhĩ chưa bao giờ nói với bọn họ là trận gì hết, trong mắt hắn trận pháp đó chỉ là cạm bẫy dùng đá và cây cối bình thường thôi, nhưng không biết sao dựa theo cách của Bách Nhĩ, người với động vật đi vào lại choáng váng, không thể nào ra vào được, chính mình còn không hiểu tại sao lại bị cạm bẫy đó lấy mạng. Hắn nhớ Bách Nhĩ từng nói, nếu đánh nhau, còn có thể dùng người bày ra trận pháp lợi hại hơn. Có điều Bách Nhĩ không dạy cho bọn họ, bởi vì chỉ học trận pháp phòng ngự trước sơn động thôi, bọn họ cũng đã mất hơn nửa mùa tuyết rơi rồi, nhưng cũng chỉ là học bằng cách ghi nhớ, chứ cũng không biết ý nghĩa là gì.
Gãi đầu, hắn nghĩ không ra phải giải thích như thế nào, vì thế khua tay múa chân để họ hình dung trận pháp trước sơn động.
“Ngươi nói dùng đá liền có thể ngăn dã thú, còn có thể tách chúng ra, để chúng ta bắt giết?” Viêm nheo mắt, ngữ khí có chút nguy hiểm. Bởi vì chuyện của Mai Việt, tâm trạng của hắn vốn đã không tốt, bạn đời của Mai Việt chính là huynh đệ của hắn, đệ đệ vừa mới chết một ngày mà bạn đời của y lại muốn bỏ đi với người khác, đừng nói là tộc trưởng, ngay cả một người bình thường cũng sẽ không chịu nổi. Bởi vậy, liên quan tới người bộ lạc Hắc Hà, hắn cũng không khỏi có chút giận cá chém thớt. Vốn nghe Mạc nói có thể giúp bọn họ, nên hắn còn gắng gượng áp chế khó chịu trong lòng, muốn nghe xem đối phương có cách nào, thế nhưng lời nói của Mạc lại khiến hắn có cảm giác như bị trêu chọc.
“Là thật đấy.” Cơ thể Mạc nháy mắt căng chặt ra, hắn cũng không có ngốc, đương nhiên có thể cảm thấy sự phẫn nộ của đối phương, nên liền vội vàng giải thích “Bên ngoài sơn động chúng ta ở chính là làm như vậy đó. Bách Nhĩ còn dùng cách này dựa vào rất ít người để giết chết một bầy tiểu nhĩ thú.” Hắn không nói tới con số, vì biết có nói ra đối phương cũng chẳng biết là bao nhiêu.
Khóe môi Viêm hơi kéo căng ra, hắn nhắm chặt mắt mới có thể đè nén tức giận trong lòng, mặc kệ nói sao, bộ lạc Đại Sơn của họ hiện tại đã đi vào tuyệt cảnh, nên chỉ cần có một tia hi vọng, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
“Ngươi định làm như thế nào?” Nếu đối phương nói muốn bố trí cái trận pháp quỷ gì ở ngoài động kia, nhưng lại khiến thú nhân bộ lạc phải mạo hiểm đi vác đá, thì hắn nhất định sẽ cho đối phương biết nanh vuốt của mình sắc bén bao nhiêu.
“Không phải phía dưới các ngươi có một cái động rất lớn sao? Chờ ta bố trí xong ở trong đó, ngươi có thể xem thử, nếu được thì mở cửa động ra, để dã thú tiến vào.” Lần này Mạc không lỗ mãng như trước, mà là cẩn thận cân nhắc từ ngữ sử dụng, để tránh chọc tức Viêm, trông tâm tình hắn còn tệ hơn Đồ.
Lần này tức giận của Viêm triệt để lắng xuống “Trong động không có đá cao, còn lại đều như vậy, có thể không?” Hắn chỉ giường ngủ của chính mình. Đó là một khối đá bằng phẳng, cao tới đầu gối, có thể đủ hai ba thú nhân nằm. Có thể tưởng tượng, mấy tảng đá theo lời hắn đều là đá bằng phẳng, lớn đến mức đủ để ngủ hoặc đặt đồ. Mạc kinh ngạc trừng lớn mắt, không thể tin được “Sao có thể, chỗ của các ngươi không phải là núi đá à? Sao ngay cả một hòn đá cũng không có?” Hiện tại hắn cần là loại đá cao cao ngay cả dã thú cũng không di chuyển được, chứ không phải loại đá ai cũng nhảy lên được. Bày trận bằng loại đá này thì có khác biệt gì đâu.
Viêm buông tay, cũng có chút bất đắc dĩ “Tại lúc chúng ta chuyển bộ lạc vào đây, mấy hòn đá tạp nham chắn vài nơi đều bị khiêng ra ngoài, chỉ để lại mấy tảng có thể dùng thôi…”
“Có thể dùng? Sao có thể dùng chứ!” Mạc giậm chân, cảm thấy tiền bối của Viêm thật không sáng suốt, đá hữu dụng thế sao lại ném đi. Viêm không nói gì, mà nhìn hắn, trong lòng cũng không phải không có phiền muộn. Tuy không biết thứ đối phương nói có tác dụng hay không, nhưng dù sao cũng là một hi vọng, mà nay hi vọng đó ngay cả cơ hội thử cũng không có, sao không khiến người ta buồn bực được.
“Bỏ đi, để ta về suy nghĩ lại.” Chắc cảm thấy có nổi giận cũng vô dụng, bả vai Mạc xụ xuống, có chút ủ rũ khoát tay, liền định xoay người trở về.
“Khoan đã, Mạc, thứ Bách Nhĩ giết dã thú là gì vậy?” Viêm gọi người lại. Ban đầu hắn đã muốn hỏi, kết quả lại bị Đồ kêu mệt ngăn lại.
“Hả, cái gì… Cái kia à, nó là cung tên, Lão Thác làm ra đấy. Đáng tiếc chỉ có một bộ như vậy thôi, không thì ta cũng muốn mang theo một cái.” Mạc đối với phát hiện mới của nhà mình cảm thấy rất tự hào, nên người ta hỏi, liền nhịn không được khoe ra “Ngươi đừng nhìn dáng vẻ của nó kỳ quái như vậy, khả năng giết dã thú rất lợi hại đấy, còn không cần tới gần, lại an toàn hơn nhiều. Trên tay Bách Nhĩ ấy, một lần có thể giết ba con dã thú… Ta đoán y còn có thể giết được nhiều hơn nữa.” Câu sau, giọng nói của hắn nhỏ đi nhiều, gần như là lẩm bẩm.
“Bách Nhĩ chỉ là á thú, sao y biết mấy thứ này?” Đây mới là nghi hoặc lớn nhất trong lòng Viêm. Trong hiểu biết của hắn, á thú ngoại trừ sinh con, thì chỉ biết làm chút chuyện vặt vãnh, ví dụ như nấu cơm, vá da thú, còn bắt giết dã thú, lấy hình thể mảnh mai và sức lực của họ không bị dã thú ăn là còn may mắn đấy. Thế nhưng Bách Nhĩ quả thật đã giết được dã thú, hơn nữa giết không ít hơn thú nhân, tuy hắn không tận mắt nhìn thấy, nhưng có nghe thú nhân trong bộ lạc mình kể lại. Hắn biết bọn họ sẽ không gạt hắn, nên mới cảm thấy hết sức kinh ngạc.
“Những thứ Bách Nhĩ biết nhiều…” Mắt Mạc sáng lên, đang muốn nói Bách Nhĩ giỏi cỡ nào, thì hắn nhanh chóng kịp phản ứng, mà dừng ngay lại “A, ta phải về ngủ một giấc đây, mai lại giúp các ngươi xem có cách gì hay không.” Hắn vừa nói, vừa nhanh chóng đi ra ngoài, sợ ở lại thêm một lát sẽ không khống chế được miệng của mình.
Dực nhìn Viêm, được hắn cho phép, cũng đi ra ngoài. Tuy phương hướng của thú nhân rất tốt, thế nhưng sơn động của bọn họ rất phức tạp, hơn nữa mỗi động đều na ná nhau, đi qua một lần cũng không thể nhớ rõ được. Gã không hi vọng Mạc lạc đường, tới lúc đó gã lại phải mất công đi tìm.
Trong động chỉ còn lại một mình Viêm, hắn im lặng ngồi trong bóng đêm, trong đầu hiện lên cung tên cổ quái còn chưa nhìn thấy kia, còn có trận pháp gì đó Mạc nói tới. Nếu lợi hại như lời Mạc nói. Nói không chừng có thể nghĩ cách giữ bọn họ ở lại, không phải bộ lạc Hắc Hà đã không còn sao? Mạc kích động đi, lại ủ rũ trở về, các thú nhân đều có chút kinh ngạc, chỉ cho rằng tộc trưởng Đại Sơn không biết tốt xấu, từ chối lời giúp đỡ của Mạc. Mãi tới khi Mạc lết tới bên cạnh Bách Nhĩ, thỉnh giáo y, không có đá thì phải làm sao, bọn họ mới bừng tỉnh, đều thầm hô bộ lạc Đại Sơn xui xẻo. Rõ ràng bên ngoài khắp nơi đều là đá, vậy mà lúc muốn dùng lại không có.
“Ta cũng không thể biến ra đá được.” Bách Nhĩ trả lời rất đơn giản.
Mạc đến hỏi đương nhiên cũng không phải cho rằng Bách Nhĩ có thể biến ra đá, chỉ là hắn cảm thấy Bách Nhĩ nhất định sẽ có cách khác, nhưng hiện tại bị y đáp như vậy, liền lúng túng không biết nói gì mới được. Đương nhiên hắn vẫn nhớ Bách Nhĩ nói sẽ không giúp, sao có thể trực tiếp đưa ra cách khác cho đối phương, vì thế hắn phiền muộn ngồi một lát, liền bất mãn trở về da thú của mình, một đêm trằn trọc, vắt hết óc suy nghĩ chủ ý. Hôm sau, trời vừa sáng liền vội vàng chạy ra ngoài.
Các thú nhân khác hiển nhiên cũng ôm ý tưởng giống hắn, nên không có ý định lập tức rời đi. Bách Nhĩ cũng không thúc giục họ, y chỉ ngồi trên da thú, nhìn ánh sáng thanh tịnh đẹp đẽ từ những cái lỗ nhỏ tự nhiên trên vách động chiếu vào, chậm rãi rọi sáng huyệt động không lớn này. Không thể không nói, huyệt động của bộ lạc Đại Sơn đúng là rất tốt, có thể giảm bớt phiền phức xây nhà. Y tin dù mùa tuyết rơi hay khi dã thú đột kích đều có thể yên bình vượt qua, thậm chí không cần quá nhiều người canh gác, chỉ tiếc là đụng phải thú triều mấy đời không gặp. Có điều y cũng tin là không chỉ bộ lạc Đại Sơn, mà các thú nhân bộ lạc khác phỏng chừng cũng rất khó bình yên vượt qua thú triều lần này. Có thể nói, hồi trước bị bộ lạc Hắc Hà đuổi đi, xét từ một góc độ khác cũng là may mắn của y, nếu y vẫn còn ở lại đó, dù có thể sống sót mà trốn ra, chỉ e cũng không có nơi cư trú, muốn ngủ yên ổn một hồi cũng sẽ trở thành chuyện xa xỉ.
“Nghĩa phụ, người thật sự không muốn giúp bộ lạc Đại Sơn à?” Chờ các thú nhân đều lục đục đi ra ngoài, Tiểu Cổ mới ghé vào tai Bách Nhĩ, nhỏ giọng hỏi. Thực tế, nó cảm thấy Bách Nhĩ không phải là người thấy chết mà không cứu.
“Nghĩa phụ lại không có giao tình với họ. Không có lợi, sao nghĩa phụ phải giúp họ chứ?” Bách Nhĩ đáp rất hiển nhiên.
“Nhưng lúc mùa tuyết rơi, người cũng giúp con và mọi người mà.” Hơn nữa đều là kẻ già yếu, bệnh tật, không phải càng không có lợi gì sao? Cổ không hiểu. Nó đương nhiên sẽ không quên, thời điểm đó, ngoại trừ Duẫn, Nặc, Bách Nhĩ cũng không có giao tình gì với những người khác.
“Nghĩa phụ giúp các ngươi lúc nào? Nghĩa phụ cho các ngươi ăn hay cho các ngươi ở?” Bách Nhĩ kinh ngạc “Là con với mọi người tự cố gắng sống sót mà.” Lại nói tiếp, khi đó nội lực của hắn mới sinh, chống lại một con tiểu nhĩ thú chỉ e cũng không nổi, mà hai người Duẫn, Nặc còn chưa thích ứng việc đi săn với cơ thể không trọn vẹn, nếu không có những người khác gia nhập, dù bọn họ còn sống sót, thì cũng khá là gian nan.
“Vậy… vậy sau này không phải người còn cứu người trong bộ lạc sao? Họ còn đối xử với người không tốt nữa.” Cổ vẫn cảm thấy không phải như thế, lại không biết phản bác sao, vì thế nó chỉ có thể tiếp tục nêu ví dụ. Nhớ ngày đó, vì cứu người trong bộ lạc, Bách Nhĩ xém nữa đã chết trong bụng thanh trùng quái rồi.
Thật không rõ thằng bé này đến tột cùng muốn chứng minh cái gì, Bách Nhĩ cười, đưa tay xoa mái tóc ngắn như bụi gai của nó “Chuyện đó không phải vì các ngươi sao? Con quên là phía trước nghĩa phụ cũng không muốn đi. Nếu không phải một đám các người đều trộm đi, nghĩa phụ nào có thể phân tâm chứ?”
Vì thế Cổ rốt cuộc xác định, Bách Nhĩ thật sự không muốn giúp. Nó lại không chú ý tới Bách Nhĩ nói là không muốn giúp người không liên quan, không ràng buộc, thật ra hàm ý bên trong chính là, nếu thù lao của bộ lạc Đại Sơn khiến y động tâm hoặc là bọn họ trở thành người của y, như vậy Bách Nhĩ sẽ không keo kiệt ra tay. Có điều từ những lời này Cổ lại tìm ra một sự thật khác khiến nó vui vẻ không thôi.
Danh sách chương