Dã thú nơi này bởi vì hình thể khổng lồ, nên xương bả vai cũng rất rộng, nếu đục lỗ ở chuôi, cột thêm xương dài, có thể làm ra được một cái giống như xẻng. Xương thú gần đây bộ lạc Đại Sơn ăn xong đều chất vào đất trống trong sơn động, để tránh ném xuống trúng dã thú lại khiến chúng sôi trào thêm, cũng may là như thế, nếu không có nghĩ ra cách cũng vô dụng.
Không chỉ như vậy, bọn họ còn nghĩ ra dùng móng vuốt khô cứng của dát dát thú làm tơi bùn đất lên cho dễ đào, rồi lại lấy bình gốm thật lâu không dùng tới múc nước, tưới xuống cho ướt bùn rồi lấy xẻng xúc nhanh qua hai bên đường hầm, xây thành vách tường đất thật dày theo đúng danh xứng với thực, để tránh bị dã thú chen chúc làm cho sụp xuống. Tóm lại ngươi một câu ta một câu, quả thật so với một mình Mạc đau đầu suy nghĩ tốt hơn nhiều. Chỉ là cứ như vậy, thịt nướng như lời hứa hẹn của Mạc liền không đủ. Cuối cùng Giác, người bạn thân nhất của Mạc, cùng với đám người Đồ lúc sau chạy tới cũng chia một phần của mình ra, dù sao thức ăn ngày hôm nay Bách nhĩ cũng đã săn rồi. So với ăn thịt nướng cũ, bọn họ ngược lại thích ăn thịt sống mới hơn.
Bộ lạc Đại Sơn có bảy tám trăm người, bởi vì chỉ ở trong động đào đất không có nguy hiểm, nên ai hoạt động được đều xuống dưới hỗ trợ. Sức của á thú và lão nhân yếu, lại không có công cụ, liền cố gắng không để ảnh hưởng tới động tác của các thú nhân mà dùng tay vốc nước làm ướt bùn, tuy tốc độ chậm, nhưng cũng tốt hơn là không làm gì hết.
Nhìn thấy cảnh này, Bách Nhĩ cũng không tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, vì thế y chỉ cho Mạc vài cái, để bố trí trận pháp không đến mức chịu không nổi một kích. Nếu không, thật sự có thể tước mất hi vọng dồi dào và cũng là con đường sống cuối cùng của tộc nhân Đại Sơn. Mà chính y sau khi khôi phục được chút nội lực, liền đi săn thêm hai con thú. Có đủ cho bộ lạc Đại Sơn ăn hay không, y không biết, nhưng chí ít cũng không đói chết. Tiểu Cổ không chịu ngồi yên, sau khi nhìn y tròng thú xong, nó liền chạy tới tham gia đào hầm, xây tường đất.
Bách Nhĩ nhàm chán, đang định về luyện công, thì bị một lão thú nhân đột nhiên xông ra ngăn lại. Trong tay lão thú nhân đó cầm một cái gậy có đầu thú, nếp nhăn trên mặt nhiều đến mức có thể kẹp chết muỗi, Bách Nhĩ vừa thấy liền nghĩ tới tộc vu, y bất giác nhíu mày lại, nhưng vẫn nhẫn nại, bình tĩnh chờ đối phương nói rõ ý đồ của mình. Nói thật, nhờ vào vết xe đổ của tộc vu Hắc Hà, nên y đều có chút ác cảm với người liên quan tới chức tộc vu.
“Hài tử, đi theo ta.” Bất ngờ là biểu hiện của lão tộc vu này rất thân thiết, sau khi mở miệng cũng không có cảm giác u ám như tộc vu Hắc Hà.
Bách Nhĩ chỉ thoáng chần chừ một chút, sau đó quay đầu nói với đám Đồ một tiếng, rồi mới theo sau. Y ngược lại không lo lắng một lão nhân gần đất xa trời như vậy có thể làm gì mình, thế nhưng dù sao cũng chưa quen cuộc sống nơi đây, y lại biểu hiện ra năng lực bắn chết dã thú của mình, phòng bị một chút cũng tốt.
Lão tộc vu run rẩy đi ở phía trước, sau khi nói câu kia cũng không quay đầu lại, chiếc gậy chống bằng xương đập lên mặt đất tạo thành từng tiếng lộp cộp nặng nề, giữa sơn động im lặng phảng phất như nện vào lòng người. Bách Nhĩ thong dong đi theo sau, còn nhàn nhã thuận tiện nghiên cứu một chút huyệt động kỳ dị này.
Mới đi được một lát, phía sau liền truyền tới tiếng bước chân vội vàng, là Đồ chạy tới.
“Cốc vu trưởng, ta đi cùng Bách Nhĩ.” Chắc là giống như Bách Nhĩ, trong lòng có kiêng kị với người làm tộc vu này, cộng thêm Bách Nhĩ cũng là người kỳ lạ, các thú nhân đi cùng y đều có chút không yên lòng, thương lượng một chút, vẫn quyết định để Đồ đi cùng. Vô luận thế nào, có thú nhân đi cùng cũng sẽ tốt hơn.
Cốc tộc vu không có quay đầu, chỉ nâng bàn tay nhăn nhúm, gân xanh chằng chịt lên, xem như đồng ý.
Bách Nhĩ nhìn qua Đồ đang bước nhanh tới bên cạnh mình, y hơi bất ngờ.
“Mọi người sợ ngươi lại lạc đường.” Đồ đơn giản giải thích, ám chỉ hắn tới là do ý của mọi người, chứ không nói là do lo lắng thuyết pháp Bách Nhĩ bị yêu tà chiếm xác sẽ bị tộc vu Đại Sơn phát hiện, gây ra nhiều phiền toái.
Bách Nhĩ không nói gì, trong lòng lại có chút cảm động, y biết rõ bởi vì chính mình không hề che giấu, các thú nhân hẳn đã sớm nhận ra sự khác thường của y, mà họ không những không bài xích, sợ hãi, mà ngược lại lúc cần thiết sẽ nghĩ đến chuyện bảo vệ y.
Thực tế, từ ngày y nhập hồn vào thân thể của Bách Nhĩ cho tới bây giờ, hoàn cảnh quá tàn khốc căn bản không cho phép y có cơ hội che giấu một chút năng lực nào của mình, cho dù dùng hết sức cũng chỉ là gắng gượng giữ được tính mạng mà thôi, sao còn có thể lo lắng bị người ta xem là yêu nghiệt hay không. Mà hiện nay, y đã có đủ năng lực để chiến đấu với thú nhân, nên sẽ càng không để ý người ta nhìn mình như thế nào. Nhưng hành động bảo vệ của các thú nhân đồng hành vẫn khiến y cảm thấy vui mừng chút ít, điều này cho y biết bản thân mình quả thật đã được họ chấp nhận, mà không phải một người tự do, tồn tại bên ngoài mọi người.
Tới lối đi nửa sáng nửa tối trong sơn động, đi thẳng, đi lên trên, rồi quẹo vào, sau đó lại đi thẳng… Bách Nhĩ cảm thấy bọn họ càng đi càng lên cao, bởi vì phần lớn mọi người đều xuống dưới hỗ trợ, nên trên đường gần như không thấy ai. Thỉnh thoảng gặp một hai người, cũng đều là bán sống bán chết nằm tựa vào bên cạnh lối đi, một vài lão nhân ngây người ở cửa động nhìn xuyên qua ánh sáng, nghe thấy âm thanh, đôi mắt họ thoáng chuyển động, sau đó khôi phục lại bộ dáng ban đầu. Trong phút chốc đó, Bách Nhĩ không hiểu sao trong lòng mình lại nảy sinh cảm giác như đang đi trong nhà giam, mà vài lão nhân kia chính là tù phạm đang chờ chết.
Loại cảm giác này khiến y rất không thoải mái, không khỏi mím chặt môi lại, âm thầm thề, về sau dù có thế nào đi nữa, y nhất định sẽ không quay lại nơi này.
“Bách Nhĩ, ngươi làm sao vậy?” Đồ chú ý sắc mặt thoải mái ban đầu của y dần trở nên nặng nề, hắn nhịn không được hỏi. Bách Nhĩ lắc đầu, thấp giọng đáp “Không sao, chỉ là cảm thấy nơi này…” Khiến người ta không thở nổi. Những lời sau dĩ nhiên y sẽ không nói ra, y tin thú nhân sẽ không biết cái gì gọi là nhà giam, lại càng không hiểu cảm giác mất đi tự do trong lao tù. Mà y cũng hi vọng thế giới thú nhân này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện hai chữ như vậy “… Hi vọng thú triều sớm qua.” Cuối cùng y nói một câu như thế. Đến nơi này lâu như vậy, y còn chưa có cơ hội xem qua đại lục này đâu, chờ thú triều qua, bọn họ sẽ xây dựng bộ lạc mới, nói vậy thì khi đó muốn đi đâu cũng được.
“Sẽ qua thôi.” Hiếm khi nhìn thấy cảm xúc của y giảm sút như vậy, điều này khiến Đồ không khỏi nhớ tới cái đêm hôm ấy ở trong thung lũng, bộ dáng y ngồi dưới gốc cây, ngước nhìn bầu trời, trong lòng hắn khẽ dao động, cố gắng khắc chế mới không vươn tay ra an ủi đối phương.
“Đương nhiên rồi.” Bách Nhĩ mỉm cười, thầm nghĩ có thể nhanh chóng qua thì tốt rồi, nếu không thể, vậy chính y cũng sẽ không ngồi chờ chết, y nhất định sẽ mang mọi người trong sơn động dời tới thung lũng kia.
Đồ thấy khóe môi y cuối cùng hiện lên tươi cười hàng ngày, trong lòng hắn liền thả lỏng đi rất nhiều, lại không khỏi có chút ngây ngẩn, hắn nghĩ, rõ ràng người này xấu như vậy, tại sao khi cười lên lại đẹp đến mức người xem cũng luyến tiếc rời mắt đi? Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Bách Nhĩ nhướn mày, có chút buồn cười nhìn lại “Còn gì muốn nói à?” Y thật sự không nghĩ tới cái gì khác, bởi vì khuôn mặt này quả thật không thể hấp dẫn được thú nhân nơi đây. Mùa tuyết rơi qua, lúc tắm ở giữa sông y cũng từng nhìn thử gương mặt của cơ thể này, ngược lại không xấu như y tưởng tượng, tuy là kém hơn kiếp trước, nhưng vẫn rất anh tuấn, mạnh mẽ, chỉ là gần giống thú nhân, cộng thêm vết sẹo trên mặt kia vô cùng rõ rệt, với á thú lấy xinh đẹp, mảnh mai làm hình tượng chính, không khỏi quá đột ngột rồi. Giống như một nữ nhân có khuôn mặt thô kệch của nam nhân, dù có anh tuấn đến mấy cũng sẽ rất dọa người. Đối với việc bộ dáng lớn lên ra sao, y cũng không quá để ý, bởi vì bên trong chính là y, dù bề ngoài như thế nào, y tin rằng người khác có thể nhìn thấy cũng chỉ là y mà thôi, chứ không phải vì bề ngoài thô kệch hay mềm mại mà có sự khác biệt. Có điều dù sao như vậy cũng sẽ giảm bớt không ít phiền toái, chí ít y cũng không cần đau đầu ứng phó với chuyện thú nhân theo đuổi.
“Sao ngươi cười lên lại đẹp như vậy?” Nghe thấy câu hỏi của y, Đồ theo phản xạ đáp lại một câu, chờ câu nói ra khỏi miệng mới nhận ra mình đã nói cái gì, hai tai hắn không khỏi nóng lên, vội vàng quay đầu nhìn về phía trước, làm như không có việc gì.
Đây là đang khen hay đang chọc y vậy? Bách Nhĩ sửng sốt một lát, rồi bật cười, cũng không có tức giận, bởi vì ngoại trừ khen ngợi, y cũng không cảm thấy khi đối phương nói ra lời này lại có tâm tư gì không tốt.
“Chỉ cần trong lòng mang thiện chí, mỗi người cười lên đều có thể trông rất đẹp.” Nghĩ một lát, y giải thích như thế và cũng thật sự cho là như vậy. Dù cho ngoại hình xấu xí, chỉ cần trong lòng vô tư vô lự, thì cười rộ lên đều sẽ khiến người ta cảm thấy thoái mái.
Trong lòng mang thiện chí… Đồ âm thầm suy nghĩ một hồi lâu, vẫn cái hiểu cái không. Ngược lại Cốc vu luôn đi phía trước bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt tràn ngập trí tuệ nhìn Bách Nhĩ, mang theo ý cười thản nhiên cùng tán thưởng.
“Đến rồi, vào đi.” Cốc đứng bên ngoài một cửa động, nói.
Bách Nhĩ chú ý tới cửa động tự nhiên chỉ rộng vài thước, cao tới bả vai mình, ánh sáng từ đó chiếu vào, khiến nơi này sáng sủa hơn chỗ mới đi qua nhiều. Y theo bản năng quay đầu nhìn, thoáng nhìn qua liền thấy rừng rậm vẫn còn đọng tuyết, những ngọn núi xa xa nhấp nhô kéo dài, cùng với con sông như chiếc vòng ngọc. Không khí trong lành từ cửa động tràn vào, khiến y cảm thấy thoải mái, cũng không còn cảm giác khó chịu ứ đọng như trước nữa.
“Từ chỗ này có thể nhìn thấy làm thế nào chúng ta tới đây được.” Y nhỏ giọng nói một câu với Đồ, sau đó liền bước vào trong gian động của Cốc.
Đồ đi tới vị trí đó, cũng nhìn ra ngoài, đôi lông mày rậm không khỏi nhíu lại. Đúng như lời Bách Nhĩ nói, có lẽ lúc bọn họ tới, Cốc hoặc người bộ lạc Đại Sơn đã thấy được, hai bè trúc từ con sông sáng loáng đó trượt xuống, tin rằng chỉ cần không phải là kẻ mù đều có thể nhìn thấy, huống chi những người này buồn chán đến phát hoảng ở trong sơn động, chỉ e phần lớn thời gian họ đều đứng ở đây nhìn ra bên ngoài.
Có điều kể cả họ có biết thì sao chứ? Hắn gãi đầu, tuy nghĩ như thế, nhưng vẫn có chút khó chịu, bởi vì hắn nhớ tới Viêm từng hỏi, họn họ làm sao xuyên qua thú triều mà tới đây được. Nếu người bộ lạc Đại Sơn đã biết bọn họ theo đường thủy tới đây, như vậy chờ thú triều qua, có phải cũng sẽ nghĩ cách xuôi dòng mà đi, sau đó phát hiện ra địa phương họ tìm được trước không?
Hắn đang ở bên cạnh phiền não, thì Bách Nhĩ đã ném vấn đề này ra sau đầu rồi, y đang đứng trong động của Cốc vu đánh giá, sau đó nhanh chóng đoán ra chỗ này không phải nơi ở của Cốc vu, bởi vì bên trong chỉ đặt mấy đồ vật lộn xộn, cùng thảm da thú, đá phẳng ngay cả một người cũng không nằm được.
Đủ loại xương cốt, đá xanh, đá đỏ, các loài côn trùng, thực vật được phơi khô… Mùi thảo dược nồng đậm tràn ngập trong không gian không quá lớn này, khiến Bách Nhĩ đột nhiên cảm thấy có chút thân thiết, còn có một chút vui sướng không rõ.
“Ngươi lại đây xem này.” Tiến vào nơi đây, Cốc vu nhất thời như trở lại tuổi hai mươi, trong mắt ông sáng lên cảm xúc mạnh mẽ và say mê. Ông cầm xác một con vật nhỏ kỳ lạ lên “Đây là loài bò sát, thú nhân của chúng ta trúng nọc độc của nhuyễn cốt thú, lúc nằm chờ chết bị con vật này chui vào bụng, sau đó liền khỏe lại. Có điều loài bò sát này không dễ tìm, phải tới thời điểm nóng nhất của mùa mưa mới xuất hiện. Còn đây nữa, dây leo quỷ thủ, ta phơi khô nó…”
Bách Nhĩ biết dây leo quỷ thủ, lúc mùa mưa vừa tới, y xém nữa đã chết trong tay nó, thế nên y có ấn tượng rất sâu sắc với loài thực vật xuất quỷ nhập thần, còn giảo hoạt hơn cả động vật này.
“Dây leo quỷ thủ có thể làm gì?” Đối với chuyện tộc vu Đại Sơn từ lâu đã bắt đầu thu thập dược liệu khiến y hơi bất ngờ, không khỏi hoài nghi thật ra tộc vu bộ lạc Hắc Hà cũng biết những thứ này.
Không chỉ như vậy, bọn họ còn nghĩ ra dùng móng vuốt khô cứng của dát dát thú làm tơi bùn đất lên cho dễ đào, rồi lại lấy bình gốm thật lâu không dùng tới múc nước, tưới xuống cho ướt bùn rồi lấy xẻng xúc nhanh qua hai bên đường hầm, xây thành vách tường đất thật dày theo đúng danh xứng với thực, để tránh bị dã thú chen chúc làm cho sụp xuống. Tóm lại ngươi một câu ta một câu, quả thật so với một mình Mạc đau đầu suy nghĩ tốt hơn nhiều. Chỉ là cứ như vậy, thịt nướng như lời hứa hẹn của Mạc liền không đủ. Cuối cùng Giác, người bạn thân nhất của Mạc, cùng với đám người Đồ lúc sau chạy tới cũng chia một phần của mình ra, dù sao thức ăn ngày hôm nay Bách nhĩ cũng đã săn rồi. So với ăn thịt nướng cũ, bọn họ ngược lại thích ăn thịt sống mới hơn.
Bộ lạc Đại Sơn có bảy tám trăm người, bởi vì chỉ ở trong động đào đất không có nguy hiểm, nên ai hoạt động được đều xuống dưới hỗ trợ. Sức của á thú và lão nhân yếu, lại không có công cụ, liền cố gắng không để ảnh hưởng tới động tác của các thú nhân mà dùng tay vốc nước làm ướt bùn, tuy tốc độ chậm, nhưng cũng tốt hơn là không làm gì hết.
Nhìn thấy cảnh này, Bách Nhĩ cũng không tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, vì thế y chỉ cho Mạc vài cái, để bố trí trận pháp không đến mức chịu không nổi một kích. Nếu không, thật sự có thể tước mất hi vọng dồi dào và cũng là con đường sống cuối cùng của tộc nhân Đại Sơn. Mà chính y sau khi khôi phục được chút nội lực, liền đi săn thêm hai con thú. Có đủ cho bộ lạc Đại Sơn ăn hay không, y không biết, nhưng chí ít cũng không đói chết. Tiểu Cổ không chịu ngồi yên, sau khi nhìn y tròng thú xong, nó liền chạy tới tham gia đào hầm, xây tường đất.
Bách Nhĩ nhàm chán, đang định về luyện công, thì bị một lão thú nhân đột nhiên xông ra ngăn lại. Trong tay lão thú nhân đó cầm một cái gậy có đầu thú, nếp nhăn trên mặt nhiều đến mức có thể kẹp chết muỗi, Bách Nhĩ vừa thấy liền nghĩ tới tộc vu, y bất giác nhíu mày lại, nhưng vẫn nhẫn nại, bình tĩnh chờ đối phương nói rõ ý đồ của mình. Nói thật, nhờ vào vết xe đổ của tộc vu Hắc Hà, nên y đều có chút ác cảm với người liên quan tới chức tộc vu.
“Hài tử, đi theo ta.” Bất ngờ là biểu hiện của lão tộc vu này rất thân thiết, sau khi mở miệng cũng không có cảm giác u ám như tộc vu Hắc Hà.
Bách Nhĩ chỉ thoáng chần chừ một chút, sau đó quay đầu nói với đám Đồ một tiếng, rồi mới theo sau. Y ngược lại không lo lắng một lão nhân gần đất xa trời như vậy có thể làm gì mình, thế nhưng dù sao cũng chưa quen cuộc sống nơi đây, y lại biểu hiện ra năng lực bắn chết dã thú của mình, phòng bị một chút cũng tốt.
Lão tộc vu run rẩy đi ở phía trước, sau khi nói câu kia cũng không quay đầu lại, chiếc gậy chống bằng xương đập lên mặt đất tạo thành từng tiếng lộp cộp nặng nề, giữa sơn động im lặng phảng phất như nện vào lòng người. Bách Nhĩ thong dong đi theo sau, còn nhàn nhã thuận tiện nghiên cứu một chút huyệt động kỳ dị này.
Mới đi được một lát, phía sau liền truyền tới tiếng bước chân vội vàng, là Đồ chạy tới.
“Cốc vu trưởng, ta đi cùng Bách Nhĩ.” Chắc là giống như Bách Nhĩ, trong lòng có kiêng kị với người làm tộc vu này, cộng thêm Bách Nhĩ cũng là người kỳ lạ, các thú nhân đi cùng y đều có chút không yên lòng, thương lượng một chút, vẫn quyết định để Đồ đi cùng. Vô luận thế nào, có thú nhân đi cùng cũng sẽ tốt hơn.
Cốc tộc vu không có quay đầu, chỉ nâng bàn tay nhăn nhúm, gân xanh chằng chịt lên, xem như đồng ý.
Bách Nhĩ nhìn qua Đồ đang bước nhanh tới bên cạnh mình, y hơi bất ngờ.
“Mọi người sợ ngươi lại lạc đường.” Đồ đơn giản giải thích, ám chỉ hắn tới là do ý của mọi người, chứ không nói là do lo lắng thuyết pháp Bách Nhĩ bị yêu tà chiếm xác sẽ bị tộc vu Đại Sơn phát hiện, gây ra nhiều phiền toái.
Bách Nhĩ không nói gì, trong lòng lại có chút cảm động, y biết rõ bởi vì chính mình không hề che giấu, các thú nhân hẳn đã sớm nhận ra sự khác thường của y, mà họ không những không bài xích, sợ hãi, mà ngược lại lúc cần thiết sẽ nghĩ đến chuyện bảo vệ y.
Thực tế, từ ngày y nhập hồn vào thân thể của Bách Nhĩ cho tới bây giờ, hoàn cảnh quá tàn khốc căn bản không cho phép y có cơ hội che giấu một chút năng lực nào của mình, cho dù dùng hết sức cũng chỉ là gắng gượng giữ được tính mạng mà thôi, sao còn có thể lo lắng bị người ta xem là yêu nghiệt hay không. Mà hiện nay, y đã có đủ năng lực để chiến đấu với thú nhân, nên sẽ càng không để ý người ta nhìn mình như thế nào. Nhưng hành động bảo vệ của các thú nhân đồng hành vẫn khiến y cảm thấy vui mừng chút ít, điều này cho y biết bản thân mình quả thật đã được họ chấp nhận, mà không phải một người tự do, tồn tại bên ngoài mọi người.
Tới lối đi nửa sáng nửa tối trong sơn động, đi thẳng, đi lên trên, rồi quẹo vào, sau đó lại đi thẳng… Bách Nhĩ cảm thấy bọn họ càng đi càng lên cao, bởi vì phần lớn mọi người đều xuống dưới hỗ trợ, nên trên đường gần như không thấy ai. Thỉnh thoảng gặp một hai người, cũng đều là bán sống bán chết nằm tựa vào bên cạnh lối đi, một vài lão nhân ngây người ở cửa động nhìn xuyên qua ánh sáng, nghe thấy âm thanh, đôi mắt họ thoáng chuyển động, sau đó khôi phục lại bộ dáng ban đầu. Trong phút chốc đó, Bách Nhĩ không hiểu sao trong lòng mình lại nảy sinh cảm giác như đang đi trong nhà giam, mà vài lão nhân kia chính là tù phạm đang chờ chết.
Loại cảm giác này khiến y rất không thoải mái, không khỏi mím chặt môi lại, âm thầm thề, về sau dù có thế nào đi nữa, y nhất định sẽ không quay lại nơi này.
“Bách Nhĩ, ngươi làm sao vậy?” Đồ chú ý sắc mặt thoải mái ban đầu của y dần trở nên nặng nề, hắn nhịn không được hỏi. Bách Nhĩ lắc đầu, thấp giọng đáp “Không sao, chỉ là cảm thấy nơi này…” Khiến người ta không thở nổi. Những lời sau dĩ nhiên y sẽ không nói ra, y tin thú nhân sẽ không biết cái gì gọi là nhà giam, lại càng không hiểu cảm giác mất đi tự do trong lao tù. Mà y cũng hi vọng thế giới thú nhân này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện hai chữ như vậy “… Hi vọng thú triều sớm qua.” Cuối cùng y nói một câu như thế. Đến nơi này lâu như vậy, y còn chưa có cơ hội xem qua đại lục này đâu, chờ thú triều qua, bọn họ sẽ xây dựng bộ lạc mới, nói vậy thì khi đó muốn đi đâu cũng được.
“Sẽ qua thôi.” Hiếm khi nhìn thấy cảm xúc của y giảm sút như vậy, điều này khiến Đồ không khỏi nhớ tới cái đêm hôm ấy ở trong thung lũng, bộ dáng y ngồi dưới gốc cây, ngước nhìn bầu trời, trong lòng hắn khẽ dao động, cố gắng khắc chế mới không vươn tay ra an ủi đối phương.
“Đương nhiên rồi.” Bách Nhĩ mỉm cười, thầm nghĩ có thể nhanh chóng qua thì tốt rồi, nếu không thể, vậy chính y cũng sẽ không ngồi chờ chết, y nhất định sẽ mang mọi người trong sơn động dời tới thung lũng kia.
Đồ thấy khóe môi y cuối cùng hiện lên tươi cười hàng ngày, trong lòng hắn liền thả lỏng đi rất nhiều, lại không khỏi có chút ngây ngẩn, hắn nghĩ, rõ ràng người này xấu như vậy, tại sao khi cười lên lại đẹp đến mức người xem cũng luyến tiếc rời mắt đi? Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Bách Nhĩ nhướn mày, có chút buồn cười nhìn lại “Còn gì muốn nói à?” Y thật sự không nghĩ tới cái gì khác, bởi vì khuôn mặt này quả thật không thể hấp dẫn được thú nhân nơi đây. Mùa tuyết rơi qua, lúc tắm ở giữa sông y cũng từng nhìn thử gương mặt của cơ thể này, ngược lại không xấu như y tưởng tượng, tuy là kém hơn kiếp trước, nhưng vẫn rất anh tuấn, mạnh mẽ, chỉ là gần giống thú nhân, cộng thêm vết sẹo trên mặt kia vô cùng rõ rệt, với á thú lấy xinh đẹp, mảnh mai làm hình tượng chính, không khỏi quá đột ngột rồi. Giống như một nữ nhân có khuôn mặt thô kệch của nam nhân, dù có anh tuấn đến mấy cũng sẽ rất dọa người. Đối với việc bộ dáng lớn lên ra sao, y cũng không quá để ý, bởi vì bên trong chính là y, dù bề ngoài như thế nào, y tin rằng người khác có thể nhìn thấy cũng chỉ là y mà thôi, chứ không phải vì bề ngoài thô kệch hay mềm mại mà có sự khác biệt. Có điều dù sao như vậy cũng sẽ giảm bớt không ít phiền toái, chí ít y cũng không cần đau đầu ứng phó với chuyện thú nhân theo đuổi.
“Sao ngươi cười lên lại đẹp như vậy?” Nghe thấy câu hỏi của y, Đồ theo phản xạ đáp lại một câu, chờ câu nói ra khỏi miệng mới nhận ra mình đã nói cái gì, hai tai hắn không khỏi nóng lên, vội vàng quay đầu nhìn về phía trước, làm như không có việc gì.
Đây là đang khen hay đang chọc y vậy? Bách Nhĩ sửng sốt một lát, rồi bật cười, cũng không có tức giận, bởi vì ngoại trừ khen ngợi, y cũng không cảm thấy khi đối phương nói ra lời này lại có tâm tư gì không tốt.
“Chỉ cần trong lòng mang thiện chí, mỗi người cười lên đều có thể trông rất đẹp.” Nghĩ một lát, y giải thích như thế và cũng thật sự cho là như vậy. Dù cho ngoại hình xấu xí, chỉ cần trong lòng vô tư vô lự, thì cười rộ lên đều sẽ khiến người ta cảm thấy thoái mái.
Trong lòng mang thiện chí… Đồ âm thầm suy nghĩ một hồi lâu, vẫn cái hiểu cái không. Ngược lại Cốc vu luôn đi phía trước bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt tràn ngập trí tuệ nhìn Bách Nhĩ, mang theo ý cười thản nhiên cùng tán thưởng.
“Đến rồi, vào đi.” Cốc đứng bên ngoài một cửa động, nói.
Bách Nhĩ chú ý tới cửa động tự nhiên chỉ rộng vài thước, cao tới bả vai mình, ánh sáng từ đó chiếu vào, khiến nơi này sáng sủa hơn chỗ mới đi qua nhiều. Y theo bản năng quay đầu nhìn, thoáng nhìn qua liền thấy rừng rậm vẫn còn đọng tuyết, những ngọn núi xa xa nhấp nhô kéo dài, cùng với con sông như chiếc vòng ngọc. Không khí trong lành từ cửa động tràn vào, khiến y cảm thấy thoải mái, cũng không còn cảm giác khó chịu ứ đọng như trước nữa.
“Từ chỗ này có thể nhìn thấy làm thế nào chúng ta tới đây được.” Y nhỏ giọng nói một câu với Đồ, sau đó liền bước vào trong gian động của Cốc.
Đồ đi tới vị trí đó, cũng nhìn ra ngoài, đôi lông mày rậm không khỏi nhíu lại. Đúng như lời Bách Nhĩ nói, có lẽ lúc bọn họ tới, Cốc hoặc người bộ lạc Đại Sơn đã thấy được, hai bè trúc từ con sông sáng loáng đó trượt xuống, tin rằng chỉ cần không phải là kẻ mù đều có thể nhìn thấy, huống chi những người này buồn chán đến phát hoảng ở trong sơn động, chỉ e phần lớn thời gian họ đều đứng ở đây nhìn ra bên ngoài.
Có điều kể cả họ có biết thì sao chứ? Hắn gãi đầu, tuy nghĩ như thế, nhưng vẫn có chút khó chịu, bởi vì hắn nhớ tới Viêm từng hỏi, họn họ làm sao xuyên qua thú triều mà tới đây được. Nếu người bộ lạc Đại Sơn đã biết bọn họ theo đường thủy tới đây, như vậy chờ thú triều qua, có phải cũng sẽ nghĩ cách xuôi dòng mà đi, sau đó phát hiện ra địa phương họ tìm được trước không?
Hắn đang ở bên cạnh phiền não, thì Bách Nhĩ đã ném vấn đề này ra sau đầu rồi, y đang đứng trong động của Cốc vu đánh giá, sau đó nhanh chóng đoán ra chỗ này không phải nơi ở của Cốc vu, bởi vì bên trong chỉ đặt mấy đồ vật lộn xộn, cùng thảm da thú, đá phẳng ngay cả một người cũng không nằm được.
Đủ loại xương cốt, đá xanh, đá đỏ, các loài côn trùng, thực vật được phơi khô… Mùi thảo dược nồng đậm tràn ngập trong không gian không quá lớn này, khiến Bách Nhĩ đột nhiên cảm thấy có chút thân thiết, còn có một chút vui sướng không rõ.
“Ngươi lại đây xem này.” Tiến vào nơi đây, Cốc vu nhất thời như trở lại tuổi hai mươi, trong mắt ông sáng lên cảm xúc mạnh mẽ và say mê. Ông cầm xác một con vật nhỏ kỳ lạ lên “Đây là loài bò sát, thú nhân của chúng ta trúng nọc độc của nhuyễn cốt thú, lúc nằm chờ chết bị con vật này chui vào bụng, sau đó liền khỏe lại. Có điều loài bò sát này không dễ tìm, phải tới thời điểm nóng nhất của mùa mưa mới xuất hiện. Còn đây nữa, dây leo quỷ thủ, ta phơi khô nó…”
Bách Nhĩ biết dây leo quỷ thủ, lúc mùa mưa vừa tới, y xém nữa đã chết trong tay nó, thế nên y có ấn tượng rất sâu sắc với loài thực vật xuất quỷ nhập thần, còn giảo hoạt hơn cả động vật này.
“Dây leo quỷ thủ có thể làm gì?” Đối với chuyện tộc vu Đại Sơn từ lâu đã bắt đầu thu thập dược liệu khiến y hơi bất ngờ, không khỏi hoài nghi thật ra tộc vu bộ lạc Hắc Hà cũng biết những thứ này.
Danh sách chương