Lúc Đồ trở lại lều, cả người hắn đều nhỏ nước, hiển nhiên không phải nhảy vào trong hồ thì cũng nhảy vào trong sông. Bởi vì mặt trời trong thung lũng lớn, các thú nhân sợ nóng thường hay nhảy xuống hồ nước tắm táp một cái, nên bộ dáng của hắn như vậy cũng không khiến người ta chú ý.

Bách Nhĩ đang học cách tạo rìu đá với Lão Thác, thấy hắn trở về, y định gật đầu chào hỏi, nào ngờ hắn đã quay mặt đi. Không khỏi có chút bất đắc dĩ, Bách Nhĩ thầm nghĩ, hóa ra da mặt thú nhân mỏng như vậy, khó trách hắn theo đuổi Na Nông lâu như thế cũng không nắm được trong tay.

Bách Nhĩ vốn muốn chủ động biểu đạt sự thân thiết của mình, nên y nói sơ qua việc đã bàn lúc nãy, có điều y vừa lộ ra ý định muốn đứng dậy, tiến tới, Đồ đã như con thỏ bị hoảng sợ mà nhanh chóng chạy trốn. Thấy thế, Bách Nhĩ đành từ bỏ, nếu đối phương muốn tránh, thì để hắn tránh đi, chỉ cần không ảnh hưởng tới công việc chính là được.

Vì thế, một thời gian rất dài, Đồ đều đứng cách Bách Nhĩ hơn hai mét. Đối với chuyện này, phản ứng của Bách Nhĩ là thản nhiên, bởi vì chính y cũng bắt đầu chú ý khoảng cách giữa mình và các thú nhân khác. Chuyện đáng nhắc tới là, dưới sự huấn luyện của y, các á thú đã chậm rãi thu lại tính tình kiêu ngạo, cái gì có thể giúp đều góp một phần công sức vào, mà chính bọn họ cũng dần dần thích cuộc sống bận rộn lại sung túc này.

Nhóm Duẫn đi ra ngoài, ngoại trừ đánh được con mồi trở về, thu hoạch lớn nhất chính là tìm được một bãi đá viên. Cách chỗ bọn họ lên bờ cũng không xa, thế nhưng do ngược hướng với nhóm Nặc, nên lần trước nhóm của Nặc đi mới không phát hiện ra. Tuy Bách Nhĩ sẽ dùng cách làm nổ đá để khai thác, thế nhưng có đá rời cho bọn nhặt đương nhiên càng tốt. Y vốn đang tiếc nuối vì thú triều mà không thể tới gần bộ lạc Đại Sơn vận chuyển đá, hiện tại rốt cuộc không cần tiếp tục cảm thán nữa.

Để vận chuyển đá, bè trúc phải làm nhiều thêm một chút. Rừng trúc trong thung lũng cũng không rộng mấy, riêng lúc này làm bè đã chặt mất một phần ba rồi. Bách Nhĩ suy xét tới việc dùng gỗ làm bè, nhưng cây cối ở đây quá to, một cây đã có thể bịt vào chỗ hẹp nhất ở đường sông, không chỉ cây khó chặt, mà chặt xong, xử lý và vận chuyển cũng là một vấn đề lớn. Về phần dùng gỗ làm thuyền, thứ nhất y cũng chưa từng làm qua, cần thời gian chậm rãi tìm tòi, thứ hai dòng nước ra vào thung lũng này hẹp mà xiết, chiếc thuyền độc mộc đơn giản trái lại không tốt bằng bè trúc dù thế nào cũng không chìm. Bởi vậy suy tư hồi lâu, Bách Nhĩ liền bỏ đi ý tưởng này. Còn về sau, đợi khi dựng xong phòng ốc, mọi người đều rảnh rỗi, lúc đó lại chậm rãi nghiên cứu chuyện đóng thuyền là được.

Có kinh nghiệm dựng bè lần trước, cộng thêm rìu đá, dao đá và các công cụ khác mấy ngày nay tạo ra, mọi người đồng tâm hiệp lực, mất bốn năm ngày đã làm ra mười cái bè. Nhưng Bách Nhĩ không cho lập tức hạ thủy vận chuyển đá, mà là tính toán để các thú nhân chưa biết và các á thú ở trong hồ học chèo bè trước. Để thời gian dùng bè được lâu dài hơn, Bách Nhĩ hỏi các lão thú nhân thật lâu, cuối cùng y tìm được một loại quả giống với quả trẩu. Loại quả này vì vỏ cứng, cộng thêm không ăn được, nên tuy mùa mưa kết thúc nó mới lớn, nhưng tới mùa tuyết rơi vẫn có thể tìm được quả dầu mọc dưới tàng cây.

Vì thế lúc tới lượt Bách Nhĩ đi ra ngoài, y liền đưa Lão Hãn cùng đi theo, thứ nhất là nhặt quả dầu về, thứ hai là nhận biết một vài loại thảo dược, cũng đem về trồng. Y không muốn giao mạng sống của thú nhân cho ông trời quyết định đâu.

Lần này á thú theo họ ra ngoài săn thú là Hồng Dật, cũng không phải Bách Nhĩ ép buộc hay sắp xếp, mà là chính y chủ động đề xuất. Khi tận mắt nhìn thấy Bách Nhĩ dùng thanh mâu đá kia giết chết một con cự vĩ thú, y rốt cuộc tâm phục khẩu phục. Sau khi trở về, lúc rảnh rỗi, Hồng Dật liền cầm cây gậy gỗ tập luyện cách đâm, xuyên. Thỉnh thoảng Bách Nhĩ nhìn thấy cũng sẽ chỉ điểm cho y một hai cái, thế nhưng trước khi bọn họ nắm vững cơ bản, y cũng không tính dạy thương pháp cho họ, chung quy không thể đi còn chưa vững đã bắt đầu muốn chạy rồi.

Bởi vì liên quan tới thú triều, nên bọn họ không dám ở một chỗ quá lâu, cũng không dám đi quá xa bờ sông, phần lớn là lên bờ, đi một vòng, săn hai con dã thú, đào thảo dược, rau dại, vài loại quả, liền tiếp tục lên bè di chuyển tới chỗ khác. Bách Nhĩ không muốn để thú nhân biến thành phế nhân, đương nhiên y cũng sẽ không bố trí trận pháp nữa, chỉ tùy mối nguy cơ, trong lòng mới không buông lỏng, lãng phí năng lực của chính mình.

Bên kia vốn đến lượt Đồ đi săn, thế nhưng hắn lại tìm Tát đi thay, quả thật vẫn tiếp tục tránh né Bách Nhĩ. Bách Nhĩ không phát hiện, thế nhưng Tát lại để trong lòng, mãi tới sau này chú ý đến, cứ hễ tới lượt Bách Nhĩ đi săn, thì y như rằng Đồ cũng sẽ lấy đại một lý do nào đó để đổi cùng gã. Với lại, bình thường cũng không giống cái đuôi đi theo người ta mọi nơi mọi lúc như hồi trước nữa, ngược lại là cách khá xa, giống như sợ bị lây truyền cái gì ấy. Chẳng lẽ hai người đó có mâu thuẫn vào lúc nào đó mà gã không biết? Đây là điều duy nhất Tát có thể nghĩ đến, nhưng tìm vài cơ hội thám thính tên Đồ này cũng chưa thể tìm ra cái gì. Có điều, gã cảm thấy có một sự kiện thú vị, chính là sau khi thấy dung mạo của Tang Lộc, gã còn cho rằng Đồ sẽ ra tay, ai ngờ thật lâu hắn cũng chẳng có động tĩnh gì. Sau này hỏi tới, thiếu chút nữa làm cằm gã rớt xuống, nguyên nhân là cái tên lúc nào cũng thích mỹ nhân thế nhưng lại không chú ý tới tiểu mỹ nhân tuyệt sắc đó. Chuyện này thần kinh phải thô thế nào mới làm được đây.

Đương nhiên, sau khi được gã nhắc nhở, Đồ cũng từng vác chút xíu hăng hái đi ngó vài lần, sau đó hắn nói “Y có bạn đời rồi, ta không có hứng thú với á thú đã có bạn đời.” Chuyện này cứ như vậy từ bỏ. Tát tỏ vẻ thật không thể thích ứng, bất giác nghĩ tới Bách Nhĩ, gã liền cho rằng tên huynh đệ tốt của mình còn chưa thoát ra khỏi đau thương từ Na Nông. Vì thế gã bóng gió an ủi vài câu, nào ngờ lại thu được ánh mắt như lườm nguýt của đối phương, cùng với sự tức giận đến gã cũng lười quan tâm.

Không nói đến chuyện sau này, chỉ nói hôm nay Bách Nhĩ mang về mấy sọt lớn quả dầu, một ít thảo dược, khoai lang tím, cùng với con mồi có thể ăn trong ba ngày, vừa cập bờ liền có thú nhân, á thú ra nghênh đón, giúp chuyển mấy thứ đó vào trong. Vì để cho tiện, hiện tại bọn họ ở cách rừng trúc không xa. Từ lúc săn con mồi về càng nhiều, da thú Lão Ngõa phơi khô cũng dần dần đủ làm một cái lều lớn cho hơn mười mấy, hai mươi người ngủ. Không có gỗ làm xà, ông liền chặt mấy cây trúc làm giàn, để á thú may da thú, tin rằng không bao lâu các á thú cũng sẽ có chỗ ở.

“Quả dầu không thể đốt, sẽ nổ chết người đấy.” Lúc lên bờ, Tát thuận tay giúp Bách Nhĩ khiêng hai sọt quả dầu lên bờ, nhưng trong lòng lại vẫn không hiểu y lấy nhiều về như vậy để làm gì.

“Không phải dùng để đốt.” Bách Nhĩ cười, y đã sớm nhìn thấy bộ dáng thú nhân này muốn nói lại thôi, không ngờ gã có thể nhịn được cả một ngày.

“Ta tính lấy dầu bên trong bôi lên trên bè trúc, nói không chừng thời gian dùng bè có thể lâu hơn một chút.” Nói tới đây, y chỉ rừng trúc che chắn thung lũng, có chút bất đắc dĩ “Trúc tía ở đây ít quá, hơn nữa nhìn tốc độ sinh trưởng của chúng cũng không nhanh.” Nếu không cũng không thể chỉ có một chút như vậy. Cuối cùng loại cây này vẫn có điểm khác với trúc tía ở kiếp trước, phải biết tốc độ sinh trưởng của trúc chân chính là vô cùng kinh người.

“Có thể được không?” Tát hơi hoài nghi.

“Không biết, thử xem thì biết thôi.” Bách Nhĩ cũng không thể khẳng định, chung quy cây trẩu là phải ép hạt mới có thể lấy dầu được, còn quả dầu nơi này chỉ cần đập được lớp vỏ cứng bên ngoài là có thể dùng, nhìn qua thì tiện hơn nhiều, nhưng cụ thể có hiệu quả gì không thì phải thử mới biết được.

“Ngươi biết thật nhiều.” Tát cảm khái “Tà linh…” Nói tới đây, gã nhìn Bách Nhĩ, thấy đối phương không có dấu hiệu mẫn cảm hoặc nổi giận, ngược lại sắc mặt rất chăm chú nghe gã nói chuyện, gã mới tiếp tục “Tà linh đều giống ngươi à?”

Bách Nhĩ bật cười “Các tà linh khác như thế nào, ta cũng không biết. Sau này nếu ngươi nghe thấy nơi nào có tà linh, chúng ta ngược lại có thể đi nhìn thử xem.” Nếu thật sự có người có lai lịch như y, biết đâu có thể kết giao với một hai người cũng không chừng.

Tát còn định nói thêm gì đó, đột nhiên gã cảm thấy có ánh mắt như lửa đốt dừng ở trên người mình, lúc ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện hóa ra là Đồ. Vì thế gã ngoắc hắn lại, để hắn khiêng giúp một sọt vào. Lúc này Cổ ở lại dựng lều cũng chạy tới, cười ha hả, ra đón Bách Nhĩ. Bách Nhĩ nghĩ, chắc Đồ không muốn gặp mình, vì thế y chỉ khẽ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó liền nắm tay Cổ đi trước.

“Sao vậy?” Tát phát hiện Đồ nhận một sọt quả dầu xong cũng không nhúc nhích, mà là đứng tại chỗ ngẩn người, gã không khỏi lấy khuỷu tay huých hắn, hỏi.

“Không.” Đồ lấy lại *** thần, khiêng sọt quả dầu trên vai, cúi đầu đi về phía trước, tâm trạng suy sụp nói không nên lời. Hắn là cố ý tránh Bách Nhĩ, thế nhưng khi nhìn thấy Bách Nhĩ tươi cười nói chuyện với Tát, tạo khoảng cách giữa hai người đúng như hắn mong muốn, ngay cả nhìn hắn nhiều hơn một cái cũng không chịu, nhưng trong lòng hắn lại không cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, mà ngược lại ***g ngực như bị cái gì đó chặn lại, buồn bực tới mức có chút khó thở.

Thằng nhóc này càng ngày càng khó cạy miệng. Tát liếc nhìn hắn, âm thầm lắc đầu.

Sau khi trở lại lều, Bách Nhĩ cho người bổ quả dầu ra, đổ dầu bên trong vào trong nồi xương, đặt lên lửa nấu chín, thấy không có gì không thích hợp, y liền cầm da thú tỉ mỉ bôi lên bè trúc. Chờ sau khi phơi khô, lại bôi lên, cứ như vậy mấy lần, mãi cho tới khi bè trúc được tẩm hết dầu vào.

“Cái này có thể bôi lên da thú không?” Lão Ngõa nhìn thật lâu, nhịn không được hỏi.

Bách Nhĩ sửng sốt một chút, mờ mịt lắc đầu “Không biết.” Bôi dầu lên da thú làm gì? Chống phân hủy à? Kiếp trước, mấy loại da y mặc đều có người chuyên trách xử lý, y lại chẳng bao giờ quan tâm tới, thế nhưng hình như không ai bôi dầu lên, như vậy sao mà mặc được? Lão Ngõa gật đầu, bộ dáng như sáng tỏ, sau đó chắp tay sau lưng, bước đi, để lại Bách Nhĩ ngồi ở đó, hoàn toàn không cẩn thận suy nghĩ tại sao đối phương lại gật đầu. Y đương nhiên không biết Lão Ngõa đã trộm giấu đi vài quả dầu, dùng để ngâm mấy cái da thú kia, còn thành quả thế nào… tựa hồ không ai biết được.

Bởi vì ba ngày liền không cần đi săn, nên Bách Nhĩ nhân cơ hội này, để người dựa theo phương pháp của y bôi dầu lên mấy cái bè trúc. Phơi khô xong liền thả xuống hồ, cho thú nhân và á thú học cách chèo bè.

Các á thú vốn có tâm lý kháng cự học tập cùng với các thú nhân, nhưng gần đây bị Bách Nhĩ huấn luyện nên đều phục tùng, với lại họ cũng cảm thấy chèo bè rất mới lạ, thú vị, nên học cũng rất tích cực. Chỉ là lúc ban đầu có chút kinh hoảng, vô thố, thì sau này đã cầm trong tay đều không nỡ buông, một đám cười hi hi ha ha, có được sự thoải mái trước đây chưa từng có. Còn đám Duẫn Nặc, vô luận chỉ còn một tay hay một chân, mặc dù có chút bất tiện, nhưng bọn họ chăm chỉ học hơn những người khác, ngược lại còn nắm được kỹ thuật chèo bè nhanh hơn. Duẫn không nhìn thấy, vốn Bách Nhĩ không muốn để hắn học cái này, thế nhưng chính hắn lại kiên trì đòi học, không ngờ chỉ dựa vào thính giác cùng với sào trúc phân biệt hoàn cảnh dòng nước, sau này ngược lại khiến hắn thành cao thủ chèo bè, tự do tự tại ngao du trên sông nước. Đương nhiên, gian khổ người ngoài không thể nói hết được.

Lúc phần lớn mọi người đều có thể chèo bè, ra vào bằng đường sông, lịch trình vận chuyển đá dựng phòng ốc liền được thực hiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện